Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 181 - Chương 181
Chương 181 GÓI HÀNG CHUYỂN PHÁT NHANH MẤT TÍCH
Từ nét mặt của Mã Hiểu Như, Viên Mục Dã không khó để đoán ra người đàn ông này chính là chồng của cô ta, Hồng Huy. Mà giờ phút này, giữa hai người cũng không có tình huống lạ thường gì xảy ra. Hồng Huy còn hỏi Mã Hiểu Như câu gì đó, đối phương nghe xong chỉ một thứ trên bàn trà nói mấy câu.
Lúc này Viên Mục Dã thấy trên bàn trà để một gói đồ chuyển phát nhanh rất nhỏ, còn đã mở ra rồi. Không biết tại sao Viên Mục Dã cảm thấy khi Hồng Huy nhìn thấy cái gói kia bị mở ra, sắc mặt đột nhiên thay đổi trong nháy mắt, trở nên làm người ta khó mà không suy nghĩ.
Biến cố xảy ra chỉ trong giây lát, Hồng Huy đột nhiên đi đến trước một ngăn tủ, lấy từ bên trong ra một cây búa, không hề báo trước mà đi tới phía sau lưng Mã Hiểu Như…
Lúc ấy Mã Hiểu Như đang ngồi ở trên ghế sofa quay lưng về phía Hồng Huy để gấp quần áo vừa giặt xong, Hồng Huy đi lên chẳng nói chẳng rằng mà đập thẳng cây búa trong tay vào đầu Mã Hiểu Như.
Lực đập rất mạnh, chắc chắn là muốn giết cô ta nên chẳng hề có ý nương tay. Đừng nói là vợ chồng yêu thương nhau, cho dù là kẻ thù giết cha cũng không đến mức đánh như thế này.
Hơn nữa Viên Mục Dã còn phát hiện, trong cả quá trình Hồng Huy đánh Mã Hiểu Như, ánh mắt anh ta trông hơi trống rỗng, như thể là một con rối gỗ bị giật dây, không có linh hồn vậy, mặc kệ Mã Hiểu Như kêu thảm thiết như thế nào, anh ta đều thờ ơ.
Lúc này, tất cả ảo ảnh đều biến mất khi Mã Hiểu Như tắt thở. Mặc dù Viên Mục Dã nhìn thấy toàn bộ quá trình xảy ra vụ án, nhưng vẫn không lấy ra được manh mối nào. Chẳng trách nhóm Từ Lệ không điều tra ra được manh mối gì, bởi vì vụ việc xảy ra quá mức đột ngột.
Viên Mục Dã nhìn bàn trà rỗng tuếch, phát hiện trên đó có rất nhiều vết máu bắn tung toé, nhưng chỉ có vị trí đã từng đặt cái gói nhỏ kia là sạch sẽ. Cậu quay đầu nói với Từ Lệ: “Ở hiện trường, các anh có nhìn thấy được một cái gói nhỏ không?”
Từ Lệ sửng sốt: “Gói nhỏ như thế nào?”
Viên Mục Dã giơ tay ước lượng đại khái kích cỡ: “Một gói chuyển phát nhanh lớn cỡ cuốn sổ ghi chép. Lúc xảy ra vụ án đã từng đặt ở trên mặt bàn trà.”
Từ Lệ đi vào xem xét, quả nhiên nhìn thấy trên bàn trà có một chỗ không có vết máu. Điều này chứng minh trước đó chỗ này có để thứ gì đó thật, sau khi gây án mới bị người ta lấy đi. Anh ta gọi điện thoại về đội, nhưng đáp án nhận được lại là không có thứ này.
“Người báo án có từng vào hiện trường không?” Viên Mục Dã hỏi.
Từ Lệ lắc đầu đáp: “Chắc chắn không có, lúc ấy ba nhà hàng xóm và cậu nhân viên chuyển phát nhanh kia có thể cùng nhau làm chứng. Bọn họ chỉ đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong, sau đó đề nghị báo cảnh sát!”
Viên Mục Dã im lặng một lát rồi đưa ra phán đoán: “Vậy chỉ có thể nói rằng sau khi gây án, có người thứ ba đã tới hiện trường, hơn nữa đã cầm cái gói kia đi...”
Lời Viên Mục Dã đã thức tỉnh Từ Lệ. Anh ta nhớ cậu nhân viên chuyển phát nhanh phát hiện án mạng đầu tiên đã từng nói là mình đến đây bởi vì một gói hàng giao nhầm, kết quả mở cửa thì thấy hiện trường giết người.
Sau đó Từ Lệ lập tức gọi điện thoại lại cho đồng nghiệp, lấy lời khai lúc ấy của cậu nhân viên chuyển phát nhanh ra. Bên trên viết rõ ràng, tối hôm trước, cậu nhân viên chuyển phát nhanh nhận được khiếu nại của khách hàng, nói là gói hàng của anh ta bị giao nhầm.
Vì thế cậu nhân viên chuyển phát nhanh mới tới tận nơi xem xét, phát hiện nhầm thật, cậu ta để lẫn gói hàng của Hồng Huy và người kia. Bởi vậy mới sáng sớm cậu ta đã tới nhà Hồng Huy, muốn xem thử gói hàng giao đến đây trước đó có phải là của người kia không.
Viên Mục Dã bảo Từ Lệ nhanh chóng điều tra người giao nhầm gói hàng còn ở đây không? Kết quả đáp án mà Từ Lệ có là, cái gói kia vẫn còn để ở bưu cục của công ty chuyển phát nhanh. Vì thế hai người bọn họ vội vàng lái xe đến bưu cục của công ty chuyển phát nhanh.
Không biết tại sao Viên Mục Dã cảm thấy hình như gói hàng đó là điểm mấu chốt của vụ án này. Nếu cảnh sát không nhanh chóng lấy được gói chuyển phát nhanh đó, thì rất có thể sẽ vụt mất cơ hội chạm tới sự thật.
Kết quả khi bọn họ vô cùng lo lắng chạy tới bưu cục, lại phát hiện cửa bưu cục đóng chặt, bên trên còn dán một tờ thông báo nói là nghỉ Tết Âm lịch, mùng sáu tháng Giêng mới quay lại làm việc.
Từ Lệ lập tức gọi điện thoại thông báo cho phía trên, nói rõ tình hình, nhờ người phụ trách cần phải đến đây ngay bây giờ. Kết quả đối phương ném thẳng cho anh ta một câu: “Tất cả nhân viên đều đã nghỉ về nhà, khẳng định trước năm mới không thể nào mở cửa được!”
Từ Lệ tức tối! Nhưng anh ta lại không tiện thể hiện trước mặt Viên Mục Dã nên mặt đỏ lên, cũng không biết huyết áp đã tăng cao bao nhiêu rồi.
Viên Mục Dã thấy thế bèn khuyên nhủ: “Anh Từ, anh cũng đừng sốt ruột quá. Không phải có rất nhiều cách để đối phương đến đây mở cửa sao? Anh nghĩ kĩ lại đi?”
Vẻ mặt Viên Mục Dã thần thần bí bí, nhưng Từ Lệ cũng đã hiểu ý cậu, anh ta hừ khẽ rồi nói: “Đúng thế, cũng tại tôi quá sốt ruột…” Sau khi nói xong, anh ta gọi cho một số di động, sau đó kể lại vụ việc một cách đơn giản.
Không bao lâu sau, một chiếc xe cứu hỏa chạy lại đây, mấy nhân viên mặc đồ phòng cháy chữa cháy từ trên xe bước xuống, chủ động bắt tay với Từ Lệ. Hóa ra vừa rồi Từ Lệ gọi điện cho bạn của anh ta ở cục phòng cháy chữa cháy, mời bọn họ hỗ trợ đột kích kiểm tra nguy cơ hỏa hoạn tại bưu cục này. Vietwriter.vn
Nếu đối phương từ chối cho kiểm tra, họ sẽ gửi thông báo đình chỉ kinh doanh. Cho nên chỉ cần người phụ trách công ty chuyển phát nhanh này không thiếu thông minh thì chắc chắn sẽ lập tức chạy tới.
Quả nhiên, không đến vài phút sau đã thấy một chiếc Wending màu xám phóng tới nhanh như điện. Một người đàn ông gầy quắt xuống xe rồi lập tức tươi cười, nói: “Ngại quá, đã để mọi người đợi lâu!”
Nhân viên phòng cháy chữa cháy mỉm cười: “Không sao, không sao, chẳng qua là trước khi chúng tôi kiểm tra, anh phải hợp tác với hai đồng chí cảnh sát này cái đã.”
Viên Mục Dã nghe đối phương coi mình là cảnh sát luôn thì muốn giải thích mình không phải, nhưng cậu lại liếc thấy Từ Lệ không có phản ứng gì với điều này, vì vậy cậu nuốt lại câu nói đã đến bên miệng.
Người đàn ông gầy quắt kia nghe vậy là hiểu ngay, ông ta không nói lời thừa mà nhanh chóng mở cửa: “Mời các vị, cần tôi hợp tác việc gì, xin mời các vị cứ nói.”
Từ Lệ nói thẳng: “Chúng tôi muốn xem gói hàng của anh Hồng Huy, trước đó các anh đã từng giao nhầm, đưa một gói hàng khác tới nhà anh Hồng Huy, còn gói hàng của anh Hồng Huy lại bị đưa tới nơi khác…”
Người đàn ông gầy quắt vừa nghe là biết Từ Lệ đang nói tới gói hàng nào, anh ta nói với vẻ mặt đen đủi: “Thôi đừng nhắc tới nữa, bởi vì chúng tôi không lấy về được gói hàng chuyển phát nhanh kia nên phải đền tiền đấy. Còn gói hàng của anh Hồng Huy đã bị họ hàng của anh ta cầm đi rồi.”
“Họ hàng? Họ hàng gì!?” Từ Lệ khẽ giật mình.
Từ nét mặt của Mã Hiểu Như, Viên Mục Dã không khó để đoán ra người đàn ông này chính là chồng của cô ta, Hồng Huy. Mà giờ phút này, giữa hai người cũng không có tình huống lạ thường gì xảy ra. Hồng Huy còn hỏi Mã Hiểu Như câu gì đó, đối phương nghe xong chỉ một thứ trên bàn trà nói mấy câu.
Lúc này Viên Mục Dã thấy trên bàn trà để một gói đồ chuyển phát nhanh rất nhỏ, còn đã mở ra rồi. Không biết tại sao Viên Mục Dã cảm thấy khi Hồng Huy nhìn thấy cái gói kia bị mở ra, sắc mặt đột nhiên thay đổi trong nháy mắt, trở nên làm người ta khó mà không suy nghĩ.
Biến cố xảy ra chỉ trong giây lát, Hồng Huy đột nhiên đi đến trước một ngăn tủ, lấy từ bên trong ra một cây búa, không hề báo trước mà đi tới phía sau lưng Mã Hiểu Như…
Lúc ấy Mã Hiểu Như đang ngồi ở trên ghế sofa quay lưng về phía Hồng Huy để gấp quần áo vừa giặt xong, Hồng Huy đi lên chẳng nói chẳng rằng mà đập thẳng cây búa trong tay vào đầu Mã Hiểu Như.
Lực đập rất mạnh, chắc chắn là muốn giết cô ta nên chẳng hề có ý nương tay. Đừng nói là vợ chồng yêu thương nhau, cho dù là kẻ thù giết cha cũng không đến mức đánh như thế này.
Hơn nữa Viên Mục Dã còn phát hiện, trong cả quá trình Hồng Huy đánh Mã Hiểu Như, ánh mắt anh ta trông hơi trống rỗng, như thể là một con rối gỗ bị giật dây, không có linh hồn vậy, mặc kệ Mã Hiểu Như kêu thảm thiết như thế nào, anh ta đều thờ ơ.
Lúc này, tất cả ảo ảnh đều biến mất khi Mã Hiểu Như tắt thở. Mặc dù Viên Mục Dã nhìn thấy toàn bộ quá trình xảy ra vụ án, nhưng vẫn không lấy ra được manh mối nào. Chẳng trách nhóm Từ Lệ không điều tra ra được manh mối gì, bởi vì vụ việc xảy ra quá mức đột ngột.
Viên Mục Dã nhìn bàn trà rỗng tuếch, phát hiện trên đó có rất nhiều vết máu bắn tung toé, nhưng chỉ có vị trí đã từng đặt cái gói nhỏ kia là sạch sẽ. Cậu quay đầu nói với Từ Lệ: “Ở hiện trường, các anh có nhìn thấy được một cái gói nhỏ không?”
Từ Lệ sửng sốt: “Gói nhỏ như thế nào?”
Viên Mục Dã giơ tay ước lượng đại khái kích cỡ: “Một gói chuyển phát nhanh lớn cỡ cuốn sổ ghi chép. Lúc xảy ra vụ án đã từng đặt ở trên mặt bàn trà.”
Từ Lệ đi vào xem xét, quả nhiên nhìn thấy trên bàn trà có một chỗ không có vết máu. Điều này chứng minh trước đó chỗ này có để thứ gì đó thật, sau khi gây án mới bị người ta lấy đi. Anh ta gọi điện thoại về đội, nhưng đáp án nhận được lại là không có thứ này.
“Người báo án có từng vào hiện trường không?” Viên Mục Dã hỏi.
Từ Lệ lắc đầu đáp: “Chắc chắn không có, lúc ấy ba nhà hàng xóm và cậu nhân viên chuyển phát nhanh kia có thể cùng nhau làm chứng. Bọn họ chỉ đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong, sau đó đề nghị báo cảnh sát!”
Viên Mục Dã im lặng một lát rồi đưa ra phán đoán: “Vậy chỉ có thể nói rằng sau khi gây án, có người thứ ba đã tới hiện trường, hơn nữa đã cầm cái gói kia đi...”
Lời Viên Mục Dã đã thức tỉnh Từ Lệ. Anh ta nhớ cậu nhân viên chuyển phát nhanh phát hiện án mạng đầu tiên đã từng nói là mình đến đây bởi vì một gói hàng giao nhầm, kết quả mở cửa thì thấy hiện trường giết người.
Sau đó Từ Lệ lập tức gọi điện thoại lại cho đồng nghiệp, lấy lời khai lúc ấy của cậu nhân viên chuyển phát nhanh ra. Bên trên viết rõ ràng, tối hôm trước, cậu nhân viên chuyển phát nhanh nhận được khiếu nại của khách hàng, nói là gói hàng của anh ta bị giao nhầm.
Vì thế cậu nhân viên chuyển phát nhanh mới tới tận nơi xem xét, phát hiện nhầm thật, cậu ta để lẫn gói hàng của Hồng Huy và người kia. Bởi vậy mới sáng sớm cậu ta đã tới nhà Hồng Huy, muốn xem thử gói hàng giao đến đây trước đó có phải là của người kia không.
Viên Mục Dã bảo Từ Lệ nhanh chóng điều tra người giao nhầm gói hàng còn ở đây không? Kết quả đáp án mà Từ Lệ có là, cái gói kia vẫn còn để ở bưu cục của công ty chuyển phát nhanh. Vì thế hai người bọn họ vội vàng lái xe đến bưu cục của công ty chuyển phát nhanh.
Không biết tại sao Viên Mục Dã cảm thấy hình như gói hàng đó là điểm mấu chốt của vụ án này. Nếu cảnh sát không nhanh chóng lấy được gói chuyển phát nhanh đó, thì rất có thể sẽ vụt mất cơ hội chạm tới sự thật.
Kết quả khi bọn họ vô cùng lo lắng chạy tới bưu cục, lại phát hiện cửa bưu cục đóng chặt, bên trên còn dán một tờ thông báo nói là nghỉ Tết Âm lịch, mùng sáu tháng Giêng mới quay lại làm việc.
Từ Lệ lập tức gọi điện thoại thông báo cho phía trên, nói rõ tình hình, nhờ người phụ trách cần phải đến đây ngay bây giờ. Kết quả đối phương ném thẳng cho anh ta một câu: “Tất cả nhân viên đều đã nghỉ về nhà, khẳng định trước năm mới không thể nào mở cửa được!”
Từ Lệ tức tối! Nhưng anh ta lại không tiện thể hiện trước mặt Viên Mục Dã nên mặt đỏ lên, cũng không biết huyết áp đã tăng cao bao nhiêu rồi.
Viên Mục Dã thấy thế bèn khuyên nhủ: “Anh Từ, anh cũng đừng sốt ruột quá. Không phải có rất nhiều cách để đối phương đến đây mở cửa sao? Anh nghĩ kĩ lại đi?”
Vẻ mặt Viên Mục Dã thần thần bí bí, nhưng Từ Lệ cũng đã hiểu ý cậu, anh ta hừ khẽ rồi nói: “Đúng thế, cũng tại tôi quá sốt ruột…” Sau khi nói xong, anh ta gọi cho một số di động, sau đó kể lại vụ việc một cách đơn giản.
Không bao lâu sau, một chiếc xe cứu hỏa chạy lại đây, mấy nhân viên mặc đồ phòng cháy chữa cháy từ trên xe bước xuống, chủ động bắt tay với Từ Lệ. Hóa ra vừa rồi Từ Lệ gọi điện cho bạn của anh ta ở cục phòng cháy chữa cháy, mời bọn họ hỗ trợ đột kích kiểm tra nguy cơ hỏa hoạn tại bưu cục này. Vietwriter.vn
Nếu đối phương từ chối cho kiểm tra, họ sẽ gửi thông báo đình chỉ kinh doanh. Cho nên chỉ cần người phụ trách công ty chuyển phát nhanh này không thiếu thông minh thì chắc chắn sẽ lập tức chạy tới.
Quả nhiên, không đến vài phút sau đã thấy một chiếc Wending màu xám phóng tới nhanh như điện. Một người đàn ông gầy quắt xuống xe rồi lập tức tươi cười, nói: “Ngại quá, đã để mọi người đợi lâu!”
Nhân viên phòng cháy chữa cháy mỉm cười: “Không sao, không sao, chẳng qua là trước khi chúng tôi kiểm tra, anh phải hợp tác với hai đồng chí cảnh sát này cái đã.”
Viên Mục Dã nghe đối phương coi mình là cảnh sát luôn thì muốn giải thích mình không phải, nhưng cậu lại liếc thấy Từ Lệ không có phản ứng gì với điều này, vì vậy cậu nuốt lại câu nói đã đến bên miệng.
Người đàn ông gầy quắt kia nghe vậy là hiểu ngay, ông ta không nói lời thừa mà nhanh chóng mở cửa: “Mời các vị, cần tôi hợp tác việc gì, xin mời các vị cứ nói.”
Từ Lệ nói thẳng: “Chúng tôi muốn xem gói hàng của anh Hồng Huy, trước đó các anh đã từng giao nhầm, đưa một gói hàng khác tới nhà anh Hồng Huy, còn gói hàng của anh Hồng Huy lại bị đưa tới nơi khác…”
Người đàn ông gầy quắt vừa nghe là biết Từ Lệ đang nói tới gói hàng nào, anh ta nói với vẻ mặt đen đủi: “Thôi đừng nhắc tới nữa, bởi vì chúng tôi không lấy về được gói hàng chuyển phát nhanh kia nên phải đền tiền đấy. Còn gói hàng của anh Hồng Huy đã bị họ hàng của anh ta cầm đi rồi.”
“Họ hàng? Họ hàng gì!?” Từ Lệ khẽ giật mình.
Bình luận facebook