• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (2 Viewers)

  • Chương 886-890

Chương 886 Vô cùng quen thuộc.

Chương 886: Vô cùng quen thuộc.

Nhưng chính vào lúc này, Tề Đẳng Nhàn lại lười biếng giơ tấm bảng trong tay mình lên.

“Một tỷ!” Tề Đẳng Nhàn nói.

Hội trường ngay lập tức nổ tung, một tỷ á? Người ta đã trả sáu tỷ rồi, con mẹ nó hắn trả một tỷ làm gì?

Vương Vạn Kim sững sờ một lúc rồi nói: “Đầu óc của người này có vấn đề à? Giá khởi điểm đã là một tỷ rồi mà bây giờ cậu ta lại trả một tỷ sao?”

Triệu Hắc Long lại nói: “Sao tôi lại cảm thấy cái người này có chút làm màu nhỉ... Vả lại, phong cách làm màu này còn có chút quen thuộc?”

Vương Vạn Kim cũng ngây người một lúc và nói: “Ấy... nghe cậu nói như thế, tự dưng tôi cũng có cảm giác đó!”

Hai người Vương Vạn Kim và Triệu Hắc Long đều cảm thấy có chút không đúng nên đã ngay lập tức không nói gì nữa.

“Đồ ngốc này!” Mã Hồng Tuấn lại cười phá lên rồi liên tục lắc đầu.

Vương Kiếm Thành liếc sang một cái và cười nói: “Ban nãy anh bị rớt mạng à? Hay là đầu óc anh bị chập mạch rồi thế?”

Sắc mặt của người dẫn chương trình và những lãnh đạo phía sau sân khấu đột nhiên đen sầm lại, con bà nó đây chẳng phải hoàn toàn chỉ là đến để phá đám thôi hay sao?

“Vị tiên sinh này, mong anh đừng có phá đám và gọi giá lung tung! Nếu không thì chúng tôi sẽ đuổi anh ra ngoài đó!” Người dẫn chương trình sầm mặt nói, một đám bảo vệ đã ở bên cạnh xoa tay hằm hè rồi.

Tề Đẳng Nhàn lại ngây người một lúc rồi nói: “Tôi nói một tỷ, anh nghe không hiểu à?”

Người dẫn chương trình nói với vẻ tức giận: “Bảo vệ, ném cái tên phá đám này ra ngoài cho tôi!”

Hướng Đông Tình cũng nhìn Tề Đẳng Nhàn với ánh mắt vô cùng kinh ngạc, cô ta vẫn luôn cảm thấy bộ dạng đê tiện của cái tên này có hơi giống với tên háo sắc thích nhìn quần tất đen nào đó.

“Ha ha ha... thật là buồn cười mà, không ngờ rằng một nơi như thế này mà cũng để cho một tên não tàn như thế trà trộn vào được!”

“Đúng là mở mang tầm mắt mà, một tỷ đấu với sáu tỷ mà còn hỏi người ta có nghe hiểu không nữa à?”

Đúng lúc bảo vệ chuẩn bị đi tới thì Tề Đẳng Nhàn lại đột nhiên hỏi với giọng kinh ngạc: “Ơ, chẳng lẽ ở Hoa quốc mà các người cũng dùng đô la Mỹ để đấu giá à? Không phải dùng tiền của Hoa quốc hay sao?!”

Hướng Đông Tình xem đến đây thì khóe miệng bỗng chốc co giật một cái và cong lên một nụ cười, bây giờ cô ta đã có thể rất chắc chắn về việc là ai đang ngụy trang thành cái tên này rồi.

“Sáu tỷ đô la Mỹ thì đắt quá rồi, tôi không mua được đâu, thôi vậy thôi vậy, tôi đi đây.” Tề Đẳng Nhàn đứng dậy và làm ra bộ dạng phủi mông chuẩn bị rời đi.

Người dẫn chương trình ngay lập tức sững sờ, anh ta vội vàng nói: “Chờ đã! Anh Lý Bán Nhàn, một tỷ mà ban nãy anh nói là một tỷ đô la Mỹ à?”

Tề Đẳng Nhàn bày ra vẻ mặt khó hiểu và nói: “Đúng rồi! Các người không nhận đô la Mỹ à?”

Người dẫn chương trình ngay lập tức đỏ bừng mặt và nói: “Ồ ồ ồ, thật ngại quá, là tôi đã hiểu lầm rồi... Chúng tôi cũng nhận cả đô la Mỹ ạ! Vả lại, chúng tôi vô cùng hoan nghênh anh sử dụng đô la Mỹ để tiến hành đấu giá!”

Đô la Mỹ là ngoại tệ đó, một tỷ đô la Mỹ thì quá là đáng giá đi mà!

“Cái tên này chỉ đang giả ngây giả ngốc mà thôi, anh ta đến đây là để phá đám đó, tốt nhất là các người hãy xem xem liệu rằng anh ta có nhiều đô la Mỹ đến như thế hay không đi!” Vương Kiếm Thành lạnh lùng mở miệng.

Người dẫn chương trình cảm thấy cũng khá là có lý, anh ta nói: “Lời này nói không hề sai, anh à, anh phải lấy ra chứng cứ thích hợp để khiến cho chúng tôi tin tưởng anh mới được.”

Tề Đẳng Nhàn ném một cái thẻ ngân hàng ra với vẻ giàu có và hống hách rồi nói: “Nhìn đi, đây có phải là thẻ đen của ngân hàng Thụy Quốc hay không!”

Người dẫn chương trình là một người hiểu sâu biết rộng, anh ta cầm cái thẻ ngân hàng lên, đúng thật là thẻ đen của ngân hàng Thụy Quốc này...

“Thật ngại quá, anh Lý, ban nãy tôi không nên nghi ngờ anh! Tất cả đều là lỗi của tôi!” Người dẫn chương trình nhìn thấy ánh mắt của lãnh đạo thì vội vàng cúi người xin lỗi Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Haiz, dọa cho ông đây một trận rồi, tôi còn tưởng rằng Hoa quốc các người cũng sử dụng đô la Mỹ để đấu giá cơ đấy!”

Tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều xấu hổ đến toát cả mồ hôi, bọn họ ai nấy đều nhìn nhau một cái, không ai có thể ngờ rằng cái tên đến từ Nam Dương này lại có nhiều tiền đến như vậy, chỉ trong một lần đã lấy ra một tỷ đô la Mỹ để đấu giá với Vương Kiếm Thành.

Sắc mặt của Vương Kiếm Thành bỗng chốc trở nên u ám đến mức khó coi, nếu như đám người đó không cố tình gây tranh cãi thì anh ta sớm đã mua được “Vân Đỉnh Thiên Cung” với giá ba tỷ rồi, không những có thể tiết kiệm được một khoản tiền mà còn đủ để cho chính quyền Trung Hải có được mặt mũi nữa.

“Cái phong cách làm màu này, tôi thấy quen thuộc lắm...” Vương Vạn Kim nói.

“Vô cùng quen thuộc!” Triệu Hắc Long phụ họa thêm vào.

Người dẫn chương trình ho khan một cái rồi nói: “Lý tổng của Nam Dương ra giá một tỷ đô la Mỹ, còn có ai ra giá cao hơn hay không?!”

Ngọc Tiểu Long nhìn thấy bộ dạng đê tiện của Tề Đẳng Nhàn thì cũng không khỏi lắc đầu và bật cười, cái tên này ấy mà, võ công thì cao đến mức khác người mà khi gây chuyện thì lại chẳng có chút phong độ của bậc thầy gì cả, lúc nào cũng chỉ muốn bày ra mấy trò kì quặc.

Vương Kiếm Thành cũng đã chú ý đến vẻ mặt của Ngọc Tiểu Long, anh ta cắn răng và lạnh lùng nói: “Tôi trả tám tỷ!”

Tám tỷ để mua một căn biệt thự đối với Vương Kiếm Thành mà nói đã là một cái giá đổ máu rồi, nếu như không phải vì câu nói khoác lác lúc đầu của mình thì anh ta sẽ không bỏ ra số tiền này đâu.

Lấy số tiền này để tự mình xây một trang viên chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao? Sao lại cứ phải mất chỗ tiền ngu này cơ chứ?

Vừa rồi anh ta còn đang nhàn nhã thưởng thức vẻ đẹp hoàng kim của Ngọc Tiểu Long, bộ dạng không thèm để ý đến tất cả những doanh nhân ở trong buổi đấu giá này, thế nhưng bây giờ anh ta lại đang nghiến răng nghiến lợi, thật sự khiến cho những người khác cảm thấy có chút buồn cười.

“Một tỷ rưỡi.” Tề Đẳng Nhàn cười tít mắt, giơ tấm bảng lên và chầm chậm nói.

“Ồ, đô la Mỹ!” Hắn lại bổ sung thêm một câu.

Bây giờ hắn không hề thiếu tiền một chút nào.

Khi ở Quang Dương, hắn đã tiêu diệt Trần Tiên Hà và kiếm được một khoản lớn, sau đó lại giải quyết tập đoàn n Đặc và kiếm thêm một khoản lớn nữa, cộng thêm với số tiền mà hắn lừa đảo và chiếm đoạt được ngày trước... Chà, số tiền mà hắn vất vả kiếm về cũng không ít đâu.

Một tỷ rưỡi đô la Mỹ, nếu như đổi sang tiền Hoa quốc thì đã nhiều hơn mười tỷ rồi.

Một căn biệt thự mà có giá hơn mười tỷ á? Nói đùa cái gì đấy, xây dựng cả cái hoàng cung chắc cũng không đáng giá nhiều đến như vậy đâu ha?

Sau khi nghe thấy cái giá này, sắc mặt của Vương Kiếm Thành bỗng chốc tái mét, anh ta nhìn chằm chằm vào Tề Đẳng Nhàn và cảm thấy cái tên người Nam Dương này đúng thật là một kẻ điên mà, con mẹ nó lấy ra một tỷ rưỡi đô la Mỹ chỉ vì không chịu thua mình hay sao?

Bộ dạng của Tề Đẳng Nhàn như thể đang nói rằng: “Người Nam Dương chúng tôi người ngốc tiền nhiều thế đấy, mau đến nhặt tiền đi!”

Mọi người ngay lập tức đổ dồn ánh mắt lên trên người Vương Kiếm Thành, muốn xem xem anh ta còn có biểu hiện gì khác hay không.

Áp lực ngay lập tức đổ dồn lên người Vương Kiếm Thành.

Anh ta khẽ hừ một tiếng và nói: “Một căn biệt thự thôi mà, cũng chẳng đáng giá đến như vậy, nếu như anh đã thích nó như vậy thì nhường nó cho anh là được rồi chứ gì!”

Tề Đẳng Nhàn vội vàng nói: “A, đúng đúng đúng đúng đúng đúng!”

Vương Kiếm Thành vô cùng tức giận, trên mặt thậm chí còn xuất hiện sát khí.

Vương Vạn Kim nhìn Triệu Hắc Long một cái và hỏi: “Là cậu ta đúng không?”

“Chắc chắn là thế rồi...” Triệu Hắc Long mím môi một cái và nói với giọng vô cùng khẳng định.

“Thế thì không sao rồi.” Vương Vạn Kim nhắm mắt lại.

Mã Hồng Tuấn lại không nghe được mấy lời thì thầm của hai người họ, trong mắt ông ta bỗng chốc lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, không ngờ rằng cái tên người Nam Dương này lại không biết điều đến như vậy, mình đã cảnh cáo hắn rồi mà hắn vẫn còn dám đối đầu với Vương Kiếm Thành à?

“Một tỷ rưỡi đô la Mỹ lần thứ nhất! Một tỷ rưỡi đô la Mỹ lần thứ hai! Một tỷ rưỡi đô la Mỹ, chốt kèo!” Người dẫn chương trình hét lớn với vẻ hăng hái, một căn biệt thự được bán đấu giá với cái giá cao ngất trời ở trong tay anh ta, anh ta có thể mượn lần đấu giá này để thành danh rồi, sau này anh ta nhất định sẽ có thể được mời đi dẫn chương trình cho những buổi đấu giá lợi hại hơn nữa.

Tề Đẳng Nhàn quay đầu sang cười với Ngọc Tiểu Long và nói: “Nghe nói Ngọc tướng lĩnh thích căn biệt thự này à? Tôi tặng cho cô nhé?”

Ngọc Tiểu Long lại đứng phắt dậy và quay người rời đi, cô ấy không muốn nói chuyện với loại người này dù chỉ một câu.

Vương Kiếm Thành nheo mắt lại, siết chặt nắm đấm và quay đầu ra hiệu cho Mã Hồng Tuấn ở cách đó không xa.

Mã Hồng Tuấn gật đầu một cách hiểu ý, sau đó dặn dò thuộc hạ trông chừng Tề Đẳng Nhàn, tránh cho hắn lẻn đi mất sau khi buổi đấu giá kết thúc.

Sau khi thống nhất giá cả, Tề Đẳng Nhàn nhận lấy hợp đồng từ phía chính quyền, sau đó chuyển tiền ngay tại chỗ, đồng thời viết lên trên hợp đồng cái tên “Lý Bán Nhàn”.

Vấn đề này cũng không lớn lắm, chờ đến sau khi có thể về nước, hắn sẽ lại lấy tên “Lý Bán Nhàn” để làm một phần hợp đồng biếu tặng hoặc chuyển nhượng đến dưới tên của mình là được.
Chương 887 Giàu có và hống hách.

Chương 887: Giàu có và hống hách.

“Chúc mừng Lý tổng đã đấu giá được Vân Đỉnh Thiên Cung, thật là đáng để ăn mừng mà!”

“Các người thực sự đang chúc mừng tôi chứ không phải đang chế giễu tôi là kẻ ngốc nhiều tiền có đúng không?” Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn người dẫn chương trình và mấy tên lãnh đạo ở bên cạnh anh ta một cái rồi hỏi.

“Ơ....”

Mấy người họ đều bị hắn nói trúng suy nghĩ chân thật nhất ở trong lòng, ai nấy đều nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Trong lòng bọn họ quả thực cũng có suy nghĩ như vậy, bỏ ra một tỷ rưỡi đô la Mỹ để mua lại một căn biệt thự, đó không phải người ngốc nhiều tiền thì là gì?

Có điều, Tề Đẳng Nhàn cũng chẳng để tâm lắm, dù sao thì số tiền đó cũng là tiền mà hắn kiếm được từ việc lừa đảo, chiếm đoạt và giết người, chẳng có lấy một đồng tiền nào là được kiếm từ các kênh chính thống cả, vậy nên lúc dùng cũng không hề cảm thấy đau lòng dù chỉ một chút!

“Chúc mừng Lý tổng đã có được Vân Đỉnh Thiên Cung, không biết Lý tổng có hứng thú đầu tư một chút vào tập đoàn Hướng thị không?” Hướng Đông Tình cười mỉm, bước đến và hỏi với vẻ dịu dàng.

Trông thì dịu dàng nhưng thực chất bên trong lại đang che giấu sát khí, cái tên trộm dám lấy đi cây bút chì của cô ta này chắc chắn sẽ không được chết một cách yên ổn!

Tề Đẳng Nhàn ho khan vài cái và nói: “Không dám không dám, quay về tôi sẽ khảo sát một chút xem có cần thiết phải đầu tư hay không.”

Hai người Vương Vạn Kim và Triệu Hắc Long vừa nhìn thấy phong cách làm màu này của hắn là đã biết hắn là ai rồi, vậy nên, sau khi buổi đấu giá kết thúc, bọn họ đã trực tiếp rời đi.

Tiếp theo đây cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan gì đến bọn họ nữa.

Nhưng Mã Hồng Tuấn lại đi đến với vẻ thấp thỏm và nói với Tề Đẳng Nhàn: “Lý tổng, chúng ta qua một bên nói chuyện chút nhé?”

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười với Hướng Đông Tình và nói: “Hướng tổng xin hãy chờ một chút nhé.”

Những người vẫn còn đang có mặt ở đó khi nhìn thấy cảnh tượng này thì đều không khỏi bật cười, cảm thấy sắp có chuyện hay để xem rồi.

Mã Hồng Tuấn đây là muốn nịnh bợ Vương Kiếm Thành cho nên tới tìm Tề Đẳng Nhàn để nói chuyện, nếu như Tề Đẳng Nhàn không thức thời thì e rằng sẽ chịu không nổi đâu.

“Lý tổng liệu có biết Vân Đỉnh Thiên Cung là thứ mà anh Vương Kiếm Thành rất thích hay không?” Mã Hồng Tuấn vừa cười vừa nói.

“Cái tên nghèo rớt mồng tơi đó có thích hay không thì liên quan quái gì đến tôi chứ?” Tề Đẳng Nhàn nhìn Mã Hồng Tuấn, nhún vai một cái và nói.

Sắc mặt của Mã Hồng Tuấn bỗng chốc lạnh đi, ông ta nói: “Cậu ấy thích thì cậu không nên cướp của cậu ấy chứ! Bởi vì thân phận và địa vị của cậu ấy đã bày rõ ra ở đó rồi, cậu đắc tội với cậu ấy chính là không nể mặt Mã Hồng Tuấn tôi đây.”

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Thì ra còn có thể như thế nữa à? Thế thì tôi cũng thích vợ của ông, hay là tối nay tôi đến nhà ông tìm bà ấy nhé, sau đó khi nào ông đi ra ngoài thì giúp tôi đóng cửa lại có được không?”

Câu nói này của Tề Đẳng Nhàn khiến cho gương mặt của mọi người đều biến sắc, thật là phách lối quá đi, thế mà lại dám nói chuyện với giám đốc chi nhánh Long Môn của tỉnh Đông Hải như thế à? Có còn cần mạng nữa không đấy?

Phải biết rằng Mã Hồng Tuấn vừa mới lên chức không lâu và đang ở trong thời kì tiền đồ rộng mở, chọc giận ông ta vào lúc này có khác gì với chọc vào họng súng hay không?

“Cái tên Nam Dương kia, có phải cậu muốn chết không? Cậu thực sự cho rằng có một chút tiền thì có thể phách lối ở trên địa bàn của Hoa quốc chúng tôi à?” Mã Hồng Tuấn nhìn Tề Đẳng Nhàn với vẻ âm u, nở nụ cười ác độc và nói.

Tề Đẳng Nhàn giơ tay ra vỗ vỗ lên mặt ông ta vài cái, cười tít mắt và nói: “Xin lỗi, có tiền thì thực sự là có thể muốn gì được nấy đó!”

“Cái tên Nam Dương kia... Cậu ta thực sự cho rằng bản thân mình có tiền rồi thì có thể không đặt người khác vào trong mắt à? Đây là Hoa quốc đó, nếu như làm màu như vậy thì có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào đó!” Một người khác thấy Tề Đẳng Nhàn phách lối như vậy thì không nhịn được mà liên tục lắc đầu và lo lắng thay cho hắn.

Lãnh đạo phía bên tổ chức nhìn thấy vậy thì nhìn nhau một cái rồi lần lượt rời đi.

Bọn họ đã lấy được tiền đấu giá rồi, chuyện tiếp theo đó không còn liên quan gì đến bọn họ nữa, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, cuối cùng căn nhà đó rơi vào trong tay ai cũng chẳng sao cả.

Vương Kiếm Thành nhìn thấy bên tổ chức đã rời khỏi đó rồi thì cũng từ từ bước đến và cười nói với Tề Đẳng Nhàn: “Thằng nhà quê đến từ Nam Dương kia, mày được lắm, cũng có chút thực lực đấy chứ nhỉ?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Thật là ngại quá, đã khiến cho cái mặt thối nát đó của anh phải xấu hổ rồi, con người tôi cái gì cũng không nhiều, chỉ có tiền là không thiếu.”

Vẻ mặt của Vương Kiếm Thành bỗng chốc trầm xuống, anh ta nói: “Mày dám khiến cho tao phải mất mặt ở trước mặt Tiểu Long à? Nếu như mày không để căn biệt thự này lại cho tao thì mày cũng đừng mong đến việc có thể sống sót mà rời khỏi Hoa quốc!”

Mã Hồng Tuấn phất tay một cái, mấy tên thuộc hạ của ông ta ngay lập tức bao vây lấy hắn.

“Yo, giám đốc Mã uy phong thật đấy! Có phải ông đã quên mất là ai đã giúp ông bước lên cái chức giám đốc đó rồi hay không?” Tề Đẳng Nhàn quay đầu sang nhìn Mã Hồng Tuấn và lạnh lùng hỏi.

“Ơ?” Mã Hồng Tuấn nghe thấy vậy thì bỗng chốc cau mày.

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Nếu như ông chủ đứng phía sau tôi biết ông ngang bướng như vậy thì cũng không biết anh ấy liệu có đến lấy cái mạng chó của ông không nhỉ?”

Mã Hồng Tuấn nhất thời tỉnh ra, trong lòng ngay lập tức có chút lạnh lẽo, ông ta thầm nghĩ: “Cái tên Lý Bán Nhàn này là người mà Tề Đẳng Nhàn phái đến à?!”

“Cũng không phải không có khả năng đó... Dù sao thì Vân Đỉnh Thiên Cung vốn dĩ chính là tài sản của cậu ta.”

“Sau khi bị nhà nước tịch thu, cậu ta lại phái người đến để mua lại nó, cũng hợp logic phết...”

“Ơ? Hai người Vương Vạn Kim và Triệu Hắc Long đâu rồi? Éc...”

“Có phải bọn họ đã nghĩ ra từ sớm rồi nên không định nhúng tay vào, chỉ có mình ngu ngốc chạy qua đây để làm người dẫn đầu thôi sao?!”

Mã Hồng Tuấn cũng không phải kẻ ngốc, lúc này không nhìn thấy hai người Vương Vạn Kim và Triệu Hắc Long nữa nên ông ta càng cảm thấy có gì đó không đúng, dù sao thì trước đó ba người họ đã bàn bạc xong rằng phải lôi kéo quan hệ với Vương Kiếm Thành và ắt phải đảm bảo việc “Vân Đỉnh Thiên Cung” sẽ rơi vào trong tay của Vương Kiếm Thành rồi.

Thế nhưng, sau khi buổi đấu giá kết thúc, căn nhà đó lại rơi vào trong tay của cái tên doanh nhân đến từ Nam Dương là “Tề Bán Nhàn”, hai người kia thì lại không thấy bóng dáng đâu nữa.

Tóm lại là bất cứ chỗ nào cũng toát ra sự kì lạ!

Mã Hồng Tuấn lập tức nở nụ cười xấu hổ và nói: “Thì ra lai lịch của anh lại lớn đến như thế à.... Ha ha, sao anh không nói sớm chứ! Nếu như anh đã là người mà cậu ấy phái đến thì tôi cũng không can dự vào nữa đâu.”

“Vương tổng, xin lỗi nhé... Đây không phải chuyện mà tôi có thể nhúng tay vào được, anh tự mình giải quyết đi nhé?”

“Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi trước đây!”

Sau khi nói xong lời này, Mã Hồng Tuấn phất tay một cái rồi dẫn đám thuộc hạ của mình xoay người rời đi.

Mọi người nhất thời nhìn nhau một cái, cái tên đến từ Nam Dương này rốt cuộc có lai lịch gì mà lại dọa cho Mã Hồng Tuấn phải chạy mất chỉ bằng một câu nói thôi chứ? Phải biết rằng Mã Hồng Tuấn chính là giám đốc Long Môn của tỉnh Đông Hải đó, là người có quyền cao chức trọng hàng thật giá thật!

Mã Hồng Tuấn vừa mới đi khỏi, sắc mặt của Vương Kiếm Thành ngay lập tức trở nên có hơi ngượng ngùng và khó coi, anh ta nhíu chặt mày và lạnh lùng nói: “Đúng là một nên rác rưởi vô dụng!”

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Thật ngại quá, người mà anh mời đến hình như đã bị tôi dọa cho chạy mất rồi?”

Vương Kiếm Thành nheo mắt lại, đánh giá Tề Đẳng Nhàn một lượt từ trên xuống dưới, mỉm cười và nói: “Lý Bán Nhàn có đúng không, được lắm, tao nhớ kĩ mày rồi!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cảm ơn anh nhé!”

Vương Kiếm Thành quay đầu bỏ đi, việc không thể lấy được “Vân Đỉnh Thiên Cung” ít nhiều cũng khiến cho anh ta cảm thấy có hơi thất bại và mất mặt.

Cũng chính vì Tề Đẳng Nhàn quá đỗi giàu có và hống hách, chẳng mấy chốc đã hét ra cái giá một tỷ rưỡi đô la Mỹ, tương đương với hơn mười tỷ tiền Hoa quốc.

Nếu như Vương Kiếm Thành thực sự lấy ra hơn mười tỷ để đấu giá với hắn thì cho dù cuối cùng anh ta có thắng được thì cũng sẽ trở thành trò cười mà thôi.

Ngay từ khi Tề Đẳng Nhàn bắt đầu hét giá là anh ta đã rơi vào trong hoàn cảnh ngại ngùng tiến thoái lưỡng nan rồi.

Nếu thắng thì sẽ bị người khác cười nhạo là kẻ ngốc nhiều tiền và phải trả tiền ngu.

Nếu thua thì người khác sẽ cho rằng Vương gia cũng chỉ đến thế mà thôi, ngay cả một tên đến từ Nam Dương cũng không vượt qua được.

Hướng Đông Tình không biết đã đi đến phía sau Tề Đẳng Nhàn từ bao giờ rồi, cô ta lạnh lùng hỏi: “Cây bút chì của tôi đâu rồi?”
Chương 888 Tín vật định tình.

Chương 888: Tín vật định tình.

Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc bị Hướng Đông Tình dọa cho một trận, cô gái này là ma à? Không tiếng động gì mà đã đi đến phía sau mình rồi?

“Bút chì cái gì, tôi không hiểu gì cả!” Tề Đẳng Nhàn trả lời.

“Đừng có làm bộ làm tịch ở đây nữa đi! Anh có thể thay đổi ngoại hình, thậm chí là cả giọng nói của mình, nhưng có một thứ khí chất mà anh không thể nào thay đổi được đâu, có hiểu chưa hả?” Hướng Đông Tình cười khẩy và nói.

“Chắc chắn là tinh thần hiệp sĩ, tâm huyết và sự nghĩa khí! Những thứ này đều là đánh giá mà Sở Vô Đạo dành cho tôi.” Tề Đẳng Nhàn ưỡn ngực kiêu hãnh và lớn tiếng trả lời.

“Sai rồi, là sự lẳng lơ!” Hướng Đông Tình giơ tay ra nắm lấy cà vạt của Tề Đẳng Nhàn: “Dám ăn trộm bút chì của tôi à, có phải anh chán sống rồi hay không?”

Tề Đẳng Nhàn lại nhìn mái tóc dài đến ngang vai của Hướng Đông Tình và nói với vẻ thâm tình: “Đẹp quá!”

Nhan sắc của Hướng Đông Tình vốn đã thuộc vào loại đỉnh cao rồi, khi không quấn chiếc búi tóc cổ hủ và để mặc cho mái tóc đen xõa thẳng ra, trông cô ta rất giống nữ chính với mái tóc thẳng đen dài trong tiểu thuyết ngôn tình.

Hướng Đông Tình sững sờ một lúc, sắc mặt bỗng chốc có hơi đỏ lên, cô ta nói: “Nói cái quần què gì thế?”

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Tôi đang nói dáng vẻ khi không dùng bút chì để búi tóc của cô trông rất đẹp, khi nhìn vào khiến cho người ta cảm thấy vô cùng say mê và yêu thích!”

Hướng Đông Tình nheo mắt lại, trong mắt mang theo một chút lạnh lẽo, cô ta nói: “Anh bớt ở đây đánh trống lảng với tôi đi, không có tác dụng gì đâu, mau chóng trả cây bút chì đó lại cho tôi, nếu không thì tôi nhất định sẽ hành chết anh!”

Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu và nói: “Tôi đã để lại giấy note cho cô rồi mà, ở trên đó đã viết rất rõ ràng rồi. Muốn tôi trả nó lại cho cô à, cũng được thôi, cơ mà chắc chắn không phải là bây giờ!”

Hướng Đông Tình lạnh lùng nói: “Anh lấy trộm đồ của tôi mà ăn nói cũng lý lẽ phết đấy nhỉ?”

Tề Đẳng Nhàn tiện tay tháo chiếc cà vạt mà cô ta đang nắm lấy của mình ra và nói: “Được rồi, đừng có làm mấy cái trò bá đạo tổng tài ở trước mặt tôi nữa, trừ phi cô thực sự muốn dồn tôi vào chân tường.”

Hướng Đông Tình suýt chút nữa đã bị tên đàn ông chó má này làm cho tức đến mức ngất đi.

Với cái bộ dạng tai to mặt lớn này thì có người con gái nào thèm đâu chứ?

“Việc anh tự tiện hành động đã làm rối loạn rất nhiều kế hoạch của tôi!” Hướng Đông Tình nói với vẻ khó chịu.

“Có một số chuyện tôi bắt buộc phải làm, nếu như cô cũng đối mặt với nguy hiểm như vậy thì tôi cũng sẽ đứng ra vì cô thôi.” Tề Đẳng Nhàn lại nói với vẻ ngay thẳng.

Hướng Đông Tình nghe thấy vậy thì lại bỗng chốc ngây người và cảm thấy câu nói này thực ra cũng có chút ấm áp.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Được rồi, tôi vẫn sẽ cầm cây bút chì đó, đợi đến khi thời cơ chín muồi thì tôi sẽ trả lại cho cô.”

Hướng Đông Tình bày ra vẻ mặt không vui và vẫn định nói thêm gì đó.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại cười nói: “Sau khi chú Phúc đi thì cô lại bớt đi thứ để vương vấn rồi. Tôi cầm cây bút chì của cô, ít nhất cũng có thể khiến cho cô có thêm một chút vương vấn, cho dù sự vương vấn đó dành cho cây bút chì hay cho bản thân tôi cũng đều được cả... Chí ít thì cũng sẽ không khiến cho cô phải trống rỗng trong lòng rồi chỉ có thể phàn nàn với nấm mồ.”

Hướng Đông Tình lại lạnh lùng hừ một tiếng và nói: “Ai thèm vương vấn cái thứ người như anh chứ? Tôi còn sợ mỗi khi nghĩ đến anh là máu lại dồn lên não đó.”

“Nghĩ đến tôi khiến cho cô tức giận cũng được thôi, dù sao thì con người cũng không phải máy móc, hỷ nộ ái ố là những cảm xúc bắt buộc phải có mà!” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và nói.

“Vậy cho nên... Nói nhiều như thế rồi, cây bút chì của tôi đâu? Có phải anh đã làm mất nó rồi hay không?” Hướng Đông Tình cau mày nói.

“Ở đây nè.” Tề Đẳng Nhàn tiện tay móc cây bút chì đã ở bên cạnh Hướng Đông Tình nhiều năm ra và lắc lư nó ở trước mặt cô ta.

Hướng Đông Tình theo bản năng muốn giơ tay ra để bắt lấy nó nhưng lại bị Tề Đẳng Nhàn thu tay lại trước nên đã không bắt được.

“Đây là thẻ ra vào của Vân Đỉnh Thiên Cung, cô giúp tôi bảo quản nó trước, còn tôi thì sẽ thay cô bảo quản cây bút chì này.”

“Nếu như tôi làm mất cây bút chì này thì cô cũng không cần phải trả thẻ ra vào cho tôi nữa.”

“Cuộc giao dịch này đối với cô mà nói thì cũng hời phết đấy chứ nhỉ?”

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và hỏi, đồng thời nhét tấm thẻ ra vào mới toanh vừa mới lấy được vào trong tay của Hướng Đông Tình.

Hướng Đông Tình do dự một lát nhưng vẫn cầm lấy nó và nói: “Cây bút chì này có ý nghĩa rất lớn đối với tôi, anh nhất định không được làm mất nó đâu đấy, nếu không thì tôi sẽ giết chết anh!”

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Yên tâm đi.”

Hướng Đông Tình đột nhiên thở dài một cái, cô ta nhìn Tề Đẳng Nhàn và hỏi: “Anh nói thật với tôi đi, có phải sức khỏe của chú Phúc không được nữa rồi có đúng không? Vậy nên ông ấy mới lựa chọn dùng cách này để nói lời tạm biệt tôi.”

Tề Đẳng Nhàn thấy Hướng Đông Tình đã điều chỉnh lại trạng thái rồi thì bèn thành thật nói: “Ông ấy bị ung thư, đã đến giai đoạn cuối rồi.”

“Ông ấy không thể chấp nhận việc ông ấy không còn có thể phục vụ việc ăn uống sinh hoạt cho cô như ngày trước nữa, đồng thời ông ấy cũng lo rằng cô sẽ cảm thấy buồn cho ông ấy.”

“Ông ấy sợ cô sẽ suy sụp khi chứng kiến sự ra đi của ông ấy nên ông ấy đã chọn cách này để nói lời tạm biệt với cô.”

“Ông ấy đã suy nghĩ về chuyện đó rất nhiều, liệu cô có thể hiểu cho ông ấy được không?”

Nước mắt của Hướng Đông Tình ngay lập tức trào ra, cô ta lẩm bẩm: “Tôi biết ngay mà... ông ấy vẫn luôn đối xử với tôi như con gái ruột của mình, sao ông ấy có thể nhẫn tâm rời xa tôi chỉ vì mệt mỏi thôi chứ?”

“Tôi cầm cây bút chì mà cô trân trọng nhất, cô cầm cái thẻ ra vào của căn biệt thự mà tôi đã tiêu tốn một tỷ rưỡi đô la Mỹ để mua lại, chúng ta như vậy có thể coi là trao đổi tín vật định tình rồi ha!” Tề Đẳng Nhàn cất cây bút chì đi, mỉm cười và nói.

“Quần què gì vậy? Ai thèm trao đổi tín vật định tình với anh chứ, cái tên đàn ông cặn bã chết tiệt này!” Hướng Đông Tình sững sờ một lúc rồi giơ nắm đấm lên và chuẩn bị đánh người.

Tề Đẳng Nhàn lại ngay lập tức tránh về phía sau, cười lớn và nói: “Ở lần gặp mặt tiếp theo, tôi trả cô bút chì, cô trả tôi thẻ ra vào.”

Hướng Đông Tình cười khẩy và nói: “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga à? Hừ, cái đồ đàn ông cặn bã!”

“Không nói nhiều với cô nữa, cô cầm thẻ ra vào rồi đấy, cô muốn dọn vào đó ở cũng không sao cả. Còn nữa, không được đi xem mắt với mấy tên đàn ông khác đâu đấy!” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Tôi có đi xem mắt với người khác không thì liên quan quái gì đến anh chứ? Có hời cho ai cũng không được hời cho cái tên đàn ông cặn bã nhà anh!” Hướng Đông Tình cười khẩy một cách khinh bỉ và khoanh hai tay lại.

Tề Đẳng Nhàn giơ bàn tay của mình lên, mỉm cười và nói: “Cô quên mất lúc trước cô đã bị tôi đánh cho khóc tu tu như thế nào rồi à?”

Hướng Đông Tình lập tức nổi trận lôi đình, cô ta theo bản năng đưa tay ra sau đầu, muốn túm lấy cây bút chì để đâm người.

Kết quả lại chẳng tóm được gì mà chỉ sờ thấy mái tóc của mình mà thôi.

Tề Đẳng Nhàn vung tay vỗ một cái vào mông Hướng Đông Tình rồi lập tức bỏ chạy.

“A!!!” Hướng Đông Tình kêu lên một tiếng kinh ngạc, cô ta muốn đuổi theo nhưng nhìn tốc độ chạy đi của ai đó, cho dù có dùng từ “hít khói” thì cũng khó có thể hình dung ra được.

Tề Đẳng Nhàn lại có chút run rẩy, con mẹ nó đánh người rồi chạy đi luôn thật là kích thích mà!

Cuối cùng thì Hướng Đông Tình cũng chỉ có thể nở một nụ cười bất lực, sau đó tiện tay vén mái tóc của mình ra rồi bỗng có hơi sững sờ... Đã bao lâu đâu mà mình đã có chút quen thuộc với bộ dạng xõa tóc ngang vai này rồi à?

Sau khi rời khỏi đó, Tề Đẳng Nhàn cũng không ở lại thành phố Trung Hải thêm nữa, hắn trực tiếp bước lên máy bay để bay đến thành phố Hương Sơn.

Mặc dù bây giờ Dương Quan Quan đã có năng lực để một mình đảm đương một phương rồi nhưng tính cách của cô ấy lại trở nên vô cùng liều lĩnh, nếu như cô ấy đi đến mấy chỗ như đại hội võ đạo để hóng hớt thì sẽ rất dễ bị nhắm vào.

Dù sao thì cô ấy cũng là đồ đệ của Tề Đẳng Nhàn!

Bây giờ Tề Đẳng Nhàn lại đang gánh một cái tội lớn.

Ngoài ra, sau khi nghe chuyện của Hoàng Sung, hắn cũng cảm thấy người làm sư phụ như mình phải dạy theo năng khiếu để giúp anh ta luyện ra một chút bản lĩnh thực sự để có thể báo thù.

“Xin chào các hành khách đang có mặt trên chuyến bay này, xin hỏi trong số các bạn có ai là nhân viên y tế không? Nếu có nhân viên y tế thì xin hãy vui lòng nhanh chóng đi ra ngoài khoang hạng nhất để liên hệ với các thành viên phi hành đoàn!”

Tề Đẳng Nhàn đang ngồi trong khoang thương gia và cầm một quyển tạp chí để giết thời gian thì bỗng nghe thấy giọng nói lo lắng của tiếp viên phát ra từ radio.

Hắn cũng không nghĩ nhiều mà lập tức đặt quyển tạp chí xuống rồi đi ra ngoài.

Phàm là người có chút hiểu biết về y khoa đều sẽ cảm thấy không thể đùn đẩy trách nhiệm khi gặp phải loại chuyện như vậy.
Chương 889 Giúp đỡ lẫn nhau.

Chương 889: Giúp đỡ lẫn nhau.

“Anh là bác sĩ đúng không ạ?”

Tiếp viên hàng không nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đi về phía bên ngoài khoang hạng nhất thì bèn vội vàng hỏi.

“Miễn cưỡng hiểu được một chút.”

Tề Đẳng Nhàn cười cười và trả lời như vậy.

Tiếp viên hàng không dũng không nói nhiều mà dẫn hắn đi vào trong khoang hạng nhất và nói: “Vị hành khách này đột nhiên co giật, cơ thể căng cứng đến không thể tưởng tượng nổi, anh mau xem đi...”

Bên trong khoang hạng nhất có tám vị hành khách, lúc đầu Tề Đẳng Nhàn cũng muốn mua vé khoang hạng nhất nhưng kết quả lại chậm tay một bước nên chỉ có thể lùi xuống khoang thương gia mà thôi.

Vừa mới bước vào, hắn đã nhìn thấy có một hành khách trung niên đang ngồi bệt trên ghế, cơ thể co giật liên tục như bị điện giật, hai mắt trợn ngược lên, cơ bắp toàn thân cứng ngắc đến mức khó tin.

Bảy hành khách còn lại trong khoang hạng nhất đều tái mét mặt mày vì sợ hãi, trong số đó có một người đẹp ăn mặt thời thượng có vẻ to gan hơn một chút, cô ta muốn đi đến giúp đỡ nhưng lại không dám.

Tề Đẳng Nhàn đi thẳng về phía trước rồi túm lấy cổ áo bệnh nhân, nhấc bệnh nhân ra khỏi ghế và đặt thẳng xuống lối đi, sau đó bảo những tiếp viên hàng không đang đứng xem quanh đó lùi ra xa hơn một chút để cho không khí được lưu thông.

“Người này đang lên cơn động kinh, hơn nữa còn là một cơn co giật lớn.” Tề Đẳng Nhàn nói: “Đừng căng thẳng, nếu như xử lý ổn thỏa thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu.”

Tề Đẳng Nhàn thấy trong miệng của vị hành khách này có dấu hiệu sùi bọt mép thì ngay lập tức lật người đó nằm sấp xuống rồi quay đầu ông ta sang một bên, giữ cho cổ họng và khí quản thẳng hàng với miệng và mũi, nếu thế thì ngay cả khi ông ta có nôn mửa thì nó cũng không làm tắc nghẽn đường thở của ông ta.

Sau đó, Tề Đẳng Nhàn đưa tay ra nắm lấy quai hàm của vị hành khách này, bóp cho cái miệng của ông ta mở ra, tránh cho ông ta cắn bị thương đầu lưỡi.

Nếu như là người bình thường thì chắc chắn sẽ phải sử dụng những dụng cụ như dụng cụ đè lưỡi, nhưng lực tay của Tề Đẳng Nhàn lại khỏe đến mức khác thường.

Ngay sau đó, hắn bảo tiếp viên hàng không mang bình dưỡng khí đến để cung cấp oxy cho ông ta, đồng thời dùng ngón trỏ ấn vào nhân trung của đối phương.

Cách xử lý của Tề Đẳng Nhàn không hề hề dùng đến những thao tác khoa trương đến mức khác thường như kiểu châm cứu hay bấm huyệt mà chỉ là những thao tác bình thường mà thôi, đợi đến khi nhìn thấy cơn co giật của đối phương dần dần dịu đi, hắn thở phào một hơi rồi bảo tiếp viên hàng không lật tung túi hành lý của ông ta ra để tìm thuốc chống động kinh.

Sau khi cho vị hành khách này uống thuốc từng chút một mà tiếp tục ấn vào nhân trung, vị hành khách này đã dần dần hồi phục được ý thức.

“Được rồi, sau khi xuống máy bay thì nhớ là hãy lập tức đưa ông ta đến bệnh viện để kiểm tra.” Tề Đẳng Nhàn cũng thở phào một hơi và nhàn nhạt nói.

“Cảm ơn sự giúp đỡ của anh!” Các tiếp viên của phi hành đoàn đều cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn đối với Tề Đẳng Nhàn.

“Mọi người khách sáo rồi, bất cứ ai học y đều sẽ đứng ra giúp đỡ vào lúc này thôi.” Tề Đẳng Nhàn xua xua tay và nói với vẻ không quá quan tâm.

Tất cả những vị khách trong khoang hạng nhất đều thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ để nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ: “Cũng may bố mình là một thầy lang chân đất, ở trong tù không có bác sĩ nhưng cứ hễ có bệnh gì lặt vặt đều sẽ do ông ấy kê đơn điều trị, tốt xấu gì mình cũng học được một ít...”

Tề Đẳng Nhàn lập tức trở về khoang thương gia của mình và ngồi xuống, sau khúc nhạc đệm nho nhỏ này thì cũng không xảy ra chuyện gì nữa, cho đến khi máy bay hạ cánh ở sân bay thành phố Hương Sơn thì mọi người đều không sao cả.

“Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, ờm... dạo gần đây mình giết người nhiều quá, cứu được một người cũng coi như là giảm bớt cái nghiệp.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ với tinh thần tràn đầy lạc quan.

Nếu như đám người Thượng Quan Thương Hải biết được suy nghĩ này của hắn thì có lẽ bọn họ đều sẽ giơ ngón trỏ lên để thể hiện sự khinh thường đối với hắn từ tận dưới địa ngục.

Đang trên đường đi ra ngoài thì Tề Đẳng Nhàn bỗng nghe thấy từ phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã của giày cao gót chạm đất và tiếng vali bị kéo lê xoành xoạch.

Sau đó, cánh tay của hắn ngay lập tức bị người khác kéo lại.

“Này, tình yêu ơi, chẳng phải em đã bảo anh đi chậm lại một chút rồi hay sao? Sao anh lại không chịu chờ em thế!” Cô gái đang ôm lấy tay hắn nói với vẻ mặt hờn dỗi.

Tề Đẳng Nhàn ngây người một lúc rồi cẩn thận đánh giá cô gái này, đây chẳng phải là người đẹp ở khoang hạng nhất ban nãy hay sao, mình đã gặp cô ta bao giờ đâu nhỉ! Sao vừa mới đi đến đã gọi mình là tình yêu rồi thế?

Cô gái này cao khoảng trên dưới một mét sáu lăm, chân có đi thêm giày cao gót nên trông dáng người rất cao ráo và mảnh khảnh, cô ta mặc một bộ trang phục công sở thành thị phối màu đen trắng cổ điển, gương mặt trông cũng khá là xinh đẹp, nhan sắc có thể so với minh tinh, dáng người có thể nói là cũng vô cùng tốt.

Tề Đẳng Nhàn theo bản năng cảm thấy đây chính là thứ gọi là mỹ nhân kế, hắn đang chuẩn bị đuổi cô ta đi thì đột nhiên nhìn thấy có một người trẻ tuổi bỗng nhiên đi ra chặn đường hắn.

“Đồ khốn nạn, nếu như hôm nay mày không để lại cánh tay này cho ông đây thì ông đây sẽ lấy cái mạng chó của mày!” Tên trẻ tuổi quát lên với giọng giận dữ, trong mắt toát ra lửa giận giống như thể đang chuẩn bị đốt cháy cả bó hoa hồng ở trong tay vậy.

Người đẹp bên cạnh Tề Đẳng Nhàn nói: “Lương Kiêu, anh đừng có mà quá đáng, tôi tìm bạn trai thì liên quan quái gì đến anh chứ?!”

Tên trẻ tuổi tên là Lương Kiêu nở nụ cười ác độc và nói: “Hứa Ức Ngọc, cô không chấp nhận sự theo đuổi của tôi thì cũng không đến nỗi phải tìm một tên đàn ông rác rưởi đến để làm tôi ghê tởm chứ?”

Sắc mặt của Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức tối sầm lại, con mẹ nó, cô gái này chỉ lấy mình ra làm lá chắn thôi sao? Sau đó thì cái tên ngốc tên là Lương Kiêu này không đủ IQ nên đã hiểu lầm rồi à?

“Thằng nhãi con, chắc là mày không biết Lương Kiêu tao là ai có đúng không? Ngay cả con ghệ của thiếu chủ Hòa Liên Thắng tao đây mà mày cũng dám cướp à?” Lương Kiêu lạnh lùng nói.

Tề Đẳng Nhàn đang định tát cho cái thằng nhãi không đủ IQ này một cái thì lại liếc thấy có vài bóng người đang trà trộn trong đám du khách, ai nấy đều có ánh mắt sắc bén và đang nhìn qua nhìn lại, trong tay đang cầm điện thoại, như thể đang so sánh điều gì đó vậy.

“Trông khí chất này có vẻ giống với người của Cục An ninh Quốc gia nhỉ. Hở? Chẳng lẽ hành tung của mình bị bại lộ rồi sao?”

“Không đúng, sao có thể bại lộ được!”

“Có lẽ là Dương Quan Quan và Hoàng Sung đều đang ở Hương Sơn nên bọn họ mới bố trí ở Hương Sơn nghiêm ngặt hơn một chút.”

Tề Đẳng Nhàn nheo mắt một cái rồi nhanh chóng rời mắt đi, đồng thời, hắn cũng tạm thời nhịn xuống suy nghĩ muốn tát cho Lương Kiêu một cái.

Hứa Ức Ngọc lại kéo tay Tề Đẳng Nhàn đi ra ngoài và nói: “Tình yêu à, chúng ta đi thôi, đừng có để ý đến anh ta làm gì! Em dẫn anh về nhà gặp bố mẹ em để quyết định chuyện kết hôn.”

“Con mẹ mày, thằng khốn nạn, mày đợi đó cho tao!” Lương Kiêu thẳng tay ném bó hoa hồng vào trong thùng rác rồi hổn hển quát lên.

Tề Đẳng Nhàn nói với Hứa Ức Ngọc ở bên cạnh với vẻ có chút không vui: “Chị gái à, cô làm như thế hình như có chút không phải rồi đấy nhỉ? Chúng ta cũng chỉ mới gặp nhau một lần ở trên máy bay thôi, ngay cả chào hỏi cũng chưa có mà cô đã kéo tôi ra để làm lá chắn à?”

Đang trong lúc nói chuyện thì có hai người của Cục An ninh Quốc gia đã đi đến trước mặt hai người họ.

“Hai vị, xin lỗi, xin phép cho chúng tôi kiểm tra giấy tờ tùy thân một chút.”

Hứa Ức Ngọc cau mày nói: “Anh cảnh sát, có nhầm lẫn gì không đấy, trông tôi có giống tội phạm không chứ?”

Mặc dù nói thế nhưng cô vẫn móc giấy tờ tùy thân của mình ra để cho hai người của Cục An ninh Quốc gia xem.

Tề Đẳng Nhàn cũng móc giấy tờ tùy thân ra với tốc độ chậm như rùa bò.

“Phía trên có nói rồi, mục tiêu rất có thể sẽ ngụy trang thành người có thân hình khá là mập mạp, vậy nên phải đặc biệt chú ý. Anh kiểm tra hai người này, tôi đi qua bên kia...” Một người trong số họ khẽ giọng thì thầm.

Thính lực của Tề Đẳng Nhàn lại có thể nghe được rất rõ ràng, hắn khẽ nhướn mày, vừa đưa giấy tờ tùy thân của mình ra vừa nói: “Woa, tình hình an ninh trật tự của Hương Sơn các anh thật là nghiêm ngặt quá đi!”

Người của Cục An ninh Quốc gia cười cười, sau khi kiểm tra giấy tờ tùy thân của Hứa Ức Ngọc, anh ta lại nhìn giấy tờ tùy thân của Tề Đẳng Nhàn và hỏi: “Đến từ Nam Dương à?”

“Đúng vậy!” Tề Đẳng Nhàn gật đầu với vẻ thành thật.

Người đó khẽ gật đầu và nói: “Đi đi.”

Tề Đẳng Nhàn và Hứa Ức Ngọc vừa mới đi được vài bước thì người đó đã ấn vào tai nghe và khẽ giọng nói: “Vừa mới kiểm tra được một người đến từ Nam Dương tên là Lý Bán Nhàn, người này có chút đáng nghi... Cơ mà bạn gái của anh ta thì lại là người Hương Sơn chính gốc.”

“Ồ... Nếu như đã là người Nam Dương thì cứ đi theo xem sao đã, mục tiêu có quan hệ rất chặt chẽ với phía Nam Dương, cần phải kiểm tra cẩn thận.”

“Đã hiểu.”

Tề Đẳng Nhàn khẽ cau mày, giỏi lắm, xem ra đám người đang muốn nhắm vào hắn đã đặc biệt thành lập một đội phân tích luôn rồi!

Hắn nhìn Hứa Ức Ngọc một cái, sự không vui trong lòng đã tiêu tan phân nửa.

Nếu như không có người Hương Sơn chính gốc là Hứa Ức Như kéo hắn ra làm lá chắn thì e rằng lúc này hắn đã bị mời đến Cục An ninh Quốc gia để tiếp nhận sự điều tra kĩ càng rồi.

Cái này cũng xem như là giúp đỡ lẫn nhau nhỉ?
Chương 890 Trà nén Phổ Nhĩ

Chương 890: Trà nén Phổ Nhĩ.

Đi ra khỏi sân bay, thấy Lương Kiêu không còn đi theo nữa, lúc này cô gái tên là Hứa Ức Ngọc mới thở phào một hơi.

Tề Đẳng Nhàn lại phát hiện ra có đặc công của Cục An ninh Quốc gia đang theo dõi bọn họ, xem ra đám người này trọng tâm theo dõi những hành khách đến từ Nam Dương và phải tiến hành điều tra từng người một.

Hứa Ức Ngọc nói với Tề Đẳng Nhàn: “Tôi vô cùng xin lỗi về chuyện ban nãy, nhưng mà tôi cũng thực sự hết cách rồi.”

Tề Đẳng Nhàn cau mày nói: “Chị gái à, một câu xin lỗi thôi là xong chuyện rồi à? Cái người tên Lương Kiêu đó có lai lịch không nhỏ có đúng không?”

Trên mặt Hứa Ức Ngọc hiện lên một vẻ áy náy, cô gượng cười và nói: “Là do tôi đã không suy nghĩ thông suốt, lúc đó tôi quá vội vàng nên đã kéo anh vào, xin lỗi anh nhé!”

Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu.

Hứa Ức Ngọc nói: “Cái tên Lương Kiêu đó thực sự không dễ chọc vào, anh ta là thái tử gia của băng đảng Hòa Liên Thắng ở Hương Sơn cũng thôi, thế lực không nhỏ.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Đã biết người ta là xã hội đen rồi mà cô còn lấy tôi ra làm lá chắn, tôi đâu có chọc giận cô đâu nhỉ?”

“Không có... Chỉ là tôi cảm thấy nếu như anh đã có thể chủ động ra tay cứu người khi ở trên máy bay thì chắc chắn anh cũng là một người có lòng nhiệt tình, anh nhất định sẽ đồng ý giúp tôi. Chỉ là lúc đó tôi thực sự đã không suy nghĩ thông suốt, không nghĩ cho kĩ xem chuyện này sẽ mang đến phiền phức và hậu quả gì cho anh.” Hứa Ức Ngọc nói với vẻ rất có lỗi.

“Người tốt thì cứ phải gặp xui à?” Tề Đẳng Nhàn nhìn cô và nói với giọng không vui.

Hứa Ức Ngọc đưa tay ra vẫy một chiếc taxi rồi kéo Tề Đẳng Nhàn lên xe và nói: “Xin lỗi nhé, anh về nhà với tôi trước đi... Dù sao cũng là do tôi đã hại anh bị Lương Kiêu ghi thù, nếu như anh cứ đi qua đi lại ở bên ngoài như thế thì rất có thể sẽ gặp chuyện không hay ở trên đường mất.”

Tề Đẳng Nhàn thấy đặc công của Cục An ninh Quốc gia vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình thì cũng không từ chối mà đồng ý lên xe cùng Hứa Ức Ngọc.

Suy cho cùng thì ban nãy hai người cũng đã đóng giả là tình nhân rồi, nếu như tách ra vào lúc này thì sẽ càng đáng nghi hơn nữa.

Ít nhất thì cũng phải đợi đến lúc người của Cục An ninh Quốc gia gạt hắn ra khỏi danh sách tình nghi rồi hẵng nói!

“Thực sự rất xin lỗi, làm phiền đến anh rồi, đợi đến khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ đưa cho anh một triệu để bồi thường.” Hứa Ức Ngọc nói với vẻ xin lỗi.

“Đây là chuyện của một triệu hay sao hả? Người ta là ông trùm xã hội đen đó, tôi có thể bị người ta nhắm vào bất cứ lúc nào rồi chết thảm ở ngoài đường đó. Càng huống chi tôi vẫn còn là một thiếu niên trẻ tuổi, cô bảo tôi đóng giả làm bạn trai của cô, chuyện này nhất định sẽ khiến cho danh tiếng của tôi phải chịu tổn hại!” Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ hung dữ.

Hứa Ức Ngọc nói với vẻ ngượng ngùng: “Thế anh nói xem tôi phải làm gì đây?”

Tề Đẳng Nhàn liếm khóe môi một cái rồi nói: “Phải thêm tiền!”

Hứa Ức Ngọc bỗng chốc choáng váng, cô dở khóc dở cười và nói: “Được được được, thêm tiền cũng được! Cơ mà anh cũng phải xứng đáng với giá tiền đó mới được, anh về nhà với tôi để diễn một vở kịch, đợi đến khi chuyện này qua đi thì tôi sẽ thêm tiền cho anh.”

Tề Đẳng Nhàn nhún vai một cái và nói: “Thế cũng được.”

Tề Đẳng Nhàn phát hiện chiếc xe taxi đang đi về phía khu nhà giàu, xem ra gia đình Hứa Ức Như cũng khá là ghê gớm đó.

Không bao lâu sau, chiếc xe taxi dừng lại ở bên ngoài một khu biệt thự.

Hương Sơn nơi đây tấc đất tấc vàng, có thể sống được ở trong những căn biệt thự về cơ bản đều là những gia đình vô cùng giàu có, những gia đình không có nổi hơn một tỷ thì không thể sống ở đó được.

“Bố của tôi tên là Lý Trường Ca, mẹ của tôi tên là Triệu Tân Lan, tôi sẽ bảo anh là bạn trai của tôi, làm phiền anh hãy phối hợp với tôi một chút. Khoảng thời gian này anh có thể sống tạm ở nhà của tôi, đợi đến khi Lương Kiêu hết giận rồi thì anh hẵng rời đi cũng được.” Hứa Ức Ngọc nói với Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn thuận miệng đồng ý, vừa hay hắn có thể mượn Hứa Ức Ngọc để thoát khỏi sự theo dõi của Cục An ninh Quốc gia.

Sau khi xuống xe, hai người đi thẳng vào bên trong biệt thự của Hứa gia.

Đặc công ở phía sau nhìn thấy vậy thì ấn vào tai nghe và nói: “Hai người họ đã đi vào bên trong biệt thự của Hứa gia rồi, cô gái đó là Hứa Ức Ngọc, thiên kim của Hứa gia, chắc là không có gì dối trá trong chuyện này đâu.”

“Ừ... có thể gạt bỏ đa số hiềm nghi rồi, cơ mà vẫn phải để ý thêm một chút mới được.” Người chỉ huy ở đầu bên kia nghe xong thì im lặng một lúc rồi trả lời như vậy.

Hứa Ức Ngọc vừa gõ cửa vừa gọi: “Con về rồi đây!”

Người hầu đẩy cửa ra rồi nở nụ cười và nói: “Tiểu thư về rồi đấy à?”

Hứa Ức Ngọc đưa tay ra chỉ vào Tề Đẳng Nhàn và nói: “Dì Trương, đây là bạn trai của cháu, Lý Bán Nhàn, hiện đang làm chút chuyện làm ăn nhỏ ở Nam Dương, dì làm quen một chút đi.”

“Chào cậu chào cậu!” Người hầu vội vàng chào hỏi Tề Đẳng Nhàn, không thể đắc tội với người con rể tương lai này được.

Tề Đẳng Nhàn cũng mỉm cười một cách lịch sự để chào hỏi bà ấy, sau đó theo Hứa Ức Ngọc đi vào trong nhà.

“Về rồi đấy à? Hửm... vị này là?” Một người đàn ông trung niên đang đi tới cửa, khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì bỗng chốc ngây người.

“Daddy, đây là bạn trai mới của con, Lý Bán Nhàn, quốc tịch Nam Dương, ở bên đó có làm chút chuyện làm ăn nhỏ.” Hứa Ức Ngọc vội vàng nói.

Người đàn ông trung niên này chính là Hứa Trường Ca, bố của Hứa Ức Ngọc, ông đang mặc chiếc quần vải cotton màu đen, bên trên là bộ đồ thời Đường màu trắng như trăng, trông cũng khá là có khí chất.

Hứa Trường Ca chỉ mỉm cười và nói: “Ồ... Chú đã giục tiểu Ngọc tìm bạn trai từ lâu rồi, không ngờ rằng lần này trở về con bé lại trực tiếp cho chú một bất ngờ đấy?”

Tề Đẳng Nhàn bắt tay với ông và nói: “Chào chú.”

“Tiểu Ngọc mang bạn trai về rồi á? Ai thế? Có phải là Lương Kiêu không?” Lúc này, mẹ của Hứa Ức Ngọc và Triệu Tân Lan nghe thấy tiếng động thì cũng bước ra.

“Mẹ, con đã nói biết bao nhiêu lần rồi, con không thích Lương Kiêu! Đây là người bạn trai mà con tự tìm hiểu được, tên là Lý Bán Nhàn!” Hứa Ức Ngọc nói với vẻ khó chịu.

Triệu Tân Lan ăn mặc như một vị phu nhân giàu có, sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, bà ta bỗng nhiên có hơi cau mày, cảm thấy hắn chẳng có chút dáng vẻ nào của một người thành đạt cả.

Dù sao thì Tề Đẳng Nhàn cũng là loại người cứ thỉnh thoảng lại động tay đánh nhau với người khác, vậy cho nên đương nhiên hắn không thể nào lúc nào cũng mặc một bộ âu phục hàng hiệu thẳng tắp được, trên người hắn chỉ đang mặt một bộ quần áo thể thao rất bình thường, túi hành lý đang xách trong tay cũng tương đối đơn giản.

Sau khi đánh giá Tề Đẳng Nhàn một lượt, trong mắt Triệu Tân Lan lóe lên một tia khinh thường, bà ta nói: “Tiểu Lý à, đây là lần đầu cháu đến chơi nhà, chúng ta vô cùng chào mừng cháu, không biết là cháu có mang cho chúng ta món quà nào tốt không?”

Tề Đẳng Nhàn tiện tay mở túi hành lý ra và nói: “À, có đấy... Đây là trà nén Phổ Nhĩ mà cháu mới lấy được, chút tâm ý nhỏ.”

Miếng trà nén này là Trần Ngư tiện tay ném cho hắn sau khi tịch thu tài sản của tập đoàn n Đặc, nói là trà Phổ Nhĩ lâu năm mà Chu Quang Vinh cất giữ.

Sau khi nhìn thấy miếng trà nén Phổ Nhĩ đen xì xì, nụ cười giả tạo trên mặt Triệu Tân Lan bỗng trở nên cứng đờ nhưng vẫn kìm nén được lửa giận trong lòng, bà ta cười nói: “Ha ha... được, tiểu Trương, mang vào nhà bếp làm trứng luộc nước trà đi!”

Dì Trương cũng không dám nói nhiều mà vội vàng đón lấy miếng trà nén trong tay Triệu Tân Lan và mang vào trong nhà bếp.

Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc sửng sốt, trong lòng không ngừng chửi thề, có muốn coi thường người khác thì cũng không đến mức này chứ? Con mẹ nó trà Phổ Nhĩ một lạng đáng giá đến cả hai ba vạn mà lại lấy đi làm trứng luộc nước trà à? Trong nhà có mỏ thì cũng không cần lãng phí đến mức đó chứ!

Vẻ mặt của Hứa Ức Ngọc cũng không khỏi trở nên có hơi xấu hổ, cô không ngờ rằng mẹ mình lại có thể quá đáng đến mức đó.

“Ha... Vào trong nhà ngồi xuống trước đi đã!” Để tránh cho Tề Đẳng Nhàn bị mất mặt, Hứa Ức Ngọc vội vàng kéo cánh tay hắn đi vào bên trong.

Vẻ mặt của Hứa Trường Ca lại vẫn rất bình tĩnh, thấy vẻ mặt của Tề Đẳng Nhàn dường như không hề có gì khó chịu, ông cảm thấy người trẻ này cũng khá là có sức chịu đựng, có thể quan sát thêm một chút.

Hứa Ức Ngọc khẽ giọng nói: “Thật ngại quá, miếng trà nén đó bao nhiêu tiền, tôi đền cho anh.”

“Cũng chỉ có hơn ba triệu thôi.” Tề Đẳng Nhàn vừa cười vừa nói.

“Hơn ba vạn á? Anh nói đùa cái gì thế! Làm gì có ai đi lừa tiền kiểu này như anh đâu chứ?” Hứa Ức Ngọc trợn mắt lên và nói.

Theo như suy nghĩ của cô, Tề Đẳng Nhàn có ngồi máy bay cũng không ngồi khoang hạng nhất, sao có thể mang theo một miếng trà nén đáng giá hơn ba triệu được cơ chứ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom