Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24 “Chị có ở đó không?”
Trong lòng cô nghĩ vậy, Ôn Kỷ lại rất là hào hứng và tò mò:
“Chồng cậu có biết cậu từng yêu say đắm người khác không vậy?”
“Tớ không có!” Cố Yên chột dạ, dù biết Ngụy Thành đã đi rồi nhưng vẫn quay đầu nhìn ngó rồi đáp: “Còn dám nói bậy nữa tớ sẽ xử lý cậu!”
Cô vội vàng ngắt kết nối và đi ra hành lang nhìn xem, rất sợ sẽ bị ai đó nghe lén và báo cáo lại với Ngụy Thành. Trong biệt thự trống không, ngoài cô ra không còn người nào khác nữa.
Đang loay hoay tìm kiếm quần áo cho ngày mai, điện thoại hiện lên tin nhắn dặn dò của Ngụy Thành, từng chữ đều mang theo sự quan tâm, dặn dò Cô ở nhà cẩn thận, chú ý cái này cái kia.
Được người ta ân cần hỏi han, cô gái nhỏ nào đó thích mê, cười tít mắt nhắn lại:
"Anh cũng chú ý giữ sức khỏe, em ở nhà chờ anh.”
Ây, cuộc sống hôn nhân thế này quá lý tưởng. Anh chồng của cô cái gì cũng tốt cả, tuy rằng mạnh miệng và thường nói có thành không, nhưng mà có vẻ yêu thương cô lắm.
Mới nghĩ đến đây, Ngụy Thành đột nhiên nói thêm:
“Trong hộc tủ có một cái thẻ, em lấy dùng đi.”
Cố Yên hoang mang một chút rồi nhảy cẫng lên, lập tức đi tìm tấm thẻ kia. Cuối cùng thì mối quan hệ của họ cũng đã tiến tới cải bước này rồi, cô từng vài lần
thầm mong sẽ có ngày chồng đưa thẻ cho cô rồi nói:
“Tùy tiện quẹt, tôi cho phép.”
Chồng cô không có bá đạo như vậy, chỉ nói một câu đơn giản thôi nhưng đại khái thì quá trình không quan trọng, quan trọng kết quả. Giờ CÔ Có thẻ đen của Ngụy Thành rồi, cô đi mua sắm không cần nhìn giá, quẹt quẹt quẹt, quẹt thoải mái!
Hưng phấn qua đi, Cố Yên bắt đầu do dự và nghĩ đến tình cảnh của Ngụy Thành. Hiện tại anh đang lâm vào khó khăn, một bước khó đi đúng theo nghĩa đen, vậy mà cô còn muốn cầm tiền của anh đi tiêu xài phung phí hay sao?
Nhìn tấm thẻ trong tay, Cố Yên thở dài một hơi:
“Chị rất thích em, cục cưng à, nhưng mà chị phải nghĩ cho chồng chị.”
Nói rồi cô cất nó về vị trí cũ, sau đó bắt đầu mở trang web của trường lên xem khi nào có thể quay về học tiếp. Nghiên cứu một lúc lâu, cô ngủ gật trên bàn lúc nào không hay. Chờ mở mắt ra, trời bên ngoài đã tối đen.
Cố Yên lần mò mở đèn lên để đỡ sợ rồi đi làm Cơm. Dạo này ăn ngủ quá nhiều khiến cơ thể có hình thành thói quen, rất dễ buồn ngủ và đói.
Đang loay hoay trong bếp, cô nghe thấy âm thanh gì đỏ bên ngoài, giống như tiếng gõ cửa!
Cố Yên hoảng sợ cầm chặt con dao trong tay, cô lui sát vào tường, run run ló đầu ra nhìn.
Cộc.
Cộc.
Ba tiếng gõ có quy luật, dọa cho hai chân cô mềm nhũn, cô trời không sợ đất không sợ nhưng sợ nhất là mấy thứ yêu ma quỷ quái này! Trời ơi, cô quên mất
nếu Ngụy Thành đi rồi, Hoàng Hựu cũng đi luôn thì cô chỉ ở nhà một mình! Ban đêm phải làm sao đây?
Lòng bàn tay Cố Yên thấm mồ hôi, sau đó có nghe thấy tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên, kèm theo đó là một giọng nói khàn khàn:
“Cố Yên...”
Cố Yên đứng hình mất khoảng vài giây mới nhận ra đó là giọng nói của em chồng! Mẹ nó, nửa đêm đi qua đây gõ cửa giả ma giả quỷ, nếu không phải hắn ta
còn mang danh em chồng thì cô đã xông ra đá cho mấy cước!
Trong cơn tức giận, cô vứt con dao về vị trí cũ rồi đi ra ngoài. Từ phòng khách vào phòng bếp Có một cánh cửa ngăn cách, Ngụy Minh đứng ở bên kia gọi:
“Chị có ở đó không?”
Đối với cái tên lòng lang dạ sói, khẩu phật tâm xà, tiểu nhân khốn kiếp này, Cổ Yên vô cùng không thích. Từ lần đầu gặp cô đã thấy hắn ta quá mức sỗ sàng, đáng sợ. Cô bình tĩnh hỏi:
“Cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Chị dâu à, nghe nói ba chị đang gặp khó khăn trong chuyện làm ăn?”
Đúng thật là vậy, nhưng hắn tìm cô làm gì? Cố Yên nhíu mày, đột nhiên nghe thấy Ngụy Minh cười cười:
“Chị sợ gì mà không ra gặp tôi? Tôi chỉ muốn giúp đỡ ba chị thôi.”
“Chồng cậu có biết cậu từng yêu say đắm người khác không vậy?”
“Tớ không có!” Cố Yên chột dạ, dù biết Ngụy Thành đã đi rồi nhưng vẫn quay đầu nhìn ngó rồi đáp: “Còn dám nói bậy nữa tớ sẽ xử lý cậu!”
Cô vội vàng ngắt kết nối và đi ra hành lang nhìn xem, rất sợ sẽ bị ai đó nghe lén và báo cáo lại với Ngụy Thành. Trong biệt thự trống không, ngoài cô ra không còn người nào khác nữa.
Đang loay hoay tìm kiếm quần áo cho ngày mai, điện thoại hiện lên tin nhắn dặn dò của Ngụy Thành, từng chữ đều mang theo sự quan tâm, dặn dò Cô ở nhà cẩn thận, chú ý cái này cái kia.
Được người ta ân cần hỏi han, cô gái nhỏ nào đó thích mê, cười tít mắt nhắn lại:
"Anh cũng chú ý giữ sức khỏe, em ở nhà chờ anh.”
Ây, cuộc sống hôn nhân thế này quá lý tưởng. Anh chồng của cô cái gì cũng tốt cả, tuy rằng mạnh miệng và thường nói có thành không, nhưng mà có vẻ yêu thương cô lắm.
Mới nghĩ đến đây, Ngụy Thành đột nhiên nói thêm:
“Trong hộc tủ có một cái thẻ, em lấy dùng đi.”
Cố Yên hoang mang một chút rồi nhảy cẫng lên, lập tức đi tìm tấm thẻ kia. Cuối cùng thì mối quan hệ của họ cũng đã tiến tới cải bước này rồi, cô từng vài lần
thầm mong sẽ có ngày chồng đưa thẻ cho cô rồi nói:
“Tùy tiện quẹt, tôi cho phép.”
Chồng cô không có bá đạo như vậy, chỉ nói một câu đơn giản thôi nhưng đại khái thì quá trình không quan trọng, quan trọng kết quả. Giờ CÔ Có thẻ đen của Ngụy Thành rồi, cô đi mua sắm không cần nhìn giá, quẹt quẹt quẹt, quẹt thoải mái!
Hưng phấn qua đi, Cố Yên bắt đầu do dự và nghĩ đến tình cảnh của Ngụy Thành. Hiện tại anh đang lâm vào khó khăn, một bước khó đi đúng theo nghĩa đen, vậy mà cô còn muốn cầm tiền của anh đi tiêu xài phung phí hay sao?
Nhìn tấm thẻ trong tay, Cố Yên thở dài một hơi:
“Chị rất thích em, cục cưng à, nhưng mà chị phải nghĩ cho chồng chị.”
Nói rồi cô cất nó về vị trí cũ, sau đó bắt đầu mở trang web của trường lên xem khi nào có thể quay về học tiếp. Nghiên cứu một lúc lâu, cô ngủ gật trên bàn lúc nào không hay. Chờ mở mắt ra, trời bên ngoài đã tối đen.
Cố Yên lần mò mở đèn lên để đỡ sợ rồi đi làm Cơm. Dạo này ăn ngủ quá nhiều khiến cơ thể có hình thành thói quen, rất dễ buồn ngủ và đói.
Đang loay hoay trong bếp, cô nghe thấy âm thanh gì đỏ bên ngoài, giống như tiếng gõ cửa!
Cố Yên hoảng sợ cầm chặt con dao trong tay, cô lui sát vào tường, run run ló đầu ra nhìn.
Cộc.
Cộc.
Ba tiếng gõ có quy luật, dọa cho hai chân cô mềm nhũn, cô trời không sợ đất không sợ nhưng sợ nhất là mấy thứ yêu ma quỷ quái này! Trời ơi, cô quên mất
nếu Ngụy Thành đi rồi, Hoàng Hựu cũng đi luôn thì cô chỉ ở nhà một mình! Ban đêm phải làm sao đây?
Lòng bàn tay Cố Yên thấm mồ hôi, sau đó có nghe thấy tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên, kèm theo đó là một giọng nói khàn khàn:
“Cố Yên...”
Cố Yên đứng hình mất khoảng vài giây mới nhận ra đó là giọng nói của em chồng! Mẹ nó, nửa đêm đi qua đây gõ cửa giả ma giả quỷ, nếu không phải hắn ta
còn mang danh em chồng thì cô đã xông ra đá cho mấy cước!
Trong cơn tức giận, cô vứt con dao về vị trí cũ rồi đi ra ngoài. Từ phòng khách vào phòng bếp Có một cánh cửa ngăn cách, Ngụy Minh đứng ở bên kia gọi:
“Chị có ở đó không?”
Đối với cái tên lòng lang dạ sói, khẩu phật tâm xà, tiểu nhân khốn kiếp này, Cổ Yên vô cùng không thích. Từ lần đầu gặp cô đã thấy hắn ta quá mức sỗ sàng, đáng sợ. Cô bình tĩnh hỏi:
“Cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Chị dâu à, nghe nói ba chị đang gặp khó khăn trong chuyện làm ăn?”
Đúng thật là vậy, nhưng hắn tìm cô làm gì? Cố Yên nhíu mày, đột nhiên nghe thấy Ngụy Minh cười cười:
“Chị sợ gì mà không ra gặp tôi? Tôi chỉ muốn giúp đỡ ba chị thôi.”
Bình luận facebook