Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 165 - Chương 165 MÈO VỜN CHUỘT
Chương 165 MÈO VỜN CHUỘT
Bà lão nghe xong mà mặt biến sắc, hiển nhiên bà ta đã nghĩ đến điều gì đó… Nhưng miệng lại nói: “Trên núi này chỉ có hai vợ chồng chúng tôi thôi, không có ai khác đâu.”
Viên Mục Dã trầm giọng chất vấn: “Vậy xin hỏi căn phòng đằng sau khóa hai người kia là ai?”
Bà lão đột nhiên hơi kích động mà quát lên: “Cậu nói bậy bạ gì vậy, chỗ đó làm gì có ai!”
Viên Mục Dã thấy vậy lại càng xác định hai vợ chồng già biết chuyện này, nhưng vì nguyên nhân nào đó mà họ không muốn thừa nhận mà thôi…
“Bác ơi, bạn gái của cháu bị mất tích rồi, cháu không quan tâm hai người đang giam giữ ai ở phía sau, bây giờ cháu chỉ lo lắng bọn họ có thể gây nguy hiểm cho bạn gái của cháu hay không thôi!” Viên Mục Dã cố nhẫn nhịn nói.
Ông già lúc này cũng nghe thấy âm thanh nên đi ra, ông ta nói với vẻ mặt rất khó coi: “Căn phòng đằng sau đang nhốt hai đứa con bị điên của chúng tôi, hai đứa nó vẫn luôn bị nhốt, bạn gái của cậu mất tích thì có liên quan gì tới chúng?”
Viên Mục Dã thấy bọn họ thừa nhận, bèn nghiêm nghị nói. “Bây giờ bác qua đó xem một chút đi, không biết là ai đã thả họ ra từ lâu rồi!”
Hai ông bà già nghe thế liền biến sắc, họ không có tinh thần nói chuyện với Viên Mục Dã nữa mà vội xoay người chạy về phía sau… Viên Mục Dã lập tức đi theo. Khi hai vợ chồng ông lão đến nhìn thấy cảnh cửa đang mở toang thì đều cảm thấy choáng váng.
“Có phải thằng cả về không?” Bà lão hỏi nhỏ.
Ông lão lắc đầu: “Nó không thể nào đã về mà chẳng chào hỏi một tiếng được!”
Viên Mục Dã sốt ruột tìm Tằng Nam Nam nên hỏi gấp: “Nếu bọn họ là con của hai người, vậy chắc hai bác có cách gọi họ về chứ?”
Bà lão có vẻ hơi hoảng sợ, trả lời: “Hai đứa con của tôi đầu óc không được bình thường cho lắm, mọi ngày tôi luôn nhốt chúng trong căn phòng này, chưa từng để chúng chạy ra bên ngoài… Bây giờ không thấy đâu cả, chúng tôi cũng không biết phải đi đâu mà tìm!”
Viên Mục Dã nghe vậy thì không tin mà hỏi lại: “Bác xác định vẫn luôn nhốt bọn họ, từ trước đến giờ chưa từng thả ra sao?”
Bà lão vừa muốn trả lời thì lại nghe thấy ông lão lạnh lùng nói: “Chúng tôi nói không tức là không, hai đứa bé này có số mệnh không tốt, vừa sinh ra đã có bệnh điên, cậu nghĩ tại vì sao hai chúng tôi vẫn luôn sống ở chỗ này nhiều năm như vậy chứ, cũng chính là vì hai đứa nó đấy!”
Viên Mục Dã thấy sắc mặt ông già có vẻ không giống nói dối, nhưng rõ ràng là hai người quái lạ kia bị ai đó cố ý thả ra, nghĩ đến đây cậu sầm mặt xuống, hỏi tiếp: “Ngoài hai bác ra thì còn ai có thể thả họ không?”
Ông già nghe xong xua tay trả lời: “Ở đây chỉ có gia đình bốn người chúng tôi thôi, không còn người nào khác, chuyện không thấy cô gái kia chắc chắn không liên quan đến mấy đứa chúng nó, biết đâu cô ta đã chạy đến chỗ nào rồi!”
Viên Mục Dã hừ lạnh bảo: “Vậy còn Nghê Khải? Đứa con này của hai bác chắc không bị điên chứ?”
Không ngờ ông già nghe vậy lại lạnh nhạt đáp: “Tôi nghĩ rằng cậu đã sai rồi, Nghê Khải không phải là con của tôi, từ bé nó đã được chú nó nhận làm con thừa tự, không hề liên quan gì đến gia đình tôi nữa.”
Viên Mục Dã lập tức cảm thấy nghi ngờ, nếu như cậu nhớ không nhầm thì trước đó bà lão không phải nói như vậy, bà ta đã nói là đứa con lớn vẫn luôn được gửi nuôi tại nhà chú của nó, hơn nữa bọn họ còn phải gửi tiền qua đó hàng tháng… Tại sao đến miệng ông già lại biến thành nhận con thừa tự?
Bà lão thấy sắc mặt Viên Mục Dã sầm sì thì biết nếu cậu không tìm được bạn gái sẽ không từ bỏ, bà ta bèn nói nhỏ với ông lão: “Hay là ông cầm đèn pin đi tìm với cậu ấy một chút đi! Trời tối thế này rồi, có khi cô gái đó ra ngoài đi vệ sinh rồi lạc đường cũng nên.” Vietwriter.vn
Ông già tức giận đáp lại: “Còn cần bà nói à, bà mau về thổi còi đi, để xem thằng hai và thằng ba có thể không nhịn được mà tự chạy về không!”
Sau đó ông già về phòng lấy chiếc đèn pin rồi dẫn theo Viên Mục Dã đi tìm ở chỗ dãy nhà cũ… Bọn họ chưa đi được xa thì đã nghe sau lưng có tiếng còi ô ô vang lên.
Viên Mục Dã hơi nghi ngờ nhìn về phía ông lão, ông ta thở dài: “Hai đứa con nhà tôi bị điên rất nặng, thứ duy nhất chúng nó hiểu là còi báo ăn cơm. Có lẽ hai đứa nó chỉ chạy ra ngoài chơi thôi, chắc chắn không hề liên quan đến việc cô gái kia mất tích!”
Có liên quan hay không thì phải tìm được Tằng Nam Nam mới biết được, Viên Mục Dã tuyệt đối sẽ không nghe lời nói từ một phía của ông già này… Không ngờ khi bọn họ đi tới giữa khu ký túc, bỗng thấy một bóng đen nhoáng lên ở phía trước!
Ông già vừa thấy thì hô to một tiếng: “Thằng ba!” Sau đó đuổi theo mà không quay đầu lại.
Viên Mục Dã không ngờ ông già này đã nhiều tuổi rồi mà vẫn có thể chạy nhanh đến thế, ông ta xoay người một cái là biến mất ở cái ngõ trước mặt! Viên Mục Dã đuổi theo vài bước, cuối cùng chỉ kịp nhìn thấy hai cái bóng chạy về phía khu ký túc xá ở hướng Tây.
Viên Mục Dã đứng tại chỗ nhìn xung quanh, cậu đoán bóng đen vừa nhìn thấy họ đã bỏ chạy chắc chắn không phải là Tằng Nam Nam, có thể đó là một đứa con bị điên của ông lão. Còn Tằng Nam Nam… Viên Mục Dã tin rằng với bản lĩnh của cô ấy, kể cả đối phương là một người bệnh tâm thần cực kỳ nguy hiểm cũng chưa chắc đã có thể làm Tằng Nam Nam bị thương được. Thế nhưng cái gã thần bí đánh cậu ngất xỉu lại là một tai họa ngầm rất lớn.
Ngay lúc Viên Mục Dã hơi đau đầu không biết phải đi đâu tìm Tằng Nam Nam, cậu bỗng nghe được bên tai có một tiếng xé gió, tiếp theo là một mũi tên nỏ dài tầm hai mươi phân cắm phập vào cánh cửa bên cạnh mình!
Viên Mục Dã không ngờ lại có thể nhìn thấy thứ vũ khí lạnh thời cổ ở chỗ này, cậu đang muốn náu mình vào bóng tối theo phản xạ để tìm vị trí mũi tên phát ra… Nhưng Viên Mục Dã nhanh chóng hiểu ra cảnh tượng trước mặt không phải là hiện thực, nó thuộc về từ trường tư duy của người nào đó.
Quả nhiên chỉ một lát sau Viên Mục Dã đã nhìn thấy một người đàn ông mặc áo jacket màu vàng khập khễnh chạy tới từ cách đó không xa, mà mũi tên vừa rồi là bắn về phía anh ta.
Viên Mục Dã đang muốn đợi người đó chạy đến gần để nhìn kĩ khuôn mặt, nhưng anh ta chưa kịp chạy đến gần Viên Mục Dã thì chân phải đã trúng một mũi tên, người lập tức ngã lăn ra đất…
Lúc này có một người từ xa đang đuổi đến, nhưng khi người đàn ông mặc áo jacket màu vàng ngã xuống đất, người kia lại không vội vàng tiến lên mà ung dung nhìn người đàn ông áo vàng giãy giụa đứng dậy, tiếp tục tập tễnh chạy về phía trước.
Giữa hai người giống như trò chơi “mèo vờn chuột” ngoài đời thực vậy… Con mèo lần lượt thả con chuột mà mình bắt được đi, sau đó lại lần lượt bắt về, đến tận khi con chuột kiệt sức thì nó mới ăn thịt con chuột.
Bà lão nghe xong mà mặt biến sắc, hiển nhiên bà ta đã nghĩ đến điều gì đó… Nhưng miệng lại nói: “Trên núi này chỉ có hai vợ chồng chúng tôi thôi, không có ai khác đâu.”
Viên Mục Dã trầm giọng chất vấn: “Vậy xin hỏi căn phòng đằng sau khóa hai người kia là ai?”
Bà lão đột nhiên hơi kích động mà quát lên: “Cậu nói bậy bạ gì vậy, chỗ đó làm gì có ai!”
Viên Mục Dã thấy vậy lại càng xác định hai vợ chồng già biết chuyện này, nhưng vì nguyên nhân nào đó mà họ không muốn thừa nhận mà thôi…
“Bác ơi, bạn gái của cháu bị mất tích rồi, cháu không quan tâm hai người đang giam giữ ai ở phía sau, bây giờ cháu chỉ lo lắng bọn họ có thể gây nguy hiểm cho bạn gái của cháu hay không thôi!” Viên Mục Dã cố nhẫn nhịn nói.
Ông già lúc này cũng nghe thấy âm thanh nên đi ra, ông ta nói với vẻ mặt rất khó coi: “Căn phòng đằng sau đang nhốt hai đứa con bị điên của chúng tôi, hai đứa nó vẫn luôn bị nhốt, bạn gái của cậu mất tích thì có liên quan gì tới chúng?”
Viên Mục Dã thấy bọn họ thừa nhận, bèn nghiêm nghị nói. “Bây giờ bác qua đó xem một chút đi, không biết là ai đã thả họ ra từ lâu rồi!”
Hai ông bà già nghe thế liền biến sắc, họ không có tinh thần nói chuyện với Viên Mục Dã nữa mà vội xoay người chạy về phía sau… Viên Mục Dã lập tức đi theo. Khi hai vợ chồng ông lão đến nhìn thấy cảnh cửa đang mở toang thì đều cảm thấy choáng váng.
“Có phải thằng cả về không?” Bà lão hỏi nhỏ.
Ông lão lắc đầu: “Nó không thể nào đã về mà chẳng chào hỏi một tiếng được!”
Viên Mục Dã sốt ruột tìm Tằng Nam Nam nên hỏi gấp: “Nếu bọn họ là con của hai người, vậy chắc hai bác có cách gọi họ về chứ?”
Bà lão có vẻ hơi hoảng sợ, trả lời: “Hai đứa con của tôi đầu óc không được bình thường cho lắm, mọi ngày tôi luôn nhốt chúng trong căn phòng này, chưa từng để chúng chạy ra bên ngoài… Bây giờ không thấy đâu cả, chúng tôi cũng không biết phải đi đâu mà tìm!”
Viên Mục Dã nghe vậy thì không tin mà hỏi lại: “Bác xác định vẫn luôn nhốt bọn họ, từ trước đến giờ chưa từng thả ra sao?”
Bà lão vừa muốn trả lời thì lại nghe thấy ông lão lạnh lùng nói: “Chúng tôi nói không tức là không, hai đứa bé này có số mệnh không tốt, vừa sinh ra đã có bệnh điên, cậu nghĩ tại vì sao hai chúng tôi vẫn luôn sống ở chỗ này nhiều năm như vậy chứ, cũng chính là vì hai đứa nó đấy!”
Viên Mục Dã thấy sắc mặt ông già có vẻ không giống nói dối, nhưng rõ ràng là hai người quái lạ kia bị ai đó cố ý thả ra, nghĩ đến đây cậu sầm mặt xuống, hỏi tiếp: “Ngoài hai bác ra thì còn ai có thể thả họ không?”
Ông già nghe xong xua tay trả lời: “Ở đây chỉ có gia đình bốn người chúng tôi thôi, không còn người nào khác, chuyện không thấy cô gái kia chắc chắn không liên quan đến mấy đứa chúng nó, biết đâu cô ta đã chạy đến chỗ nào rồi!”
Viên Mục Dã hừ lạnh bảo: “Vậy còn Nghê Khải? Đứa con này của hai bác chắc không bị điên chứ?”
Không ngờ ông già nghe vậy lại lạnh nhạt đáp: “Tôi nghĩ rằng cậu đã sai rồi, Nghê Khải không phải là con của tôi, từ bé nó đã được chú nó nhận làm con thừa tự, không hề liên quan gì đến gia đình tôi nữa.”
Viên Mục Dã lập tức cảm thấy nghi ngờ, nếu như cậu nhớ không nhầm thì trước đó bà lão không phải nói như vậy, bà ta đã nói là đứa con lớn vẫn luôn được gửi nuôi tại nhà chú của nó, hơn nữa bọn họ còn phải gửi tiền qua đó hàng tháng… Tại sao đến miệng ông già lại biến thành nhận con thừa tự?
Bà lão thấy sắc mặt Viên Mục Dã sầm sì thì biết nếu cậu không tìm được bạn gái sẽ không từ bỏ, bà ta bèn nói nhỏ với ông lão: “Hay là ông cầm đèn pin đi tìm với cậu ấy một chút đi! Trời tối thế này rồi, có khi cô gái đó ra ngoài đi vệ sinh rồi lạc đường cũng nên.” Vietwriter.vn
Ông già tức giận đáp lại: “Còn cần bà nói à, bà mau về thổi còi đi, để xem thằng hai và thằng ba có thể không nhịn được mà tự chạy về không!”
Sau đó ông già về phòng lấy chiếc đèn pin rồi dẫn theo Viên Mục Dã đi tìm ở chỗ dãy nhà cũ… Bọn họ chưa đi được xa thì đã nghe sau lưng có tiếng còi ô ô vang lên.
Viên Mục Dã hơi nghi ngờ nhìn về phía ông lão, ông ta thở dài: “Hai đứa con nhà tôi bị điên rất nặng, thứ duy nhất chúng nó hiểu là còi báo ăn cơm. Có lẽ hai đứa nó chỉ chạy ra ngoài chơi thôi, chắc chắn không hề liên quan đến việc cô gái kia mất tích!”
Có liên quan hay không thì phải tìm được Tằng Nam Nam mới biết được, Viên Mục Dã tuyệt đối sẽ không nghe lời nói từ một phía của ông già này… Không ngờ khi bọn họ đi tới giữa khu ký túc, bỗng thấy một bóng đen nhoáng lên ở phía trước!
Ông già vừa thấy thì hô to một tiếng: “Thằng ba!” Sau đó đuổi theo mà không quay đầu lại.
Viên Mục Dã không ngờ ông già này đã nhiều tuổi rồi mà vẫn có thể chạy nhanh đến thế, ông ta xoay người một cái là biến mất ở cái ngõ trước mặt! Viên Mục Dã đuổi theo vài bước, cuối cùng chỉ kịp nhìn thấy hai cái bóng chạy về phía khu ký túc xá ở hướng Tây.
Viên Mục Dã đứng tại chỗ nhìn xung quanh, cậu đoán bóng đen vừa nhìn thấy họ đã bỏ chạy chắc chắn không phải là Tằng Nam Nam, có thể đó là một đứa con bị điên của ông lão. Còn Tằng Nam Nam… Viên Mục Dã tin rằng với bản lĩnh của cô ấy, kể cả đối phương là một người bệnh tâm thần cực kỳ nguy hiểm cũng chưa chắc đã có thể làm Tằng Nam Nam bị thương được. Thế nhưng cái gã thần bí đánh cậu ngất xỉu lại là một tai họa ngầm rất lớn.
Ngay lúc Viên Mục Dã hơi đau đầu không biết phải đi đâu tìm Tằng Nam Nam, cậu bỗng nghe được bên tai có một tiếng xé gió, tiếp theo là một mũi tên nỏ dài tầm hai mươi phân cắm phập vào cánh cửa bên cạnh mình!
Viên Mục Dã không ngờ lại có thể nhìn thấy thứ vũ khí lạnh thời cổ ở chỗ này, cậu đang muốn náu mình vào bóng tối theo phản xạ để tìm vị trí mũi tên phát ra… Nhưng Viên Mục Dã nhanh chóng hiểu ra cảnh tượng trước mặt không phải là hiện thực, nó thuộc về từ trường tư duy của người nào đó.
Quả nhiên chỉ một lát sau Viên Mục Dã đã nhìn thấy một người đàn ông mặc áo jacket màu vàng khập khễnh chạy tới từ cách đó không xa, mà mũi tên vừa rồi là bắn về phía anh ta.
Viên Mục Dã đang muốn đợi người đó chạy đến gần để nhìn kĩ khuôn mặt, nhưng anh ta chưa kịp chạy đến gần Viên Mục Dã thì chân phải đã trúng một mũi tên, người lập tức ngã lăn ra đất…
Lúc này có một người từ xa đang đuổi đến, nhưng khi người đàn ông mặc áo jacket màu vàng ngã xuống đất, người kia lại không vội vàng tiến lên mà ung dung nhìn người đàn ông áo vàng giãy giụa đứng dậy, tiếp tục tập tễnh chạy về phía trước.
Giữa hai người giống như trò chơi “mèo vờn chuột” ngoài đời thực vậy… Con mèo lần lượt thả con chuột mà mình bắt được đi, sau đó lại lần lượt bắt về, đến tận khi con chuột kiệt sức thì nó mới ăn thịt con chuột.
Bình luận facebook