Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147 - Chương 147 ĐÁNH RẮN ĐỘNG CỎ
Chương 147 ĐÁNH RẮN ĐỘNG CỎ
Không lâu sau, Diệp Dĩ Nguy với dáng vẻ mệt mỏi mang theo một cái hộp nhỏ chạy đến. Dựa vào vị trí Viên Mục Dã chỉ, anh ta tiến hành kiểm tra huyết dịch và nhanh chóng phát hiện những vệt máu rơi tung tóe trên đất.
Viên Mục Dã nhìn vệt máu trên đất và hỏi: “Có thể kiểm tra ADN không?”
Diệp Dĩ Nguy gật đầu: “Chắc là không vấn đề gì, nhưng cần phải có mẫu để so sánh, nếu không cho dù nghiệm ra kết quả ADN cũng không có ý nghĩa gì...”
Điều này Viên Mục Dã hiểu rõ, nhưng ngoại hình của nạn nhân kia không có điểm gì đặc biệt, nếu như trong thời gian ngắn không có ai báo tìm người mất tích thì rất khó xác định thân phận người chết.
Nhưng người bảo vệ kia thì khác, hiện giờ chỉ cần xác định được thân phận của người bảo vệ kia rồi điều tra theo các mối quan hệ của hắn thì không khó để tra ra thân phận của nạn nhân.
Dù sao gần đây cũng rất ít khi gặp những vụ án kiểu “ngẫu nhiên giết người”, có thể dẫn đến chết người, thì chắc chắn hai người đó không những có quen biết mà nhất định còn có mâu thuẫn...
Nhưng việc khẩn cấp trước mắt là phải tìm được Trương Đại Quân, Từ Lệ nói không sai, thời gian càng kéo dài thì xác suất xảy ra chuyện càng cao. Thế là ba người bọn họ cầm đèn chiếu tia tử ngoại đi tìm theo vệt máu...
Đáng tiếc khi bọn họ đi xuống dưới bãi đỗ xe ngầm của tòa nhà số mười bảy thì vệt máu trên đất lúc ẩn lúc hiện, đến cuối thì chẳng còn vệt máu nào cả. Theo như Diệp Dĩ Nguy nói, sở dĩ không có vết máu trên đất là vì sau khi chết máu trong người sẽ dừng lưu chuyển, máu ở miệng vết thương cũng dần đông lại.
Viên Mục Dã nhất thời cảm thấy hơi nóng nảy, cậu cảm giác bọn họ đã đến rất gần chân tướng rồi, nhưng khi đến gần cánh cửa thì lại mất hết manh mối. Có điều hiện giờ vẫn có một chuyện đáng ăn mừng, là cho đến giờ Viên Mục Dã vẫn chưa cảm nhận được từ trường tư duy của Trương Đại Quân.
Điều này chứng minh Trương Đại Quân hoặc là vẫn còn sống hoặc là đã bị hung thủ đưa đến nơi khác... Tóm lại anh ta không chết ở đây là được rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Viên Mục Dã vẫn cảm thấy bọn họ nên điều tra thân phận của người bảo vệ kia trước, diện tích bãi đỗ xe dưới hầm rất rộng, nếu như không có manh mối cụ thể mà cứ tìm kiếm mù quáng thì khả năng tìm được người không cao.
Nhưng Viên Mục Dã cũng không muốn cứ thế đi về, bởi vì trong lòng cậu vẫn có cảm giác Đại Quân chỉ ở một nơi nào đó gần đây!
“Anh Đại Quân! Trương Đại Quân!” Viên Mục Dã nóng nảy vừa đi vừa gọi. Cậu cũng không biết làm thế này có được hay không, chỉ là cậu cảm thấy nếu Đại Quân thực sự bị giam ở chỗ nào đó, có lẽ sẽ nghe thấy giọng cậu gọi mà đáp lại.
Tiếc rằng Viên Mục Dã gọi nửa ngày, ngoài âm thanh của chính cậu vang vọng trong bãi đỗ xe dưới hầm thì không còn nghe thấy âm thanh nào khác.
Lúc này Diệp Dĩ Nguy đi đến bên cạnh cậu và nói nhỏ: “Cách này không được đâu, tốt nhất vẫn nên báo cho Từ Lệ tìm người bảo vệ kia thẩm vấn xem sao!”
Viên Mục Dã lo lắng: “Hôm nay Từ Lệ đã giúp chúng tôi tìm kiếm ở khu này một ngày, có khi nào đã đánh rắn động cỏ không?”
Diệp Dĩ Nguy an ủi cậu: “Đừng quá lo lắng, đánh động thì cứ để nó sợ đi, cứ như vậy đối phương muốn đem người ra khỏi khu chung cư cũng không dễ, hắn sẽ phải chờ đến khi yên ắng mới hành động, như vậy càng cho chúng ta nhiều thời gian.”
Lúc này Đoàn Phong nói: “Pháp y Diệp nói đúng lắm, hiện giờ chúng ta phải nhanh chóng khống chế người bảo vệ kia! Nếu để hắn chạy mất thì coi như hỏng!”
Sau đó ba người lại quay lại phòng kỹ thuật. Lúc này không cần Viên Mục Dã lên tiếng, Diệp Dĩ Nguy giơ thẻ cảnh sát ra nói: “Tôi muốn điều tra hồ sơ của tất cả bảo vệ trong khu này.”
Nhân viên ở đó vội vàng lấy file đựng hồ sơ ra và nói: “Tất cả hồ sơ của nhân viên bảo vệ đang làm việc ở đây đều có trong này...”
Diệp Dĩ Nguy lập tức cầm lấy đưa cho Viên Mục Dã, vì hiện giờ chỉ có một mình cậu có thể nhận ra tướng mạo của hung thủ.
Sau khi Viên Mục Dã nhận được thì lật qua xem nhanh, thấy mỗi hồ sơ chỉ có một bức ảnh chân dung, nên cậu ngẩng đầu nhìn người nhân viên kia: “Bảo vệ trực đêm qua có những ai?”
Người nhân viên kia lấy sổ ghi chép trên bàn nhìn rồi nói: “Đêm qua có bốn người bảo vệ trực là Lý Văn Hoa, Tôn Chí Cương, Lưu Lỗi và một người nữa là Chu Cách...”
Sau khi nói xong người nhân viên kia lấy từ trong tập tài liệu ra hồ sơ của bốn người kia, đặt trên mặt bàn.
Sau đó Viên Mục Dã cầm xem kĩ lại ảnh chụp của bốn người kia, rồi chỉ vào hồ sơ của người tên Chu Cách: “Hôm nay anh ta trực ca nào?”
Nhân viên trực ban nhìn qua lịch rồi nói: “Hôm nay anh ta cũng trực ca đêm, hiện giờ có lẽ đang đi tuần bên ngoài!”
Viên Mục Dã nghĩ một lúc rồi nói: “Anh có thể liên hệ với anh ta không? Không cần bắt buộc phải liên hệ được với anh ta đâu, tốt nhất là liên hệ với đồng nghiệp đi cùng anh ta trước, tìm một lý do gì đó để gọi bọn họ quay về đây đã.”
Không ngờ nhân viên trực ban lại nói với vẻ khó xử: “Diện tích khu chung cư này của chúng tôi rộng nên bảo vệ ca đêm đều đi tuần tra một mình.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Đoàn Phong lạnh lùng nói: “Vậy thì tìm lý do gọi cả bốn người đó quay về!”
Kết quả sau khi gọi điện thoại thì có ba người nghe máy, còn người tên Chu Cách kia lại mãi không nghe...
“Cậu... xác định là hắn sao?” Diệp Dĩ Nguy trầm giọng hỏi.
Viên Mục Dã gật đầu: “Đúng thế, chính là hắn! Bây giờ anh gọi điện cho Từ Lệ bảo anh ta dẫn người đến đây, tôi và đội trưởng Đoàn sẽ đến khu vực tòa nhà số mười bảy xem xét... Tôi lo rằng hắn ta sẽ thừa dịp mình trực đêm để phi tang thi thể.”
Sau đó Đoàn Phong gọi điện cho đám Trương Khai bảo bọn họ quay về, rồi gửi cho mỗi người một bức ảnh của Chu Cách, bảo bọn họ nhìn thấy người này thì không cần hỏi, cứ trực tiếp bắt lại.
Sau khi Diệp Dĩ Nguy gọi điện cho Từ Lệ xong thì muốn đi cùng nhóm Viên Mục Dã xuống khu vực kia bắt người, nhưng Viên Mục Dã lắc đầu nói: “Anh phải ở lại đây... Nhỡ đâu tên đó quay lại đây thì sao? Nhớ kĩ, nếu thực sự gặp hắn thì không được hành động lỗ mãng, phải kéo dài thời gian chờ chúng tôi quay lại!”
Khu chung cư chỗ nhà Đại Quân không nhỏ, toàn bộ khu bao gồm cả chung cư cao tầng, biệt thự, khu nhà ở đang xây dựng, toàn bộ có sáu mươi sáu tòa nhà, đối với những người chưa quen biết địa hình nơi này như nhóm Viên Mục Dã, muốn trong khoảng thời gian ngắn tìm được người bảo vệ cố ý trốn đi là rất khó.
Nhưng trực giác nói cho Viên Mục Dã biết, tên Chu Cách đó chưa xử lý thi thể của người gầy kia, cho nên nếu hắn muốn hành động thì nhất định sẽ hành động vào tối hôm nay.
Trên đường đi đến tòa nhà số mười bảy, đột nhiên Đoàn Phong kéo Viên Mục Dã lại nói: “Chúng ta nhất định phải tìm được tên kia trước cảnh sát!”
Không lâu sau, Diệp Dĩ Nguy với dáng vẻ mệt mỏi mang theo một cái hộp nhỏ chạy đến. Dựa vào vị trí Viên Mục Dã chỉ, anh ta tiến hành kiểm tra huyết dịch và nhanh chóng phát hiện những vệt máu rơi tung tóe trên đất.
Viên Mục Dã nhìn vệt máu trên đất và hỏi: “Có thể kiểm tra ADN không?”
Diệp Dĩ Nguy gật đầu: “Chắc là không vấn đề gì, nhưng cần phải có mẫu để so sánh, nếu không cho dù nghiệm ra kết quả ADN cũng không có ý nghĩa gì...”
Điều này Viên Mục Dã hiểu rõ, nhưng ngoại hình của nạn nhân kia không có điểm gì đặc biệt, nếu như trong thời gian ngắn không có ai báo tìm người mất tích thì rất khó xác định thân phận người chết.
Nhưng người bảo vệ kia thì khác, hiện giờ chỉ cần xác định được thân phận của người bảo vệ kia rồi điều tra theo các mối quan hệ của hắn thì không khó để tra ra thân phận của nạn nhân.
Dù sao gần đây cũng rất ít khi gặp những vụ án kiểu “ngẫu nhiên giết người”, có thể dẫn đến chết người, thì chắc chắn hai người đó không những có quen biết mà nhất định còn có mâu thuẫn...
Nhưng việc khẩn cấp trước mắt là phải tìm được Trương Đại Quân, Từ Lệ nói không sai, thời gian càng kéo dài thì xác suất xảy ra chuyện càng cao. Thế là ba người bọn họ cầm đèn chiếu tia tử ngoại đi tìm theo vệt máu...
Đáng tiếc khi bọn họ đi xuống dưới bãi đỗ xe ngầm của tòa nhà số mười bảy thì vệt máu trên đất lúc ẩn lúc hiện, đến cuối thì chẳng còn vệt máu nào cả. Theo như Diệp Dĩ Nguy nói, sở dĩ không có vết máu trên đất là vì sau khi chết máu trong người sẽ dừng lưu chuyển, máu ở miệng vết thương cũng dần đông lại.
Viên Mục Dã nhất thời cảm thấy hơi nóng nảy, cậu cảm giác bọn họ đã đến rất gần chân tướng rồi, nhưng khi đến gần cánh cửa thì lại mất hết manh mối. Có điều hiện giờ vẫn có một chuyện đáng ăn mừng, là cho đến giờ Viên Mục Dã vẫn chưa cảm nhận được từ trường tư duy của Trương Đại Quân.
Điều này chứng minh Trương Đại Quân hoặc là vẫn còn sống hoặc là đã bị hung thủ đưa đến nơi khác... Tóm lại anh ta không chết ở đây là được rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Viên Mục Dã vẫn cảm thấy bọn họ nên điều tra thân phận của người bảo vệ kia trước, diện tích bãi đỗ xe dưới hầm rất rộng, nếu như không có manh mối cụ thể mà cứ tìm kiếm mù quáng thì khả năng tìm được người không cao.
Nhưng Viên Mục Dã cũng không muốn cứ thế đi về, bởi vì trong lòng cậu vẫn có cảm giác Đại Quân chỉ ở một nơi nào đó gần đây!
“Anh Đại Quân! Trương Đại Quân!” Viên Mục Dã nóng nảy vừa đi vừa gọi. Cậu cũng không biết làm thế này có được hay không, chỉ là cậu cảm thấy nếu Đại Quân thực sự bị giam ở chỗ nào đó, có lẽ sẽ nghe thấy giọng cậu gọi mà đáp lại.
Tiếc rằng Viên Mục Dã gọi nửa ngày, ngoài âm thanh của chính cậu vang vọng trong bãi đỗ xe dưới hầm thì không còn nghe thấy âm thanh nào khác.
Lúc này Diệp Dĩ Nguy đi đến bên cạnh cậu và nói nhỏ: “Cách này không được đâu, tốt nhất vẫn nên báo cho Từ Lệ tìm người bảo vệ kia thẩm vấn xem sao!”
Viên Mục Dã lo lắng: “Hôm nay Từ Lệ đã giúp chúng tôi tìm kiếm ở khu này một ngày, có khi nào đã đánh rắn động cỏ không?”
Diệp Dĩ Nguy an ủi cậu: “Đừng quá lo lắng, đánh động thì cứ để nó sợ đi, cứ như vậy đối phương muốn đem người ra khỏi khu chung cư cũng không dễ, hắn sẽ phải chờ đến khi yên ắng mới hành động, như vậy càng cho chúng ta nhiều thời gian.”
Lúc này Đoàn Phong nói: “Pháp y Diệp nói đúng lắm, hiện giờ chúng ta phải nhanh chóng khống chế người bảo vệ kia! Nếu để hắn chạy mất thì coi như hỏng!”
Sau đó ba người lại quay lại phòng kỹ thuật. Lúc này không cần Viên Mục Dã lên tiếng, Diệp Dĩ Nguy giơ thẻ cảnh sát ra nói: “Tôi muốn điều tra hồ sơ của tất cả bảo vệ trong khu này.”
Nhân viên ở đó vội vàng lấy file đựng hồ sơ ra và nói: “Tất cả hồ sơ của nhân viên bảo vệ đang làm việc ở đây đều có trong này...”
Diệp Dĩ Nguy lập tức cầm lấy đưa cho Viên Mục Dã, vì hiện giờ chỉ có một mình cậu có thể nhận ra tướng mạo của hung thủ.
Sau khi Viên Mục Dã nhận được thì lật qua xem nhanh, thấy mỗi hồ sơ chỉ có một bức ảnh chân dung, nên cậu ngẩng đầu nhìn người nhân viên kia: “Bảo vệ trực đêm qua có những ai?”
Người nhân viên kia lấy sổ ghi chép trên bàn nhìn rồi nói: “Đêm qua có bốn người bảo vệ trực là Lý Văn Hoa, Tôn Chí Cương, Lưu Lỗi và một người nữa là Chu Cách...”
Sau khi nói xong người nhân viên kia lấy từ trong tập tài liệu ra hồ sơ của bốn người kia, đặt trên mặt bàn.
Sau đó Viên Mục Dã cầm xem kĩ lại ảnh chụp của bốn người kia, rồi chỉ vào hồ sơ của người tên Chu Cách: “Hôm nay anh ta trực ca nào?”
Nhân viên trực ban nhìn qua lịch rồi nói: “Hôm nay anh ta cũng trực ca đêm, hiện giờ có lẽ đang đi tuần bên ngoài!”
Viên Mục Dã nghĩ một lúc rồi nói: “Anh có thể liên hệ với anh ta không? Không cần bắt buộc phải liên hệ được với anh ta đâu, tốt nhất là liên hệ với đồng nghiệp đi cùng anh ta trước, tìm một lý do gì đó để gọi bọn họ quay về đây đã.”
Không ngờ nhân viên trực ban lại nói với vẻ khó xử: “Diện tích khu chung cư này của chúng tôi rộng nên bảo vệ ca đêm đều đi tuần tra một mình.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Đoàn Phong lạnh lùng nói: “Vậy thì tìm lý do gọi cả bốn người đó quay về!”
Kết quả sau khi gọi điện thoại thì có ba người nghe máy, còn người tên Chu Cách kia lại mãi không nghe...
“Cậu... xác định là hắn sao?” Diệp Dĩ Nguy trầm giọng hỏi.
Viên Mục Dã gật đầu: “Đúng thế, chính là hắn! Bây giờ anh gọi điện cho Từ Lệ bảo anh ta dẫn người đến đây, tôi và đội trưởng Đoàn sẽ đến khu vực tòa nhà số mười bảy xem xét... Tôi lo rằng hắn ta sẽ thừa dịp mình trực đêm để phi tang thi thể.”
Sau đó Đoàn Phong gọi điện cho đám Trương Khai bảo bọn họ quay về, rồi gửi cho mỗi người một bức ảnh của Chu Cách, bảo bọn họ nhìn thấy người này thì không cần hỏi, cứ trực tiếp bắt lại.
Sau khi Diệp Dĩ Nguy gọi điện cho Từ Lệ xong thì muốn đi cùng nhóm Viên Mục Dã xuống khu vực kia bắt người, nhưng Viên Mục Dã lắc đầu nói: “Anh phải ở lại đây... Nhỡ đâu tên đó quay lại đây thì sao? Nhớ kĩ, nếu thực sự gặp hắn thì không được hành động lỗ mãng, phải kéo dài thời gian chờ chúng tôi quay lại!”
Khu chung cư chỗ nhà Đại Quân không nhỏ, toàn bộ khu bao gồm cả chung cư cao tầng, biệt thự, khu nhà ở đang xây dựng, toàn bộ có sáu mươi sáu tòa nhà, đối với những người chưa quen biết địa hình nơi này như nhóm Viên Mục Dã, muốn trong khoảng thời gian ngắn tìm được người bảo vệ cố ý trốn đi là rất khó.
Nhưng trực giác nói cho Viên Mục Dã biết, tên Chu Cách đó chưa xử lý thi thể của người gầy kia, cho nên nếu hắn muốn hành động thì nhất định sẽ hành động vào tối hôm nay.
Trên đường đi đến tòa nhà số mười bảy, đột nhiên Đoàn Phong kéo Viên Mục Dã lại nói: “Chúng ta nhất định phải tìm được tên kia trước cảnh sát!”
Bình luận facebook