Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 160 - Chương 160 CON ĐƯỜNG BỊ BỎ HOANG
Chương 160 CON ĐƯỜNG BỊ BỎ HOANG
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi nói: “Trong tư liệu có nhắc đến chuyện người của đội cứu hộ đã từng đến núi Viên Mạo tìm kiếm không?”
Tằng Nam Nam lắc đầu đáp: “Không có nhắc đến điều này… Nhưng đường này không đi được, mấy người Lâm Cấn lại lái xe lên núi nên chắc cũng chỉ đi được con đường bên trái này thôi!”
Viên Mục Dã bảo Tằng Nam Nam chờ trong xe một lúc, còn mình đi tới con đường bên phải kiểm tra kĩ…
Trong tình huống bình thường, nếu là du khách lái xe thì lựa chọn đầu tiên chính là con đường bên trái. Nhưng Lâm Cấn lại khác, anh ta là một nhà văn, lần này lên núi chính là để sưu tầm cảm hứng truyện, cho nên có cái gì hấp dẫn hơn một khu mỏ quặng bỏ hoang chứ?
Trực giác của Viên Mục Dã luôn rất chuẩn, khi cậu đi xung quanh con đường bên cạnh thì thấy có một đám cỏ dại và lùm cây bị đổ rạp, chắc trước đó đã bị xe đè lên…
Viên Mục Dã tiến lên nhìn kĩ hơn, cậu phát hiện chỗ đó có vài tảng đá lớn nặng hơn năm mươi cân, nếu dịch những tảng đá này sang bên cạnh thì xe của bọn họ có thể lái qua.
Để kiểm chứng suy nghĩ của hình, Viên Mục Dã còn cố ý đẩy mấy tảng đá đó… Cậu phát hiện một người đẩy một tảng đá hơi vất vả nhưng hai người thì không có vấn đề gì.
Nhưng bây giờ bên cạnh Viên Mục Dã chỉ có một mình Tằng Nam Nam, cô gái nhỏ này mặc dù khá sát phạt quyết đoán, nhưng cũng không thể nào giống đàn ông mà bê một tảng đá vài chục cân được… Hơn nữa còn không phải một hay hai tảng đá, Viên Mục Dã đã đếm qua, phải có tầm năm tảng đá hơn năm mươi cân, kể cả cậu có dùng hết sức bú sữa mẹ chắc cũng không khiêng hết được!
Nghĩ đi nghĩ lại, Viên Mục Dã quyết định tạm thời thay đổi kế hoạch, trước tiên chờ hai tổ còn lại. Bởi vì trực giác nói cho cậu biết, rất có thể nhà văn Lâm Cấn đã chọn con đường đi tới núi Viên Mạo này.
Còn phía bên kia, tổ hai người Trương Khai và Hoắc Nhiễm lúc đầu đúng là đi theo phía sau Viên Mục Dã, nhưng nửa đường lại bị Đoàn Phong lái xe bắt kịp, cho nên hai nhóm đó vẫn đang trong quá trình “Kẻ chạy người đuổi”.
Nhóm bọn họ vừa rời khỏi chỗ nghỉ thì điện thoại đã không còn tín hiệu nữa, nhưng trước khi xuất phát Đoàn Phong đã đưa cho mỗi tổ một bộ điện thoại vệ tinh, để có thể gọi cho nhau vào lúc quan trọng hoặc gọi ra ngoài tìm cứu trợ.
Ngay khi Viên Mục Dã chuẩn bị dùng điện thoại gọi cho bọn họ, cậu lại thấy bụi bay mù mịt trên con đường đất phía xa… Hai chiếc xe đang đuổi sát nhau và tiến về chỗ bọn họ.
Tằng Nam Nam chỉ nhìn thoáng qua rồi lạnh lùng nói: “Đám dở hơi, ở chỗ này mà còn đua xe!”
Lúc này Viên Mục Dã mới nhìn rõ, người đến không phải ai khác mà chính là hai người nhóm anh em và hai người nhóm phượt thủ. Chắc mấy người đó cũng không ngờ Viên Mục Dã lại chờ họ ở chỗ này.
Tất cả đều phanh gấp ở bên đường.
Trương Khai xuống xe trước và hỏi luôn: “Sao mấy người không lên núi như kế hoạch vậy?”
Viên Mục Dã tiện tay chỉ vào đoạn đường đang bị chặn và nói: “Tôi nghi đám người Lâm Cấn đã đi con đường này…”
Lúc này vài người khác cũng xuống xe, Hoắc Nhiễm đi đến chỗ đám cây khô xen lẫn dây kẽm, cậu ta nói: “Bị chặn hết rồi… Bọn họ lái xe lên đó kiểu gì?”
Không đợi Viên Mục Dã trả lời, Đoàn Phong và Đại Quân đã vây quanh bên cạnh, họ phát hiện đám lùm cây đổ rạp và vài tảng đá lớn.
Đoàn Phong dùng sức đẩy một tảng đá: “Bọn họ có năm người, chắc có thể đẩy những tảng đá này sang một bên, sau khi lái xe qua lại đẩy chúng trở về.”
Trương Khai bĩu môi: “Mấy người tụ tập ở đây là đợi bọn tôi đến cùng khiêng đá hả!”
Viên Mục Dã nhún vai: “Tất nhiên rồi! Tôi đâu phải thủy thủ Popeye, sao có thể di chuyển mấy tảng đá này một mình?”
Đại Quân nhìn thoáng qua con đường dẫn lên núi rồi quay đầu hỏi: “Sao cậu biết Lâm Cấn chắc chắn đã đi con đường này hả?”
“Tôi cũng không thể khẳng định trăm phần trăm, nhưng Lâm Cấn lên núi là để sưu tầm ý tưởng, nếu như tôi là anh ta thì chắc chắn sẽ đi con đường đến khu mỏ quặng… Nhưng để cho an toàn thì chúng ta vẫn phải tiếp tục chia ra hành động.”
Sau đó mấy người cùng nhau đẩy mấy tảng đá lớn sang bên cạnh, Viên Mục Dã lái vòng xe lên con đường dẫn đến núi Viên Mạo. Sau khi bọn họ bàn bạc qua với nhau thì đều cảm thấy tình huống trước mắt chưa rõ, cho nên vẫn để Viên Mục Dã và Tằng Nam Nam đi trước, Đoàn Phong và Đại Quân đi theo phía sau phòng ngừa có biến cố gì đó bất ngờ xảy ra.
Còn về phía Trương Khai và Hoắc Nhiễm, hai người họ tiếp tục đi con đường núi bên trái. Như vậy bất kể bên nào điều tra được gì thì đều có thể dùng điện thoại vệ tinh gọi những người khác đến tập hợp…
Sau đó Viên Mục Dã dùng Bluetooth trên điện thoại gửi tấm bản đồ khu mỏ quặng cho hai tổ kia để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
Khi xe xuất phát, Viên Mục Dã lái xe càng cẩn thận hơn, mặc dù con đường này không hư hỏng nặng như dự đoán, nhưng cũng thật sự rất nguy hiểm, có khá nhiều chỗ vòng vèo, có chỗ thì một bên là vách đá một bên là vực, không cẩn thận có thể gây tai nạn chết người.
Đến cả Tằng Nam Nam luôn bình tĩnh mà lúc này cũng khẩn trương nắm chặt tay vào dây an toàn trước ngực: “Chẳng lẽ mấy người Lâm Cấn đã lao cả người lẫn xe xuống dưới đó?”
Viên Mục Dã nhìn thoáng qua vực sâu bên trái rồi trả lời: “Không đâu… Dưới đó là khu vực lúc trước chúng ta đã đi qua, nếu bọn họ thật sự rơi từ đây xuống thì chắc chắn đã bị người khác phát hiện từ lâu rồi.”
Sau khi qua đoạn đường vòng vèo, Viên Mục Dã dừng xe ở một chỗ khá an toàn, sau đó đẩy cửa xe đi xuống. Tằng Nam Nam vẫn đắm chìm trong sự sợ hãi lúc bên bờ vực vừa rồi cho nên không biết Viên Mục Dã muốn xuống xe làm gì.
Cô thấy Viên Mục Dã đi tới giữa đường rồi từ từ ngồi xuống, sau đó cẩn thận quan sát mặt đường…
Vietwriter.vn
Lúc này Tằng Nam Nam đi tới bên cạnh và hỏi: “Sao rồi? Anh phát hiện ra gì à?”
Viên Mục Dã chỉ vào một khu vực có màu sắc đậm nhạt không đều trên đường và nói: “Vừa rồi đi trên con đường này tôi đã có cảm giác không đúng lắm… Ông chủ của homestay đã nói là con đường này nhiều năm rồi không được tu sửa, nhưng rõ ràng ở đây có dấu vết được sửa chữa.”
Tằng Nam Nam suy ngẫm một lúc rồi hỏi: “Chẳng phải ông ta nói có một số người đi tới núi Viên Mạo chụp ảnh đấy à? Nhỡ là mấy người đó sửa thì sao?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Chẳng có ai vì chụp mấy tấm ảnh mà đi sửa đường trước cả, hơn nữa người lái xe mà chúng ta gặp lúc trước cũng đã nói, người dân ở đây đều biết trên núi Viên Mạo có rất nhiều khu vực bị sạt lở… Liều chết lên núi chỉ vì chụp ảnh? Cô cảm thấy có khả năng này à?”
Viên Mục Dã nói xong bèn đứng dậy, cậu nhìn con đường dưới chân rồi lẩm bẩm: “Rốt cuộc là ai đã sửa con đường vận chuyển than đá đã bị bỏ hoang này chứ…”
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi nói: “Trong tư liệu có nhắc đến chuyện người của đội cứu hộ đã từng đến núi Viên Mạo tìm kiếm không?”
Tằng Nam Nam lắc đầu đáp: “Không có nhắc đến điều này… Nhưng đường này không đi được, mấy người Lâm Cấn lại lái xe lên núi nên chắc cũng chỉ đi được con đường bên trái này thôi!”
Viên Mục Dã bảo Tằng Nam Nam chờ trong xe một lúc, còn mình đi tới con đường bên phải kiểm tra kĩ…
Trong tình huống bình thường, nếu là du khách lái xe thì lựa chọn đầu tiên chính là con đường bên trái. Nhưng Lâm Cấn lại khác, anh ta là một nhà văn, lần này lên núi chính là để sưu tầm cảm hứng truyện, cho nên có cái gì hấp dẫn hơn một khu mỏ quặng bỏ hoang chứ?
Trực giác của Viên Mục Dã luôn rất chuẩn, khi cậu đi xung quanh con đường bên cạnh thì thấy có một đám cỏ dại và lùm cây bị đổ rạp, chắc trước đó đã bị xe đè lên…
Viên Mục Dã tiến lên nhìn kĩ hơn, cậu phát hiện chỗ đó có vài tảng đá lớn nặng hơn năm mươi cân, nếu dịch những tảng đá này sang bên cạnh thì xe của bọn họ có thể lái qua.
Để kiểm chứng suy nghĩ của hình, Viên Mục Dã còn cố ý đẩy mấy tảng đá đó… Cậu phát hiện một người đẩy một tảng đá hơi vất vả nhưng hai người thì không có vấn đề gì.
Nhưng bây giờ bên cạnh Viên Mục Dã chỉ có một mình Tằng Nam Nam, cô gái nhỏ này mặc dù khá sát phạt quyết đoán, nhưng cũng không thể nào giống đàn ông mà bê một tảng đá vài chục cân được… Hơn nữa còn không phải một hay hai tảng đá, Viên Mục Dã đã đếm qua, phải có tầm năm tảng đá hơn năm mươi cân, kể cả cậu có dùng hết sức bú sữa mẹ chắc cũng không khiêng hết được!
Nghĩ đi nghĩ lại, Viên Mục Dã quyết định tạm thời thay đổi kế hoạch, trước tiên chờ hai tổ còn lại. Bởi vì trực giác nói cho cậu biết, rất có thể nhà văn Lâm Cấn đã chọn con đường đi tới núi Viên Mạo này.
Còn phía bên kia, tổ hai người Trương Khai và Hoắc Nhiễm lúc đầu đúng là đi theo phía sau Viên Mục Dã, nhưng nửa đường lại bị Đoàn Phong lái xe bắt kịp, cho nên hai nhóm đó vẫn đang trong quá trình “Kẻ chạy người đuổi”.
Nhóm bọn họ vừa rời khỏi chỗ nghỉ thì điện thoại đã không còn tín hiệu nữa, nhưng trước khi xuất phát Đoàn Phong đã đưa cho mỗi tổ một bộ điện thoại vệ tinh, để có thể gọi cho nhau vào lúc quan trọng hoặc gọi ra ngoài tìm cứu trợ.
Ngay khi Viên Mục Dã chuẩn bị dùng điện thoại gọi cho bọn họ, cậu lại thấy bụi bay mù mịt trên con đường đất phía xa… Hai chiếc xe đang đuổi sát nhau và tiến về chỗ bọn họ.
Tằng Nam Nam chỉ nhìn thoáng qua rồi lạnh lùng nói: “Đám dở hơi, ở chỗ này mà còn đua xe!”
Lúc này Viên Mục Dã mới nhìn rõ, người đến không phải ai khác mà chính là hai người nhóm anh em và hai người nhóm phượt thủ. Chắc mấy người đó cũng không ngờ Viên Mục Dã lại chờ họ ở chỗ này.
Tất cả đều phanh gấp ở bên đường.
Trương Khai xuống xe trước và hỏi luôn: “Sao mấy người không lên núi như kế hoạch vậy?”
Viên Mục Dã tiện tay chỉ vào đoạn đường đang bị chặn và nói: “Tôi nghi đám người Lâm Cấn đã đi con đường này…”
Lúc này vài người khác cũng xuống xe, Hoắc Nhiễm đi đến chỗ đám cây khô xen lẫn dây kẽm, cậu ta nói: “Bị chặn hết rồi… Bọn họ lái xe lên đó kiểu gì?”
Không đợi Viên Mục Dã trả lời, Đoàn Phong và Đại Quân đã vây quanh bên cạnh, họ phát hiện đám lùm cây đổ rạp và vài tảng đá lớn.
Đoàn Phong dùng sức đẩy một tảng đá: “Bọn họ có năm người, chắc có thể đẩy những tảng đá này sang một bên, sau khi lái xe qua lại đẩy chúng trở về.”
Trương Khai bĩu môi: “Mấy người tụ tập ở đây là đợi bọn tôi đến cùng khiêng đá hả!”
Viên Mục Dã nhún vai: “Tất nhiên rồi! Tôi đâu phải thủy thủ Popeye, sao có thể di chuyển mấy tảng đá này một mình?”
Đại Quân nhìn thoáng qua con đường dẫn lên núi rồi quay đầu hỏi: “Sao cậu biết Lâm Cấn chắc chắn đã đi con đường này hả?”
“Tôi cũng không thể khẳng định trăm phần trăm, nhưng Lâm Cấn lên núi là để sưu tầm ý tưởng, nếu như tôi là anh ta thì chắc chắn sẽ đi con đường đến khu mỏ quặng… Nhưng để cho an toàn thì chúng ta vẫn phải tiếp tục chia ra hành động.”
Sau đó mấy người cùng nhau đẩy mấy tảng đá lớn sang bên cạnh, Viên Mục Dã lái vòng xe lên con đường dẫn đến núi Viên Mạo. Sau khi bọn họ bàn bạc qua với nhau thì đều cảm thấy tình huống trước mắt chưa rõ, cho nên vẫn để Viên Mục Dã và Tằng Nam Nam đi trước, Đoàn Phong và Đại Quân đi theo phía sau phòng ngừa có biến cố gì đó bất ngờ xảy ra.
Còn về phía Trương Khai và Hoắc Nhiễm, hai người họ tiếp tục đi con đường núi bên trái. Như vậy bất kể bên nào điều tra được gì thì đều có thể dùng điện thoại vệ tinh gọi những người khác đến tập hợp…
Sau đó Viên Mục Dã dùng Bluetooth trên điện thoại gửi tấm bản đồ khu mỏ quặng cho hai tổ kia để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
Khi xe xuất phát, Viên Mục Dã lái xe càng cẩn thận hơn, mặc dù con đường này không hư hỏng nặng như dự đoán, nhưng cũng thật sự rất nguy hiểm, có khá nhiều chỗ vòng vèo, có chỗ thì một bên là vách đá một bên là vực, không cẩn thận có thể gây tai nạn chết người.
Đến cả Tằng Nam Nam luôn bình tĩnh mà lúc này cũng khẩn trương nắm chặt tay vào dây an toàn trước ngực: “Chẳng lẽ mấy người Lâm Cấn đã lao cả người lẫn xe xuống dưới đó?”
Viên Mục Dã nhìn thoáng qua vực sâu bên trái rồi trả lời: “Không đâu… Dưới đó là khu vực lúc trước chúng ta đã đi qua, nếu bọn họ thật sự rơi từ đây xuống thì chắc chắn đã bị người khác phát hiện từ lâu rồi.”
Sau khi qua đoạn đường vòng vèo, Viên Mục Dã dừng xe ở một chỗ khá an toàn, sau đó đẩy cửa xe đi xuống. Tằng Nam Nam vẫn đắm chìm trong sự sợ hãi lúc bên bờ vực vừa rồi cho nên không biết Viên Mục Dã muốn xuống xe làm gì.
Cô thấy Viên Mục Dã đi tới giữa đường rồi từ từ ngồi xuống, sau đó cẩn thận quan sát mặt đường…
Vietwriter.vn
Lúc này Tằng Nam Nam đi tới bên cạnh và hỏi: “Sao rồi? Anh phát hiện ra gì à?”
Viên Mục Dã chỉ vào một khu vực có màu sắc đậm nhạt không đều trên đường và nói: “Vừa rồi đi trên con đường này tôi đã có cảm giác không đúng lắm… Ông chủ của homestay đã nói là con đường này nhiều năm rồi không được tu sửa, nhưng rõ ràng ở đây có dấu vết được sửa chữa.”
Tằng Nam Nam suy ngẫm một lúc rồi hỏi: “Chẳng phải ông ta nói có một số người đi tới núi Viên Mạo chụp ảnh đấy à? Nhỡ là mấy người đó sửa thì sao?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Chẳng có ai vì chụp mấy tấm ảnh mà đi sửa đường trước cả, hơn nữa người lái xe mà chúng ta gặp lúc trước cũng đã nói, người dân ở đây đều biết trên núi Viên Mạo có rất nhiều khu vực bị sạt lở… Liều chết lên núi chỉ vì chụp ảnh? Cô cảm thấy có khả năng này à?”
Viên Mục Dã nói xong bèn đứng dậy, cậu nhìn con đường dưới chân rồi lẩm bẩm: “Rốt cuộc là ai đã sửa con đường vận chuyển than đá đã bị bỏ hoang này chứ…”
Bình luận facebook