• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Vào Nhầm Hang Sói - Cố Yên (1 Viewer)

  • Chương 17 “Ông xã tìm em có chuyện gì?”

*Chương có nội dung hình ảnh
“Con người tớ không hướng nội cũng không hưởng ngoại, chỉ hướng về chồng yêu!” Cố Yên lè lưỡi.


Đột nhiên bị thồn một đống Cơm chó, Ôn Kỷ không chịu nổi nữa:


“Rốt cuộc anh ta có gì tốt mà cậu mê mẩn vậy hả? Tớ xem hình rồi, còn không bằng ảnh đế!”


Cố Yên không chịu:


“Ảnh đế sao bằng chồng tớ được? Đợi đó, tớ sẽ đưa anh ấy đến cho cậu nhìn, nhìn thấy người bằng xương bằng thịt rồi là hiểu ngay lý do tớ thích anh ấy!”



Đang hừng hực khí thế nghĩ đến chuyện sẽ đưa chồng đi khoe khoang, Cố Yên bị tạt cho một gáo nước lạnh:


“Nhưng mà không phải chồng cậu nói cuộc hôn nhân này phải giữ bí mật hả?”


Phải rồi, sao cô lại quên mất chuyện quan trọng này Cơ chứ? Đem chuyện không được phép công khai đi mổ xẻ cùng bạn thân thì cũng còn tạm chấp nhận


được, nhưng mà nếu để chồng cô phát hiện và xem như hỏng hết.


Cố Yên lập tức yểu xìu:


“Đợi khi nào anh ấy chủ động công khai thì sẽ hẹn cậu ra gặp mặt.”


Đúng lúc đó, điện thoại cô xuất hiện tin nhắn, là từ cha ruột.




“Không nói nữa, có gì tớ sẽ gọi lại sau nhé.”


“Ô, được rồi.”


Tạm biệt Ôn Kỷ xong, mở điện thoại lên xem, Cố Yên tưởng rằng người đàn ông kia đã biết nghĩ cho cô rồi, nào ngờ lại thấy dòng chữ khiến người ta chán ghét.


“Gần nhất ba có một hạng mục cần đầu tư, Con thử đánh tiếng với chồng xem Có giúp được ba không nhé?”


Con gái gả ra ngoài đã được một thời gian, trừ cuộc điện thoại hôm nào đó cùng lời xin lỗi qua loa, không còn gì khác cả. Ông thậm chí chưa từng hỏi cô gia


đình chồng thế nào rồi, có đối xử với cô tốt không, hay hỏi thăm sức khỏe của cô. Đến lúc này, cái ông quan tâm chỉ là lợi ích.


Cố Yên cúi đầu quan sát điện thoại, sau đó ánh mắt tan rã không còn tiêu cự. Tuy rằng thật sự rất ghét gia đình nhà họ Cố và người đàn ông này, nhưng... sâu


thật sâu trong lòng cô vẫn luôn tồn tại một tia hy vọng mong manh rằng ông sẽ quan tâm đến mình, giờ nhìn lại thì ra cô đã quá tham lam.


Xóa tin nhắn đi, ném điện thoại sang bên cạnh, Cố Yên kéo chăn trùm kín người rồi ngủ một giấc. Cô cũng mặc kệ bây giờ là giờ nào, mệt thì ngủ.


Trên chân truyền tới cảm giác mát lạnh dễ chịu, thứ thuốc mà Ngụy Thành bôi cho cô dường như cũng có chút tác dụng.


Ở một bên, bởi vì không nhận được tin nhắn trả lời của con gái, ông Cổ khó chịu lẩm bẩm:


“Con bé này, sao lại không nói gì?”


“Tôi đã nói với ông rồi, tên bại liệt đó bây giờ có thể làm gì nữa chứ? Sao không nhanh chóng tìm cách đưa Cổ Duyệt qua đó làm thân với Ngụy Minh đi?”


Chẳng biết là hai mẹ con Cố Duyệt nghe ngóng được ở đâu tin tức Ngụy Minh sẽ nhanh chóng trở mình thành người thừa kế mới của ông Ngụy, mấy hôm nay vẫn luôn rất háo hức muốn đưa Cố Duyệt qua đó.


Ông Cố đang suy nghĩ về vấn đề công việc bị họ làm phiền mà thấy bực bội:


“Bà nghĩ gì vậy hả? Cố Duyệt mới mười chín tuổi!”


“Đính hôn trước thì sao? Không phải Cố Yên cũng mới hai mươi đã làm vợ Ngụy Thành hả?” Vợ ông hung hăng trừng mắt.


Nhắc đến chuyện Ngụy gia, Cố Duyệt vô cùng mong đợi, ước gì bản thân nhanh chóng làm thân được với Ngụy Minh. Vì vậy, cô ta đưa ra chủ ý:


“Chúng ta qua đó thăm Cố Yên chắc sẽ không sao đâu ạ, hoặc là gọi chị ấy về nhà một chuyến trước rồi sắp xếp?”


Ông Cố nghĩ qua nghĩ lại, cảm thấy vẫn nên bàn bạc với con gái trước, bởi vì Ngụy gia có những quy tắc nghiêm khắc thế nào họ cũng không biết được.


Vì vậy, Ngụy Thành vừa mới tắm xong thì nhận được điện thoại từ một số máy mà anh không ngờ tới. Ba vợ à? Nếu anh không nhầm, người đàn ông này, à, là


cả gia đình của ông ta đối xử với vợ anh tương đối tệ bạc.


Ngụy Thành sấy tóc trước rồi mới ngồi xuống giường, ấn điện thoại gọi lại cho người kia.


Chào hỏi qua loa xong, ông Cố tiền đi vào vấn đề chính:


“Chuyện là hai đứa cũng kết hôn được một thời gian rồi, con có thể cùng Cố Yên về nhà thăm cô chủ được không?”


Bằng một cách lạ lùng nào đó, ông Cổ không dám xưng một tiếng “ba” với Ngụy Thành, họ nói chuyện với nhau có cảm giác vô cùng gượng gạo.


Xét thấy cũng nên đưa vợ về nhà một hôm, Ngụy Thành đồng ý và gọi cho trợ Lý sắp xếp lại lịch làm việc, sau đó chủ động liên lạc cho VỢ.


Ngụy Thành một lần nữa không thể gọi cho Cố Yên, hoặc là nói, chuông đã reo nhưng cô không bắt máy. Có một kiểu người như vậy, dùng điện thoại mà luôn


để chế độ im lặng, mỗi khi xảy ra chuyện gấp muốn tìm họ thì phải chờ, chờ đến khi họ chủ động mở máy lên gọi lại.


Chiếc xe lăn chậm rãi di chuyển ra ngoài, Ngụy Thành tìm tới tận phòng của Cố Yên để gõ cửa.


Cô ngủ như chết, cả người uể oải không còn sức lực, chuông cứ reo inh ỏi làm phiền cô, đến lần thứ tư thì cô mới tỉnh dậy.


Trong nhà này ngoài Ngụy Thành ra cũng chỉ có Hoàng Hựu, mà anh chàng tài xế kiêm bảo vệ kia sẽ không dám làm phiền cô như vậy. Nghĩ đến đây, Cố Yên sợ hãi hất chăn rồi xỏ dép vào, lạch bạch chạy ra.


Cô mở cửa, lập tức nhìn thấy anh chồng của cô sắc mặt hậm hực, cô vuốt lại mái tóc rối bù của mình, miễn cưỡng cười:


?


“Ông xã tìm em có chuyện gì?”





20220315164835-tamlinh247.jpg
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom