Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 208 - Chương 208 LỖ HỔNG TRÍ MẠNG
Chương 208 LỖ HỔNG TRÍ MẠNG
Không bao lâu sau, cửa phòng họp bị đẩy ra, Diệp Dĩ Nguy bưng một ly cà phê nóng bước vào. Viên Mục Dã quay đầu lại liếc nhìn rồi nói: “Sứ giả nhà trời vừa mới đâm Thẩm Dịch Viễn mấy nhát…”
Diệp Dĩ Nguy bèn đến gần xem kĩ mấy chỗ chảy máu trên người Thẩm Dịch Viễn, sau đó mặt vô cảm nói: “Thẩm Dịch Viễn chết chắc rồi. Sứ giả nhà trời đâm mấy nhát nhìn như ngẫu nhiên, nhưng thật ra là đâm thủng mấy chỗ động mạch chủ trên người anh ta. Theo tốc độ chảy máu kiểu này, Thẩm Dịch Viễn chắc chẳng kiên trì được bao lâu nữa đâu…”
Từ Lệ vội hỏi: “Anh ta còn có thể kiên trì trong thời gian bao lâu?”
“Nhiều nhất là mười phút…” Diệp Dĩ Nguy đáp bằng gương mặt âm u.
Nghe vậy, lòng Viên Mục Dã chùng xuống. Chỉ mười phút… Đừng nói hiện giờ không biết địa chỉ cụ thể, cho dù nói thẳng cho cảnh sát vị trí của Thẩm Dịch Viễn thì trong mười phút, họ chưa kịp chạy đến cứu, người đã chết hẳn rồi.
Dường như Thẩm Dịch Viễn cũng đoán được mình sắp chết rồi, nhưng vẫn không cam lòng mà liều mạng giãy giụa, kích động gào lên với Sứ giả nhà trời: “Anh tha cho tôi đi! Tôi không muốn chết! Tôi biết anh là bác sĩ, cầu xin anh mau cầm máu cho tôi đi!”
Không thể nghi ngờ, những lời này của Thẩm Dịch Viễn đã cho nhóm Viên Mục Dã một tin tức vô cùng quan trọng. Thật ra nhóm Viên Mục Dã đã sớm đoán ra điều này rồi, chỉ có điều vẫn không có chứng cứ có thể chứng minh thôi. Bây giờ Thẩm Dịch Viễn đột nhiên tung ra một câu như vậy cũng coi như là chứng thực suy đoán trước đây của họ.
Sự thật chứng minh, Thẩm Dịch Viễn chẳng kiên trì được mười phút là đã lên cơn sốc. Đến cuối cùng, Sứ giả nhà trời chỉ yên lặng bước đến trước màn ảnh, nhẹ nhàng ấn nút dừng. Cả đoạn livestream đã kết thúc.
Mặc dù lòng người ở đây đều hơi hụt hẫng, nhưng trước mắt cảnh sát cũng không có cách gì tốt hơn để tìm được Sứ giả nhà trời. Xong việc, Viên Mục Dã và Từ Lệ đã nhờ Diệp Dĩ Nguy cố vấn, hỏi anh ta có ý kiến gì với Sứ giả nhà trời không.
Diệp Dĩ Nguy ngẫm nghĩ rồi nói: “Sứ giả nhà trời có kiến thức y học nhất định. Bởi vậy cho dù hắn không phải là bác sĩ thì cũng làm nghề nghiệp liên quan đến việc chữa bệnh.”
Từ Lệ đỡ trán: “Chẳng lẽ một mặt là thiên thần áo trắng, mặt kia lại là ác ma áo gió ư?!”
Viên Mục Dã thở dài: “Sứ giả nhà trời đã thay đổi phong cách gây án trước giờ của hắn. Đây cũng không phải là một hiện tượng tốt.”
Diệp Dĩ Nguy tò mò hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?”
Viên Mục Dã đáp: “Nói như thế nào nhỉ? Những vụ án lúc ban đầu của hắn đều không vấy máu lên tay, nhưng vừa rồi hắn đã tự tay giết Thẩm Dịch Viễn. Cho dù là về tư tưởng hay thủ đoạn phạm tội của hắn đều như một kiểu thăng cấp. Nói thẳng ra là đối thủ của chúng ta đang tiến hóa, nếu còn tiếp tục như vậy, hắn sẽ trở nên càng ngày càng muốn làm gì thì làm, thậm chí đến cuối cùng cả chính hắn cũng không kiểm soát được những ham muốn giết chóc trong lòng.”
Từ Lệ và Diệp Dĩ Nguy đều không lên tiếng, chắc là đang phân tích tính khả thi trong lời nói của Viên Mục Dã.
Lúc tan làm, Diệp Dĩ Nguy đưa Viên Mục Dã về. Dọc đường đi, hai người họ đều không nói chuyện, dường như trong lòng cả hai đều đầy tâm sự. Mãi đến khi Diệp Dĩ Nguy đỗ xe ở đầu ngõ nhà Viên Mục Dã, Viên Mục Dã mới nặng nề nói: “Sau khi về tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi. Đợi khi tìm được xác của Thẩm Dịch Viễn rồi anh sẽ lại bận bịu…”
Diệp Dĩ Nguy gật đầu nói: “Ừ, biết rồi. Cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Sau khi ánh đèn xe của Diệp Dĩ Nguy mất hút, nụ cười trên mặt Viên Mục Dã cũng dần dần tan biến. Cậu vào nhà bằng vẻ mặt nặng nề, sau đó chán nản ngồi bệt xuống ghế sofa. Lúc này Kim Bảo sà tới, muốn xem thử chủ nhân không ra gì này làm sao vậy? Tại sao hôm nay trông không giống bình thường thế?
Viên Mục Dã nhẹ nhàng sờ đầu con chó rồi nói: “Kim Bảo, mày cảm thấy con người Diệp Dĩ Nguy thế nào?” Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Đương nhiên, Kim Bảo không thể trả lời câu hỏi này, nếu không chẳng phải nó thành tinh rồi sao? Viên Mục Dã cảm thấy buồn cười vì sự ngớ ngẩn của mình, sau đó bất đắc dĩ đứng dậy mở đồ hộp cho nó ăn.
Cậu cúi đầu nhìn Kim Bảo ăn ngon lành, nháy mắt nhớ tới mấy thứ đồ hộp thế này chỉ có người chú ý mọi tiểu tiết như Diệp Dĩ Nguy mới đi mua, không giống cậu, là một kẻ quê mùa.
Nhưng mặc dù cậu là kẻ quê mùa, cậu cũng phát hiện một lỗ hổng trí mạng trong buổi livestream hôm nay. Có lẽ người khác chưa chắc có thể phát hiện, nhưng Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy quá gần gũi…
Lúc trước, khi Viên Mục Dã nhìn thấy “tấm ảnh mặc áo gió” ở trong nhà Diệp Dĩ Nguy, trong lòng cậu đã ngờ ngợ. Nhưng mối nghi ngờ này chỉ hơi lướt qua, cậu vốn không để trong lòng. Nhưng chiều nay Sứ giả nhà trời “livestream giết người”, lại đúng lúc để lộ ra vấn đề trước mặt Viên Mục Dã.
Bởi vì khi sắp kết thúc livestream, Sứ giả nhà trời đã từng đi đến trước màn hình và duỗi tay ấn nút tạm dừng. Có lẽ người khác không chú ý tới, nhưng Viên Mục Dã lại thấy rõ ràng, tay trái của hắn có đeo một chiếc đồng hồ nam Thụy Bảo cổ điển.
Mà bất hạnh là, Viên Mục Dã đã từng nhìn thấy trên cổ tay Diệp Dĩ Nguy có một chiếc đồng hồ giống y như đúc… Quan trọng nhất là lúc ấy kim đồng hồ đang chỉ 12 giờ 45 phút, nhưng khi đó thời gian họ xem livestream lại là 17 giờ 23 phút.
Viên Mục Dã không tin Sứ giả nhà trời sẽ đeo một chiếc đồng hồ Thụy Bảo chạy sai giờ ở trên người, cho nên chỉ có thể nói lên rằng thật ra đoạn livestream kia đã được thu trước rồi mới chiếu.
Cùng một chiếc áo gió, cùng một chiếc đồng hồ, có kiến thức y học chuyên nghiệp, ánh mắt hơi quen thuộc, livestream để tạo chứng cứ không ở hiện trường, còn cả một lần duy nhất Viên Mục Dã gặp được Sứ giả nhà trời ở hiện trường vụ án... Tất cả mọi thứ đều chĩa đầu mâu về phía cùng một người.
Trong lòng Viên Mục Dã rõ ràng trên đời này lấy đâu ra nhiều trùng hợp như vậy? Mấy lần trùng hợp đặt cạnh nhau thì không phải là trùng hợp nữa. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu tại sao khi Viên Mục Dã xem đến đoạn Sứ giả nhà trời tự mình giết chết Thẩm Dịch Viễn, trong lòng cậu lại nặng nề như vậy.
Một Diệp Dĩ Nguy từ nhỏ được nhận nền giáo dục tốt đẹp, đồng thời có kiến thức y học và pháp luật, bề ngoài đẹp trai, đối xử với mọi người bình dị và gần gũi, sao có thể là Sứ giả nhà trời chứ?! Viên Mục Dã nghĩ nát óc cũng không hiểu rõ vấn đề này.
Nếu là bình thường, dựa vào những manh mối đó, Viên Mục Dã đã sớm xác định hung thủ, nhưng hôm nay cậu lại do dự… Có lẽ là bởi vì thân phận đặc biệt của người bị tình nghi, cho nên cậu cần phải cẩn thận hơn mới được. Bởi vậy cậu mới không nói cho Từ Lệ biết chuyện chiếc đồng hồ.
Vào ban đêm, Viên Mục Dã gần như cả đêm không ngủ. Cậu rà lại tất cả những vụ án trước giờ có liên quan đến Sứ giả nhà trời ở trong đầu một lượt, đồng thời cẩn thận nhớ lại lúc ấy Diệp Dĩ Nguy ở chỗ nào, có gì chứng minh anh ta không ở hiện trường không.
Nhưng Viên Mục Dã càng nghĩ thì đầu càng đau, có lẽ ở sâu trong lòng, trước giờ cậu đều vô cùng mâu thuẫn về chuyện Diệp Dĩ Nguy là Sứ giả nhà trời. Thậm chí cậu hy vọng lúc này đây là mình phán đoán sai.
Bởi vì về mặt tình cảm, cậu không muốn tin Diệp Dĩ Nguy chính là Sứ giả nhà trời. Nhưng lý trí lại nói cho cậu rằng, xác suất Diệp Dĩ Nguy là Sứ giả nhà trời lớn hơn nhiều so với việc anh ta không phải…
Không bao lâu sau, cửa phòng họp bị đẩy ra, Diệp Dĩ Nguy bưng một ly cà phê nóng bước vào. Viên Mục Dã quay đầu lại liếc nhìn rồi nói: “Sứ giả nhà trời vừa mới đâm Thẩm Dịch Viễn mấy nhát…”
Diệp Dĩ Nguy bèn đến gần xem kĩ mấy chỗ chảy máu trên người Thẩm Dịch Viễn, sau đó mặt vô cảm nói: “Thẩm Dịch Viễn chết chắc rồi. Sứ giả nhà trời đâm mấy nhát nhìn như ngẫu nhiên, nhưng thật ra là đâm thủng mấy chỗ động mạch chủ trên người anh ta. Theo tốc độ chảy máu kiểu này, Thẩm Dịch Viễn chắc chẳng kiên trì được bao lâu nữa đâu…”
Từ Lệ vội hỏi: “Anh ta còn có thể kiên trì trong thời gian bao lâu?”
“Nhiều nhất là mười phút…” Diệp Dĩ Nguy đáp bằng gương mặt âm u.
Nghe vậy, lòng Viên Mục Dã chùng xuống. Chỉ mười phút… Đừng nói hiện giờ không biết địa chỉ cụ thể, cho dù nói thẳng cho cảnh sát vị trí của Thẩm Dịch Viễn thì trong mười phút, họ chưa kịp chạy đến cứu, người đã chết hẳn rồi.
Dường như Thẩm Dịch Viễn cũng đoán được mình sắp chết rồi, nhưng vẫn không cam lòng mà liều mạng giãy giụa, kích động gào lên với Sứ giả nhà trời: “Anh tha cho tôi đi! Tôi không muốn chết! Tôi biết anh là bác sĩ, cầu xin anh mau cầm máu cho tôi đi!”
Không thể nghi ngờ, những lời này của Thẩm Dịch Viễn đã cho nhóm Viên Mục Dã một tin tức vô cùng quan trọng. Thật ra nhóm Viên Mục Dã đã sớm đoán ra điều này rồi, chỉ có điều vẫn không có chứng cứ có thể chứng minh thôi. Bây giờ Thẩm Dịch Viễn đột nhiên tung ra một câu như vậy cũng coi như là chứng thực suy đoán trước đây của họ.
Sự thật chứng minh, Thẩm Dịch Viễn chẳng kiên trì được mười phút là đã lên cơn sốc. Đến cuối cùng, Sứ giả nhà trời chỉ yên lặng bước đến trước màn ảnh, nhẹ nhàng ấn nút dừng. Cả đoạn livestream đã kết thúc.
Mặc dù lòng người ở đây đều hơi hụt hẫng, nhưng trước mắt cảnh sát cũng không có cách gì tốt hơn để tìm được Sứ giả nhà trời. Xong việc, Viên Mục Dã và Từ Lệ đã nhờ Diệp Dĩ Nguy cố vấn, hỏi anh ta có ý kiến gì với Sứ giả nhà trời không.
Diệp Dĩ Nguy ngẫm nghĩ rồi nói: “Sứ giả nhà trời có kiến thức y học nhất định. Bởi vậy cho dù hắn không phải là bác sĩ thì cũng làm nghề nghiệp liên quan đến việc chữa bệnh.”
Từ Lệ đỡ trán: “Chẳng lẽ một mặt là thiên thần áo trắng, mặt kia lại là ác ma áo gió ư?!”
Viên Mục Dã thở dài: “Sứ giả nhà trời đã thay đổi phong cách gây án trước giờ của hắn. Đây cũng không phải là một hiện tượng tốt.”
Diệp Dĩ Nguy tò mò hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?”
Viên Mục Dã đáp: “Nói như thế nào nhỉ? Những vụ án lúc ban đầu của hắn đều không vấy máu lên tay, nhưng vừa rồi hắn đã tự tay giết Thẩm Dịch Viễn. Cho dù là về tư tưởng hay thủ đoạn phạm tội của hắn đều như một kiểu thăng cấp. Nói thẳng ra là đối thủ của chúng ta đang tiến hóa, nếu còn tiếp tục như vậy, hắn sẽ trở nên càng ngày càng muốn làm gì thì làm, thậm chí đến cuối cùng cả chính hắn cũng không kiểm soát được những ham muốn giết chóc trong lòng.”
Từ Lệ và Diệp Dĩ Nguy đều không lên tiếng, chắc là đang phân tích tính khả thi trong lời nói của Viên Mục Dã.
Lúc tan làm, Diệp Dĩ Nguy đưa Viên Mục Dã về. Dọc đường đi, hai người họ đều không nói chuyện, dường như trong lòng cả hai đều đầy tâm sự. Mãi đến khi Diệp Dĩ Nguy đỗ xe ở đầu ngõ nhà Viên Mục Dã, Viên Mục Dã mới nặng nề nói: “Sau khi về tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi. Đợi khi tìm được xác của Thẩm Dịch Viễn rồi anh sẽ lại bận bịu…”
Diệp Dĩ Nguy gật đầu nói: “Ừ, biết rồi. Cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Sau khi ánh đèn xe của Diệp Dĩ Nguy mất hút, nụ cười trên mặt Viên Mục Dã cũng dần dần tan biến. Cậu vào nhà bằng vẻ mặt nặng nề, sau đó chán nản ngồi bệt xuống ghế sofa. Lúc này Kim Bảo sà tới, muốn xem thử chủ nhân không ra gì này làm sao vậy? Tại sao hôm nay trông không giống bình thường thế?
Viên Mục Dã nhẹ nhàng sờ đầu con chó rồi nói: “Kim Bảo, mày cảm thấy con người Diệp Dĩ Nguy thế nào?” Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Đương nhiên, Kim Bảo không thể trả lời câu hỏi này, nếu không chẳng phải nó thành tinh rồi sao? Viên Mục Dã cảm thấy buồn cười vì sự ngớ ngẩn của mình, sau đó bất đắc dĩ đứng dậy mở đồ hộp cho nó ăn.
Cậu cúi đầu nhìn Kim Bảo ăn ngon lành, nháy mắt nhớ tới mấy thứ đồ hộp thế này chỉ có người chú ý mọi tiểu tiết như Diệp Dĩ Nguy mới đi mua, không giống cậu, là một kẻ quê mùa.
Nhưng mặc dù cậu là kẻ quê mùa, cậu cũng phát hiện một lỗ hổng trí mạng trong buổi livestream hôm nay. Có lẽ người khác chưa chắc có thể phát hiện, nhưng Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy quá gần gũi…
Lúc trước, khi Viên Mục Dã nhìn thấy “tấm ảnh mặc áo gió” ở trong nhà Diệp Dĩ Nguy, trong lòng cậu đã ngờ ngợ. Nhưng mối nghi ngờ này chỉ hơi lướt qua, cậu vốn không để trong lòng. Nhưng chiều nay Sứ giả nhà trời “livestream giết người”, lại đúng lúc để lộ ra vấn đề trước mặt Viên Mục Dã.
Bởi vì khi sắp kết thúc livestream, Sứ giả nhà trời đã từng đi đến trước màn hình và duỗi tay ấn nút tạm dừng. Có lẽ người khác không chú ý tới, nhưng Viên Mục Dã lại thấy rõ ràng, tay trái của hắn có đeo một chiếc đồng hồ nam Thụy Bảo cổ điển.
Mà bất hạnh là, Viên Mục Dã đã từng nhìn thấy trên cổ tay Diệp Dĩ Nguy có một chiếc đồng hồ giống y như đúc… Quan trọng nhất là lúc ấy kim đồng hồ đang chỉ 12 giờ 45 phút, nhưng khi đó thời gian họ xem livestream lại là 17 giờ 23 phút.
Viên Mục Dã không tin Sứ giả nhà trời sẽ đeo một chiếc đồng hồ Thụy Bảo chạy sai giờ ở trên người, cho nên chỉ có thể nói lên rằng thật ra đoạn livestream kia đã được thu trước rồi mới chiếu.
Cùng một chiếc áo gió, cùng một chiếc đồng hồ, có kiến thức y học chuyên nghiệp, ánh mắt hơi quen thuộc, livestream để tạo chứng cứ không ở hiện trường, còn cả một lần duy nhất Viên Mục Dã gặp được Sứ giả nhà trời ở hiện trường vụ án... Tất cả mọi thứ đều chĩa đầu mâu về phía cùng một người.
Trong lòng Viên Mục Dã rõ ràng trên đời này lấy đâu ra nhiều trùng hợp như vậy? Mấy lần trùng hợp đặt cạnh nhau thì không phải là trùng hợp nữa. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu tại sao khi Viên Mục Dã xem đến đoạn Sứ giả nhà trời tự mình giết chết Thẩm Dịch Viễn, trong lòng cậu lại nặng nề như vậy.
Một Diệp Dĩ Nguy từ nhỏ được nhận nền giáo dục tốt đẹp, đồng thời có kiến thức y học và pháp luật, bề ngoài đẹp trai, đối xử với mọi người bình dị và gần gũi, sao có thể là Sứ giả nhà trời chứ?! Viên Mục Dã nghĩ nát óc cũng không hiểu rõ vấn đề này.
Nếu là bình thường, dựa vào những manh mối đó, Viên Mục Dã đã sớm xác định hung thủ, nhưng hôm nay cậu lại do dự… Có lẽ là bởi vì thân phận đặc biệt của người bị tình nghi, cho nên cậu cần phải cẩn thận hơn mới được. Bởi vậy cậu mới không nói cho Từ Lệ biết chuyện chiếc đồng hồ.
Vào ban đêm, Viên Mục Dã gần như cả đêm không ngủ. Cậu rà lại tất cả những vụ án trước giờ có liên quan đến Sứ giả nhà trời ở trong đầu một lượt, đồng thời cẩn thận nhớ lại lúc ấy Diệp Dĩ Nguy ở chỗ nào, có gì chứng minh anh ta không ở hiện trường không.
Nhưng Viên Mục Dã càng nghĩ thì đầu càng đau, có lẽ ở sâu trong lòng, trước giờ cậu đều vô cùng mâu thuẫn về chuyện Diệp Dĩ Nguy là Sứ giả nhà trời. Thậm chí cậu hy vọng lúc này đây là mình phán đoán sai.
Bởi vì về mặt tình cảm, cậu không muốn tin Diệp Dĩ Nguy chính là Sứ giả nhà trời. Nhưng lý trí lại nói cho cậu rằng, xác suất Diệp Dĩ Nguy là Sứ giả nhà trời lớn hơn nhiều so với việc anh ta không phải…
Bình luận facebook