• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (1 Viewer)

  • Chương 153 - Chương 153 TRẺ MỒ CÔI

Chương 153 TRẺ MỒ CÔI

Trương Đại Quân cẩn thận suy nghĩ, sau đó lắc đầu: “Không thể nào. Lúc ấy bọn anh cùng đến một vùng núi lớn của Quý Châu để điều tra vụ quỷ núi, sau đó chứng thực quỷ núi là một loài vượn biến dị gen. Kể cả có để lại vấn đề gì cũng không thể liên lụy đến Tống Lan được.”



Viên Mục Dã thầm nghĩ, nếu thật sự đơn giản như lời Trương Đại Quân nói thì đúng là không thể có liên quan đến Tống Lan. Nhưng nếu vấn đề không ở chỗ công việc của Trương Đại Quân, vậy chỉ có thể là ở chỗ Tống Lan.



“Thế phía Tống Lan thì sao? Lúc đó chị ấy có gặp chuyện gì đặc biệt không?” Viên Mục Dã hỏi.



Ai ngờ Trương Đại Quân lại đáp với vẻ mặt áy náy: “Lúc ấy anh thường xuyên đi công tác, thời gian ở nhà không nhiều lắm, cho nên cô ấy rất ít nói chuyện ở đơn vị với anh. Là do anh không quan tâm cô ấy đầy đủ nên cô ấy mới xảy ra chuyện, đều do tại anh không tốt…”



Viên Mục Dã thấy Trương Đại Quân lại sắp bắt đầu “hình thức tự trách”, cậu bèn đặt tay lên vai anh ấy: “Anh Đại Quân, thật ra có một việc mà tôi vẫn chưa nói với anh. Chủ yếu là vì lúc ấy thấy trạng thái của anh không tốt, cho nên tôi cũng không biết nên mở miệng với anh như thế nào. Hiện giờ nếu anh đã có thể đối mặt với cái chết của Tống Lan, tôi cảm thấy cũng đã đến lúc anh nên biết chuyện này rồi.”



Trương Đại Quân sửng sốt, anh ta mờ mịt nhìn về phía Viên Mục Dã và nói: “Chuyện gì?”



“Trước khi tôi nói, anh cần phải bảo đảm với tôi rằng mình không được xúc động, phải kiềm chế được cảm xúc của mình, hơn nữa có thể bình tĩnh nghe tôi phân tích…” Viên Mục Dã nghiêm mặt.



Trương Đại Quân lập tức nhận thấy có thể Viên Mục Dã biết một số tin tức vô cùng quan trọng, vì thế anh ta gật đầu thật mạnh: “Được, anh nghe cậu hết…”



Đừng thấy Trương Đại Quân đã cam đoan với Viên Mục Dã, nhưng nói thật trong lòng cậu cũng chẳng nắm chắc tí nào, không biết nói chuyện này cho Đại Quân biết là đúng hay sai. Nhưng Viên Mục Dã thật sự không muốn nhìn thấy anh ta tiếp tục lừa mình dối người như vậy nữa. Có lẽ Đoàn Phong nói rất đúng, chỉ có “loại bỏ thịt rữa” mới có thể làm Đại Quân sống lại được.



Sau đó, trong ánh mắt chờ mong của Trương Đại Quân, Viên Mục Dã từ tốn nói: “Thật ra tôi đã đọc được từ trường tư duy còn sót lại của chị Tống Lan ở nhà anh. Trong đoạn trí nhớ trước khi chết của chị ấy, tôi nhìn thấy đã từng có một người đàn ông xuất hiện ở nhà của anh.”



Không thể nghi ngờ gì nữa, đối với Trương Đại Quân mà nói, chuyện này là một quả bom hạng nặng rơi vào lòng anh ta, khiến anh ta kinh hãi tới mức không biết làm sao… Thừ người ra cả buổi rồi anh ta mới hỏi một cách nặng nề: “Ý của cậu là… Lan Lan nhảy lầu vì người đàn ông khác?!”



Nghe anh ta nói như vậy, Viên Mục Dã đoán là có thể anh ta hiểu lầm mình bị cắm sừng, vì thế cậu vội vã giải thích: “Không phải, không phải… Anh hiểu lầm rồi. Người kia không có bất cứ quan hệ tình cảm gì với chị Tống Lan, nhưng mà sự xuất hiện của gã cuối cùng lại làm cho chị ấy nhảy lầu.”



Trương Đại Quân nghe mà hai mắt đỏ ngầu: “Người kia là ai? Tại sao gã muốn hại chết Lan Lan?!”



Viên Mục Dã lắc đầu: “Đây cũng là một lý do khác khiến tôi không nói cho anh biết. Tôi không nhìn thấy rõ gương mặt của gã đó, cũng không biết tại sao gã muốn hại chết chị Tống Lan. Nhưng mà tình huống của chị Tống Lan rất giống với một người bạn của tôi đã qua đời trước kia, cho nên tôi có lý do để tin rằng, ắt hẳn chị ấy đã bị cuốn vào một vài sự việc nào đó nên mới có thể bị người ta diệt khẩu.”



“Một y tá khoa cấp cứu như cô ấy có thể bị cuốn vào việc gì mà lại phải bị diệt khẩu chứ!?” Trương Đại Quân nói gần như suy sụp.



Viên Mục Dã biết chuyện này đúng là khó làm người ta có thể tiếp thu, vì thế cậu nhẹ nhàng vỗ về Trương Đại Quân: “Trước hết anh đừng kích động, dưỡng thương cho khỏi đã. Vì tôi cũng có liên lụy vào vụ án của bạn tôi nên không tiện ra mặt điều tra. Nhưng tôi và chị Tống Lan chưa từng gặp mặt nhau, cho nên tôi đi điều tra chắc là sẽ thuận tiện hơn nhiều. Đại Quân, nếu anh tin tôi, tôi có thể giúp cùng điều tra chuyện này. Bởi vì là một người đứng ngoài, nên tôi sẽ bình tĩnh hơn anh khi gặp phải vấn đề gì đó, quan sát mọi chuyện cũng sẽ thấu đáo hơn.”

Tự bản thân Trương Đại Quân cũng hiểu rõ điều này. Bây giờ Viên Mục Dã chịu giúp anh ta, tất nhiên là không thể tốt hơn. Nghĩ vậy, anh ta bèn túm lấy tay áo của Viên Mục Dã và nói: “Viên, anh cũng không biết nên nói gì để cảm ơn, anh…”



Viên Mục Dã chen ngang lời anh ta: “Vậy đừng nói nữa. Chuyện này đã qua ba năm, cho nên chắc chắn không phải trong một chốc một lát là có thể điều tra rõ. Nếu sau này anh có nhớ ra điều gì khác thường về chị Tống Lan, thì nhớ là nhất định phải nói cho tôi biết kịp thời.”



Trương Đại Quân vội gật đầu: “Được, cậu cứ yên tâm.”



Hai người đang nói thì thấy Hoắc Nhiễm và Tằng Nam Nam đẩy cửa đi vào. Bọn họ nhìn thấy Viên Mục Dã trong phòng bệnh là biết chắc Trương Khai lại trốn ra chỗ nào lười biếng rồi.



“Sao anh lại tới đây? Pháp y Diệp không sao rồi à? Trương Khai lại chạy đi đâu rồi?” Hoắc Nhiễm thắc mắc.



Viên Mục Dã cười đáp: “Pháp y Diệp vẫn đang ngủ. Tôi nấu ít canh mang cho anh Đại Quân. Còn Trương Khai à… Cậu ấy cũng không được chợp mắt cả đêm nên tôi bảo cậu ấy ra xe ngủ một lát rồi, đỡ để lát nữa lái xe trên đường về lại ngủ gật.”



Lúc này, Tằng Nam Nam bước đến trước giường bệnh của Đại Quân, cô ấy hỏi: “Hiện giờ anh cảm thấy thế nào?”



Đại Quân cười hề hề: “Em còn không biết anh đấy à? Nghỉ mấy ngày là không sao rồi.”



Tằng Nam Nam nghe vậy nhíu mày lại: “Lần này thật sự rất nguy hiểm, anh đừng không để tâm đến bản thân mình như thế nữa.”



Viên Mục Dã thấy khi Tằng Nam Nam nói chuyện với Đại Quân, sắc mặt vẫn luôn căng cứng, đôi môi hơi mỏng không hề có nụ cười. Thật ra cậu đã nhận ra quan hệ của Tằng Nam Nam và Trương Đại Quân không tầm thường, nhưng lại không giống như là quan hệ nam nữ bình thường…



Trên thực tế, nếu là trước kia, Viên Mục Dã thật sự chẳng có chút lòng tò mò nào với những chuyện như vậy. Nhưng sau một khoảng thời gian ở chung, cậu đã dần dần hòa nhập vào tập thể số 54 này, cho nên tất nhiên cậu cũng muốn biết nhiều hơn về chuyện của bọn họ.



Lúc chuẩn bị đi, Viên Mục Dã thấy Trương Khai có vẻ chưa tỉnh ngủ nên không yên tâm để một mình cậu ta lái xe về. Vì thế cậu bảo cậu ta để xe lại bệnh viện, còn mình lái xe đưa cậu ta về.



Trên đường trở về, Viên Mục Dã thử hỏi Trương Khai: “Tôi thấy quan hệ của Nam Nam và anh Đại Quân rất tốt, ngay cả ngày thường lúc làm nhiệm vụ cũng ở cạnh nhau… Bọn họ quen biết rất lâu rồi à?” Vietwriter.vn



Trương Khai lắc đầu đáp: “Đó là do anh không biết hai người họ đã từng cùng nhau trải qua điều gì…”



Viên Mục Dã thấy quả nhiên có chuyện hay, cậu cố tình nhìn Trương Khai bằng vẻ mặt tò mò, cậu không hề nói lời nào mà chờ tự cậu ta chủ động tiếp tục đề tài này. Đương nhiên là cái miệng của Trương Khai sẽ không làm Viên Mục Dã thất vọng, vì thế cậu mới biết một ít chuyện cũ của Trương Đại Quân và Tằng Nam Nam qua lời kể của Trương Khai.



Điều khiến Viên Mục Dã không ngờ tới là, Tằng Nam Nam cũng có xuất thân là trẻ mồ côi…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom