Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149 - Chương 149 THU HOẠCH NGOÀI Ý MUỐN
Chương 149 THU HOẠCH NGOÀI Ý MUỐN
Khi Viên Mục Dã chạy đến bãi đậu xe bên dưới tòa nhà số mười bảy, tên Chu Cách kia đã bị Đoàn Phong đánh cho mặt nở đầy hoa, nhìn như vậy có thể thấy hắn vẫn chưa nói ra hắn giấu Đại Quân ở chỗ nào...
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã chạy đến thì nói với cậu: “Trước hết đừng nói việc chúng ta bắt được tên này cho Từ Lệ biết, hôm nay tôi nhất định phải hỏi được hắn giam Đại Quân ở đâu!”
Viên Mục Dã nhìn về phía Chu Cách đang nằm trên đất, thấy hắn ho khan vài tiếng rồi nhổ ra mấy cái răng gẫy... Mặc dù là như thế, tên kia vẫn cười như điên và nói: “Chúng mày có gan thì giết tao đi... khục khục... Tao sẽ không bao giờ nói cho mày biết tên mập kia ở chỗ nào, nói ra chắc chắn sẽ mất mạng, không nói tao còn có hy vọng sống, dù sao không tìm được thi thể cảnh sát cũng không thể định tội tao được.”
Nghe Chu Cách nói vậy, Viên Mục Dã cố nén giận trong lòng, bước đến túm cổ áo đối phương: “Cái người béo kia còn chưa chết, bây giờ mày nói ra thì không cần đeo hai mạng người trên lưng!”
Không ngờ Chu Cách lại đẩy Viên Mục Dã ra và bảo: “Giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết, đối với tao chẳng có gì khác nhau cả! Hai người bọn chúng cùng nhau lên đường không phải rất tốt ư?”
Viên Mục Dã vẫn muốn ép hỏi kết quả lại bị Đoàn Phong kéo lại: “Đối phó với loại người này, nói lời khuyên nhủ không có tác dụng đâu...”
Sau đó Đoàn Phong dùng sắc mặt âm trầm ngồi xổm trước Chu Cách: “Xem ra đánh mày gãy hết răng vẫn còn quá nhẹ nhàng, tao cho mày thêm một cơ hội nữa, nói cho tao biết cái người béo kia đang ở đâu?”
Chu Cách cười khinh miệt định mở miệng nhưng đột nhiên mặt biến sắc, sau đó trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết... Viên Mục Dã cúi đầu nhìn hóa ra Đoàn Phong đã bẻ gãy một đầu ngón tay của hắn.
Chu Cách kêu thực sự quá to, Viên Mục Dã sợ sẽ thu hút người khác đến đây. Cậu vừa định nhắc nhở Đoàn Phong, đã thấy anh ta đưa tay lên cằm Chu Cách bóp một cái dễ dàng tháo khớp hàm của hắn như trở bàn tay... Như vậy cho dù Chu Cách đau đến thế nào, gào thảm thiết ra sao thì tiếng phát ra cũng chỉ có ô ô.
“Lúc nào muốn nói thì gật đầu...” Nói xong Đoàn Phong tiếp tục dùng lực tay, ngón áp út của Chu Cách bị bẻ gãy.
Đây là lần đầu tiên Viên Mục Dã nhìn thấy Đoàn Phong tra tấn ép cung, nó khiến cậu không rét mà run. May mà mình không phải kẻ bị anh ta hỏi cung, nếu không cậu cũng không dám chắc bản thân có chịu đựng được hình thức tàn khốc này mà liều chết không chịu khuất phục hay không.
Cuối cùng khi Đoàn Phong bẻ đến ngón tay thứ tư thì tên kia cũng ngẩng đầu lên, nếu không phải Viên Mục Dã phát hiện ra kẻ đó đã gật đầu, thì chắc chắn Đoàn Phong sẽ bẻ thêm một ngón tay nữa.
Sau đó Chu Cách dẫn bọn họ đến một khoảng sân vườn của tòa số mười bảy.
Ở đó có ba giếng nước ngầm, hai trong đó là chứa các loại dây dẫn, còn một cái khác là giếng nước ngầm thông thường.
Nơi này tương đối khuất, nếu không phải nhân viên sửa chữa thì người bình thường sẽ không đi đến chỗ này. Mà cái giếng Chu Cách ném xác uống thì càng khó phát hiện, trừ khi trời mưa rào nếu không giếng nước ngầm kia sẽ mãi mãi không bị người khác mở ra.
Trong lúc Đoàn Phong dùng tay không mở nắp giếng nước, Viên Mục Dã vội vàng bật đèn điện thoại chiếu xuống dưới, họ nhìn thấy Trương Tròn Vo mà mọi người nháo nhác đi tìm lúc này đang nằm yên tĩnh bên dưới, mà bên dưới cơ thể của anh ta là xác người gầy bị Chu Cách đâm chết...
Khoảnh khắc nhìn thấy Trương Đại Quân, trong lòng Viên Mục Dã thở phào một hơi, còn may mà đến kịp, anh ta vẫn còn sống.
Khi đội Từ Lệ lần đầu tiên nhìn thấy Chu Cách, biểu cảm của tất cả đều là sững sờ, bọn họ cầm ảnh chụp đối chiếu mãi... cũng không thể nhận ra tên bị đánh mặt sưng như cái đầu heo kia cùng với ảnh trên hồ sơ có phải là cùng một người không.
Viên Mục Dã tỏ ra hơi xấu hổ, nhưng Đoàn Phong lại hùng hồn nói: “Thằng này ra tay quá mạnh, tôi vất vả lắm mới bắt được hắn.”
Mà Diệp Dĩ Nguy lúc này cũng tức thời đứng ra làm chứng cho Viên Mục Dã và Đoàn Phong: “Tính cách của tên Chu Cách này đúng là khá hung dữ, tôi và nhân viên kỹ thuật ở đây cũng bị hắn làm bị thương.”
Nhưng Từ Lệ cũng không phải kẻ ngốc, nhìn mấy ngón tay bị biến dạng nghiêm trọng của Chu Cách là đủ hiểu. May mà còn có Viên Mục Dã ở đó, coi như quá trình hơi không theo quy định, nhưng kết quả thì lại tốt.
Hiện giờ Đại Quân đã được cứu ra, thi thể người gầy kia cũng đã được tìm thấy, quan trọng nhất là cảnh sát đã bắt được hung thủ giết người là Chu Cách, cho nên đội Từ Lệ cũng không để ý việc ai bẻ gãy ngón tay nghi phạm... Dù sao trong thời điểm sinh tử, không cẩn thận làm gãy vài ngón tay của đối phương cũng không phải là chuyện gì đáng trách.
Xe cứu thương 120 đưa Đại Quân và Diệp Dĩ Nguy cùng đến bệnh viện, Diệp Dĩ Nguy và nhân viên kỹ thuật kia chỉ phải kiểm tra xử lý đơn giản, nhưng Trương Đại Quân thì bị đưa vào phòng cấp cứu khẩn cấp.
Cũng giống như người gầy đoản mệnh kia, Trương Đại Quân cũng bị đâm mấy nhát vào bụng, may mà anh ta da dày bụng mỡ nên dù Chu Cách ra tay hung ác cũng không bị ảnh hưởng đến nội tạng quan trọng, nhờ thế mới nhặt lại được cái mạng của Trương Đại Quân về.
Nhưng dù là vậy, vì bị mất máu quá nhiều nên Trương Đại Quân bị lên cơn sốc. Nếu như nhóm Viên Mục Dã tìm thấy anh ta muộn vài giờ nữa... thì hậu quả không thể nói trước được, có lẽ Đại Quân cũng chỉ có thể đi gặp Marx* thôi.
* Marx và Lenin, ý nói là chết.
Còn Từ Lệ sau khi thẩm vấn Chu Cách lại có thêm thu hoạch ngoài ý muốn! Hóa ra tên Chu Cách này tên thật là Chu Hoài Đông, là một tội phạm bị truy nã. Chín năm trước hắn đã bị truy nã vì tội giết người cướp của, nhưng vẫn chưa sa lưới.
Sau đó hắn chạy trốn đến Quảng Tây làm buôn lậu ở biên giới, thân phận Chu Cách được hắn tạo ra từ khi đó. Trước khi chạy trốn Chu Hoài Đông vừa mới kết hôn, những năm này mặc dù hắn luôn sống mai danh ẩn tích nhưng vẫn không quên được vợ mình.
Vào năm ngoái, cảnh sát Quảng Tây mạnh tay triệt phá các đường dây buôn lậu nên gần như toàn đội của Chu Cách bị diệt gần hết, hắn lập tức ý thức được nếu mình không thu tay thì sợ rằng sẽ lại trở thành đối tượng bị cảnh sát truy nã, thế là hắn ôm tiền kiếm được quay về thủ đô.
Dù sao hắn cũng dùng thân phận giả, cho nên khi hắn quay về đương nhiên không dám khua chiêng gõ trống liên hệ với người nhà, nhưng trong một lần vô tình hắn lại gặp vợ mình... Nhưng vợ hắn lại không nhận ra hắn.
Cuối cùng sau nhiều lần trằn trọc, Chu Hoài Đông cũng thăm dò được vợ mình hiện tại đang ở cùng khu với nhà Trương Đại Quân, vì muốn được gặp cô ta nhiều, Chu Cách mới nhận lời đến làm bảo vệ ở đây.
Tất cả tai họa cũng bắt đầu từ đây...
Trong khoảng thời gian Chu Hoài Đông làm bảo vệ ở đây, hắn phát hiện ra vợ mình đã lấy người khác, mà người này chính là người anh em thân thiết của mình năm đó, Lý Viêm Kiệt, cũng chính là người gầy bị hắn đâm chết rồi ném xuống giếng kia. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Khi Viên Mục Dã chạy đến bãi đậu xe bên dưới tòa nhà số mười bảy, tên Chu Cách kia đã bị Đoàn Phong đánh cho mặt nở đầy hoa, nhìn như vậy có thể thấy hắn vẫn chưa nói ra hắn giấu Đại Quân ở chỗ nào...
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã chạy đến thì nói với cậu: “Trước hết đừng nói việc chúng ta bắt được tên này cho Từ Lệ biết, hôm nay tôi nhất định phải hỏi được hắn giam Đại Quân ở đâu!”
Viên Mục Dã nhìn về phía Chu Cách đang nằm trên đất, thấy hắn ho khan vài tiếng rồi nhổ ra mấy cái răng gẫy... Mặc dù là như thế, tên kia vẫn cười như điên và nói: “Chúng mày có gan thì giết tao đi... khục khục... Tao sẽ không bao giờ nói cho mày biết tên mập kia ở chỗ nào, nói ra chắc chắn sẽ mất mạng, không nói tao còn có hy vọng sống, dù sao không tìm được thi thể cảnh sát cũng không thể định tội tao được.”
Nghe Chu Cách nói vậy, Viên Mục Dã cố nén giận trong lòng, bước đến túm cổ áo đối phương: “Cái người béo kia còn chưa chết, bây giờ mày nói ra thì không cần đeo hai mạng người trên lưng!”
Không ngờ Chu Cách lại đẩy Viên Mục Dã ra và bảo: “Giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết, đối với tao chẳng có gì khác nhau cả! Hai người bọn chúng cùng nhau lên đường không phải rất tốt ư?”
Viên Mục Dã vẫn muốn ép hỏi kết quả lại bị Đoàn Phong kéo lại: “Đối phó với loại người này, nói lời khuyên nhủ không có tác dụng đâu...”
Sau đó Đoàn Phong dùng sắc mặt âm trầm ngồi xổm trước Chu Cách: “Xem ra đánh mày gãy hết răng vẫn còn quá nhẹ nhàng, tao cho mày thêm một cơ hội nữa, nói cho tao biết cái người béo kia đang ở đâu?”
Chu Cách cười khinh miệt định mở miệng nhưng đột nhiên mặt biến sắc, sau đó trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết... Viên Mục Dã cúi đầu nhìn hóa ra Đoàn Phong đã bẻ gãy một đầu ngón tay của hắn.
Chu Cách kêu thực sự quá to, Viên Mục Dã sợ sẽ thu hút người khác đến đây. Cậu vừa định nhắc nhở Đoàn Phong, đã thấy anh ta đưa tay lên cằm Chu Cách bóp một cái dễ dàng tháo khớp hàm của hắn như trở bàn tay... Như vậy cho dù Chu Cách đau đến thế nào, gào thảm thiết ra sao thì tiếng phát ra cũng chỉ có ô ô.
“Lúc nào muốn nói thì gật đầu...” Nói xong Đoàn Phong tiếp tục dùng lực tay, ngón áp út của Chu Cách bị bẻ gãy.
Đây là lần đầu tiên Viên Mục Dã nhìn thấy Đoàn Phong tra tấn ép cung, nó khiến cậu không rét mà run. May mà mình không phải kẻ bị anh ta hỏi cung, nếu không cậu cũng không dám chắc bản thân có chịu đựng được hình thức tàn khốc này mà liều chết không chịu khuất phục hay không.
Cuối cùng khi Đoàn Phong bẻ đến ngón tay thứ tư thì tên kia cũng ngẩng đầu lên, nếu không phải Viên Mục Dã phát hiện ra kẻ đó đã gật đầu, thì chắc chắn Đoàn Phong sẽ bẻ thêm một ngón tay nữa.
Sau đó Chu Cách dẫn bọn họ đến một khoảng sân vườn của tòa số mười bảy.
Ở đó có ba giếng nước ngầm, hai trong đó là chứa các loại dây dẫn, còn một cái khác là giếng nước ngầm thông thường.
Nơi này tương đối khuất, nếu không phải nhân viên sửa chữa thì người bình thường sẽ không đi đến chỗ này. Mà cái giếng Chu Cách ném xác uống thì càng khó phát hiện, trừ khi trời mưa rào nếu không giếng nước ngầm kia sẽ mãi mãi không bị người khác mở ra.
Trong lúc Đoàn Phong dùng tay không mở nắp giếng nước, Viên Mục Dã vội vàng bật đèn điện thoại chiếu xuống dưới, họ nhìn thấy Trương Tròn Vo mà mọi người nháo nhác đi tìm lúc này đang nằm yên tĩnh bên dưới, mà bên dưới cơ thể của anh ta là xác người gầy bị Chu Cách đâm chết...
Khoảnh khắc nhìn thấy Trương Đại Quân, trong lòng Viên Mục Dã thở phào một hơi, còn may mà đến kịp, anh ta vẫn còn sống.
Khi đội Từ Lệ lần đầu tiên nhìn thấy Chu Cách, biểu cảm của tất cả đều là sững sờ, bọn họ cầm ảnh chụp đối chiếu mãi... cũng không thể nhận ra tên bị đánh mặt sưng như cái đầu heo kia cùng với ảnh trên hồ sơ có phải là cùng một người không.
Viên Mục Dã tỏ ra hơi xấu hổ, nhưng Đoàn Phong lại hùng hồn nói: “Thằng này ra tay quá mạnh, tôi vất vả lắm mới bắt được hắn.”
Mà Diệp Dĩ Nguy lúc này cũng tức thời đứng ra làm chứng cho Viên Mục Dã và Đoàn Phong: “Tính cách của tên Chu Cách này đúng là khá hung dữ, tôi và nhân viên kỹ thuật ở đây cũng bị hắn làm bị thương.”
Nhưng Từ Lệ cũng không phải kẻ ngốc, nhìn mấy ngón tay bị biến dạng nghiêm trọng của Chu Cách là đủ hiểu. May mà còn có Viên Mục Dã ở đó, coi như quá trình hơi không theo quy định, nhưng kết quả thì lại tốt.
Hiện giờ Đại Quân đã được cứu ra, thi thể người gầy kia cũng đã được tìm thấy, quan trọng nhất là cảnh sát đã bắt được hung thủ giết người là Chu Cách, cho nên đội Từ Lệ cũng không để ý việc ai bẻ gãy ngón tay nghi phạm... Dù sao trong thời điểm sinh tử, không cẩn thận làm gãy vài ngón tay của đối phương cũng không phải là chuyện gì đáng trách.
Xe cứu thương 120 đưa Đại Quân và Diệp Dĩ Nguy cùng đến bệnh viện, Diệp Dĩ Nguy và nhân viên kỹ thuật kia chỉ phải kiểm tra xử lý đơn giản, nhưng Trương Đại Quân thì bị đưa vào phòng cấp cứu khẩn cấp.
Cũng giống như người gầy đoản mệnh kia, Trương Đại Quân cũng bị đâm mấy nhát vào bụng, may mà anh ta da dày bụng mỡ nên dù Chu Cách ra tay hung ác cũng không bị ảnh hưởng đến nội tạng quan trọng, nhờ thế mới nhặt lại được cái mạng của Trương Đại Quân về.
Nhưng dù là vậy, vì bị mất máu quá nhiều nên Trương Đại Quân bị lên cơn sốc. Nếu như nhóm Viên Mục Dã tìm thấy anh ta muộn vài giờ nữa... thì hậu quả không thể nói trước được, có lẽ Đại Quân cũng chỉ có thể đi gặp Marx* thôi.
* Marx và Lenin, ý nói là chết.
Còn Từ Lệ sau khi thẩm vấn Chu Cách lại có thêm thu hoạch ngoài ý muốn! Hóa ra tên Chu Cách này tên thật là Chu Hoài Đông, là một tội phạm bị truy nã. Chín năm trước hắn đã bị truy nã vì tội giết người cướp của, nhưng vẫn chưa sa lưới.
Sau đó hắn chạy trốn đến Quảng Tây làm buôn lậu ở biên giới, thân phận Chu Cách được hắn tạo ra từ khi đó. Trước khi chạy trốn Chu Hoài Đông vừa mới kết hôn, những năm này mặc dù hắn luôn sống mai danh ẩn tích nhưng vẫn không quên được vợ mình.
Vào năm ngoái, cảnh sát Quảng Tây mạnh tay triệt phá các đường dây buôn lậu nên gần như toàn đội của Chu Cách bị diệt gần hết, hắn lập tức ý thức được nếu mình không thu tay thì sợ rằng sẽ lại trở thành đối tượng bị cảnh sát truy nã, thế là hắn ôm tiền kiếm được quay về thủ đô.
Dù sao hắn cũng dùng thân phận giả, cho nên khi hắn quay về đương nhiên không dám khua chiêng gõ trống liên hệ với người nhà, nhưng trong một lần vô tình hắn lại gặp vợ mình... Nhưng vợ hắn lại không nhận ra hắn.
Cuối cùng sau nhiều lần trằn trọc, Chu Hoài Đông cũng thăm dò được vợ mình hiện tại đang ở cùng khu với nhà Trương Đại Quân, vì muốn được gặp cô ta nhiều, Chu Cách mới nhận lời đến làm bảo vệ ở đây.
Tất cả tai họa cũng bắt đầu từ đây...
Trong khoảng thời gian Chu Hoài Đông làm bảo vệ ở đây, hắn phát hiện ra vợ mình đã lấy người khác, mà người này chính là người anh em thân thiết của mình năm đó, Lý Viêm Kiệt, cũng chính là người gầy bị hắn đâm chết rồi ném xuống giếng kia. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Bình luận facebook