Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23 “Sao cậu không báo sớm cho tớ vậy hả?"
*Chương có nội dung hình ảnh
Phòng anh là phòng đơn, vì vậy không có đủ chăn gối cho hai người.
Cố Yên cảm giác như ở trên trời đột nhiên rơi xuống miếng bánh, cô quên hết tất cả, ngửa đầu nhìn ra bên ngoài rồi lẩm bẩm:
“Khi nào thì trời tối vậy?”
Biểu hiện của cô có chút khoa trương, nhưng lại chọc cho Ngụy Thành thấy thoải mái.
Vừa rồi anh còn nghĩ sẽ không để bản thân mang danh trâu già gặm cỏ non Cơ đấy. Vậy mà cô mới tung tuyệt chiêu vừa làm nũng vừa tâng bốc anh, anh liền giương cờ trắng đầu hàng.
Cả ngày hôm đó Cố Yên giống như phát điên, cầm chổi đi quét dọn, múa may quanh nhà, vừa lau chùi vừa ngâm nga một bài hát tình yêu sôi động.
Ngụy Thành ở trong phòng làm việc, thỉnh thoảng cũng nghe thấy cô nói gì đó một mình.
Trong đầu Cố Yên chỉ nghĩ được một chuyện, chồng cho cô ngủ cùng đồng nghĩa với việc anh đã thích cô rồi, tương lai sau này chắc chắn sẽ rất tươi sáng.
Chuyện vui thì nên chia sẻ cùng bạn bè, Cố Yên mới khoe khoang với Ôn Kỷ xong, buổi trưa liền nghe được tin sét đánh.
Công ty con xảy ra chuyện lớn, Ngụy Thành phải đi công tác hai ngày!
Khi biết được tin này, Cố Yên từ phía sau xông tới ôm lấy Ngụy Thành khi anh đang cùng Hoàng Hựu chuẩn bị ra xe. Cô giữ đầu anh trong ngực, kêu rên:
“Em cũng muốn đi công tác! Kỹ năng làm việc nhà của em đã lên cấp bậc đại thần, em chắc chắn sẽ có ích cho anh!”
Ngụy Thành biết thừa cô trông chờ đến lúc được ngủ chung như thế nào, dở khóc dở cười:
“Không được, em đừng nháo, ở nhà ngoan ngoãn chờ tôi về.”
Nghe thấy anh tuyệt tình bỏ rơi mình, cô đưa đôi mắt long lanh ra làm vũ khí, mềm mại gọi:
“Ông xã, anh mang em theo đi mà. Em hứa sẽ nghe lời, được không?”
Nghe lời thì ở nhà.”
Một câu, hoàn toàn chặn đứt ý nghĩ muốn bám dính lấy anh của Cố Yên. Từ lúc cô gả về đây đến giờ đã hơn nửa tháng rồi, ngoại trừ lẽo đẽo theo sau anh ra
thì không làm được gì cả. Bây giờ không có anh ở nhà, cô... ấy, cô có thể đi chơi cùng Ôn Kỷ?
Cố Yên đột nhiên nhớ ra việc này, cảm giác bịn rịn chia tay cũng bay mất, cô đứng nghiêm chỉnh thẳng lưng cúi đầu chào anh:
“Chồng đi thong thả, từ từ trở về cũng được ạ.”
Thấy cô thay đổi thái độ quá nhanh, Hoàng Hựu hoài nghi nói với Ngụy Thành:
“Thành ca, sao mà chị dâu vừa rồi còn buồn bực, bây giờ lại vui thế?”
Anh cũng rất muốn biết đây. Ngụy Thành nheo mắt quan sát cô vợ của mình, chỉ thấy cô mỉm cười vẫy vẫy tay, giống như hận không thể tiễn anh đi thật nhanh.
Từ nhà đến công ty con mất khoảng ba tiếng đi xe, Ngụy Thành lo lắng vì mình đi đường không quen sẽ mệt nên muốn để cô ở lại, nhưng xem ra quyết định này của anh là một quyết định sai lầm. Có điều anh vừa mới từ chối rồi, cũng không thể đổi ý, thời gian càng không cho phép anh dây dưa thêm.
Chờ Ngụy Thành khuất bóng sau cổng lớn, Cố Yên lập tức xông vào nhà gọi điện thoại cho Ôn Kỷ:
“Sâu rượu số một gọi, sâu rượu số hai mau trả lời: Chồng tớ đi công tác rồi!”
“Sâu rượu số hai đã nghe! Vừa hay tối mai bên trường tổ chức một bữa tiệc dành cho sinh viên, dù cậu đang bảo lưu nhưng vẫn tính là học sinh của trường, đi không nào?”
Nghe đến đây, Cố Yên chất vấn:
“Sao cậu không báo sớm cho tớ vậy hả?"
Phòng anh là phòng đơn, vì vậy không có đủ chăn gối cho hai người.
Cố Yên cảm giác như ở trên trời đột nhiên rơi xuống miếng bánh, cô quên hết tất cả, ngửa đầu nhìn ra bên ngoài rồi lẩm bẩm:
“Khi nào thì trời tối vậy?”
Biểu hiện của cô có chút khoa trương, nhưng lại chọc cho Ngụy Thành thấy thoải mái.
Vừa rồi anh còn nghĩ sẽ không để bản thân mang danh trâu già gặm cỏ non Cơ đấy. Vậy mà cô mới tung tuyệt chiêu vừa làm nũng vừa tâng bốc anh, anh liền giương cờ trắng đầu hàng.
Cả ngày hôm đó Cố Yên giống như phát điên, cầm chổi đi quét dọn, múa may quanh nhà, vừa lau chùi vừa ngâm nga một bài hát tình yêu sôi động.
Ngụy Thành ở trong phòng làm việc, thỉnh thoảng cũng nghe thấy cô nói gì đó một mình.
Trong đầu Cố Yên chỉ nghĩ được một chuyện, chồng cho cô ngủ cùng đồng nghĩa với việc anh đã thích cô rồi, tương lai sau này chắc chắn sẽ rất tươi sáng.
Chuyện vui thì nên chia sẻ cùng bạn bè, Cố Yên mới khoe khoang với Ôn Kỷ xong, buổi trưa liền nghe được tin sét đánh.
Công ty con xảy ra chuyện lớn, Ngụy Thành phải đi công tác hai ngày!
Khi biết được tin này, Cố Yên từ phía sau xông tới ôm lấy Ngụy Thành khi anh đang cùng Hoàng Hựu chuẩn bị ra xe. Cô giữ đầu anh trong ngực, kêu rên:
“Em cũng muốn đi công tác! Kỹ năng làm việc nhà của em đã lên cấp bậc đại thần, em chắc chắn sẽ có ích cho anh!”
Ngụy Thành biết thừa cô trông chờ đến lúc được ngủ chung như thế nào, dở khóc dở cười:
“Không được, em đừng nháo, ở nhà ngoan ngoãn chờ tôi về.”
Nghe thấy anh tuyệt tình bỏ rơi mình, cô đưa đôi mắt long lanh ra làm vũ khí, mềm mại gọi:
“Ông xã, anh mang em theo đi mà. Em hứa sẽ nghe lời, được không?”
Nghe lời thì ở nhà.”
Một câu, hoàn toàn chặn đứt ý nghĩ muốn bám dính lấy anh của Cố Yên. Từ lúc cô gả về đây đến giờ đã hơn nửa tháng rồi, ngoại trừ lẽo đẽo theo sau anh ra
thì không làm được gì cả. Bây giờ không có anh ở nhà, cô... ấy, cô có thể đi chơi cùng Ôn Kỷ?
Cố Yên đột nhiên nhớ ra việc này, cảm giác bịn rịn chia tay cũng bay mất, cô đứng nghiêm chỉnh thẳng lưng cúi đầu chào anh:
“Chồng đi thong thả, từ từ trở về cũng được ạ.”
Thấy cô thay đổi thái độ quá nhanh, Hoàng Hựu hoài nghi nói với Ngụy Thành:
“Thành ca, sao mà chị dâu vừa rồi còn buồn bực, bây giờ lại vui thế?”
Anh cũng rất muốn biết đây. Ngụy Thành nheo mắt quan sát cô vợ của mình, chỉ thấy cô mỉm cười vẫy vẫy tay, giống như hận không thể tiễn anh đi thật nhanh.
Từ nhà đến công ty con mất khoảng ba tiếng đi xe, Ngụy Thành lo lắng vì mình đi đường không quen sẽ mệt nên muốn để cô ở lại, nhưng xem ra quyết định này của anh là một quyết định sai lầm. Có điều anh vừa mới từ chối rồi, cũng không thể đổi ý, thời gian càng không cho phép anh dây dưa thêm.
Chờ Ngụy Thành khuất bóng sau cổng lớn, Cố Yên lập tức xông vào nhà gọi điện thoại cho Ôn Kỷ:
“Sâu rượu số một gọi, sâu rượu số hai mau trả lời: Chồng tớ đi công tác rồi!”
“Sâu rượu số hai đã nghe! Vừa hay tối mai bên trường tổ chức một bữa tiệc dành cho sinh viên, dù cậu đang bảo lưu nhưng vẫn tính là học sinh của trường, đi không nào?”
Nghe đến đây, Cố Yên chất vấn:
“Sao cậu không báo sớm cho tớ vậy hả?"
Bình luận facebook