-
Chương 111-115
Chương 111 Đánh cược
“Anh có đang nghe không hả?”
Lý Vân Uyển bất giác đưa tay lên nhéo nhẹ tai của Tề Đẳng Nhàn, sau đó ghé vào lỗ tai của hắn hung hăng nói.
Tề Đẳng Nhàn tiện tay gỡ ngón tay của cô ấy ra, bình tĩnh nói: “Tất nhiên là tôi đang nghe rồi, nhưng có điều anh ta có phải nhân vật máu mặt hay không, liên quan gì đến tôi? Hắn có tiền, cũng đâu có chia cho tôi.”
Khóe miệng của Lý Vân Uyển giật nhẹ, cảm thấy tính cách và triết lý của Tề Đẳng Nhàn cũng quá ư là tự nhiên rồi, nhưng ít nhất cuộc sống cũng nhẹ nhàng hơn bao người.
Chỉ sợ rằng ngay cả khi nguyên thủ quốc gia mà đứng trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không thèm nói lấy một lời.
Đều là con người cả thôi, đôi vai của ai chả phải chống đỡ một cái đầu, chẳng qua chỉ là có quyền có tiền hơn thôi, có gì đâu mà phải sợ?
“Chân tôi còn đau, anh xoa cho tôi đi.” Lý Vân Uyển xoay người, nhấc đôi chân xinh đẹp lên đặt vào trong lòng của Tề Đẳng Nhàn.
Sau đó, cô ấy phát hiện Tề Đẳng Nhàn không còn bình tĩnh như vậy nữa, điều này làm cô ấy không nhịn được mà bật cười đắc ý, quả nhiên cũng có chuyện có thể khiến anh không bình tĩnh được!
Năm phút sau, Lý Long Dịch cúi đầu chán nản đi ra, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang bận xoa bóp mắt cá chân cho Lý Vân Uyển, cũng không hơi đâu mà trách móc hắn.
Giang Vĩnh cũng bước ra theo, nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt anh ta bỗng chốc đen lại.
Ở thời cổ đại, bàn chân của người con gái chẳng khác gì mạng sống của cô ấy cả, những người bảo thủ hơn thậm chí đến chồng của họ cũng không thể nhìn thấy.
Tề Đẳng Nhàn vậy mà lại có thể xoa bóp mắt cá chân cho Lý Vân Uyển một cách tự nhiên đến vậy, có thể thấy mối quan hệ giữa hai người họ đã thân thiết đến mức nào, đặc biệt là việc Hoàng Văn Đào không chịu giúp đỡ tập đoàn Mộc Tử, điều này càng khiến cho lòng của anh ta chùng xuống.
“Làm gì đấy? Còn ra thể thống gì nữa!”
“Đây là một câu lạc bộ cao cấp, ở nơi thanh thiên bạch nhật làm ra loại chuyện như này, còn đáng mặt đàn ông nữa không vậy?”
“Nếu người ta nhìn thấy, chẳng phải sẽ chê cười bọn tôi mang tên quê mùa nhà cậu vào đây à?”
Giang Vĩnh chỉ vào mũi của Tề Đẳng Nhàn rồi bắt đầu chửi rủa.
Lý Long Dịch cũng cau mày nói: “Vân Uyển, con cũng không còn nhỏ nữa, chú ý hình tượng một chút đi!”
Lý Vân Uyển có chút không vui hạ chân xuống, hỏi: “Ba, chuyện đó vẫn chưa giải quyết xong sao?”
“Vẫn chưa thuyết phục được ông Hoàng Đại… Ông ấy cho rằng tập đoàn Mộc Tử của chúng ta không đáng để nhắc đến, hơn nữa chuyện này cũng không có liên quan gì đến ông ấy, nên ông ấy không muốn tham gia.” Vẻ mặt của Lý Long Dịch đầy chán nản, còn có chút bất lực.
“Chú Lý, không sao đâu, có gì lát cháu sẽ cố gắng thuyết phục thầy hơn nữa! Nghe giọng điệu của ông ấy, chắc chắn có thể vẫn còn cơ hội!” Giang Vĩnh tiếp lời.
Tự bản thân Giang Vĩnh cũng rõ, những gì anh ta nói đều là những lời vô căn cứ, anh ta không có khả năng thay đổi suy nghĩ của Hoàng Văn Đào, mối quan hệ của anh ta và Hoàng Văn Đào cũng không thân thiết như anh ta nói.
Anh ta chẳng qua chỉ là tình cờ nghe Hoàng Văn Đào giảng vài lần, hơn nữa Hoàng Văn Đào cũng có cái nhìn về anh ta, điều này khác xa so với mối quan hệ thầy trò thực thụ.
Lý Long Dịch nói: “Vậy làm phiền Tiểu Giang cháu rồi. Mặc dù hôm nay vẫn chưa thuyết phục được ông Hoàng Đại, nhưng thật vinh dự khi được gặp ông ấy và trò nói chuyện trong vòng năm phút!”
Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Chú Lý cho rằng vấn đề này rất cấp bách sao? Nhất định phải để Hoàng Văn Đào nói giúp à?”
“Vớ vẩn! Nếu không thì sao, người trong công ty đều hoang mang lo sợ, ai còn hứng làm việc nữa chứ?” Lý Long Dịch tức giận nói.
Giang Vĩnh ở bên cạnh cũng nói: “Một tên cai ngục nhỏ nhoi như anh, biết gì doanh nghiệp mà nói, mấy thứ không nên hỏi bớt hỏi giùm đi!”
“Một câu lạc bộ quy mô lớn thế này, anh chưa đến bao giờ đúng không?”
“Hôm nay tâm trạng tôi tốt, để tôi dẫn anh đi lòng vòng tham quan, để anh biết thời thế là gì.”
Tề Đẳng Nhàn cười lắc đầu nói: “Thuyết phục Hoàng Văn Đào khó đến vậy sao? Chú đứng đây chờ một lát, cháu vào đó nói chuyện với ông ấy một chút.”
Giang Vĩnh khịt mũi lạnh lùng nói: “Đúng là đồ không biết tự lượng sức, anh nghĩ anh là ai mà lại có thể thuyết phục được thầy của tôi?”
“Đừng nói là thuyết phục được ông ấy, ngay cả mặt của ông ấy anh cũng không có cửa để nhìn nữa đấy!”
“Với thân phận, địa vị hiện giờ của anh, quả thật là chênh lệch quá lớn, thầy căn bản không thèm gặp anh.”
Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc đứng dậy đi về phía phòng trà.
Lý Long Dịch cau mày, không ngờ chàng trai này lại ngu dốt đến mức dám quấy rầy Hoàng Văn Đào? Anh không sợ gây chuyện à?
Giang Vĩnh thậm chí còn không thèm bước tới cản anh, mà chỉ lạnh lùng ngồi nhìn, Hoàng Văn Đào không phải là người duy nhất trong phòng trà ấy, ngoài ra còn có các vệ sĩ của ông ta.
Nếu Tề Đẳng Nhàn cứ thế xông vào, anh có lẽ sẽ bị đám vệ sĩ ném ra ngoài trong vòng chưa đầy ba mươi giây!
“Cũng tối, cháu cũng lười khuyên can những người tự cao tự đại như vậy, đợi sau khi anh ta vào đó, để cho đám vệ sĩ đó ném ra ngoài, cho biết thế nào là mất mặt!” Giang Vĩnh cũng muốn ngồi không hóng chuyện.
Đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn bị đám vệ sĩ ném ra ngoài, anh ta sẽ từ từ chế nhạo anh, để Lý Vân Uyển nhận ra khoảng cách giữa hai người.
“Đi thôi, một lát cậu ta bị vệ sĩ của ông Hoàng Đại ném ra ngoài e là rất khó coi, chúng ta giữ chút thể diện cho cậu ta đí.” Lý Long Nhất tuổi tác đã lớn, làm việc luôn có chừng mực, ông lắc đầu với Lý Vân Uyển, định kéo cô ấy đứng dậy rời khỏi đây trước.
Lý Vân Uyển sửng sốt, nói: “Ông Hoàng Đại bảo vệ sĩ ném anh ấy ra ngoài sao? Ba, đừng đùa nữa... Nếu ba muốn ông Hoàng Đại giúp ba việc này, anh ấy nhất định sẽ làm được!”
Lý Long Dịch cười lạnh nói: “Ba thấy con đúng là bị cậu ta quay như chong chóng rồi, sự thông minh thường ngày biến đâu mất rồi?”
“Ba và Giang Vĩnh vừa rồi nói rất nhiều điều tốt trước mặt ông Hoàng Đại, nhưng ông Hoàng Đại vẫn lạnh lùng từ chối.”
“Con nghĩ một tên cai ngục như cậu ta có thể xử lý việc này sao?”
“Đi thôi, một lát nữa cậu ta sẽ bị ném ra ngoài thôi, chúng ta nán lại đây chỉ làm cậu ta mất mặt thôi.”
Giang Vĩnh cũng nói: “Chú Lý nói không sai, con người này đúng là không tự lượng sức, tự mình chuốc lấy khổ, chúng ta cũng không thể làm gì. Tuy nhiên, nếu Vân Uyển không tin, chúng ta có thể ở đây đợi thêm một hai phút gì đó nữa, nhưng đến lúc đó… Mặt của anh ta e là sẽ đen như đít nồi!”
Lý Vân Uyển không khỏi cười lạnh nói: “Nếu như anh ấy làm được thì sao?”
“Anh ta/Cậu ta chắc chắn không được!” Giang Vĩnh và Lý Long Dịch đồng thanh nói.
Lý Long Dịch nói: “Nếu con tin tưởng cậu ta như vậy, vậy thì ba đành phải cược một ván vậy.”
“Nếu như một hồi nữa mà cậu ta bị ném ra ngoài, như vậy từ rày về sau con không được phép giao du với tên lừa đảo đó nữa, tránh chuốc họa vào thân!”
“Nếu cậu ta có thể làm được, vậy thì những chuyện sau này của con, ba tuyệt đối sẽ không xen vào nữa!”
“Thế nào?”
Nụ cười của Lý Vân Uyển càng trở nên rạng rỡ hơn, cô ấy nói: “Được! Nếu anh ấy không làm được, con sẽ lập tức vạch rõ ranh giới với anh ấy, thậm chí con sẽ cân nhắc đến việc giao du với anh Giang nhiều hơn nữa, nhưng nếu anh ấy có thể, vậy thì con mong ba sẽ giữ lời hứa!”
“Sau này bất kể con lựa chọn thế nào, ba cũng không được cấm cản!”
Lý Long Dịch đồng ý: “Được!”
Giang Vĩnh nghe thấy điều này không khỏi vui mừng khôn xiết, anh ta không ngờ Lý Vân Uyển và Lý Long Dịch lại cược với nhau, chỉ cần anh ta đợi thêm một lúc nữa, Tề Đẳng Nhàn sẽ bị ném ra ngoài, hình ảnh của hắn trong lòng của Lý Vân Uyển sẽ hoàn toàn tan vỡ.
“Lúc trước anh ấy nói thật với mọi người, chỉ là mọi người không tin mà thôi.”
“Một lát nữa mà có bị vả mặt, đừng trách ba không nhắc nhở!”
Lý Vân Uyển mỉm cười nghĩ, sau khi đánh cược với ba, cô ấy sẽ không phải phiền lòng nữa.
Ngay cả khi ba biết về mối quan hệ giữa Tề Đẳng Nhàn và nhà họ Tề, ông cũng không thể ngăn cản cô làm điều gì đó nữa.
“Nếu con đã quyết lấy anh Tề, sao có thể không tự vạch đường đi cho mình trước chứ?” Lý Vân Uyển thầm nghĩ, xoay nhẹ cổ chân, khó tránh khỏi có chút đắc ý.
Chương 112 Dựa vào cái gì?
Năm phút trôi qua, Tề Đẳng Nhàn vẫn chưa bước ra.
Giang Vĩnh không nhịn được nói: “Chẳng lẽ anh ta bị đánh chết bên trong luôn rồi sao? Có cần con vào đấy xem thử không?”
Lý Long Dịch lạnh lùng nói: “Nếu cậu ta bị đánh chết, cũng là do cậu ta đáng bị như vậy, do cậu ta không biết tự lượng sức, bản thân đành phải nhận kết cục như vậy thôi.”
Trong khi nói, ông cũng liếc nhìn sang Lý Vân Uyển, điều này ngụ ý rằng Tề Đẳng Nhàn không đủ tốt với Lý Vân Uyển.
Lý Vân Uyển xoa nhẹ mắt cá chân, chỉ cười mà không nói lời nào, nếu Tề Đẳng Nhàn thực sự có thể bị vệ sĩ của Hoàng Văn Đào đánh chết, vậy thì Trần Hùng Phi của ngày hôm qua cũng không cần anh ra mặt giải quyết rồi.
Hai phút nữa đã trôi qua, cánh cửa đột nhiên mở ra.
“Anh ta sắp bị ném ra ngoài rồi!” Giang Vĩnh cười nói.
Tuy nhiên, điều khiến anh ta ngạc nhiên là Tề Đẳng Nhàn không những không bị ném ra ngoài mà còn cùng Hoàng Văn Đào bước ra ngoài.
Đồng tử của Lý Long Dịch co rút mạnh lại, trên mặt tràn đầy sự kinh ngạc, chuyện gì đã xảy ra thế này?
Sau khi Hoàng Văn Đào đi ra, ông ta cười với Lý Long Dịch rồi nói: “Lý tổng và cậu Tề đây quen biết nhau sao, sao lúc nãy ông không nói với tôi kia chứ? Ông có mối quan hệ như vậy, tôi đã không từ chối giúp ông việc nhỏ này rồi.”
“Hả?”
“Cậu Tề?”
“Cậu ta, Tề Đẳng Nhàn?”
Lý Long Dịch kinh ngạc nhìn Tề Đẳng Nhàn, nhất thời không nói nên lời.
Sau khi Giang Vĩnh nghe những lời này của Hoàng Văn Đào, anh ta cũng rất ngạc nhiên, đồng thời, anh ta cảm thấy rất xấu hổ.
Anh ta đã tuyên bố với thế giới bên ngoài rằng anh ta là học trò của Hoàng Văn Đào, hơn nữa anh ta còn có mối quan hệ thân thiết với ông ta, vì vậy anh ta có thể giúp Lý Long Dịch giải quyết vấn đề này.
Cuối cùng, anh ta đã không làm được, đã vậy còn để Tề Đẳng Nhàn giành mất công lao! Những gì Hoàng Văn Đào nói tương đương với việc tát anh ta một cái thật mạnh!
“Cậu Tề cũng coi như có ơn với Hoàng gia bọn ta, ông mà nói ông là bạn của cậu ấy, sao tôi lại có thể từ chối kia chứ?” Hoàng Văn Đào cười, rồi đưa tay vỗ nhẹ vai Lý Long Dịch, dáng vẻ rất thân thiết.
Lý Long Dịch sững sờ, vội vàng trả lời: “Vâng, vâng… Đều là lỗi của tôi, tôi đã che giấu chuyện này... Haha…”
Hoàng Văn Đào quay đầu lại nhìn Giang Vĩnh lần nữa rồi nói: “Tiểu Giang, tôi không ngờ cậu là bạn của cậu Tề đấy! Sau này nếu tôi có lớp, tôi sẽ thông báo trước cho cậu.”
“Vâng, cảm ơn thầy!” Giang Vĩnh uất ức đáp, chưa từng nghĩ tới có ngày anh ta lại phải nhờ đến anh.
Hoàng Văn Đào nói: “Việc nhỏ mà ông muốn tôi giúp, tôi sẽ nói giúp ông vài lời, không có gì đáng ngại!”
“Được, được, cảm ơn ông Hoàng Đại!” Lý Long Dịch vội đưa tay nắm lấy tay của Hoàng Văn Đào, dùng sức lắc lắc vài cái, giờ đây ông mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi trò chuyện vài câu, Hoàng Văn Đào có việc nên liền rời khỏi câu lạc bộ.
Lý Long Dịch kinh ngạc nhìn Tề Đẳng Nhàn nói: “Cậu chủ Thiếu, hóa ra cậu có quen với ông Hoàng Đại à? Thất lễ rồi!”
Trong phút chốc, xưng hô của ông với Tề Đẳng Nhàn đã thay đổi.
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Chỉ là giao tình bình thường mà thôi, ông ta chỉ nợ tôi một ân tình mà thôi, tiện thể xài luôn vậy thôi ấy mà.”
Lý Long Dịch càng hoảng sợ, khiến Hoàng Văn Đào mắc nợ không phải chuyện nhỏ, hơn nữa, để giúp tập đoàn Mộc Tử, Tề Đẳng Nhàn quay lưng một cái vậy mà lại sử dụng ân huệ này!
"Hóa ra chỉ có như vậy thôi à, thầy của tôi coi trọng ân nghĩa, nếu hiện tại anh đã dùng ân huệ này, sau này e là khó có thể qua lại với ông ấy nữa.” Giang Vĩnh ở bên cạnh không cam tâm giễu cợt nói.
“Con người, suy cho cùng vẫn phải có sự nghiệp và năng lực của chính mình mới được, chỉ dựa vào may mắn để kết giao với nhân vật tai to mặt lớn thôi thì chẳng phải con đường đúng đắn gì.”
“ n tình này, cũng có ngày rồi sẽ dùng hết thôi!”
Tề Đẳng Nhàn làm lơ lời nói của Giang Vĩnh, thậm chí không thèm đáp lại.
Giang Vĩnh nói với Lý Long Dịch: “Chú Lý, cháu mới lấy được một dự án nhỏ từ một người bạn, ước chừng nó có thể giúp tập đoàn Mộc tử kiếm được hai, ba triệu tệ (sáu, bảy triệu đồng.”
Nói xong, anh ta lấy điện thoại di động ra đưa cho Lý Long Dịch với vẻ mặt đắc ý.
“Ồ... Nói về dự án, tôi quên mất.”
“Cháu có một số dự án từ phía Tân thế kỷ, một trong số đó dự định phân cho tập đoàn Mộc Tử của nhà chú.”
Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một chút, tiện tay đưa điện thoại cho Lý Vân Uyển.
Giang Vĩnh không nhịn được chế nhạo: “Anh nghĩ tập đoàn Hướng thị là chợ rau à, dự án của họ bộ anh nói muốn là được sao?”
Lý Vân Uyển vội kêu lên: “Ba, ba mau xem đi! Anh Tề đã giúp chúng ta sắp xếp một dự án có thể kiếm được hơn mười hai triệu nhân dân tệ (ba mươi sáu triệu đồng)!”
“Cái gì?”
Sau khi Lý Long Dịch nghe thấy điều này, ông bỗng làm rơi điện thoại của Giang Vĩnh, vội chạy đến bên Lý Vân Uyển để xem.
Sắc mặt Giang Vĩnh chợt tái nhợt, lẩm bẩm nói: “Là giả, nhất định là giả!”
Nói xong, anh ta cũng bước tới coi, sau đó cười lạnh một tiếng: “Chỉ là một tấm hình, làm giả mấy hồi, nhưng cái của tôi là hợp đồng ký kết điện tử đấy!”
Lý Long Dịch không khỏi hoài nghi, dù sao thì một dự án sinh lời như vậy, tập đoàn Hướng thị lại chịu cho đi sao? Đúng là có chút khó tin!
Đang nói chuyện, Giang Vĩnh bỗng nhìn thấy một bóng người, liền không khỏi sửng sốt một chút, sau đó tiếp tục cười lạnh nói: “Tề Đẳng Nhà, anh vậy mà dám mạo danh tập đoàn Hướng thị đi gạt người, cứ chờ bị tập đoàn Hướng thị xử đẹp đi!”
Nói xong, anh ta chạy về phía bóng người đó, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt, nói: “Hướng tổng, xin chào! Tôi là Tiểu Giang của công ty cổ phần Đằng Long, lần trước tôi có nói chuyện với cô trong cuộc họp giao lưu ấy…”
Người này là Hướng Đông Tình.
Sắc mặt của Hướng Đông Tình vẫn không thay đổi, nhìn anh ta hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Bên kia có một tên mạo danh tập đoàn Hướng thị của cô để đi lừa đảo, cô mau qua đó xem đi!” Giang Vĩnh nói, chỉ tay và chờ đợi.
Sau khi Hướng Đông Tình quay đầu lại, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn liền không khỏi sửng sốt, sau đó cười lạnh một tiếng, híp mắt, mang theo sự tức giận xông tới.
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Hướng Đông Tình, vẻ mặt của Giang Vĩnh bỗng hiện lên một nụ cười đắc ý, anh ta nói: “Tên họ Tề đó chết chắc rồi! Hướng Đông Tình sẽ không buông tha cho anh đâu!”
“Thôi xong rồi, sao Hướng tổng lại tức giận như vậy? Tôi chưa từng thấy sắc mặt cô ta đen như vậy!” Lý Long Dịch ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hướng Đông Tinh liền sợ tới mức suýt nữa làm rơi điện thoại.
Lý Vân Uyển cũng hơi sửng sốt, không hiểu Hướng Đông Tình vì sao lại tức giận như vậy.
Nhìn thấy Hướng Đông Tình bước nhanh tới, Lý Long Dịch không khỏi cảm thấy da đầu ngứa ran, nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ Tề Đẳng Nhàn thực sự đang lừa người sao? Cậu ta đang mạo danh tập đoàn Hướng thị ư?”
Trước khi Lý Vân Uyển mở lời, Hướng Đông Tình đã đến gần.
“Phó Bộ trưởng Tề, cậu thật là to gan, dám kéo tôi vào cuộc!” Sắc mặt của Hướng Đông Tình trông âm trầm, cô ta lạnh lùng nói, ngữ khí vô cùng sắc lạnh.
“Nói nhảm, điện thoại của tôi hết pin rồi.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói, cầm lấy điện thoại từ tay Lý Long Dịch, bỏ vào túi.
Màn hình điện thoại vẫn sáng, nhưng nó tối đen sau khi anh nhấn vào.
Đây rõ ràng là mở to mắt nói dối mà! Hơn nữa, còn nói trước mặt Hướng Đông Tình!
Tuy nhiên, cả Giang Vĩnh và Lý Long Dịch đều không khỏi sửng sốt, Hướng Đông Tình vừa đến lại nói một câu như vậy!
Tề Đằng Nhàn quen biết với Hướng Đông Tình, hơn nữa, có vẻ như anh là cấp dưới của Hướng Đông Tình? Phó Bộ trưởng sao?
Giang Vĩnh chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, thế giới quan của anh ta ngay lập tức sụp đổ…
Tại sao một cai ngục nhỏ nhoi như vậy, dựa vào cái gì lại có lai lịch và mối quan hệ như thế?
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ!
Chương 113 Đại thọ tám mươi tuổi
Giang Vĩnh - người vốn dĩ có tư chất vượt trội hơn Tề Đẳng Nhàn, lúc này đã hoàn toàn bị đánh bại.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển chào hỏi, anh đi theo Hướng Đông Tình rời đi trước, hai người họ có vài việc cần nói.
“Anh kéo tôi vào cuộc làm gì? Lỡ tôi có việc cần tìm anh thì phải làm sao?” Sắc mặt của Hướng Đông Tình âm trầm hỏi.
“Cô gây ra chuyện lớn như vậy cho tôi, cũng không báo trước cho tôi, kéo theo cô có sao đâu chứ?” Tề Đẳng Nhàn hờ hững đáp.
Hướng Đông Tình không nói nên lời, anh chàng này vậy mà coi lòng tốt của mình như đồ bỏ, bản thân cô ta định thành lập một công ty mới, hơn nữa còn tính để anh phụ trách toàn bộ tình hình chung, anh vậy mà lại không vui sao?
Trên đời này, ai có thể có được chuyện tốt như vậy? Hơn nữa, sau khi gặp rồi, sao cũng không vui vậy chứ?”
Đây là loại logic chết tiệt gì vậy!
Hướng Đông Tình hít sâu vài hơi, đè nén sự bất mãn trong lòng, cùng Tề Đẳng Nhàn trở về tập đoàn Hướng thị.
Cô ta đưa một sấp tài liệu cho Tề Đẳng Nhàn rồi nói: “Hãy ký vào tài liệu này đi, anh sẽ là người hợp pháp của công ty.”
Tề Đẳng Nhàn cũng không biết Hướng Đông Tình định làm gì, cũng không thèm hỏi đã tiện tay ký vào, trở thành ông chủ của công ty được Hướng Đông Tình đặt tên là “công ty cổ phần Thiên Lại” này.
“Tập đoàn Hổ Môn và tập đoàn Từ thị đã bắt đầu huy động vốn trên quy mô lớn, tôi đoán rằng họ sẽ sớm tách khỏi tập đoàn Hướng thị.” Hướng Đông Tình nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Thật sao?” Tề Đẳng Nhàn trông rất bình tĩnh.
Hướng Đông Tình không khỏi cau mày, gõ bàn, lạnh lùng nói: “Anh nói sẽ giúp tôi giải quyết những khó khăn này, giúp tôi ứng phó vấn đề tiền bạc sao?”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Yên tâm, yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu, cô ứng phó tạm trước đi, tiền bạc để tôi lo!”
“Tôi đảm bảo rằng tập đoàn Hướng thị sẽ không thiếu vốn đâu.”
“Anh cứ ngồi yên, tiếp tục ứng phó với việc xoay vòng vốn của họ là được rồi.”
Thái độ nhàn nhã của Tề Đẳng Nhàn khiến Hướng Đông Tình có chút tức điên, người này đối với chuyện sắp xảy ra luôn bình tĩnh như vậy à, thật khiến người ta cạn lời!
Hiện tại Ngọc Tiểu Long vẫn chưa có động tĩnh gì, vì vậy Tề Đẳng Nhàn sẽ không ra tay quá sớm.
“Còn nữa, cô cũng nên bớt giao du với Vương Hổ đi, con người này sẽ không khách khí vậy mãi đâu, hôm nào đó, anh ta bỗng nghĩ tới việc hủy diệt nhân đạo cô, cô hối hận cũng không kịp.” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói.
“Chuyện này tôi tự mình biết phải làm sao, anh không cần lo lắng! Việc anh cần làm bây giờ chính là chuẩn bị đầy đủ tài chính cho tôi!” Hướng Đông Tình thản nhiên nói.
Tề Đẳng Nnàn thấy thái độ của cô ta liền biết cô ta sẽ không nghe nên bất lực lắc đầu.
Vương Hổ mặc dù là cậu chủ của tập đoàn Hổ Môn, nhưng trong thâm tâm anh ta vẫn là kẻ giang hồ, có thể một ngày nào đó anh ta thực sự mất kiên nhẫn, sẽ trực tiếp đối đầu với Hướng Đông Tình.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Hướng thị, Tề Đẳng Nhàn bỗng bị gọi về tập đoàn Kiều thị.
“Ngày mai là sinh nhật của ông nội, tôi đã giúp anh chuẩn bị quà trước rồi, đến lúc đó anh chỉ cần cầm đi tặng là được rồi.” Kiều Thu Mộng lạnh lùng nói với Tề Đẳng Nhàn.
Sau những gì đã xảy ra tối qua, cô ta hoàn toàn thất vọng về Tề Đẳng Nhàn, hơn nữa cô ta còn mất mặt trước mặt Ngọc Tiểu Long.
Bây giờ nghĩ lại, cô ta thậm chí còn hối hận vì đã gửi Tề Đẳng Nhàn đến sơn trang Vân Đỉnh, dù sao những gì Tề Đẳng Nhàn đã làm có thể khiến Ngọc Tiểu Long coi thường cô ta.
Kiều Thu Mộng lạnh lùng nói: “Đại thọ tám mươi tuổi của ông nội, ngày này anh đừng gây rắc rối cho tôi, nếu không, tôi sẽ không bao giờ dễ dàng tha thứ cho anh!”
Tề Đẳng Nhàn chỉ cười nhẹ, sau đó hỏi: “Cô với tập đoàn Kiều thị đã bán toàn bộ miếng đất ở thung lũng giết người trong tay tập đoàn Hướng thị sao?”
“Là Kiều Thanh Vũ đã bán nó, hơn nữa, miếng đất ở thung lũng giết người không có giá gì cả, giữ lại nó cũng vô ích. Tập đoàn Hướng thị sẵn sàng mua nó với giá gốc, âu cũng là chuyện tốt, có thể mang lại cho chúng ta chút không gian về mặt tài chính.” Kiều Thu Mộng nói một cách thờ ơ.
Khóe miệng của Tề Đẳng Nhàn vô thức co giật vài cái, nói: “Các cô đúng là... Chỉ biết co cái lợi trước mắt, vậy mà lại đùng một phát tặng cho người ta rồi!”
Kiều Thu Mộng tức giận nói: “Đừng giả vờ ở đây nữa! Tôi biết do lúc đầu tôi đã nhẹ dạ cả tin vào Trương Thiếu Kiệt nên mới gây ra tổn thất lớn như vậy, nhưng bây giờ tôi đã bán hết đất đai, khoản lỗ sẽ được lấp đầy, ba mươi triệu tệ (chín mươi tỷ đồng) mà tôi nợ anh, sau này tôi sẽ trả lại cho anh không sót một xu!”
Tề Đẳng Nhàn bất lực nói: “Thung lũng giết người thực sự là một dự án phát triển trọng điểm trong tương lai.”
Sắc mặt Kiều Thu Mộng vô cùng lạnh lùng, cô ta căn bản không tin Tề Đẳng Nhàn.
Chiều hôm sau, Kiều Thu Mộng ném một bộ đồ mới cho Tề Đẳng Nhàn để anh mặc.
Tề Đẳng Nhàn đi theo ba người Kiều Thu Mộng, Kiều Quốc Đào và Bàng Tú Vân đến chúc mừng sinh nhật ông Kiều.
“Ồ, Kiều Thu Mộng, cô còn mặt mũi đến sao!” Sau khi nhìn thấy Kiều Thu Mộng, Kiều Thanh Vũ tiến lên mỉa mai.
“Sinh nhật của ông nội, sao tôi lại không tới được chứ?” Kiều Thu Mộng lạnh lùng hỏi.
Kiều Thanh Vũ nói: “Cô đi tin lời vu khống của Trương Thiếu Kiệt, mua lại cổ phần bất động sản của Trương thị, khiến việc xoay vòng vốn của công ty không thành công, dẫn đến thua lỗ!”
“Nếu tôi không tìm cách liên hệ với tập đoàn Hướng thị, bán miếng đất thung lũng giết người cho Hướng tổng, e là công ty sẽ phải chịu rất nhiều tổn thất.”
“Tôi thì giải quyết được vụ lớn như vậy, còn giám đốc như cô chỉ biết làm mất tiền, nếu như tôi là cô, tôi sẽ không còn mặt mũi nào đến gặp mặt ông nội nữa!”
Kiều Thu Mộng bị những lời nói của Kiều Thanh Vũ làm cho sắc mặt tái mét, nhưng Kiều Thanh Vũ thực sự đã bán hàng trăm mẫu đất trong thung lũng giết người, điều này khiến cô ta không nói nên lời.
Đang nói chuyện, Kiều Thanh Vũ bỗng buông tha cho Kiều Thu Mộng, đi thẳng tới một chàng thanh niên, kêu lên: “Ồ, cậu chủ Lý đến rồi!”
Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại nhìn, đó là Lý Thiên Lạc, người cầu hôn của Hoàng Tình Ca trên tàu du lịch.
Lý Thiên Lạc cầm một củ sâm trăm tuổi trong tay, thản nhiên đưa ra: “Nhà họ Lý xin chúc ông Kiều đại thọ tám mươi vui vẻ, xin tặng ông một củ sâm trăm tuổi.”
Sau khi những người thân của nhà họ Kiều nhìn thấy Lý Thiên Lạc, họ lập tức vây quanh anh ấy, tâng bốc anh ấy hết lời.
“Không hổ là cậu chủ Lý, ra tay liền vô cùng hào phóng, nhân sâm trăm tuổi luôn à!”
“Cậu chủ Lý đúng là tuổi trẻ tài cao, tuổi còn trẻ mà đã nổi tiếng gần xa, hôm nay có thể tới chúc mừng sinh nhật của ông nhà chúng tôi, thật là khiến nhà họ Kiều chúng tôi lấy làm vinh hạnh!”
“Hoan nghênh cậu chủ Lý! Lý Gia Quyền hiện tại là di sản văn hóa phi vật thể của toàn tỉnh Đông Hải chúng ta, mấy năm nữa nhất định sẽ được cậu chủ Lý quảng bá đến toàn quốc.”
Nhà họ Lý bắt đầu kiếm tiền bằng cách mở một phòng tập võ, sau đó mở một công ty dược phẩm, công việc làm ăn rất thuận lợi, sản nghiệp trải rộng khắp tỉnh Đông Hải.
Mặc dù không thể so sánh với các công ty tập đoàn lớn như tập đoàn Hướng thị và tập đoàn Hổ Môn, nhưng giá trị thị trường của nó có thể ước tính đến khoảng hai đến ba tỷ tệ.
Lý Thiên Lạc cũng chú ý tới Tề Đẳng Nhàn, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh bỉ.
“Chà, rác rưởi, cậu cũng ở đây sao?” Lý Thiên Lạc vừa đi đến vừa nói với Tề Đẳng Nhàn.
“Rác rưởi, đang nói ai vậy?” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh hỏi.
“Cậu chứ ai!” Lý Thiên Lạc vô thức nói, nhưng vừa nói xong, lập tức ý thức được có điểm không đúng, sắc mặt trở nên khó coi.
Kiều Thanh Vũ tức giận nói: “Tề Đẳng Nhàn, cậu chỉ là con rể ăn nhờ ở đậu của Kiều Thu Mộng mà thôi, có tư cách gì nói với cậu chủ Lý như vậy?”
“Còn không mau quỳ xuống xin lỗi cậu chủ Lý?”
Chương 114 Tự vả
Lý Thiên Lạc vẫy tay một cách rất phóng khoáng, nói: “Bỏ đi bỏ đi, hôm nay là một ngày vui, đừng gây chuyện.”
“Đúng là vô dụng, hai vợ chồng đều là thứ vô dụng, một người chỉ biết gây hoạ, một người chỉ biết làm ăn thua lỗ!” Kiều Thanh Vũ cười nhạt và nói.
Tề Đẳng Nhàn lãnh đạm nói: “Kiều Thanh Vũ, nói tới làm ăn thua lỗ, có người còn thua lỗ hơn cô sao?”
Kiều Thanh Vũ nhăn mày đáp “Cậu nói vậy là có ý gì? Đưa bằng chứng ra!”
Tề Đẳng Nhàn đáp: “Miếng đất ở thung lũng giết người, cô một hơi bán hết tất cả. Cô biết là chuyện này gây ra biết bao nhiêu thiệt hại không? Ít nhất cũng phải hai tỷ tệ!”
Sau khi Kiều Thanh Vũ nghe mấy lời này, cô ta liền cười ha hả, nói “Thiệt hại?”
“Buồn cười! Một miếng đất thung lũng giết người ngay cả chim cũng không thèm ị đó, anh lại nói tôi bán lỗ 2 tỷ?”
“Cậu cũng dám nói đó, gan lớn bao nhiêu, đất đáng giá bấy nhiêu phải không?”
Tề Đẳng Nhàn nói một cách thờ ơ: “Miếng đất thung lũng giết người ấy là một kế hoạch trọng điểm trong tương lai. Nếu cô bán nó đi thì đó sẽ là một tổn thất rất lớn! Cô đã bỏ lỡ một cơ hội để tập đoàn Kiều thị niết bàn!”
“Cái gì? Tôi có nghe nhầm không? Miếng đất thung lũng giết người ấy lại là kế hoạch trọng điểm cho tương lai ư?”
“Tên Tề Đẳng Nhàn này đầu óc có vấn đề, cậu ta chỉ nói điều đó để giúp Kiều Thu Mộng bào chữa mà thôi! Lần trước, cậu ta vậy mà lại thu mua hợp đồng của tôi với giá tám triệu mấy nhân dân tệ! Người đàn ông này là một tên ngốc!” Bà cô bảy - người lần trước bán hợp đồng cho Tề Đẳng Nhàn, lúc này đứng ra giải thích với những người thân của bà ta với giọng điệu giễu cợt và khinh bỉ không thể che giấu trên khuôn mặt.
Lý Thiên Lạc cũng không nhịn được mà cười lớn, nói: “Nói giỡn cái gì vậy?”
“Nhà họ Lý bọn tôi ở cả tỉnh Trung Hải cũng đã coi như là một gia tộc có sức ảnh hưởng nhất định!”
“Chuyện này, sao tôi chưa từng nghe người khác nói qua vậy?”
“Cậu chẳng qua chỉ là một tên cai ngục, sao có thể có thông tin này? Cậu là con riêng của chủ tịch nước à? Haha…”
Kiều Thu Mộng kéo mạnh Tề Đẳng Nhàn, nhăn mày nói: “Đủ rồi!”
“Tôi biết anh nói vậy là vì muốn giải vây giúp tôi, nhưng đừng để bản thân bị lừa vì lời nói dối của chính mình!”
“Chuyện này nên dừng ở đây thôi, đừng nhắc tới hai chữ đất đai trước mặt tôi nữa.”
Nói xong, Kiều Thu Mộng quay người bước vào nhà.
Mọi người cũng lần lượt giễu cợt, sau đó quay người đi vào.
Lý Thiên Lạc ghé vào tai của Tề Đẳng Nhàn, cười lạnh nói: “Đồ tạp chủng, chuyện giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu!”
“Nếu biết điều thì bây giờ cậu hãy quỳ xuống gọi tôi là ba đi, sau đó thề rằng sẽ không tiếp cận Hoàng Tình Ca nữa, tôi có thể cân nhắc về chuyện tha cho cậu!”
“Nếu không lát nữa cậu mất mặt thì đừng trách tôi không cảnh cáo cậu trước.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn Lý Thiên Lạc, hỏi: “Anh bị ngu hả?”
Câu nói này khiến Lý Thiên Lạc sững người, vừa định nổi giận thì Tề Đẳng Nhàn đã quay người đi vào nhà.
“Cậu chủ Lý, không cần để ý loại rác rưởi này, cậu ta là thứ chỉ biết dựa dẫm vào phụ nữ. Không có nhà họ Kiều bọn ta nuôi cậu ta, cậu ta chỉ xứng ra đường làm ăn mày thôi!” Kiều Thanh Vũ nói với vẻ mặt đầy khinh bỉ.
Lý Thiên Lạc cười lạnh hai tiếng, nói: “Lát nữa tôi sẽ khiến tên nhóc này xấu mặt, xem sau này cậu ta còn mặt mũi nào làm trò trước mặt tôi nữa!”
Kiều Thanh Vũ nghe thấy điều này hiển nhiên rất vui mừng, cô ta sớm đã không ưa gì Tề Đẳng Nhàn rồi, đã vậy cô ta còn từng cược thua phải quỳ xuống gọi anh là ba.
Bây giờ, đột nhiên có một nhân vật máu mặt như Lý Thiên Lạc tới tính sổ anh, cô ta ước gì có thể ngay lập tức vỗ tay tán thưởng!
Hôm nay ông Kiều mặc một bộ đồ thời Đường màu đỏ, như biểu thị cho sự hạnh phúc, ông ấy chào tất cả các khách quý và cảm ơn họ đã đến chung vui.
“Tại sao hai đứa lại ở đây? Chuyện ta bảo hai đứa giải quyết đã giải quyết xong chưa?” Sau khi Kiều Thu Mộng và Tề Đẳng Nhàn, ông Kiều hỏi với sắc màu mặt đen kịt.
“Ông ơi, mọi chuyện đã được giải quyết rồi ạ.” Kiều Thu Mộng mím môi và gật đầu: “Trịnh Quang Minh đã bị Hướng thị sa thải rồi ạ, chúng cháu đã lấy được dự án rồi ạ…”
Kiều Thanh Vũ lúc này đã đi tới, khinh thường nói: “Dự án? Chỉ sợ là lấy một dự án trị giá mấy trăm ngàn tệ đắp vào cho có lệ chứ gì?”
“Cũng phải, với năng lực ít ỏi của mày với thằng chồng vô dụng của mày, làm gì có thể mang về cho tập đoàn Kiều thị của nhà ta những dự án lớn nào được?”
“Ông nội, đây là cậu chủ Lý Thiên Lạc, người kế thừa Lý Gia Quyền nổi tiếng ở tỉnh Đông Hải, hôm nay tới chúc thọ ông ấy ạ.”
Ông Kiều nghe vậy, sắc mặt liền tươi tỉnh hẳn ra, nhà họ Lý không phải là một gia tộc nhỏ, đặc biệt là ngành dược phẩm của nhà họ Lý, đó là một xí nghiệp lớn trị giá hàng tỷ tệ!
Kiều Thu Mộng định giải thích hai dự án mà cô ta nhận được với ông Kiều, nhưng ông Kiều quay lại phớt lờ cô ta, sau đó đến gặp Lý Thiên Lạc.
Tề Đẳng Nhàn bất giác lắc đầu, may mắn thay, địa vị của Kiều Quốc Đào trong nhà họ Kiều không thấp, nếu không Kiều Thu Mộng có thể đã bị tập đoàn Kiều thị đuổi ra khỏi nhà từ lâu rồi.
Kiều Thu Mộng yên lặng đặt món quà sinh nhật mà cô ta đã chuẩn bị xuống rồi bước sang một bên.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy nếu Kiều Thu Mộng có thể học cách tin tưởng thì tốt biết mấy, đừng nói đến việc tin tưởng bản thân, ít nhất cũng sẽ bớt lạnh lùng hơn.
“Không sao, khi nào tìm được thời cơ thích hợp, chia ra là được rồi.” Tề Đẳng Nhàn nghĩ thầm, tâm thái rất bình thản.
Trong bữa tiệc này, mọi người đã tập trung lại lần lượt chúc mừng ông Kiều.
Lý Thiên Lạc cười nói: “Ông Kiều, chỗ tôi còn một món quà lớn nữa!”
“Ồ? Cậu chủ Lý khách sáo quá…” Ông Kiều xoa xoa tay, mỉm cười nói.
"Công ty dược phẩm của Lý thị có một cái dự án mười triệu, sẵn sàng ký kết với tập đoàn Kiều thị, cháu dùng cái này tới để chúc mừng ông Kiều ạ!"
Ông Kiều mừng rỡ: "Cái kia…"
"Nhưng cháu có một điều kiện." Lý Thiên Lạc nói.
"Cậu chủ Lý cứ nói." Ông Kiều nói.
Lý Thiên Lạc liếc Kiều Thu Mộng một cái, lại quét mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một lần, sau đó mỉm cười: "Cháu đã cảm mến Kiều Thu Mộng Tổng giám đốc tập đoàn Kiều thị từ lâu, nhưng mà, nghe nói bây giờ cô Kiều Thu Mộng đã gả cho người khác, trong lòng tiếc nuối vô cùng…"
"Cho nên, cháu muốn cùng với cô Kiều Thu Mộng uống một chén rượu giao bôi, để thoả mãn nội tâm tiếc nuối của mình."
"Uống xong chén rượu giao bôi, dự án mười triệu này, cháu sẽ chắp tay dâng tặng."
Lúc nói lời này, ánh mắt Lý Thiên Lạc lại dừng ở trên người Tề Đẳng Nhàn, ngoài cười nhưng trong không cười.
Lúc còn trên du thuyền, anh ta cảnh cáo Tề Đẳng Nhàn, kết quả Tề Đẳng Nhàn trở về lại nói với Hoàng Tình Ca, vừa sờ vừa nhìn, đánh lên mặt của anh ta thật mạnh.
Anh ta cũng không phải là người tốt, bị đánh vào mặt, đương nhiên muốn tìm lại danh dự, hơn nữa phải trả lại gấp bội lần!
Vì thế, hôm nay anh ta xuất hiện ở tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ông cụ Kiều.
Mọi người nghe nói như vậy, sau đó cũng không khỏi sững sờ, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Đám người thân thích của Kiều gia, nhưng lại cười trên nỗi đau của người khác, nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn cảm thấy sau này hắn ta sẽ không còn mặt mũi nào nữa, hơn nữa nói không chừng, qua mấy ngày nữa, trên đầu lại mọc thêm mấy cái sừng…
Hắn ta là một tên giám ngục nhỏ, lấy cái gì mà so sánh với cậu chủ lớn Lý gia?
Kiều Thu Mộng nghe được những lời này của Lý Thiên Lạc, sau đó mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, cô đột nhiên được sáng tỏ.
Chẳng qua, bản thân đang trở thành công cụ bị Lý Thiên Lạc lợi dụng mà thôi, mục đích là đánh lên mặt Tề Đẳng Nhàn.
Trong nội tâm cô không khỏi có chút lửa giận, cái tên Tề Đẳng Nhàn này, không có chuyện gì thì đi chọc Lý Thiên Lạc làm gì…
Hôm qua, chính mình còn dặn dò hắn, đừng gây thêm phiền phức!
Khuôn mặt Kiều Quốc Đào cũng có chút đen lại, chuyện này nếu như xảy ra, danh tiếng của Kiều Thu Mộng khó nghe, mặt mũi của Tề Đẳng Nhàn cũng không dễ nhìn.
Nhưng Bàng Tú Vân lại vui mừng nói: "Ô? Không nghĩ tới cậu Lý lại yêu thích Kiều Thu Mộng!"
"Nếu như nói sớm ra thì tốt, vậy thì làm gì có chuyện cái tên Tề Đẳng Nhàn kia…"
Chương 115 Rượu giao bôi
Ông Kiều ho khan một tiếng, nói với Kiều Thu Mộng: “Thu Mộng, sao còn không mau nâng chén uống rượu giao bôi với cậu Lý đi?”
“Cậu Lý thích cháu là phúc của con đấy!”
“Tiếc là bố cháu lại chọn cho cháu một thằng bất tài, đúng là không hiểu nổi mà...”
Sắc mặt Kiều Thu Mộng trắng bệch. Cô ta biết Lý Thiên Lạc không thích cô ta thật và chính cô ta cũng biết bản thân không được uống chén rượu giao bôi này!
Uống ly rượu này thì mai sau người ta sẽ nhìn cô ta như thế nào đây? Ở trước mặt chồng mình đi uống rượu giao bôi với người khác? Dâm phụ!
Vả lại, cô ta uống ly rượu này thì mai sau Tề Đẳng Nhàn làm sao ngẩng đầu làm người đây? Vợ mình uống rượu giao bôi với người đàn ông khác ngay trước mặt mình? Con rùa xanh!
Quả nhiên, khuôn mặt Tề Đẳng Nhàn lạnh hẳn đi, hắn không ngờ Lý Thiên Lạc lại dùng thủ đoạn này đối phó với hắn!
“Kiều Thu Mộng, cháu đang do dự gì thế? Đừng quên, cháu là giám đốc của tập đoàn nhà họ Kiều, làm gì cũng phải đặt lợi ích của tập đoàn lên hàng đầu!”
“Đúng thế Kiều Thu Mộng, cô đừng có cản trở con đường kiếm tiền của chúng tôi! Cuối năm thiếu bao nhiêu thì cô phải bù hết đấy!”
“Còn ngây ra đó làm gì? Cậu Lý cho nhà họ Kiều chúng ta hạng mục cả mười triệu tệ đấy, người ta chỉ kêu cô uống một chén rượu thôi, õng ẹo cái gì?”
Đám họ hàng nhao nhao lên tiếng, hối Kiều Thu Mộng uống rượu với Lý Thiên Lạc.
Kiều Quốc Đào đứng dậy, lắc đầu nói: “Bố, Thu Mộng đã kết hôn rồi, không hợp làm mấy chuyện này đâu.”
Lý Thiên Lạc cười ha hả nói: “Tôi chỉ vì quý chị Kiều Thu, muốn hoàn thành một tâm nguyện thôi. Nếu không muốn thì thôi vậy, xem như tôi chưa từng đề cặp đến chuyện hạng mục nhé!”
Đám họ hàng phía sau đỏ cả mắt, nóng lòng muốn đi lên ấn Kiều Thu Mộng đi uống rượu với Lý Thiên Lạc.
Bàng Tú Vân đi đến đằng sau Kiều Thu Mộng, khẽ đẩy cô ta lên lại còn nhỏ giọng nói: “Con còn do dự cái gì? Mau uống rượu với cậu Lý đi!”
“Nhưng...” Kiều Thu Mộng cắn răng, không thuận theo.
“Chẳng lẽ con còn để ý đến cảm nhận của cái tên bất tài Tề Đẳng Nhàn này à?”
“Nó có thể so với cậu Lý không? Cậu Lý là cậu cả nhà họ Lý, tương lai rộng mở!”
“Con đi uống rượu với cậu Lý, sau đó nhân cơ hội này ly hôn với Tề Đằng Nhàn, chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích à?”
“Nếu đi theo cậu Lý thì sau này trong ngoài nhà họ Kiều còn có ai dám coi thường con?”
Bàng Tú Vân đứng bên cạnh nói cái lợi cái hại cho Kiều Thu Mộng nghe, bảo cô ta nhanh đi uống rượu.
Ông Kiều trầm giọng nói: “Thu Mộng cũng nghe rồi đó, cháu đâu có mất gì, chỉ là giúp cậu Lý hoàn thành một tâm nguyện thôi mà.”
“Vả lại, cháu làm thế còn có thể giúp cả nhà họ Kiều có được hạng mục mười triệu!”
“Ngoài ra ông còn cảm thấy sau này cháu có thể tiếp xúc với cậu Lý nhiều hơn, tính toán tương lai mai sau cho mình đi.”
Câu cuối cùng của ông Kiều ám chỉ rất rõ ràng. Ông ta coi thường Tề Đẳng Nhàn, muốn Kiều Thu Mộng mau chóng ly hôn với Tề Đẳng Nhàn, tranh thủ gả cho Lý Thiên Lạc.
Giờ phút này, lòng Kiều Thu Mộng lạnh ngắt, mọi người đều mang thái độ này sao?
Dù nói thế nào đi chăng nữa, dù cô ta không thích Tề Đẳng Nhàn thì hắn cũng là chồng trên danh nghĩa của cô ta, là người một nhà!
“Các người diễn đủ chưa?” Tề Đẳng Nhàn ở phía sau thản nhiên lên tiếng.
“Câm miệng, cậu có tư cách nói chuyện ở nơi này à?” Kiều Thanh Vũ tức giận.
“Tôi là bố của cô, sao lại không có tư cách?” Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn Kiều Thanh Vũ, cười như không cười đáp lại.
Kiều Thanh Vũ giận đến nỗi hận không thể đi lên xé nát miệng hắn. Chuyện quỳ xuống gọi Tề Đẳng Nhàn là bố là vết nhơ cả đời khó rửa của cô ta!
Mặt mày ông Kiều không khỏi tối sầm lại: “Mày họ Tề, nơi này không có chỗ cho mày lên tiếng đâu.”
“Nếu mày còn nói thêm một câu nào nữa thì lập tức cút đi!”
“Nơi này không hoan nghênh kẻ bất tài như mày!”
Lời nói ác ý không chút lưu tình.
“Đúng thế, cái loại phế vật như họ Tề kia có thể ôm đùi nhà họ Kiều chúng ta kiếm cái ăn cái mặt đã là phúc trời cho, hắn còn dám lên giọng trước mặt ông nội?”
“Một thằng cảnh ngục quèn, nói khó nghe là một con chó trông cửa mà thôi. Không biết Kiều Quốc Đào bị cái gì mà để cái loại này làm con rể bôi tro trét trấu lên mặt nhà họ Kiều chúng ta.”
“Cái loại này không xứng với Thu Mộng, không xứng với bất kỳ cô gái nào của nhà họ Kiều! Nếu biết thức thời thì mau ly hôn rồi cút đi.”
Đám họ hàng cũng lạnh lùng nhìn, mở miệng chế giễu hắn.
Tề Đằng Nhàn híp mắt cười nói: “Một cái hạng mục mười triệu thôi mà các người đã muốn bán Thu Mộng đi. Nếu có hạng mục trăm triệu chắc các người quỳ xuống gọi người ta là bố luôn nhỉ?”
Kiều Thanh Vũ cười lạnh: “Nếu cậu có thể lấy ra một hàng mục trăm triệu thật thì tôi quỳ ngay đây gọi cậu là bố!”
“Đúng thế. Xem dáng vẻ nghèo nàn của mày kìa, đừng nói là Kiều Thanh Vũ quỳ xuống gọi mày là bố, mày muốn thì tao gọi mày là tổ tông cũng được!”
“Xem mình là nhà giàu nhất nước thật à? Mở mồm là một trăm triệu? Còn cái gì mà mười triệu thôi mà? Đúng là ếch ngồi đáy giếng.”
Gương mặt Tề Đẳng Nhàn chỉ toàn sự kinh thường, lạnh nhạt nói: “Biệt thự ông đây đang ở cũng có thể mua hết sản nghiệp y dược của nhà họ Lý, một trăm triệu thì tính là gì?”
“Ha ha ha, kẻ ngốc này đầu óc cháy hỏng hết rồi đúng không? Càng nói càng nực cười!”
“Sản nghiệp y dược nhà họ Lý ít nhất cũng phải hai ba tỷ, trên đời này có căn biệt thự nào ngang giá chứ?”
“Nó ở biệt thự gì? Đừng nói là mấy cái nhà tự xây ở nông thôn nhé!”
Lý Thiên Lạc mỉm cười nói: “Không phải không có biệt thự nào đáng giá hai ba tỷ, ví dụ như Vân Đỉnh Thiên Cung ở trong sơn trang Vân Đỉnh – khu biệt thự đứng đầu Trung Hải ngày trước đã được bán với giá hai tỷ.”
“Anh Tề sống ở Trung Hải đúng không? Vậy anh ở trong Vân Đỉnh Thiên Cung à? Ha ha ha...”
Nói đến đây, Lý Thiên Lạc cũng không nhịn được mà cười phá lên.
“Ừ, bị cậu đoán đúng rồi, tôi ở Vân Đỉnh Thiên Cung.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
“Ớ!”
Tất cả mọi người không khỏi sửng sốt, sau đó là tràng cười nhạo như sấm.
Mặt Kiều Thu Mộng không khỏi đỏ lên. Hôm qua cô ta đưa Tề Đẳng Nhàn quay về sơn trang Vân Đỉnh rồi đi đến cổng ‘Vân Đỉnh Thiên Cung’. Tề Đẳng Nhàn nói thẻ vào nhà của mình ở trong túi mà túi đã rơi trên thuyền rồi.
Hơn nữa, cô ta còn gặp Ngọc Tiểu Long ở nơi đó.
Nhìn thái độ của Ngọc Tiểu Long thì chắc là quen biết với chủ nhân của ‘Vân Đỉnh Thiên Cung’.
Sau khi bị vạch trần lời nói dối đó, Tề Đằng Nhàn còn dám nói tiếp để lừa người khác, thậm chí còn nói đến hợp tình hợp lý.
Cô ta cảm thấy rất mất mặt.
“Cười chết, người này nói mình sống trong Vân Đỉnh Thiên Cung! Ồ, để tí tôi đi Bắc Kinh mua Tử Cấm Thành để ở!”
“Tử Cấm Thành cái gì chứ? Chúng ta phải ở trong Đại Hội Đường mà các lãnh đạo cấp cao hay họp ấy, thế mới đủ vẻ vang!”
“Nếu hắn ở Vân Đỉnh Thiên Cung thì tôi có thể qua Mỹ ở trong Nhà Trắng! Ha ha ha ...”
Mặt mũi ông Kiều tối đen. Dù sao thì nơi này vẫn có mặt người ngoài, dù thế nào thì Tề Đẳng Nhàn cũng có liên quan đến nhà họ Kiều, nói mấy lời ngu ngốc này chẳng khác nào kéo theo mặt mũi của cả nhà họ Kiều!
“Cút ra ngoài, cút ngay cho tao!”
Ông Kiều chỉ tay ra cửa lớn, quát to.
“Được, vậy tôi xé hợp đồng của tập đoàn nhà họ Hướng nhé!” Tề Đằng Nhàn lẳng lặng lấy một tờ hợp đồng từ trong ngực ra, thản nhiên nói.
“Anh có đang nghe không hả?”
Lý Vân Uyển bất giác đưa tay lên nhéo nhẹ tai của Tề Đẳng Nhàn, sau đó ghé vào lỗ tai của hắn hung hăng nói.
Tề Đẳng Nhàn tiện tay gỡ ngón tay của cô ấy ra, bình tĩnh nói: “Tất nhiên là tôi đang nghe rồi, nhưng có điều anh ta có phải nhân vật máu mặt hay không, liên quan gì đến tôi? Hắn có tiền, cũng đâu có chia cho tôi.”
Khóe miệng của Lý Vân Uyển giật nhẹ, cảm thấy tính cách và triết lý của Tề Đẳng Nhàn cũng quá ư là tự nhiên rồi, nhưng ít nhất cuộc sống cũng nhẹ nhàng hơn bao người.
Chỉ sợ rằng ngay cả khi nguyên thủ quốc gia mà đứng trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không thèm nói lấy một lời.
Đều là con người cả thôi, đôi vai của ai chả phải chống đỡ một cái đầu, chẳng qua chỉ là có quyền có tiền hơn thôi, có gì đâu mà phải sợ?
“Chân tôi còn đau, anh xoa cho tôi đi.” Lý Vân Uyển xoay người, nhấc đôi chân xinh đẹp lên đặt vào trong lòng của Tề Đẳng Nhàn.
Sau đó, cô ấy phát hiện Tề Đẳng Nhàn không còn bình tĩnh như vậy nữa, điều này làm cô ấy không nhịn được mà bật cười đắc ý, quả nhiên cũng có chuyện có thể khiến anh không bình tĩnh được!
Năm phút sau, Lý Long Dịch cúi đầu chán nản đi ra, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang bận xoa bóp mắt cá chân cho Lý Vân Uyển, cũng không hơi đâu mà trách móc hắn.
Giang Vĩnh cũng bước ra theo, nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt anh ta bỗng chốc đen lại.
Ở thời cổ đại, bàn chân của người con gái chẳng khác gì mạng sống của cô ấy cả, những người bảo thủ hơn thậm chí đến chồng của họ cũng không thể nhìn thấy.
Tề Đẳng Nhàn vậy mà lại có thể xoa bóp mắt cá chân cho Lý Vân Uyển một cách tự nhiên đến vậy, có thể thấy mối quan hệ giữa hai người họ đã thân thiết đến mức nào, đặc biệt là việc Hoàng Văn Đào không chịu giúp đỡ tập đoàn Mộc Tử, điều này càng khiến cho lòng của anh ta chùng xuống.
“Làm gì đấy? Còn ra thể thống gì nữa!”
“Đây là một câu lạc bộ cao cấp, ở nơi thanh thiên bạch nhật làm ra loại chuyện như này, còn đáng mặt đàn ông nữa không vậy?”
“Nếu người ta nhìn thấy, chẳng phải sẽ chê cười bọn tôi mang tên quê mùa nhà cậu vào đây à?”
Giang Vĩnh chỉ vào mũi của Tề Đẳng Nhàn rồi bắt đầu chửi rủa.
Lý Long Dịch cũng cau mày nói: “Vân Uyển, con cũng không còn nhỏ nữa, chú ý hình tượng một chút đi!”
Lý Vân Uyển có chút không vui hạ chân xuống, hỏi: “Ba, chuyện đó vẫn chưa giải quyết xong sao?”
“Vẫn chưa thuyết phục được ông Hoàng Đại… Ông ấy cho rằng tập đoàn Mộc Tử của chúng ta không đáng để nhắc đến, hơn nữa chuyện này cũng không có liên quan gì đến ông ấy, nên ông ấy không muốn tham gia.” Vẻ mặt của Lý Long Dịch đầy chán nản, còn có chút bất lực.
“Chú Lý, không sao đâu, có gì lát cháu sẽ cố gắng thuyết phục thầy hơn nữa! Nghe giọng điệu của ông ấy, chắc chắn có thể vẫn còn cơ hội!” Giang Vĩnh tiếp lời.
Tự bản thân Giang Vĩnh cũng rõ, những gì anh ta nói đều là những lời vô căn cứ, anh ta không có khả năng thay đổi suy nghĩ của Hoàng Văn Đào, mối quan hệ của anh ta và Hoàng Văn Đào cũng không thân thiết như anh ta nói.
Anh ta chẳng qua chỉ là tình cờ nghe Hoàng Văn Đào giảng vài lần, hơn nữa Hoàng Văn Đào cũng có cái nhìn về anh ta, điều này khác xa so với mối quan hệ thầy trò thực thụ.
Lý Long Dịch nói: “Vậy làm phiền Tiểu Giang cháu rồi. Mặc dù hôm nay vẫn chưa thuyết phục được ông Hoàng Đại, nhưng thật vinh dự khi được gặp ông ấy và trò nói chuyện trong vòng năm phút!”
Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Chú Lý cho rằng vấn đề này rất cấp bách sao? Nhất định phải để Hoàng Văn Đào nói giúp à?”
“Vớ vẩn! Nếu không thì sao, người trong công ty đều hoang mang lo sợ, ai còn hứng làm việc nữa chứ?” Lý Long Dịch tức giận nói.
Giang Vĩnh ở bên cạnh cũng nói: “Một tên cai ngục nhỏ nhoi như anh, biết gì doanh nghiệp mà nói, mấy thứ không nên hỏi bớt hỏi giùm đi!”
“Một câu lạc bộ quy mô lớn thế này, anh chưa đến bao giờ đúng không?”
“Hôm nay tâm trạng tôi tốt, để tôi dẫn anh đi lòng vòng tham quan, để anh biết thời thế là gì.”
Tề Đẳng Nhàn cười lắc đầu nói: “Thuyết phục Hoàng Văn Đào khó đến vậy sao? Chú đứng đây chờ một lát, cháu vào đó nói chuyện với ông ấy một chút.”
Giang Vĩnh khịt mũi lạnh lùng nói: “Đúng là đồ không biết tự lượng sức, anh nghĩ anh là ai mà lại có thể thuyết phục được thầy của tôi?”
“Đừng nói là thuyết phục được ông ấy, ngay cả mặt của ông ấy anh cũng không có cửa để nhìn nữa đấy!”
“Với thân phận, địa vị hiện giờ của anh, quả thật là chênh lệch quá lớn, thầy căn bản không thèm gặp anh.”
Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc đứng dậy đi về phía phòng trà.
Lý Long Dịch cau mày, không ngờ chàng trai này lại ngu dốt đến mức dám quấy rầy Hoàng Văn Đào? Anh không sợ gây chuyện à?
Giang Vĩnh thậm chí còn không thèm bước tới cản anh, mà chỉ lạnh lùng ngồi nhìn, Hoàng Văn Đào không phải là người duy nhất trong phòng trà ấy, ngoài ra còn có các vệ sĩ của ông ta.
Nếu Tề Đẳng Nhàn cứ thế xông vào, anh có lẽ sẽ bị đám vệ sĩ ném ra ngoài trong vòng chưa đầy ba mươi giây!
“Cũng tối, cháu cũng lười khuyên can những người tự cao tự đại như vậy, đợi sau khi anh ta vào đó, để cho đám vệ sĩ đó ném ra ngoài, cho biết thế nào là mất mặt!” Giang Vĩnh cũng muốn ngồi không hóng chuyện.
Đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn bị đám vệ sĩ ném ra ngoài, anh ta sẽ từ từ chế nhạo anh, để Lý Vân Uyển nhận ra khoảng cách giữa hai người.
“Đi thôi, một lát cậu ta bị vệ sĩ của ông Hoàng Đại ném ra ngoài e là rất khó coi, chúng ta giữ chút thể diện cho cậu ta đí.” Lý Long Nhất tuổi tác đã lớn, làm việc luôn có chừng mực, ông lắc đầu với Lý Vân Uyển, định kéo cô ấy đứng dậy rời khỏi đây trước.
Lý Vân Uyển sửng sốt, nói: “Ông Hoàng Đại bảo vệ sĩ ném anh ấy ra ngoài sao? Ba, đừng đùa nữa... Nếu ba muốn ông Hoàng Đại giúp ba việc này, anh ấy nhất định sẽ làm được!”
Lý Long Dịch cười lạnh nói: “Ba thấy con đúng là bị cậu ta quay như chong chóng rồi, sự thông minh thường ngày biến đâu mất rồi?”
“Ba và Giang Vĩnh vừa rồi nói rất nhiều điều tốt trước mặt ông Hoàng Đại, nhưng ông Hoàng Đại vẫn lạnh lùng từ chối.”
“Con nghĩ một tên cai ngục như cậu ta có thể xử lý việc này sao?”
“Đi thôi, một lát nữa cậu ta sẽ bị ném ra ngoài thôi, chúng ta nán lại đây chỉ làm cậu ta mất mặt thôi.”
Giang Vĩnh cũng nói: “Chú Lý nói không sai, con người này đúng là không tự lượng sức, tự mình chuốc lấy khổ, chúng ta cũng không thể làm gì. Tuy nhiên, nếu Vân Uyển không tin, chúng ta có thể ở đây đợi thêm một hai phút gì đó nữa, nhưng đến lúc đó… Mặt của anh ta e là sẽ đen như đít nồi!”
Lý Vân Uyển không khỏi cười lạnh nói: “Nếu như anh ấy làm được thì sao?”
“Anh ta/Cậu ta chắc chắn không được!” Giang Vĩnh và Lý Long Dịch đồng thanh nói.
Lý Long Dịch nói: “Nếu con tin tưởng cậu ta như vậy, vậy thì ba đành phải cược một ván vậy.”
“Nếu như một hồi nữa mà cậu ta bị ném ra ngoài, như vậy từ rày về sau con không được phép giao du với tên lừa đảo đó nữa, tránh chuốc họa vào thân!”
“Nếu cậu ta có thể làm được, vậy thì những chuyện sau này của con, ba tuyệt đối sẽ không xen vào nữa!”
“Thế nào?”
Nụ cười của Lý Vân Uyển càng trở nên rạng rỡ hơn, cô ấy nói: “Được! Nếu anh ấy không làm được, con sẽ lập tức vạch rõ ranh giới với anh ấy, thậm chí con sẽ cân nhắc đến việc giao du với anh Giang nhiều hơn nữa, nhưng nếu anh ấy có thể, vậy thì con mong ba sẽ giữ lời hứa!”
“Sau này bất kể con lựa chọn thế nào, ba cũng không được cấm cản!”
Lý Long Dịch đồng ý: “Được!”
Giang Vĩnh nghe thấy điều này không khỏi vui mừng khôn xiết, anh ta không ngờ Lý Vân Uyển và Lý Long Dịch lại cược với nhau, chỉ cần anh ta đợi thêm một lúc nữa, Tề Đẳng Nhàn sẽ bị ném ra ngoài, hình ảnh của hắn trong lòng của Lý Vân Uyển sẽ hoàn toàn tan vỡ.
“Lúc trước anh ấy nói thật với mọi người, chỉ là mọi người không tin mà thôi.”
“Một lát nữa mà có bị vả mặt, đừng trách ba không nhắc nhở!”
Lý Vân Uyển mỉm cười nghĩ, sau khi đánh cược với ba, cô ấy sẽ không phải phiền lòng nữa.
Ngay cả khi ba biết về mối quan hệ giữa Tề Đẳng Nhàn và nhà họ Tề, ông cũng không thể ngăn cản cô làm điều gì đó nữa.
“Nếu con đã quyết lấy anh Tề, sao có thể không tự vạch đường đi cho mình trước chứ?” Lý Vân Uyển thầm nghĩ, xoay nhẹ cổ chân, khó tránh khỏi có chút đắc ý.
Chương 112 Dựa vào cái gì?
Năm phút trôi qua, Tề Đẳng Nhàn vẫn chưa bước ra.
Giang Vĩnh không nhịn được nói: “Chẳng lẽ anh ta bị đánh chết bên trong luôn rồi sao? Có cần con vào đấy xem thử không?”
Lý Long Dịch lạnh lùng nói: “Nếu cậu ta bị đánh chết, cũng là do cậu ta đáng bị như vậy, do cậu ta không biết tự lượng sức, bản thân đành phải nhận kết cục như vậy thôi.”
Trong khi nói, ông cũng liếc nhìn sang Lý Vân Uyển, điều này ngụ ý rằng Tề Đẳng Nhàn không đủ tốt với Lý Vân Uyển.
Lý Vân Uyển xoa nhẹ mắt cá chân, chỉ cười mà không nói lời nào, nếu Tề Đẳng Nhàn thực sự có thể bị vệ sĩ của Hoàng Văn Đào đánh chết, vậy thì Trần Hùng Phi của ngày hôm qua cũng không cần anh ra mặt giải quyết rồi.
Hai phút nữa đã trôi qua, cánh cửa đột nhiên mở ra.
“Anh ta sắp bị ném ra ngoài rồi!” Giang Vĩnh cười nói.
Tuy nhiên, điều khiến anh ta ngạc nhiên là Tề Đẳng Nhàn không những không bị ném ra ngoài mà còn cùng Hoàng Văn Đào bước ra ngoài.
Đồng tử của Lý Long Dịch co rút mạnh lại, trên mặt tràn đầy sự kinh ngạc, chuyện gì đã xảy ra thế này?
Sau khi Hoàng Văn Đào đi ra, ông ta cười với Lý Long Dịch rồi nói: “Lý tổng và cậu Tề đây quen biết nhau sao, sao lúc nãy ông không nói với tôi kia chứ? Ông có mối quan hệ như vậy, tôi đã không từ chối giúp ông việc nhỏ này rồi.”
“Hả?”
“Cậu Tề?”
“Cậu ta, Tề Đẳng Nhàn?”
Lý Long Dịch kinh ngạc nhìn Tề Đẳng Nhàn, nhất thời không nói nên lời.
Sau khi Giang Vĩnh nghe những lời này của Hoàng Văn Đào, anh ta cũng rất ngạc nhiên, đồng thời, anh ta cảm thấy rất xấu hổ.
Anh ta đã tuyên bố với thế giới bên ngoài rằng anh ta là học trò của Hoàng Văn Đào, hơn nữa anh ta còn có mối quan hệ thân thiết với ông ta, vì vậy anh ta có thể giúp Lý Long Dịch giải quyết vấn đề này.
Cuối cùng, anh ta đã không làm được, đã vậy còn để Tề Đẳng Nhàn giành mất công lao! Những gì Hoàng Văn Đào nói tương đương với việc tát anh ta một cái thật mạnh!
“Cậu Tề cũng coi như có ơn với Hoàng gia bọn ta, ông mà nói ông là bạn của cậu ấy, sao tôi lại có thể từ chối kia chứ?” Hoàng Văn Đào cười, rồi đưa tay vỗ nhẹ vai Lý Long Dịch, dáng vẻ rất thân thiết.
Lý Long Dịch sững sờ, vội vàng trả lời: “Vâng, vâng… Đều là lỗi của tôi, tôi đã che giấu chuyện này... Haha…”
Hoàng Văn Đào quay đầu lại nhìn Giang Vĩnh lần nữa rồi nói: “Tiểu Giang, tôi không ngờ cậu là bạn của cậu Tề đấy! Sau này nếu tôi có lớp, tôi sẽ thông báo trước cho cậu.”
“Vâng, cảm ơn thầy!” Giang Vĩnh uất ức đáp, chưa từng nghĩ tới có ngày anh ta lại phải nhờ đến anh.
Hoàng Văn Đào nói: “Việc nhỏ mà ông muốn tôi giúp, tôi sẽ nói giúp ông vài lời, không có gì đáng ngại!”
“Được, được, cảm ơn ông Hoàng Đại!” Lý Long Dịch vội đưa tay nắm lấy tay của Hoàng Văn Đào, dùng sức lắc lắc vài cái, giờ đây ông mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi trò chuyện vài câu, Hoàng Văn Đào có việc nên liền rời khỏi câu lạc bộ.
Lý Long Dịch kinh ngạc nhìn Tề Đẳng Nhàn nói: “Cậu chủ Thiếu, hóa ra cậu có quen với ông Hoàng Đại à? Thất lễ rồi!”
Trong phút chốc, xưng hô của ông với Tề Đẳng Nhàn đã thay đổi.
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Chỉ là giao tình bình thường mà thôi, ông ta chỉ nợ tôi một ân tình mà thôi, tiện thể xài luôn vậy thôi ấy mà.”
Lý Long Dịch càng hoảng sợ, khiến Hoàng Văn Đào mắc nợ không phải chuyện nhỏ, hơn nữa, để giúp tập đoàn Mộc Tử, Tề Đẳng Nhàn quay lưng một cái vậy mà lại sử dụng ân huệ này!
"Hóa ra chỉ có như vậy thôi à, thầy của tôi coi trọng ân nghĩa, nếu hiện tại anh đã dùng ân huệ này, sau này e là khó có thể qua lại với ông ấy nữa.” Giang Vĩnh ở bên cạnh không cam tâm giễu cợt nói.
“Con người, suy cho cùng vẫn phải có sự nghiệp và năng lực của chính mình mới được, chỉ dựa vào may mắn để kết giao với nhân vật tai to mặt lớn thôi thì chẳng phải con đường đúng đắn gì.”
“ n tình này, cũng có ngày rồi sẽ dùng hết thôi!”
Tề Đẳng Nhàn làm lơ lời nói của Giang Vĩnh, thậm chí không thèm đáp lại.
Giang Vĩnh nói với Lý Long Dịch: “Chú Lý, cháu mới lấy được một dự án nhỏ từ một người bạn, ước chừng nó có thể giúp tập đoàn Mộc tử kiếm được hai, ba triệu tệ (sáu, bảy triệu đồng.”
Nói xong, anh ta lấy điện thoại di động ra đưa cho Lý Long Dịch với vẻ mặt đắc ý.
“Ồ... Nói về dự án, tôi quên mất.”
“Cháu có một số dự án từ phía Tân thế kỷ, một trong số đó dự định phân cho tập đoàn Mộc Tử của nhà chú.”
Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một chút, tiện tay đưa điện thoại cho Lý Vân Uyển.
Giang Vĩnh không nhịn được chế nhạo: “Anh nghĩ tập đoàn Hướng thị là chợ rau à, dự án của họ bộ anh nói muốn là được sao?”
Lý Vân Uyển vội kêu lên: “Ba, ba mau xem đi! Anh Tề đã giúp chúng ta sắp xếp một dự án có thể kiếm được hơn mười hai triệu nhân dân tệ (ba mươi sáu triệu đồng)!”
“Cái gì?”
Sau khi Lý Long Dịch nghe thấy điều này, ông bỗng làm rơi điện thoại của Giang Vĩnh, vội chạy đến bên Lý Vân Uyển để xem.
Sắc mặt Giang Vĩnh chợt tái nhợt, lẩm bẩm nói: “Là giả, nhất định là giả!”
Nói xong, anh ta cũng bước tới coi, sau đó cười lạnh một tiếng: “Chỉ là một tấm hình, làm giả mấy hồi, nhưng cái của tôi là hợp đồng ký kết điện tử đấy!”
Lý Long Dịch không khỏi hoài nghi, dù sao thì một dự án sinh lời như vậy, tập đoàn Hướng thị lại chịu cho đi sao? Đúng là có chút khó tin!
Đang nói chuyện, Giang Vĩnh bỗng nhìn thấy một bóng người, liền không khỏi sửng sốt một chút, sau đó tiếp tục cười lạnh nói: “Tề Đẳng Nhà, anh vậy mà dám mạo danh tập đoàn Hướng thị đi gạt người, cứ chờ bị tập đoàn Hướng thị xử đẹp đi!”
Nói xong, anh ta chạy về phía bóng người đó, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt, nói: “Hướng tổng, xin chào! Tôi là Tiểu Giang của công ty cổ phần Đằng Long, lần trước tôi có nói chuyện với cô trong cuộc họp giao lưu ấy…”
Người này là Hướng Đông Tình.
Sắc mặt của Hướng Đông Tình vẫn không thay đổi, nhìn anh ta hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Bên kia có một tên mạo danh tập đoàn Hướng thị của cô để đi lừa đảo, cô mau qua đó xem đi!” Giang Vĩnh nói, chỉ tay và chờ đợi.
Sau khi Hướng Đông Tình quay đầu lại, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn liền không khỏi sửng sốt, sau đó cười lạnh một tiếng, híp mắt, mang theo sự tức giận xông tới.
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Hướng Đông Tình, vẻ mặt của Giang Vĩnh bỗng hiện lên một nụ cười đắc ý, anh ta nói: “Tên họ Tề đó chết chắc rồi! Hướng Đông Tình sẽ không buông tha cho anh đâu!”
“Thôi xong rồi, sao Hướng tổng lại tức giận như vậy? Tôi chưa từng thấy sắc mặt cô ta đen như vậy!” Lý Long Dịch ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hướng Đông Tinh liền sợ tới mức suýt nữa làm rơi điện thoại.
Lý Vân Uyển cũng hơi sửng sốt, không hiểu Hướng Đông Tình vì sao lại tức giận như vậy.
Nhìn thấy Hướng Đông Tình bước nhanh tới, Lý Long Dịch không khỏi cảm thấy da đầu ngứa ran, nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ Tề Đẳng Nhàn thực sự đang lừa người sao? Cậu ta đang mạo danh tập đoàn Hướng thị ư?”
Trước khi Lý Vân Uyển mở lời, Hướng Đông Tình đã đến gần.
“Phó Bộ trưởng Tề, cậu thật là to gan, dám kéo tôi vào cuộc!” Sắc mặt của Hướng Đông Tình trông âm trầm, cô ta lạnh lùng nói, ngữ khí vô cùng sắc lạnh.
“Nói nhảm, điện thoại của tôi hết pin rồi.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói, cầm lấy điện thoại từ tay Lý Long Dịch, bỏ vào túi.
Màn hình điện thoại vẫn sáng, nhưng nó tối đen sau khi anh nhấn vào.
Đây rõ ràng là mở to mắt nói dối mà! Hơn nữa, còn nói trước mặt Hướng Đông Tình!
Tuy nhiên, cả Giang Vĩnh và Lý Long Dịch đều không khỏi sửng sốt, Hướng Đông Tình vừa đến lại nói một câu như vậy!
Tề Đằng Nhàn quen biết với Hướng Đông Tình, hơn nữa, có vẻ như anh là cấp dưới của Hướng Đông Tình? Phó Bộ trưởng sao?
Giang Vĩnh chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, thế giới quan của anh ta ngay lập tức sụp đổ…
Tại sao một cai ngục nhỏ nhoi như vậy, dựa vào cái gì lại có lai lịch và mối quan hệ như thế?
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ!
Chương 113 Đại thọ tám mươi tuổi
Giang Vĩnh - người vốn dĩ có tư chất vượt trội hơn Tề Đẳng Nhàn, lúc này đã hoàn toàn bị đánh bại.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển chào hỏi, anh đi theo Hướng Đông Tình rời đi trước, hai người họ có vài việc cần nói.
“Anh kéo tôi vào cuộc làm gì? Lỡ tôi có việc cần tìm anh thì phải làm sao?” Sắc mặt của Hướng Đông Tình âm trầm hỏi.
“Cô gây ra chuyện lớn như vậy cho tôi, cũng không báo trước cho tôi, kéo theo cô có sao đâu chứ?” Tề Đẳng Nhàn hờ hững đáp.
Hướng Đông Tình không nói nên lời, anh chàng này vậy mà coi lòng tốt của mình như đồ bỏ, bản thân cô ta định thành lập một công ty mới, hơn nữa còn tính để anh phụ trách toàn bộ tình hình chung, anh vậy mà lại không vui sao?
Trên đời này, ai có thể có được chuyện tốt như vậy? Hơn nữa, sau khi gặp rồi, sao cũng không vui vậy chứ?”
Đây là loại logic chết tiệt gì vậy!
Hướng Đông Tình hít sâu vài hơi, đè nén sự bất mãn trong lòng, cùng Tề Đẳng Nhàn trở về tập đoàn Hướng thị.
Cô ta đưa một sấp tài liệu cho Tề Đẳng Nhàn rồi nói: “Hãy ký vào tài liệu này đi, anh sẽ là người hợp pháp của công ty.”
Tề Đẳng Nhàn cũng không biết Hướng Đông Tình định làm gì, cũng không thèm hỏi đã tiện tay ký vào, trở thành ông chủ của công ty được Hướng Đông Tình đặt tên là “công ty cổ phần Thiên Lại” này.
“Tập đoàn Hổ Môn và tập đoàn Từ thị đã bắt đầu huy động vốn trên quy mô lớn, tôi đoán rằng họ sẽ sớm tách khỏi tập đoàn Hướng thị.” Hướng Đông Tình nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Thật sao?” Tề Đẳng Nhàn trông rất bình tĩnh.
Hướng Đông Tình không khỏi cau mày, gõ bàn, lạnh lùng nói: “Anh nói sẽ giúp tôi giải quyết những khó khăn này, giúp tôi ứng phó vấn đề tiền bạc sao?”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Yên tâm, yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu, cô ứng phó tạm trước đi, tiền bạc để tôi lo!”
“Tôi đảm bảo rằng tập đoàn Hướng thị sẽ không thiếu vốn đâu.”
“Anh cứ ngồi yên, tiếp tục ứng phó với việc xoay vòng vốn của họ là được rồi.”
Thái độ nhàn nhã của Tề Đẳng Nhàn khiến Hướng Đông Tình có chút tức điên, người này đối với chuyện sắp xảy ra luôn bình tĩnh như vậy à, thật khiến người ta cạn lời!
Hiện tại Ngọc Tiểu Long vẫn chưa có động tĩnh gì, vì vậy Tề Đẳng Nhàn sẽ không ra tay quá sớm.
“Còn nữa, cô cũng nên bớt giao du với Vương Hổ đi, con người này sẽ không khách khí vậy mãi đâu, hôm nào đó, anh ta bỗng nghĩ tới việc hủy diệt nhân đạo cô, cô hối hận cũng không kịp.” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói.
“Chuyện này tôi tự mình biết phải làm sao, anh không cần lo lắng! Việc anh cần làm bây giờ chính là chuẩn bị đầy đủ tài chính cho tôi!” Hướng Đông Tình thản nhiên nói.
Tề Đẳng Nnàn thấy thái độ của cô ta liền biết cô ta sẽ không nghe nên bất lực lắc đầu.
Vương Hổ mặc dù là cậu chủ của tập đoàn Hổ Môn, nhưng trong thâm tâm anh ta vẫn là kẻ giang hồ, có thể một ngày nào đó anh ta thực sự mất kiên nhẫn, sẽ trực tiếp đối đầu với Hướng Đông Tình.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Hướng thị, Tề Đẳng Nhàn bỗng bị gọi về tập đoàn Kiều thị.
“Ngày mai là sinh nhật của ông nội, tôi đã giúp anh chuẩn bị quà trước rồi, đến lúc đó anh chỉ cần cầm đi tặng là được rồi.” Kiều Thu Mộng lạnh lùng nói với Tề Đẳng Nhàn.
Sau những gì đã xảy ra tối qua, cô ta hoàn toàn thất vọng về Tề Đẳng Nhàn, hơn nữa cô ta còn mất mặt trước mặt Ngọc Tiểu Long.
Bây giờ nghĩ lại, cô ta thậm chí còn hối hận vì đã gửi Tề Đẳng Nhàn đến sơn trang Vân Đỉnh, dù sao những gì Tề Đẳng Nhàn đã làm có thể khiến Ngọc Tiểu Long coi thường cô ta.
Kiều Thu Mộng lạnh lùng nói: “Đại thọ tám mươi tuổi của ông nội, ngày này anh đừng gây rắc rối cho tôi, nếu không, tôi sẽ không bao giờ dễ dàng tha thứ cho anh!”
Tề Đẳng Nhàn chỉ cười nhẹ, sau đó hỏi: “Cô với tập đoàn Kiều thị đã bán toàn bộ miếng đất ở thung lũng giết người trong tay tập đoàn Hướng thị sao?”
“Là Kiều Thanh Vũ đã bán nó, hơn nữa, miếng đất ở thung lũng giết người không có giá gì cả, giữ lại nó cũng vô ích. Tập đoàn Hướng thị sẵn sàng mua nó với giá gốc, âu cũng là chuyện tốt, có thể mang lại cho chúng ta chút không gian về mặt tài chính.” Kiều Thu Mộng nói một cách thờ ơ.
Khóe miệng của Tề Đẳng Nhàn vô thức co giật vài cái, nói: “Các cô đúng là... Chỉ biết co cái lợi trước mắt, vậy mà lại đùng một phát tặng cho người ta rồi!”
Kiều Thu Mộng tức giận nói: “Đừng giả vờ ở đây nữa! Tôi biết do lúc đầu tôi đã nhẹ dạ cả tin vào Trương Thiếu Kiệt nên mới gây ra tổn thất lớn như vậy, nhưng bây giờ tôi đã bán hết đất đai, khoản lỗ sẽ được lấp đầy, ba mươi triệu tệ (chín mươi tỷ đồng) mà tôi nợ anh, sau này tôi sẽ trả lại cho anh không sót một xu!”
Tề Đẳng Nhàn bất lực nói: “Thung lũng giết người thực sự là một dự án phát triển trọng điểm trong tương lai.”
Sắc mặt Kiều Thu Mộng vô cùng lạnh lùng, cô ta căn bản không tin Tề Đẳng Nhàn.
Chiều hôm sau, Kiều Thu Mộng ném một bộ đồ mới cho Tề Đẳng Nhàn để anh mặc.
Tề Đẳng Nhàn đi theo ba người Kiều Thu Mộng, Kiều Quốc Đào và Bàng Tú Vân đến chúc mừng sinh nhật ông Kiều.
“Ồ, Kiều Thu Mộng, cô còn mặt mũi đến sao!” Sau khi nhìn thấy Kiều Thu Mộng, Kiều Thanh Vũ tiến lên mỉa mai.
“Sinh nhật của ông nội, sao tôi lại không tới được chứ?” Kiều Thu Mộng lạnh lùng hỏi.
Kiều Thanh Vũ nói: “Cô đi tin lời vu khống của Trương Thiếu Kiệt, mua lại cổ phần bất động sản của Trương thị, khiến việc xoay vòng vốn của công ty không thành công, dẫn đến thua lỗ!”
“Nếu tôi không tìm cách liên hệ với tập đoàn Hướng thị, bán miếng đất thung lũng giết người cho Hướng tổng, e là công ty sẽ phải chịu rất nhiều tổn thất.”
“Tôi thì giải quyết được vụ lớn như vậy, còn giám đốc như cô chỉ biết làm mất tiền, nếu như tôi là cô, tôi sẽ không còn mặt mũi nào đến gặp mặt ông nội nữa!”
Kiều Thu Mộng bị những lời nói của Kiều Thanh Vũ làm cho sắc mặt tái mét, nhưng Kiều Thanh Vũ thực sự đã bán hàng trăm mẫu đất trong thung lũng giết người, điều này khiến cô ta không nói nên lời.
Đang nói chuyện, Kiều Thanh Vũ bỗng buông tha cho Kiều Thu Mộng, đi thẳng tới một chàng thanh niên, kêu lên: “Ồ, cậu chủ Lý đến rồi!”
Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại nhìn, đó là Lý Thiên Lạc, người cầu hôn của Hoàng Tình Ca trên tàu du lịch.
Lý Thiên Lạc cầm một củ sâm trăm tuổi trong tay, thản nhiên đưa ra: “Nhà họ Lý xin chúc ông Kiều đại thọ tám mươi vui vẻ, xin tặng ông một củ sâm trăm tuổi.”
Sau khi những người thân của nhà họ Kiều nhìn thấy Lý Thiên Lạc, họ lập tức vây quanh anh ấy, tâng bốc anh ấy hết lời.
“Không hổ là cậu chủ Lý, ra tay liền vô cùng hào phóng, nhân sâm trăm tuổi luôn à!”
“Cậu chủ Lý đúng là tuổi trẻ tài cao, tuổi còn trẻ mà đã nổi tiếng gần xa, hôm nay có thể tới chúc mừng sinh nhật của ông nhà chúng tôi, thật là khiến nhà họ Kiều chúng tôi lấy làm vinh hạnh!”
“Hoan nghênh cậu chủ Lý! Lý Gia Quyền hiện tại là di sản văn hóa phi vật thể của toàn tỉnh Đông Hải chúng ta, mấy năm nữa nhất định sẽ được cậu chủ Lý quảng bá đến toàn quốc.”
Nhà họ Lý bắt đầu kiếm tiền bằng cách mở một phòng tập võ, sau đó mở một công ty dược phẩm, công việc làm ăn rất thuận lợi, sản nghiệp trải rộng khắp tỉnh Đông Hải.
Mặc dù không thể so sánh với các công ty tập đoàn lớn như tập đoàn Hướng thị và tập đoàn Hổ Môn, nhưng giá trị thị trường của nó có thể ước tính đến khoảng hai đến ba tỷ tệ.
Lý Thiên Lạc cũng chú ý tới Tề Đẳng Nhàn, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh bỉ.
“Chà, rác rưởi, cậu cũng ở đây sao?” Lý Thiên Lạc vừa đi đến vừa nói với Tề Đẳng Nhàn.
“Rác rưởi, đang nói ai vậy?” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh hỏi.
“Cậu chứ ai!” Lý Thiên Lạc vô thức nói, nhưng vừa nói xong, lập tức ý thức được có điểm không đúng, sắc mặt trở nên khó coi.
Kiều Thanh Vũ tức giận nói: “Tề Đẳng Nhàn, cậu chỉ là con rể ăn nhờ ở đậu của Kiều Thu Mộng mà thôi, có tư cách gì nói với cậu chủ Lý như vậy?”
“Còn không mau quỳ xuống xin lỗi cậu chủ Lý?”
Chương 114 Tự vả
Lý Thiên Lạc vẫy tay một cách rất phóng khoáng, nói: “Bỏ đi bỏ đi, hôm nay là một ngày vui, đừng gây chuyện.”
“Đúng là vô dụng, hai vợ chồng đều là thứ vô dụng, một người chỉ biết gây hoạ, một người chỉ biết làm ăn thua lỗ!” Kiều Thanh Vũ cười nhạt và nói.
Tề Đẳng Nhàn lãnh đạm nói: “Kiều Thanh Vũ, nói tới làm ăn thua lỗ, có người còn thua lỗ hơn cô sao?”
Kiều Thanh Vũ nhăn mày đáp “Cậu nói vậy là có ý gì? Đưa bằng chứng ra!”
Tề Đẳng Nhàn đáp: “Miếng đất ở thung lũng giết người, cô một hơi bán hết tất cả. Cô biết là chuyện này gây ra biết bao nhiêu thiệt hại không? Ít nhất cũng phải hai tỷ tệ!”
Sau khi Kiều Thanh Vũ nghe mấy lời này, cô ta liền cười ha hả, nói “Thiệt hại?”
“Buồn cười! Một miếng đất thung lũng giết người ngay cả chim cũng không thèm ị đó, anh lại nói tôi bán lỗ 2 tỷ?”
“Cậu cũng dám nói đó, gan lớn bao nhiêu, đất đáng giá bấy nhiêu phải không?”
Tề Đẳng Nhàn nói một cách thờ ơ: “Miếng đất thung lũng giết người ấy là một kế hoạch trọng điểm trong tương lai. Nếu cô bán nó đi thì đó sẽ là một tổn thất rất lớn! Cô đã bỏ lỡ một cơ hội để tập đoàn Kiều thị niết bàn!”
“Cái gì? Tôi có nghe nhầm không? Miếng đất thung lũng giết người ấy lại là kế hoạch trọng điểm cho tương lai ư?”
“Tên Tề Đẳng Nhàn này đầu óc có vấn đề, cậu ta chỉ nói điều đó để giúp Kiều Thu Mộng bào chữa mà thôi! Lần trước, cậu ta vậy mà lại thu mua hợp đồng của tôi với giá tám triệu mấy nhân dân tệ! Người đàn ông này là một tên ngốc!” Bà cô bảy - người lần trước bán hợp đồng cho Tề Đẳng Nhàn, lúc này đứng ra giải thích với những người thân của bà ta với giọng điệu giễu cợt và khinh bỉ không thể che giấu trên khuôn mặt.
Lý Thiên Lạc cũng không nhịn được mà cười lớn, nói: “Nói giỡn cái gì vậy?”
“Nhà họ Lý bọn tôi ở cả tỉnh Trung Hải cũng đã coi như là một gia tộc có sức ảnh hưởng nhất định!”
“Chuyện này, sao tôi chưa từng nghe người khác nói qua vậy?”
“Cậu chẳng qua chỉ là một tên cai ngục, sao có thể có thông tin này? Cậu là con riêng của chủ tịch nước à? Haha…”
Kiều Thu Mộng kéo mạnh Tề Đẳng Nhàn, nhăn mày nói: “Đủ rồi!”
“Tôi biết anh nói vậy là vì muốn giải vây giúp tôi, nhưng đừng để bản thân bị lừa vì lời nói dối của chính mình!”
“Chuyện này nên dừng ở đây thôi, đừng nhắc tới hai chữ đất đai trước mặt tôi nữa.”
Nói xong, Kiều Thu Mộng quay người bước vào nhà.
Mọi người cũng lần lượt giễu cợt, sau đó quay người đi vào.
Lý Thiên Lạc ghé vào tai của Tề Đẳng Nhàn, cười lạnh nói: “Đồ tạp chủng, chuyện giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu!”
“Nếu biết điều thì bây giờ cậu hãy quỳ xuống gọi tôi là ba đi, sau đó thề rằng sẽ không tiếp cận Hoàng Tình Ca nữa, tôi có thể cân nhắc về chuyện tha cho cậu!”
“Nếu không lát nữa cậu mất mặt thì đừng trách tôi không cảnh cáo cậu trước.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn Lý Thiên Lạc, hỏi: “Anh bị ngu hả?”
Câu nói này khiến Lý Thiên Lạc sững người, vừa định nổi giận thì Tề Đẳng Nhàn đã quay người đi vào nhà.
“Cậu chủ Lý, không cần để ý loại rác rưởi này, cậu ta là thứ chỉ biết dựa dẫm vào phụ nữ. Không có nhà họ Kiều bọn ta nuôi cậu ta, cậu ta chỉ xứng ra đường làm ăn mày thôi!” Kiều Thanh Vũ nói với vẻ mặt đầy khinh bỉ.
Lý Thiên Lạc cười lạnh hai tiếng, nói: “Lát nữa tôi sẽ khiến tên nhóc này xấu mặt, xem sau này cậu ta còn mặt mũi nào làm trò trước mặt tôi nữa!”
Kiều Thanh Vũ nghe thấy điều này hiển nhiên rất vui mừng, cô ta sớm đã không ưa gì Tề Đẳng Nhàn rồi, đã vậy cô ta còn từng cược thua phải quỳ xuống gọi anh là ba.
Bây giờ, đột nhiên có một nhân vật máu mặt như Lý Thiên Lạc tới tính sổ anh, cô ta ước gì có thể ngay lập tức vỗ tay tán thưởng!
Hôm nay ông Kiều mặc một bộ đồ thời Đường màu đỏ, như biểu thị cho sự hạnh phúc, ông ấy chào tất cả các khách quý và cảm ơn họ đã đến chung vui.
“Tại sao hai đứa lại ở đây? Chuyện ta bảo hai đứa giải quyết đã giải quyết xong chưa?” Sau khi Kiều Thu Mộng và Tề Đẳng Nhàn, ông Kiều hỏi với sắc màu mặt đen kịt.
“Ông ơi, mọi chuyện đã được giải quyết rồi ạ.” Kiều Thu Mộng mím môi và gật đầu: “Trịnh Quang Minh đã bị Hướng thị sa thải rồi ạ, chúng cháu đã lấy được dự án rồi ạ…”
Kiều Thanh Vũ lúc này đã đi tới, khinh thường nói: “Dự án? Chỉ sợ là lấy một dự án trị giá mấy trăm ngàn tệ đắp vào cho có lệ chứ gì?”
“Cũng phải, với năng lực ít ỏi của mày với thằng chồng vô dụng của mày, làm gì có thể mang về cho tập đoàn Kiều thị của nhà ta những dự án lớn nào được?”
“Ông nội, đây là cậu chủ Lý Thiên Lạc, người kế thừa Lý Gia Quyền nổi tiếng ở tỉnh Đông Hải, hôm nay tới chúc thọ ông ấy ạ.”
Ông Kiều nghe vậy, sắc mặt liền tươi tỉnh hẳn ra, nhà họ Lý không phải là một gia tộc nhỏ, đặc biệt là ngành dược phẩm của nhà họ Lý, đó là một xí nghiệp lớn trị giá hàng tỷ tệ!
Kiều Thu Mộng định giải thích hai dự án mà cô ta nhận được với ông Kiều, nhưng ông Kiều quay lại phớt lờ cô ta, sau đó đến gặp Lý Thiên Lạc.
Tề Đẳng Nhàn bất giác lắc đầu, may mắn thay, địa vị của Kiều Quốc Đào trong nhà họ Kiều không thấp, nếu không Kiều Thu Mộng có thể đã bị tập đoàn Kiều thị đuổi ra khỏi nhà từ lâu rồi.
Kiều Thu Mộng yên lặng đặt món quà sinh nhật mà cô ta đã chuẩn bị xuống rồi bước sang một bên.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy nếu Kiều Thu Mộng có thể học cách tin tưởng thì tốt biết mấy, đừng nói đến việc tin tưởng bản thân, ít nhất cũng sẽ bớt lạnh lùng hơn.
“Không sao, khi nào tìm được thời cơ thích hợp, chia ra là được rồi.” Tề Đẳng Nhàn nghĩ thầm, tâm thái rất bình thản.
Trong bữa tiệc này, mọi người đã tập trung lại lần lượt chúc mừng ông Kiều.
Lý Thiên Lạc cười nói: “Ông Kiều, chỗ tôi còn một món quà lớn nữa!”
“Ồ? Cậu chủ Lý khách sáo quá…” Ông Kiều xoa xoa tay, mỉm cười nói.
"Công ty dược phẩm của Lý thị có một cái dự án mười triệu, sẵn sàng ký kết với tập đoàn Kiều thị, cháu dùng cái này tới để chúc mừng ông Kiều ạ!"
Ông Kiều mừng rỡ: "Cái kia…"
"Nhưng cháu có một điều kiện." Lý Thiên Lạc nói.
"Cậu chủ Lý cứ nói." Ông Kiều nói.
Lý Thiên Lạc liếc Kiều Thu Mộng một cái, lại quét mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một lần, sau đó mỉm cười: "Cháu đã cảm mến Kiều Thu Mộng Tổng giám đốc tập đoàn Kiều thị từ lâu, nhưng mà, nghe nói bây giờ cô Kiều Thu Mộng đã gả cho người khác, trong lòng tiếc nuối vô cùng…"
"Cho nên, cháu muốn cùng với cô Kiều Thu Mộng uống một chén rượu giao bôi, để thoả mãn nội tâm tiếc nuối của mình."
"Uống xong chén rượu giao bôi, dự án mười triệu này, cháu sẽ chắp tay dâng tặng."
Lúc nói lời này, ánh mắt Lý Thiên Lạc lại dừng ở trên người Tề Đẳng Nhàn, ngoài cười nhưng trong không cười.
Lúc còn trên du thuyền, anh ta cảnh cáo Tề Đẳng Nhàn, kết quả Tề Đẳng Nhàn trở về lại nói với Hoàng Tình Ca, vừa sờ vừa nhìn, đánh lên mặt của anh ta thật mạnh.
Anh ta cũng không phải là người tốt, bị đánh vào mặt, đương nhiên muốn tìm lại danh dự, hơn nữa phải trả lại gấp bội lần!
Vì thế, hôm nay anh ta xuất hiện ở tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ông cụ Kiều.
Mọi người nghe nói như vậy, sau đó cũng không khỏi sững sờ, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Đám người thân thích của Kiều gia, nhưng lại cười trên nỗi đau của người khác, nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn cảm thấy sau này hắn ta sẽ không còn mặt mũi nào nữa, hơn nữa nói không chừng, qua mấy ngày nữa, trên đầu lại mọc thêm mấy cái sừng…
Hắn ta là một tên giám ngục nhỏ, lấy cái gì mà so sánh với cậu chủ lớn Lý gia?
Kiều Thu Mộng nghe được những lời này của Lý Thiên Lạc, sau đó mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, cô đột nhiên được sáng tỏ.
Chẳng qua, bản thân đang trở thành công cụ bị Lý Thiên Lạc lợi dụng mà thôi, mục đích là đánh lên mặt Tề Đẳng Nhàn.
Trong nội tâm cô không khỏi có chút lửa giận, cái tên Tề Đẳng Nhàn này, không có chuyện gì thì đi chọc Lý Thiên Lạc làm gì…
Hôm qua, chính mình còn dặn dò hắn, đừng gây thêm phiền phức!
Khuôn mặt Kiều Quốc Đào cũng có chút đen lại, chuyện này nếu như xảy ra, danh tiếng của Kiều Thu Mộng khó nghe, mặt mũi của Tề Đẳng Nhàn cũng không dễ nhìn.
Nhưng Bàng Tú Vân lại vui mừng nói: "Ô? Không nghĩ tới cậu Lý lại yêu thích Kiều Thu Mộng!"
"Nếu như nói sớm ra thì tốt, vậy thì làm gì có chuyện cái tên Tề Đẳng Nhàn kia…"
Chương 115 Rượu giao bôi
Ông Kiều ho khan một tiếng, nói với Kiều Thu Mộng: “Thu Mộng, sao còn không mau nâng chén uống rượu giao bôi với cậu Lý đi?”
“Cậu Lý thích cháu là phúc của con đấy!”
“Tiếc là bố cháu lại chọn cho cháu một thằng bất tài, đúng là không hiểu nổi mà...”
Sắc mặt Kiều Thu Mộng trắng bệch. Cô ta biết Lý Thiên Lạc không thích cô ta thật và chính cô ta cũng biết bản thân không được uống chén rượu giao bôi này!
Uống ly rượu này thì mai sau người ta sẽ nhìn cô ta như thế nào đây? Ở trước mặt chồng mình đi uống rượu giao bôi với người khác? Dâm phụ!
Vả lại, cô ta uống ly rượu này thì mai sau Tề Đẳng Nhàn làm sao ngẩng đầu làm người đây? Vợ mình uống rượu giao bôi với người đàn ông khác ngay trước mặt mình? Con rùa xanh!
Quả nhiên, khuôn mặt Tề Đẳng Nhàn lạnh hẳn đi, hắn không ngờ Lý Thiên Lạc lại dùng thủ đoạn này đối phó với hắn!
“Kiều Thu Mộng, cháu đang do dự gì thế? Đừng quên, cháu là giám đốc của tập đoàn nhà họ Kiều, làm gì cũng phải đặt lợi ích của tập đoàn lên hàng đầu!”
“Đúng thế Kiều Thu Mộng, cô đừng có cản trở con đường kiếm tiền của chúng tôi! Cuối năm thiếu bao nhiêu thì cô phải bù hết đấy!”
“Còn ngây ra đó làm gì? Cậu Lý cho nhà họ Kiều chúng ta hạng mục cả mười triệu tệ đấy, người ta chỉ kêu cô uống một chén rượu thôi, õng ẹo cái gì?”
Đám họ hàng nhao nhao lên tiếng, hối Kiều Thu Mộng uống rượu với Lý Thiên Lạc.
Kiều Quốc Đào đứng dậy, lắc đầu nói: “Bố, Thu Mộng đã kết hôn rồi, không hợp làm mấy chuyện này đâu.”
Lý Thiên Lạc cười ha hả nói: “Tôi chỉ vì quý chị Kiều Thu, muốn hoàn thành một tâm nguyện thôi. Nếu không muốn thì thôi vậy, xem như tôi chưa từng đề cặp đến chuyện hạng mục nhé!”
Đám họ hàng phía sau đỏ cả mắt, nóng lòng muốn đi lên ấn Kiều Thu Mộng đi uống rượu với Lý Thiên Lạc.
Bàng Tú Vân đi đến đằng sau Kiều Thu Mộng, khẽ đẩy cô ta lên lại còn nhỏ giọng nói: “Con còn do dự cái gì? Mau uống rượu với cậu Lý đi!”
“Nhưng...” Kiều Thu Mộng cắn răng, không thuận theo.
“Chẳng lẽ con còn để ý đến cảm nhận của cái tên bất tài Tề Đẳng Nhàn này à?”
“Nó có thể so với cậu Lý không? Cậu Lý là cậu cả nhà họ Lý, tương lai rộng mở!”
“Con đi uống rượu với cậu Lý, sau đó nhân cơ hội này ly hôn với Tề Đằng Nhàn, chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích à?”
“Nếu đi theo cậu Lý thì sau này trong ngoài nhà họ Kiều còn có ai dám coi thường con?”
Bàng Tú Vân đứng bên cạnh nói cái lợi cái hại cho Kiều Thu Mộng nghe, bảo cô ta nhanh đi uống rượu.
Ông Kiều trầm giọng nói: “Thu Mộng cũng nghe rồi đó, cháu đâu có mất gì, chỉ là giúp cậu Lý hoàn thành một tâm nguyện thôi mà.”
“Vả lại, cháu làm thế còn có thể giúp cả nhà họ Kiều có được hạng mục mười triệu!”
“Ngoài ra ông còn cảm thấy sau này cháu có thể tiếp xúc với cậu Lý nhiều hơn, tính toán tương lai mai sau cho mình đi.”
Câu cuối cùng của ông Kiều ám chỉ rất rõ ràng. Ông ta coi thường Tề Đẳng Nhàn, muốn Kiều Thu Mộng mau chóng ly hôn với Tề Đẳng Nhàn, tranh thủ gả cho Lý Thiên Lạc.
Giờ phút này, lòng Kiều Thu Mộng lạnh ngắt, mọi người đều mang thái độ này sao?
Dù nói thế nào đi chăng nữa, dù cô ta không thích Tề Đẳng Nhàn thì hắn cũng là chồng trên danh nghĩa của cô ta, là người một nhà!
“Các người diễn đủ chưa?” Tề Đẳng Nhàn ở phía sau thản nhiên lên tiếng.
“Câm miệng, cậu có tư cách nói chuyện ở nơi này à?” Kiều Thanh Vũ tức giận.
“Tôi là bố của cô, sao lại không có tư cách?” Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn Kiều Thanh Vũ, cười như không cười đáp lại.
Kiều Thanh Vũ giận đến nỗi hận không thể đi lên xé nát miệng hắn. Chuyện quỳ xuống gọi Tề Đẳng Nhàn là bố là vết nhơ cả đời khó rửa của cô ta!
Mặt mày ông Kiều không khỏi tối sầm lại: “Mày họ Tề, nơi này không có chỗ cho mày lên tiếng đâu.”
“Nếu mày còn nói thêm một câu nào nữa thì lập tức cút đi!”
“Nơi này không hoan nghênh kẻ bất tài như mày!”
Lời nói ác ý không chút lưu tình.
“Đúng thế, cái loại phế vật như họ Tề kia có thể ôm đùi nhà họ Kiều chúng ta kiếm cái ăn cái mặt đã là phúc trời cho, hắn còn dám lên giọng trước mặt ông nội?”
“Một thằng cảnh ngục quèn, nói khó nghe là một con chó trông cửa mà thôi. Không biết Kiều Quốc Đào bị cái gì mà để cái loại này làm con rể bôi tro trét trấu lên mặt nhà họ Kiều chúng ta.”
“Cái loại này không xứng với Thu Mộng, không xứng với bất kỳ cô gái nào của nhà họ Kiều! Nếu biết thức thời thì mau ly hôn rồi cút đi.”
Đám họ hàng cũng lạnh lùng nhìn, mở miệng chế giễu hắn.
Tề Đằng Nhàn híp mắt cười nói: “Một cái hạng mục mười triệu thôi mà các người đã muốn bán Thu Mộng đi. Nếu có hạng mục trăm triệu chắc các người quỳ xuống gọi người ta là bố luôn nhỉ?”
Kiều Thanh Vũ cười lạnh: “Nếu cậu có thể lấy ra một hàng mục trăm triệu thật thì tôi quỳ ngay đây gọi cậu là bố!”
“Đúng thế. Xem dáng vẻ nghèo nàn của mày kìa, đừng nói là Kiều Thanh Vũ quỳ xuống gọi mày là bố, mày muốn thì tao gọi mày là tổ tông cũng được!”
“Xem mình là nhà giàu nhất nước thật à? Mở mồm là một trăm triệu? Còn cái gì mà mười triệu thôi mà? Đúng là ếch ngồi đáy giếng.”
Gương mặt Tề Đẳng Nhàn chỉ toàn sự kinh thường, lạnh nhạt nói: “Biệt thự ông đây đang ở cũng có thể mua hết sản nghiệp y dược của nhà họ Lý, một trăm triệu thì tính là gì?”
“Ha ha ha, kẻ ngốc này đầu óc cháy hỏng hết rồi đúng không? Càng nói càng nực cười!”
“Sản nghiệp y dược nhà họ Lý ít nhất cũng phải hai ba tỷ, trên đời này có căn biệt thự nào ngang giá chứ?”
“Nó ở biệt thự gì? Đừng nói là mấy cái nhà tự xây ở nông thôn nhé!”
Lý Thiên Lạc mỉm cười nói: “Không phải không có biệt thự nào đáng giá hai ba tỷ, ví dụ như Vân Đỉnh Thiên Cung ở trong sơn trang Vân Đỉnh – khu biệt thự đứng đầu Trung Hải ngày trước đã được bán với giá hai tỷ.”
“Anh Tề sống ở Trung Hải đúng không? Vậy anh ở trong Vân Đỉnh Thiên Cung à? Ha ha ha...”
Nói đến đây, Lý Thiên Lạc cũng không nhịn được mà cười phá lên.
“Ừ, bị cậu đoán đúng rồi, tôi ở Vân Đỉnh Thiên Cung.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
“Ớ!”
Tất cả mọi người không khỏi sửng sốt, sau đó là tràng cười nhạo như sấm.
Mặt Kiều Thu Mộng không khỏi đỏ lên. Hôm qua cô ta đưa Tề Đẳng Nhàn quay về sơn trang Vân Đỉnh rồi đi đến cổng ‘Vân Đỉnh Thiên Cung’. Tề Đẳng Nhàn nói thẻ vào nhà của mình ở trong túi mà túi đã rơi trên thuyền rồi.
Hơn nữa, cô ta còn gặp Ngọc Tiểu Long ở nơi đó.
Nhìn thái độ của Ngọc Tiểu Long thì chắc là quen biết với chủ nhân của ‘Vân Đỉnh Thiên Cung’.
Sau khi bị vạch trần lời nói dối đó, Tề Đằng Nhàn còn dám nói tiếp để lừa người khác, thậm chí còn nói đến hợp tình hợp lý.
Cô ta cảm thấy rất mất mặt.
“Cười chết, người này nói mình sống trong Vân Đỉnh Thiên Cung! Ồ, để tí tôi đi Bắc Kinh mua Tử Cấm Thành để ở!”
“Tử Cấm Thành cái gì chứ? Chúng ta phải ở trong Đại Hội Đường mà các lãnh đạo cấp cao hay họp ấy, thế mới đủ vẻ vang!”
“Nếu hắn ở Vân Đỉnh Thiên Cung thì tôi có thể qua Mỹ ở trong Nhà Trắng! Ha ha ha ...”
Mặt mũi ông Kiều tối đen. Dù sao thì nơi này vẫn có mặt người ngoài, dù thế nào thì Tề Đẳng Nhàn cũng có liên quan đến nhà họ Kiều, nói mấy lời ngu ngốc này chẳng khác nào kéo theo mặt mũi của cả nhà họ Kiều!
“Cút ra ngoài, cút ngay cho tao!”
Ông Kiều chỉ tay ra cửa lớn, quát to.
“Được, vậy tôi xé hợp đồng của tập đoàn nhà họ Hướng nhé!” Tề Đằng Nhàn lẳng lặng lấy một tờ hợp đồng từ trong ngực ra, thản nhiên nói.
Bình luận facebook