Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 222 - Chương 222 ĐƯỜNG LÂY NHIỄM
Chương 222 ĐƯỜNG LÂY NHIỄM
Sau đó Nozawa nói cho bọn họ biết, lúc đầu khi lên thuyền thân thể anh ta cũng đã bắt đầu có vấn đề, có điều lúc đó anh ta chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề...
Theo ký ức của Nozawa, sau khi anh ta lên thuyền hai ngày, bắt đầu ăn ngày càng nhiều, lúc đầu anh ta chỉ cho rằng mình có thể bị béo lên, nhưng dần dần anh ta phát hiện ra mặc dù mình ăn rất nhiều nhưng lại không bài tiết.
Lúc đó Nozawa không hiểu cơ thể mình gặp phải vấn đề gì, anh ta lại phát hiện mình ăn ngày càng nhiều hơn nhưng cơ thể lại gầy đi, cuối cùng anh ta đành lấy lý do đang nghiên cứu tiết mục mới để trốn trong phòng nghỉ ngơi.
Sau đó bạn gái của anh ta, cũng chính là trợ lý đoàn xiếc Emma, mấy ngày sau cũng xuất hiện tình trạng tương tự, lúc này anh ta mới ý thức được rằng có thể mình đã bị nhiễm bệnh gì đó, hơn nữa đã lây cho Emma.
Thời gian đó anh ta từng bảo Emma đến phòng y tế xin ít kháng sinh về dùng, nhưng vẫn không có chút hiệu quả nào, đến tận khi Emma chết trước mặt anh ta, anh ta mới biết có lẽ trong cơ thể mình có một loại ký sinh trùng nào đó...
Nozawa nhớ rằng khi đó Emma nói cô ấy thấy rất khó chịu, cảm thấy bụng rất đói, nhưng ăn thế nào cũng không đủ no. Thật ra Nozawa cũng có cảm giác này, nhưng có lẽ do thể trạng của anh ta khỏe hơn Emma cho nên không xuất hiện tình trạng khó chịu như cô ấy.
Không ngờ khi Nozawa định đi lấy chút đồ ăn cho Emma thì đột nhiên cô ấy nôn ra máu, lúc đó làn da của cô ấy cũng xuất hiện tình trạng chảy máu, trong nháy mắt cả người như một quả bóng da bị thủng nhanh chóng khô quắt lại.
Nozawa chứng kiến toàn bộ quá trình Emma chết đi, lúc cô ấy chết có rất nhiều con côn trùng màu trắng nhỏ như sợi tóc chui từ dưới da cô ấy ra, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Emma từ một người đang sống sờ sờ biến thành một bộ xương cốt.... Còn đám côn trùng lúc nhúc kia, sau khi rời khỏi người cô ấy thì biến thành một bãi chất lỏng vừa hôi vừa chua.
Nozawa không chịu được sự kích thích đó, lập tức chạy ra khỏi căn phòng, kết quả lại gặp thuyền trưởng Jason ở ngoài cửa, sau đó anh ta bị thuyền trưởng đưa đến đây giam lại...
Đoàn Phong vẫn chưa hiểu rõ hỏi lại: “Vì sao ông ta lại giam anh ở đây?”
Nozawa cũng không biết gì, anh ta nói với Đoàn Phong rằng cho đến giờ anh ta cũng không hiểu vì sao thuyền trưởng Jason lại muốn giam mình ở đây, anh ta cũng đã nói cho thuyền trưởng biết mình đang bị nhiễm một loại ký sinh trùng nào đó, cần được điều trị! Nhưng thuyền trưởng lại chọn giam anh ta ở đây và hằng ngày đúng giờ mang đồ ăn và nước uống đến.
Viên Mục Dã nói: “Điều này đúng là rất đáng ngờ, anh Nozawa này, bây giờ anh phải trả lời tôi một vấn đề khá riêng tư, trong mấy ngày anh và Emma qua lại, có từng xảy ra những hành động thân mật không?”
Nozawa uể oải gật đầu...
Đoàn Phong nhìn đồng hồ: “Chúng ta phải đi rồi, nếu chậm hơn tôi sợ thuyền trưởng sẽ tỉnh lại!”
Viên Mục Dã gật đầu, sau đó trấn an Nozawa: “Anh đừng sợ, chúng tôi nhất định sẽ nghĩ cách cứu anh ra ngoài để điều trị!”
Sau đó hai người vội vàng rời khỏi phòng tạm giam, Viên Mục Dã còn tưởng là Đoàn Phong sẽ quay lại chỗ thuyền trưởng để trả lại thẻ ra vào khu vực cấm, nhưng anh ta lại đi thẳng lên tầng mười bốn, để Tằng Nam Nam sao ra một bộ thẻ khác, như vậy sau này khi cần xuống đó họ không phải đi ăn trộm thẻ nữa.
Sau khi làm xong, Đoàn Phong mới lặng lẽ trả lại thẻ cho thuyền trưởng, cho dù ông ta tỉnh lại cũng chỉ cho rằng mình gặp một giấc mộng lạ mà thôi.
Còn ví tiền lấy trộm được ở quán bar, thì bị Đoàn Phong đưa đến chỗ giữ đồ thất lạc trên thuyền...
Sau khi Đoàn Phong quay lại phòng, cả nhóm ngồi quây lại tổng hợp lại các thông tin đang có, phát hiện ra có hai điểm đáng ngờ. Đầu tiên, nếu như Nozawa là người đầu tiên nhiễm bệnh, vậy vì sao anh ta vẫn còn sống đến bây giờ, mà người bị anh ta lây bệnh cho là Emma lại là người chết đầu tiên? w●ebtruy●enonlin●e●com
Thứ hai là vị thuyền trưởng Jason kia, vì sao ông ta lại giam Nozawa lại? Thi thể của Emma và Victor đến giờ vẫn chưa tìm được, có phải cũng do ông ta giấu đi.
Giả thiết, ban đầu ông ta làm vậy vì sợ Nozawa lây bệnh sang cho các hành khách khác, nhưng bây giờ du thuyền đã bị quân đội nước T giữ lại, không phải ông ta nên giao Nozawa ra để tự vệ à?
Cả nhóm im lặng một hồi lâu, cuối cùng Viên Mục Dã lên tiếng trước: “Bây giờ chúng ta đặt giả thiết rằng tất cả những người bị bệnh trên thuyền đều do Emma lây sang, như vậy đường lây nhiễm là gì?”
Đoàn Phong trầm giọng nói: “Nozawa lây sang cho Emma bằng đường tình dục, chẳng lẽ Emma cũng có quan hệ với những người khác?”
Hoắc Nhiễm tỏ vẻ kinh bỉ: “Không thể nào, nhất định là có đường lây nhiễm khác, cô ấy bị lây nhiễm không được mấy ngày thì chết, lấy đâu ra thời gian quan hệ với từng đấy người?”
Viên Mục Dã đồng ý với quan điểm của Hoắc Nhiễm: “Quan hệ tình dục là một cách để lây bệnh nhưng nhất định không phải con đường duy nhất, có điều bây giờ có thể chắc chắn một chuyện, đó chính là phải có tiếp xúc cơ thể thì mới bị nhiễm bệnh được.”
Tằng Nam Nam vẫn luôn ngồi trong góc đưa ra ý kiến: “Tay người Nhật Bản kia đã từng tận mắt nhìn thấy côn trùng chui ra từ trong cơ thể rồi hóa thành nước, vậy chứng tỏ những con ký sinh trùng này sau khi rời khỏi cơ thể vật chủ có khả năng lập tức bị chết.”
“Cho nên con đường lây nhiễm chỉ có thể thông qua dịch thể, có lẽ là Emma đã quan hệ với Victor, sau đó Victor lại quan hệ với người khác, thế là một truyền hai, hai truyền ba.” Trương Khai nói.
Viên Mục Dã lắc đầu: “Chưa chắc, nếu thế thì đám trẻ con chưa đến mười tuổi vì sao cũng nhiễm bệnh? Nhất định còn đường lây nhiễm khác! Hay là thế này, đội trưởng Đoàn, anh nhanh chóng nói lại tình hình với tổng giám đốc Lâm, dù sao thuyền trưởng Jason cũng là người có quyền chỉ huy cao nhất, nếu như ông ta đã muốn ngăn cản thì chúng ta không thể điều tra ra chân tướng được đâu.”
Sau đó bọn họ tự phân chia công việc, Đoàn Phong và Tằng Nam Nam báo cáo tình hình cho lão Lâm, Viên Mục Dã dẫn ba người còn lại đi tìm bác sĩ Triệu Vĩ, muốn hỏi anh ta xem trên thuyền có thứ gì có thể tạm thời khử trùng hay không.
Không ngờ sau khi Viên Mục Dã nói rõ nguyên nhân, Triệu Vĩ lại tỏ ra khó xử: “Bây giờ trên thuyền chỉ có một ít thuốc có tác dụng khử trùng, trước khi xác định được ký sinh trùng trên cơ thể hành khách là loại gì tuyệt đối không thể dùng thuốc linh tinh, nếu không sẽ dẫn đến chết người.”
Đương nhiên Viên Mục Dã biết chuyện này, nhưng đồng thời cậu cũng biết, nếu không nhanh chóng khử trùng, thì nhất định sẽ có rất nhiều người chết!
Sau đó Nozawa nói cho bọn họ biết, lúc đầu khi lên thuyền thân thể anh ta cũng đã bắt đầu có vấn đề, có điều lúc đó anh ta chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề...
Theo ký ức của Nozawa, sau khi anh ta lên thuyền hai ngày, bắt đầu ăn ngày càng nhiều, lúc đầu anh ta chỉ cho rằng mình có thể bị béo lên, nhưng dần dần anh ta phát hiện ra mặc dù mình ăn rất nhiều nhưng lại không bài tiết.
Lúc đó Nozawa không hiểu cơ thể mình gặp phải vấn đề gì, anh ta lại phát hiện mình ăn ngày càng nhiều hơn nhưng cơ thể lại gầy đi, cuối cùng anh ta đành lấy lý do đang nghiên cứu tiết mục mới để trốn trong phòng nghỉ ngơi.
Sau đó bạn gái của anh ta, cũng chính là trợ lý đoàn xiếc Emma, mấy ngày sau cũng xuất hiện tình trạng tương tự, lúc này anh ta mới ý thức được rằng có thể mình đã bị nhiễm bệnh gì đó, hơn nữa đã lây cho Emma.
Thời gian đó anh ta từng bảo Emma đến phòng y tế xin ít kháng sinh về dùng, nhưng vẫn không có chút hiệu quả nào, đến tận khi Emma chết trước mặt anh ta, anh ta mới biết có lẽ trong cơ thể mình có một loại ký sinh trùng nào đó...
Nozawa nhớ rằng khi đó Emma nói cô ấy thấy rất khó chịu, cảm thấy bụng rất đói, nhưng ăn thế nào cũng không đủ no. Thật ra Nozawa cũng có cảm giác này, nhưng có lẽ do thể trạng của anh ta khỏe hơn Emma cho nên không xuất hiện tình trạng khó chịu như cô ấy.
Không ngờ khi Nozawa định đi lấy chút đồ ăn cho Emma thì đột nhiên cô ấy nôn ra máu, lúc đó làn da của cô ấy cũng xuất hiện tình trạng chảy máu, trong nháy mắt cả người như một quả bóng da bị thủng nhanh chóng khô quắt lại.
Nozawa chứng kiến toàn bộ quá trình Emma chết đi, lúc cô ấy chết có rất nhiều con côn trùng màu trắng nhỏ như sợi tóc chui từ dưới da cô ấy ra, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Emma từ một người đang sống sờ sờ biến thành một bộ xương cốt.... Còn đám côn trùng lúc nhúc kia, sau khi rời khỏi người cô ấy thì biến thành một bãi chất lỏng vừa hôi vừa chua.
Nozawa không chịu được sự kích thích đó, lập tức chạy ra khỏi căn phòng, kết quả lại gặp thuyền trưởng Jason ở ngoài cửa, sau đó anh ta bị thuyền trưởng đưa đến đây giam lại...
Đoàn Phong vẫn chưa hiểu rõ hỏi lại: “Vì sao ông ta lại giam anh ở đây?”
Nozawa cũng không biết gì, anh ta nói với Đoàn Phong rằng cho đến giờ anh ta cũng không hiểu vì sao thuyền trưởng Jason lại muốn giam mình ở đây, anh ta cũng đã nói cho thuyền trưởng biết mình đang bị nhiễm một loại ký sinh trùng nào đó, cần được điều trị! Nhưng thuyền trưởng lại chọn giam anh ta ở đây và hằng ngày đúng giờ mang đồ ăn và nước uống đến.
Viên Mục Dã nói: “Điều này đúng là rất đáng ngờ, anh Nozawa này, bây giờ anh phải trả lời tôi một vấn đề khá riêng tư, trong mấy ngày anh và Emma qua lại, có từng xảy ra những hành động thân mật không?”
Nozawa uể oải gật đầu...
Đoàn Phong nhìn đồng hồ: “Chúng ta phải đi rồi, nếu chậm hơn tôi sợ thuyền trưởng sẽ tỉnh lại!”
Viên Mục Dã gật đầu, sau đó trấn an Nozawa: “Anh đừng sợ, chúng tôi nhất định sẽ nghĩ cách cứu anh ra ngoài để điều trị!”
Sau đó hai người vội vàng rời khỏi phòng tạm giam, Viên Mục Dã còn tưởng là Đoàn Phong sẽ quay lại chỗ thuyền trưởng để trả lại thẻ ra vào khu vực cấm, nhưng anh ta lại đi thẳng lên tầng mười bốn, để Tằng Nam Nam sao ra một bộ thẻ khác, như vậy sau này khi cần xuống đó họ không phải đi ăn trộm thẻ nữa.
Sau khi làm xong, Đoàn Phong mới lặng lẽ trả lại thẻ cho thuyền trưởng, cho dù ông ta tỉnh lại cũng chỉ cho rằng mình gặp một giấc mộng lạ mà thôi.
Còn ví tiền lấy trộm được ở quán bar, thì bị Đoàn Phong đưa đến chỗ giữ đồ thất lạc trên thuyền...
Sau khi Đoàn Phong quay lại phòng, cả nhóm ngồi quây lại tổng hợp lại các thông tin đang có, phát hiện ra có hai điểm đáng ngờ. Đầu tiên, nếu như Nozawa là người đầu tiên nhiễm bệnh, vậy vì sao anh ta vẫn còn sống đến bây giờ, mà người bị anh ta lây bệnh cho là Emma lại là người chết đầu tiên? w●ebtruy●enonlin●e●com
Thứ hai là vị thuyền trưởng Jason kia, vì sao ông ta lại giam Nozawa lại? Thi thể của Emma và Victor đến giờ vẫn chưa tìm được, có phải cũng do ông ta giấu đi.
Giả thiết, ban đầu ông ta làm vậy vì sợ Nozawa lây bệnh sang cho các hành khách khác, nhưng bây giờ du thuyền đã bị quân đội nước T giữ lại, không phải ông ta nên giao Nozawa ra để tự vệ à?
Cả nhóm im lặng một hồi lâu, cuối cùng Viên Mục Dã lên tiếng trước: “Bây giờ chúng ta đặt giả thiết rằng tất cả những người bị bệnh trên thuyền đều do Emma lây sang, như vậy đường lây nhiễm là gì?”
Đoàn Phong trầm giọng nói: “Nozawa lây sang cho Emma bằng đường tình dục, chẳng lẽ Emma cũng có quan hệ với những người khác?”
Hoắc Nhiễm tỏ vẻ kinh bỉ: “Không thể nào, nhất định là có đường lây nhiễm khác, cô ấy bị lây nhiễm không được mấy ngày thì chết, lấy đâu ra thời gian quan hệ với từng đấy người?”
Viên Mục Dã đồng ý với quan điểm của Hoắc Nhiễm: “Quan hệ tình dục là một cách để lây bệnh nhưng nhất định không phải con đường duy nhất, có điều bây giờ có thể chắc chắn một chuyện, đó chính là phải có tiếp xúc cơ thể thì mới bị nhiễm bệnh được.”
Tằng Nam Nam vẫn luôn ngồi trong góc đưa ra ý kiến: “Tay người Nhật Bản kia đã từng tận mắt nhìn thấy côn trùng chui ra từ trong cơ thể rồi hóa thành nước, vậy chứng tỏ những con ký sinh trùng này sau khi rời khỏi cơ thể vật chủ có khả năng lập tức bị chết.”
“Cho nên con đường lây nhiễm chỉ có thể thông qua dịch thể, có lẽ là Emma đã quan hệ với Victor, sau đó Victor lại quan hệ với người khác, thế là một truyền hai, hai truyền ba.” Trương Khai nói.
Viên Mục Dã lắc đầu: “Chưa chắc, nếu thế thì đám trẻ con chưa đến mười tuổi vì sao cũng nhiễm bệnh? Nhất định còn đường lây nhiễm khác! Hay là thế này, đội trưởng Đoàn, anh nhanh chóng nói lại tình hình với tổng giám đốc Lâm, dù sao thuyền trưởng Jason cũng là người có quyền chỉ huy cao nhất, nếu như ông ta đã muốn ngăn cản thì chúng ta không thể điều tra ra chân tướng được đâu.”
Sau đó bọn họ tự phân chia công việc, Đoàn Phong và Tằng Nam Nam báo cáo tình hình cho lão Lâm, Viên Mục Dã dẫn ba người còn lại đi tìm bác sĩ Triệu Vĩ, muốn hỏi anh ta xem trên thuyền có thứ gì có thể tạm thời khử trùng hay không.
Không ngờ sau khi Viên Mục Dã nói rõ nguyên nhân, Triệu Vĩ lại tỏ ra khó xử: “Bây giờ trên thuyền chỉ có một ít thuốc có tác dụng khử trùng, trước khi xác định được ký sinh trùng trên cơ thể hành khách là loại gì tuyệt đối không thể dùng thuốc linh tinh, nếu không sẽ dẫn đến chết người.”
Đương nhiên Viên Mục Dã biết chuyện này, nhưng đồng thời cậu cũng biết, nếu không nhanh chóng khử trùng, thì nhất định sẽ có rất nhiều người chết!
Bình luận facebook