Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182 - Chương 182
Chương 182 XÁC CHẾT CHÁY TRONG LỬA
Người đàn ông gầy quắt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Là một tay hơn ba mươi tuổi, gã nói mình là anh trai của anh Hồng Huy, gã cầm thẻ căn cước của anh Hồng Huy để lấy đi chuyển phát nhanh.”
Từ Lệ nổi giận: “ĐM, Hồng Huy là con một, lấy đâu ra anh trai!”
Người đàn ông gầy quắt bị Từ Lệ làm cho giật cả mình, anh ta vội vàng giải thích: “Đồng chí cảnh sát, cái này không thể trách tôi được, gã đó cầm thẻ căn cước của khách hàng nên tôi chỉ có thể đưa bưu kiện cho gã!”
Viên Mục Dã bèn truy hỏi: “Vậy anh có biết bên trong gói chuyển phát nhanh đó là thứ gì không?”
“Là ảnh chụp, hai gói chuyển phát nhanh đều là ảnh chụp!” Người đàn ông gầy quắt khẳng định.
Lúc này Từ Lệ thở ra một hơi, anh ta chỉ vào camera giám sát trên đầu và nói: “Lấy dữ liệu giám sát ra đây, tôi muốn xem anh của Hồng Huy rốt cuộc là ai?”
Người đàn ông gầy gò vội vàng mở máy tính ra rồi bật đoạn phim vào ngày lấy bưu kiện, một người đàn ông gầy gò xuất hiện trên màn hình giám sát. Toàn thân người đó mặc bộ quần áo màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, sau khi đi vào thì từ đầu đến cuối đều cúi đầu, trong video gần như không quay được mặt của gã, ngoại trừ lúc cuối cùng rời đi, camera mới chụp được nửa bên mặt khá rõ ràng.
Khi Viên Mục Dã nhìn thấy bên sườn mặt hơi quen mắt kia, toàn thân cậu cứng đờ tại chỗ giống như bị người ta hất cho một thùng nước đá vậy, từ đầu đến chân cậu đều có cảm giác lạnh thấu xương… Viên Mục Dã cứ tưởng rằng cuộc đời này cậu sẽ không bao giờ gặp lại gã mắt phượng nữa, không ngờ lại được nhìn thấy gã một lần nữa trong bưu cục chuyển phát nhanh bình thường này.
Từ Lệ thấy sắc mặt Viên Mục Dã biến đổi thì vội vàng hỏi: “Cậu biết người này?”
Bởi vì có người ngoài ở đây nên Viên Mục Dã khẽ lắc đầu, cậu ra hiệu sẽ nói sau, thế là Từ Lệ không tiếp tục hỏi nữa… Sau khi sao chép đoạn video theo dõi của công ty chuyển phát nhanh, bọn họ lái xe về đơn vị của Từ Lệ.
Trên đường khi chỉ có hai người, Từ Lệ mới hỏi Viên Mục Dã: “Rốt cuộc thì người trong video là ai?”
Viên Mục Dã trầm giọng trả lời: “Gã chính là hung thủ hại chết Lý Tử Y…”
Từ Lệ sầm mặt, hỏi: “Chẳng nhẽ việc Hồng Huy đột nhiên phát cuồng có liên quan tới gã này?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Hiện giờ tôi cũng không nói rõ được, nhưng gói bưu kiện chuyển phát nhanh kia chắc chắn không đơn giản! Trước đây không biết gã đó đã dùng phương pháp gì để điều khiển Lý Tử Y nhảy lầu, gã…”
Viên Mục Dã nói được một nửa thì đột nhiên quay đầu nói với Từ Lệ: “Quay về hiện trường phát hiện án, chúng ta cần xem lại camera giám sát, đặc biệt là trong thang máy… Đêm hôm ấy chắc hẳn Hồng Huy về rất muộn, trước đó anh ta đã đi chỗ nào?”
Từ Lệ suy nghĩ rồi trả lời: “Theo đồng nghiệp của Hồng Huy nói thì ngày hôm ấy công ty bọn họ mở tiệc tất niên, mọi người ăn xong còn đi hát karaoke, họ chơi đến tận hai giờ sáng mới chia tay ai về nhà nấy.”
Viên Mục Dã nhướng mày, nói: “Căn cứ theo thời gian tử vong của hai người, cùng với thời điểm Hồng Huy tiến vào nhà để suy đoán, thì chắc Hồng Huy đã tiến vào nhà tầm sau bốn giờ sáng, từ chỗ hát karaoke bắt xe trở về không đến ba mươi phút, trong lúc này có một tiếng để trống, không ai biết trước khi Hồng Huy vào nhà đã đi đến đâu và gặp người nào…”
“Gã đó thật sự lợi hại như vậy sao? Có thể điều khiển người khác làm những việc mà họ không muốn làm?” Từ Lệ hỏi với vẻ không tin.
Viên Mục Dã thở dài: “Tôi cũng không biết phải trả lời anh thế nào về vấn đề này, bởi vì từ trước đến giờ những người được chứng kiến bản lĩnh của gã đó đều đã chết.”
Từ Lệ cảm thấy rùng mình: “Nhưng tại sao gã lại muốn giết hai vợ chồng Hồng Huy chứ?”
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi trả lời: “Sợ là có liên quan đến gói bưu kiện chuyển phát nhanh kia… Trong trí nhớ của Mã Hiểu Như, tôi đã nhìn thấy gói bưu kiện kia bị mở ra, có lẽ chính vì cô ta xem đồ vật bên trong nên mới nhất định phải chết.”
Từ Lệ nghe mà chẳng hiểu gì: “Đấy chẳng phải toàn là ảnh chụp của bọn họ à? Thời buổi bây giờ xem ảnh của mình mà cũng dẫn tới mối nguy hiểm chết người sao?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Ai mà biết được? Có lẽ đến chết Hồng Huy và Mã Hiểu Như cũng không rõ rốt cuộc mình đã nhìn thấy thứ gì không nên thấy…” w●ebtruy●enonlin●e●com
Sau khi hai người quay lại hiện trường tại khu nhà phát hiện vụ án, bên quản lý đã đưa cho họ video quay thang máy chỗ nhà của Hồng Huy và cũng chứng thực là Hồng Huy đã tiến vào thang máy lúc bốn giờ năm phút sáng… Nhưng ba mươi phút sau trong thang máy lại xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, gã dùng thang máy đi thẳng lên tầng của Hồng Huy.
Mấy phút sau đó, gã lại quay về thang máy, lúc này trên tay gã đã có thêm một đồ vật, Viên Mục Dã nhìn một chút đã nhận ra, đó chính là gói hàng nhỏ trên bàn trà của Hồng Huy.
Xem đến đây, đầu tiên là Viên Mục Dã và Từ Lệ liếc nhau một cái, sau đó cùng đồng thời hô lên: “Hỏng rồi!”
Đúng là hỏng, vì từ đầu đến cuối bọn họ không để ý đến một người, đó chính là một người khác đã cầm nhầm gói hàng chuyển phát nhanh! Nếu như mục tiêu của gã mắt phượng là gói chuyển phát nhanh trong nhà Hồng Huy, vậy thì tại vì sao gã còn muốn cầm thẻ căn cước của Hồng Huy đi tới công ty chuyển phát nhanh để lấy một bưu kiện khác chứ?
Nếu Viên Mục Dã không đoán sai, thì mục tiêu lúc đầu của gã mắt phượng đúng là gói chuyển phát nhanh trong tay Hồng Huy, trong những tấm ảnh đó chắc chắn có thứ cực kỳ quan trọng, cho nên khi gã biết Mã Hiểu Như đã mở gói chuyển phát nhanh và nhìn ảnh chụp bên trong… Gã mới điều khiển Hồng Huy giết cô ta.
Vấn đề là gói chuyển phát nhanh của Hồng Huy đã bị nhầm với một người khác, cho nên khi gã mắt phượng phát hiện gói chuyển phát nhanh trong nhà Hồng Huy không phải cái mà mình muốn, thế là gã lại phải đi tìm một kiện chuyển phát nhanh khác.
Nhưng nếu người kia phát hiện gói chuyển phát nhanh không phải của mình thì sẽ mở ra xem ảnh chụp bên trong… Cho nên người đó chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp của gã mắt phượng!
Sau khi suy nghĩ rõ ràng điều này, Từ Lệ lập tức gọi điện cho người phụ trách công ty chuyển phát nhanh, anh ta muốn lấy địa chỉ lúc trước đã đưa nhầm gói chuyển phát nhanh, sau đó vội vàng lái xe chạy tới…
Một người chủ của kiện hàng khác tên là Dương Lỗi, khi Từ Lệ và Viên Mục Dã đi tới khu nhà của người này thì thấy có hai chiếc xe cứu hỏa đang vượt lên bọn họ để chạy vào trong.
Viên Mục Dã nhìn thấy thì thầm kêu không tốt, tuyệt đối đừng là căn nhà của Dương Lỗi xảy ra chuyện nhé! Nhưng đến khi bọn họ chạy lại thì phát hiện tòa nhà của Dương Lỗi đã bị nhân viên cứu hỏa vây quanh. Họ nói trên tầng có một nhà vừa phát nổ, hiện giờ lửa trên đó còn chưa được dập tắt cho nên không ai được đi lên…
Viên Mục Dã hỏi thăm nhân viên cứu hỏa xem phòng mấy tầng mấy bị cháy? Khi đối phương nói địa chỉ xong, sắc mặt cậu và Từ Lệ đều rất khó coi… Đặc biệt là Viên Mục Dã, trong lòng cậu cảm thấy rất lạnh, xem ra Viên Mục Dã lại bỏ lỡ chân tướng một lần nữa.
Chờ đến khi nhân viên cứu hỏa dập tắt được ngọn lửa ở trên, ngay tại phòng 1201 tầng 12, cũng chính là căn phòng phát sinh vụ nổ, họ phát hiện một thi thể đàn ông đã bị ngọn lửa thiêu đến mức co lại, chắc đến mẹ ruột của hắn cũng không nhận ra.
Người đàn ông gầy quắt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Là một tay hơn ba mươi tuổi, gã nói mình là anh trai của anh Hồng Huy, gã cầm thẻ căn cước của anh Hồng Huy để lấy đi chuyển phát nhanh.”
Từ Lệ nổi giận: “ĐM, Hồng Huy là con một, lấy đâu ra anh trai!”
Người đàn ông gầy quắt bị Từ Lệ làm cho giật cả mình, anh ta vội vàng giải thích: “Đồng chí cảnh sát, cái này không thể trách tôi được, gã đó cầm thẻ căn cước của khách hàng nên tôi chỉ có thể đưa bưu kiện cho gã!”
Viên Mục Dã bèn truy hỏi: “Vậy anh có biết bên trong gói chuyển phát nhanh đó là thứ gì không?”
“Là ảnh chụp, hai gói chuyển phát nhanh đều là ảnh chụp!” Người đàn ông gầy quắt khẳng định.
Lúc này Từ Lệ thở ra một hơi, anh ta chỉ vào camera giám sát trên đầu và nói: “Lấy dữ liệu giám sát ra đây, tôi muốn xem anh của Hồng Huy rốt cuộc là ai?”
Người đàn ông gầy gò vội vàng mở máy tính ra rồi bật đoạn phim vào ngày lấy bưu kiện, một người đàn ông gầy gò xuất hiện trên màn hình giám sát. Toàn thân người đó mặc bộ quần áo màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, sau khi đi vào thì từ đầu đến cuối đều cúi đầu, trong video gần như không quay được mặt của gã, ngoại trừ lúc cuối cùng rời đi, camera mới chụp được nửa bên mặt khá rõ ràng.
Khi Viên Mục Dã nhìn thấy bên sườn mặt hơi quen mắt kia, toàn thân cậu cứng đờ tại chỗ giống như bị người ta hất cho một thùng nước đá vậy, từ đầu đến chân cậu đều có cảm giác lạnh thấu xương… Viên Mục Dã cứ tưởng rằng cuộc đời này cậu sẽ không bao giờ gặp lại gã mắt phượng nữa, không ngờ lại được nhìn thấy gã một lần nữa trong bưu cục chuyển phát nhanh bình thường này.
Từ Lệ thấy sắc mặt Viên Mục Dã biến đổi thì vội vàng hỏi: “Cậu biết người này?”
Bởi vì có người ngoài ở đây nên Viên Mục Dã khẽ lắc đầu, cậu ra hiệu sẽ nói sau, thế là Từ Lệ không tiếp tục hỏi nữa… Sau khi sao chép đoạn video theo dõi của công ty chuyển phát nhanh, bọn họ lái xe về đơn vị của Từ Lệ.
Trên đường khi chỉ có hai người, Từ Lệ mới hỏi Viên Mục Dã: “Rốt cuộc thì người trong video là ai?”
Viên Mục Dã trầm giọng trả lời: “Gã chính là hung thủ hại chết Lý Tử Y…”
Từ Lệ sầm mặt, hỏi: “Chẳng nhẽ việc Hồng Huy đột nhiên phát cuồng có liên quan tới gã này?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Hiện giờ tôi cũng không nói rõ được, nhưng gói bưu kiện chuyển phát nhanh kia chắc chắn không đơn giản! Trước đây không biết gã đó đã dùng phương pháp gì để điều khiển Lý Tử Y nhảy lầu, gã…”
Viên Mục Dã nói được một nửa thì đột nhiên quay đầu nói với Từ Lệ: “Quay về hiện trường phát hiện án, chúng ta cần xem lại camera giám sát, đặc biệt là trong thang máy… Đêm hôm ấy chắc hẳn Hồng Huy về rất muộn, trước đó anh ta đã đi chỗ nào?”
Từ Lệ suy nghĩ rồi trả lời: “Theo đồng nghiệp của Hồng Huy nói thì ngày hôm ấy công ty bọn họ mở tiệc tất niên, mọi người ăn xong còn đi hát karaoke, họ chơi đến tận hai giờ sáng mới chia tay ai về nhà nấy.”
Viên Mục Dã nhướng mày, nói: “Căn cứ theo thời gian tử vong của hai người, cùng với thời điểm Hồng Huy tiến vào nhà để suy đoán, thì chắc Hồng Huy đã tiến vào nhà tầm sau bốn giờ sáng, từ chỗ hát karaoke bắt xe trở về không đến ba mươi phút, trong lúc này có một tiếng để trống, không ai biết trước khi Hồng Huy vào nhà đã đi đến đâu và gặp người nào…”
“Gã đó thật sự lợi hại như vậy sao? Có thể điều khiển người khác làm những việc mà họ không muốn làm?” Từ Lệ hỏi với vẻ không tin.
Viên Mục Dã thở dài: “Tôi cũng không biết phải trả lời anh thế nào về vấn đề này, bởi vì từ trước đến giờ những người được chứng kiến bản lĩnh của gã đó đều đã chết.”
Từ Lệ cảm thấy rùng mình: “Nhưng tại sao gã lại muốn giết hai vợ chồng Hồng Huy chứ?”
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi trả lời: “Sợ là có liên quan đến gói bưu kiện chuyển phát nhanh kia… Trong trí nhớ của Mã Hiểu Như, tôi đã nhìn thấy gói bưu kiện kia bị mở ra, có lẽ chính vì cô ta xem đồ vật bên trong nên mới nhất định phải chết.”
Từ Lệ nghe mà chẳng hiểu gì: “Đấy chẳng phải toàn là ảnh chụp của bọn họ à? Thời buổi bây giờ xem ảnh của mình mà cũng dẫn tới mối nguy hiểm chết người sao?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Ai mà biết được? Có lẽ đến chết Hồng Huy và Mã Hiểu Như cũng không rõ rốt cuộc mình đã nhìn thấy thứ gì không nên thấy…” w●ebtruy●enonlin●e●com
Sau khi hai người quay lại hiện trường tại khu nhà phát hiện vụ án, bên quản lý đã đưa cho họ video quay thang máy chỗ nhà của Hồng Huy và cũng chứng thực là Hồng Huy đã tiến vào thang máy lúc bốn giờ năm phút sáng… Nhưng ba mươi phút sau trong thang máy lại xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, gã dùng thang máy đi thẳng lên tầng của Hồng Huy.
Mấy phút sau đó, gã lại quay về thang máy, lúc này trên tay gã đã có thêm một đồ vật, Viên Mục Dã nhìn một chút đã nhận ra, đó chính là gói hàng nhỏ trên bàn trà của Hồng Huy.
Xem đến đây, đầu tiên là Viên Mục Dã và Từ Lệ liếc nhau một cái, sau đó cùng đồng thời hô lên: “Hỏng rồi!”
Đúng là hỏng, vì từ đầu đến cuối bọn họ không để ý đến một người, đó chính là một người khác đã cầm nhầm gói hàng chuyển phát nhanh! Nếu như mục tiêu của gã mắt phượng là gói chuyển phát nhanh trong nhà Hồng Huy, vậy thì tại vì sao gã còn muốn cầm thẻ căn cước của Hồng Huy đi tới công ty chuyển phát nhanh để lấy một bưu kiện khác chứ?
Nếu Viên Mục Dã không đoán sai, thì mục tiêu lúc đầu của gã mắt phượng đúng là gói chuyển phát nhanh trong tay Hồng Huy, trong những tấm ảnh đó chắc chắn có thứ cực kỳ quan trọng, cho nên khi gã biết Mã Hiểu Như đã mở gói chuyển phát nhanh và nhìn ảnh chụp bên trong… Gã mới điều khiển Hồng Huy giết cô ta.
Vấn đề là gói chuyển phát nhanh của Hồng Huy đã bị nhầm với một người khác, cho nên khi gã mắt phượng phát hiện gói chuyển phát nhanh trong nhà Hồng Huy không phải cái mà mình muốn, thế là gã lại phải đi tìm một kiện chuyển phát nhanh khác.
Nhưng nếu người kia phát hiện gói chuyển phát nhanh không phải của mình thì sẽ mở ra xem ảnh chụp bên trong… Cho nên người đó chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp của gã mắt phượng!
Sau khi suy nghĩ rõ ràng điều này, Từ Lệ lập tức gọi điện cho người phụ trách công ty chuyển phát nhanh, anh ta muốn lấy địa chỉ lúc trước đã đưa nhầm gói chuyển phát nhanh, sau đó vội vàng lái xe chạy tới…
Một người chủ của kiện hàng khác tên là Dương Lỗi, khi Từ Lệ và Viên Mục Dã đi tới khu nhà của người này thì thấy có hai chiếc xe cứu hỏa đang vượt lên bọn họ để chạy vào trong.
Viên Mục Dã nhìn thấy thì thầm kêu không tốt, tuyệt đối đừng là căn nhà của Dương Lỗi xảy ra chuyện nhé! Nhưng đến khi bọn họ chạy lại thì phát hiện tòa nhà của Dương Lỗi đã bị nhân viên cứu hỏa vây quanh. Họ nói trên tầng có một nhà vừa phát nổ, hiện giờ lửa trên đó còn chưa được dập tắt cho nên không ai được đi lên…
Viên Mục Dã hỏi thăm nhân viên cứu hỏa xem phòng mấy tầng mấy bị cháy? Khi đối phương nói địa chỉ xong, sắc mặt cậu và Từ Lệ đều rất khó coi… Đặc biệt là Viên Mục Dã, trong lòng cậu cảm thấy rất lạnh, xem ra Viên Mục Dã lại bỏ lỡ chân tướng một lần nữa.
Chờ đến khi nhân viên cứu hỏa dập tắt được ngọn lửa ở trên, ngay tại phòng 1201 tầng 12, cũng chính là căn phòng phát sinh vụ nổ, họ phát hiện một thi thể đàn ông đã bị ngọn lửa thiêu đến mức co lại, chắc đến mẹ ruột của hắn cũng không nhận ra.
Bình luận facebook