Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 162 - Chương 162 TIẾNG GÀO THÉT TRONG ĐÊM
Chương 162 TIẾNG GÀO THÉT TRONG ĐÊM
Hai người đang nói chuyện thì thấy bà già cầm một bình nước nóng đến và bảo: “Điều kiện ở đây không như dưới núi, hai cô cậu cố chịu một đêm nhé. Đến đây nào, uống chút nước nóng đã…”
Viên Mục Dã vội vàng cảm ơn: “Bác gái à, ở đây điều kiện kém như vậy, sao bác và bác trai vẫn muốn ở lại đây!”
Tằng Nam Nam cũng phụ họa: “Đúng vậy đó! Ở đây đến cả điện cũng chẳng có, chẳng vui chút nào!”
Bà lão nghe xong thì cười rồi bảo: “Chúng tôi trước đây là công nhân của mỏ quặng, sau khi mỏ than dừng sản xuất thì lãnh đạo cấp trên của khu mỏ nói tất cả nhà ở và thiết bị đều là tải sản quốc gia, phải có người trông coi mới được. Nhưng lúc đó phần lớn mọi người đều muốn ra ngoài kiếm tiền, chẳng có ai muốn lên núi trông coi khu mỏ cả… Sức khỏe của tôi lúc bấy giờ không tốt lắm nên không thể ra ngoài làm công, cuối cùng đành thương lượng với chồng, không bằng để hai chúng tôi ở trên núi trông coi khu mỏ! Mặc dù tiền lương không cao, nhưng đủ ăn đủ uống là được. Vậy mà không ngờ đã trông coi một lèo hai mươi năm rồi…”
“Ôi! Hai bác đã ở nơi gian khổ này đến hai mươi năm? Làm sao mà chịu nổi chứ?” Tằng Nam Nam hỏi với vẻ khó mà tin nổi.
Bà lão than nhẹ rồi trả lời: “À… Cứ quen là được thôi, nếu bây giờ để hai ông bà già chúng tôi xuống núi sống có khi lại không quen.”
Trong lòng Viên Mục Dã cảm thấy hơi đồng tình với hai ông bà già này, cậu nhẹ nhàng hỏi: “Vậy bây giờ còn người phát tiền lương cho hai bác không?”
Bà lão bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật ra hai chúng tôi lên núi chưa được vài năm thì đơn vị đã nói là không có tiền nên không phát tiền lương cho chúng tôi nữa… Cũng may chúng tôi sống trong núi, mặc dù hơi khổ một chút, nhưng không có chỗ nào cần đến tiền cả. Trừ gạo ra thì những thứ khác chúng tôi có thể tự trồng, cũng không cần dùng tiền đi mua. Mặc dù chúng tôi không cần tiền nhưng trẻ con lại cần! Lúc đó chúng tôi để thằng cả ở nhà chú của nó, chi phí ăn mặc đều cần tiền, nó còn phải đi học cho nên mấy năm đó cuộc sống của chúng tôi thật sự không hề dễ chịu…Sau này lãnh đạo đơn vị cho chúng tôi về hưu sớm, họ nói làm như vậy có thể cầm về được vài trăm nghìn tiền mặt, thế là chúng tôi xuống núi ký tên, từ đó mới có tiền cho thằng cả đi học.”
Bà lão nói xong vành mắt lập tức đỏ lên, nhưng sau đó bà ta lấy lại tinh thần và nói: “Xem bác lại nói lan man này, phòng của hai đứa đã dọn dẹp xong rồi, hai đứa qua đó nghỉ ngơi đi!”
Viên Mục Dã lập tức lấy hai trăm tệ từ trong túi ra và bảo: “Bác gái à, đây là phí ăn ở, bác cầm đi.”
Bà lão nhận tiền xong thì rất vui sướng, bà ta vừa cười vừa nói: “Hai đứa ăn cơm chưa? Bác vừa làm xong cơm… Có muốn ăn cùng không?”
Tằng Nam Nam vội vàng từ chối: “Không được không được, chúng cháu vừa ăn một chút trên đường rồi nên bây giờ vẫn chưa đói, bác mau đi ăn đi, hai bọn cháu về phòng nghỉ ngơi đây.”
Sau đó bà lão dẫn bọn họ đi tới gian phòng cuối cùng trong nhà và bảo: “Chính là gian này, các cháu vào nghỉ ngơi đi!”
Hai người Viên Mục Dã tiến vào xem xét thì thấy căn phòng khá sạch sẽ… Nó không hề giống một căn phòng cũ đã bỏ hoang nhiều năm. Bà lão cũng đi theo vào trong, bà ấy nói: “Đây là phòng của thằng cả nhà bác lúc còn ở trên núi, không bẩn đâu… Bọn cháu chịu đựng một đêm nhé, phía sau có vại nước để rửa ráy.”
Sau khi tiễn bà lão, Tằng Nam Nam buồn bực hỏi: “Nếu mười mấy năm trước khu mỏ đã không phát lương cho họ, vậy hai vợ chồng ấy còn muốn ở lại trong rừng sâu núi thẳm này làm gì?”
Viên Mục Dã nhìn mặt trời đang dần lặn ngoài cửa sổ, cậu nói đầy ẩn ý: “Tự nhiên có lý do khiến bọn họ không thể không ở lại…”
Tằng Nam Nam không hiểu: “Có lý do gì mà bắt buộc phải ở lại? Chưa nói đến việc ở đây không có điện cũng chẳng có mạng, nếu bị bệnh thì phải làm sao? Từ đây lái xe đến huyện cũng mất năm tiếng, nếu thật sự có bệnh tật gì bất ngờ, chắc cũng chẳng kịp đưa đến bệnh viện.”
Viên Mục Dã nghe cô ấy nói lại không trả lời mà quay đầu nhìn những tờ giấy khen dán trên tường, từ tiểu học đến cấp 2, người tên Nghê Khải này luôn đạt thành tích ưu tú, mỗi năm đều là học sinh giỏi xuất sắc.
Tằng Nam Nam thấy Viên Mục Dã nhìn chằm chằm vào giấy khen trên tường, cũng xán lại hỏi: “Hai vợ chồng này họ Nghê?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Ừ, chắc thế… Nghê Khải có thể là thằng cả mà bác gái đã nói.”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Tằng Nam Nam suy nghĩ: “Đã có anh cả thì chắc phải có em hai! Tại sao ở đây không thấy đồ vật gì của cậu em thứ hai vậy?”
“Ai mà biết được? Có thể đứa thứ hai đấy cũng không nuôi ở bên người chứ sao…” Viên Mục Dã nói xong thì quay đầu nói nhỏ với Tằng Nam Nam: “Tối hôm nay hai chúng ta thay nhau trực đêm, cô đi ngủ trước đi.”
Tằng Nam Nam nhướng mày đáp lại: “Đêm hôm qua anh đâu có được ngủ ngon, hôm nay anh ngủ trước đi!”
Nhưng Viên Mục Dã lắc đầu bảo: “Tôi bây giờ chưa ngủ được… Cô đi ngủ đi!”
Tằng Nam Nam nghe vậy thì cũng không khách sáo nữa mà bò lên trên giường sưởi rồi lăn ra ngủ. Thật ra Viên Mục Dã không hề lừa Tằng Nam Nam, đúng là cậu không thể ngủ được, đặc biệt là trong hoàn cảnh vô cùng xa lạ này…
Sau đó Viên Mục Dã dùng điện thoại vệ tinh để báo cho Đoàn Phong biết bọn họ vẫn bình an, đồng thời cũng nói cho anh ta biết về vị trí cũng như việc gặp hai vợ chồng ông lão kia…
So với sự “ấm áp” của nhóm Viên Mục Dã, bên phía Đoàn Phong và Đại Quân lại thảm hơn rất nhiều, bọn họ đi theo Viên Mục Dã vào khu mỏ quặng xong thì không đi tiếp nữa, bởi vì nếu như tiếp tục tiến tới thì cũng chỉ có thể tập hợp ở tại nhà của hai ông bà già kia.
Thế là Đoàn Phong và Đại Quân đành dừng xe tại một khu rừng cách khu mỏ không xa, sau đó bọn họ xuống xe đốt lửa sưởi ấm. Mặc dù lần này có mang theo lều trại, nhưng vẫn kém xa so với việc có bốn bức tường che chắn.
Trương Khai và Hoắc Nhiễm cũng chẳng khá hơn là mấy, ưu thế duy nhất là bên bọn họ đông người hơn, hai người đã gặp mấy du khách tại một đỉnh núi không biết tên, mọi người đều là bèo nước gặp nhau, thế là họ vây quanh đống lửa rồi nói chuyện trên trời dưới biển một đêm.
Mặc dù Viên Mục Dã không yên tâm lắm, nhưng nửa đêm trước vẫn bình yên, Tằng Nam Nam cũng không cần cậu đánh thức mà tự mình bò dậy sau đó thúc giục: “Nhanh đi ngủ đi, để tôi canh cho…”
Lúc mới nằm xuống Viên Mục Dã thấy hơi khó ngủ, trong đầu cậu toàn suy nghĩ liên quan đến Sứ giả nhà trời và vợ Đại Quân tự sát, hiện giờ chỉ cần Viên Mục Dã rảnh rỗi… Là lại lập tức nghĩ đến hai vụ án này.
Sau đó Viên Mục Dã vừa suy nghĩ vừa từ từ ngủ thiếp đi, nhưng vào đúng lúc cậu chuẩn bị ngủ say thì đột nhiên nghe phía ngoài phòng truyền đến một tiếng gào thảm thiết, khiến Viên Mục Dã giật mình ngồi bật dậy.
Hai người đang nói chuyện thì thấy bà già cầm một bình nước nóng đến và bảo: “Điều kiện ở đây không như dưới núi, hai cô cậu cố chịu một đêm nhé. Đến đây nào, uống chút nước nóng đã…”
Viên Mục Dã vội vàng cảm ơn: “Bác gái à, ở đây điều kiện kém như vậy, sao bác và bác trai vẫn muốn ở lại đây!”
Tằng Nam Nam cũng phụ họa: “Đúng vậy đó! Ở đây đến cả điện cũng chẳng có, chẳng vui chút nào!”
Bà lão nghe xong thì cười rồi bảo: “Chúng tôi trước đây là công nhân của mỏ quặng, sau khi mỏ than dừng sản xuất thì lãnh đạo cấp trên của khu mỏ nói tất cả nhà ở và thiết bị đều là tải sản quốc gia, phải có người trông coi mới được. Nhưng lúc đó phần lớn mọi người đều muốn ra ngoài kiếm tiền, chẳng có ai muốn lên núi trông coi khu mỏ cả… Sức khỏe của tôi lúc bấy giờ không tốt lắm nên không thể ra ngoài làm công, cuối cùng đành thương lượng với chồng, không bằng để hai chúng tôi ở trên núi trông coi khu mỏ! Mặc dù tiền lương không cao, nhưng đủ ăn đủ uống là được. Vậy mà không ngờ đã trông coi một lèo hai mươi năm rồi…”
“Ôi! Hai bác đã ở nơi gian khổ này đến hai mươi năm? Làm sao mà chịu nổi chứ?” Tằng Nam Nam hỏi với vẻ khó mà tin nổi.
Bà lão than nhẹ rồi trả lời: “À… Cứ quen là được thôi, nếu bây giờ để hai ông bà già chúng tôi xuống núi sống có khi lại không quen.”
Trong lòng Viên Mục Dã cảm thấy hơi đồng tình với hai ông bà già này, cậu nhẹ nhàng hỏi: “Vậy bây giờ còn người phát tiền lương cho hai bác không?”
Bà lão bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật ra hai chúng tôi lên núi chưa được vài năm thì đơn vị đã nói là không có tiền nên không phát tiền lương cho chúng tôi nữa… Cũng may chúng tôi sống trong núi, mặc dù hơi khổ một chút, nhưng không có chỗ nào cần đến tiền cả. Trừ gạo ra thì những thứ khác chúng tôi có thể tự trồng, cũng không cần dùng tiền đi mua. Mặc dù chúng tôi không cần tiền nhưng trẻ con lại cần! Lúc đó chúng tôi để thằng cả ở nhà chú của nó, chi phí ăn mặc đều cần tiền, nó còn phải đi học cho nên mấy năm đó cuộc sống của chúng tôi thật sự không hề dễ chịu…Sau này lãnh đạo đơn vị cho chúng tôi về hưu sớm, họ nói làm như vậy có thể cầm về được vài trăm nghìn tiền mặt, thế là chúng tôi xuống núi ký tên, từ đó mới có tiền cho thằng cả đi học.”
Bà lão nói xong vành mắt lập tức đỏ lên, nhưng sau đó bà ta lấy lại tinh thần và nói: “Xem bác lại nói lan man này, phòng của hai đứa đã dọn dẹp xong rồi, hai đứa qua đó nghỉ ngơi đi!”
Viên Mục Dã lập tức lấy hai trăm tệ từ trong túi ra và bảo: “Bác gái à, đây là phí ăn ở, bác cầm đi.”
Bà lão nhận tiền xong thì rất vui sướng, bà ta vừa cười vừa nói: “Hai đứa ăn cơm chưa? Bác vừa làm xong cơm… Có muốn ăn cùng không?”
Tằng Nam Nam vội vàng từ chối: “Không được không được, chúng cháu vừa ăn một chút trên đường rồi nên bây giờ vẫn chưa đói, bác mau đi ăn đi, hai bọn cháu về phòng nghỉ ngơi đây.”
Sau đó bà lão dẫn bọn họ đi tới gian phòng cuối cùng trong nhà và bảo: “Chính là gian này, các cháu vào nghỉ ngơi đi!”
Hai người Viên Mục Dã tiến vào xem xét thì thấy căn phòng khá sạch sẽ… Nó không hề giống một căn phòng cũ đã bỏ hoang nhiều năm. Bà lão cũng đi theo vào trong, bà ấy nói: “Đây là phòng của thằng cả nhà bác lúc còn ở trên núi, không bẩn đâu… Bọn cháu chịu đựng một đêm nhé, phía sau có vại nước để rửa ráy.”
Sau khi tiễn bà lão, Tằng Nam Nam buồn bực hỏi: “Nếu mười mấy năm trước khu mỏ đã không phát lương cho họ, vậy hai vợ chồng ấy còn muốn ở lại trong rừng sâu núi thẳm này làm gì?”
Viên Mục Dã nhìn mặt trời đang dần lặn ngoài cửa sổ, cậu nói đầy ẩn ý: “Tự nhiên có lý do khiến bọn họ không thể không ở lại…”
Tằng Nam Nam không hiểu: “Có lý do gì mà bắt buộc phải ở lại? Chưa nói đến việc ở đây không có điện cũng chẳng có mạng, nếu bị bệnh thì phải làm sao? Từ đây lái xe đến huyện cũng mất năm tiếng, nếu thật sự có bệnh tật gì bất ngờ, chắc cũng chẳng kịp đưa đến bệnh viện.”
Viên Mục Dã nghe cô ấy nói lại không trả lời mà quay đầu nhìn những tờ giấy khen dán trên tường, từ tiểu học đến cấp 2, người tên Nghê Khải này luôn đạt thành tích ưu tú, mỗi năm đều là học sinh giỏi xuất sắc.
Tằng Nam Nam thấy Viên Mục Dã nhìn chằm chằm vào giấy khen trên tường, cũng xán lại hỏi: “Hai vợ chồng này họ Nghê?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Ừ, chắc thế… Nghê Khải có thể là thằng cả mà bác gái đã nói.”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Tằng Nam Nam suy nghĩ: “Đã có anh cả thì chắc phải có em hai! Tại sao ở đây không thấy đồ vật gì của cậu em thứ hai vậy?”
“Ai mà biết được? Có thể đứa thứ hai đấy cũng không nuôi ở bên người chứ sao…” Viên Mục Dã nói xong thì quay đầu nói nhỏ với Tằng Nam Nam: “Tối hôm nay hai chúng ta thay nhau trực đêm, cô đi ngủ trước đi.”
Tằng Nam Nam nhướng mày đáp lại: “Đêm hôm qua anh đâu có được ngủ ngon, hôm nay anh ngủ trước đi!”
Nhưng Viên Mục Dã lắc đầu bảo: “Tôi bây giờ chưa ngủ được… Cô đi ngủ đi!”
Tằng Nam Nam nghe vậy thì cũng không khách sáo nữa mà bò lên trên giường sưởi rồi lăn ra ngủ. Thật ra Viên Mục Dã không hề lừa Tằng Nam Nam, đúng là cậu không thể ngủ được, đặc biệt là trong hoàn cảnh vô cùng xa lạ này…
Sau đó Viên Mục Dã dùng điện thoại vệ tinh để báo cho Đoàn Phong biết bọn họ vẫn bình an, đồng thời cũng nói cho anh ta biết về vị trí cũng như việc gặp hai vợ chồng ông lão kia…
So với sự “ấm áp” của nhóm Viên Mục Dã, bên phía Đoàn Phong và Đại Quân lại thảm hơn rất nhiều, bọn họ đi theo Viên Mục Dã vào khu mỏ quặng xong thì không đi tiếp nữa, bởi vì nếu như tiếp tục tiến tới thì cũng chỉ có thể tập hợp ở tại nhà của hai ông bà già kia.
Thế là Đoàn Phong và Đại Quân đành dừng xe tại một khu rừng cách khu mỏ không xa, sau đó bọn họ xuống xe đốt lửa sưởi ấm. Mặc dù lần này có mang theo lều trại, nhưng vẫn kém xa so với việc có bốn bức tường che chắn.
Trương Khai và Hoắc Nhiễm cũng chẳng khá hơn là mấy, ưu thế duy nhất là bên bọn họ đông người hơn, hai người đã gặp mấy du khách tại một đỉnh núi không biết tên, mọi người đều là bèo nước gặp nhau, thế là họ vây quanh đống lửa rồi nói chuyện trên trời dưới biển một đêm.
Mặc dù Viên Mục Dã không yên tâm lắm, nhưng nửa đêm trước vẫn bình yên, Tằng Nam Nam cũng không cần cậu đánh thức mà tự mình bò dậy sau đó thúc giục: “Nhanh đi ngủ đi, để tôi canh cho…”
Lúc mới nằm xuống Viên Mục Dã thấy hơi khó ngủ, trong đầu cậu toàn suy nghĩ liên quan đến Sứ giả nhà trời và vợ Đại Quân tự sát, hiện giờ chỉ cần Viên Mục Dã rảnh rỗi… Là lại lập tức nghĩ đến hai vụ án này.
Sau đó Viên Mục Dã vừa suy nghĩ vừa từ từ ngủ thiếp đi, nhưng vào đúng lúc cậu chuẩn bị ngủ say thì đột nhiên nghe phía ngoài phòng truyền đến một tiếng gào thảm thiết, khiến Viên Mục Dã giật mình ngồi bật dậy.
Bình luận facebook