Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 209 - Chương 209 GẶP LẠI TÊN MẮT VÀNG
Chương 209 GẶP LẠI TÊN MẮT VÀNG
Sáng sớm hôm sau, Viên Mục Dã choáng váng đầu óc bò dậy khỏi giường, cậu miên man suy nghĩ cả đêm cũng không mò ra manh mối gì, thậm chí cậu không không hiểu tại sao Diệp Dĩ Nguy lại trở thành Sứ giả nhà trời?
Buổi sáng lúc đến đơn vị, Đoàn Phong thấy sắc mặt Viên Mục Dã u ám thì cười hỏi: “Làm sao vậy? Đêm qua ngủ không ngon à?”
Hiện giờ Viên Mục Dã vẫn chưa thể chắc chắn Diệp Dĩ Nguy chính là Sứ giả nhà trời, cho nên tất nhiên cậu sẽ không kể với Đoàn Phong, vì thế cậu gượng nở một nụ cười và đáp: “Không có việc gì, có thể là do hơi dùng não quá độ.”
Đoàn Phong nhún vai: “Vẫn là vụ án của Từ Lệ à? Tôi nói khí không phải chứ sao anh ta cứ nhờ cậu giúp mãi vậy?”
“Đều là bạn bè mà, hơn nữa trong khoảng thời gian này số 54 cũng không có vụ án nào, tôi ở không cũng khó chịu…” Viên Mục Dã đáp cho có lệ.
Mặc dù Đoàn Phong nhận ra Viên Mục Dã đang có tâm sự, nhưng nếu cậu không muốn nói, bản thân anh ta cũng không tiện truy hỏi, vì thế anh ta nở nụ cười với cậu: “Đi, hôm nay đưa cậu đến một nơi.”
Viên Mục Dã cười hỏi: “Đi đâu thế?”
Ai ngờ Đoàn Phong lại làm ra vẻ bí ẩn: “Đi rồi cậu sẽ biết.”
Viên Mục Dã không ngờ Đoàn Phong lại đưa cậu tới một tòa nhà vừa mới khai trương, chẳng lẽ Đoàn Phong cũng muốn mua nhà sao? Khi cậu đang ngờ vực thì lại thấy một cô lễ tân có dáng người thon thả dẫn một người đàn ông trung niên trong bộ vest và giày da đi ra, hình như muốn cắt băng khánh thành tòa nhà mới.
Lúc này Đoàn Phong duỗi tay nhẹ nhàng lay Viên Mục Dã, ra hiệu cho cậu nhìn kĩ người đàn ông trung niên đang cắt băng kia. Suy nghĩ của Viên Mục Dã còn đang chìm đắm vào vụ án ngày hôm qua nên cơ bản là không chú ý nhìn.
Bị Đoàn Phong nhắc nhở, lúc này Viên Mục Dã mới giương mắt nhìn kĩ người đàn ông trung niên kia. Ai ngờ cậu vừa nhìn thấy thì sắc mặt khẽ thay đổi. Hóa ra, người đang đứng ở trên sân khấu cắt băng khánh thành lúc này chính là Diệp Kiến Hóa mà trước kia bọn họ luôn điều tra!!
“Không phải ông ta vẫn đang dưỡng bệnh ư? Sao lúc này lại có thể đi tham gia cắt băng khánh thành?” Viên Mục Dã hơi tò mò.
Đoàn Phong đè thấp giọng nói: “Buổi sáng hôm nay tôi đọc tin tức trên mạng mới biết sức khỏe của Diệp Kiến Hóa đã hồi phục ổn rồi, ông ta sẽ tham gia hoạt động cắt băng khánh thành tòa nhà mới sáng hôm nay.”
Vị trí mà hai người Viên Mục Dã đứng lúc ấy cách bàn chủ tịch khá xa, cho nên chỉ có thể thấy rõ ràng người ở trên kia cắt băng đúng là giống Diệp Kiến Hóa y như đúc, về phần màu mắt của ông ta ra sao... nếu không phải đứng ở khoảng cách trong vòng một mét thì rất khó nhìn rõ.
Chỉ tiếc vị tổng giám đốc Diệp này tới vội vàng mà đi cũng vội vàng, Viên Mục Dã và Đoàn Phong chưa kịp chen lên trước đám đông, người ta đã được cấp dưới hộ tống đi rồi.
Viên Mục Dã xoay người nói với Đoàn Phong: “Chúng ta chạy ba quãng đồng tới đây chỉ để liếc nhìn từ xa thế này thôi à?”
Đoàn Phong nhún vai: “Ít nhất có thể chứng minh Diệp Kiến Hóa này chắc chắn có vấn đề. Cậu nghĩ xem, lúc ấy trên bãi sông ở hồ Ngân Long, ông ta bị người ta lấy đá đập cho nghiêm trọng đến như vậy, cho dù không chết cũng chắc chắn chỉ còn một hơi thở, sao có thể hồi phục trong thời gian ngắn như thế?”
Viên Mục Dã muốn trêu chọc Đoàn Phong nên đáp: “Sao lại không thể? Ngộ nhỡ ông ta giống anh, có khả năng tự liền vết thương siêu đẳng thì sao?”
Nghe vậy, Đoàn Phong lập tức trừng cậu rồi nói: “Nếu ông ta giống tôi thật thì đã không đến mức bị người ta đập!” Sau khi nói xong, anh ta bèn kéo Viên Mục Dã: “Đi, xem xem lát nữa Diệp Kiến Hóa muốn đi đâu?”
Lúc hai người họ ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Diệp Kiến Hóa chuẩn bị lên xe rời khỏi đó, thế là bọn họ luôn đi theo phía sau xe của tập đoàn Kiến Hóa đến một khu nghỉ dưỡng ở vùng ngoại ô.
Bởi vì khu nghỉ dưỡng đó có chế độ hội viên, cho nên Đoàn Phong và Viên Mục Dã bị chặn lại ở bên ngoài. Có điều bọn họ nghe ngóng từ bảo vệ ở cổng biết rằng khu nghỉ dưỡng này cũng thuộc về tập đoàn Kiến Hóa, mà Diệp Kiến Hóa vẫn luôn tĩnh dưỡng ở đây từ năm trước.
Sau đó, Đoàn Phong lái xe dạo vòng quanh khu nghỉ dưỡng một vòng, thấy việc bảo vệ ở đây cũng không nghiêm ngặt lắm, họ còn phát hiện một góc chết của camera, muốn chuồn vào cũng dễ dàng. Vì thế anh ta và Viên Mục Dã vẫn chờ ở trong xe đến khi trời tối, chuẩn bị lẻn vào trong khu nghỉ dưỡng từ vườn hoa phía sau.
Sau khi trời tối, Viên Mục Dã ăn mấy miếng bánh quy đen đem theo người, xem như bổ sung năng lượng. Cậu vừa ăn vừa nói: “Đội trưởng Đoàn, lát nữa hai chúng ta sẽ đột nhập phi pháp, nếu như bị bắt được thì làm sao?”
Đoàn Phong cười gian: “Với khả năng của tôi, chắc chắn sẽ không bị bắt. Nếu cậu chẳng may bị bắt, tuyệt đối đừng nói mình là người của số 54 đấy. Tôi không gánh nổi cái tiếng xấu đó đâu.”
Viên Mục Dã hừ khẽ: “Được, đến lúc đó tôi sẽ nói mình là bà con của Từ Lệ!”
“Tôi thấy được đấy, cứ vậy đi!” Đoàn Phong cười xấu xa.
Dựa vào bản lĩnh của hai người bọn họ, đương nhiên sẽ không xảy ra chuyện “trượt tay bị bắt”, bởi vì cho dù bị người ta phát hiện thật, muốn thoát cũng không thành vấn đề. Nhưng vấn đề là sau khi hai người bọn họ vào rồi lại phát hiện diện tích của khu nghỉ dưỡng này không hề nhỏ. Nếu muốn tìm được vị trí chính xác của Diệp Kiến Hóa ở trong này thì nhất định phải chia nhau ra tìm mới được.
Vì thế Viên Mục Dã giao hẹn với Đoàn Phong, hai người họ một người bên phải một người bên trái, mặc kệ có thể tìm được Diệp Kiến Hóa hay không, một tiếng sau đều phải trở lại đây.
Các phòng trong khu nghỉ dưỡng này đều là phòng nghỉ riêng biệt, tính riêng tư cực cao, chỉ tiếc lúc này đúng vào kỳ nghỉ Tết Âm lịch, cho nên có rất nhiều phòng trống.
Thật ra chỉ cần hai người họ vào được thì cơ bản không phải lo lắng gì nữa, chỉ cần bình tĩnh giả vờ mình là khách ở đây là được. Dù gì đây cũng là nơi phục vụ, nhân viên phục vụ của khu nghỉ dưỡng không thể gặp ai cũng đều phải kiểm tra xem đối phương có thẻ phòng hay không.
Ỷ vào điểm này, khi Viên Mục Dã gặp phải hai người phục vụ của khu nghỉ dưỡng, cậu còn hỏi thăm họ trong khoảng thời gian này sức khỏe của tổng giám đốc Diệp thế nào. Đối phương cũng không biết Viên Mục Dã có phải bạn của Diệp Kiến Hóa hay không nên đành phải lễ phép nói với cậu: “Mấy ngày nay trạng thái của tổng giám đốc Diệp tốt rồi. Buổi sáng hôm nay còn tham dự hoạt động cắt băng khánh thành tòa nhà nữa cơ.”
Sau khi tạm biệt hai nhân viên phục vụ, Viên Mục Dã tiếp tục đi lên phía trước. Theo cậu quan sát, cấp bậc phòng của khu này cũng không chênh lệch quá nhiều. Có điều, nơi như thế này chắc chắn cũng sẽ có mấy gian phòng VIP gì đó. Suy cho cùng, với thân phận của Diệp Kiến Hóa, ông ta không thể nào ở phòng cho khách bình thường được. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Quả nhiên, Viên Mục Dã lại tiếp tục đi về phía trước một lúc thì nhìn thấy mấy căn phòng nghỉ mát có thiết kế xa hoa xuất hiện ở trước mắt. Theo Viên Mục Dã đoán, chắc Diệp Kiến Hóa ở một phòng trong đó.
Đang nghĩ ngợi, Viên Mục Dã thấy trước mặt có một người đàn ông đi tới, trông có vẻ cũng là khách ở đây. Viên Mục Dã đi ngang qua bên cạnh người nọ rất tự nhiên, nhưng khi hai người lướt qua nhau, Viên Mục Dã mượn ánh trăng và nhìn thấy người nọ có một đôi mắt màu vàng nhạt.
Sáng sớm hôm sau, Viên Mục Dã choáng váng đầu óc bò dậy khỏi giường, cậu miên man suy nghĩ cả đêm cũng không mò ra manh mối gì, thậm chí cậu không không hiểu tại sao Diệp Dĩ Nguy lại trở thành Sứ giả nhà trời?
Buổi sáng lúc đến đơn vị, Đoàn Phong thấy sắc mặt Viên Mục Dã u ám thì cười hỏi: “Làm sao vậy? Đêm qua ngủ không ngon à?”
Hiện giờ Viên Mục Dã vẫn chưa thể chắc chắn Diệp Dĩ Nguy chính là Sứ giả nhà trời, cho nên tất nhiên cậu sẽ không kể với Đoàn Phong, vì thế cậu gượng nở một nụ cười và đáp: “Không có việc gì, có thể là do hơi dùng não quá độ.”
Đoàn Phong nhún vai: “Vẫn là vụ án của Từ Lệ à? Tôi nói khí không phải chứ sao anh ta cứ nhờ cậu giúp mãi vậy?”
“Đều là bạn bè mà, hơn nữa trong khoảng thời gian này số 54 cũng không có vụ án nào, tôi ở không cũng khó chịu…” Viên Mục Dã đáp cho có lệ.
Mặc dù Đoàn Phong nhận ra Viên Mục Dã đang có tâm sự, nhưng nếu cậu không muốn nói, bản thân anh ta cũng không tiện truy hỏi, vì thế anh ta nở nụ cười với cậu: “Đi, hôm nay đưa cậu đến một nơi.”
Viên Mục Dã cười hỏi: “Đi đâu thế?”
Ai ngờ Đoàn Phong lại làm ra vẻ bí ẩn: “Đi rồi cậu sẽ biết.”
Viên Mục Dã không ngờ Đoàn Phong lại đưa cậu tới một tòa nhà vừa mới khai trương, chẳng lẽ Đoàn Phong cũng muốn mua nhà sao? Khi cậu đang ngờ vực thì lại thấy một cô lễ tân có dáng người thon thả dẫn một người đàn ông trung niên trong bộ vest và giày da đi ra, hình như muốn cắt băng khánh thành tòa nhà mới.
Lúc này Đoàn Phong duỗi tay nhẹ nhàng lay Viên Mục Dã, ra hiệu cho cậu nhìn kĩ người đàn ông trung niên đang cắt băng kia. Suy nghĩ của Viên Mục Dã còn đang chìm đắm vào vụ án ngày hôm qua nên cơ bản là không chú ý nhìn.
Bị Đoàn Phong nhắc nhở, lúc này Viên Mục Dã mới giương mắt nhìn kĩ người đàn ông trung niên kia. Ai ngờ cậu vừa nhìn thấy thì sắc mặt khẽ thay đổi. Hóa ra, người đang đứng ở trên sân khấu cắt băng khánh thành lúc này chính là Diệp Kiến Hóa mà trước kia bọn họ luôn điều tra!!
“Không phải ông ta vẫn đang dưỡng bệnh ư? Sao lúc này lại có thể đi tham gia cắt băng khánh thành?” Viên Mục Dã hơi tò mò.
Đoàn Phong đè thấp giọng nói: “Buổi sáng hôm nay tôi đọc tin tức trên mạng mới biết sức khỏe của Diệp Kiến Hóa đã hồi phục ổn rồi, ông ta sẽ tham gia hoạt động cắt băng khánh thành tòa nhà mới sáng hôm nay.”
Vị trí mà hai người Viên Mục Dã đứng lúc ấy cách bàn chủ tịch khá xa, cho nên chỉ có thể thấy rõ ràng người ở trên kia cắt băng đúng là giống Diệp Kiến Hóa y như đúc, về phần màu mắt của ông ta ra sao... nếu không phải đứng ở khoảng cách trong vòng một mét thì rất khó nhìn rõ.
Chỉ tiếc vị tổng giám đốc Diệp này tới vội vàng mà đi cũng vội vàng, Viên Mục Dã và Đoàn Phong chưa kịp chen lên trước đám đông, người ta đã được cấp dưới hộ tống đi rồi.
Viên Mục Dã xoay người nói với Đoàn Phong: “Chúng ta chạy ba quãng đồng tới đây chỉ để liếc nhìn từ xa thế này thôi à?”
Đoàn Phong nhún vai: “Ít nhất có thể chứng minh Diệp Kiến Hóa này chắc chắn có vấn đề. Cậu nghĩ xem, lúc ấy trên bãi sông ở hồ Ngân Long, ông ta bị người ta lấy đá đập cho nghiêm trọng đến như vậy, cho dù không chết cũng chắc chắn chỉ còn một hơi thở, sao có thể hồi phục trong thời gian ngắn như thế?”
Viên Mục Dã muốn trêu chọc Đoàn Phong nên đáp: “Sao lại không thể? Ngộ nhỡ ông ta giống anh, có khả năng tự liền vết thương siêu đẳng thì sao?”
Nghe vậy, Đoàn Phong lập tức trừng cậu rồi nói: “Nếu ông ta giống tôi thật thì đã không đến mức bị người ta đập!” Sau khi nói xong, anh ta bèn kéo Viên Mục Dã: “Đi, xem xem lát nữa Diệp Kiến Hóa muốn đi đâu?”
Lúc hai người họ ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Diệp Kiến Hóa chuẩn bị lên xe rời khỏi đó, thế là bọn họ luôn đi theo phía sau xe của tập đoàn Kiến Hóa đến một khu nghỉ dưỡng ở vùng ngoại ô.
Bởi vì khu nghỉ dưỡng đó có chế độ hội viên, cho nên Đoàn Phong và Viên Mục Dã bị chặn lại ở bên ngoài. Có điều bọn họ nghe ngóng từ bảo vệ ở cổng biết rằng khu nghỉ dưỡng này cũng thuộc về tập đoàn Kiến Hóa, mà Diệp Kiến Hóa vẫn luôn tĩnh dưỡng ở đây từ năm trước.
Sau đó, Đoàn Phong lái xe dạo vòng quanh khu nghỉ dưỡng một vòng, thấy việc bảo vệ ở đây cũng không nghiêm ngặt lắm, họ còn phát hiện một góc chết của camera, muốn chuồn vào cũng dễ dàng. Vì thế anh ta và Viên Mục Dã vẫn chờ ở trong xe đến khi trời tối, chuẩn bị lẻn vào trong khu nghỉ dưỡng từ vườn hoa phía sau.
Sau khi trời tối, Viên Mục Dã ăn mấy miếng bánh quy đen đem theo người, xem như bổ sung năng lượng. Cậu vừa ăn vừa nói: “Đội trưởng Đoàn, lát nữa hai chúng ta sẽ đột nhập phi pháp, nếu như bị bắt được thì làm sao?”
Đoàn Phong cười gian: “Với khả năng của tôi, chắc chắn sẽ không bị bắt. Nếu cậu chẳng may bị bắt, tuyệt đối đừng nói mình là người của số 54 đấy. Tôi không gánh nổi cái tiếng xấu đó đâu.”
Viên Mục Dã hừ khẽ: “Được, đến lúc đó tôi sẽ nói mình là bà con của Từ Lệ!”
“Tôi thấy được đấy, cứ vậy đi!” Đoàn Phong cười xấu xa.
Dựa vào bản lĩnh của hai người bọn họ, đương nhiên sẽ không xảy ra chuyện “trượt tay bị bắt”, bởi vì cho dù bị người ta phát hiện thật, muốn thoát cũng không thành vấn đề. Nhưng vấn đề là sau khi hai người bọn họ vào rồi lại phát hiện diện tích của khu nghỉ dưỡng này không hề nhỏ. Nếu muốn tìm được vị trí chính xác của Diệp Kiến Hóa ở trong này thì nhất định phải chia nhau ra tìm mới được.
Vì thế Viên Mục Dã giao hẹn với Đoàn Phong, hai người họ một người bên phải một người bên trái, mặc kệ có thể tìm được Diệp Kiến Hóa hay không, một tiếng sau đều phải trở lại đây.
Các phòng trong khu nghỉ dưỡng này đều là phòng nghỉ riêng biệt, tính riêng tư cực cao, chỉ tiếc lúc này đúng vào kỳ nghỉ Tết Âm lịch, cho nên có rất nhiều phòng trống.
Thật ra chỉ cần hai người họ vào được thì cơ bản không phải lo lắng gì nữa, chỉ cần bình tĩnh giả vờ mình là khách ở đây là được. Dù gì đây cũng là nơi phục vụ, nhân viên phục vụ của khu nghỉ dưỡng không thể gặp ai cũng đều phải kiểm tra xem đối phương có thẻ phòng hay không.
Ỷ vào điểm này, khi Viên Mục Dã gặp phải hai người phục vụ của khu nghỉ dưỡng, cậu còn hỏi thăm họ trong khoảng thời gian này sức khỏe của tổng giám đốc Diệp thế nào. Đối phương cũng không biết Viên Mục Dã có phải bạn của Diệp Kiến Hóa hay không nên đành phải lễ phép nói với cậu: “Mấy ngày nay trạng thái của tổng giám đốc Diệp tốt rồi. Buổi sáng hôm nay còn tham dự hoạt động cắt băng khánh thành tòa nhà nữa cơ.”
Sau khi tạm biệt hai nhân viên phục vụ, Viên Mục Dã tiếp tục đi lên phía trước. Theo cậu quan sát, cấp bậc phòng của khu này cũng không chênh lệch quá nhiều. Có điều, nơi như thế này chắc chắn cũng sẽ có mấy gian phòng VIP gì đó. Suy cho cùng, với thân phận của Diệp Kiến Hóa, ông ta không thể nào ở phòng cho khách bình thường được. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Quả nhiên, Viên Mục Dã lại tiếp tục đi về phía trước một lúc thì nhìn thấy mấy căn phòng nghỉ mát có thiết kế xa hoa xuất hiện ở trước mắt. Theo Viên Mục Dã đoán, chắc Diệp Kiến Hóa ở một phòng trong đó.
Đang nghĩ ngợi, Viên Mục Dã thấy trước mặt có một người đàn ông đi tới, trông có vẻ cũng là khách ở đây. Viên Mục Dã đi ngang qua bên cạnh người nọ rất tự nhiên, nhưng khi hai người lướt qua nhau, Viên Mục Dã mượn ánh trăng và nhìn thấy người nọ có một đôi mắt màu vàng nhạt.
Bình luận facebook