Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 213 - Chương 213
Chương 213 SINH VẬT LẠ
Viên Mục Dã nghe thấy Đoàn Phong nhắc đến mảnh đất trống ở khu đang phát triển thì vội hỏi: “Đất trống? Chẳng lẽ là mảnh đất trống cạnh khu công nghiệp ở ngoại ô sao?”
Đoàn Phong gật đầu: “Ừ, chính là mảnh đất đó… Sao vậy? Cậu biết tình huống mảnh đất đó à?”
Viên Mục Dã lắc đầu đáp: “Cũng không phải, nhưng chỗ đó từng là hiện trường vụ án mà Từ Lệ đã làm.”
Đoàn Phong suy nghĩ rồi hỏi: “Vụ án đó không liên quan gì tới mảnh đất chứ?”
“Trước mắt thì không, chắc chỉ trùng hợp thôi.” Viên Mục Dã nói như thật.
Sau khi về đến nhà, Viên Mục Dã gọi điện thoại cho Từ Lệ, cậu muốn hỏi xem đã tìm được thi thể Thẩm Dịch Viễn chưa? Vậy mà Từ Lệ lại nói hôm nay bọn họ vẫn luôn chú ý các cuộc điện thoại báo cảnh sát ở khắp nơi nhưng mãi không có cái nào liên quan đến thi thể.
Sau khi ngắt máy, Viên Mục Dã hơi nhức đầu ngồi trên ghế sofa, trong lòng cậu có một dự cảm rằng sẽ không dễ dàng tìm được thi thể của Thẩm Dịch Viễn, vì anh ta là người duy nhất bị Sứ giả nhà trời tự mình ra tay giết chết.
Thật ra Viên Mục Dã rất muốn gọi điện thoại cho Diệp Dĩ Nguy nhưng lại không biết phải nói gì… Cậu cũng không thể hỏi thẳng: Thế rốt cuộc thì anh có phải là Sứ giả nhà trời không? Thi thể của Thẩm Dịch Viễn đã bị anh giấu ở chỗ nào rồi?
Ngay lúc Viên Mục Dã cầm điện thoại do dự, cậu đột nhiên nhận được điện thoại của Đoàn Phong, Viên Mục Dã nghĩ bọn họ vừa mới chia tay mà nhanh như vậy đã gọi đến… Chắc chắn là có chuyện gì rồi.
Sau khi nhận điện thoại, giọng nói của Đoàn Phong truyền đến: “Sáng mai có thể phải đi công tác, tối hôm nay cậu sửa soạn hành lý cá nhân đi, mang hai bộ quần áo dài tay, lần này có thể chúng ta phải đi hơn một tuần.”
“Tình huống thế nào? Sáng mai đã đi rồi à?” Viên Mục Dã hơi tò mò hỏi.
“Tôi vừa nhận được điện thoại của lão Lâm, sự việc phát sinh tại một bến cảng của nước T, tình huống cụ thể để sáng mai nói sau, nhớ mang theo hộ chiếu nhé!” Đoàn Phong dặn lần cuối.
Viên Mục Dã không hỏi thêm gì nữa: “Được, tôi biết rồi.”
Sau khi tắt máy, Viên Mục Dã không hề suy nghĩ mà bấm ngay điện thoại gọi cho Diệp Dĩ Nguy…
Khi điện thoại được kết nối, Viên Mục Dã hơi ngừng lại một chút rồi mới nói: “Là tôi.”
Diệp Dĩ Nguy cũng yên lặng một lúc, sau đó mới khẽ hỏi: “Muộn thế này rồi, có việc gì thế?”
Không biết vì sao mà Viên Mục Dã rõ ràng cảm giác được trong giọng nói của đối phương có sự xa cách, chẳng lẽ giữa bọn họ đã đến mức “Hiểu hết nhưng giả vờ không biết” sao?”
Nghĩ tới đây, đầu tiên Viên Mục Dã khẽ thở dài một cái, sau đó sắp xếp lại câu từ rồi nói: “Ngày mai tôi có thể phải đi công tác… Chắc phải mất khoảng một tuần.”
Diệp Dĩ Nguy nghe vậy dường như thở phào một cái: “Hả, cậu cứ yên tâm đi đi, tôi sẽ cho Kim Bảo ăn. À… Nhiệm vụ lần này nguy hiểm không?”
Viên Mục Dã cười trả lời: “Chưa rõ tình huống cụ thể lắm, chỉ biết là đi đến một bến cảng ở nước T.”
“Được, vậy cậu chú ý an toàn, nếu có gì cần tôi giúp thì gọi điện thoại nhé.” Diệp Dĩ Nguy nói.
Đến lúc này Viên Mục Dã mới thấy cảm giác xa cách giữa hai người từ từ biến mất, thế là cậu vừa cười vừa nói trước khi tắt máy: “Thời gian qua anh cũng rất mệt rồi, mấy ngày nay nghỉ ngơi cho thật tốt đi, tôi thật sự hy vọng Sứ giả nhà trời đừng giày vò trong khoảng thời gian này nữa!”
Viên Mục Dã nói như vậy chính là một câu hai ý. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Viên Mục Dã hy vọng đối phương có thể nghe hiểu, nhưng Diệp Dĩ Nguy lại vừa cười vừa trả lời: “Đó không phải là chuyện mà cậu và tôi có thể nói trước được!”
Sáng sớm hôm sau, Trương Khai đã đến thật sớm để đưa Viên Mục Dã ra sân bay, bọn họ ngồi máy bay bay thẳng đến nước T, tiến sĩ Lâm đã đến nước T trước bọn họ, đến lúc đó anh ta sẽ ra thẳng sân bay để đón.
Trước khi lên máy bay, lão Lâm đã gửi một phần tư liệu điện tử đến điện thoại di động của mọi người, để cả nhóm nắm bắt toàn bộ mọi chuyện, đến khi tới nơi có thể nhanh chóng vào việc…
Mục đích của bọn họ lần này là một bến cảng thu phí cỡ lớn, bến cảng này bình thường tuyệt đối sẽ không cho phép tàu chở khách vào bỏ neo. Nhưng lần này là tình huống đặc biệt nên chỉ đành cho con thuyền chở khách đỗ tại đó.
Vào vài ngày trước, con tàu du lịch sang trọng Helios sau khi hoàn thành hành trình cố định của nó và chuẩn bị trở về điểm xuất phát thì có hai du khách tại tầng 8 đột nhiên tử vong một cách kỳ quái…
Bởi vì lúc đó con tàu chở khách vẫn chạy theo lộ tuyến của mình, mà hai du khách này chết trông vô cùng ghê sợ, cho nên người phụ trách tại nước T đã cho máy bay trực thăng chở hai bộ thi thể đó đi. Còn những du khách khác thì có thể tiếp tục ngồi thuyền về điểm xuất phát, cứ như vậy sẽ không ảnh hưởng đến hành trình của bọn họ.
Thật ra việc xử lý khẩn cấp lúc đầu đã làm rất tốt, hành khách trên thuyền không hề biết chuyện gì xảy ra cho nên không tạo ra khủng hoảng quy mô lớn.
Không ngờ khi con thuyền Helios đi đến bến cảng này thì đột nhiên nhận được mệnh lệnh từ quân đội nước T, quân đội yêu cầu bọn họ lập tức vào cảng chờ lệnh, đồng thời nghiêm cấm bất kỳ người nào trên con thuyền chở khách này rời thuyền xuống cảng.
Hóa ra khi cục quản lý của nước T kiểm tra hai bộ thi thể tử vong rất kỳ lạ đó đã phát hiện, hai người này bị chết do một loại sinh vật lạ tấn công, cho nên trước khi tìm được loại sinh vật lạ này, bất kỳ người hay vật nào cũng không thể xuống thuyền.
Phần cuối của tư liệu điện tử này còn kèm theo báo cáo kiểm tra thi thể hai du khách gặp nạn kia, Viên Mục Dã nhìn xong mà cảm thấy lạnh cả người, trong tấm ảnh đó thì hai bộ thi thể gần như chỉ còn lại bộ xương, phía trên còn bám một chút thịt, giống như bị thứ gì đó ăn hết.
Trương Khai buồn nôn nói: “Đây chắc là thứ gì ăn xong rồi phun ra nhỉ!”
Hoắc Nhiễm hừ một tiếng: “Anh xem phim khoa học viễn tưởng nhiều quá hả, có vật gì mà miệng to thế không? Nó có thể nuốt toàn bộ người vào sau đó lại phun ra?”
“Tại sao không có, trăn rừng đấy! Chắc cậu không xem Anaconda rồi!” Trương Khai không phục trả lời.
Tằng Nam Nam bình tĩnh nói: “Không thể là trăn rừng, loại sinh vật này trước khi nuốt con mồi sẽ nghiền chết, anh xem xương của hai bộ thi thể này rất nguyên vẹn, không hề bị vặn vẹo biến hình. Hơn nữa loại trăn rừng này bình thường sống tại rừng mưa Nam Mỹ và đầm lầy, sao có thể đi tới con tàu biển chở khách xa hoa chạy theo tuyến cố định này chứ?”
Viên Mục Dã cũng đồng ý với quan điểm của Tằng Nam Nam, dù sao đây cũng là tàu biển chở khách chạy thường xuyên, sao có thể có trăn khổng lồ của châu Mỹ? Thế cũng quá huyền huyễn rồi! Nhưng nhìn tình huống của hai bộ thi thể thì cũng đúng là kinh khủng, rõ ràng là bị thứ gì đó ăn thịt.
Cơ quan quản lý nước T suy tính có thể là sinh vật không rõ từ ngoài đến xâm lấn, nếu như không điều tra ra nguyên nhân mà để khách xuống thuyền về nhà, vậy rất có khả năng sẽ để sinh vật này lan đến khắp các nơi trên nước T, từ đó sẽ kéo theo một loạt nguy cơ.
Viên Mục Dã nghe thấy Đoàn Phong nhắc đến mảnh đất trống ở khu đang phát triển thì vội hỏi: “Đất trống? Chẳng lẽ là mảnh đất trống cạnh khu công nghiệp ở ngoại ô sao?”
Đoàn Phong gật đầu: “Ừ, chính là mảnh đất đó… Sao vậy? Cậu biết tình huống mảnh đất đó à?”
Viên Mục Dã lắc đầu đáp: “Cũng không phải, nhưng chỗ đó từng là hiện trường vụ án mà Từ Lệ đã làm.”
Đoàn Phong suy nghĩ rồi hỏi: “Vụ án đó không liên quan gì tới mảnh đất chứ?”
“Trước mắt thì không, chắc chỉ trùng hợp thôi.” Viên Mục Dã nói như thật.
Sau khi về đến nhà, Viên Mục Dã gọi điện thoại cho Từ Lệ, cậu muốn hỏi xem đã tìm được thi thể Thẩm Dịch Viễn chưa? Vậy mà Từ Lệ lại nói hôm nay bọn họ vẫn luôn chú ý các cuộc điện thoại báo cảnh sát ở khắp nơi nhưng mãi không có cái nào liên quan đến thi thể.
Sau khi ngắt máy, Viên Mục Dã hơi nhức đầu ngồi trên ghế sofa, trong lòng cậu có một dự cảm rằng sẽ không dễ dàng tìm được thi thể của Thẩm Dịch Viễn, vì anh ta là người duy nhất bị Sứ giả nhà trời tự mình ra tay giết chết.
Thật ra Viên Mục Dã rất muốn gọi điện thoại cho Diệp Dĩ Nguy nhưng lại không biết phải nói gì… Cậu cũng không thể hỏi thẳng: Thế rốt cuộc thì anh có phải là Sứ giả nhà trời không? Thi thể của Thẩm Dịch Viễn đã bị anh giấu ở chỗ nào rồi?
Ngay lúc Viên Mục Dã cầm điện thoại do dự, cậu đột nhiên nhận được điện thoại của Đoàn Phong, Viên Mục Dã nghĩ bọn họ vừa mới chia tay mà nhanh như vậy đã gọi đến… Chắc chắn là có chuyện gì rồi.
Sau khi nhận điện thoại, giọng nói của Đoàn Phong truyền đến: “Sáng mai có thể phải đi công tác, tối hôm nay cậu sửa soạn hành lý cá nhân đi, mang hai bộ quần áo dài tay, lần này có thể chúng ta phải đi hơn một tuần.”
“Tình huống thế nào? Sáng mai đã đi rồi à?” Viên Mục Dã hơi tò mò hỏi.
“Tôi vừa nhận được điện thoại của lão Lâm, sự việc phát sinh tại một bến cảng của nước T, tình huống cụ thể để sáng mai nói sau, nhớ mang theo hộ chiếu nhé!” Đoàn Phong dặn lần cuối.
Viên Mục Dã không hỏi thêm gì nữa: “Được, tôi biết rồi.”
Sau khi tắt máy, Viên Mục Dã không hề suy nghĩ mà bấm ngay điện thoại gọi cho Diệp Dĩ Nguy…
Khi điện thoại được kết nối, Viên Mục Dã hơi ngừng lại một chút rồi mới nói: “Là tôi.”
Diệp Dĩ Nguy cũng yên lặng một lúc, sau đó mới khẽ hỏi: “Muộn thế này rồi, có việc gì thế?”
Không biết vì sao mà Viên Mục Dã rõ ràng cảm giác được trong giọng nói của đối phương có sự xa cách, chẳng lẽ giữa bọn họ đã đến mức “Hiểu hết nhưng giả vờ không biết” sao?”
Nghĩ tới đây, đầu tiên Viên Mục Dã khẽ thở dài một cái, sau đó sắp xếp lại câu từ rồi nói: “Ngày mai tôi có thể phải đi công tác… Chắc phải mất khoảng một tuần.”
Diệp Dĩ Nguy nghe vậy dường như thở phào một cái: “Hả, cậu cứ yên tâm đi đi, tôi sẽ cho Kim Bảo ăn. À… Nhiệm vụ lần này nguy hiểm không?”
Viên Mục Dã cười trả lời: “Chưa rõ tình huống cụ thể lắm, chỉ biết là đi đến một bến cảng ở nước T.”
“Được, vậy cậu chú ý an toàn, nếu có gì cần tôi giúp thì gọi điện thoại nhé.” Diệp Dĩ Nguy nói.
Đến lúc này Viên Mục Dã mới thấy cảm giác xa cách giữa hai người từ từ biến mất, thế là cậu vừa cười vừa nói trước khi tắt máy: “Thời gian qua anh cũng rất mệt rồi, mấy ngày nay nghỉ ngơi cho thật tốt đi, tôi thật sự hy vọng Sứ giả nhà trời đừng giày vò trong khoảng thời gian này nữa!”
Viên Mục Dã nói như vậy chính là một câu hai ý. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Viên Mục Dã hy vọng đối phương có thể nghe hiểu, nhưng Diệp Dĩ Nguy lại vừa cười vừa trả lời: “Đó không phải là chuyện mà cậu và tôi có thể nói trước được!”
Sáng sớm hôm sau, Trương Khai đã đến thật sớm để đưa Viên Mục Dã ra sân bay, bọn họ ngồi máy bay bay thẳng đến nước T, tiến sĩ Lâm đã đến nước T trước bọn họ, đến lúc đó anh ta sẽ ra thẳng sân bay để đón.
Trước khi lên máy bay, lão Lâm đã gửi một phần tư liệu điện tử đến điện thoại di động của mọi người, để cả nhóm nắm bắt toàn bộ mọi chuyện, đến khi tới nơi có thể nhanh chóng vào việc…
Mục đích của bọn họ lần này là một bến cảng thu phí cỡ lớn, bến cảng này bình thường tuyệt đối sẽ không cho phép tàu chở khách vào bỏ neo. Nhưng lần này là tình huống đặc biệt nên chỉ đành cho con thuyền chở khách đỗ tại đó.
Vào vài ngày trước, con tàu du lịch sang trọng Helios sau khi hoàn thành hành trình cố định của nó và chuẩn bị trở về điểm xuất phát thì có hai du khách tại tầng 8 đột nhiên tử vong một cách kỳ quái…
Bởi vì lúc đó con tàu chở khách vẫn chạy theo lộ tuyến của mình, mà hai du khách này chết trông vô cùng ghê sợ, cho nên người phụ trách tại nước T đã cho máy bay trực thăng chở hai bộ thi thể đó đi. Còn những du khách khác thì có thể tiếp tục ngồi thuyền về điểm xuất phát, cứ như vậy sẽ không ảnh hưởng đến hành trình của bọn họ.
Thật ra việc xử lý khẩn cấp lúc đầu đã làm rất tốt, hành khách trên thuyền không hề biết chuyện gì xảy ra cho nên không tạo ra khủng hoảng quy mô lớn.
Không ngờ khi con thuyền Helios đi đến bến cảng này thì đột nhiên nhận được mệnh lệnh từ quân đội nước T, quân đội yêu cầu bọn họ lập tức vào cảng chờ lệnh, đồng thời nghiêm cấm bất kỳ người nào trên con thuyền chở khách này rời thuyền xuống cảng.
Hóa ra khi cục quản lý của nước T kiểm tra hai bộ thi thể tử vong rất kỳ lạ đó đã phát hiện, hai người này bị chết do một loại sinh vật lạ tấn công, cho nên trước khi tìm được loại sinh vật lạ này, bất kỳ người hay vật nào cũng không thể xuống thuyền.
Phần cuối của tư liệu điện tử này còn kèm theo báo cáo kiểm tra thi thể hai du khách gặp nạn kia, Viên Mục Dã nhìn xong mà cảm thấy lạnh cả người, trong tấm ảnh đó thì hai bộ thi thể gần như chỉ còn lại bộ xương, phía trên còn bám một chút thịt, giống như bị thứ gì đó ăn hết.
Trương Khai buồn nôn nói: “Đây chắc là thứ gì ăn xong rồi phun ra nhỉ!”
Hoắc Nhiễm hừ một tiếng: “Anh xem phim khoa học viễn tưởng nhiều quá hả, có vật gì mà miệng to thế không? Nó có thể nuốt toàn bộ người vào sau đó lại phun ra?”
“Tại sao không có, trăn rừng đấy! Chắc cậu không xem Anaconda rồi!” Trương Khai không phục trả lời.
Tằng Nam Nam bình tĩnh nói: “Không thể là trăn rừng, loại sinh vật này trước khi nuốt con mồi sẽ nghiền chết, anh xem xương của hai bộ thi thể này rất nguyên vẹn, không hề bị vặn vẹo biến hình. Hơn nữa loại trăn rừng này bình thường sống tại rừng mưa Nam Mỹ và đầm lầy, sao có thể đi tới con tàu biển chở khách xa hoa chạy theo tuyến cố định này chứ?”
Viên Mục Dã cũng đồng ý với quan điểm của Tằng Nam Nam, dù sao đây cũng là tàu biển chở khách chạy thường xuyên, sao có thể có trăn khổng lồ của châu Mỹ? Thế cũng quá huyền huyễn rồi! Nhưng nhìn tình huống của hai bộ thi thể thì cũng đúng là kinh khủng, rõ ràng là bị thứ gì đó ăn thịt.
Cơ quan quản lý nước T suy tính có thể là sinh vật không rõ từ ngoài đến xâm lấn, nếu như không điều tra ra nguyên nhân mà để khách xuống thuyền về nhà, vậy rất có khả năng sẽ để sinh vật này lan đến khắp các nơi trên nước T, từ đó sẽ kéo theo một loạt nguy cơ.
Bình luận facebook