Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 155 - Chương 155 LẠI RA TAY LẦN NỮA
Chương 155 LẠI RA TAY LẦN NỮA
“Lý Kha làm nghề gì?” Viên Mục Dã hỏi.
Từ Lệ nhớ lại rồi nói: “Bà ta là giám đốc kinh doanh của một công ty công nghệ sinh học trong thành phố, chịu trách nhiệm chính trong việc bán vắc xin phòng bệnh dại, viêm não Nhật Bản, vắc xin kết hợp 3 trong 1.”
“Trừ những thứ đó ra thì sao? Gần đây bà ta có dính dáng vào vụ bê bối nào không?” Viên Mục Dã trầm giọng hỏi.
Từ Lệ lắc đầu: “Vẫn còn đang điều tra, trước mắt chưa có tin tức ở mặt này…”
Viên Mục Dã nói với sắc mặt âm u: “Anh bảo tổ điều tra ưu tiên kiểm tra thử những vắc xin phòng bệnh mà Lý Kha bán có từng xảy ra vấn đề gì không? Nếu Sứ giả nhà trời lại ra tay lần nữa, chứng tỏ chắc chắn Lý Kha có vấn đề.”
Sau khi chia tay với Từ Lệ, Viên Mục Dã xách hộp cơm đến văn phòng của Diệp Dĩ Nguy. Vài lần trước cậu tới đưa cơm, Diệp Dĩ Nguy đều “làm việc” ở trong phòng pháp y. Mặc dù bình thường khi bọn họ bận rộn thì đều ăn cơm ở căn phòng cách phòng giải phẫu một lớp kính, nhưng điều này vẫn vô cùng kích thích thần kinh của Viên Mục Dã. Vì thế dưới sự đề nghị mạnh mẽ của cậu, Diệp Dĩ Nguy đành phải chuyển sang ăn ở văn phòng.
“Cốc cốc cốc...” Viên Mục Dã đến cửa văn phòng của Diệp Dĩ Nguy, nhẹ nhàng gõ vài cái.
Đang cúi đầu đọc tài liệu, Diệp Dĩ Nguy nghe tiếng bèn ngẩng đầu lên. Anh ta thấy là Viên Mục Dã tới nên cười nói: “Thật ra tôi ăn ở căn tin cũng được mà, trưa nào cũng bắt cậu chạy một chuyến tới đây thì phiền quá.”
“Phiền cái gì chứ?! Vốn trưa nào tôi cũng phải đưa cơm đến bệnh viện cho anh Đại Quân mà. Đội trưởng Đoàn của chúng tôi nói rồi, bảo tôi cần phải chăm sóc kĩ cho anh! Hơn nữa, tôi còn không biết nhà ăn trong cục đấy à? Canh thì toàn canh suông, chẳng có tí dinh dưỡng gì, sao có thể so sánh với cơm dành cho bệnh nhân mà đầu bếp Lưu của chúng tôi nấu chứ? Bên cạnh đó, cánh tay của pháp y Diệp rất quý giá, cần phải chăm kĩ mới được!” Viên Mục Dã vừa nói vừa đặt hộp giữ ấm lên bàn, sau đó mở từng tầng một, bày ra trước mặt Diệp Dĩ Nguy.
Cũng không phải Viên Mục Dã nói lung tung, phần cơm dành cho bệnh nhân này là do đầu bếp Lưu của số 54 bọn họ cố ý nấu cho Đại Quân và Diệp Dĩ Nguy, nó có hai ưu điểm lớn là ngon lành và đầy đủ dinh dưỡng.
Viên Mục Dã biết Diệp Dĩ Nguy là người kén ăn. Mặc dù lúc trước anh ta cũng miễn cưỡng ăn những phần cơm dinh dưỡng do cậu nấu, nhưng đó hoàn toàn là nể tình cảm giữa hai người họ. Nếu không chắc chắn anh ta sẽ không ăn một miếng nào.
Nhưng đầu bếp Lưu của số 54 thì khác, nghe đồn thời trẻ ông ấy đã từng làm bếp trưởng của một nhà hàng nổi tiếng ở Quảng Châu, thành thạo các món Quảng Đông, Sơn Đông, Chiết Giang, Phúc Kiến… vân vân. Có điều tại sao cuối cùng ông ấy lại đến nỗi phải làm đầu bếp cho số 54? Đó là một bí ẩn khó hiểu.
Viên Mục Dã nhìn biểu cảm của Diệp Dĩ Nguy lúc này là biết cơm cho bệnh nhân của đầu bếp Lưu nấu thật sự rất ngon, chỉ tiếc bây giờ cậu không còn lộc ăn nữa, chỉ có thể ăn loại canh dinh dưỡng mà nghĩ đến đã thấy kinh kia thôi.
Viên Mục Dã thấy Diệp Dĩ Nguy đã ăn gần xong nên muốn anh ta cố vấn cho mình một ít thông tin về bệnh dại: “Đúng rồi, tôi hỏi anh một chuyện nhé.”
Diệp Dĩ Nguy hài lòng lau khóe miệng bằng khăn giấy rồi đáp: “Nói đi.”
“Thông thường, người bị nhiễm bệnh dại trong bao lâu sẽ phát tác?” Viên Mục Dã hỏi.
Diệp Dĩ Nguy suy nghĩ rồi trả lời: “Khó mà nói trước được, bởi vì bệnh dại có thời kỳ ủ bệnh. Ngắn nhất có thể là mấy ngày, mà dài nhất có thể đến mấy năm. Chủ yếu là có liên quan đến vị trí bị virus xâm nhập. Nói như thế nào nhỉ, chính là càng gần trung khu thần kinh, thời kỳ ủ bệnh sẽ càng ngắn.” Vietwriter.vn
Viên Mục Dã hỏi tiếp: “Chỉ cần nhiễm bệnh này là chắc chắn sẽ chết à?”
Diệp Dĩ Nguy gật đầu: “Đương nhiên, tỉ lệ tử vong là một trăm phần trăm… Cậu nghĩ thế nào mà hỏi về bệnh này? Không phải là đồng nghiệp nào của cậu bị lây nhiễm đấy chứ?”
Viên Mục Dã bật cười: “Đồng nghiệp của tôi sao lại đắc tội anh thế? Cả đám bọn họ tinh ranh như khỉ, sao có thể bị chó dại cắn chứ?!”
“Ai nói với cậu là chỉ có chó mới có thể truyền bệnh dại? Tất cả động vật máu nóng đều có khả năng truyền nhiễm virus, chẳng qua là mức độ mẫn cảm không giống nhau thôi. Trong đó động vật có vú là mẫn cảm nhất. Mèo, chó mà chúng ta thường thấy, còn có heo, bò, dê, ngựa… thậm chí bao gồm sóc và dơi đều có thể truyền nhiễm loại virus này.” Diệp Dĩ Nguy nghiêm mặt nói.
“Vậy giữa người với người có lây cho nhau không?” Viên Mục Dã đưa ra một giả thuyết khá to gan.
Diệp Dĩ Nguy nhíu mày đáp: “Cho tới nay tôi vẫn chưa nghe nói trường hợp người lây qua người, bởi vì sau khi bị bệnh thì thông thường sẽ bị phát bệnh rất nhanh, chưa kịp lây nhiễm cho người khác thì đã chết rồi… Tuy nhiên, cấy ghép nội tạng cũng có thể bị lây nhiễm bệnh dại.”
Trên đường trở về, Viên Mục Dã vẫn đang suy nghĩ vụ án mới mà “Sứ giả nhà trời” gây ra. Cậu không ngờ sau khi kết thúc một vụ, đối phương đã tìm được mục tiêu mới nhanh như vậy. Lần này sẽ có mấy người chết trong tay hắn đây? Liệu có phải bọn họ đều bị trừng phạt đúng tội không?
Hai ngày sau, phía Từ Lệ truyền tin đến, nói là Lý Kha đã phát bệnh chết. Hiện giờ xác đã được đưa đến phòng pháp y của cục, chờ làm thêm bước giải phẫu. Trước kia Viên Mục Dã không hiểu nhiều lắm về căn bệnh này, chỉ biết là một khi phát bệnh thì thần tiên khó giữ, nhưng cậu không ngờ mức độ đáng sợ của căn bệnh này lại vượt xa dự đoán của mình.
Bởi vì lúc Lý Kha bị đưa đến bệnh viện đã phát bệnh, hơn nữa đã có các triệu chứng của giai đoạn thần kinh cấp tính, cũng là thời kỳ cuối của bệnh dại, cho nên bác sĩ cũng không thể biết được vì sao bà ta bị lây và thời gian lây nhiễm cụ thể.
Mặc dù trước đó cảnh sát chặn được một đoạn video mà Sứ giả nhà trời đăng lên, cộng thêm việc phỏng đoán Lý Kha đã mất tích được một tuần, rất có thể là bị Sứ giả nhà trời nhốt ở chỗ nào đó. Ắt hẳn chỗ đó là nơi bà ta bị lây bệnh dại. Nhưng bởi vì khi Lý Kha vào viện cũng đã không thể trao đổi với người bình thường, cho nên về cơ bản không thể nào điều tra ra được.
Sau sự việc, nhóm Từ Lệ điều tra được một số chuyện hình như hơi có liên quan đến Lý Kha. Hóa ra vào mấy năm trước, trên mạng đã từng phơi bày một vụ học sinh cấp hai tiêm vắc xin phòng bệnh dại của công ty Lý Kha sản xuất ra, vào ngày thứ 29 đột nhiên xuất hiện các triệu chứng như sợ nước, chán ăn, đau đầu, sốt, vân vân... giống như các triệu chứng của bệnh dại vậy. Cậu bé này được chẩn đoán mắc bệnh dại sau khi đưa đến bệnh viện... Và chết sau chín ngày.
Vì thế, người nhà của học sinh nghi ngờ là vắc xin phòng bệnh dại xảy ra vấn đề, hơn nữa đã tố cáo lên Cục Y tế địa phương. Nhưng sau đó qua điều tra, họ lại nói là bởi vì học sinh kia bị chó hoang cắn bị thương rồi ngày hôm sau mới đi tiêm vắc xin phòng bệnh dại, đã qua hai mươi bốn giờ vàng tốt nhất để chích ngừa, cho nên không thể xác định là vắc xin phòng bệnh mà cậu ấy chích ngừa xảy ra vấn đề.
Sau đó chuyện này không giải quyết được gì, cư dân mạng đều đoán là công ty nghiên cứu và phát triển vắc xin phòng bệnh đã cho người nhà của học sinh đó một khoản tiền bồi thường cực lớn, cho nên bọn họ mới không dây dưa việc này nữa.
Mà hiện giờ tổ Từ Lệ cũng không thể chứng minh chuyện này có liên quan trực tiếp gì đến vụ Lý Kha bị lây bệnh dại hay không.
“Lý Kha làm nghề gì?” Viên Mục Dã hỏi.
Từ Lệ nhớ lại rồi nói: “Bà ta là giám đốc kinh doanh của một công ty công nghệ sinh học trong thành phố, chịu trách nhiệm chính trong việc bán vắc xin phòng bệnh dại, viêm não Nhật Bản, vắc xin kết hợp 3 trong 1.”
“Trừ những thứ đó ra thì sao? Gần đây bà ta có dính dáng vào vụ bê bối nào không?” Viên Mục Dã trầm giọng hỏi.
Từ Lệ lắc đầu: “Vẫn còn đang điều tra, trước mắt chưa có tin tức ở mặt này…”
Viên Mục Dã nói với sắc mặt âm u: “Anh bảo tổ điều tra ưu tiên kiểm tra thử những vắc xin phòng bệnh mà Lý Kha bán có từng xảy ra vấn đề gì không? Nếu Sứ giả nhà trời lại ra tay lần nữa, chứng tỏ chắc chắn Lý Kha có vấn đề.”
Sau khi chia tay với Từ Lệ, Viên Mục Dã xách hộp cơm đến văn phòng của Diệp Dĩ Nguy. Vài lần trước cậu tới đưa cơm, Diệp Dĩ Nguy đều “làm việc” ở trong phòng pháp y. Mặc dù bình thường khi bọn họ bận rộn thì đều ăn cơm ở căn phòng cách phòng giải phẫu một lớp kính, nhưng điều này vẫn vô cùng kích thích thần kinh của Viên Mục Dã. Vì thế dưới sự đề nghị mạnh mẽ của cậu, Diệp Dĩ Nguy đành phải chuyển sang ăn ở văn phòng.
“Cốc cốc cốc...” Viên Mục Dã đến cửa văn phòng của Diệp Dĩ Nguy, nhẹ nhàng gõ vài cái.
Đang cúi đầu đọc tài liệu, Diệp Dĩ Nguy nghe tiếng bèn ngẩng đầu lên. Anh ta thấy là Viên Mục Dã tới nên cười nói: “Thật ra tôi ăn ở căn tin cũng được mà, trưa nào cũng bắt cậu chạy một chuyến tới đây thì phiền quá.”
“Phiền cái gì chứ?! Vốn trưa nào tôi cũng phải đưa cơm đến bệnh viện cho anh Đại Quân mà. Đội trưởng Đoàn của chúng tôi nói rồi, bảo tôi cần phải chăm sóc kĩ cho anh! Hơn nữa, tôi còn không biết nhà ăn trong cục đấy à? Canh thì toàn canh suông, chẳng có tí dinh dưỡng gì, sao có thể so sánh với cơm dành cho bệnh nhân mà đầu bếp Lưu của chúng tôi nấu chứ? Bên cạnh đó, cánh tay của pháp y Diệp rất quý giá, cần phải chăm kĩ mới được!” Viên Mục Dã vừa nói vừa đặt hộp giữ ấm lên bàn, sau đó mở từng tầng một, bày ra trước mặt Diệp Dĩ Nguy.
Cũng không phải Viên Mục Dã nói lung tung, phần cơm dành cho bệnh nhân này là do đầu bếp Lưu của số 54 bọn họ cố ý nấu cho Đại Quân và Diệp Dĩ Nguy, nó có hai ưu điểm lớn là ngon lành và đầy đủ dinh dưỡng.
Viên Mục Dã biết Diệp Dĩ Nguy là người kén ăn. Mặc dù lúc trước anh ta cũng miễn cưỡng ăn những phần cơm dinh dưỡng do cậu nấu, nhưng đó hoàn toàn là nể tình cảm giữa hai người họ. Nếu không chắc chắn anh ta sẽ không ăn một miếng nào.
Nhưng đầu bếp Lưu của số 54 thì khác, nghe đồn thời trẻ ông ấy đã từng làm bếp trưởng của một nhà hàng nổi tiếng ở Quảng Châu, thành thạo các món Quảng Đông, Sơn Đông, Chiết Giang, Phúc Kiến… vân vân. Có điều tại sao cuối cùng ông ấy lại đến nỗi phải làm đầu bếp cho số 54? Đó là một bí ẩn khó hiểu.
Viên Mục Dã nhìn biểu cảm của Diệp Dĩ Nguy lúc này là biết cơm cho bệnh nhân của đầu bếp Lưu nấu thật sự rất ngon, chỉ tiếc bây giờ cậu không còn lộc ăn nữa, chỉ có thể ăn loại canh dinh dưỡng mà nghĩ đến đã thấy kinh kia thôi.
Viên Mục Dã thấy Diệp Dĩ Nguy đã ăn gần xong nên muốn anh ta cố vấn cho mình một ít thông tin về bệnh dại: “Đúng rồi, tôi hỏi anh một chuyện nhé.”
Diệp Dĩ Nguy hài lòng lau khóe miệng bằng khăn giấy rồi đáp: “Nói đi.”
“Thông thường, người bị nhiễm bệnh dại trong bao lâu sẽ phát tác?” Viên Mục Dã hỏi.
Diệp Dĩ Nguy suy nghĩ rồi trả lời: “Khó mà nói trước được, bởi vì bệnh dại có thời kỳ ủ bệnh. Ngắn nhất có thể là mấy ngày, mà dài nhất có thể đến mấy năm. Chủ yếu là có liên quan đến vị trí bị virus xâm nhập. Nói như thế nào nhỉ, chính là càng gần trung khu thần kinh, thời kỳ ủ bệnh sẽ càng ngắn.” Vietwriter.vn
Viên Mục Dã hỏi tiếp: “Chỉ cần nhiễm bệnh này là chắc chắn sẽ chết à?”
Diệp Dĩ Nguy gật đầu: “Đương nhiên, tỉ lệ tử vong là một trăm phần trăm… Cậu nghĩ thế nào mà hỏi về bệnh này? Không phải là đồng nghiệp nào của cậu bị lây nhiễm đấy chứ?”
Viên Mục Dã bật cười: “Đồng nghiệp của tôi sao lại đắc tội anh thế? Cả đám bọn họ tinh ranh như khỉ, sao có thể bị chó dại cắn chứ?!”
“Ai nói với cậu là chỉ có chó mới có thể truyền bệnh dại? Tất cả động vật máu nóng đều có khả năng truyền nhiễm virus, chẳng qua là mức độ mẫn cảm không giống nhau thôi. Trong đó động vật có vú là mẫn cảm nhất. Mèo, chó mà chúng ta thường thấy, còn có heo, bò, dê, ngựa… thậm chí bao gồm sóc và dơi đều có thể truyền nhiễm loại virus này.” Diệp Dĩ Nguy nghiêm mặt nói.
“Vậy giữa người với người có lây cho nhau không?” Viên Mục Dã đưa ra một giả thuyết khá to gan.
Diệp Dĩ Nguy nhíu mày đáp: “Cho tới nay tôi vẫn chưa nghe nói trường hợp người lây qua người, bởi vì sau khi bị bệnh thì thông thường sẽ bị phát bệnh rất nhanh, chưa kịp lây nhiễm cho người khác thì đã chết rồi… Tuy nhiên, cấy ghép nội tạng cũng có thể bị lây nhiễm bệnh dại.”
Trên đường trở về, Viên Mục Dã vẫn đang suy nghĩ vụ án mới mà “Sứ giả nhà trời” gây ra. Cậu không ngờ sau khi kết thúc một vụ, đối phương đã tìm được mục tiêu mới nhanh như vậy. Lần này sẽ có mấy người chết trong tay hắn đây? Liệu có phải bọn họ đều bị trừng phạt đúng tội không?
Hai ngày sau, phía Từ Lệ truyền tin đến, nói là Lý Kha đã phát bệnh chết. Hiện giờ xác đã được đưa đến phòng pháp y của cục, chờ làm thêm bước giải phẫu. Trước kia Viên Mục Dã không hiểu nhiều lắm về căn bệnh này, chỉ biết là một khi phát bệnh thì thần tiên khó giữ, nhưng cậu không ngờ mức độ đáng sợ của căn bệnh này lại vượt xa dự đoán của mình.
Bởi vì lúc Lý Kha bị đưa đến bệnh viện đã phát bệnh, hơn nữa đã có các triệu chứng của giai đoạn thần kinh cấp tính, cũng là thời kỳ cuối của bệnh dại, cho nên bác sĩ cũng không thể biết được vì sao bà ta bị lây và thời gian lây nhiễm cụ thể.
Mặc dù trước đó cảnh sát chặn được một đoạn video mà Sứ giả nhà trời đăng lên, cộng thêm việc phỏng đoán Lý Kha đã mất tích được một tuần, rất có thể là bị Sứ giả nhà trời nhốt ở chỗ nào đó. Ắt hẳn chỗ đó là nơi bà ta bị lây bệnh dại. Nhưng bởi vì khi Lý Kha vào viện cũng đã không thể trao đổi với người bình thường, cho nên về cơ bản không thể nào điều tra ra được.
Sau sự việc, nhóm Từ Lệ điều tra được một số chuyện hình như hơi có liên quan đến Lý Kha. Hóa ra vào mấy năm trước, trên mạng đã từng phơi bày một vụ học sinh cấp hai tiêm vắc xin phòng bệnh dại của công ty Lý Kha sản xuất ra, vào ngày thứ 29 đột nhiên xuất hiện các triệu chứng như sợ nước, chán ăn, đau đầu, sốt, vân vân... giống như các triệu chứng của bệnh dại vậy. Cậu bé này được chẩn đoán mắc bệnh dại sau khi đưa đến bệnh viện... Và chết sau chín ngày.
Vì thế, người nhà của học sinh nghi ngờ là vắc xin phòng bệnh dại xảy ra vấn đề, hơn nữa đã tố cáo lên Cục Y tế địa phương. Nhưng sau đó qua điều tra, họ lại nói là bởi vì học sinh kia bị chó hoang cắn bị thương rồi ngày hôm sau mới đi tiêm vắc xin phòng bệnh dại, đã qua hai mươi bốn giờ vàng tốt nhất để chích ngừa, cho nên không thể xác định là vắc xin phòng bệnh mà cậu ấy chích ngừa xảy ra vấn đề.
Sau đó chuyện này không giải quyết được gì, cư dân mạng đều đoán là công ty nghiên cứu và phát triển vắc xin phòng bệnh đã cho người nhà của học sinh đó một khoản tiền bồi thường cực lớn, cho nên bọn họ mới không dây dưa việc này nữa.
Mà hiện giờ tổ Từ Lệ cũng không thể chứng minh chuyện này có liên quan trực tiếp gì đến vụ Lý Kha bị lây bệnh dại hay không.
Bình luận facebook