Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 171 - Chương 171 SỤP ĐỔ
Chương 171 SỤP ĐỔ
Trong những năm Viên Mục Dã ở cô nhi viện, thường xuyên có nhiều bạn nhỏ nghịch ngợm bị trật khớp tay. Lúc đó điều kiện ở cô nhi viện không tốt, những tình huống như vậy bình thường sẽ không được đến bệnh viện, cứ tìm ông bác bảo vệ già là tay sẽ về lại như cũ.
Lúc đó Viên Mục Dã cũng đã mười mấy tuổi, cho nên lần nào cũng giúp bác bảo vệ chỉnh lại khớp tay cho lũ nhóc kia. Dần dần... cậu cũng học được cách chỉnh lại khớp tay.
Nhưng việc nắn lại khớp rất đau, lúc đó việc của Viên Mục Dã chính là giữ mấy đứa trẻ kia để chúng không giãy giụa vì đau.
“Sẽ hơi đau đấy, cô cố chịu một chút...” Viên Mục Dã nói nhẹ.
Tằng Nam Nam thấy Viên Mục Dã có vẻ lo lắng thì nặn ra nụ cười: “Không sao, anh cứ làm đi, chút đau ấy không là gì với tôi đâu...”
Viên Mục Dã gật đầu, từ từ đỡ Tằng Nam Nam ngồi dậy, tiếp đó dùng đầu gối của mình đè xuống bên dưới nách Tằng Nam Nam, rồi từ từ xoay tay cô ấy ra phía ngoài, cuối cùng thuận thế kéo lại. “Rắc” một tiếng, tay Tằng Nam Nam đã trở lại vị trí cũ.
Toàn bộ quá trình đó mặc dù ngắn ngủi, nhưng khá là đau... Tằng Nam Nam mặc dù không kêu la, nhưng mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng. Mà đừng nói là cô ấy, đến Viên Mục Dã cũng khẩn trương đến toát cả mồ hôi.
Sau đó Tằng Nam Nam thử cử động tay, xác định đã về đúng vị trí, Viên Mục Dã vội vàng nói: “Tạm thời đừng cử động vội, mặc dù khớp đã về đúng vị trí, nhưng trong mấy ngày tới vẫn phải cố định cánh tay này lại, nếu không sau này sẽ thành thói quen thường xuyên bị trật khớp.”
Không ngờ Tằng Nam Nam lại cười bảo: “Làm gì mà dễ trật khớp như thế, nếu không phải đùi tôi cũng bị trật khớp, không lấy được sức thì tôi đã tự mình nắn lại cánh tay rồi.”
Viên Mục Dã nhìn Tằng Nam Nam mồ hôi lạnh đầy mặt, đương nhiên cậu sẽ không tranh cãi thêm điều gì, bởi vì việc quan trọng nhất lúc này là làm thế nào đưa được cô ấy ra ngoài... Nghĩ mãi, Viên Mục Dã quyết định dùng áo sơ mi trên người buộc Tằng Nam Nam vào sau lưng mình, sau đó cậu lại nắm dây thừng leo lên.
Trong lúc cậu đang chuẩn bị cởi áo thì đột nhiên nghe thấy tiếng rên đau đớn trong bóng tối. Viên Mục Dã sợ quá nhảy dựng lên, cậu lập tức cầm đèn pin chiếu về hướng phát ra âm thanh thì thấy cha thằng ba cũng rơi xuống đây.
Có điều tình trạng của ông ta không lạc quan cho lắm, một chân đã gãy lòi cả xương ra ngoài, trên đầu cũng toàn là máu, nhìn qua cũng không khá hơn Nghê Khải bị treo trên kia bao nhiêu...
“Lão già này và tên cầm nỏ kia trong lúc đuổi theo tôi cũng bị rơi xuống đây... Lão ta bị ngã gãy chân, còn tên bên trên kia... đúng rồi, hắn chết chưa?” Tằng Nam Nam mệt mỏi hỏi.
Viên Mục Dã lắc đầu: “Chưa, chắc là chưa bị thương đến cơ quan hô hấp, cô đợi thêm lát nữa, tôi đi xem ông lão kia thế nào...”
Viên Mục Dã nói xong thì đi đến trước mặt ông lão và hỏi: “Ông này, con cả và con thứ ba của ông vẫn luôn giết người, ông có biết không?”
Ông lão cười khổ: “Con lớn không nghe cha, tôi không quản được chuyện của chúng nó...”
Viên Mục Dã cúi đầu nhìn thoáng qua tình hình của ông lão, đúng là không lạc quan, mặc dù chân gãy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vết thương trên đầu ông ta thì nghiêm trọng hơn tưởng tượng...
“Ông bác, ông cứ nằm đây chờ đã, sau khi đưa bạn tôi lên tôi sẽ quay lại cứu ông...” Viên Mục Dã nói.
Không ngờ ông lão kia không hề cảm kích, ông ta bảo: “Không cần cậu cứu tôi... lão già như tôi đã bước một chân vào quan tài rồi, chết ở đâu chẳng là chết! Nếu cậu thực sự muốn cứu người thì hãy cứu con trai tôi đi!”
Viên Mục Dã cười lạnh: “Sao bây giờ hắn lại thành con trai ông rồi thế!”
Ông lão kia không nói gì nữa, Viên Mục Dã đương nhiên cũng không rảnh đi để ý ông ta, dù sao hiện giờ việc đưa được Tằng Nam Nam lên mới là việc quan trọng nhất. Viên Mục Dã đeo Tằng Nam Nam sau lưng, dùng quần áo buộc chặt hai người lại với nhau, chỉ mong sợi dây thừng này có thể chịu được trọng lượng của cả hai người bọn họ.
Khi Viên Mục Dã đi xuống không tốn nhiều sức, nhưng khi đi lên thì lại khác, không những sợi dây thừng phải chịu trọng lượng của hai người, mà ngay cả cánh tay của cậu cũng phải dùng sức để kéo hai người lên.
Vừa kéo Viên Mục Dã vừa chửi thầm Trương Đại Quân: “May mà không phải là anh Đại Quân đến cứu cô, nếu không với trọng lượng của một mình anh ấy đã đủ làm đứt dây thừng rồi...”
Nhìn qua Tằng Nam Nam có lẽ mới nặng bốn mươi cân, nhưng hiện giờ thân dưới của cô không cử động được chỉ có thể đong đưa giữa không trung, điều này vô tình tạo thêm sức nặng cho Viên Mục Dã. Vừa leo được nửa đường mà cả người cậu đã toàn mồ hôi.
“Hay là nghỉ một lát đã...” Tằng Nam Nam nói nhỏ.
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không thể ngừng... nếu như ngừng lại, có khi hai chúng ta lại rơi xuống lần nữa ấy.”
Cứ như vậy hai người bọn họ từng chút từng chút nắm dây thừng leo lên, đến khi đến được miệng hố, Viên Mục Dã cảm thấy tay mình đã muốn gãy rời ra rồi. w●ebtruy●enonlin●e●com
Lúc Viên Mục Dã vất vả cõng Tằng Nam Nam leo ra khỏi miệng hố, thì miệng hố gần như bị cậu đạp cho sập thêm một khoảng nữa. Để cho an toàn, Viên Mục Dã đặt Tằng Nam Nam ở một nơi cách miệng hố mấy mét, sau đó mới quay lại chuẩn bị cứu ông lão kia lên...
“Anh cẩn thận đấy, vách động kia không chắc chắn, lúc nào cũng có thể bị sụp xuống!” Tằng Nam Nam lo lắng nói.
Viên Mục Dã cười với cô ấy: “Yên tâm, tôi đã tính rồi, tôi sẽ leo xuống buộc dây vào người ông ta, sau khi trèo lên mới nghĩ cách kéo ông ta lên, tôi không còn đủ sức cõng một người nữa bò lên đâu.”
Tằng Nam Nam nhìn Viên Mục Dã bò xuống lần nữa, trong lòng vẫn thấy hơi lo lắng... cô luôn cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra. Trong lúc sự bất an trong lòng cô đang dâng đến cực điểm thì miệng hố đột nhiên sụp xuống hoàn toàn, chôn sống toàn bộ những người bên dưới.
“Anh Viên!” Tằng Nam Nam gần như dùng hết sức hét lên, tiếc rằng đất đã che lấp khiến Viên Mục Dã không nghe thấy gì nữa...
Thật ra khi miệng hố sụp xuống, Viên Mục Dã đã gần xuống đến đáy hố, cho nên khi lớp đất ùn ùn sụp xuống cậu đã kịp nhảy sang một bên. Có điều việc sụp đất đã khiến cho đường lên của cậu bị chặn lại, khiến cậu hổn hển mắng con mẹ nó chứ.
Lúc này nghe thấy tiếng ông lão ho khan vài tiếng, nói: “Cậu thanh niên này, cậu không cần lo lắng, cậu chỉ cần đi dọc theo đường hầm này là có thể ra đến miệng giếng.”
Viên Mục Dã cũng im lặng một lúc rồi hỏi: “Được à? Vậy nếu như nửa đường lại gặp đoạn sụp xuống, bị chặn lại thì nên làm thế nào?”
Trong những năm Viên Mục Dã ở cô nhi viện, thường xuyên có nhiều bạn nhỏ nghịch ngợm bị trật khớp tay. Lúc đó điều kiện ở cô nhi viện không tốt, những tình huống như vậy bình thường sẽ không được đến bệnh viện, cứ tìm ông bác bảo vệ già là tay sẽ về lại như cũ.
Lúc đó Viên Mục Dã cũng đã mười mấy tuổi, cho nên lần nào cũng giúp bác bảo vệ chỉnh lại khớp tay cho lũ nhóc kia. Dần dần... cậu cũng học được cách chỉnh lại khớp tay.
Nhưng việc nắn lại khớp rất đau, lúc đó việc của Viên Mục Dã chính là giữ mấy đứa trẻ kia để chúng không giãy giụa vì đau.
“Sẽ hơi đau đấy, cô cố chịu một chút...” Viên Mục Dã nói nhẹ.
Tằng Nam Nam thấy Viên Mục Dã có vẻ lo lắng thì nặn ra nụ cười: “Không sao, anh cứ làm đi, chút đau ấy không là gì với tôi đâu...”
Viên Mục Dã gật đầu, từ từ đỡ Tằng Nam Nam ngồi dậy, tiếp đó dùng đầu gối của mình đè xuống bên dưới nách Tằng Nam Nam, rồi từ từ xoay tay cô ấy ra phía ngoài, cuối cùng thuận thế kéo lại. “Rắc” một tiếng, tay Tằng Nam Nam đã trở lại vị trí cũ.
Toàn bộ quá trình đó mặc dù ngắn ngủi, nhưng khá là đau... Tằng Nam Nam mặc dù không kêu la, nhưng mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng. Mà đừng nói là cô ấy, đến Viên Mục Dã cũng khẩn trương đến toát cả mồ hôi.
Sau đó Tằng Nam Nam thử cử động tay, xác định đã về đúng vị trí, Viên Mục Dã vội vàng nói: “Tạm thời đừng cử động vội, mặc dù khớp đã về đúng vị trí, nhưng trong mấy ngày tới vẫn phải cố định cánh tay này lại, nếu không sau này sẽ thành thói quen thường xuyên bị trật khớp.”
Không ngờ Tằng Nam Nam lại cười bảo: “Làm gì mà dễ trật khớp như thế, nếu không phải đùi tôi cũng bị trật khớp, không lấy được sức thì tôi đã tự mình nắn lại cánh tay rồi.”
Viên Mục Dã nhìn Tằng Nam Nam mồ hôi lạnh đầy mặt, đương nhiên cậu sẽ không tranh cãi thêm điều gì, bởi vì việc quan trọng nhất lúc này là làm thế nào đưa được cô ấy ra ngoài... Nghĩ mãi, Viên Mục Dã quyết định dùng áo sơ mi trên người buộc Tằng Nam Nam vào sau lưng mình, sau đó cậu lại nắm dây thừng leo lên.
Trong lúc cậu đang chuẩn bị cởi áo thì đột nhiên nghe thấy tiếng rên đau đớn trong bóng tối. Viên Mục Dã sợ quá nhảy dựng lên, cậu lập tức cầm đèn pin chiếu về hướng phát ra âm thanh thì thấy cha thằng ba cũng rơi xuống đây.
Có điều tình trạng của ông ta không lạc quan cho lắm, một chân đã gãy lòi cả xương ra ngoài, trên đầu cũng toàn là máu, nhìn qua cũng không khá hơn Nghê Khải bị treo trên kia bao nhiêu...
“Lão già này và tên cầm nỏ kia trong lúc đuổi theo tôi cũng bị rơi xuống đây... Lão ta bị ngã gãy chân, còn tên bên trên kia... đúng rồi, hắn chết chưa?” Tằng Nam Nam mệt mỏi hỏi.
Viên Mục Dã lắc đầu: “Chưa, chắc là chưa bị thương đến cơ quan hô hấp, cô đợi thêm lát nữa, tôi đi xem ông lão kia thế nào...”
Viên Mục Dã nói xong thì đi đến trước mặt ông lão và hỏi: “Ông này, con cả và con thứ ba của ông vẫn luôn giết người, ông có biết không?”
Ông lão cười khổ: “Con lớn không nghe cha, tôi không quản được chuyện của chúng nó...”
Viên Mục Dã cúi đầu nhìn thoáng qua tình hình của ông lão, đúng là không lạc quan, mặc dù chân gãy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vết thương trên đầu ông ta thì nghiêm trọng hơn tưởng tượng...
“Ông bác, ông cứ nằm đây chờ đã, sau khi đưa bạn tôi lên tôi sẽ quay lại cứu ông...” Viên Mục Dã nói.
Không ngờ ông lão kia không hề cảm kích, ông ta bảo: “Không cần cậu cứu tôi... lão già như tôi đã bước một chân vào quan tài rồi, chết ở đâu chẳng là chết! Nếu cậu thực sự muốn cứu người thì hãy cứu con trai tôi đi!”
Viên Mục Dã cười lạnh: “Sao bây giờ hắn lại thành con trai ông rồi thế!”
Ông lão kia không nói gì nữa, Viên Mục Dã đương nhiên cũng không rảnh đi để ý ông ta, dù sao hiện giờ việc đưa được Tằng Nam Nam lên mới là việc quan trọng nhất. Viên Mục Dã đeo Tằng Nam Nam sau lưng, dùng quần áo buộc chặt hai người lại với nhau, chỉ mong sợi dây thừng này có thể chịu được trọng lượng của cả hai người bọn họ.
Khi Viên Mục Dã đi xuống không tốn nhiều sức, nhưng khi đi lên thì lại khác, không những sợi dây thừng phải chịu trọng lượng của hai người, mà ngay cả cánh tay của cậu cũng phải dùng sức để kéo hai người lên.
Vừa kéo Viên Mục Dã vừa chửi thầm Trương Đại Quân: “May mà không phải là anh Đại Quân đến cứu cô, nếu không với trọng lượng của một mình anh ấy đã đủ làm đứt dây thừng rồi...”
Nhìn qua Tằng Nam Nam có lẽ mới nặng bốn mươi cân, nhưng hiện giờ thân dưới của cô không cử động được chỉ có thể đong đưa giữa không trung, điều này vô tình tạo thêm sức nặng cho Viên Mục Dã. Vừa leo được nửa đường mà cả người cậu đã toàn mồ hôi.
“Hay là nghỉ một lát đã...” Tằng Nam Nam nói nhỏ.
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không thể ngừng... nếu như ngừng lại, có khi hai chúng ta lại rơi xuống lần nữa ấy.”
Cứ như vậy hai người bọn họ từng chút từng chút nắm dây thừng leo lên, đến khi đến được miệng hố, Viên Mục Dã cảm thấy tay mình đã muốn gãy rời ra rồi. w●ebtruy●enonlin●e●com
Lúc Viên Mục Dã vất vả cõng Tằng Nam Nam leo ra khỏi miệng hố, thì miệng hố gần như bị cậu đạp cho sập thêm một khoảng nữa. Để cho an toàn, Viên Mục Dã đặt Tằng Nam Nam ở một nơi cách miệng hố mấy mét, sau đó mới quay lại chuẩn bị cứu ông lão kia lên...
“Anh cẩn thận đấy, vách động kia không chắc chắn, lúc nào cũng có thể bị sụp xuống!” Tằng Nam Nam lo lắng nói.
Viên Mục Dã cười với cô ấy: “Yên tâm, tôi đã tính rồi, tôi sẽ leo xuống buộc dây vào người ông ta, sau khi trèo lên mới nghĩ cách kéo ông ta lên, tôi không còn đủ sức cõng một người nữa bò lên đâu.”
Tằng Nam Nam nhìn Viên Mục Dã bò xuống lần nữa, trong lòng vẫn thấy hơi lo lắng... cô luôn cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra. Trong lúc sự bất an trong lòng cô đang dâng đến cực điểm thì miệng hố đột nhiên sụp xuống hoàn toàn, chôn sống toàn bộ những người bên dưới.
“Anh Viên!” Tằng Nam Nam gần như dùng hết sức hét lên, tiếc rằng đất đã che lấp khiến Viên Mục Dã không nghe thấy gì nữa...
Thật ra khi miệng hố sụp xuống, Viên Mục Dã đã gần xuống đến đáy hố, cho nên khi lớp đất ùn ùn sụp xuống cậu đã kịp nhảy sang một bên. Có điều việc sụp đất đã khiến cho đường lên của cậu bị chặn lại, khiến cậu hổn hển mắng con mẹ nó chứ.
Lúc này nghe thấy tiếng ông lão ho khan vài tiếng, nói: “Cậu thanh niên này, cậu không cần lo lắng, cậu chỉ cần đi dọc theo đường hầm này là có thể ra đến miệng giếng.”
Viên Mục Dã cũng im lặng một lúc rồi hỏi: “Được à? Vậy nếu như nửa đường lại gặp đoạn sụp xuống, bị chặn lại thì nên làm thế nào?”
Bình luận facebook