Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 179 - Chương 179 KHỞI ĐẦU TỐT ĐẸP
Chương 179 KHỞI ĐẦU TỐT ĐẸP
“Vừa mở hàng đã đỏ” là cụm từ được đội cảnh sát hình sự của họ lan truyền nhiều năm, ý là đầu năm gặp vụ án giết người đầu tiên, cũng có nghĩa là vừa mở cửa đã thấy màu đỏ, vừa hay trái ngược với ý trên mặt chữ, là một chuyện rất xui xẻo.
Lúc này phục vụ mang thực đơn tới, Viên Mục Dã nhận rồi tiện tay đưa cho Diệp Dĩ Nguy: “Hôm nay tôi mời khách, muốn ăn gì cứ gọi, đừng khách sáo!”
Diệp Dĩ Nguy nhận thực đơn rồi gọi vài món thường ngày, sau đó cười bảo: “Vậy tôi sẽ không khách sáo thật đấy!”
Trong bữa cơm, Viên Mục Dã ân cần gắp thức ăn cho Diệp Dĩ Nguy, mà từ đầu đến cuối chính bản thân cậu lại không động vào đồ ăn trước mặt. Có thể là Diệp Dĩ Nguy đói thật nên lúc ban đầu anh ta cũng không chú ý tới Viên Mục Dã vốn chẳng gắp miếng nào, mãi đến khi anh ta ăn no rồi, ngẩng đầu lên mới phát hiện từ nãy đến giờ Viên Mục Dã chưa hề động đũa.
“Sao thế? Tôi gọi món không hợp khẩu vị của cậu à?” Diệp Dĩ Nguy nghi ngờ hỏi.
Viên Mục Dã lắc đầu: “Đương nhiên không phải, trước khi về tôi đã ăn ở trên đường rồi nên giờ vẫn chưa đói lắm. Đúng rồi, tính chất của vụ án mở hàng số đỏ kia ác liệt lắm sao? Còn phải tăng ca suốt đêm?”
“Nếu là vừa mở hàng đã đỏ thì dĩ nhiên phải hoành tráng rồi. Lúc ấy Cục phó Dương đi họp ở ủy ban thành phố. Ông ta đang hồ hởi đắc ý báo cáo kết quả chiến đấu huy hoàng của năm trước, kết quả đúng lúc gặp tin tức này. Cậu cũng biết lãnh đạo chúng ta rất sĩ diện, ông ta lập tức đi đầu ra vẻ sẽ phá án trong vòng một tuần!” Diệp Dĩ Nguy vừa ăn vừa nói.
Viên Mục Dã cười lắc đầu: “Tính của anh Dương là như vậy đấy, chẳng thèm hỏi các anh tình hình vụ án trước đã, ngộ nhỡ không phá án được trong vòng một tuần thì sao?”
Diệp Dĩ Nguy nói với vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa: “Thế thì Tết năm nay đừng ai mong được yên! Lát nữa tôi ăn xong rồi còn phải về tăng ca, cậu cũng về nghỉ ngơi sớm đi!”
Viên Mục Dã gật đầu, sau đó lại lơ đãng hỏi: “Vụ án có phức tạp không?”
Diệp Dĩ Nguy biết Viên Mục Dã thấy hơi ngứa ngáy, bèn cười và kể: “Nói như thế nào nhỉ? Là một cặp vợ chồng bình thường nhìn như yêu thương nhau, nhưng chẳng biết người chồng kia bị chập mạch chỗ nào mà lại giết chết vợ mình, sau đó anh ta tự sát!”
Viên Mục Dã suy nghĩ một lúc rồi đưa ra phán đoán: “Nếu hung thủ cũng đã chết, vậy nhóm Từ Lệ chỉ cần làm báo cáo điều tra đơn giản cho vụ này là xong, độ khó chẳng lớn… Chắc là có thể giữ được mặt mũi cho Cục phó Dương rồi.”
Nhưng Diệp Dĩ Nguy nghe xong lại lắc đầu: “Chuyện này mệt là mệt ở chỗ cảnh sát không phong tỏa tin tức, trước khi vụ án được điều tra rõ đã bị một vài kênh truyền thông đưa tin, khiến cho một bộ phận xã hội chú ý. Cho nên cần phải điều tra rành mạch đầu đuôi câu chuyện mới được.”
Viên Mục Dã gật đầu: “Chắc chắn rồi, có điều nếu tới mức ra tay giết người, thì chứng tỏ mâu thuẫn của hai vợ chồng này đã không phải mới ngày một ngày hai. Bình thường biểu hiện bọn họ yêu thương nhau cũng có thể là giả vờ, chỉ cần điều tra cẩn thận... chắc chắn sẽ để lại một ít dấu vết.”
“Chỉ mong thế! Có điều hôm nay nhóm Từ Lệ không có thu hoạch gì quá lớn…” Nói tới đây, Diệp Dĩ Nguy cười gian: “Cậu chờ xem. Nếu trong vòng ba ngày mà vụ án vẫn chưa có manh mối, chắc chắn Từ Lệ sẽ tìm đến người ngoài là cậu.”
Ăn cơm xong, Diệp Dĩ Nguy nghe điện thoại rồi đi trước, Viên Mục Dã mở điện thoại di động, tìm kiếm tin tức báo chí về vụ án “Mở hàng số đỏ” kia. Trên đó nói rằng ở trong một khu chung cư, chủ nhà là anh Trần đánh chết vợ mình bằng một cái búa sắt, sau đó tự anh ta cũng nhảy từ trên ban công xuống, hiện trường vụ án cực kỳ thê thảm.
Viên Mục Dã thấy lại là nhảy lầu, trong lòng nhạy cảm nhớ đến chuyện của Lý Tử Y và vợ Đại Quân. Vì thế mà cậu không kìm được sự chú ý đối với vụ án này, muốn xem thử kế tiếp sẽ có kết quả điều tra như thế nào.
Lúc này Viên Mục Dã chú ý tới mấy tấm ảnh chụp nạn nhân đều bị làm nhòe qua loa lấy lệ, thậm chí có tấm còn bôi lệch, nhìn rõ mặt mũi của nạn nhân.
Sau khi xem những tin tức đó, trong bụng Viên Mục Dã thầm mắng chửi đám truyền thông quá vô lương rồi. Khi vụ án còn chưa điều tra rõ mà đã đưa tin lung tung lôi kéo sự chú ý như vậy sẽ khiến cảnh sát cực kỳ bị động. Đồng thời họ cũng chẳng bảo vệ nạn nhân một chút nào, phô bày tất cả thông tin cá nhân của người ta ra.
Mặc dù mấy ngày sau Viên Mục Dã vẫn liên tục chú ý đến vụ án này, nhưng hình như phía cảnh sát chẳng hề có tiến triển gì mang tính thực tế, trừ một vài quần chúng hóng hớt đang liên tục phân tích loạn cả lên, họ đã liệt kê ra n phiên bản vụ án giết vợ khác nhau rồi.
Bởi vì là Tết Âm lịch nên số 54 không nhận công việc nào nữa, lão Lâm cho mọi người nghỉ đông sớm. Nếu không có tình huống gì đặc biệt, thì mỗi sáng chỉ cần đến báo cáo là có thể tự do hoạt động.
Chỉ tiếc hầu hết mấy người trong số 54 đều có số cô độc, tức là không ai phải về nhà đoàn tụ với người thân, cũng không có ai cảm thấy hứng thú đối với Tết Âm lịch. Những người khác thì không nói làm gì, tất cả đều là người cô đơn, nhưng Trương Khai và Hoắc Nhiễm không phải! Theo lý mà nói, hai anh em bọn họ đáng lẽ nên về nhà ăn Tết mới đúng! Đương nhiên, đây là chuyện của họ. Nếu bọn họ không nói, chắc chắn Viên Mục Dã sẽ không chủ động hỏi.
Buổi sáng hôm nay, lão Lâm tiêm vắc xin cho Viên Mục Dã theo thường lệ rồi bảo cậu đến chỗ Đoàn Phong nhận quà Tết! Viên Mục Dã không ngờ đơn vị như số 54 còn phát quà Tết, nên cũng thấy hơi hơi mong chờ.
Kết quả cậu đến văn phòng của Đoàn Phong thì thấy là phiếu mua hàng của một chuỗi siêu thị trong thành phố, hơn nữa bên trên còn là sản phẩm được chỉ định: thức ăn cho chó! Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã cầm phiếu mua hàng mà không nói một lời, thì cười gian: “Thế nào, tôi có tâm lý không? Thức ăn chó của siêu thị này toàn là đồ nhập khẩu cả, đủ cho con chó lông vàng nhà cậu ăn một thời gian.”
Viên Mục Dã đỡ trán: “Đội trưởng Đoàn, anh thấy có đơn vị nào phát quà Tết là thức ăn cho chó không!?”
“Thức ăn cho chó không tốt à? Rất có lợi ích kinh tế mà! Dù sao bình thường cậu cũng phải mua còn gì?” Đoàn Phong tỏ vẻ khó hiểu.
Viên Mục Dã cười lắc đầu: “Vậy những người khác thì sao? Cũng không thể là thức ăn chó hết chứ? Bọn họ đâu có nuôi chó!”
Đoàn Phong bèn cầm một tờ giấy trên bàn lên, liếc qua rồi nói: “Đại Quân là voucher bánh kem, Hoắc Nhiễm là voucher máy chơi game, Nam Nam là voucher quả hạch, Trương Khai là voucher đồ ăn vặt…”
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Viên Mục Dã hiểu ngay, có lẽ đây đều là voucher năm mới không biết lão Lâm kiếm được từ chỗ nào, tất cả đều là voucher của chuỗi siêu thị mua sắm kia, lại còn là sản phẩm chỉ định.
Viên Mục Dã nghe Đoàn Phong đọc xong quà Tết cho mọi người thì hài hước hỏi: “Vậy anh là voucher gì?”
Đoàn Phong cười sung sướng: “Voucher rượu.”
Viên Mục Dã gật gù: “Cũng không tệ lắm… coi như gãi đúng chỗ ngứa, bắt đúng nhu cầu.”
“Vừa mở hàng đã đỏ” là cụm từ được đội cảnh sát hình sự của họ lan truyền nhiều năm, ý là đầu năm gặp vụ án giết người đầu tiên, cũng có nghĩa là vừa mở cửa đã thấy màu đỏ, vừa hay trái ngược với ý trên mặt chữ, là một chuyện rất xui xẻo.
Lúc này phục vụ mang thực đơn tới, Viên Mục Dã nhận rồi tiện tay đưa cho Diệp Dĩ Nguy: “Hôm nay tôi mời khách, muốn ăn gì cứ gọi, đừng khách sáo!”
Diệp Dĩ Nguy nhận thực đơn rồi gọi vài món thường ngày, sau đó cười bảo: “Vậy tôi sẽ không khách sáo thật đấy!”
Trong bữa cơm, Viên Mục Dã ân cần gắp thức ăn cho Diệp Dĩ Nguy, mà từ đầu đến cuối chính bản thân cậu lại không động vào đồ ăn trước mặt. Có thể là Diệp Dĩ Nguy đói thật nên lúc ban đầu anh ta cũng không chú ý tới Viên Mục Dã vốn chẳng gắp miếng nào, mãi đến khi anh ta ăn no rồi, ngẩng đầu lên mới phát hiện từ nãy đến giờ Viên Mục Dã chưa hề động đũa.
“Sao thế? Tôi gọi món không hợp khẩu vị của cậu à?” Diệp Dĩ Nguy nghi ngờ hỏi.
Viên Mục Dã lắc đầu: “Đương nhiên không phải, trước khi về tôi đã ăn ở trên đường rồi nên giờ vẫn chưa đói lắm. Đúng rồi, tính chất của vụ án mở hàng số đỏ kia ác liệt lắm sao? Còn phải tăng ca suốt đêm?”
“Nếu là vừa mở hàng đã đỏ thì dĩ nhiên phải hoành tráng rồi. Lúc ấy Cục phó Dương đi họp ở ủy ban thành phố. Ông ta đang hồ hởi đắc ý báo cáo kết quả chiến đấu huy hoàng của năm trước, kết quả đúng lúc gặp tin tức này. Cậu cũng biết lãnh đạo chúng ta rất sĩ diện, ông ta lập tức đi đầu ra vẻ sẽ phá án trong vòng một tuần!” Diệp Dĩ Nguy vừa ăn vừa nói.
Viên Mục Dã cười lắc đầu: “Tính của anh Dương là như vậy đấy, chẳng thèm hỏi các anh tình hình vụ án trước đã, ngộ nhỡ không phá án được trong vòng một tuần thì sao?”
Diệp Dĩ Nguy nói với vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa: “Thế thì Tết năm nay đừng ai mong được yên! Lát nữa tôi ăn xong rồi còn phải về tăng ca, cậu cũng về nghỉ ngơi sớm đi!”
Viên Mục Dã gật đầu, sau đó lại lơ đãng hỏi: “Vụ án có phức tạp không?”
Diệp Dĩ Nguy biết Viên Mục Dã thấy hơi ngứa ngáy, bèn cười và kể: “Nói như thế nào nhỉ? Là một cặp vợ chồng bình thường nhìn như yêu thương nhau, nhưng chẳng biết người chồng kia bị chập mạch chỗ nào mà lại giết chết vợ mình, sau đó anh ta tự sát!”
Viên Mục Dã suy nghĩ một lúc rồi đưa ra phán đoán: “Nếu hung thủ cũng đã chết, vậy nhóm Từ Lệ chỉ cần làm báo cáo điều tra đơn giản cho vụ này là xong, độ khó chẳng lớn… Chắc là có thể giữ được mặt mũi cho Cục phó Dương rồi.”
Nhưng Diệp Dĩ Nguy nghe xong lại lắc đầu: “Chuyện này mệt là mệt ở chỗ cảnh sát không phong tỏa tin tức, trước khi vụ án được điều tra rõ đã bị một vài kênh truyền thông đưa tin, khiến cho một bộ phận xã hội chú ý. Cho nên cần phải điều tra rành mạch đầu đuôi câu chuyện mới được.”
Viên Mục Dã gật đầu: “Chắc chắn rồi, có điều nếu tới mức ra tay giết người, thì chứng tỏ mâu thuẫn của hai vợ chồng này đã không phải mới ngày một ngày hai. Bình thường biểu hiện bọn họ yêu thương nhau cũng có thể là giả vờ, chỉ cần điều tra cẩn thận... chắc chắn sẽ để lại một ít dấu vết.”
“Chỉ mong thế! Có điều hôm nay nhóm Từ Lệ không có thu hoạch gì quá lớn…” Nói tới đây, Diệp Dĩ Nguy cười gian: “Cậu chờ xem. Nếu trong vòng ba ngày mà vụ án vẫn chưa có manh mối, chắc chắn Từ Lệ sẽ tìm đến người ngoài là cậu.”
Ăn cơm xong, Diệp Dĩ Nguy nghe điện thoại rồi đi trước, Viên Mục Dã mở điện thoại di động, tìm kiếm tin tức báo chí về vụ án “Mở hàng số đỏ” kia. Trên đó nói rằng ở trong một khu chung cư, chủ nhà là anh Trần đánh chết vợ mình bằng một cái búa sắt, sau đó tự anh ta cũng nhảy từ trên ban công xuống, hiện trường vụ án cực kỳ thê thảm.
Viên Mục Dã thấy lại là nhảy lầu, trong lòng nhạy cảm nhớ đến chuyện của Lý Tử Y và vợ Đại Quân. Vì thế mà cậu không kìm được sự chú ý đối với vụ án này, muốn xem thử kế tiếp sẽ có kết quả điều tra như thế nào.
Lúc này Viên Mục Dã chú ý tới mấy tấm ảnh chụp nạn nhân đều bị làm nhòe qua loa lấy lệ, thậm chí có tấm còn bôi lệch, nhìn rõ mặt mũi của nạn nhân.
Sau khi xem những tin tức đó, trong bụng Viên Mục Dã thầm mắng chửi đám truyền thông quá vô lương rồi. Khi vụ án còn chưa điều tra rõ mà đã đưa tin lung tung lôi kéo sự chú ý như vậy sẽ khiến cảnh sát cực kỳ bị động. Đồng thời họ cũng chẳng bảo vệ nạn nhân một chút nào, phô bày tất cả thông tin cá nhân của người ta ra.
Mặc dù mấy ngày sau Viên Mục Dã vẫn liên tục chú ý đến vụ án này, nhưng hình như phía cảnh sát chẳng hề có tiến triển gì mang tính thực tế, trừ một vài quần chúng hóng hớt đang liên tục phân tích loạn cả lên, họ đã liệt kê ra n phiên bản vụ án giết vợ khác nhau rồi.
Bởi vì là Tết Âm lịch nên số 54 không nhận công việc nào nữa, lão Lâm cho mọi người nghỉ đông sớm. Nếu không có tình huống gì đặc biệt, thì mỗi sáng chỉ cần đến báo cáo là có thể tự do hoạt động.
Chỉ tiếc hầu hết mấy người trong số 54 đều có số cô độc, tức là không ai phải về nhà đoàn tụ với người thân, cũng không có ai cảm thấy hứng thú đối với Tết Âm lịch. Những người khác thì không nói làm gì, tất cả đều là người cô đơn, nhưng Trương Khai và Hoắc Nhiễm không phải! Theo lý mà nói, hai anh em bọn họ đáng lẽ nên về nhà ăn Tết mới đúng! Đương nhiên, đây là chuyện của họ. Nếu bọn họ không nói, chắc chắn Viên Mục Dã sẽ không chủ động hỏi.
Buổi sáng hôm nay, lão Lâm tiêm vắc xin cho Viên Mục Dã theo thường lệ rồi bảo cậu đến chỗ Đoàn Phong nhận quà Tết! Viên Mục Dã không ngờ đơn vị như số 54 còn phát quà Tết, nên cũng thấy hơi hơi mong chờ.
Kết quả cậu đến văn phòng của Đoàn Phong thì thấy là phiếu mua hàng của một chuỗi siêu thị trong thành phố, hơn nữa bên trên còn là sản phẩm được chỉ định: thức ăn cho chó! Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã cầm phiếu mua hàng mà không nói một lời, thì cười gian: “Thế nào, tôi có tâm lý không? Thức ăn chó của siêu thị này toàn là đồ nhập khẩu cả, đủ cho con chó lông vàng nhà cậu ăn một thời gian.”
Viên Mục Dã đỡ trán: “Đội trưởng Đoàn, anh thấy có đơn vị nào phát quà Tết là thức ăn cho chó không!?”
“Thức ăn cho chó không tốt à? Rất có lợi ích kinh tế mà! Dù sao bình thường cậu cũng phải mua còn gì?” Đoàn Phong tỏ vẻ khó hiểu.
Viên Mục Dã cười lắc đầu: “Vậy những người khác thì sao? Cũng không thể là thức ăn chó hết chứ? Bọn họ đâu có nuôi chó!”
Đoàn Phong bèn cầm một tờ giấy trên bàn lên, liếc qua rồi nói: “Đại Quân là voucher bánh kem, Hoắc Nhiễm là voucher máy chơi game, Nam Nam là voucher quả hạch, Trương Khai là voucher đồ ăn vặt…”
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Viên Mục Dã hiểu ngay, có lẽ đây đều là voucher năm mới không biết lão Lâm kiếm được từ chỗ nào, tất cả đều là voucher của chuỗi siêu thị mua sắm kia, lại còn là sản phẩm chỉ định.
Viên Mục Dã nghe Đoàn Phong đọc xong quà Tết cho mọi người thì hài hước hỏi: “Vậy anh là voucher gì?”
Đoàn Phong cười sung sướng: “Voucher rượu.”
Viên Mục Dã gật gù: “Cũng không tệ lắm… coi như gãi đúng chỗ ngứa, bắt đúng nhu cầu.”
Bình luận facebook