Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 176 - Chương 176 MÃ XUÂN HỈ
Chương 176 MÃ XUÂN HỈ
Viên Mục Dã liếc nhìn lượng pin của chiếc điện thoại di động này, thấy còn dư lại 70%, vừa hay có thể thay thế đèn pin sắp hết pin.
Sau đó cậu tìm tòi trên mấy cái xác còn lại, xem thử có đồ vật riêng tư gì có thể mang đi ra ngoài nữa không, coi như là bằng chứng mình đã tìm thấy thi thể, bởi vì Viên Mục Dã cũng không dám bảo đảm lần sau cậu còn có thể tìm được những thi thể đó nữa hay không.
Sau khi thống kê sơ một lượt, Viên Mục Dã bỏ hết những đồ đạc riêng tư đó vào trong một cái ba lô màu đen, sau đó tiếp tục đi nhanh về phía trước. Vừa đi cậu còn vừa nghĩ, nếu những người chết kia thật sự có linh thì nên mong cho mình nhanh chóng tìm được lối ra, không thì sẽ mãi mãi không có ai biết rốt cuộc bọn họ ở chỗ nào.
Trong đoạn đường tiếp theo, nhờ ánh sáng từ chiếc di động mà Viên Mục Dã đi khá thuận lợi, tuy cũng gặp vài đoạn bị lún, nhưng may mà đường trong hầm mỏ chưa bị phá hỏng hoàn toàn, vẫn đủ không gian cho người đi qua.
Nhưng không biết tại sao mà cậu càng đi càng cảm thấy có chỗ nào đó có vấn đề, dường như con đường dưới chân đi mãi không dứt, đi mãi cũng không đến cuối. Sao bảo đi thẳng là có thể đến miệng giếng? Tại sao cậu đi lâu như thế rồi mà không những không tìm được lối ra, trái lại càng đi càng không phân biệt được phương hướng nữa?
Lúc này có một suy nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu Viên Mục Dã, không phải là cậu đi ngược hướng đấy chứ? Chẳng lẽ cái chỗ lún bên kia mới là lối ra? Hay ở ngã rẽ vừa rồi cậu nên lựa chọn bên khác?
Từ trước tới giờ Viên Mục Dã chưa từng có cảm giác mờ mịt như thế này, chẳng lẽ bản thân mình cũng sẽ giống như những người đã chết kia, mãi mãi không đi ra ngoài được ư? Trong hoàn cảnh áp lực, con người dễ dàng cảm thấy tuyệt vọng, nhưng Viên Mục Dã nghĩ hiện giờ mình vẫn chưa thể chết được. Cậu còn phải đi cứu Tằng Nam Nam, còn phải điều tra chân tướng vì sao Lý Tử Y tự tử, còn phải chăm sóc chó giúp anh Đinh Nhất và anh Tiến Bảo. Thậm chí cậu còn chưa hiểu rõ năng lực của từ trường tư duy mà mình có rốt cuộc lớn đến thế nào...
Cuộc đời cậu còn rất nhiều điều không biết cần bản thân cậu tìm hiểu, sao cậu có thể chết dễ dàng ở cái khu mỏ bỏ hoang đến chuột cũng không thèm tới này? Thế là Viên Mục Dã cố xốc dậy tinh thần, ép mình tiếp tục đi về phía trước, không thể dừng lại chờ chết được.
Trong đoạn đường kế tiếp, Viên Mục Dã luôn phải tự đấu tranh với tư tưởng của chính mình. Cậu liên tục tự cổ vũ mình, nói với bản thân mình rằng không thể dễ dàng từ bỏ. Cuối cùng, Viên Mục Dã thật sự đi không nổi nữa, cậu tìm đại một chỗ để ngồi xuống nghỉ ngơi, vậy mà vừa ngồi xuống đã ngủ mất.
Chẳng biết đã qua bao lâu, mãi đến khi có người đánh thức Viên Mục Dã: “Nhóc, sao cậu lại chạy xuống giếng? Cậu ở đơn vị nào?”
Viên Mục Dã mở mắt nhìn thì thấy một chùm sáng chói mắt soi lên mặt mình khiến cậu không thể thấy rõ mặt mũi của người tới. Cho đến khi đối phương tắt đèn đi, Viên Mục Dã mới thấy rõ người trước mắt, đó là một công nhân mỏ than mặt mũi đen đúa.
Lúc ấy Viên Mục Dã đơ người ra, cậu vội vàng nhìn quanh, thấy toàn bộ dải bóng đèn dây tóc mờ nhạt trong đường hầm mỏ được bật sáng lên, cách đấy không xa còn truyền đến tiếng máy móc ầm ầm. Đây nào phải hầm mỏ lúc trước cậu đi mãi không ra?
Thấy Viên Mục Dã không trả lời câu hỏi của mình, công nhân mỏ than lại tiếp tục đẩy cậu: “Này nhóc, cậu không sao đấy chứ? Nơi này không thể tùy tiện xuống đâu, làm thế nào cậu xuống giếng được?”
Viên Mục Dã còn chưa tỉnh hồn lại khỏi cơn khiếp sợ. Cậu cảm thấy mọi thứ ở đây đều không chân thật, nhưng đối phương có thể thấy cậu, hơn nữa còn có thể trao đổi với cậu, điều này chứng minh mọi thứ trước mắt không phải thuộc về từ trường tư duy của người nào đó.
“Đây... là nơi nào?” Viên Mục Dã hỏi một câu hỏi cực kỳ ngớ ngẩn.
Quả nhiên, đối phương nghe xong bèn nhìn cậu như nhìn đồ ngốc: “Đây là mỏ than!” Nói rồi, không biết anh ta tìm ở đâu ra một chiếc mũ bảo hộ của công nhân mỏ than có đèn trên đầu, sau đó đội nó lên đầu Viên Mục Dã: “Đi theo tôi, tôi đưa cậu ra ngoài!”
Sau đó Viên Mục Dã mơ mơ màng màng đi theo người nọ, dọc theo hầm mỏ sáng đèn đi mãi lên phía trước. Giữa chừng người công nhân mỏ than kia nói cho cậu biết anh ta tên Mã Xuân Hỉ, là công nhân chính thức của mỏ.
Viên Mục Dã đi theo sau lưng Mã Xuân Hỉ, vừa đi vừa nghĩ, chẳng lẽ ở gần núi Viên Mạo còn có mỏ than tư nhân khác ư? Mình đi hoài lại lạc vào trong đường hầm của mỏ than khác rồi?
Nhưng trước đó cậu không nghe nói trong núi còn có mỏ than khác mà? Chẳng lẽ là lén khai thác? Thế cũng không đúng! Không phải hai mươi mấy năm trước than đá ở đây đã bị khai thác sạch rồi ư? Tại sao lại nhảy ra một cái mỏ than khác?
Ngay lúc Viên Mục Dã muốn hỏi thử Mã Xuân Hỉ xem mỏ than chỗ anh ta có tên là gì, thì thấy anh ta đột nhiên chỉ về phía trước và bảo: “Bên kia chính là miệng giếng, cậu đi dọc theo đường ray lên phía trước là có thể đi ra ngoài. Nhớ kĩ là đừng quay đầu lại nữa!”
Viên Mục Dã vội hỏi anh ta: “Vậy còn anh? Anh không đi ra ngoài cùng tôi ư?”
Mã Xuân Hỉ nghe xong thì cười nói: “Tôi vẫn chưa tan làm mà? Sao mà ra ngoài với cậu được? Không sao đâu, cậu đừng sợ, cứ đi thẳng về phía trước là có thể ra ngoài!”
Viên Mục Dã gật đầu, sau đó cậu đi mãi về phía trước theo lời Mã Xuân Hỉ mà không quay đầu lại. Có thể là bởi vì lần này trong hầm mỏ có ánh sáng, nên Viên Mục Dã không còn hoảng hốt như lúc trước nữa, cậu nhanh chân bước lên phía trước, cho đến khi phía trước xuất hiện ánh sáng... Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Khi Viên Mục Dã đi đến chỗ có ánh sáng kia, cậu thấy đây đúng là một miệng giếng, nhưng lại có một hàng rào thép chắn trước mặt cậu.
Lúc này sắc trời bên ngoài đã sáng, Viên Mục Dã nhìn ra xa xa, lập tức trong lòng cậu thầm kinh hãi, chỗ này không phải là cái miệng giếng bị khóa mà tối hôm qua cậu gặp được trên đường lên núi sao?
Lúc này Viên Mục Dã mới như vừa tỉnh cơn mơ, cậu cảm thấy hình như Mã Xuân Hỉ vừa nãy hơi có vấn đề. Anh ta không ra ngoài cùng với cậu thì thôi, vì sao còn nhấn mạnh là đừng quay đầu lại chứ? Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã bèn từ từ xoay người lại, nhưng cậu thấy hầm mỏ vừa rồi còn sáng trưng, lúc này đã tối đen.
Tha thứ cho Viên Mục Dã, dù lá gan của cậu có to thế nào thì cậu cũng không có can đảm quay lại tìm tòi cho ra nhẽ. Bây giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài tìm Tằng Nam Nam, xem cô nhóc kia thế nào rồi?
Đúng lúc này, Viên Mục Dã đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Đội trưởng, nếu không được thì chúng ta tìm máy xúc đất lên đây?!”
Viên Mục Dã nhận ra đây chẳng phải là giọng nói của Đại Quân sao, cậu lập tức cao giọng gọi: “Anh Đại Quân, đội trưởng Đoàn! Tôi ở đây này!”
Đoàn Phong và Trương Đại Quân nghe thấy tiếng của Viên Mục Dã cũng rất kinh ngạc, bọn họ lập tức chạy tới phía có âm thanh. Kết quả là nhìn thấy Viên Mục Dã đang trông như quỷ bị nhốt ở sau hàng rào thép.
“Đệch! Sao cậu lại chạy ra từ chỗ này? Cậu có biết chúng tôi mà không tìm thấy cậu là sẽ cho nổ ngọn núi này không?” Trương Đại Quân mừng rỡ như điên.
Viên Mục Dã liếc nhìn lượng pin của chiếc điện thoại di động này, thấy còn dư lại 70%, vừa hay có thể thay thế đèn pin sắp hết pin.
Sau đó cậu tìm tòi trên mấy cái xác còn lại, xem thử có đồ vật riêng tư gì có thể mang đi ra ngoài nữa không, coi như là bằng chứng mình đã tìm thấy thi thể, bởi vì Viên Mục Dã cũng không dám bảo đảm lần sau cậu còn có thể tìm được những thi thể đó nữa hay không.
Sau khi thống kê sơ một lượt, Viên Mục Dã bỏ hết những đồ đạc riêng tư đó vào trong một cái ba lô màu đen, sau đó tiếp tục đi nhanh về phía trước. Vừa đi cậu còn vừa nghĩ, nếu những người chết kia thật sự có linh thì nên mong cho mình nhanh chóng tìm được lối ra, không thì sẽ mãi mãi không có ai biết rốt cuộc bọn họ ở chỗ nào.
Trong đoạn đường tiếp theo, nhờ ánh sáng từ chiếc di động mà Viên Mục Dã đi khá thuận lợi, tuy cũng gặp vài đoạn bị lún, nhưng may mà đường trong hầm mỏ chưa bị phá hỏng hoàn toàn, vẫn đủ không gian cho người đi qua.
Nhưng không biết tại sao mà cậu càng đi càng cảm thấy có chỗ nào đó có vấn đề, dường như con đường dưới chân đi mãi không dứt, đi mãi cũng không đến cuối. Sao bảo đi thẳng là có thể đến miệng giếng? Tại sao cậu đi lâu như thế rồi mà không những không tìm được lối ra, trái lại càng đi càng không phân biệt được phương hướng nữa?
Lúc này có một suy nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu Viên Mục Dã, không phải là cậu đi ngược hướng đấy chứ? Chẳng lẽ cái chỗ lún bên kia mới là lối ra? Hay ở ngã rẽ vừa rồi cậu nên lựa chọn bên khác?
Từ trước tới giờ Viên Mục Dã chưa từng có cảm giác mờ mịt như thế này, chẳng lẽ bản thân mình cũng sẽ giống như những người đã chết kia, mãi mãi không đi ra ngoài được ư? Trong hoàn cảnh áp lực, con người dễ dàng cảm thấy tuyệt vọng, nhưng Viên Mục Dã nghĩ hiện giờ mình vẫn chưa thể chết được. Cậu còn phải đi cứu Tằng Nam Nam, còn phải điều tra chân tướng vì sao Lý Tử Y tự tử, còn phải chăm sóc chó giúp anh Đinh Nhất và anh Tiến Bảo. Thậm chí cậu còn chưa hiểu rõ năng lực của từ trường tư duy mà mình có rốt cuộc lớn đến thế nào...
Cuộc đời cậu còn rất nhiều điều không biết cần bản thân cậu tìm hiểu, sao cậu có thể chết dễ dàng ở cái khu mỏ bỏ hoang đến chuột cũng không thèm tới này? Thế là Viên Mục Dã cố xốc dậy tinh thần, ép mình tiếp tục đi về phía trước, không thể dừng lại chờ chết được.
Trong đoạn đường kế tiếp, Viên Mục Dã luôn phải tự đấu tranh với tư tưởng của chính mình. Cậu liên tục tự cổ vũ mình, nói với bản thân mình rằng không thể dễ dàng từ bỏ. Cuối cùng, Viên Mục Dã thật sự đi không nổi nữa, cậu tìm đại một chỗ để ngồi xuống nghỉ ngơi, vậy mà vừa ngồi xuống đã ngủ mất.
Chẳng biết đã qua bao lâu, mãi đến khi có người đánh thức Viên Mục Dã: “Nhóc, sao cậu lại chạy xuống giếng? Cậu ở đơn vị nào?”
Viên Mục Dã mở mắt nhìn thì thấy một chùm sáng chói mắt soi lên mặt mình khiến cậu không thể thấy rõ mặt mũi của người tới. Cho đến khi đối phương tắt đèn đi, Viên Mục Dã mới thấy rõ người trước mắt, đó là một công nhân mỏ than mặt mũi đen đúa.
Lúc ấy Viên Mục Dã đơ người ra, cậu vội vàng nhìn quanh, thấy toàn bộ dải bóng đèn dây tóc mờ nhạt trong đường hầm mỏ được bật sáng lên, cách đấy không xa còn truyền đến tiếng máy móc ầm ầm. Đây nào phải hầm mỏ lúc trước cậu đi mãi không ra?
Thấy Viên Mục Dã không trả lời câu hỏi của mình, công nhân mỏ than lại tiếp tục đẩy cậu: “Này nhóc, cậu không sao đấy chứ? Nơi này không thể tùy tiện xuống đâu, làm thế nào cậu xuống giếng được?”
Viên Mục Dã còn chưa tỉnh hồn lại khỏi cơn khiếp sợ. Cậu cảm thấy mọi thứ ở đây đều không chân thật, nhưng đối phương có thể thấy cậu, hơn nữa còn có thể trao đổi với cậu, điều này chứng minh mọi thứ trước mắt không phải thuộc về từ trường tư duy của người nào đó.
“Đây... là nơi nào?” Viên Mục Dã hỏi một câu hỏi cực kỳ ngớ ngẩn.
Quả nhiên, đối phương nghe xong bèn nhìn cậu như nhìn đồ ngốc: “Đây là mỏ than!” Nói rồi, không biết anh ta tìm ở đâu ra một chiếc mũ bảo hộ của công nhân mỏ than có đèn trên đầu, sau đó đội nó lên đầu Viên Mục Dã: “Đi theo tôi, tôi đưa cậu ra ngoài!”
Sau đó Viên Mục Dã mơ mơ màng màng đi theo người nọ, dọc theo hầm mỏ sáng đèn đi mãi lên phía trước. Giữa chừng người công nhân mỏ than kia nói cho cậu biết anh ta tên Mã Xuân Hỉ, là công nhân chính thức của mỏ.
Viên Mục Dã đi theo sau lưng Mã Xuân Hỉ, vừa đi vừa nghĩ, chẳng lẽ ở gần núi Viên Mạo còn có mỏ than tư nhân khác ư? Mình đi hoài lại lạc vào trong đường hầm của mỏ than khác rồi?
Nhưng trước đó cậu không nghe nói trong núi còn có mỏ than khác mà? Chẳng lẽ là lén khai thác? Thế cũng không đúng! Không phải hai mươi mấy năm trước than đá ở đây đã bị khai thác sạch rồi ư? Tại sao lại nhảy ra một cái mỏ than khác?
Ngay lúc Viên Mục Dã muốn hỏi thử Mã Xuân Hỉ xem mỏ than chỗ anh ta có tên là gì, thì thấy anh ta đột nhiên chỉ về phía trước và bảo: “Bên kia chính là miệng giếng, cậu đi dọc theo đường ray lên phía trước là có thể đi ra ngoài. Nhớ kĩ là đừng quay đầu lại nữa!”
Viên Mục Dã vội hỏi anh ta: “Vậy còn anh? Anh không đi ra ngoài cùng tôi ư?”
Mã Xuân Hỉ nghe xong thì cười nói: “Tôi vẫn chưa tan làm mà? Sao mà ra ngoài với cậu được? Không sao đâu, cậu đừng sợ, cứ đi thẳng về phía trước là có thể ra ngoài!”
Viên Mục Dã gật đầu, sau đó cậu đi mãi về phía trước theo lời Mã Xuân Hỉ mà không quay đầu lại. Có thể là bởi vì lần này trong hầm mỏ có ánh sáng, nên Viên Mục Dã không còn hoảng hốt như lúc trước nữa, cậu nhanh chân bước lên phía trước, cho đến khi phía trước xuất hiện ánh sáng... Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Khi Viên Mục Dã đi đến chỗ có ánh sáng kia, cậu thấy đây đúng là một miệng giếng, nhưng lại có một hàng rào thép chắn trước mặt cậu.
Lúc này sắc trời bên ngoài đã sáng, Viên Mục Dã nhìn ra xa xa, lập tức trong lòng cậu thầm kinh hãi, chỗ này không phải là cái miệng giếng bị khóa mà tối hôm qua cậu gặp được trên đường lên núi sao?
Lúc này Viên Mục Dã mới như vừa tỉnh cơn mơ, cậu cảm thấy hình như Mã Xuân Hỉ vừa nãy hơi có vấn đề. Anh ta không ra ngoài cùng với cậu thì thôi, vì sao còn nhấn mạnh là đừng quay đầu lại chứ? Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã bèn từ từ xoay người lại, nhưng cậu thấy hầm mỏ vừa rồi còn sáng trưng, lúc này đã tối đen.
Tha thứ cho Viên Mục Dã, dù lá gan của cậu có to thế nào thì cậu cũng không có can đảm quay lại tìm tòi cho ra nhẽ. Bây giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài tìm Tằng Nam Nam, xem cô nhóc kia thế nào rồi?
Đúng lúc này, Viên Mục Dã đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Đội trưởng, nếu không được thì chúng ta tìm máy xúc đất lên đây?!”
Viên Mục Dã nhận ra đây chẳng phải là giọng nói của Đại Quân sao, cậu lập tức cao giọng gọi: “Anh Đại Quân, đội trưởng Đoàn! Tôi ở đây này!”
Đoàn Phong và Trương Đại Quân nghe thấy tiếng của Viên Mục Dã cũng rất kinh ngạc, bọn họ lập tức chạy tới phía có âm thanh. Kết quả là nhìn thấy Viên Mục Dã đang trông như quỷ bị nhốt ở sau hàng rào thép.
“Đệch! Sao cậu lại chạy ra từ chỗ này? Cậu có biết chúng tôi mà không tìm thấy cậu là sẽ cho nổ ngọn núi này không?” Trương Đại Quân mừng rỡ như điên.
Bình luận facebook