Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 212 - Chương 212
Chương 212 DỰ ÁN TRONG KHU ĐANG PHÁT TRIỂN
Không ngờ gã Viên Mục Dã mắt vàng nghe vậy lại liếm môi nói: “Đó là do tao chưa được nếm mùi vị của nó…”
Viên Mục Dã nhìn thấy mà rùng cả mình, trong lòng cậu đang nghĩ những gã này bị bệnh gì thế, người này so với người kia càng không bình thường!
Mặc dù Viên Mục Dã không biết tại sao đối phương lại nói như vậy, nhưng Đoàn Phong dường như lại nghe hiểu. Anh ta chắp tay với gã Viên Mục Dã mắt vàng rồi nói: “Ngài đừng hòng mong chuyện đó, nhất định không nếm được đâu! Tôi cũng đã sống nhiều năm rồi, người giống như ngài không phải tôi chưa từng gặp, cuối cùng đều không có kết cục tốt… Giúp tôi chuyển lời cho cái gã biết làm tảng đá bay, lần sau đừng chạy nhanh như vậy!”
Khí thế của Đoàn Phong tuyệt đối không phải bốc phét, sự xuất hiện của anh ta hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của gã Diệp Kiến Hóa giả mạo, đồng thời khi gã nghe thấy Đoàn Phong nói ra lai lịch của mình thì trong lòng cũng rất khiếp sợ.
Sau khi ra khỏi khu nghỉ dưỡng, Viên Mục Dã còn chưa phục hồi lại tinh thần, cậu không ngờ Diệp Kiến Hóa giả lại dễ dàng thả bọn họ đi như vậy…
Khi ngồi vào trong xe, Viên Mục Dã trầm giọng hỏi: “Tên kia rốt cuộc là thứ gì? Tại sao lại biến đổi được khuôn mặt?”
Đoàn Phong nghiêm túc đáp: “Phải giải thích với cậu thế nào nhỉ, loại người này tôi đã gặp một lần vào rất nhiều năm trước, bọn họ có thể tái tạo xương cốt và cơ bắp trong thời gian ngắn, từ đó vẻ bề ngoài hoàn toàn biến thành một người khác.”
Viên Mục Dã nghe xong hơi khiếp sợ: “Trên đời có loại người này à? Vậy chẳng lẽ bọn họ muốn trở thành ai cũng được sao?”
Không ngờ Đoàn Phong lại lắc đầu bảo: “Loại biến hóa này cũng cần điều kiện, ví dụ như vừa rồi gã biến thành cậu vậy, vì cái gì mà tôi liếc mắt đã nhận ra? Đó là trừ khuôn mặt ra thì tất cả những chỗ khác đều không giống.”
“Nhưng tại sao gã lại giống Diệp Kiến Hóa như vậy chứ?” Viên Mục Dã rất không hiểu.
Đoàn Phong hừ lạnh: “Đó là vì gã đã ăn Diệp Kiến Hóa thật…”
“Cái gì? Chuyện này không thể xảy ra!” Viên Mục Dã lại bị giật mình một lần nữa.
Đoàn Phong cười lạnh lắc đầu bảo: “Tại sao không thể xảy ra, thế giới này quá lớn, không hề thiếu điều lạ! Gã đó phải ăn hết người gã định bắt chước thì mới có thể thật sự giống y như đúc! Xem ra Diệp Kiến Hóa chắc chắn đã chết rồi.”
Lúc này Viên Mục Dã mới nhớ đến chuyện vì sao mà vừa rồi gã đó lại đột nhiên hỏi cậu là không tò mò thi thể của Diệp Kiến Hóa đang ở chỗ nào à? Hóa ra gã đang chờ đợi cậu? Xem ra gã đưa Viên Mục Dã vào phòng cũng là để tiện cho việc ăn hết!
Đoàn Phong thở dài: “Tôi cũng không biết có nên gọi giống loài này là người không, bọn chúng không có thân phận, cả đời đều giả làm người khác. Năm đó tôi đã gặp một gã giống như vậy, cuối cùng gã bị xem như quái vật rồi bị thiêu sống.”
Viên Mục Dã tò mò hỏi: “Loại này… Giống loài này, có số lượng nhiều không?”
Đoàn Phong lắc đầu: “Tôi cũng không nói rõ được số lượng cụ thể, nhưng theo tôi biết thì không quá nhiều, bởi vì khi thay đổi triều đại, một khi phát hiện loại người này thì kết cục thường là rất thảm… Sẽ bị xem như quái vật mà trực tiếp xử tử.”
Viên Mục Dã trầm giọng: “Nhưng xã hội bây giờ đã khác, loại người này một khi bị phát hiện, chắc chắc sẽ bị một số người có ý đồ xấu lợi dụng để bọn họ đi làm một số việc gây nguy hiểm cho xã hội.”
Đoàn Phong buồn cười búng tay trước mặt Viên Mục Dã: “Chà, cậu và tôi quay phim tuyên truyền pháp luật ở đấy à? Còn gây nguy hiểm cho xã hội nữa chứ…”
Viên Mục Dã bất đắc dĩ nói: “Trước mắt thì chúng ta chẳng có biện pháp nào để bắt gã này cả!”
Đoàn Phong gật đầu: “Đúng là như vậy, bây giờ là xã hội được quản lý bằng luật pháp, tất cả đều cần chứng cứ, với tình huống trước mắt thì chúng ta không thể chứng minh gã Diệp Kiến Hóa này là giả.”
“Kiểm tra ADN cũng không được sao? Kể cả gã đó có thể phục chế vẻ bề ngoài của một người nhưng chưa chắc đã có thể phục chế ADN! Chẳng lẽ điều đó cũng không thể chứng minh gã là Diệp Kiến Hóa giả sao?” Viên Mục Dã hỏi.
Không ngờ Đoàn Phong cười lắc đầu: “Cậu nghĩ quá đơn giản, kiểm tra ADN cần so sánh, như vậy sẽ xuất hiện vấn đề, dùng của ai để so sánh? Người nhà của gã đó sao? Mà kể cả có so sánh thì cũng chỉ có thể chứng minh Diệp Kiến Hóa không có quan hệ máu mủ với người thân mà không thể chứng minh gã không phải là Diệp Kiến Hóa.”
Viên Mục Dã thấy cũng đúng, loại người như Diệp Kiến Hóa sẽ không để lại mẫu ADN tại chỗ cảnh sát, trừ khi ông ta đã làm mấy phẫu thuật cấy ghép cơ quan, nếu không so sánh ADN với người nhà thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Màu sắc con ngươi của gã làm sao vậy? Tất cả bọn chúng đều có mắt màu vàng nhạt sao?” Viên Mục Dã hỏi.
Đoàn Phong lắc đầu đáp: “Không phải, tối thiểu thì tôi gặp người đó chỉ có màu sắc bình thường, cái gã này có thể là biến dị…”
“Nếu là ánh mắt bình thường thì cuối cùng làm sao có thể phát hiện vấn đề?” Viên Mục Dã không hiểu.
Đoàn Phong thở dài nói: “Cho dù một người bề ngoài có giống đến mức nào nhưng tính cách của hắn, phong thái, một loạt thói quen lại rất khó bắt chước, người không quen có lẽ không phân biệt được thật hay giả, nhưng người thân thật sự rất dễ phát hiện vấn đề.”
Viên Mục Dã tò mò: “Vậy lúc đó phát hiện chuyện không hợp lý thì xử lý thế nào?”
“Không phải tôi đã nói rồi sao, trực tiếp thiêu chết!” Đoàn Phong trầm giọng.
“Hả? Thời buổi bây giờ mà có thể làm như vậy à?” Viên Mục Dã hơi giật mình.
Đoàn Phong bất đắc dĩ nhìn Viên Mục Dã, anh ta không biết phải giải thích chuyện đó xảy ra trước giải phóng… Đoàn Phong do dự một chút rồi mới nói: “Tình huống lúc đó hơi đặc biệt, ngôi làng phát sinh chuyện này cũng vô cùng lạc hậu, người dân ở đó cảm thấy người kia là bị ác quỷ bám vào người, thế là họ tự mình xét xử rồi thiêu sống luôn.”
“Sau đó không có ai truy cứu chuyện này sao?” Viên Mục Dã khó mà tin nổi.
Đoàn Phong không thể để cho Viên Mục Dã tiếp tục truy hỏi kỹ càng sự việc, thế là anh ta cố ý nói tránh đi: “Đúng rồi, vừa nãy tên kia nói gã và Thạch Lỗi là cùng một bọn?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Ừ, bây giờ xem ra chắc là đúng đấy. Trước đó Thạch Lỗi giết nhiều người như vậy cũng là vì muốn che giấu chuyện Diệp Kiến Hóa bị giết, nhưng tại sao bọn họ lại muốn giả mạo Diệp Kiến Hóa? Chẳng lẽ vì ông ta là ông chủ của tập đoàn Kiến Hóa sao?”
Đoàn Phong suy nghĩ rồi trả lời: “Ông chủ có tiền rất nhiều, nhưng Diệp Kiến Hóa khác bọn họ ở chỗ ông ta vừa nhận dự án trong khu đang phát triển…”
“Dự án đó có gì đặc biệt sao?” Viên Mục Dã hỏi.
Đoàn Phong lắc đầu trả lời: “Bây giờ còn chưa rõ lắm, bởi vì trước mắt thì ở đó vẫn chỉ là một mảnh đất trống…”
Không ngờ gã Viên Mục Dã mắt vàng nghe vậy lại liếm môi nói: “Đó là do tao chưa được nếm mùi vị của nó…”
Viên Mục Dã nhìn thấy mà rùng cả mình, trong lòng cậu đang nghĩ những gã này bị bệnh gì thế, người này so với người kia càng không bình thường!
Mặc dù Viên Mục Dã không biết tại sao đối phương lại nói như vậy, nhưng Đoàn Phong dường như lại nghe hiểu. Anh ta chắp tay với gã Viên Mục Dã mắt vàng rồi nói: “Ngài đừng hòng mong chuyện đó, nhất định không nếm được đâu! Tôi cũng đã sống nhiều năm rồi, người giống như ngài không phải tôi chưa từng gặp, cuối cùng đều không có kết cục tốt… Giúp tôi chuyển lời cho cái gã biết làm tảng đá bay, lần sau đừng chạy nhanh như vậy!”
Khí thế của Đoàn Phong tuyệt đối không phải bốc phét, sự xuất hiện của anh ta hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của gã Diệp Kiến Hóa giả mạo, đồng thời khi gã nghe thấy Đoàn Phong nói ra lai lịch của mình thì trong lòng cũng rất khiếp sợ.
Sau khi ra khỏi khu nghỉ dưỡng, Viên Mục Dã còn chưa phục hồi lại tinh thần, cậu không ngờ Diệp Kiến Hóa giả lại dễ dàng thả bọn họ đi như vậy…
Khi ngồi vào trong xe, Viên Mục Dã trầm giọng hỏi: “Tên kia rốt cuộc là thứ gì? Tại sao lại biến đổi được khuôn mặt?”
Đoàn Phong nghiêm túc đáp: “Phải giải thích với cậu thế nào nhỉ, loại người này tôi đã gặp một lần vào rất nhiều năm trước, bọn họ có thể tái tạo xương cốt và cơ bắp trong thời gian ngắn, từ đó vẻ bề ngoài hoàn toàn biến thành một người khác.”
Viên Mục Dã nghe xong hơi khiếp sợ: “Trên đời có loại người này à? Vậy chẳng lẽ bọn họ muốn trở thành ai cũng được sao?”
Không ngờ Đoàn Phong lại lắc đầu bảo: “Loại biến hóa này cũng cần điều kiện, ví dụ như vừa rồi gã biến thành cậu vậy, vì cái gì mà tôi liếc mắt đã nhận ra? Đó là trừ khuôn mặt ra thì tất cả những chỗ khác đều không giống.”
“Nhưng tại sao gã lại giống Diệp Kiến Hóa như vậy chứ?” Viên Mục Dã rất không hiểu.
Đoàn Phong hừ lạnh: “Đó là vì gã đã ăn Diệp Kiến Hóa thật…”
“Cái gì? Chuyện này không thể xảy ra!” Viên Mục Dã lại bị giật mình một lần nữa.
Đoàn Phong cười lạnh lắc đầu bảo: “Tại sao không thể xảy ra, thế giới này quá lớn, không hề thiếu điều lạ! Gã đó phải ăn hết người gã định bắt chước thì mới có thể thật sự giống y như đúc! Xem ra Diệp Kiến Hóa chắc chắn đã chết rồi.”
Lúc này Viên Mục Dã mới nhớ đến chuyện vì sao mà vừa rồi gã đó lại đột nhiên hỏi cậu là không tò mò thi thể của Diệp Kiến Hóa đang ở chỗ nào à? Hóa ra gã đang chờ đợi cậu? Xem ra gã đưa Viên Mục Dã vào phòng cũng là để tiện cho việc ăn hết!
Đoàn Phong thở dài: “Tôi cũng không biết có nên gọi giống loài này là người không, bọn chúng không có thân phận, cả đời đều giả làm người khác. Năm đó tôi đã gặp một gã giống như vậy, cuối cùng gã bị xem như quái vật rồi bị thiêu sống.”
Viên Mục Dã tò mò hỏi: “Loại này… Giống loài này, có số lượng nhiều không?”
Đoàn Phong lắc đầu: “Tôi cũng không nói rõ được số lượng cụ thể, nhưng theo tôi biết thì không quá nhiều, bởi vì khi thay đổi triều đại, một khi phát hiện loại người này thì kết cục thường là rất thảm… Sẽ bị xem như quái vật mà trực tiếp xử tử.”
Viên Mục Dã trầm giọng: “Nhưng xã hội bây giờ đã khác, loại người này một khi bị phát hiện, chắc chắc sẽ bị một số người có ý đồ xấu lợi dụng để bọn họ đi làm một số việc gây nguy hiểm cho xã hội.”
Đoàn Phong buồn cười búng tay trước mặt Viên Mục Dã: “Chà, cậu và tôi quay phim tuyên truyền pháp luật ở đấy à? Còn gây nguy hiểm cho xã hội nữa chứ…”
Viên Mục Dã bất đắc dĩ nói: “Trước mắt thì chúng ta chẳng có biện pháp nào để bắt gã này cả!”
Đoàn Phong gật đầu: “Đúng là như vậy, bây giờ là xã hội được quản lý bằng luật pháp, tất cả đều cần chứng cứ, với tình huống trước mắt thì chúng ta không thể chứng minh gã Diệp Kiến Hóa này là giả.”
“Kiểm tra ADN cũng không được sao? Kể cả gã đó có thể phục chế vẻ bề ngoài của một người nhưng chưa chắc đã có thể phục chế ADN! Chẳng lẽ điều đó cũng không thể chứng minh gã là Diệp Kiến Hóa giả sao?” Viên Mục Dã hỏi.
Không ngờ Đoàn Phong cười lắc đầu: “Cậu nghĩ quá đơn giản, kiểm tra ADN cần so sánh, như vậy sẽ xuất hiện vấn đề, dùng của ai để so sánh? Người nhà của gã đó sao? Mà kể cả có so sánh thì cũng chỉ có thể chứng minh Diệp Kiến Hóa không có quan hệ máu mủ với người thân mà không thể chứng minh gã không phải là Diệp Kiến Hóa.”
Viên Mục Dã thấy cũng đúng, loại người như Diệp Kiến Hóa sẽ không để lại mẫu ADN tại chỗ cảnh sát, trừ khi ông ta đã làm mấy phẫu thuật cấy ghép cơ quan, nếu không so sánh ADN với người nhà thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Màu sắc con ngươi của gã làm sao vậy? Tất cả bọn chúng đều có mắt màu vàng nhạt sao?” Viên Mục Dã hỏi.
Đoàn Phong lắc đầu đáp: “Không phải, tối thiểu thì tôi gặp người đó chỉ có màu sắc bình thường, cái gã này có thể là biến dị…”
“Nếu là ánh mắt bình thường thì cuối cùng làm sao có thể phát hiện vấn đề?” Viên Mục Dã không hiểu.
Đoàn Phong thở dài nói: “Cho dù một người bề ngoài có giống đến mức nào nhưng tính cách của hắn, phong thái, một loạt thói quen lại rất khó bắt chước, người không quen có lẽ không phân biệt được thật hay giả, nhưng người thân thật sự rất dễ phát hiện vấn đề.”
Viên Mục Dã tò mò: “Vậy lúc đó phát hiện chuyện không hợp lý thì xử lý thế nào?”
“Không phải tôi đã nói rồi sao, trực tiếp thiêu chết!” Đoàn Phong trầm giọng.
“Hả? Thời buổi bây giờ mà có thể làm như vậy à?” Viên Mục Dã hơi giật mình.
Đoàn Phong bất đắc dĩ nhìn Viên Mục Dã, anh ta không biết phải giải thích chuyện đó xảy ra trước giải phóng… Đoàn Phong do dự một chút rồi mới nói: “Tình huống lúc đó hơi đặc biệt, ngôi làng phát sinh chuyện này cũng vô cùng lạc hậu, người dân ở đó cảm thấy người kia là bị ác quỷ bám vào người, thế là họ tự mình xét xử rồi thiêu sống luôn.”
“Sau đó không có ai truy cứu chuyện này sao?” Viên Mục Dã khó mà tin nổi.
Đoàn Phong không thể để cho Viên Mục Dã tiếp tục truy hỏi kỹ càng sự việc, thế là anh ta cố ý nói tránh đi: “Đúng rồi, vừa nãy tên kia nói gã và Thạch Lỗi là cùng một bọn?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Ừ, bây giờ xem ra chắc là đúng đấy. Trước đó Thạch Lỗi giết nhiều người như vậy cũng là vì muốn che giấu chuyện Diệp Kiến Hóa bị giết, nhưng tại sao bọn họ lại muốn giả mạo Diệp Kiến Hóa? Chẳng lẽ vì ông ta là ông chủ của tập đoàn Kiến Hóa sao?”
Đoàn Phong suy nghĩ rồi trả lời: “Ông chủ có tiền rất nhiều, nhưng Diệp Kiến Hóa khác bọn họ ở chỗ ông ta vừa nhận dự án trong khu đang phát triển…”
“Dự án đó có gì đặc biệt sao?” Viên Mục Dã hỏi.
Đoàn Phong lắc đầu trả lời: “Bây giờ còn chưa rõ lắm, bởi vì trước mắt thì ở đó vẫn chỉ là một mảnh đất trống…”
Bình luận facebook