Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 166 - Chương 166 MẶT LẠNH NHƯNG MỀM LÒNG
Chương 166 MẶT LẠNH NHƯNG MỀM LÒNG
Cảnh tượng này đúng là đã hoàn toàn vượt khỏi dự đoán lúc trước của mấy người Viên Mục Dã, Theo suy nghĩ của bọn họ, những người mất tích có thể bị rơi vào hố sụt lún, cũng có khả năng gặp được sinh vật nguy hiểm trong núi sâu, hoặc thật sự có khu vực thần bí khiến người ta lạc lối… Nhưng mấy người Viên Mục Dã chưa hề nghĩ đến chuyện ở đây lại là săn giết người khác khi họ còn đang sống sờ sờ.
Mặc dù Viên Mục Dã rất muốn cứu người, nhưng tiếc rằng đây đều là những chuyện đã xảy ra, cho nên việc cậu có thể làm chính là ghi nhớ hình dáng của kẻ giết người và người bị giết. Lúc trước Viên Mục Dã chưa xem cẩn thận tư liệu của những người mất tích, cho nên lúc này cậu vẫn chưa rõ người đàn ông mặc áo jacket màu vàng này là kẻ xui xẻo nào trong số đó.
Người mặc áo jacket màu vàng cố kéo theo cái chân bị thương chạy về phía trước, nhưng anh ta chỉ miễn cưỡng chạy được vài bước, sau đó lại mất thăng bằng mà ngã lăn ra đất… Viên Mục Dã biết anh ta đã không còn đủ sức để chạy tiếp nữa, kể cả chân không bị trúng tên thì bây giờ cũng đã sức cùng lực kiệt rồi.
Nhưng đối phương vẫn chưa định kết thúc trận giết chóc này, hắn vẫn thích thú hưởng thụ sự giãy giụa khổ sở của con mồi trước khi chết, thưởng thức khuôn mặt vì sợ hãi mà vặn vẹo biến hình.
“Anh… tha cho tôi được không, tôi có thể cho anh tiền, rất nhiều tiền!” Người mặc áo jacket vàng run rẩy nói.
Gã đàn ông cầm nỏ bỗng cười phá lên, rồi gã hỏi: “Tiền? Mày có bao nhiêu? Tao nghe nói tiểu thuyết của mày bán rất chạy, có thể lấy ra mười triệu để chuộc không?”
Người mặc áo jacket vàng nghe xong không hề do dự mà trả lời: “Có thể, có thể! Chỉ cần anh không giết tôi, tôi sẽ cho anh mười triệu!”
Viên Mục Dã thầm thở dài, hóa ra người đàn ông mặc áo jacket màu vàng này chính là nhà văn Lâm Cấn, tiếc là đến bây giờ anh ta vẫn ảo tưởng có thể dùng tiền để mua tính mạng… Nhưng Lâm Cấn không biết đối phương chưa hề nghĩ đến việc muốn thả anh ta.
Khi gã đàn ông cầm nỏ đi ra từ trong bóng tối, Viên Mục Dã thấy hơi kinh ngạc, bởi vì cậu không nhìn rõ được khuôn mặt của người này, điều đó đã nói lên Lâm Cấn không phải chết dưới tay hắn…
Ngay khi Viên Mục Dã đang nghi ngờ thì có một lưỡi rìu không biết bay từ đâu tới, nó trực tiếp chém vào đầu Lâm Cấn khiến óc vỡ toang… Cái chết đến quá bất ngờ, đến mức mà Lâm Cấn chết vẫn không kịp nhìn rõ rốt cuộc là ai đã giết mình.
Bởi vì Lâm Cấn không nhìn thấy được khuôn mặt của hung thủ nên đương nhiên Viên Mục Dã cũng không nhìn thấy, tất cả ảo cảnh trước mắt Viên Mục Dã dần biến mất, xung quanh cậu lại khôi phục sự yên lặng, mà kẻ giết người cùng người bị giết đều biến mất.
Nếu như trước đó Viên Mục Dã chỉ hơi lo lắng cho Tằng Nam Nam, thì bây giờ cậu cực kỳ lo lắng… Cái gã cầm nỏ bắn loạn xạ là ai? Nghe giọng nói của hắn thì không khó để nhận ra, người này không phải là ai trong hai đứa con bị điên của ông lão, cũng có thể hắn chính là người bí ẩn đã làm Viên Mục Dã bị thương.
Còn cái gã ném rìu nữa.
Mặc dù từ đầu đến cuối hắn không hề lộ mặt, nhưng nhìn độ tàn nhẫn lúc giết người thì biết hắn cũng không phải người bình thường, đối phương chính là kẻ hung ác giết người không chớp mắt. Nếu Tằng Nam Nam biết trước tình huống thì đương nhiên sẽ không nương tay, chỉ sợ nhìn từ bề ngoài bọn họ trông rất giống người bình thường, đến lúc đó cô gái kia rất dễ gặp thiệt thòi.
Viên Mục Dã nghĩ đến đây thì vội vàng tiếp tục đi lên phía trước tìm, chỉ mong lúc này Tằng Nam Nam không gặp kẻ đã đánh lén cậu… Viên Mục Dã cũng không muốn cô gái nhỏ kia lần đầu tiên làm nhiệm vụ với mình đã gặp phải nguy hiểm.
Theo lý thuyết, bất kể là Tằng Nam Nam hay người bí ẩn kia thì chỉ có thể hoạt động trong khu ký túc này mới đúng, bởi vì tiến lên nữa chính là mỏ quặng. Nơi đó đúng như đã nói từ trước, có rất nhiều hố sụp cả to lẫn nhỏ, chỉ cần hơi sơ ý mà rơi xuống là toi.
Tằng Nam Nam sẽ không lên đó, người quen thuộc chỗ này càng không có khả năng đi lên, cho nên bọn họ chắc chắn đang ở một căn phòng nào đó gần đây, hoặc là Tằng Nam Nam phát hiện chuyện không ổn nên đã trốn trước.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Càng nghĩ, Viên Mục Dã càng cảm thấy cứ tiếp tục tìm kiếm như thế này không phải là biện pháp hay. Đầu tiên, cậu chưa quen thuộc với hoàn cảnh nơi này, mà bây giờ vẫn đang là ban đêm, vừa rồi cậu đã đi loanh quanh nhưng vẫn chưa tìm được Tằng Nam Nam.
Điều đó chứng tỏ cô gái này đã đi ra ngoài tìm Đoàn Phong hoặc là đang nấp trong một gian phòng nào đó… Mà loại ẩn nấp này cũng có hai khả năng, một là tự nguyện và hai là bị ép buộc.
Không ngờ đúng lúc Viên Mục Dã chuẩn bị quay về nơi ở của hai ông bà già kia thì bất ngờ nghe thấy một loạt tiếng bước chân ở phía trước, nó giống như tiếng chân của một người đàn ông. Cả người Viên Mục Dã lập tức căng thẳng, cậu vội vàng lăn ngay xuống dưới hàng rào gỗ bên cạnh để trốn… Bây giờ Viên Mục Dã chẳng có vũ khí gì trong tay cả, nhỡ gặp kẻ nào nguy hiểm thì chỉ đành dùng tay không để chiến đấu!
Viên Mục Dã chờ một lúc thì thấy tiếng bước chân đó từ từ tiến đến gần, cậu nín thở nhìn xuyên qua khe hở hàng rào quan sát người đang đi tới.
Người đó đi rất chậm, nếu chỉ dựa vào nhịp điệu của tiếng bước chân thì rất giống một ông lão năm mươi tuổi, nhưng khi người đó dần tiến đến gần, Viên Mục Dã mới nhìn rõ người đó đi chậm không phải vì tuổi cao mà là do thân thể bị tàn tật…
Sở dĩ nói như vậy là vì lúc đó quá thiếu ánh sáng nên Viên Mục Dã chỉ có thể nhìn được hình dáng của đối phương… Hãy hình dung như thế này, cột sống người đó hơi có tật, vai của hắn bên cao bên thấp khá rõ ràng, nhìn dáng vẻ cứ như thằng gù nhà thờ Đức Bà Paris vậy! Thậm chí người hắn còn biến dạng hơn so với thằng gù trong truyện!
Mặc dù trong nhất thời Viên Mục Dã không nhìn rõ được gương mặt của người này, nhưng trong tay đối phương lại cầm một vật mà cậu cực kỳ có ấn tượng, nhìn hình dáng chắc là một lưỡi rìu, nó rất giống với thứ đã giết Lâm Cấn.
Cùng trong bóng đêm, cùng là một người bí ẩn, còn có lưỡi rìu đáng sợ… Tất cả đều nói cho Viên Mục Dã biết, e rằng cậu cũng đã trở thành mục tiêu của đối phương.
Đối với nguy hiểm trước mắt, Viên Mục Dã không hề sợ hãi, toàn thân cậu căng cứng cũng chỉ vì tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, thậm chí không hiểu sao dường như cậu còn có một chút hưng phấn…
Điều duy nhất làm Viên Mục Dã không yên tâm bây giờ là Tằng Nam Nam, với thân thủ của cô ấy thì cậu đương nhiên không cần phải lo. Nhưng Viên Mục Dã đã mất đi lòng tin đối với người ở chỗ này, kể cả đôi vợ chồng già kia.
Nếu như hai vợ chồng ông lão là đồng bọn với “Kẻ giết người”, vậy thì khó bảo đảm việc bọn họ có dùng vẻ ngoài lương thiện để lừa gạt Tằng Nam Nam hay không. Đừng thấy Tằng Nam Nam bình thường luôn lạnh như băng, nhưng Viên Mục Dã biết cô gái này ngoài mặt lạnh lùng nhưng bên trong lại mềm lòng… Vào lúc quan trọng rất dễ bị mắc lừa.
Cảnh tượng này đúng là đã hoàn toàn vượt khỏi dự đoán lúc trước của mấy người Viên Mục Dã, Theo suy nghĩ của bọn họ, những người mất tích có thể bị rơi vào hố sụt lún, cũng có khả năng gặp được sinh vật nguy hiểm trong núi sâu, hoặc thật sự có khu vực thần bí khiến người ta lạc lối… Nhưng mấy người Viên Mục Dã chưa hề nghĩ đến chuyện ở đây lại là săn giết người khác khi họ còn đang sống sờ sờ.
Mặc dù Viên Mục Dã rất muốn cứu người, nhưng tiếc rằng đây đều là những chuyện đã xảy ra, cho nên việc cậu có thể làm chính là ghi nhớ hình dáng của kẻ giết người và người bị giết. Lúc trước Viên Mục Dã chưa xem cẩn thận tư liệu của những người mất tích, cho nên lúc này cậu vẫn chưa rõ người đàn ông mặc áo jacket màu vàng này là kẻ xui xẻo nào trong số đó.
Người mặc áo jacket màu vàng cố kéo theo cái chân bị thương chạy về phía trước, nhưng anh ta chỉ miễn cưỡng chạy được vài bước, sau đó lại mất thăng bằng mà ngã lăn ra đất… Viên Mục Dã biết anh ta đã không còn đủ sức để chạy tiếp nữa, kể cả chân không bị trúng tên thì bây giờ cũng đã sức cùng lực kiệt rồi.
Nhưng đối phương vẫn chưa định kết thúc trận giết chóc này, hắn vẫn thích thú hưởng thụ sự giãy giụa khổ sở của con mồi trước khi chết, thưởng thức khuôn mặt vì sợ hãi mà vặn vẹo biến hình.
“Anh… tha cho tôi được không, tôi có thể cho anh tiền, rất nhiều tiền!” Người mặc áo jacket vàng run rẩy nói.
Gã đàn ông cầm nỏ bỗng cười phá lên, rồi gã hỏi: “Tiền? Mày có bao nhiêu? Tao nghe nói tiểu thuyết của mày bán rất chạy, có thể lấy ra mười triệu để chuộc không?”
Người mặc áo jacket vàng nghe xong không hề do dự mà trả lời: “Có thể, có thể! Chỉ cần anh không giết tôi, tôi sẽ cho anh mười triệu!”
Viên Mục Dã thầm thở dài, hóa ra người đàn ông mặc áo jacket màu vàng này chính là nhà văn Lâm Cấn, tiếc là đến bây giờ anh ta vẫn ảo tưởng có thể dùng tiền để mua tính mạng… Nhưng Lâm Cấn không biết đối phương chưa hề nghĩ đến việc muốn thả anh ta.
Khi gã đàn ông cầm nỏ đi ra từ trong bóng tối, Viên Mục Dã thấy hơi kinh ngạc, bởi vì cậu không nhìn rõ được khuôn mặt của người này, điều đó đã nói lên Lâm Cấn không phải chết dưới tay hắn…
Ngay khi Viên Mục Dã đang nghi ngờ thì có một lưỡi rìu không biết bay từ đâu tới, nó trực tiếp chém vào đầu Lâm Cấn khiến óc vỡ toang… Cái chết đến quá bất ngờ, đến mức mà Lâm Cấn chết vẫn không kịp nhìn rõ rốt cuộc là ai đã giết mình.
Bởi vì Lâm Cấn không nhìn thấy được khuôn mặt của hung thủ nên đương nhiên Viên Mục Dã cũng không nhìn thấy, tất cả ảo cảnh trước mắt Viên Mục Dã dần biến mất, xung quanh cậu lại khôi phục sự yên lặng, mà kẻ giết người cùng người bị giết đều biến mất.
Nếu như trước đó Viên Mục Dã chỉ hơi lo lắng cho Tằng Nam Nam, thì bây giờ cậu cực kỳ lo lắng… Cái gã cầm nỏ bắn loạn xạ là ai? Nghe giọng nói của hắn thì không khó để nhận ra, người này không phải là ai trong hai đứa con bị điên của ông lão, cũng có thể hắn chính là người bí ẩn đã làm Viên Mục Dã bị thương.
Còn cái gã ném rìu nữa.
Mặc dù từ đầu đến cuối hắn không hề lộ mặt, nhưng nhìn độ tàn nhẫn lúc giết người thì biết hắn cũng không phải người bình thường, đối phương chính là kẻ hung ác giết người không chớp mắt. Nếu Tằng Nam Nam biết trước tình huống thì đương nhiên sẽ không nương tay, chỉ sợ nhìn từ bề ngoài bọn họ trông rất giống người bình thường, đến lúc đó cô gái kia rất dễ gặp thiệt thòi.
Viên Mục Dã nghĩ đến đây thì vội vàng tiếp tục đi lên phía trước tìm, chỉ mong lúc này Tằng Nam Nam không gặp kẻ đã đánh lén cậu… Viên Mục Dã cũng không muốn cô gái nhỏ kia lần đầu tiên làm nhiệm vụ với mình đã gặp phải nguy hiểm.
Theo lý thuyết, bất kể là Tằng Nam Nam hay người bí ẩn kia thì chỉ có thể hoạt động trong khu ký túc này mới đúng, bởi vì tiến lên nữa chính là mỏ quặng. Nơi đó đúng như đã nói từ trước, có rất nhiều hố sụp cả to lẫn nhỏ, chỉ cần hơi sơ ý mà rơi xuống là toi.
Tằng Nam Nam sẽ không lên đó, người quen thuộc chỗ này càng không có khả năng đi lên, cho nên bọn họ chắc chắn đang ở một căn phòng nào đó gần đây, hoặc là Tằng Nam Nam phát hiện chuyện không ổn nên đã trốn trước.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Càng nghĩ, Viên Mục Dã càng cảm thấy cứ tiếp tục tìm kiếm như thế này không phải là biện pháp hay. Đầu tiên, cậu chưa quen thuộc với hoàn cảnh nơi này, mà bây giờ vẫn đang là ban đêm, vừa rồi cậu đã đi loanh quanh nhưng vẫn chưa tìm được Tằng Nam Nam.
Điều đó chứng tỏ cô gái này đã đi ra ngoài tìm Đoàn Phong hoặc là đang nấp trong một gian phòng nào đó… Mà loại ẩn nấp này cũng có hai khả năng, một là tự nguyện và hai là bị ép buộc.
Không ngờ đúng lúc Viên Mục Dã chuẩn bị quay về nơi ở của hai ông bà già kia thì bất ngờ nghe thấy một loạt tiếng bước chân ở phía trước, nó giống như tiếng chân của một người đàn ông. Cả người Viên Mục Dã lập tức căng thẳng, cậu vội vàng lăn ngay xuống dưới hàng rào gỗ bên cạnh để trốn… Bây giờ Viên Mục Dã chẳng có vũ khí gì trong tay cả, nhỡ gặp kẻ nào nguy hiểm thì chỉ đành dùng tay không để chiến đấu!
Viên Mục Dã chờ một lúc thì thấy tiếng bước chân đó từ từ tiến đến gần, cậu nín thở nhìn xuyên qua khe hở hàng rào quan sát người đang đi tới.
Người đó đi rất chậm, nếu chỉ dựa vào nhịp điệu của tiếng bước chân thì rất giống một ông lão năm mươi tuổi, nhưng khi người đó dần tiến đến gần, Viên Mục Dã mới nhìn rõ người đó đi chậm không phải vì tuổi cao mà là do thân thể bị tàn tật…
Sở dĩ nói như vậy là vì lúc đó quá thiếu ánh sáng nên Viên Mục Dã chỉ có thể nhìn được hình dáng của đối phương… Hãy hình dung như thế này, cột sống người đó hơi có tật, vai của hắn bên cao bên thấp khá rõ ràng, nhìn dáng vẻ cứ như thằng gù nhà thờ Đức Bà Paris vậy! Thậm chí người hắn còn biến dạng hơn so với thằng gù trong truyện!
Mặc dù trong nhất thời Viên Mục Dã không nhìn rõ được gương mặt của người này, nhưng trong tay đối phương lại cầm một vật mà cậu cực kỳ có ấn tượng, nhìn hình dáng chắc là một lưỡi rìu, nó rất giống với thứ đã giết Lâm Cấn.
Cùng trong bóng đêm, cùng là một người bí ẩn, còn có lưỡi rìu đáng sợ… Tất cả đều nói cho Viên Mục Dã biết, e rằng cậu cũng đã trở thành mục tiêu của đối phương.
Đối với nguy hiểm trước mắt, Viên Mục Dã không hề sợ hãi, toàn thân cậu căng cứng cũng chỉ vì tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, thậm chí không hiểu sao dường như cậu còn có một chút hưng phấn…
Điều duy nhất làm Viên Mục Dã không yên tâm bây giờ là Tằng Nam Nam, với thân thủ của cô ấy thì cậu đương nhiên không cần phải lo. Nhưng Viên Mục Dã đã mất đi lòng tin đối với người ở chỗ này, kể cả đôi vợ chồng già kia.
Nếu như hai vợ chồng ông lão là đồng bọn với “Kẻ giết người”, vậy thì khó bảo đảm việc bọn họ có dùng vẻ ngoài lương thiện để lừa gạt Tằng Nam Nam hay không. Đừng thấy Tằng Nam Nam bình thường luôn lạnh như băng, nhưng Viên Mục Dã biết cô gái này ngoài mặt lạnh lùng nhưng bên trong lại mềm lòng… Vào lúc quan trọng rất dễ bị mắc lừa.
Bình luận facebook