Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35 Cứ như vậy mà trốn mất à?”
Ngụy Thành đã biết mật khẩu vào nhà từ sớm, anh ấn mở, sau đó mới cầm điện thoại ra xem. Có một tin nhắn từ vợ anh mà anh chưa kịp đọc.
Ba người đàn ông tiến vào trong biệt thự sáng đèn, vừa nhìn đã biết người ở nhà còn thức.
Ngụy Thành ngồi trên xe lăn được bạn tốt đấy, anh thử nhắn lại cho vợ một câu bảo tin:
“Tôi về rồi, em còn thức không?”
Chờ một lát cũng không thấy ai trả lời, Ngụy Thành đành cắt điện thoại đi. Hoàng Hựu chào tạm biệt và lui về trước, chỉ còn Lăng Phong háo hức nói:
“Cô ấy chắc còn thức nhỉ?”
“Ngủ rồi.” Ngụy Thành nói, đọc mật khẩu cho bạn tốt.
Ngón tay thon dài của Lăng Phong lướt trên màn hình cảm ứng, âm thanh mở khóa tít tít vang lên. Cậu ta vừa đưa tay đẩy cửa, một làn gió thơm dễ chịu hiền thổi tới.
“Bất ngờ chưa? Em vẫn còn thức nè, chào mừng ông xã trở về!”
Buổi tối, Cố Yên để mặt mộc, giọng nói mềm mại ngọt ngào cùng bộ đồ ngủ màu hồng phấn trên người làm cô trẻ ra không ít, mới hai mươi tuổi mà thôi! Lăng Phong trực tiếp chết cứng.
Một lát sau, cậu ta đập lên vai Ngụy Thành một cái:
“Cậu cưới trẻ vị thành niên đấy à?”
Trong phòng khách, Cố Yên đang giơ hai tay lên đầu vòng lại tạo thành hình trái tim thì bị hai người đàn ông xuất hiện làm cho sợ hết hồn. Ai đây? Chồng cô về còn mang theo một vị khách mà sao không nói trước cho cô biết vậy nè?
Hai gò má của thiếu nữ đỏ bừng, trên khuôn mặt ngây xinh đẹp thoáng hiện nét bối rối, cô đứng thẳng người lại, đưa tay che mặt cả mặt lại rồi lắp bắp nói:
“Chào, chào anh!”
Dứt lời thì mang đôi dép bông phi thẳng về phòng, xấu hổ không dám ở lại thêm một giây. Ngụy Thành khốn kiếp, đây đã là lần thứ hai anh hại em mất mặt rồi đó!
2
Nhìn bóng lưng chạy trốn rối rít của cô, Lăng Phong đột nhiên bật cười, đôi mắt màu xanh trong vắt liếc về phía Ngụy Thành, chép miệng cảm thán:
“Chà, vợ cậu xấu hổ rồi.”
“Bị cậu dọa sợ thì đúng hơn.”
Ngụy Thành quăng trả một câu làm cậu ta tức chết:
“Tôi đẹp trai thế này, cậu mới dọa người ta sợ đó! Tôi thấy cậu miệng mồm lợi hại như thế, sao không đi mở công ty chửi thuê đi?”
Với tài năng thiên bẩm của Ngụy Thành, chỉ cần chịu làm thì tuyệt đối sẽ thuận buồm xuôi gió, Lăng Phong nghĩ đến cảnh bạn tốt đi mắng người tiền không nhịn được mà cười ha hả. Chưa quả ba giây, cậu ta nghe thấy Ngụy Thành thở dài:
“Nếu không thì cậu mở, tôi đầu tư, chứ tôi giàu quá cũng rất mệt.”
“Cút!” Lăng Phong không chịu nổi. Cậu ta đã là kẻ rất lắm mồm và tự luyến rồi, nhưng phải nói còn thua xa cái tên da mặt dày như tường thành này.
xa
Hai người nói qua nói lại mấy câu, Lăng Phong tranh thủ đi tới bên sofa ngồi xuống, cả người mệt rã rời muốn nằm xuống nghỉ ngơi.
Ngụy Thành đẩy xe đến đối diện, lúc này mới nói đến chuyện của vợ mình:
“Vợ tôi trông giống trẻ vị thành niên lắm à?”
Người ngồi trên sofa hơi nhếch lông mày rậm lên, gật đầu:
“Ừ, trẻ như vậy, không nói còn tưởng là học sinh cấp ba đấy. Cô ấy... đối xử với cậu thế nào?”
“Rất tốt.”
So với bất kỳ ai ở Ngụy gia đều tốt hơn. Từ sau khi mẹ anh mất, mỗi ngày anh đều sống rất cẩn thận và giữ mình, tuyệt đối sẽ không thân thiết với những
người khác, đặc biệt là người giúp việc, bởi vì những kẻ đó đều có khả năng bị mẹ ghẻ mua chuộc. Anh thà rằng ngay từ đầu không tin tưởng ai, còn hơn để người khác cầm dao đâm sau lưng một nhát mà hối hận chẳng kịp.
Lăng Phong nhìn đôi mắt phượng của Ngụy Thành cong lên khi nhắc đến cô vợ mới cưới liền biết, tên này có vẻ đã yêu rồi, chỉ là yêu nhiều cỡ nào thì khó nói. Dù sao trước đây Ngụy Thành luôn rất cuồng công việc, chưa từng thích một cô gái nào. Nghĩ đến đây, cậu ta hỏi:
“Bây giờ không thấy cậu làm việc nhiều nữa, do đau chân hay do Có vợ rồi thì lười biếng thế?”
“Đương nhiên là... đau chân.” Ngụy Thành cười cười, nói một câu không đáng tin.
Lăng Phong hừ một tiếng khinh thường, sau đó ngoài đầu về phía trong và hỏi:
“Cô Vợ nhỏ của cậu đâu rồi? Cứ như vậy mà trốn mất à?”
“Tôi nói rồi, cậu làm cô ấy sợ đấy. Da cậu trắng như thế, nửa đêm rồi còn xuất hiện sau lưng tôi, không phải rất kinh dị à?”
Câu nói này của Ngụy Thành làm Lăng Phong cảm thấy tổn thương, cậu ta ghét ai nhắc đến làn da của mình!
“Khốn kiếp! Ông đây muốn trắng sao? Là do gen tốt! Không nói nữa, tôi đi nghỉ, dù sao cũng đêm rồi, mai gặp chưa muộn.”
Giả vờ tức giận và đứng lên phủi quần áo, cậu ta nhìn về phía Ngụy Thành với ý hỏi có cần đẩy xe lăn giúp không, chỉ thấy anh hơi phất tay rồi ấn vào tay cầm.
Chiếc xe lăn hiện đại phát ra âm thanh lạch cạch, chạy chầm chậm về phía phòng ngủ.
“Cái thứ đồ gì vậy?” Lăng Phong tò mò mở to mắt nhìn theo, trong lòng thầm nghĩ bạn mình quá dư tiền!
Trên đường trở lại Ngụy Thành có nói qua, vụ tai nạn kia không nghiêm trọng đến thế, chỉ bị đau chân, tức là vẫn có thể đi đứng bình thường được, bác sĩ dặn hạn chế vận động mạnh mà thôi. Lăng Phong không hiểu, nếu đã ổn rồi thì còn làm ra cái loại xe lăn chạy bằng điện như vậy làm chi? Thú vui của người giàu thật khó hiểu, ài.
Ba người đàn ông tiến vào trong biệt thự sáng đèn, vừa nhìn đã biết người ở nhà còn thức.
Ngụy Thành ngồi trên xe lăn được bạn tốt đấy, anh thử nhắn lại cho vợ một câu bảo tin:
“Tôi về rồi, em còn thức không?”
Chờ một lát cũng không thấy ai trả lời, Ngụy Thành đành cắt điện thoại đi. Hoàng Hựu chào tạm biệt và lui về trước, chỉ còn Lăng Phong háo hức nói:
“Cô ấy chắc còn thức nhỉ?”
“Ngủ rồi.” Ngụy Thành nói, đọc mật khẩu cho bạn tốt.
Ngón tay thon dài của Lăng Phong lướt trên màn hình cảm ứng, âm thanh mở khóa tít tít vang lên. Cậu ta vừa đưa tay đẩy cửa, một làn gió thơm dễ chịu hiền thổi tới.
“Bất ngờ chưa? Em vẫn còn thức nè, chào mừng ông xã trở về!”
Buổi tối, Cố Yên để mặt mộc, giọng nói mềm mại ngọt ngào cùng bộ đồ ngủ màu hồng phấn trên người làm cô trẻ ra không ít, mới hai mươi tuổi mà thôi! Lăng Phong trực tiếp chết cứng.
Một lát sau, cậu ta đập lên vai Ngụy Thành một cái:
“Cậu cưới trẻ vị thành niên đấy à?”
Trong phòng khách, Cố Yên đang giơ hai tay lên đầu vòng lại tạo thành hình trái tim thì bị hai người đàn ông xuất hiện làm cho sợ hết hồn. Ai đây? Chồng cô về còn mang theo một vị khách mà sao không nói trước cho cô biết vậy nè?
Hai gò má của thiếu nữ đỏ bừng, trên khuôn mặt ngây xinh đẹp thoáng hiện nét bối rối, cô đứng thẳng người lại, đưa tay che mặt cả mặt lại rồi lắp bắp nói:
“Chào, chào anh!”
Dứt lời thì mang đôi dép bông phi thẳng về phòng, xấu hổ không dám ở lại thêm một giây. Ngụy Thành khốn kiếp, đây đã là lần thứ hai anh hại em mất mặt rồi đó!
2
Nhìn bóng lưng chạy trốn rối rít của cô, Lăng Phong đột nhiên bật cười, đôi mắt màu xanh trong vắt liếc về phía Ngụy Thành, chép miệng cảm thán:
“Chà, vợ cậu xấu hổ rồi.”
“Bị cậu dọa sợ thì đúng hơn.”
Ngụy Thành quăng trả một câu làm cậu ta tức chết:
“Tôi đẹp trai thế này, cậu mới dọa người ta sợ đó! Tôi thấy cậu miệng mồm lợi hại như thế, sao không đi mở công ty chửi thuê đi?”
Với tài năng thiên bẩm của Ngụy Thành, chỉ cần chịu làm thì tuyệt đối sẽ thuận buồm xuôi gió, Lăng Phong nghĩ đến cảnh bạn tốt đi mắng người tiền không nhịn được mà cười ha hả. Chưa quả ba giây, cậu ta nghe thấy Ngụy Thành thở dài:
“Nếu không thì cậu mở, tôi đầu tư, chứ tôi giàu quá cũng rất mệt.”
“Cút!” Lăng Phong không chịu nổi. Cậu ta đã là kẻ rất lắm mồm và tự luyến rồi, nhưng phải nói còn thua xa cái tên da mặt dày như tường thành này.
xa
Hai người nói qua nói lại mấy câu, Lăng Phong tranh thủ đi tới bên sofa ngồi xuống, cả người mệt rã rời muốn nằm xuống nghỉ ngơi.
Ngụy Thành đẩy xe đến đối diện, lúc này mới nói đến chuyện của vợ mình:
“Vợ tôi trông giống trẻ vị thành niên lắm à?”
Người ngồi trên sofa hơi nhếch lông mày rậm lên, gật đầu:
“Ừ, trẻ như vậy, không nói còn tưởng là học sinh cấp ba đấy. Cô ấy... đối xử với cậu thế nào?”
“Rất tốt.”
So với bất kỳ ai ở Ngụy gia đều tốt hơn. Từ sau khi mẹ anh mất, mỗi ngày anh đều sống rất cẩn thận và giữ mình, tuyệt đối sẽ không thân thiết với những
người khác, đặc biệt là người giúp việc, bởi vì những kẻ đó đều có khả năng bị mẹ ghẻ mua chuộc. Anh thà rằng ngay từ đầu không tin tưởng ai, còn hơn để người khác cầm dao đâm sau lưng một nhát mà hối hận chẳng kịp.
Lăng Phong nhìn đôi mắt phượng của Ngụy Thành cong lên khi nhắc đến cô vợ mới cưới liền biết, tên này có vẻ đã yêu rồi, chỉ là yêu nhiều cỡ nào thì khó nói. Dù sao trước đây Ngụy Thành luôn rất cuồng công việc, chưa từng thích một cô gái nào. Nghĩ đến đây, cậu ta hỏi:
“Bây giờ không thấy cậu làm việc nhiều nữa, do đau chân hay do Có vợ rồi thì lười biếng thế?”
“Đương nhiên là... đau chân.” Ngụy Thành cười cười, nói một câu không đáng tin.
Lăng Phong hừ một tiếng khinh thường, sau đó ngoài đầu về phía trong và hỏi:
“Cô Vợ nhỏ của cậu đâu rồi? Cứ như vậy mà trốn mất à?”
“Tôi nói rồi, cậu làm cô ấy sợ đấy. Da cậu trắng như thế, nửa đêm rồi còn xuất hiện sau lưng tôi, không phải rất kinh dị à?”
Câu nói này của Ngụy Thành làm Lăng Phong cảm thấy tổn thương, cậu ta ghét ai nhắc đến làn da của mình!
“Khốn kiếp! Ông đây muốn trắng sao? Là do gen tốt! Không nói nữa, tôi đi nghỉ, dù sao cũng đêm rồi, mai gặp chưa muộn.”
Giả vờ tức giận và đứng lên phủi quần áo, cậu ta nhìn về phía Ngụy Thành với ý hỏi có cần đẩy xe lăn giúp không, chỉ thấy anh hơi phất tay rồi ấn vào tay cầm.
Chiếc xe lăn hiện đại phát ra âm thanh lạch cạch, chạy chầm chậm về phía phòng ngủ.
“Cái thứ đồ gì vậy?” Lăng Phong tò mò mở to mắt nhìn theo, trong lòng thầm nghĩ bạn mình quá dư tiền!
Trên đường trở lại Ngụy Thành có nói qua, vụ tai nạn kia không nghiêm trọng đến thế, chỉ bị đau chân, tức là vẫn có thể đi đứng bình thường được, bác sĩ dặn hạn chế vận động mạnh mà thôi. Lăng Phong không hiểu, nếu đã ổn rồi thì còn làm ra cái loại xe lăn chạy bằng điện như vậy làm chi? Thú vui của người giàu thật khó hiểu, ài.
Bình luận facebook