• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (3 Viewers)

  • Chương 116-120

Chương 116 Giả đó

Thấy Tề Đẳng Nhàn móc hợp đồng từ trong ngực ra chuẩn bị xé bỏ, Kiều lão gia tử không khỏi sửng sốt.

"Dự án của tập đoàn Hướng Thị?"

"Cái gì? Kiều Thu Mộng thật sự lấy được dự án từ mảnh đất Tân thế kỷ của tập đoàn Hướng Thị?"

"Đây là dự án của tập đoàn Hướng Thị đó! Tập đoàn Hướng Thị có thể nói là xí nghiệp đứng đầu thành phố Trung Hải chúng ta!"

Sau khi nghe xong lời Tề Đẳng Nhàn nói, mọi người đều không khỏi kinh ngạc.

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Mọi người thà ôm dự án mười triệu của cậu Lý cũng không muốn làm dự án có tổng giá trị đến một trăm hai mươi triệu của tập đoàn Hướng Thị, đúng là có đạo đức vô cùng cao!"

"Tôi đây giữ nó lại cũng vô ích."

"Xé xong rồi, tôi sẽ cút ra ngoài."

Sau khi nói xong những lời này, hai tay Tề Đẳng Nhàn cầm hợp đồng làm bộ muốn xé.

Kiều lão gia tử vội vàng kêu lên: "Chờ chút... Cậu nói bao nhiêu? Một trăm hai mươi triệu?"

Lý Thiên Lạc cũng ngẩn ra, trong lòng có một loại cảm giác không thể tưởng tượng nổi, làm sao Tề Đẳng Nhàn có thể giành được dự án một trăm hai mươi triệu của tập đoàn Hướng Thị chia cho nhà họ Kiều?

"Cậu nói một trăm hai mươi triệu là một trăm hai mươi triệu chắc? Bớt ở đó hù dọa người khác đi!"

"Ngay cả chuyện hoang đường như bản thân mình ở Vân Đỉnh Thiên Cung cậu ta cũng bịa ra được, nói mình giành được dự án của tập đoàn Hướng Thị cũng không phải là chuyện không thể."

"Ông nội, người này chính là một kẻ lừa gạt, mau đuổi anh ta ra ngoài, sau đó bảo Kiều Thu Mộng uống rượu với cậu Lý."

Kiều Thanh Vũ khoanh tay, lạnh lùng nhìn Tề Đẳng Nhàn giống như đang nhìn một tên hề vụng về biểu diễn.

Kiều Thu Mộng lại nói: "Ông nội, đó thật sự là dự án của tập đoàn Hướng Thị đó, không tin ngài có thể xem thử..."

Vẻ mặt Kiều lão gia tử lúng túng, liên tục ho khan hai tiếng, chìa tay ra nói với Tề Đẳng Nhàn, cười nói: "Để tôi xem thử trước, vừa rồi là tâm trạng tôi quá kích động."

Hợp đồng trong tay Tề Đẳng Nhàn được Kiều lão gia tử nhận lấy, ông ta mở ra xem thử, râu không khỏi run lên.

Mấy người thân vây quanh nhìn đều kinh ngạc đến tột đỉnh.

Lý Thiên Lạc nhìn một cái, lại giễu cợt nói: "Giả đó!"

"Làm sao cậu Lý nhìn ra được?" Kiều lão gia tử nghi hoặc hỏi.

Lý Thiên Lạc chỉ vào chỗ ký tên, thản nhiên nói: "Ông nhìn xem, chữ ký của người phụ trách bộ phận dự án cũng không có, đây là hợp đồng quái gì?"

Đám người Kiều lão gia tử nhìn thử, quả nhiên là như vậy.

"Quả nhiên người này khoác da hổ ra vẻ ta đây, lấy hợp đồng giả tới lừa gạt người ta!"

"Mẹ nó, tên phế vật này, bản lĩnh thì chẳng có gì, bản lĩnh lừa người ngược lại đúng là heo mẹ già đeo nịt vú, giả vờ giả vịt hết lần này đến lần khác."

"Tôi đã nói rồi, Kiều Thu Mộng đắc tội Trịnh Quang Minh, sao còn có thể giành được dự án của tập đoàn Hướng Thị chứ?"

"Tề Đẳng Nhàn nghĩ mình là con ruột của tập đoàn Hướng Thị chắc? Tổng giám đốc Hứa nhà người ta bằng lòng lấy ra dự án một trăm hai mươi triệu cho cậu ta?"

Sau khi đám thân thích phát hiện ra mình bị lừa đều cực kỳ giận dữ, nhao nhao đứng ra chỉ trích.

Vẻ mặt Kiều lão gia tử thay đổi, trực tiếp đập hợp đồng lên mặt Tề Đẳng Nhàn, cả giận nói: "Tên chó má nhà cậu, lại dám cầm hợp đồng giả tới lừa tôi!"

Kiều Thu Mộng không khỏi ngẩn ra, giả sao? Chẳng lẽ mình cũng bị Tề Đẳng Nhàn lừa?

"Chưa ký tên à? Ký xuống không phải là được rồi sao?" Tề Đẳng Nhàn tiện tay cầm lấy một cây bút, ký tên mình lên trên.

Cảnh này mọi người nhìn đều không khỏi cạn lời.

"Tên này là kẻ ngu à? Làm giả hợp đồng ngay trước mặt nhiều người chúng ta như vậy!"

"Làm giả thì thôi đi, còn ký tên mình, cậu ta nghĩ tập đoàn Hướng Thị là cậu ta mở hay sao?"

"Đúng là một tên não tàn không có thuốc chữa, sao Kiều Thu Mộng lại tìm một kẻ như vậy làm chồng, tôi ngất mất thôi!"

Ngay cả Kiều Quốc Đào cũng im lặng, không hiểu nổi tại sao Tề Đẳng Nhàn lại thích lòe thiên hạ như vậy, làm thế đến cuối cùng chẳng phải cũng chỉ tự rước lấy nhục thôi sao.

Sau khi viết xong, Tề Đẳng Nhàn nói: "Hợp đồng này lão gia tử ông còn muốn nữa không?"

"Tôi muốn cái con mẹ cậu!" Kiều lão gia tử giận đến mức rống to: "Cậu cho rằng cậu là ai? Cậu là Trịnh Quang Minh à? Cậu có tư cách ký tên ở trên này sao?"

"Trịnh Quang Minh đã bị Hướng Đông Tình đuổi đi rồi, bây giờ tôi là người phụ trách bộ phận dự án." Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói: "Cho nên chữ ký của tôi tuyệt đối có hiệu lực trên pháp luật!"

Kiều lão gia tử giận quá hóa cười, nói: "Nói cậu béo, cậu còn thực sự thở không ra hơi đấy à? Vừa rồi là biệt thự hai tỷ, sau đó là dự án một trăm hai mươi triệu của tập đoàn Hướng Thị, bây giờ lại giả mạo người phụ trách bộ phận dự án đúng không? Cậu coi mọi người đều là đứa trẻ ranh ba tuổi đấy dễ bị lừa gạt như vậy đấy à?"

Lý Thiên Lạc cũng lắc đầu nói: "Kiều lão gia tử, tôi thấy chồng của cháu gái ông căn bản không coi ông ra gì, hay là đuổi đi sớm một chút vẫn hơn, tránh phải xấu mặt."

Kiều lão gia tử cắn răng nghiến lợi nói: "Cậu Lý nói rất có lý!"

Kiều Thu Mộng cũng không khỏi muốn phát điên, chất vấn: "Tề Đẳng Nhàn, rốt cuộc anh có chuyện gì?"

Kiều Thu Mộng biết Tề Đẳng Nhàn là phó bộ trưởng bộ an toàn của tập đoàn Hướng Thị, nhưng từ lúc nào lại biến thành người phụ trách bộ phận dự án rồi?

"Có chuyện gì? Không phải tôi đã nói rõ ràng rồi sao? Tôi không muốn giải thích lần hai." Tề Đẳng Nhàn cuộn hợp đồng trong tay lại, tiện tay vỗ vào lòng bàn tay một cái, mặt đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.

Kiều lão gia tử cả giận nói: "Cậu còn không muốn giải thích lần thứ hai? Tôi đã không muốn nhìn thấy cậu lần thứ hai nữa rồi, cút! Lập tức cút cho tôi!"

Sau khi nói xong lời này, Kiều lão gia tử nổi giận đùng đùng giành lấy hợp đồng trong tay Tề Đẳng Nhàn, trực tiếp xé tan thành từng mảnh.

Giấy vụn đầy tay, tung lên trời một cái, vụn giấy ào ào rơi xuống.

Với phản ứng của Tề Đẳng Nhàn đương nhiên có thể tránh đi nhưng hắn không làm vậy, cứ tùy ý để Kiều lão gia tử cướp lấy hợp đồng rồi xé bỏ.

Lý Thiên Lạc nhìn cảnh này, trong lòng cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Lúc trước Tề Đẳng Nhàn làm mất mặt mình ở trên tàu, lúc này mặt mũi của hắn lại bị mình làm mất sạch trước mặt người nhà họ Kiều!

Sau này hắn còn mặt mũi nào bước vào nhà họ Kiều? Còn mặt mũi nào đối mặt với Kiều Thu Mộng?

Sợ rằng quay đầu lại Kiều Thu Mộng sẽ ly dị với hắn!

"Lão Kiều, ông xem con rể quý hóa của ông kìa, hoàn toàn chọc giận lão gia tử! Mặt mũi nhà chúng ta đều bị cậu ta làm mất sạch rồi!"

"Ban đầu là ông muốn cậu ta làm con rể, tôi vốn đã cực lực phản đối nhưng ông không chịu nghe lời khuyên của tôi! Bây giờ hay rồi, ông thoải mái chưa?"

"Ông là ba Thu Mộng, ngày mai bảo Thu Mộng ly dị với cậu ta đi, dứt khoát cắt đứt với cậu ta!"

Bàng Tú Vân cũng phát điên, lớn tiếng mắng Kiều Quốc Đào.

Mặt Kiều Quốc Đào đầy vẻ lúng túng, vẻ mặt cực kỳ khó coi, trong lòng nói không có ý kiến gì thì là giả.

"Không phải chứ? Sớm biết một câu nói của tôi sẽ dẫn tới chuyện này, tôi đã không nói tới..."

"Dù sao thà hủy một ngôi miếu cũng không hủy một cuộc hôn nhân."

"Tôi đây đúng là làm kẻ ác mà!"

"Hổ thẹn, thật là hổ thẹn!"

Đúng lúc này Lý Thiên Lạc làm bộ làm tịch đứng lên, bóp cổ tay than thở, lắc đầu liên tục.

"Cậu Lý không cần thấy tiếc cho thứ cặn bã như vậy, Kiều Thu Mộng ly dị với cậu ta ngược lại là một loại phúc khí!"

"Đúng vậy, phụ nữ nhà họ Kiều chúng tôi cho dù không ai cần cũng không nên gả cho loại phế vậy như vậy."

"Cậu Lý đúng là tâm địa tốt, còn lo nghĩ cho một tên phế vật."

Đúng lúc đó bên ngoài bỗng nhiên có người đi vào thông báo.

Người này mở miệng đã nói: "Lão gia tử, người của tập đoàn Hướng Thị tới chúc thọ ông!"

"Cái gì? Người của tập đoàn Hướng Thị tới?" Kiều lão gia tử kinh ngạc nói.

Kiều Thanh Vũ kêu lên: "Nhất định là người của tập đoàn Hướng Thị tới để trách hỏi, tên ngu đần Tề Đẳng Nhàn này ngụy tạo hợp đồng với tập đoàn Hướng Thị, phải chịu trách nhiệm, cậu ta đã hại nhà họ Kiều chúng ta rồi!"

Mọi người không khỏi rối rít bày ra vẻ mặt thù địch nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, tên ngu xuẩn này thật sự đã làm liên lụy đến nhà họ Kiều rồi!
Chương 117 Bộ trưởng Tề

Người của tập đoàn Hướng thị tiến vào, là Phó bộ trưởng Bộ hạng mục Vu Đông.

Vu Đông vừa tiến vào là có vẻ mặt tươi cười, chắp tay với Kiều lão gia tử.

"Bộ trưởng Vu, thật sự là vô cùng xin lỗi, chúng ta..." Kiều lão gia tử vừa chuẩn bị chủ động nói thật chuyện Tề Đẳng Nhàn giả mạo danh tiếng của tập đoàn Hướng thị để đi lừa đảo.

Vu Đông không đợi ông cụ nói xong, liền mỉm cười nói: "Kiều lão gia tử, tôi muốn thay mặt toàn thể nhân viên của bộ phận hạng mục tập đoàn Hướng thị, chúc ngài thọ như Nam Sơn, phúc như Đông Hải! ”

Mọi người nhà họ Kiều đều không khỏi nghĩ đến hai chữ "nham hiểm", cảm thấy đây là Vu Đông định trước tiên dùng lễ nghĩa, nếu không được mới dùng vũ lực, không cho Kiều lão gia tử cơ hội nói hết lời.

"Ha ha ha, thật sự là rất cảm ơn..." Kiều lão gia tử cười nói, trong lòng lại không khỏi cảm thấy càng ngày càng hoảng hốt.

Vu Đông tiện tay lấy hộp quà ra, đưa cho Kiều lão gia tử nói: "Đây là tâm ý của toàn thể nhân viên bộ phận hạng mục của chúng ta, đây cũng là biểu đạt tâm ý của bộ trưởng chúng tôi! Một pho tượng Phật Di Lặc bằng ngọc, chúc lão gia tử sau này nụ cười luôn luôn trên môi. ”

"Hả? Thật sự là rất cảm ơn Bộ trưởng Trịnh..." Kiều lão gia tử nhận món quà, liên tục khách khí.

“Bộ trưởng Trịnh nào?” Vu Đông hơi ngẩn ra: "Bộ trưởng Trịnh đã bị Hướng tổng cách chức. ”

"Hả? Bộ trưởng bộ phận hạng mục kia..." Kiều lão gia tử lắp bắp kinh hãi, thật không ngờ Trịnh Quang Minh lại bị cách chức.

Vu Đông liền nói, "Bộ trưởng bộ hạng mục của chúng tôi, không phải là cháu rể của ngài, Tề Đẳng Nhàn tiên sinh sao? ”

Lời này vừa nói ra, hiện trường trực tiếp ầm ầm một tiếng, cả đám thân thích nhà họ Kiều đều trợn mắt há hốc mồm.

Ngay cả Kiều Thu Mộng cũng quay đầu lại, vô cùng rung động nhìn Tề Đẳng Nhàn...

Tên này, lại đuổi Trịnh Quang Minh xuống đài mà không một tiếng động, sau đó chính mình đảm nhiệm chức Bộ trưởng bộ phận hạng mục?

Vu Đông lần này đến đây, cũng là suy nghĩ nịnh nọt cấp trên mới, trong công ty đều loan truyền đến um sùm, nói Tề bộ trưởng giúp Hướng tổng bảo vệ đất của Tân thế kỷ, cho nên Hướng tổng vô cùng coi trọng hắn.

Nếu không, nhân viên cũ của tập đoàn Hướng thị như Vu Đông tuyệt đối sẽ không để ý đến một người mới như vậy.

"Bộ trưởng Tề, ngài cũng ở đây à, ha ha ha..." Vu Đông nói xong lời này thì thấy Tề Đẳng Nhàn, vội vàng đi lên, bắt tay Tề Đẳng Nhàn.

"Bộ Trưởng Vu." Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: "Sao anh lại tới đây? ”

“Mừng thọ Kiều gia lão gia tử, nhân viên phòng hạng mục chúng tôi đều mạnh mẽ yêu cầu tôi đại biểu bọn họ đứng ra, tới đây tặng một món quà chúc mừng!" Vu Đông cười nói.

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Gần đây công việc trong tập đoàn Hướng thị rất bận rộn, tôi không giúp được gì, phải dựa vào các anh đóng góp nhiều hơn. ”

"Tâm ý của các anh, tôi đã biết rồi."

"Nhưng mà, Bộ trưởng Vu, trọng tâm của bộ trưởng vẫn nên là đặt ở công việc nhiều hơn, loại chuyện như tặng quà này, thì không cần quan tâm nhiều."

"Cám ơn, trở về đi."

Vu Đông lập tức gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, Bộ trưởng Tề dạy bảo đúng! Tôi sẽ trở về để thúc giục tất cả mọi người làm việc chăm chỉ, tôi xin đi trước. ”

“Tề Đẳng Nhàn, cậu cũng không biết giữ Bộ trưởng Vu người ta ở lại ăn một bữa cơm?!" Kiều lão gia tử ho khan một tiếng, trầm giọng nói.

"Không cần, tôi vốn là tranh thủ chút thời gian tới đây, công ty đúng là có rất nhiều việc phải làm." Vu Đông vội vàng nói, khoát khoát tay áo, trực tiếp rời khỏi nơi này.

Vu Đông đi rồi, ở nhà họ Kiều, chỉ còn lại một khoảng không yên tĩnh, cả đám đều nhìn Tề Đẳng Nhàn.

Kiều Quốc Đào đắc ý cười ha ha, nói: "Tôi đã nói người cha có tài sẽ không sinh ra người con vô dụng mà! Mắt nhìn người của tôi sao có thể sai? ”

“Tề Đẳng Nhàn, quả nhiên cậu có triển vọng mà!”

"Mới tới Trung Hải mấy ngày thôi? Cậu đã không tiếng động giữ chức vụ Bộ trưởng Bộ hạng mục của Tập đoàn Hướng thị. ”

"Cậu cũng không biết nói sớm một chút cho chú Kiều một tiếng, mọi người cũng sắp xếp ổn thỏa cho cậu, ăn mừng một phen.”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Cháu chẳng qua chỉ là tạm thời mà thôi, hơn nữa cháu cũng không hiểu việc làm ăn, chuyện quan trọng, đều là Bộ trưởng Vu làm. ”

"Làm Bộ trưởng tập đoàn Hướng thị thì sao? Còn không phải làm việc cho Hướng Đông Tinh sao? ”

"Chính là, chẳng qua chỉ là một người làm thuê cao cấp mà thôi, một Bộ trưởng lương nhiều nhất cũng chỉ có một trăm vạn, miễn cưỡng trích thêm phần trăm cũng không hơn hai trăm."

"Một tên Bộ trưởng làm sao có thể so sánh với Lý thiếu, người mà tương lai sẽ tiếp quản doanh nghiệp gia tộc? Còn không phải là đi làm thuê sao? Hướng Đông Tinh nói đá hắn liền đá hắn! ”

Trong đám người, truyền đến một ít tiếng nói chua xót, nhưng mà, lại có thể nhận được một đám hùa theo.

Cái gọi là "Cây cao vượt rừng, gió sẽ dập, chim bay vượt đàn, chịu súng săn" có lẽ chính là đạo lý này, nhất là cái Tề Đẳng Nhàn này bọn họ vẫn luôn khinh thường đột nhiên chiếm được uy quyền lớn như vậy, lại càng làm cho bọn họ hóa thành chanh chua.

Kiều lão gia tử không khỏi ho khan liên tục, sắc mặt có chút xấu hổ, không nghĩ tới sự tình lại đảo ngược một trăm tám mươi độ như vậy.

Tề Đẳng Nhàn vậy mà là người phụ trách bộ phận hạng mục, vậy nói như vậy, hợp đồng vừa bị ông ta xé rách, chỉ cần ký tên Tề Đẳng Nhàn, vậy là có hiệu lực pháp lý?

Tập đoàn Kiều thị, lập tức có thể có được hạng mục trị giá 120 triệu?!

“Tề Đẳng Nhàn à, vừa rồi là ông nội quá xúc động, nói những lời không dễ nghe kia!”

"Nhưng mà, cháu cũng không nên để trong lòng nha. Ta cũng vì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thôi*”

*nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó

"Sớm biết cháu có thành tựu như vậy, ông cũng sẽ không nói những lời này, cháu làm sao lại không nói sớm?"

Kiều lão gia tử cười ha hả đi lên, vỗ vỗ bả vai chờ nhàn rỗi, mỉm cười nói.

Tề Đẳng Nhàn nhún nhún vai, nói cũng không ai tin, nói ra làm gì?

Sắc mặt Lý Thiên Lạc cũng trở nên khó coi, lúc này, hạng mục 10 triệu trong tay hắn, có vẻ có chút keo kiệt đến đáng thương!

Dù sao, Tề Đẳng Nhàn với tư cách là Bộ trưởng bộ phận hạng mục của tập đoàn Hướng thị, có thể đưa ra hạng mục một trăm hai mươi triệu cho Kiều thị, anh ta cũng không lấy đâu ra được dự án lớn như vậy.

Tề Đẳng Nhàn thấy thái độ nhã nhặn của Kiều lão gia tử lúc này, cũng không nói gì, hắn ở trong ngục giam lăn lộn lâu, hiểu rõ vô số tên gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ.

Kiều Quốc Đào cũng đi ra giảng hòa, nói: "Đúng vậy, Tề Đẳng Nhàn, lão gia tử vừa mới xúc động một chút, nhưng cũng thật là hận sắt không thành thép. ”

"Cậu chuẩn bị lại một phần hợp đồng kia, giao cho Thu Mộng là được, hạng mục này, toàn quyền để Thu Mộng phụ trách đi."

Kiều Quốc Đào hòa giải, đồng thời cũng không quên cho Kiều Thu mộng nắm quyền.

Kiều lão gia tử nghe xong, chỉ có thể im lặng, nếu không Tề Đẳng Nhàn không vui, không lấy hạng mục này ra ngoài, người thua lỗ chính là Kiều thị.

"Lý Thiên Lạc, anh nghe thấy chưa! Yêu cầu thô lỗ của anh, tôi sẽ không đồng ý, đừng lấy 10 triệu đó để uy hiếp tôi. " Kiều Thu Mộng vào lúc này cuối cùng cũng có được sức mạnh để nói sự thật, lớn tiếng nói với Lý Thiên Lạc.

Sắc mặt Lý Thiên Lạc khó coi, nhưng vẫn giả bộ rất thân sĩ, cười cười, nói: "Đã như vậy, tôi cũng không tiện ở lại lâu, quà đã đưa đến, còn có chút việc, tôi đi trước. ”

Nói xong lời này, Lý Thiên Lạc đen mặt xoay người rời đi.

Lần này, không thể làm cho Tề Đẳng Nhàn mất mặt, ngược lại trên mặt mình lại hung hăng bị đánh một cái!

Nếu như nói lần trước trên tàu du lịch là bị đánh vào má phải, lần này, chính là bị đánh má trái.

“Chảng qua anh chỉ là một tên Bộ trưởng của tập đoàn Hướng thị mà thôi, Lý gia muốn chơi anh, vẫn là trong giây lát! Lý Thiên Lạc sắc mặt dữ tợn, hung tợn nghĩ, sẽ không dễ dàng buông tha cho chuyện này.

Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn thoải mái nói: "Vừa rồi là ai nói tôi muốn có thể lấy ra hạng mục một trăm triệu, lập tức quỳ xuống gọi ba?”
Chương 118 Tà khí nhập thể

Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Kiều Thanh Vũ.

Sắc mặt Kiều Thanh Vũ trắng bệch, vừa rồi cô ta là người hăng hái nhất, đòi đánh cược ai thua phải quỳ xuống gọi người khác là bố.

“Khụ khụ khụ, Đẳng Nhàn, làm người phải khoan dung độ lượng. Kiều Thanh Vũ cũng chỉ là suy nghĩ cho Kiều gia chúng ta nên mới nói ra những lời quá đáng như thế.” Kiều lão gia tử vội lên tiếng hoà giải.

Nếu lần này Kiều Thanh Vũ ở trước mặt nhiều người như vậy, quỳ xuống gọi Tề Đẳng Nhàn là bố, thì về sau cô ta sẽ mất hết thể diện, đâu còn dám xuất hiện ở Kiều gia nữa.

Kiều Thu Mộng cũng nói “Hôm nay là sinh nhật của ông nội, anh đừng làm quá lên!”

Tề Đẳng Nhàn thấy bọn họ đều nói như vậy thì nhún vai, nói “Tôi hy vọng lão gia tử cũng có thể nhớ kỹ lời mình nói, làm người phải khoan dung độ lượng.”

Kiều lão gia tử nghe Tề Đẳng Nhàn nói như vậy thì mặt đỏ lên, tức giận.

Tiểu bối như cậu mà cũng dám lên mặt dạy đời ông!

Nhưng tình thế hiện tại, Kiều gia muốn lấy được dự án từ tập đoàn Hướng thị thì còn phải dựa vào Tề Đẳng Nhàn, cơn giận này phải nhịn xuống!

“Được…”

Kiều lão gia tử cắn răng đồng ý, nhưng lúc này, ông ta cảm thấy trời đất choáng váng, cả người mềm nhũn ngã ‘rầm’ trên mặt đất.

Một màn này, làm cho tất cả mọi người sửng sốt.

“Tề Đẳng Nhàn, thằng chó này, mày cố ý chọc giận ông nội hay sao!”

“Sao lại có loại con cháu bất hiếu thế này không biết? Ở tiệc mừng sinh nhật của ông nội lại chọc ông nội tức đến ngất xỉu?”

“Kiều Thu Mộng, cô xem lại thằng chồng tốt của cô đi, thế mà lại khiến ông ấy tức thành như vậy!”

Kiều lão gia tử vừa ngã xuống, đám thân thích của Kiều gia lập tức mồm năm miệng mười lên án, chỉ trích Tề Đẳng Nhàn, nói là do hắn khiến Kiều lão gia tử tức ngất.

Tề Đẳng Nhàn nhìn xung quanh, bất đắc dĩ thấy nhiều không trách, thậm chí hắn đã sớm đoán được. Lần trước Kiều lão gia tử tới chơi, hắn đã phát hiện ra thân thể của lão gia tử có chỗ không ổn, có dấu hiệu như bị tà khí nhập thể.

Bệnh bộc phát, chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Kiều Thu Mộng cũng sợ tới mức chân tay luống cuống, kêu lên “Mau gọi xe cứu thương đi!”

Đúng lúc này, Kiều Quốc Đống dẫn một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đi vào, cười nói “Bố, xem con mời ai tới này? Đệ tử thân truyền của Tôn Thanh Huyền đại sư, Tôn Hữu Vi!”

Nhưng khi nhìn thấy ông cụ ngã trên mặt đất, mặt không khỏi biến sắc, cả kinh nói “Ông cụ làm sao vậy?”

“Không cần gọi xe cứu thương, bố tôi đã mời tới đồ đệ tài cao của Tôn Thanh Huyền đại sư, Tôn Hữu Vi!” Lúc này Kiều Thanh Vũ rất là đắc ý nói.

Kiều Quốc Đống vội vàng dẫn Tôn Hữu Vi đi lên phía trước.

Tôn Hữu Vi nhìn Kiều lão gia tử ngã trên đất, không khỏi nhíu mày, nói “Hẳn là không phải bệnh nghiêm trọng gì.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…” Mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Tôn Hữu Vi quỳ một gối xuống đất, từ trong ngực lấy ra một cây ngân châm rồi chuẩn bị châm huyệt cho ông ta.

Tề Đẳng Nhàn chợt lắc đầu nói “Ông cụ bị tà khí nhập thể, tà khí này không phải khí tà gây bệnh, nếu anh dùng ngân châm khai thông mạch, ngược lại sẽ khiến cỗ tà khí này thấm vào tạng phủ. Đến lúc đó, Tôn Thanh Huyền tới cũng không cứu được ông cụ!”

Lời này của hắn vừa nói ra, Tôn Hữu Vi không khỏi dừng tay, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn.

“Trẻ ranh biết cái gì mà dám ở trước mặt tôi nói xằng nói bậy về y thuật?!” Tôn Hữu Vi cười lạnh.

“Tề Đẳng Nhàn, anh định hại chết ông cụ sao! Cố ý làm ông cụ tức đến ngất đi, bây giờ lại ngăn cản Tôn Hữu Vi tiên sinh xem bệnh cho ông cụ, rốt cuộc anh có ý gì?” Kiều Thanh Vũ gấp không chờ nổi vội vàng nhảy ra, chỉ vào Tề Đẳng Nhàn mà mắng.

“Ha ha ha ha, thật đúng là buồn cười, thế mà lại dám ở trước mặt Tôn Hữu Vi tiên sinh ăn nói ngông cuồng!”

“Người này đúng là cuồng vọng đến mức vô biên, cho rằng mình may mắn được lên làm trưởng phòng phòng dự án của tập đoán Hướng thị thì ở bất cứ lĩnh vực nào đều có quyền lên tiếng hay sao?”

“Tôn Hữu Vi tiên sinh chính đệ tử thân truyền của Dược Vương Tôn Thanh Huyền tiên sinh, vậy mà có người lại dám dạy anh ta chữa bệnh?”

“Người này tâm địa xấu xa, cố ý khiến ông cụ tức đến phát bệnh hẳn là để có thể thuận lợi cấu kết với Kiều Thu Mộng làm chuyện xấu, ngầm chiếm đoạt tài sản của tập đoàn Kiều thị.”

Mọi người càng nói càng khó nghe, còn quấn Kiều Thu Mộng vào.

Kiều Quốc Đào nhíu mày, nhẹ nhàng vỗ vai Tề Đẳng Nhàn, nói “Đẳng Nhàn, cháu đừng nói lung tung nữa!”

“Từng kỹ năng đều có chuyên môn riêng! Tôn Hữu Vi tiên sinh chính là chuyên gia trong lĩnh vực y học.”

“Anh ta tới khám bệnh cho ông cụ là phúc của Kiều gia chúng ta, cháu còn nói lung tung thì đừng trách chú cũng mắng cháu!”

Bàng Tú Vân nói “Đúng vậy, đúng vậy! Tôn Hữu Vi tiên sinh mới là chuyên gia y học, một cảnh ngục nho nhỏ như cậu thì biết cái gì? Chạy sang một bên tự chơi đi.”

“Đồ đệ của Tôn Thanh Huyền đại sư nhất định là bất phàm, hơn nữa danh sư xuất cao đồ, cần một cảnh ngục nhỏ như cậu ở bên cạnh lải nhải hướng dẫn chắc?”

“Làm cảnh ngục thì thành thật về quê trông phạm nhân đi, ở trước mặt danh y làm màu cái gì? Gây sự chú ý sao?”

“Loại người như cậu thật thú vị, sẽ không thật sự cho bằng bản thân dẫm phải vận cứt chó mà phát đạt một chút, Kiều gia chúng ta phải nhường nhịn nghe lời hắn chắc?”

Mọi người thuộc Kiều gia đều không cho là đứng, cực kỳ khinh thường.

Nếu Trịnh Quang Minh ở chỗ này, chỉ sợ bọn họ ngay cả rắm cũng không dám thả. Nhưng mà, khi đối mặt với Tề Đẳng Nhàn, không hiểu sao bọn họ lại có cảm giác về sự ưu việt, khinh thường hắn.

Tôn Hữu Vi nói “Lông cụ chỉ là nhất thời ngất xỉu thôi, không có gì trở ngại. Tôi dùng ngân châm kích thích huyệt vị một chút, kích hoạt sức sống trong cơ thể là sẽ tỉnh ngay thôi.”

Mọi người nghe thấy vậy thì liên tục gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, Tôn Hữu Vi đã giơ ngân châm lên, chuẩn bị đâm vào huyệt vị trên người lão gia tử.

“Nếu anh đâm chân thì sẽ kích thích tà khí chạy loạn, đến lúc đó, ông cụ sẽ không sống quá bảy ngày.” Tề Đẳng Nhàn thình lình lên tiếng.

“Thằng khốn, mày còn dám nguyền rủa ông cụ!”

“Muốn được người khác chú ý đến phát điên rồi hả, cái này cũng dám nói?!”

“Mày đừng tưởng rằng bây giờ mày có chút thành tựu, Kiều gia chúng ta phải nịnh bợ nghe lời mày, khôn hồn thì cút mau”

Tôn Hữu Vi nhìn Tề Đẳng Nhàn, cười lạnh nói “Sư thừa của tôi là Dược Vương Tôn Thanh Huyền đại sư, xin hỏi sư phụ các hạ là ai mà dám nói ra lời ngông cuồng này?”

(Sư thừa: 师承: kế thừa, kế tục, kế nghiệp sư phụ)

“Tôi không có sư thừa, nhưng tôi biết. Nếu anh không tin thì có thể để Tôn Thanh Huyền tới gặp tôi.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh đáp.

“Thật là buồn cười, tên ngốc này điên rồi hả? Vậy mà còn muốn gặp mặt Dược Vương tiên sinh?”

“Có loại người này ở Kiều gia chúng ta mà cảm thấy mất mặt quá, mẹ nó, đúng là cánh rừng lớn loài chim nào cũng có.”

“Còn muốn để Tôn tiên sinh đến gặp hắn? Đúng là chuyện hài buồn cười nhất mà tôi từng biết, sao không nói để thủ tướng đến gặp hắn chứ?”

Người Kiều gia liên tục lên tiếng công kích Tề Đẳng Nhàn đến nỗi coi hắn như không đáng một đồng.

Kiều Thu Mộng cũng nhịn không được, mạnh mẽ kéo Tề Đẳng Nhàn lại gần, giận dữ nói “Tề Đẳng Nhàn, đây là đệ tử của Dược Vương tiên sinh, y thuật vô song, anh ở trước mặt anh ta ba hoa chích chòe cái gì? Nếu anh còn nói lung tung thì đừng trách tôi ly hôn với anh!”

“Tùy cô.” Tề Đẳng Nhàn nói rồi quay người bỏ đi.

Nếu không phải Kiều Quốc Đào có ơn không nhỏ đối với bố hắn thì hắn mới lười đến để ý đám người này.

Tuy trong lòng còn có một chút tình cảm với Kiều Thu Mộng, nhưng năm lần bảy lượt bị cô ta đối xử với thái độc ác liệt như vậy, dù tình cảm tốt đẹp cỡ nào cũng sẽ nhạt phai.

Bất giác, hắn nhớ tới người phụ nữ ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của mình, cô ấy dịu dàng biết bao?

Kiều Thu Mộng thấy Tề Đẳng Nhàn rồi đi thì không khỏi sững sờ, trong lòng bất giác cảm thấy khó chịu nhưng không thể nói thành lời.

Lúc này, Tôn Hữu Vi đã bắt đầu đâm ngân châm vào các huyệt vị trên người Kiều lão gia tử.
Chương 119 Đại sư và cảnh ngục

Kiều lão gia tử tỉnh lại, nặng nề thở ra một ngụm trọc khí, nói “Tôi làm sao vậy?”

“Ông nội, vừa nãy ông ngất xỉu, đều do thằng chó Tề Đẳng Nhàn kia chọc giận ông!” Kiều Thanh Vũ lập tức nói.

Tôn Hữu Vi cười trấn an Kiều lão gia tử rồi nói “Gần đây lão gia tử quá mệt mỏi, ngày thường chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn là được, không có việc gì đâu.”

Kiều Thanh Vũ hừ lạnh nói “Còn không đều do Kiều Thu Mộng không có tiền đồ, làm hại tập đoàn Kiều thị thua lỗ quá nhiều, nếu không sao ông nội lại mệt mỏi như vậy?!”

Kiều Thu Mộng bị câu nói này làm cho tức đến mức mặt đỏ lên.

“Tôn Hữu Vi tiên sinh không hổ là đệ tử thân truyền của Dược Vương đại sư, tương lai kế thừa y bát của Dược Vương chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.”

“Lần này may mà có Tôn Hữu Vi tiên sinh, nếu không, chúng ta thật đúng là không biết phải làm sao bây giờ!”

“Đúng vậy, Tôn Hữu Vi tiên sinh y thuật kinh người, không giống tên cảnh ngục nhỏ bé đến từ nông thôn kia, chỉ biết ba hoa chích chòe.”

Đám thân thích của Kiều gia khen y thuật của Tôn Hữu Vi không dứt miệng, suýt nữa khen anh ta thành trên trời mới có.

Kiều lão gia tử vừa mới ngồi dậy, sắc mặt đột nhiên biến đổi, cảm thấy trái tim quặn đau rồi nôn ra một ngụm máu đen, sau đó lại ngất xỉu trên ghế.

Một màn này, trực tiếp khiến mọi người sợ tới mức hồn vía lên mây.

Ngay cả Tôn Hữu Vi cũng kinh hãi, vội vàng tiến lên kiểm tra. Phát hiện tình trạng của Kiều lão gia tử cực kỳ không thích hợp, dù anh ta đã dùng ngân châm đâm vào mấy huyệt vị nhưng Kiều lão gia tử lại không có bất kỳ phản ứng gì.

“Bệnh của Kiều lão gia tử có chút cổ quái, tôi… để tôi gọi điện nhờ sư phụ tới đây!” Tôn Hữu Vi cũng lo lắng xảy ra chuyện, không nói nhiều mà lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Tôn Thanh Huyền.

Tôn Thanh Huyền chạy đến, cũng không khỏi ngạc nhiên, loại chứng bệnh này ông cũng chưa từng gặp qua!

“Quái lạ…” Đôi lông mày trắng phau của Tôn Thanh Huyền nhăn lại, ông cẩn thận bắt mạch cho Kiều lão gia tử hồi lâu vẫn khó có thể phỏng đoán nguyên nhân bệnh.

“Tôn đại sư, ông nội của tôi thế nào?” Kiều Thu Mộng sợ hãi, rụt rè hỏi.

Nếu Kiều lão gia tử thật sự chưa gượng dậy nổi, đám thân thích của Kiều gia này, phỏng chừng thật sự sẽ quy tội cho Tề Đẳng Nhàn, khăng khăng cho rằng Tề Đẳng Nhàn làm ông cụ tức giận mới ra nông nỗi này.

Tôn Thanh Huyền lắc đầu, nói “Bệnh này không có cách giải, tôi không thể làm gì được!”

“A?!”

Mọi người lập tức xôn xao, cả đám đều thấy chấn động, thế mà lại có bệnh ngay cả “Dược Vương” đại sư cũng không thể trị?

Tôn Thanh Huyền nói “Nhưng mọi người cũng không cần quá lo lắng. Tôi biết một người, người đó hẳn là có biện pháp!”

“Người đó là ai?” Kiều Thu Mộng cuống quít dò hỏi.

“Tề đại sư chữa khỏi cho thị trưởng Hoàng! Tôi đang chuẩn bị bái người này làm thầy, đến lúc đó, mời người đó tới khám chữa cho Kiều lão gia tử, hẳn là không thành vấn đề.” Tôn Thanh Huyền tràn đầy tự tin nói.

Tôn Thanh Huyền tinh thông y thuật, nhưng ông tự nhận là đối phó với những bệnh nan y này, ông không bằng Tề Đẳng Nhàn. Gặp được tình huống của Kiều lão gia tử, bất giác làm ông nghĩ đến Tề Đẳng Nhàn, cảm thấy hắn nhất định có thể giải quyết!

Tôn Hữu Vi cuống quít nói “Đúng đúng đúng, Tề đại sư nhất định có thể chữa khỏi cho Kiều lão gia tử! Lúc trước thị trưởng Hoàng bệnh nặng, Tề đại sư đá một cước vào ngực thị trưởng Hoàng, ngay tại chỗ lập tức chữa khỏi cho ông ấy.”

Mọi người nghe vậy thì sửng sốt, người đó thần kỳ như vậy sao?

Nhưng nghĩ lại thấy lời này do chính hai thầy trò Dược Vương nói ra, như vậy, vị Tề đại sư này ắt hẳn có chỗ độc đáo!

“Vậy mong Tôn tiên sinh lập tức mời Tề đại sư đến khám bệnh cho ông nội!” Kiều Thu Mộng vội cầu xin.

“Đừng vội, tuy hiện tại ông cụ đang hôn mê, nhưng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa, tôi còn chưa bái sư thành công, Tề đại sư không nhất định sẽ đồng ý thỉnh cầu của tôi. Tính cách hắn khá cổ quái.” Tôn Thanh Huyền nói.

Tuy rằng mới chỉ gặp Tề Đẳng Nhàn hai lần, nhưng Tôn Thanh Huyền rất rõ ràng tính tình đối phương không tầm thường, tùy tiện mở miệng đề nghị thì chỉ sợ không có hiệu quả.

Tôn Thanh Huyền nói “Tôi đã nhờ thị trưởng Hoàng tổ chức một đại hội cho tôi vào ba ngày nữa. Định bái sư ở đó, sau khi bái sư, tôi sẽ lập tức mời Tề đại sư tới khám chữa cho Kiều lão gia tử!”

“Hiện tại tôi kê tạm mấy đơn thuốc, các người mỗi ngày đúng hạn cho ông cụ dùng.”

Trong lúc nói chuyện, Tôn Thanh Huyền bắt đầu kê đơn.

Mọi người nghe thấy ông nói vậy thì khẽ thở phào.

“Không ngờ trên thế giới này còn có đại sư có y thuật lợi hại hơn Dược Vương đại sư, đúng là được mở mang tầm mắt!”

“Có thể làm Dược Vương tôn sùng như thế, người này hẳn là cao thủ trong giới y học, chúng ta nhất định phải lấy lòng nịnh bợ thật tốt!”

“Đúng vậy, có thể mượn cơ hội này kết duyên với Tề đại sư, không thể nghi ngờ đây là chuyện tốt nhờ họa được phúc.”

“Cùng là họ Tề, sao lại có chênh lệch lớn thế? Một người chỉ biết ba hoa bốc phét, một người lại là bác sĩ thiên tài khiến Tôn đại sư cũng nể phục muốn bái sư.”

Hoa Quốc có hơn một tỷ dân, người có họ Tề không đến mười triệu thì phỏng chừng cũng có một triệu.

Không có người sẽ liên hệ vị “Tề đại sư” trong miệng Tôn Thanh Huyền với một cảnh ngục nhỏ đến từ nhà tù U Đô như Tề Đẳng Nhàn.

Sau khi kê đơn thuốc xong, Tôn Thanh Huyền dặn dò “Mỗi ngày đun một tiếng rưỡi, sau khi để nguội thì đút cho ông cụ uống, có thể kéo dài mạng sống.”

“Chờ đến khi đại hội bắt đầu, tôi sẽ mời các người đến. Lúc đó các người mang theo ông cụ đến tham gia đại hội đi.”

“Cho dù tôi bái sư không thành công thì cũng có thể thuận tiện cầu Tề đại sư ra tay hỗ trợ.”

“Có người bệnh ở trước mắt, y giả nhân tâm, hắn hẳn là sẽ không từ chối.”

Tôn Hữu Vi cũng sợ Kiều lão gia tử xảy ra chuyện, người Kiều gia tìm anh ta gây phiền toái, vội vàng nói “Sư phụ tôi nói không sai, có Tề đại sư ra tay, cho dù là Diêm Vương tới lấy mạng thì cũng không thể mang Kiều lão gia tử đi! Mọi người hoàn toàn có thể yên tâm!”

Đám người Kiều gia cảm kích gật đầu.

Kiều Quốc Đào khom người tiễn Tôn Thanh Huyền, nói “Làm phiền Tôn tiên sinh, vạn mong Tôn tiên sinh để tâm chuyện này, Kiều gia vô cùng cảm kích!”

Tôn Thanh Huyền cười, đáp “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giúp các người xin Tề đại sư ra tay.”

Nói xong, Tôn Thanh Huyền phất tay, dẫn theo Tôn Hữu Vi rời khỏi Kiều gia.

Tề Đẳng Nhàn đang đi bộ trở về Vân Đỉnh sơn trang, trong lòng có chút không thoải mái, phân vân có nên gọi Lý Vân Uyển ra tâm sự hay không.

“Ấy? Mình bị sao thế này? Vì sao không vui lại nghĩ đến tìm người phụ nữ ảnh hưởng tốc độ rút đao của mình để tâm sự chứ?”

“Trước kia mình không vui thì chỉ là muốn bắt phạm nhân nghịch ngợm nào đó treo lên đánh một trận hả giận mà thôi…”

“Tuy cô ta ngực lớn chân dài, cũng rất xinh đẹp… Nhưng như vậy không tốt, không tốt! Cô ta là bạn thân của Kiều Thu Mộng mà!”

“À… Số điện thoại của cô ta là bao nhiêu nhỉ? Chân dài hay không không quan trọng, chủ yếu là mình muốn tìm một người nào đó để trò chuyện.”

Tề Đẳng Nhàn nghĩ, tay đã bất giác thò vào trong túi lôi điện thoại ra.

“Kít ——”

Một chiếc xe thể thao bỗng hất đuôi dừng lại trước mặt hắn, ngăn cản đường đi của hắn.

“Tề Đẳng Nhàn, sao anh không chủ động liên lạc với tôi?” Cửa sổ xe bị hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo, một đầu tóc ngắn hiên ngang mà lại rất mốt.

“Hoàng tiểu thư.” Tề Đẳng Nhàn lễ phép cười chào hỏi, “Không có việc gì thì sao có thể liên hệ chứ?”

Hoàng Tình Ca cười hỏi lại “Không có việc gì thì không thể liên hệ à?”

“Một mình anh thôi hả?”

“Mau lên xe, tôi dẫn anh đi uống rượu!”

“Anh giúp tôi chuyện lớn như vậy, ta còn chưa mời anh uống rượu cảm ơn anh đâu!”

Tề Đẳng Nhàn nghĩ một chút, nhét điện thoại vào túi rồi lên xe của Hoàng Tình Ca.
Chương 120 Mời rượu

Quán bar mà Hoàng Tình Ca chọn không phải chỗ nào khác, chính là quán bar do chị Tĩnh mở mà lần trước Tề Đẳng Nhàn tới.

Xem ra quán bar này ở trung hải thật đúng là rất nổi tiếng, phàm là người có thân phận địa vị thì đều thích tới quán bar này uống rượu.

Hoàng Tình Ca dẫn theo Tề Đẳng Nhàn đi vào trong quán bar, thấp giọng nói: “Mấy người bạn này của tôi vẫn chưa biết thân phận cụ thể của tôi, anh đừng nói ra làm gì.”

Tề Đẳng Nhàn vừa nghe thấy thì cười: “Cải trang vi hành sao, cô định làm gì thế?”

Hoàng Tình Ca lắc lắc đầu, nói: “Tôi chỉ cảm thấy nếu bày ra thân phận bối cảnh thật sự của bản thân thì sẽ không quen biết được mấy người bạn thật lòng thật tình.”

“Nhưng tôi đã sớm biết rồi!” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Cái đó không giống với anh!” Hoàng Tình Ca khẽ cười, trong tiếng nói mang theo vài phần cảm giác làm nũng.

Hoàng Tình Ca là phụ nữ thuộc dạng người đẹp ngọt ngào, phong cách toàn thân thiên về hướng tiểu thư khuê các ôn nhuận điềm đạm.

“Tình Ca của chúng ta cuối cùng cũng tới rồi! Tự bế lâu như vậy, tốt xấu gì cũng chịu mở cửa nhìn mặt trời rồi.”

Hoàng Tình Ca vừa đến thì các bạn bè của cô ta ở hiện trường đã cực kỳ nhiệt tình tiến lên tiếp đón.

Có thể thấy rằng Hoàng Tình Ca ở trong vòng tròn này vẫn rất được hoan nghênh.

Mọi người phần lớn đều không biết rõ bối cảnh của cô ta nhưng cũng có thể suy đoán một hai khẳng định rằng gia đình của Hoàng Tình Ca không hề tầm thường, hơn nữa cô ta cũng không hề làm cao nên mọi người đều rất thân thiết với cô ta.

“Vị này là?” Thấy Hoàng Tình Ca còn dẫn theo một người đàn ông mặc tây trang đi giày da xuất hiện, mọi người đều hơi nhíu mày.

Hoàng Tình Ca vừa định chuẩn bị giới thiệu Tề Đẳng Nhàn một chút thì có một người đàn ông âm dương quái khí nói: “Đã muộn như này còn ăn mặc tây trang tới đây, liệu không phải là người bán bảo hiểm muốn đẩy mạnh tiêu thụ ở vũ trường đấy chứ?”

Tề Đẳng Nhàn hơi nhướng mày, không để ý đến.

Hoàng Tình Ca cũng không để trong lòng, giới thiệu: “Hắn là Tề Đẳng Nhàn, là bạn tốt của tôi, làm việc trong tập đoàn hướng thị, hôm nay tôi gặp được hắn ở trên đường nên tiện dẫn hắn tới đây chơi một chút, hy vọng mọi người cho tôi chút mặt mũi.”

Hoàng Tình Ca đã mở lời thì mọi người cũng không tiếp tục đâm chọc Tề Đẳng Nhàn nữa, chẳng qua vẫn có một số người vẫn nhìn hắn với ánh mắt không có ý tốt.

Hoàng Tình Ca có tiếng là nữ thần ở trong giới, là đàn ông thì đều có một chút suy nghĩ với cô ta, đây chính là lần đầu tiên Hoàng Tình Ca dẫn theo đàn ông xuất hiện ở trong vòng của bọn họ.

Hoàng Tình Ca lôi kéo Tề Đẳng Nhàn ngồi xuống trên sofa, vừa lúc hai người dựa gần với nhau.

“Lần trước trên tàu chở khách đó có phải là lý thiên lạc gây sự với anh không? Anh đánh vào mặt người ta như vậy, xong việc liệu người ta có tìm anh trả thù hay không?” Hoàng Tình Ca hỏi.

“Cô cũng biết rồi hả? Vậy còn không chủ động giải quyết giúp tôi đi?” Tề Đẳng Nhàn có chút khó chịu đáp: “Tại cô tìm tôi khiêu vũ nên tôi mới tai bay vạ gió như vậy đấy!”

Hoàng Tình Ca nhấp môi cười khẽ, bưng ly lên cụng ly với Tề Đẳng Nhàn.

Người đàn ông vừa mới âm dương quái khí kia lại nói: “Mấy người có biết chủ nhân sau màn của quán bar này là ai không? Chị Tĩnh cũng là người phụ nữ mà anh ta che chở đấy.”

“Ai vậy? Tạ Cương anh mau nói nghe thử một chút!” Có người tò mò hỏi.

“Người này chính là khách mời đặc biệt của chi nhánh long môn ở tỉnh đông hải chúng ta, Diệp Phong tiên sinh!” Tạ Cương hạ giọng, ra vẻ thần bí nói.

Mọi người nghe xong cũng trầm trồ lên.

“Hoá ra Diệp Phong tiên sinh chính là người đứng sau quán bar này sao? Khó trách chị Tĩnh có mặt mũi lớn như vậy, ai thấy cô ta cũng đều phải nhường nhịn ba phần!”

“Đúng vậy….Diệp Phong tiên sinh dù sao cũng không phải người thường mà là khách mời đặc biệt của long môn, Tạ Cương anh có thể nghe được tin tức này đúng là lợi hại thật!”

“Không nghĩ tới tin tức của tên nhãi Tạ Cương này lại linh thông như vậy, nếu chúng ta có thể gặp mặt Diệp Phong tiên sinh một lần, uống với anh ta hai ly rượu thì tốt biết mấy! Đem ra ngoài nói cũng hãnh diện bao nhiêu.”

Mọi người đều sôi nổi cảm thán, đồng thời cũng cảm thấy Tạ Cương có những quen biết rất rộng, đến loại tin tức như này cũng có thể biết được, đối với anh ta thêm bội phục vài phần.

Tạ Cương dạt dào đắc ý nói: “Chuyện này mấy người đừng truyền ra ngoài. bằng không nếu để Diệp Phong tiên sinh biết chỉ sợ sẽ nói tôi chỉ biết khoa môi múa mép. Nếu có cơ hội anh ta mà tới quán bar thì tôi sẽ mời anh ta tới đây, chúng ta cùng nhau uống hai ly!”

Các đồng bạn nghe thấy lời này thì càng thêm hâm mộ anh ta, đều sôi nổi kinh ngạc, không nghĩ tới Tạ Cương có thể có quan hệ với loại người như Diệp Phong tiên sinh.

“Trương Nhu, cô tới rồi sao!” Đột nhiên Tạ Cương đứng dậy tiếp đón một người phụ nữ.

Người phụ nữ này mặc một thân váy đen, ngũ quan tinh xảo, quả thực là mỹ nữ khiến người phải ngước mắt. Cô ta thấy Tạ Cương đứng dậy đón tiếp mình thì cười nói: “Tạ thiếu cũng ở đây sao, dẫn theo nhiều bạn bè tới ủng hộ như vậy? Cảm ơn anh.”

Trong khi Trương Nhu nói chuyện thì tiện tay bưng một ly rượu lên cạn chén với Tạ Cương.

“Tôi là Trương Nhu, em gái của trương tĩnh, quán bar này về sau sẽ dần dần do tôi tiếp quản, hy vọng các vị bạn bè nể mặt tới chơi nhiều lần chiếu cố sinh ý giúp tôi.” Trương Nhu bưng ly rượu ngồi đối diện với vòng người cười nói.

“Nhất định! Nhất định!”

“Hoá ra là em gái của chị Tĩnh sao, chúng tôi nhất định sẽ tới ủng hộ thường xuyên!”

“Số của Tạ Cương may thật, quen biết luôn cả em gái của chị Tĩnh, thật đúng là khiến người bội phục….”

Mọi người đều sôi nổi đứng dậy uống rượu với Trương Nhu, ngay cả Hoàng Tình Ca cũng nể tình đứng dậy.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại vẫn cứ ngồi đó, chỉ tuỳ ý nâng ly lên uống một ngụm.

Tươi cười trên mặt Tạ Cương cứng lại, lạnh giọng nói: “Tên bán bảo hiểm kia, cô Trương Nhu tự mình lại đây kính rượu, sao anh lại không cho người ta mặt mũi như vậy?”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Tôi đã uống rồi đấy thôi.”

“Anh không có chân sao? Không đứng dậy nổi có phải hay không?” Tạ Cương lạnh lùng hỏi.

“Tâm trạng của tôi đang không tốt, đừng tới trêu chọc tôi.” Tề Đẳng Nhàn cưởi tủm tỉm đáp lại, đặt ly rượu về mặt bàn.

Hoàng Tình Ca ho khan một tiếng, nói: “Hắn hơi xấu tính một chút, hơn nữa hôm nay đúng thật gặp chuyện không vui, Tạ Cương, và cả cô Trương Nhu đây nữa, hy vọng mọi người không để trong lòng.”

“Sẽ không.” Tuy rằng Trương Nhu có chút không vui nhưng vẫn cười gật đầu, trong lòng lại nghĩ, chỉ là một tên phế vật bán bảo hiểm thôi mà, kiêu ngạo cái gì cơ chứ, nếu không phải hắn đi theo đoàn người của Tạ Cương thì chỉ sợ đến tư cách uống rượu ở quán bar này cũng không có.

Mọi người cũng cực kỳ bất mãn đối với Tề Đẳng Nhàn, em gái của chị Tĩnh tự mình lại đây mời rượu, vậy mà hắn lại dám không cho người ta mặt mũi, cứ việc ngồi trắng trợn như vậy?

Hoàng Tình Ca đã lên tiếng thì Tạ Cương cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ hừ lạnh một tiếng, sau khi uống rượu xong thì hàn huyên thêm vài câu với Trương Nhu rồi mới ngồi xuống.

“Tình ca, về sau cô đừng dẫn theo loại người như này tới mấy buổi tụ họp của chúng ta nữa!”

“Quá đề cao bản thân là một chuyện, ngay cả em gái của chị Tĩnh tới đây mời rượu mà hắn cũng không thèm đứng dậy cho người ta chút mặt mũi?”

Tạ Cương cười lạnh nói, cực kỳ căm thù Tề Đẳng Nhàn.

Mọi người cũng đều gật đầu, bản thân mấy người đàn ông trong vòng cũng đều khó chịu khi thấy Hoàng Tình Ca dẫn theo một người đàn ông tới đây, sự việc vừa rồi cũng vừa hay để bọn họ lấy cớ làm khó dễ một chút.

Hoàng Tình Ca bị nói thì có chút xấu hổ, Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Ai tới tôi cũng đều phải đứng dậy mời rượu?”

“Anh để Trương Tĩnh tự mình lại đây xem thử cô ta có dám để tôi tự mình mời rượu cô ta hay không!”

“Anh gọi Diệp Phong tới đây, tôi xem anh ta có dám để tôi mời rượu anh ta không!”

Tuy rằng Tề Đẳng Nhàn chưa phải chịu mệt gì ở Kiều gia nhưng cuối cùng vẫn xảy ra chuyện không vui với Kiều Thu Mộng, khiến cho tâm trạng hiện giờ của hắn cực kỳ không tốt.

Đụng phải Hoàng Tình Ca bị cô ta lôi kéo tới đây uống rượu, cứ nghĩ sẽ có cái gì vui, không ngờ lại lòi ra một đống cứt chó là Tạ Cương này.

Những lời này của Tề Đẳng Nhàn trực tiếp khiến một vòng người đều trợn mắt há hốc mồm, một đám đều á khẩu không trả lời được.

“Tôi nghe thấy gì vậy?”

“Ha ha ha, thật là buồn cười….”

Sau một lát, mọi người đều nhịn không được cười ầm lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom