Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19: Lại mặt
Ngày hôm sau, Ngụy Thành cùng vợ mới cưới của mình lên xe trở về Cố gia xem như lại mặt “trễ”. Nói thật, nếu không có cuộc điện thoại hôm qua thì Cố Yên còn lâu mới vác mông quay lại nơi ấy.
Vốn dĩ Ngụy Thành đã chuẩn bị vô cùng nhiều quà, nhưng Cố Yên cho rằng mang một ít là đủ, đưa họ ăn không bằng để ở nhà cô ăn giúp.
Hoàng Hựu giơ ngón cái lên, cười nói:
“Ngụy thiếu, vì anh đúng là thần giữ của!”
Cố Yên bẽn lẽn cười, tận lực bày ra khía cạnh thục nữ hiền dịu của mình, làm Ngụy Thành ngồi bên cạnh cô sởn cả gai ốc. Anh liếc mắt về phía cô, vẫn như cũ
không thèm vạch trần nội tâm gian manh của VỢ.
Cô tuyệt đối là kiểu người có tố chất trở thành diễn viên, ở nơi này cùng anh thật phí phạm tài năng. Đáng tiếc anh không đầu tư vào mục giải trí, nếu không
để cô Lăn lộn vài năm chắc sẽ giành được vài giải thưởng hay ho.
Xe dừng trước cổng một căn nhà ba tầng sang trọng và xa hoa, so với dinh thự của Ngụy gia thì chỉ như một căn trọ nhỏ chẳng đáng tiền. Cố Yên thầm nghĩ
rồi nhìn sang chỗ chồng, lén lút giơ ngón cái tên.
Ngoại hình năm sao.
Khí chất năm sao.
Cố Yên bắt đầu cảm thấy thật sự rất thích người chồng này, muốn sinh cho anh mấy cục cưng, nhưng mà đáng tiếc bởi vì bị bệnh ở chân, gà con của anh sẽ không bao giờ lớn lên được.
Càng nghĩ cô càng đau lòng, máy móc hỏng rồi thì sao mà sản xuất thành phẩm đây?
Ảnh mắt của Cố Yên biến đổi liên tục và thậm chí mang theo sự ái muội xấu xa làm Ngụy Thành ở bên cạnh có chút mất tự nhiên, anh hình như nhìn thấy cô đang quan sát đùi anh. Xuất phát từ sự ngượng ngùng và bản năng, anh đưa tay che gà con của mình lại rồi dẫn đầu tiến vào trong.
Cố gia chào đón bọn họ bằng một bữa ăn linh đình, nhưng mà trước khi đến đây Ngụy Thành và vợ đã thưởng thức xong sơn hào hải vị, đương nhiên ăn không được mấy miếng.
Ngụy Thành mặt mũi âm trầm không vui, gống y như lúc ở trên lễ đường, lạnh nhạt cự tuyệt người ngoài.
Ông Cố thấy bầu không khí có chút kỳ quặc, con gái ông thì luôn cúi gằm mặt ngồi bên cạnh chồng nó, ăn rất ít, đầu còn chẳng dám ngẩng lên.
Mãi một lúc lâu sau, cô mới hỏi:
“Ba, gần đây công ty thế nào rồi ạ?”
Cố Yên vừa hỏi vừa nhấc tay gắp cho Ngụy Thành một miếng thịt.
Nghe Con gái chủ động nhắc đến chuyện làm ăn, ông Cố vui mừng nở nụ cười, đang định thuận theo đó hỏi han Ngụy Thành vấn đề công việc thì một giọng
nói lạnh lùng vang lên cắt ngang suy nghĩ của ông:
“Tôi đã nói tôi không thích món này, cô không để vào tai à?”
Ngụy Thành ghét bỏ đặt đũa xuống, không thèm ăn nữa. Động tác ấy của anh khiến cho Cố Yên bối rối, lập tức đưa tay qua định gắp miếng thịt về, ai ngờ anh chặn lại và ghét bỏ nói:
“Đừng động vào bát của tôi bằng đôi đũa đó, bẩn!”
“Em, xin lỗi, em không cố ý..." Hai mắt Cố Yên đỏ lên.
Một nhà ba người của Cố gia lúc này đã cứng đờ, từ lúc Ngụy Thành tiến vào chào hỏi và gửi quà họ liền cảm giác có gì đó là lạ, không đúng lắm, bây giờ thì
rõ rồi. Hóa ra Cố Yên ở Ngụy gia không hề được chào đón, nhìn cô ăn mặc chỉnh tề, trang điểm thật đậm, cũng không rõ sắc mặt bên dưới lớp phấn dày kia thế
nào.
Cố Duyệt liếc mắt quan sát thái độ của Ngụy Thành, thầm nghĩ thật may mắn vì trước kia lấy cả cái chết ra để ép cha mình đổi người gả qua Ngụy gia thành Cố Yên. Nếu không, bây giờ kẻ bị ghẻ lạnh, sỉ nhục, đối xử tệ bạc chính là cô ta!
Khóe môi của bà Cố vậy mà lén lút cong lên, không nhịn được đắc ý. Đứa con hoang này đang bị như vậy, ở lại trong gia đình hào môn mà không có chỗ dựa nào, áp lực phải chịu hẳn là nặng nề lắm.
Tuy nghĩ vậy, ngoài mặt bà vẫn khuyên nhủ:
“Hai vợ chồng con mới cưới, Có gì từ từ bảo nhau, đừng to tiếng với nhau làm gì. Cố Yên, Con phải chú ý hơn chứ?”
“Vâng ạ...” Cố Yên uất ức cúi đầu, hai vai run rẩy tủi thân.
Nhìn cảnh tượng đó, ông Cố vô cùng đau lòng và thấy khó xử. Chuyện làm ăn chuẩn bị ra khỏi miệng bị ông miễn cưỡng ép trở về.
Bữa ăn trước mắt xem như hỏng, Cố Yên không dám nhúc nhích, Ngụy Thành thì ai hỏi gì đáp nấy, qua loa chẳng thèm để tâm gì.
Ông Cố chịu hết nổi, phải gọi Cố Yên ra nói chuyện riêng.
Trên hành lang rộng và dài, hai cha con họ đứng đối diện nhau, ánh mắt Cố Yên đầy uất ức. Nhưng khi nghe ông hỏi cô sống ở Ngụy gia thế nào, cô lại cắn môi rồi đáp:
“Con... Ổn ạ. Chồng đối xử với con rất tốt.”
“Có phải lý do con không gọi lại cho ba, không nhắn tin cho ba là đây không? Ở đó con bị bắt nạt?”
“Không có đâu ạ.”
Cố Yên lắc đầu, giọng nghẹn ngào:
“Ba đừng lo, Con gái đã sớm quen với những thứ này rồi.”
Câu này tuyệt nhiên không có chút xíu ý tứ trách móc nào, vậy mà ông Cố có thể hiểu được. Ông nhận ra Cố Yên từ trước đến giờ ở nhà cũng chịu khổ rất
nhiều, bao nhiêu lần thấy con bé nhẫn nhịn nói vẫn ổn trước mặt ông rồi?
Vốn dĩ Ngụy Thành đã chuẩn bị vô cùng nhiều quà, nhưng Cố Yên cho rằng mang một ít là đủ, đưa họ ăn không bằng để ở nhà cô ăn giúp.
Hoàng Hựu giơ ngón cái lên, cười nói:
“Ngụy thiếu, vì anh đúng là thần giữ của!”
Cố Yên bẽn lẽn cười, tận lực bày ra khía cạnh thục nữ hiền dịu của mình, làm Ngụy Thành ngồi bên cạnh cô sởn cả gai ốc. Anh liếc mắt về phía cô, vẫn như cũ
không thèm vạch trần nội tâm gian manh của VỢ.
Cô tuyệt đối là kiểu người có tố chất trở thành diễn viên, ở nơi này cùng anh thật phí phạm tài năng. Đáng tiếc anh không đầu tư vào mục giải trí, nếu không
để cô Lăn lộn vài năm chắc sẽ giành được vài giải thưởng hay ho.
Xe dừng trước cổng một căn nhà ba tầng sang trọng và xa hoa, so với dinh thự của Ngụy gia thì chỉ như một căn trọ nhỏ chẳng đáng tiền. Cố Yên thầm nghĩ
rồi nhìn sang chỗ chồng, lén lút giơ ngón cái tên.
Ngoại hình năm sao.
Khí chất năm sao.
Cố Yên bắt đầu cảm thấy thật sự rất thích người chồng này, muốn sinh cho anh mấy cục cưng, nhưng mà đáng tiếc bởi vì bị bệnh ở chân, gà con của anh sẽ không bao giờ lớn lên được.
Càng nghĩ cô càng đau lòng, máy móc hỏng rồi thì sao mà sản xuất thành phẩm đây?
Ảnh mắt của Cố Yên biến đổi liên tục và thậm chí mang theo sự ái muội xấu xa làm Ngụy Thành ở bên cạnh có chút mất tự nhiên, anh hình như nhìn thấy cô đang quan sát đùi anh. Xuất phát từ sự ngượng ngùng và bản năng, anh đưa tay che gà con của mình lại rồi dẫn đầu tiến vào trong.
Cố gia chào đón bọn họ bằng một bữa ăn linh đình, nhưng mà trước khi đến đây Ngụy Thành và vợ đã thưởng thức xong sơn hào hải vị, đương nhiên ăn không được mấy miếng.
Ngụy Thành mặt mũi âm trầm không vui, gống y như lúc ở trên lễ đường, lạnh nhạt cự tuyệt người ngoài.
Ông Cố thấy bầu không khí có chút kỳ quặc, con gái ông thì luôn cúi gằm mặt ngồi bên cạnh chồng nó, ăn rất ít, đầu còn chẳng dám ngẩng lên.
Mãi một lúc lâu sau, cô mới hỏi:
“Ba, gần đây công ty thế nào rồi ạ?”
Cố Yên vừa hỏi vừa nhấc tay gắp cho Ngụy Thành một miếng thịt.
Nghe Con gái chủ động nhắc đến chuyện làm ăn, ông Cố vui mừng nở nụ cười, đang định thuận theo đó hỏi han Ngụy Thành vấn đề công việc thì một giọng
nói lạnh lùng vang lên cắt ngang suy nghĩ của ông:
“Tôi đã nói tôi không thích món này, cô không để vào tai à?”
Ngụy Thành ghét bỏ đặt đũa xuống, không thèm ăn nữa. Động tác ấy của anh khiến cho Cố Yên bối rối, lập tức đưa tay qua định gắp miếng thịt về, ai ngờ anh chặn lại và ghét bỏ nói:
“Đừng động vào bát của tôi bằng đôi đũa đó, bẩn!”
“Em, xin lỗi, em không cố ý..." Hai mắt Cố Yên đỏ lên.
Một nhà ba người của Cố gia lúc này đã cứng đờ, từ lúc Ngụy Thành tiến vào chào hỏi và gửi quà họ liền cảm giác có gì đó là lạ, không đúng lắm, bây giờ thì
rõ rồi. Hóa ra Cố Yên ở Ngụy gia không hề được chào đón, nhìn cô ăn mặc chỉnh tề, trang điểm thật đậm, cũng không rõ sắc mặt bên dưới lớp phấn dày kia thế
nào.
Cố Duyệt liếc mắt quan sát thái độ của Ngụy Thành, thầm nghĩ thật may mắn vì trước kia lấy cả cái chết ra để ép cha mình đổi người gả qua Ngụy gia thành Cố Yên. Nếu không, bây giờ kẻ bị ghẻ lạnh, sỉ nhục, đối xử tệ bạc chính là cô ta!
Khóe môi của bà Cố vậy mà lén lút cong lên, không nhịn được đắc ý. Đứa con hoang này đang bị như vậy, ở lại trong gia đình hào môn mà không có chỗ dựa nào, áp lực phải chịu hẳn là nặng nề lắm.
Tuy nghĩ vậy, ngoài mặt bà vẫn khuyên nhủ:
“Hai vợ chồng con mới cưới, Có gì từ từ bảo nhau, đừng to tiếng với nhau làm gì. Cố Yên, Con phải chú ý hơn chứ?”
“Vâng ạ...” Cố Yên uất ức cúi đầu, hai vai run rẩy tủi thân.
Nhìn cảnh tượng đó, ông Cố vô cùng đau lòng và thấy khó xử. Chuyện làm ăn chuẩn bị ra khỏi miệng bị ông miễn cưỡng ép trở về.
Bữa ăn trước mắt xem như hỏng, Cố Yên không dám nhúc nhích, Ngụy Thành thì ai hỏi gì đáp nấy, qua loa chẳng thèm để tâm gì.
Ông Cố chịu hết nổi, phải gọi Cố Yên ra nói chuyện riêng.
Trên hành lang rộng và dài, hai cha con họ đứng đối diện nhau, ánh mắt Cố Yên đầy uất ức. Nhưng khi nghe ông hỏi cô sống ở Ngụy gia thế nào, cô lại cắn môi rồi đáp:
“Con... Ổn ạ. Chồng đối xử với con rất tốt.”
“Có phải lý do con không gọi lại cho ba, không nhắn tin cho ba là đây không? Ở đó con bị bắt nạt?”
“Không có đâu ạ.”
Cố Yên lắc đầu, giọng nghẹn ngào:
“Ba đừng lo, Con gái đã sớm quen với những thứ này rồi.”
Câu này tuyệt nhiên không có chút xíu ý tứ trách móc nào, vậy mà ông Cố có thể hiểu được. Ông nhận ra Cố Yên từ trước đến giờ ở nhà cũng chịu khổ rất
nhiều, bao nhiêu lần thấy con bé nhẫn nhịn nói vẫn ổn trước mặt ông rồi?
Bình luận facebook