Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: Cắt hành nên cay mắt
“Ông xã, em sẽ luôn ở bên cạnh anh!” Cố Yên đi đến, đột nhiên vươn tay ra ôm lấy Ngụy Thành.
Mùi thơm trên người có cùng một chút mùi thức ăn tràn ngập khứu giác, không hiểu sao lại khiến tim anh đập một cách vô cùng nhanh, anh còn định nói gì đó
đã nghe cô thổn thức:
“Ở nơi này cùng mẹ kế, chắc chắn anh đã bị người ta bắt nạt, sau này em sẽ bảo vệ anh, nửa bước không rời!”
Sau khi bày tỏ bằng mấy câu tình cảm sến súa dọa người nghe, Cố Yên đưa tay vuốt vuốt bờ vai rộng của anh, thầm nghĩ cái số đo này thật là tuyệt, ôm vừa
tay.
Trong một khoảnh khắc, Ngụy Thành đã nghĩ câu nói hôn nhân là mồ chôn của tình yêu thật đáng ghét, những lời than vãn của mẹ kế cũng vậy. Việc lớn lên
Ngụy gia, nơi mà cha ruột nhanh chóng quên đi cái chết của mẹ anh và đón người phụ nữ khác về, nơi mà dì ghẻ và đứa em trai lúc nào cũng tính toán hãm hại anh khiến anh có ác cảm với việc kết hôn và sinh con. Nhưng ngay lúc này, khi được Cố Yên ôm vào lòng, anh cảm giác được sự bình yên.
Bàn tay đang đặt trên đùi siết lại thành nắm đấm, Ngụy Thành kìm nén sự kỳ quái trong lòng, nói:
“Tôi định nói với em một việc mà quên mất, ngồi xuống ghế đi.”
“AChờ một lát, có gì từ từ nói, em đi tắt bếp đã.”
Cố Yên chạy vào trong rồi nêm lại nồi canh, sau đó mới tắt bếp, lau dọn SƠ qua, rửa sạch tay và quay về. Cô đã cất tạp dề đi, trên người là một bộ váy đơn sắc
giản dị, khuôn mặt hết sức non nớt.
Ngồi xuống ghế xong, góc váy dài bị Ngụy Thành kéo lên. Cô hơi hoảng mà chụp lấy tay anh, nói:
“Anh làm gì?”
Xem xem vết thương hôm qua thế nào rồi.”
Giọng anh chậm rãi vang lên bên tai cô, nhắc nhở cô rằng ngày hôm qua cô đã gặp tình cảnh nhục nhã cỡ nào. Cô xấu hổ muốn quên đi, sao anh còn muốn
nhớ tới vậy? Dù cô rất cảm ơn khi anh quan tâm cô như vậy nhưng mà việc té ngã rồi vô tình quỳ gối bái lạy chồng quá mất mặt!
Bàn tay Ngụy Thành mang theo hơi ấm chạm vào vùng da thịt quanh vết bầm nơi đầu gối của cô, ánh mắt anh dừng lại ở đó một lúc rồi hỏi:
“Có đau không?”
Thình thịch.
Cố Yên nghe tiếng tim mình đập một cách bất thường, cô cảm giác hai bên mặt đều nóng bừng. Ở khoảng cách gần, cô có thể trông thấy từng sợi lông tơ trên Làn da mịn màng của Ngụy Thành, lông mi dài cũng khó che đậy sự dịu dàng nơi đáy mắt anh.
Đây là... Anh đang quan tâm cô?
Cố Yên ở nơi này sống vui vẻ thoải mái, còn luôn bám dính lấy Ngụy Thành và ríu rít như chú chim nhỏ, nhưng cô chỉ đang cố gắng khiến mình thấy hạnh phúc, chứ chưa thật sự hạnh phúc.
• 15
“Đợi một lát, tôi bảo Hoàng Hậu đi lấy thuốc rồi.”
Lúc cô trở về phòng bếp, Ngụy Thành đã gọi cho cấp dưới đi lấy thuốc bôi cho vợ mình.
Cố Yên cảm động muốn chết, hai mắt hơi cay, Cô cố gắng ngửa đầu để không khóc trước mặt anh. Ngày còn ở Cố gia, cho dù cô có bị trầy xước chảy máu, có lần bị tai nạn đến mức khắp người đều chấn thương nhập viện cũng chỉ nhận về một câu nói từ cha ruột, rằng:
“Sao lại không cẩn thận như thế? Có gì thì gọi cho mẹ con đi, để bà ấy đến đón về.”
Nếu ông có thể cho cô một chút xíu quan tâm như Ngụy Thành, có lẽ cô sẽ không ghét ông đến thế, hận ông tới mức muốn sau này ông phải sống trong sự áy
này, tội lỗi.
Ngụy Thành phát hiện ra Cố Yên thực chất chỉ là một cô gái có nội tâm yếu ớt, thật là mau nước mắt. Anh giả vờ không thấy, chờ Hoàng Hựu mang thuốc đến thì tự mình đẩy xe lăn ra đấy.
Hoàng Hựu nhỏ giọng hỏi:
“Thành ca, chị dâu về rồi à?”
“Ừ, cô ấy xấu hổ, cậu đi trước đi.”
Khi Ngụy Thành và Hoàng Hựu ở riêng, Hựu sẽ gọi anh một tiếng Thành ca thân thiết, còn bên ngoài thì phải tuân theo tôn ti trật tự, phép tắc của gia đình anh.
Vốn dĩ từ đêm qua Ngụy Thành đã bảo Hoàng Hựu mua thuốc để bôi cho cô, nhưng không thấy, sáng nay thì giận quá quên mất.
Anh trở về đúng lúc Cố Yên đang dùng tay lau nước mắt trên mặt. Cô bị anh nhìn thì lấp liếm:
“Vừa rồi em cắt hành nên hơi cay mắt.”
“Ừ, lần sau đừng mua hành tây nữa, tôi không thích ăn đâu.”
Cũng không thích nhìn thấy em khóc.
Ngụy Thành đến gần, dùng thuốc bôi lên chân của Cố Yên, động tác chậm rãi và nhẹ nhàng như sợ làm cô đau.
Bữa trưa hôm ấy của hai người không hề có hành tây.
Cố Yên lại nói rằng vì anh không thích nên đã bỏ ra, nhưng mà Ngụy Thành biết rõ trong thực đơn vốn chẳng tồn tại thứ đó, chỉ là không vạch trần.
Sự hiểu lầm tai hại từ chuyện của Ngụy Thành đã khiến cho mối quan hệ của họ càng thêm khắng khít, ít nhất là người ngoài nhìn vào thì như vậy.
Cố Yên chăm sóc anh cẩn thận và tỉ mỉ từng chút một, chỉ cần anh có mặt ở nhà, cô luôn xuất hiện bên cạnh, muốn tạo cảm giác an toàn cho anh. Còn anh thì dần chấp nhận sự ân cần chu đáo mà cô vợ nhỏ dành cho mình.
Mùi thơm trên người có cùng một chút mùi thức ăn tràn ngập khứu giác, không hiểu sao lại khiến tim anh đập một cách vô cùng nhanh, anh còn định nói gì đó
đã nghe cô thổn thức:
“Ở nơi này cùng mẹ kế, chắc chắn anh đã bị người ta bắt nạt, sau này em sẽ bảo vệ anh, nửa bước không rời!”
Sau khi bày tỏ bằng mấy câu tình cảm sến súa dọa người nghe, Cố Yên đưa tay vuốt vuốt bờ vai rộng của anh, thầm nghĩ cái số đo này thật là tuyệt, ôm vừa
tay.
Trong một khoảnh khắc, Ngụy Thành đã nghĩ câu nói hôn nhân là mồ chôn của tình yêu thật đáng ghét, những lời than vãn của mẹ kế cũng vậy. Việc lớn lên
Ngụy gia, nơi mà cha ruột nhanh chóng quên đi cái chết của mẹ anh và đón người phụ nữ khác về, nơi mà dì ghẻ và đứa em trai lúc nào cũng tính toán hãm hại anh khiến anh có ác cảm với việc kết hôn và sinh con. Nhưng ngay lúc này, khi được Cố Yên ôm vào lòng, anh cảm giác được sự bình yên.
Bàn tay đang đặt trên đùi siết lại thành nắm đấm, Ngụy Thành kìm nén sự kỳ quái trong lòng, nói:
“Tôi định nói với em một việc mà quên mất, ngồi xuống ghế đi.”
“AChờ một lát, có gì từ từ nói, em đi tắt bếp đã.”
Cố Yên chạy vào trong rồi nêm lại nồi canh, sau đó mới tắt bếp, lau dọn SƠ qua, rửa sạch tay và quay về. Cô đã cất tạp dề đi, trên người là một bộ váy đơn sắc
giản dị, khuôn mặt hết sức non nớt.
Ngồi xuống ghế xong, góc váy dài bị Ngụy Thành kéo lên. Cô hơi hoảng mà chụp lấy tay anh, nói:
“Anh làm gì?”
Xem xem vết thương hôm qua thế nào rồi.”
Giọng anh chậm rãi vang lên bên tai cô, nhắc nhở cô rằng ngày hôm qua cô đã gặp tình cảnh nhục nhã cỡ nào. Cô xấu hổ muốn quên đi, sao anh còn muốn
nhớ tới vậy? Dù cô rất cảm ơn khi anh quan tâm cô như vậy nhưng mà việc té ngã rồi vô tình quỳ gối bái lạy chồng quá mất mặt!
Bàn tay Ngụy Thành mang theo hơi ấm chạm vào vùng da thịt quanh vết bầm nơi đầu gối của cô, ánh mắt anh dừng lại ở đó một lúc rồi hỏi:
“Có đau không?”
Thình thịch.
Cố Yên nghe tiếng tim mình đập một cách bất thường, cô cảm giác hai bên mặt đều nóng bừng. Ở khoảng cách gần, cô có thể trông thấy từng sợi lông tơ trên Làn da mịn màng của Ngụy Thành, lông mi dài cũng khó che đậy sự dịu dàng nơi đáy mắt anh.
Đây là... Anh đang quan tâm cô?
Cố Yên ở nơi này sống vui vẻ thoải mái, còn luôn bám dính lấy Ngụy Thành và ríu rít như chú chim nhỏ, nhưng cô chỉ đang cố gắng khiến mình thấy hạnh phúc, chứ chưa thật sự hạnh phúc.
• 15
“Đợi một lát, tôi bảo Hoàng Hậu đi lấy thuốc rồi.”
Lúc cô trở về phòng bếp, Ngụy Thành đã gọi cho cấp dưới đi lấy thuốc bôi cho vợ mình.
Cố Yên cảm động muốn chết, hai mắt hơi cay, Cô cố gắng ngửa đầu để không khóc trước mặt anh. Ngày còn ở Cố gia, cho dù cô có bị trầy xước chảy máu, có lần bị tai nạn đến mức khắp người đều chấn thương nhập viện cũng chỉ nhận về một câu nói từ cha ruột, rằng:
“Sao lại không cẩn thận như thế? Có gì thì gọi cho mẹ con đi, để bà ấy đến đón về.”
Nếu ông có thể cho cô một chút xíu quan tâm như Ngụy Thành, có lẽ cô sẽ không ghét ông đến thế, hận ông tới mức muốn sau này ông phải sống trong sự áy
này, tội lỗi.
Ngụy Thành phát hiện ra Cố Yên thực chất chỉ là một cô gái có nội tâm yếu ớt, thật là mau nước mắt. Anh giả vờ không thấy, chờ Hoàng Hựu mang thuốc đến thì tự mình đẩy xe lăn ra đấy.
Hoàng Hựu nhỏ giọng hỏi:
“Thành ca, chị dâu về rồi à?”
“Ừ, cô ấy xấu hổ, cậu đi trước đi.”
Khi Ngụy Thành và Hoàng Hựu ở riêng, Hựu sẽ gọi anh một tiếng Thành ca thân thiết, còn bên ngoài thì phải tuân theo tôn ti trật tự, phép tắc của gia đình anh.
Vốn dĩ từ đêm qua Ngụy Thành đã bảo Hoàng Hựu mua thuốc để bôi cho cô, nhưng không thấy, sáng nay thì giận quá quên mất.
Anh trở về đúng lúc Cố Yên đang dùng tay lau nước mắt trên mặt. Cô bị anh nhìn thì lấp liếm:
“Vừa rồi em cắt hành nên hơi cay mắt.”
“Ừ, lần sau đừng mua hành tây nữa, tôi không thích ăn đâu.”
Cũng không thích nhìn thấy em khóc.
Ngụy Thành đến gần, dùng thuốc bôi lên chân của Cố Yên, động tác chậm rãi và nhẹ nhàng như sợ làm cô đau.
Bữa trưa hôm ấy của hai người không hề có hành tây.
Cố Yên lại nói rằng vì anh không thích nên đã bỏ ra, nhưng mà Ngụy Thành biết rõ trong thực đơn vốn chẳng tồn tại thứ đó, chỉ là không vạch trần.
Sự hiểu lầm tai hại từ chuyện của Ngụy Thành đã khiến cho mối quan hệ của họ càng thêm khắng khít, ít nhất là người ngoài nhìn vào thì như vậy.
Cố Yên chăm sóc anh cẩn thận và tỉ mỉ từng chút một, chỉ cần anh có mặt ở nhà, cô luôn xuất hiện bên cạnh, muốn tạo cảm giác an toàn cho anh. Còn anh thì dần chấp nhận sự ân cần chu đáo mà cô vợ nhỏ dành cho mình.
Bình luận facebook