Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 175 - Chương 175 TIẾNG CHUÔNG QUỶ DỊ
Chương 175 TIẾNG CHUÔNG QUỶ DỊ
Viên Mục Dã thấy sắc mặt của Triệu Quốc Khánh không tốt, nên đề nghị tiếp tục cõng ông ta đi tiếp, nhưng Triệu Quốc Khánh lại xua tay nói: “Nghỉ ngơi ở đây thêm một lát, không phải vội...”
Triệu Quốc Khánh không vội nhưng Viên Mục Dã lại rất gấp, hiện giờ cậu bị kẹt trong đường hầm này, bên ngoài vẫn còn Tằng Nam Nam đang không cử động được chờ cậu! Ai biết được trong núi Viên Mạo này có dã thú gì hay không chứ!
Triệu Quốc Khánh nhìn ra suy nghĩ của Viên Mục Dã, ông ta vô lực nói với cậu: “Cậu không cần lo cho cô bé kia, cô ấy còn tàn nhẫn hơn cậu nhiều, một dao đã cắt đứt một bên tai của con cả tôi. Cậu... Hiện giờ cậu nên suy nghĩ cho sự an toàn của mình thì hơn, nhớ kĩ, phải đi về phía trước... Cứ đi thẳng về phía trước, thì, thì có thể ra ngoài, nếu như gặp phải... gặp phải...”
Giọng nói của Triệu Quốc Khánh dần dần ngừng lại, Viên Mục Dã phát hiện sự bất thường, đến gần kiểm tra thì phát hiện ông ta đã ngừng thở. Xem ra ông già này biết trước mình sẽ không ra ngoài được, cho nên mới muốn dừng lại nói cho Viên Mục Dã biết mọi chuyện.
Nhưng câu cuối cùng ông ta mới nói được một nửa khiến Viên Mục Dã không hiểu gì, nếu như gặp phải...? Gặp phải thứ gì? Không phải là đồng nghiệp cũ của Triệu Quốc Khánh đấy chứ?
Nghĩ vậy, Viên Mục Dã không khỏi thở dài một hơi, xem ra cậu chỉ có thể tự dựa vào sức mình tiếp tục đi về phía trước, bởi vì Viên Mục Dã đã tận tâm rồi, chỉ cần Triệu Quốc Khánh còn một hơi tàn thì cậu sẽ không bỏ mặc ông ta.
Trước khi đi, Viên Mục Dã đặt lại thi thể Triệu Quốc Khánh cho ngay ngắn, lau qua khuôn mặt cho ông ta, để sau này nếu như không có ai phát hiện ra thi thể ông ta thì cũng coi như không mất thể diện...
Không ngờ đúng lúc này, Viên Mục Dã nhìn vào khuôn mặt đen nhánh của Triệu Quốc Khánh lại đột nhiên nhớ đến vụ “Giết người trong đêm tối” ở khu ký túc xá kia.
Nếu như cậu không nhầm thì người bị hại chết kia cũng họ Nghê! Lại thêm khuôn mặt này rất giống với khuôn mặt đen nhánh mà cậu đã nhìn thấy, xem ra năm đó cái chết của Nghê Chúng Vận không hề đơn giản.
Tiếc rằng bây giờ Triệu Quốc Khánh đã chết, chân tướng của vụ giết người trong đêm tối năm đó cũng vĩnh viễn bị chôn vùi theo ông ta trong đường hầm bỏ hoang này...
Xem ra giết chóc cũng có gen di truyền, có lẽ Nghê Khải và đứa con trai thứ ba đã kế thừa tâm hồn âm u ẩn sâu trong lòng Triệu Quốc Khánh, nên mới trở thành sát nhân cuồng loạn như vậy.
Tiếp tục đi về phía trước một đoạn, đèn pin trong tay Viên Mục Dã tối dần, chắc là sắp hết pin... Trước đó, khi còn cõng Triệu Quốc Khánh, cậu chưa cảm thấy gì, mặc dù có mệt mỏi nhưng dù sao cũng có hai người đi cùng nhau!
Còn bây giờ chỉ còn lại một mình Viên Mục Dã, đèn cũng sắp hết pin, đến lúc đó chỉ còn một mình cậu mò mẫm trong đường hầm mỏ tối tăm đã bị bỏ hoang hơn hai mươi năm này.
Mặc dù Viên Mục Dã cũng đã qua tuổi sợ ma sợ quỷ, nhưng một mình đi lại trong không gian khép kín dưới lòng đất... hoàn toàn không phải là một trải nghiệm thú vị gì, cậu sẽ không tự chủ được mà bắt đầu tưởng tượng ra những con quái vật có thể bất thình lình xuất hiện trong bóng đêm.
Viên Mục Dã thấy, con đường hầm này chắc hẳn sẽ dẫn ra ngoài, đúng như lời Triệu Quốc Khánh nói, cậu cứ đi về phía trước thì có thể đến miệng giếng. Nhưng bây giờ trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện một ngã ba là sao? Chẳng lẽ Trương Quốc Khánh nhớ nhầm rồi? Nhất thời Viên Mục Dã không biết nên đi theo đường nào.
Cậu do dự mãi, cảm thấy việc lựa chọn này đúng là cần may mắn, cậu nghĩ nửa đời này mình sống cũng không làm chuyện gì thất đức, chắc không đến nỗi chọn phải đường cụt đâu đúng không?
Nhưng chẳng ai biết chắc được loại chuyện này đâu nhỉ? Mà chẳng phải gần đây có rất nhiều những chuyện giết người phóng hỏa, ném xác ở mấy chỗ cầu hỏng đường sửa sao? Cậu không dám tùy tiện mang nhân phẩm của mình ra đặt cược.
Trong lúc Viên Mục Dã đang không biết nên đi hướng nào thì đột nhiên nghe được trong một đường hầm vang lên tiếng chuông điện thoại di động... Viên Mục Dã nghĩ đến việc mình bị kẹt trong một đường hầm mỏ đã bỏ hoang hơn hai mươi năm lại còn nghe được tiếng chuông điện thoại di động?
Nghĩ đến thôi đã thấy da đầu tê dại, Viên Mục Dã thầm nghĩ không phải cậu gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ đấy chứ? Nhưng cậu lập tức gạt bỏ suy nghĩ này, rồi cười tự giễu chính mình, sau đó cậu cũng không quay lại mà đi về hướng đường hầm có tiếng chuông điện thoại kia...
Kết quả Viên Mục Dã đi hơn mười bước thì ngửi thấy mùi hôi thối, với nhiều năm kinh nghiệm phá án, mùi này nhất định là ở phía trước có thi thể đang phân hủy.
Lúc này tiếng chuông khi nãy đã ngừng, nhưng mùi thối càng nồng nặc khiến Viên Mục Dã không chịu được phải bịt mũi mới đi tiếp được... Cậu nương theo ánh sáng mờ mờ còn lại của chiếc đèn pin, nhìn thấy trong đường hầm phía trước có mấy cái xác đang nằm ngổn ngang, trong đó có một người mặc áo jacket màu vàng là nổi bật nhất.
Phần lớn các bộ phận của những thi thể này đều chỉ còn lại xương trắng, nếu không phải do quần áo trên người vẫn còn, thì Viên Mục Dã đã không thể nhận ra được thân phận của những người này. Thi thể của mấy người Lâm Cấn đã phân hủy đen thui, nhưng ít nhiều vẫn còn nhìn ra được vẻ ngoài.
Viên Mục Dã thở dài, xem ra nửa câu sau mà Triệu Quốc Khánh muốn nói với cậu là chỉ những cái xác này? Kết quả cuối cùng cậu vẫn gặp được, chẳng lẽ thực sự có thiên ý trong cõi u minh sao? Nhất định phải để cậu phát hiện ra những người bị hại chết nơi xứ lạ?
Có điều tiếng chuông khi nãy là như thế nào? Chuyện này cũng quá mờ ám! Theo lý mà nói thì những người này gặp nạn ít nhất cũng phải hơn một tháng rồi, làm gì có chiếc điện thoại nào có pin trâu bò đến mức không hết điện suốt thời gian đó chứ? Hơn nữa nơi này cũng không có sóng? Sao có thể có chuông điện thoại được?
Không ngờ trong lúc Viên Mục Dã còn đang lẩm bẩm suy nghĩ thì chuyện kinh khủng lại xảy ra. Trong đường hầm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim mình đập đột nhiên lại vang lên tiếng chuông điện thoại quỷ dị kia...
Vietwriter.vn
Dù Viên Mục Dã cũng thuộc lại gan to bằng trời, nhưng lúc này vẫn bị dọa cho giật nảy cả người. Cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng hết thảy, Viên Mục Dã nương theo tiếng chuông đi tìm, cuối cùng tìm được một chiếc smartphone trong túi áo một thi thể.
Hóa ra là chức năng nhắc nhở của điện thoại, có khả năng chiếc điện thoại này vì nguyên nhân gì đó mà luôn để trong chế độ tắt máy, cho nên mới còn pin đến giờ, khi đến ngày hẹn nhắc nhở nó mới khởi động máy...
Viên Mục Dã nhìn dòng nhắc nhở trên điện thoại di động “Hôm nay là sinh nhật bé cưng lớn”, không hiểu sao có một sự thương cảm dâng lên trong lòng cậu. Mặc dù cậu không biết “Bé cưng lớn” này là con trai hay người yêu của người này, nhưng đáng tiếc “Bé cưng lớn” này không chờ được người mình yêu thương quay về cùng đón sinh nhật nữa rồi.
Viên Mục Dã thấy sắc mặt của Triệu Quốc Khánh không tốt, nên đề nghị tiếp tục cõng ông ta đi tiếp, nhưng Triệu Quốc Khánh lại xua tay nói: “Nghỉ ngơi ở đây thêm một lát, không phải vội...”
Triệu Quốc Khánh không vội nhưng Viên Mục Dã lại rất gấp, hiện giờ cậu bị kẹt trong đường hầm này, bên ngoài vẫn còn Tằng Nam Nam đang không cử động được chờ cậu! Ai biết được trong núi Viên Mạo này có dã thú gì hay không chứ!
Triệu Quốc Khánh nhìn ra suy nghĩ của Viên Mục Dã, ông ta vô lực nói với cậu: “Cậu không cần lo cho cô bé kia, cô ấy còn tàn nhẫn hơn cậu nhiều, một dao đã cắt đứt một bên tai của con cả tôi. Cậu... Hiện giờ cậu nên suy nghĩ cho sự an toàn của mình thì hơn, nhớ kĩ, phải đi về phía trước... Cứ đi thẳng về phía trước, thì, thì có thể ra ngoài, nếu như gặp phải... gặp phải...”
Giọng nói của Triệu Quốc Khánh dần dần ngừng lại, Viên Mục Dã phát hiện sự bất thường, đến gần kiểm tra thì phát hiện ông ta đã ngừng thở. Xem ra ông già này biết trước mình sẽ không ra ngoài được, cho nên mới muốn dừng lại nói cho Viên Mục Dã biết mọi chuyện.
Nhưng câu cuối cùng ông ta mới nói được một nửa khiến Viên Mục Dã không hiểu gì, nếu như gặp phải...? Gặp phải thứ gì? Không phải là đồng nghiệp cũ của Triệu Quốc Khánh đấy chứ?
Nghĩ vậy, Viên Mục Dã không khỏi thở dài một hơi, xem ra cậu chỉ có thể tự dựa vào sức mình tiếp tục đi về phía trước, bởi vì Viên Mục Dã đã tận tâm rồi, chỉ cần Triệu Quốc Khánh còn một hơi tàn thì cậu sẽ không bỏ mặc ông ta.
Trước khi đi, Viên Mục Dã đặt lại thi thể Triệu Quốc Khánh cho ngay ngắn, lau qua khuôn mặt cho ông ta, để sau này nếu như không có ai phát hiện ra thi thể ông ta thì cũng coi như không mất thể diện...
Không ngờ đúng lúc này, Viên Mục Dã nhìn vào khuôn mặt đen nhánh của Triệu Quốc Khánh lại đột nhiên nhớ đến vụ “Giết người trong đêm tối” ở khu ký túc xá kia.
Nếu như cậu không nhầm thì người bị hại chết kia cũng họ Nghê! Lại thêm khuôn mặt này rất giống với khuôn mặt đen nhánh mà cậu đã nhìn thấy, xem ra năm đó cái chết của Nghê Chúng Vận không hề đơn giản.
Tiếc rằng bây giờ Triệu Quốc Khánh đã chết, chân tướng của vụ giết người trong đêm tối năm đó cũng vĩnh viễn bị chôn vùi theo ông ta trong đường hầm bỏ hoang này...
Xem ra giết chóc cũng có gen di truyền, có lẽ Nghê Khải và đứa con trai thứ ba đã kế thừa tâm hồn âm u ẩn sâu trong lòng Triệu Quốc Khánh, nên mới trở thành sát nhân cuồng loạn như vậy.
Tiếp tục đi về phía trước một đoạn, đèn pin trong tay Viên Mục Dã tối dần, chắc là sắp hết pin... Trước đó, khi còn cõng Triệu Quốc Khánh, cậu chưa cảm thấy gì, mặc dù có mệt mỏi nhưng dù sao cũng có hai người đi cùng nhau!
Còn bây giờ chỉ còn lại một mình Viên Mục Dã, đèn cũng sắp hết pin, đến lúc đó chỉ còn một mình cậu mò mẫm trong đường hầm mỏ tối tăm đã bị bỏ hoang hơn hai mươi năm này.
Mặc dù Viên Mục Dã cũng đã qua tuổi sợ ma sợ quỷ, nhưng một mình đi lại trong không gian khép kín dưới lòng đất... hoàn toàn không phải là một trải nghiệm thú vị gì, cậu sẽ không tự chủ được mà bắt đầu tưởng tượng ra những con quái vật có thể bất thình lình xuất hiện trong bóng đêm.
Viên Mục Dã thấy, con đường hầm này chắc hẳn sẽ dẫn ra ngoài, đúng như lời Triệu Quốc Khánh nói, cậu cứ đi về phía trước thì có thể đến miệng giếng. Nhưng bây giờ trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện một ngã ba là sao? Chẳng lẽ Trương Quốc Khánh nhớ nhầm rồi? Nhất thời Viên Mục Dã không biết nên đi theo đường nào.
Cậu do dự mãi, cảm thấy việc lựa chọn này đúng là cần may mắn, cậu nghĩ nửa đời này mình sống cũng không làm chuyện gì thất đức, chắc không đến nỗi chọn phải đường cụt đâu đúng không?
Nhưng chẳng ai biết chắc được loại chuyện này đâu nhỉ? Mà chẳng phải gần đây có rất nhiều những chuyện giết người phóng hỏa, ném xác ở mấy chỗ cầu hỏng đường sửa sao? Cậu không dám tùy tiện mang nhân phẩm của mình ra đặt cược.
Trong lúc Viên Mục Dã đang không biết nên đi hướng nào thì đột nhiên nghe được trong một đường hầm vang lên tiếng chuông điện thoại di động... Viên Mục Dã nghĩ đến việc mình bị kẹt trong một đường hầm mỏ đã bỏ hoang hơn hai mươi năm lại còn nghe được tiếng chuông điện thoại di động?
Nghĩ đến thôi đã thấy da đầu tê dại, Viên Mục Dã thầm nghĩ không phải cậu gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ đấy chứ? Nhưng cậu lập tức gạt bỏ suy nghĩ này, rồi cười tự giễu chính mình, sau đó cậu cũng không quay lại mà đi về hướng đường hầm có tiếng chuông điện thoại kia...
Kết quả Viên Mục Dã đi hơn mười bước thì ngửi thấy mùi hôi thối, với nhiều năm kinh nghiệm phá án, mùi này nhất định là ở phía trước có thi thể đang phân hủy.
Lúc này tiếng chuông khi nãy đã ngừng, nhưng mùi thối càng nồng nặc khiến Viên Mục Dã không chịu được phải bịt mũi mới đi tiếp được... Cậu nương theo ánh sáng mờ mờ còn lại của chiếc đèn pin, nhìn thấy trong đường hầm phía trước có mấy cái xác đang nằm ngổn ngang, trong đó có một người mặc áo jacket màu vàng là nổi bật nhất.
Phần lớn các bộ phận của những thi thể này đều chỉ còn lại xương trắng, nếu không phải do quần áo trên người vẫn còn, thì Viên Mục Dã đã không thể nhận ra được thân phận của những người này. Thi thể của mấy người Lâm Cấn đã phân hủy đen thui, nhưng ít nhiều vẫn còn nhìn ra được vẻ ngoài.
Viên Mục Dã thở dài, xem ra nửa câu sau mà Triệu Quốc Khánh muốn nói với cậu là chỉ những cái xác này? Kết quả cuối cùng cậu vẫn gặp được, chẳng lẽ thực sự có thiên ý trong cõi u minh sao? Nhất định phải để cậu phát hiện ra những người bị hại chết nơi xứ lạ?
Có điều tiếng chuông khi nãy là như thế nào? Chuyện này cũng quá mờ ám! Theo lý mà nói thì những người này gặp nạn ít nhất cũng phải hơn một tháng rồi, làm gì có chiếc điện thoại nào có pin trâu bò đến mức không hết điện suốt thời gian đó chứ? Hơn nữa nơi này cũng không có sóng? Sao có thể có chuông điện thoại được?
Không ngờ trong lúc Viên Mục Dã còn đang lẩm bẩm suy nghĩ thì chuyện kinh khủng lại xảy ra. Trong đường hầm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim mình đập đột nhiên lại vang lên tiếng chuông điện thoại quỷ dị kia...
Vietwriter.vn
Dù Viên Mục Dã cũng thuộc lại gan to bằng trời, nhưng lúc này vẫn bị dọa cho giật nảy cả người. Cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng hết thảy, Viên Mục Dã nương theo tiếng chuông đi tìm, cuối cùng tìm được một chiếc smartphone trong túi áo một thi thể.
Hóa ra là chức năng nhắc nhở của điện thoại, có khả năng chiếc điện thoại này vì nguyên nhân gì đó mà luôn để trong chế độ tắt máy, cho nên mới còn pin đến giờ, khi đến ngày hẹn nhắc nhở nó mới khởi động máy...
Viên Mục Dã nhìn dòng nhắc nhở trên điện thoại di động “Hôm nay là sinh nhật bé cưng lớn”, không hiểu sao có một sự thương cảm dâng lên trong lòng cậu. Mặc dù cậu không biết “Bé cưng lớn” này là con trai hay người yêu của người này, nhưng đáng tiếc “Bé cưng lớn” này không chờ được người mình yêu thương quay về cùng đón sinh nhật nữa rồi.
Bình luận facebook