• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (4 Viewers)

  • Chương 119 - Chương 119 CÓ CHUẨN BỊ MỚI ĐẾN

Chương 119 CÓ CHUẨN BỊ MỚI ĐẾN

Dù sao thì người của số 54 cũng đi hỗ trợ miễn phí, cho nên ngoài hiệp nghị đã ký trước đó, họ không có nghĩa vụ gì với quân đội của nước J cả.



Trên đường về, lão Lâm vui đến không khép miệng lại được, anh ta sợ rằng những tài liệu của thí nghiệm sẽ bị thất lạc nếu gửi bằng đường chuyển phát nhanh, nên bắt mọi người phải mang theo người... là cả một tủ sắt đầy tài liệu đấy!



Thật ra khi bọn họ rời đảo, vì không muốn để quân đội nước J nhìn ra manh mối, nên họ đã bỏ tất cả đồ đạc ở lại đảo, còn trong ba lô của mọi người chứa toàn tư liệu dưới hầm ngầm kia.



Còn về con mèo con Tằng Nam Nam nhặt được trên đảo thì được giao cho Trương Vân nuôi, xem như là kỷ niệm của cô ấy đối với người chồng đã mất...



Lần này Viên Mục Dã đã có kinh nghiệm, việc đầu tiên sau khi xuống máy bay là gọi điện cho Diệp Dĩ Nguy, báo cho anh ta biết mình đã về. Không ngờ Diệp Dĩ Nguy lại vội vàng nói: “Tôi đang làm việc, tối nói chuyện.” Sau đó cúp điện thoại.



Buổi tối về đến nhà, Kim Bảo hiếm khi đứng trước cửa nhà chào đón cậu, khiến Viên Mục Dã cũng thấy cảm động, lập tức mở hộp thịt bò cho nó. Cậu nhìn Kim Bảo ăn ngon lành say sưa mà thầm nghĩ có phải cậu nên nâng cấp tiêu chuẩn đồ ăn cho nó không nhỉ? Dù sao thì cũng đã bớt đi được phần ăn của cậu rồi, vậy thì sẽ dễ dàng nâng cấp thức ăn cho Kim Bảo thôi.



Đang nghĩ linh tinh thì có người mở cửa sân, Diệp Dĩ Nguy cầm theo một túi đồ ăn cho chó đi vào. Lúc này Viên Mục Dã mới nhớ ra hình như trước khi cậu đi, thức ăn cho Kim Bảo không còn nhiều lắm, cậu ngượng ngùng nói: “Ôi, tôi bận quá nên quên mất, hết bao nhiêu tiền để tôi chuyển cho anh!”



Diệp Dĩ Nguy cười xua tay: “Không đáng bao tiên tiền, coi như tôi mời Kim Bảo!”



“Như vậy sao được? Đã nhờ anh trông hộ còn bắt anh bỏ tiền! Như thế không được!” Viên Mục Dã nghiêm mặt.



Diệp Dĩ Nguy nhìn vẻ mặt thật thà của Viên Mục Dã, không muốn đôi co với cậu: “Không thì cậu mời tôi uống cà phê nhé? Hôm nay tôi mệt sắp chết rồi!”



Viên Mục Dã thấy Diệp Dĩ Nguy cố ý chuyển chủ đề, cũng đành thuận theo ý anh ta: “Sao thế? Có vụ án lớn à?”



Diệp Dĩ Nguy gật đầu, sau đó ngồi phịch xuống ghế sofa: “Lúc đầu tưởng là một vụ án giết cả nhà, kết quả đi rồi mới phát hiện không đúng như vậy! Sáu người chết đều không cùng một nhà!”



“Chết sáu người! Án lớn như vậy sao...” Viên Mục Dã ngạc nhiên.



Diệp Dĩ Nguy vuốt mặt: “Ừ, khoa trương quá nhỉ? Tất cả đều do một người giết... Tôi và anh Bạch bận đến không làm nổi, cuối cùng đành phải nhờ thêm hai pháp y bên cục của tỉnh đến hỗ trợ.”



“Tình hình thế nào?” Viên Mục Dã thuận miệng hỏi, nhưng cậu vừa nói xong lại thấy không ổn, bèn vội vàng nói tiếp: “À, đúng, anh không thể kể mà.”



Nhưng Diệp Dĩ Nguy lại phì cười: “Xem cái dáng vẻ sợ sệt của cậu kìa, đã không còn là cảnh sát mà vẫn cứng nhắc như thế, nói với cậu thì có gì không được, cậu cũng không phải hung thủ!”



Tuy nói vậy, nhưng Viên Mục Dã cũng không hỏi nữa. Nhưng cậu không hỏi không có nghĩa Diệp Dĩ Nguy không nói: “Thật ra nói với cậu cũng không sao, hay là cậu phân tích giúp tôi xem, biết đâu lại có manh mối nào quan trọng mà chúng tôi không chú ý đến?”

Viên Mục Dã trời sinh đã có tính trinh sát, nghe Diệp Dĩ Nguy nói vậy thì trong lòng cũng ngứa ngáy, cậu cố ý xụ mặt, bảo: “Nói một chút thì được, nhưng anh không được nói với đồng nghiệp là đã kể tình tiết vụ án cho tôi nghe đấy!”



Diệp Dĩ Nguy cười phá lên: “Cậu cứ yên tâm! Tôi biết mà...”



Ba ngày trước, tại một biệt thự đang kinh doanh ở khu Nam Uyển có người báo cảnh sát, nói là có xảy ra án mạng. Vụ án nhanh chóng được chuyển đến đội 6, khi Từ Lệ dẫn người đến hiện trường thì lập tức trợn tròn mắt kinh ngạc, anh ta không ngờ vụ án này có đến sáu mạng người.



Ban đầu họ tưởng rằng đó là vụ án sát hại một gia đình, nhưng sau khi điều tra thân phận của người chết, thì những người này không có huyết thống với nhau! Sau đó, theo như bà Vương, người báo án, kể lại thì biệt thự này không phải để ở mà kinh doanh một câu lạc bộ tư nhân.



Bà Vương là nhân viên quét dọn ở đây, phụ trách quét dọn hằng ngày, ngày xảy ra vụ án, bà giống như bình thường mở cửa đi vào, thấy trong phòng trên tầng có một bàn khách vẫn chưa rời đi, đương nhiên bà không dám tùy tiện đi vào, nên đi đến phòng bếp tìm Thái Vi Vi, cũng chính là chủ của câu lạc bộ tư nhân này.



Kết quả khi bà ấy đi vào trong bếp thì nhìn thấy Thái Vi Vi khắp người đầy máu nằm trên đất, không biết sống chết thế nào... Bà Vương sợ hãi thiếu chút nữa thì sợ đến ngất xỉu tại chỗ, một lúc sau mới run rẩy gọi điện báo cho cảnh sát.



Bởi vì lúc đầu trong điện thoại bà Vương chỉ nhắc đến một người chết, cho nên Từ Lệ cũng không nghĩ nhiều mà để Diệp Dĩ Nguy đưa theo một thực tập sinh đến. Kết quả khi đến hiện trường, thì tất cả những người khách ở bàn trên tầng cũng đều bị người khác cắt cổ chết...



Đã gần đến cuối năm, tất cả mọi người đều nghĩ rằng sẽ an ổn đến hết năm, không ngờ lại gặp phải vụ án sáu người chết! Bởi vậy trong cục vô cùng coi trọng vụ án này, đồng thời yêu cầu người của đội 6 nhất định phải phá án trong thời gian quy định, tránh tạo ra ảnh hưởng không tốt đến xã hội.



Viên Mục Dã ngắt lời Diệp Dĩ Nguy: “Ở hiện trường phát hiện manh mối gì không? Nơi đó là câu lạc bộ tư nhân, có khi nào là giết người cướp của không?”



Diệp Dĩ Nguy gật đầu: “Lúc đầu đội trưởng Từ cũng điều tra theo hướng này, nhưng hiện trường không hề có dấu vết lục lọi hay xô xát, trên người của người phụ nữ còn có hơn mười nghìn đồng tiền mặt không bị lấy đi!”



Viên Mục Dã tiếp tục hỏi: “Còn dấu vết gì khác không?”



Diệp Dĩ Nguy lắc đầu: “Hiện trường vô cùng sạch sẽ, chắc chắn đã bị dọn dẹp... Hung thủ ra tay rất chuyên nghiệp, dường như đã có chuẩn bị sẵn!”



Viên Mục Dã lại hỏi: “Quan hệ xã hội của mấy người đã chết thế nào? Có gì đặc biệt không?”



Lần này Diệp Dĩ Nguy giơ hai tay lên, nói: “Tôi cũng không biết, hai ngày nay tôi với anh Bạch bận giải phẫu thi thể, không thời gian để tham gia cuộc họp phân tích trường hợp của đội 6.”



Viên Mục Dã gật đầu: “Trên người mấy người chết có manh mối gì không?”



“Sáu người chết đều do một dao cắt đứt cổ họng, thủ đoạn chuyên nghiệp, ra tay dứt khoát... Chỉ có một vấn đề chưa giải thích được.” Diệp Dĩ Nguy nói.



“Là gì?”



Trong lòng Diệp Dĩ Nguy sắp xếp lại từ ngữ rồi nói: “Trên các thi thể này đều không hề có bất cứ dấu vết trói buộc nào, trong khoang mũi và dạ dày cũng không tìm được thành phần nào của chất gây mê. Cậu thử nghĩ xem trong tình huống bình thường, năm người đàn ông cùng ngồi một bàn ăn cơm, bọn họ nhìn từng người một bị cắt cổ họng mà lại vẫn bình tĩnh ngồi đó chờ người khác đến giết mình ư?”

Nguồn : Vietwriter.vn

Ngón tay Viên Mục Dã chống lên phía trên xương lông mày, trầm tư một lát: “Hoàn toàn chính xác, nếu như khi đó bọn họ không bị hôn mê cũng không bị trói... Trừ khi có năm người đồng loạt ra tay cùng một lúc ở sau lưng bọn họ, nếu không đương nhiên không thể bình tĩnh ngồi nhìn người khác bị giết mà không phản kháng.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom