• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Vào Nhầm Hang Sói - Cố Yên (5 Viewers)

  • Chương 14 “Em đang ở đâu?”

*Chương có nội dung hình ảnh
Câu chuyện thất tình của Ôn Kỷ quá dài, dài đến mức nói liền tù tì chưa xong, Cố Yên rất muốn ở bên cạnh an ủi cô nàng, nhưng khổ nỗi bây giờ có việc càng quan trọng hơn.


Một nỗi sợ hãi bất an nhanh chóng lan từ lòng bàn chân lên, lan ra toàn thân khiến Cố Yên gấp gáp, không nhịn được mà nói nhỏ:


“Chồng tớ về rồi, cậu mau cùng tớ ra ngoài, lát nữa tớ gọi lại cho anh ấy, cậu biết phải làm gì rồi đó?”


Lúc này, ngay cả Ôn Kỷ cũng bị sự lo lắng trên người bạn lây nhiễm, cô nàng gật đầu:


“A, được!”


Hai người nhanh chóng rút thẻ ra thanh toán, lúc đó, ánh mắt của Phó Thác Nhiên còn dùng trên mặt Cố Yên một lúc lâu. Hẳn đã nghe loáng thoáng được vài chữ, đại khái là cô vừa nhắc đến người đàn ông khác sao?


Con người Phó Thác Nhiên có hơi chậm nhiệt, trước kia còn vì chuyện không hiểu những nguyên tắc cơ bản trong tình yêu mà chia tay với bạn gái cũ. Cho nên, vào lúc phát hiện bản thân thích Cố Yên thì hắn có hơi do dự không tiến tới. Mà một lần do dự như thế đã qua một năm.


Có lẽ hắn chưa bao giờ ngờ được một người con gái mới hai mươi tuổi còn chưa yêu đương lần nào như Cố Yên đột nhiên lại đi lấy chồng.



Chuyện Ngụy gia và Cố gia tiên hôn với nhau không có mấy ai biết, Ngụy Thành từ đầu cũng tận lực che giấu, Cố Yên tất nhiên sẽ im lặng không để lộ.


Bên ngoài đường, cho dù đã là mười giờ nhưng vì quán bar nằm ngay một khu vực ăn chơi sầm uất nên người qua kẻ lại đông nghẹt. Cố Yên khó khăn lắm mới


tìm được một chỗ ít người và yên tĩnh để gọi lại cho chồng.


Điện thoại vang lên âm thanh tút tút kéo dài, theo đó, trái tim của cô đập nhanh hơn rất nhiều. Sao cô lại có cảm giác như đi vụng trộm vậy nhỉ? Nếu không


phải Hoàng Hựu nói với cô rằng chồng cô yêu thích một thục nữ ngoan hiền thì cô đâu cần phải khổ sở giấu giếm thế này!


Một giọng nói trầm ấm từ tình nhẹ nhàng vang lên bên tai Cố Yên:


“Em đang ở đâu?”


Ngụy Thành chỉ đơn giản hỏi bốn chữ mà tim cô như ngừng đập, cô đưa tay ngoắc bạn tốt một cái, miệng thì nói:


“Em đang ở ngoài đi ăn cùng bạn, chút nữa em về ngay.”


Cố Yên không nói gì nhiều, mà Ôn Kỷ lại rất phối hợp nhào qua, dùng chất giọng đầy tủi thân khóc hộ:


“Cục cưng à, đừng bỏ em mà! Em không muốn xa cục cưng đâu!”


“Chờ, chờ chút, tớ đang nói chuyện điện thoại mà.”


“Không được, cậu không được về, đêm nay cậu mà bỏ tớ thì tớ sẽ... sẽ...”




Nói rồi, Ôn Kỷ nức nở bám vào trên người bạn thân đá đá lông mày, giọng nói kia nghe như thể rất tuyệt vọng.


Cố Yên nhân cơ hội này giải thích:


“Chồng à, bạn em say rồi, cô ấy hôm nay thất tình nên em không thể để cô ấy một mình được...”


Vốn dĩ Cố Yên định nói xong sẽ tìm Cớ về nhà Ôn Kỷ ngủ một hôm luôn, nào ngờ lại nghe thấy người đàn ông nào đó nói:


“Em đang ở đâu? Tôi đến đón em và bạn em.”


Chết dở? Cố Yên vội nói:


“Không cần đâu, em bắt taxi đưa cô ấy về được rồi mà.”


“Bây giờ đã trễ rồi. Địa chỉ?”


Ngụy Thành nói chuyện có vẻ ngắn gọn súc tích, vậy mà Cố Yên lại hiểu được ý của anh bằng một cách vi diệu nào đó. Anh đang sợ hai cô gái nhỏ gặp bất trắc khi ra ngoài vào ban đêm, một trong hai còn say rượu, anh rất có lòng, nhưng cô hiện tại quả thật không cần! Nói chính xác hơn là không dám!


Cố Yên đưa điện thoại ra xa, liếc mắt nhìn bạn tốt rồi hỏi:


“Làm sao bây giờ?”


Trong trường hợp này, Ôn Kỷ chỉ có thể đưa ra hạ sách:


“Hay là tắt máy đi, giả vờ hết pin?”


“Không được, như vậy về nhà anh ấy xử lý tớ..”


Cố Yên rối rắm, cuối cùng chỉ có thể nói vào điện thoại:


“Anh đừng lo, nếu không thì lúc lên taxi em vẫn giữ liên lạc với anh nhé?”


Biện pháp này tương đối ổn, cô đoán Ngụy Thành cũng không thật sự muốn ra ngoài bởi chân anh không tiện.


Quả nhiên, sau khi nghe thấy thế, chồng cô đồng ý:


Giọng nghe không được vui cho lắm, Cố Yên cắn răng nhìn xuống cảm giác hồi hộp, bắt đầu liếc mắt ra hiệu cho Ôn Kỷ tiếp tục diễn.


Hai người bắt taxi về nhà, trên xe không ngừng có tiếng phụ nữ lẩm bẩm, là Ôn Kỷ tựa vào vai Cố Yên liên tục cản trách việc ông trời bất công. Bây giờ thì không cần diễn nữa, cô nàng bắt đầu kể lể về chuyện thất tình thật.


Cố Yên và bạn tốt an toàn về đến nhà, nhờ vào thực lực của bản thân, may mắn thoát được một kiếp.


Chỉ là Cố Yên không biết chờ mình quay lại, Ngụy Thành có còn nhớ thương việc này hay không...


Cả đêm nằm lăn lộn, nghe Ôn Kỷ lải nhải về tên hàng xóm khốn kiếp không yêu nhưng cứ thích dây dưa không buông, mắng hắn là tên tra nam tồi tệ, đầu Cố Yên xoay vòng vòng. Cô vẫn luôn lo lắng việc mình đi chơi còn qua đêm ở nhà người ta sẽ bị chồng để ý.


Mười giờ sáng, Cố Yên tỉnh giấc và cảm giác được đầu đau nhức không chịu nổi. Cô vào nhà tắm bật nước nóng tẩy rửa một lượt, kiểm tra kỹ càng hơi thở xem


còn mùi rượu không rồi mới dám ra ngoài. Tuyệt đối không được để Ngụy Thành biết cô là con sâu rượu!


May mắn đêm qua phát hiện tin nhắn của Ngụy Thành sớm, lúc đó Cố Yên uống chưa nhiều. Cô chỉnh trang lại một lần, chuẩn bị nước giải rượu đặt lên bàn


trong phòng cho Ôn Kỷ rồi nhắn tin dặn dò cô nàng một lượt, sau đó mới rời khỏi chung cư và bắt taxi về Ngụy gia.


Tầm này Ngụy Thành có lẽ đã đi làm, cô vẫn muốn tránh mặt anh nên cố tình về trễ một chút, ai ngờ vừa đặt chân vào trong sân đã thấy anh ngồi trên xe lăn, ngay dưới gốc cây ngân hạnh còn chưa thay lá hóng gió.


Cố Yên nghe tiếng tim mình rơi bộp một cái, cô nhe răng cười rồi chạy tới, làm như chưa có chuyện gì xảy ra mà nói:


“Chào buổi sáng, ông xã.”


Nghe giọng cô, Ngụy Thành lười biếng ngẩng đầu lên. Ngày hôm qua anh nhận được tin nhắn còn vui vẻ hết một buổi, tưởng rằng cô vợ nhỏ ở nhà chắc đang chờ mình, vì vậy vội vàng xử lý cho xong công việc rồi trở về. Nào ngờ, chờ đón anh là căn phòng lạnh lẽo. Tuy rằng quần áo trong phòng đã được chuẩn bị sẵn, còn có Hoàng Hựu cũng ở phía sau nhà, tùy thời anh đều có thể gọi hắn được, nhưng anh vẫn rất buồn bực.


Cố Yên biết mình sai, không dám nói thêm lời nào mà đứng im bên cạnh anh, thấy anh nhìn thì chớp chớp mắt tỏ ra đáng thương.


“Đêm qua đi chơi có vui không?” Ngụy Thành hỏi.


Dạ, không vui...”


Chẳng rõ tại sao Cố Yên lại sợ anh chồng này đến thế, có thể là áy náy vì đêm qua không về, có thể là lo lắng anh đánh giá không tốt về mình... Túm lại, hiện tại Ngụy Thành chỉ cần ho nhẹ một tiếng cô cũng thấy rét lạnh.


“Không vui, vậy lần sau còn đi chơi như nữa không?”


Cố Yên cắn cắn môi, cuối cùng vẫn nói:


“Còn ạ... Không vui là vì bạn của em cũng không vui, cô ấy thất tình mà.”


Đại ý là nếu không phải bạn của cô thất tình thì cô đâu có ra ngoài, còn ngủ lại ở chỗ người ta, vả lại đi chơi sẽ vui hơn nhiều.


Ngụy Thành nhìn dáng vẻ như bị bắt nạt của cô, nghẹn một hơi trong cổ họng. Anh thậm chí còn chưa nói gì nặng lời, hai mắt cô đã ầng ậng nước, sắp khóc


đến nơi. Cả người cô co rúm lại, giống như hận không thể hóa thành không khí và biến mất ngay lập tức.


"Trông tôi đáng sợ đến vậy sao?”


“Không phải, ông xã, em sai rồi, em xin lỗi. Lần sau, lần sau nếu bạn em lại thất tình em sẽ báo trước với anh một tiếng, sau đó mới đi cùng cô ấy được


không?”


Nghe thế nào cũng là đang đổ tội lên đầu Ngụy Thành, trách anh không thông cảm cho cô.


Ngụy Thành đưa tay đỡ trán, cô đã nói đến vậy, anh còn tiếp tục hỏi thì sẽ biến thành ông chồng khó tính độc ác như trong lời đồn mất.


“Được rồi, coi như tôi chưa nói gì hết.”


Anh quay mặt đi nơi khác, sau đó ấn nút trên xe lăn, tự mình đi vào trong nhà.


Cố Yên cười hì hì đuổi theo và hỏi:


“Hôm nay anh không đi làm ạ?”


Nhắc đến chuyện công việc, người đàn ông nào đó rất là buồn bực:


Công việc hôm qua đã xong hết rồi.”


Làm vội làm vàng chạy về, kết quả không có cô ở nhà, khỏi phải nói lúc đó anh thất vọng ra sao. Nhưng vì mặt mũi, anh đâu thể khai thật với vợ mình, chỉ biết giấu ấm ức vào trong.


Cố Yên hồn nhiên không nhận ra, cô hỏi anh có muốn ăn gì không, sau đó bắt đầu vào bếp nấu cơm trưa.


Trong lúc chờ đợi, Ngụy Thành ngồi trong phòng khách xem ti vi, dưới chân anh là con robot thông minh đang đi lòng vòng nhà hút bụi. Lượn qua lượn lại, nó đụng vào dưới bánh xe của Ngụy Thành và phát ra âm thanh lạch cạch như ghét bỏ.


Anh đang điện người còn gặp nó, lập tức cầm nó lên nghiên cứu một lát, ánh mắt không vui nói:


“Mày có biết ai là chủ nhân của căn nhà này không hả?"


Chính vào lúc anh nói chuyện với thứ trong tay, Cố Yên mạng tạp dề xuất hiện ngay cửa nhìn anh chằm chằm.


“Ông xã, nó là robot thông minh, nhưng loại này... không biết nói chuyện đâu. Nếu anh cô đơn quá, anh cử nói với em, mai mốt em ra ngoài sẽ đưa anh theo.”


Ngụy Thành cứng đờ người vứt con robot kia xuống sàn, sau đó đỏ mặt nói:





20220315164715-tamlinh247.jpg
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom