Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 220 - Chương 220
Chương 220 VỊ THUYỀN TRƯỞNG NƯỚC ANH
Viên Mục Dã bật cười: “Được rồi, vậy anh cũng tranh thủ ngủ một lúc đi...”
Ba rưỡi sáng, Viên Mục Dã bị Đoàn Phong gọi dậy, cậu mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ, sau đó lập tức tỉnh táo ngồi dậy. Kết quả cậu vừa ngồi thẳng người lên đã nhìn thấy Hoắc Nhiễm dậy rồi, trong tay đang cầm thiết bị tìm kiếm đơn giản kia.
Cậu ta thấy Viên Mục Dã đã tỉnh lại, thì lắc lắc thiết bị tìm kiếm trong tay, đắc ý nói: “Vừa nãy em đã cải biến cái này một chút, đổi còi báo động thành báo rung, như vậy hai người sẽ không bị phát hiện.”
Viên Mục Dã thấy tính cậu nhóc này cũng cẩn thận tỉ mỉ, vừa cười vừa nói: “Không tệ, nếu không nhỡ gây ra tiếng động lớn thì rất phiền phức...”
Sau đó Viên Mục Dã và Đoàn Phong đi vào thang máy xuống dưới, tình hình bên dưới vẫn như bình thường, thẻ trong tay họ không thể xuống được tầng sáu, do đó họ phải đi đến quán bar mở cửa hai tư giờ ở tầng mười lăm, bởi vì ở đó có thể họ sẽ gặp được người có thẻ đi xuống dưới tầng sáu.
Ban đầu Viên Mục Dã cho rằng giờ này thì quán bar kia cũng không đông, nhưng khi đến nơi mới thấy lượng khách khá nhiều, đặc biệt còn có mấy người ít tuổi mặc đồ bảo hộ lao động, nhìn giống nhân viên phụ trách hoạt động tua-bin của du thuyền.
Đoàn Phong bảo Viên Mục Dã ra ngoài cửa chờ một chút, anh ta đi một lát sẽ quay lại ngay, Viên Mục Dã thì thầm hỏi anh ta: “Có cần tôi giúp không?”
Đoàn Phong cười xấu xa: “Cậu thật thà như thế, đi vào có thể giúp được gì chứ...”
Sau khi Đoàn Phong đi vào, Viên Mục Dã đứng một mình ở cửa quán bar, thỉnh thoảng có mấy cô gái ra ra vào vào bắt chuyện, khiến cậu không được thoải mái, may mà không bao lâu sau thì Đoàn Phong đi ra, lắc lắc chiếc thẻ phòng trong tay: “Xong!”
Sau đó hai người đi vào thang máy, Đoàn Phong lấy thẻ nhẹ nhàng quẹt một cái, dễ dàng ấn vào phím tầng năm. Lúc này Viên Mục Dã mới nghĩ ra hỏi: “Nếu chủ thẻ phát hiện mình bị mất thẻ thì sao?”
Đoàn Phong cười nói: “Đừng lo lắng, tôi đoán mấy người đó ở cùng một tổ với nhau, cho nên ký túc xá của họ nhất định ở cùng một tầng, nếu ở cùng tầng thì thường khi ra ngoài hiếm khi ai cũng mang theo thẻ của mình. Còn khi vào phòng, tôi đoán với cấp bậc của họ sẽ không có phòng riêng, cho nên chỉ cần một người có thẻ phòng thì những người khác cũng sẽ vào phòng được.”
Viên Mục Dã lắc đầu nói: “Đó đều là giả thiết lạc quan của anh, nhỡ đâu người cùng phòng anh ta cũng không cầm thẻ thì sao, lúc đó chủ thẻ chắc chắn sẽ nhận ra mình bị mất thẻ.”
Đoàn Phong nhún nhún vai: “Nhận ra thì nhận ra thôi, có ai từ nhỏ đến lớn chưa từng làm mất chìa khóa chứ? Càng không thể nào mới bị mất thẻ đã nghĩ đến việc có người ăn cắp được.”
“Cũng không hẳn, thẻ vào phòng và thẻ vào tua-bin nhất định không chung nhau, cho dù chúng ta dùng thẻ này xuống được dưới tầng sáu, cũng chưa chắc đã vào được phòng tua-bin.” Viên Mục Dã vẫn không yên tâm.
Không ngờ lúc này Đoàn Phong lại lấy ra một tấm thẻ khác: “Thẻ vào phòng tua-bin tôi cũng trộm được rồi, ai nói người ta chỉ mất một cái thẻ, chìa khóa là phải mất theo chùm cơ mà.”
Viên Mục Dã nhìn tấm thẻ khác trong tay anh ta mà dở khóc dở cười: “Anh ra tay cũng phũ thật, không phải trộm luôn cả ví tiền của người ta đấy chứ?”
Đoàn Phong lại lấy ra một cái ví màu đen: “Trộm chứ, thẻ để hết trong ví tiền, tôi không thể chỉ lấy thẻ mà không trộm ví được...”
“Thế nếu người đó báo cảnh sát thì phải làm sao?” Viên Mục Dã nói xong mới nghĩ ra du thuyền này không có cảnh sát, cho dù thực sự xảy ra chuyện trộm cắp thì cũng phải chờ đến khi du thuyền cập cảng mới có thể báo cảnh sát được.
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã vẫn lo lắng thì trấn an cậu: “Cậu cứ yên tâm đi, dùng xong tôi sẽ nghĩ cách trả về cho chủ cũ.”
Lúc này cửa thang máy cũng mở ra, Viên Mục Dã nhìn xung quanh xác định không có người mới cùng Đoàn Phong đi ra ngoài. Sau đó bọn họ lấy thiết bị tìm kiếm, bắt đầu tìm dọc theo hàng lang phía trước.
Tầng này phần lớn là phòng ở cho nhân viên và nhà kho, hai người Viên Mục Dã đi một vòng mà thiết bị tìm kiếm vẫn không hề có phản ứng nào. Có điều điểm sáng trên màn hình vẫn còn nhấp nháy, chứng tỏ điện thoại của vị ảo thuật gia kia vẫn trong trạng thái hoạt động.
Không ngờ khi bọn họ chuẩn bị vào thang máy tiếp tục xuống tầng dưới, lại nghe thấy cách đó không xa có tiếng mở cửa, hai người lập tức trốn vào một góc rẽ... Rất nhanh có một người nước ngoài cao lớn xách theo một chiếc túi đựng thức ăn đi đến chỗ thang máy.
Viên Mục Dã đã từng gặp người nước ngoài này, không phải ai xa lạ, đây chính là người đã ngăn cản không cho họ xuống dưới này, vị thuyền trưởng người Anh!
Nhìn thang máy đóng lại, Viên Mục Dã mới thì thầm nói: “Ông ta chính là thuyền trưởng...”
Ánh mắt Đoàn Phong vẫn đang nhìn về phía thang máy, thấy vị thuyền trưởng kia không đi lên mà lại đi xuống dưới!
Đoàn Phong nghi ngờ hỏi: “Giờ này ông ta mang theo đồ ăn xuống đáy thuyền làm gì?”
Trong đầu Viên Mục Dã nhớ lại sơ đồ mặt bằng của con tàu: “Nếu như tôi nhớ không nhầm thì dưới tầng hai có một phòng tạm giam. Giờ này ông ta mang theo đồ ăn đến tầng hai, không phải là ở phòng tạm giam có người chứ?”
Đoàn Phong như nghĩ ra điều gì đó: “Tôi từng nghe Triệu Vĩ nói, người Anh rất kiêu ngạo, nếu dưới đó thực sự tạm giam người khác, thì một thuyền trưởng như ông ta cũng không thể nào tự mình đi đưa cơm được, hơn nữa còn vào giờ này...” Vietwriter.vn
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ: “Hay là bây giờ chúng ta xuống đấy xem sao?”
Đoàn Phong lắc đầu: “Không được, bây giờ xuống rất dễ chạm mặt ông ta, chờ một chút nữa...”
Sau đó hai người ở nguyên tại chỗ chờ khoảng nửa tiếng, mới thấy vị thuyền trưởng người Anh kia đi ra khỏi thang máy, có điều lúc này trong tay ông ta trống không.
Sau khi xác định thuyền trưởng đã về phòng, Viên Mục Dã và Đoàn Phong lập tức đi vào thang máy, dùng thẻ trộm được chọn xuống tầng hai, nhưng thang máy lại không nhận lệnh.
Lúc này họ mới nhận ra tầng đó bị giới hạn quyền tiếp cận, chỉ có thuyền trưởng mới có thẻ xuống tầng đó...
“Làm sao bây giờ?” Viên Mục Dã thất vọng.
Đoàn Phong suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Dễ thôi, cậu ở đây chờ tôi, tôi đi trộm thẻ.”
Viên Mục Dã vội kéo anh ta lại: “Làm sao trộm được, tôi đoán giờ ông ta còn chưa ngủ đâu? Cho dù anh có thể vào cửa cũng không thể ăn cướp trắng trợn được?”
Không ngờ Đoàn Phong lại mỉm cười: “Yên tâm đi, tôi có cách... Sẽ không kinh động bất cứ ai, kể cả vị thuyền trưởng kia.”
Viên Mục Dã bật cười: “Được rồi, vậy anh cũng tranh thủ ngủ một lúc đi...”
Ba rưỡi sáng, Viên Mục Dã bị Đoàn Phong gọi dậy, cậu mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ, sau đó lập tức tỉnh táo ngồi dậy. Kết quả cậu vừa ngồi thẳng người lên đã nhìn thấy Hoắc Nhiễm dậy rồi, trong tay đang cầm thiết bị tìm kiếm đơn giản kia.
Cậu ta thấy Viên Mục Dã đã tỉnh lại, thì lắc lắc thiết bị tìm kiếm trong tay, đắc ý nói: “Vừa nãy em đã cải biến cái này một chút, đổi còi báo động thành báo rung, như vậy hai người sẽ không bị phát hiện.”
Viên Mục Dã thấy tính cậu nhóc này cũng cẩn thận tỉ mỉ, vừa cười vừa nói: “Không tệ, nếu không nhỡ gây ra tiếng động lớn thì rất phiền phức...”
Sau đó Viên Mục Dã và Đoàn Phong đi vào thang máy xuống dưới, tình hình bên dưới vẫn như bình thường, thẻ trong tay họ không thể xuống được tầng sáu, do đó họ phải đi đến quán bar mở cửa hai tư giờ ở tầng mười lăm, bởi vì ở đó có thể họ sẽ gặp được người có thẻ đi xuống dưới tầng sáu.
Ban đầu Viên Mục Dã cho rằng giờ này thì quán bar kia cũng không đông, nhưng khi đến nơi mới thấy lượng khách khá nhiều, đặc biệt còn có mấy người ít tuổi mặc đồ bảo hộ lao động, nhìn giống nhân viên phụ trách hoạt động tua-bin của du thuyền.
Đoàn Phong bảo Viên Mục Dã ra ngoài cửa chờ một chút, anh ta đi một lát sẽ quay lại ngay, Viên Mục Dã thì thầm hỏi anh ta: “Có cần tôi giúp không?”
Đoàn Phong cười xấu xa: “Cậu thật thà như thế, đi vào có thể giúp được gì chứ...”
Sau khi Đoàn Phong đi vào, Viên Mục Dã đứng một mình ở cửa quán bar, thỉnh thoảng có mấy cô gái ra ra vào vào bắt chuyện, khiến cậu không được thoải mái, may mà không bao lâu sau thì Đoàn Phong đi ra, lắc lắc chiếc thẻ phòng trong tay: “Xong!”
Sau đó hai người đi vào thang máy, Đoàn Phong lấy thẻ nhẹ nhàng quẹt một cái, dễ dàng ấn vào phím tầng năm. Lúc này Viên Mục Dã mới nghĩ ra hỏi: “Nếu chủ thẻ phát hiện mình bị mất thẻ thì sao?”
Đoàn Phong cười nói: “Đừng lo lắng, tôi đoán mấy người đó ở cùng một tổ với nhau, cho nên ký túc xá của họ nhất định ở cùng một tầng, nếu ở cùng tầng thì thường khi ra ngoài hiếm khi ai cũng mang theo thẻ của mình. Còn khi vào phòng, tôi đoán với cấp bậc của họ sẽ không có phòng riêng, cho nên chỉ cần một người có thẻ phòng thì những người khác cũng sẽ vào phòng được.”
Viên Mục Dã lắc đầu nói: “Đó đều là giả thiết lạc quan của anh, nhỡ đâu người cùng phòng anh ta cũng không cầm thẻ thì sao, lúc đó chủ thẻ chắc chắn sẽ nhận ra mình bị mất thẻ.”
Đoàn Phong nhún nhún vai: “Nhận ra thì nhận ra thôi, có ai từ nhỏ đến lớn chưa từng làm mất chìa khóa chứ? Càng không thể nào mới bị mất thẻ đã nghĩ đến việc có người ăn cắp được.”
“Cũng không hẳn, thẻ vào phòng và thẻ vào tua-bin nhất định không chung nhau, cho dù chúng ta dùng thẻ này xuống được dưới tầng sáu, cũng chưa chắc đã vào được phòng tua-bin.” Viên Mục Dã vẫn không yên tâm.
Không ngờ lúc này Đoàn Phong lại lấy ra một tấm thẻ khác: “Thẻ vào phòng tua-bin tôi cũng trộm được rồi, ai nói người ta chỉ mất một cái thẻ, chìa khóa là phải mất theo chùm cơ mà.”
Viên Mục Dã nhìn tấm thẻ khác trong tay anh ta mà dở khóc dở cười: “Anh ra tay cũng phũ thật, không phải trộm luôn cả ví tiền của người ta đấy chứ?”
Đoàn Phong lại lấy ra một cái ví màu đen: “Trộm chứ, thẻ để hết trong ví tiền, tôi không thể chỉ lấy thẻ mà không trộm ví được...”
“Thế nếu người đó báo cảnh sát thì phải làm sao?” Viên Mục Dã nói xong mới nghĩ ra du thuyền này không có cảnh sát, cho dù thực sự xảy ra chuyện trộm cắp thì cũng phải chờ đến khi du thuyền cập cảng mới có thể báo cảnh sát được.
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã vẫn lo lắng thì trấn an cậu: “Cậu cứ yên tâm đi, dùng xong tôi sẽ nghĩ cách trả về cho chủ cũ.”
Lúc này cửa thang máy cũng mở ra, Viên Mục Dã nhìn xung quanh xác định không có người mới cùng Đoàn Phong đi ra ngoài. Sau đó bọn họ lấy thiết bị tìm kiếm, bắt đầu tìm dọc theo hàng lang phía trước.
Tầng này phần lớn là phòng ở cho nhân viên và nhà kho, hai người Viên Mục Dã đi một vòng mà thiết bị tìm kiếm vẫn không hề có phản ứng nào. Có điều điểm sáng trên màn hình vẫn còn nhấp nháy, chứng tỏ điện thoại của vị ảo thuật gia kia vẫn trong trạng thái hoạt động.
Không ngờ khi bọn họ chuẩn bị vào thang máy tiếp tục xuống tầng dưới, lại nghe thấy cách đó không xa có tiếng mở cửa, hai người lập tức trốn vào một góc rẽ... Rất nhanh có một người nước ngoài cao lớn xách theo một chiếc túi đựng thức ăn đi đến chỗ thang máy.
Viên Mục Dã đã từng gặp người nước ngoài này, không phải ai xa lạ, đây chính là người đã ngăn cản không cho họ xuống dưới này, vị thuyền trưởng người Anh!
Nhìn thang máy đóng lại, Viên Mục Dã mới thì thầm nói: “Ông ta chính là thuyền trưởng...”
Ánh mắt Đoàn Phong vẫn đang nhìn về phía thang máy, thấy vị thuyền trưởng kia không đi lên mà lại đi xuống dưới!
Đoàn Phong nghi ngờ hỏi: “Giờ này ông ta mang theo đồ ăn xuống đáy thuyền làm gì?”
Trong đầu Viên Mục Dã nhớ lại sơ đồ mặt bằng của con tàu: “Nếu như tôi nhớ không nhầm thì dưới tầng hai có một phòng tạm giam. Giờ này ông ta mang theo đồ ăn đến tầng hai, không phải là ở phòng tạm giam có người chứ?”
Đoàn Phong như nghĩ ra điều gì đó: “Tôi từng nghe Triệu Vĩ nói, người Anh rất kiêu ngạo, nếu dưới đó thực sự tạm giam người khác, thì một thuyền trưởng như ông ta cũng không thể nào tự mình đi đưa cơm được, hơn nữa còn vào giờ này...” Vietwriter.vn
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ: “Hay là bây giờ chúng ta xuống đấy xem sao?”
Đoàn Phong lắc đầu: “Không được, bây giờ xuống rất dễ chạm mặt ông ta, chờ một chút nữa...”
Sau đó hai người ở nguyên tại chỗ chờ khoảng nửa tiếng, mới thấy vị thuyền trưởng người Anh kia đi ra khỏi thang máy, có điều lúc này trong tay ông ta trống không.
Sau khi xác định thuyền trưởng đã về phòng, Viên Mục Dã và Đoàn Phong lập tức đi vào thang máy, dùng thẻ trộm được chọn xuống tầng hai, nhưng thang máy lại không nhận lệnh.
Lúc này họ mới nhận ra tầng đó bị giới hạn quyền tiếp cận, chỉ có thuyền trưởng mới có thẻ xuống tầng đó...
“Làm sao bây giờ?” Viên Mục Dã thất vọng.
Đoàn Phong suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Dễ thôi, cậu ở đây chờ tôi, tôi đi trộm thẻ.”
Viên Mục Dã vội kéo anh ta lại: “Làm sao trộm được, tôi đoán giờ ông ta còn chưa ngủ đâu? Cho dù anh có thể vào cửa cũng không thể ăn cướp trắng trợn được?”
Không ngờ Đoàn Phong lại mỉm cười: “Yên tâm đi, tôi có cách... Sẽ không kinh động bất cứ ai, kể cả vị thuyền trưởng kia.”
Bình luận facebook