Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 233 - Chương 233 NGUYÊN NHÂN GÂY RA
Chương 233 NGUYÊN NHÂN GÂY RA
Người phụ nữ kia thấy Hạt Đậu bị đá ngã lăn ra đất thì vội đi tới bế lên, sau đó nói luyên thuyên cái gì đó mà không ai hiểu. Gã đàn ông trung niên dáng vẻ lấm lét kia nghiêm mặt quát: “Còn chưa cút nhanh về à!”
Chắc do nhìn thấy tiền nên tên đó bớt tức giận, hắn cảnh giác hỏi Viên Mục Dã: “Cậu muốn hỏi đường đi đâu!”
Viên Mục Dã thuận miệng đáp: “Ở thôn mình có cửa hàng nào bán đặc sản địa phương không?”
Gã đàn ông trung niên nghe vậy thì cầm lấy tiền của Viên Mục Dã, sau khi kiểm tra xem có phải tiền giả không bèn đáp qua loa: “Các người đi về phía Bắc, đầu kia có một siêu thị bán đặc sản địa phương.”
Sau khi trở lại xe, Viên Mục Dã nhìn chăm chú vào gian nhà của Ngô Lão Lục, nếu như Hạt Đậu nói thật thì việc Diệp Dĩ Nguy mất tích chắc chắn có liên quan đến lão già này!
Từ Lệ thấy Viên Mục Dã vẫn luôn âm trầm nhìn gian nhà của Ngô Lão Lục, anh ta bèn hạ giọng xuống hỏi: “Lời nói của thằng nhóc Hạt Đậu kia có tin được không?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Phần nhiều là thật, tiếc là nó quá nhỏ, có một số việc nói không rõ ra được, xem ra chúng ta phải tìm cách hỏi mấy đứa bé lớn hơn ở bên trong căn nhà kia.”
Từ Lệ nhíu chặt lông mày: “Có vẻ như bình thường Ngô Lão Lục toàn dựa vào mấy đứa bé này để kiếm tiền, liệu cướp bóc du khách có mạo hiểm quá không?”
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi trả lời: “Nguyên nhân chưa chắc là vì cướp tiền, loại người này tôi đã gặp rất nhiều, đều là loại ngoài mạnh trong yếu, không có gan giết người! Khi còn bé lúc tôi ở nhà bà nội, hàng xóm bên cạnh cũng là một tên khốn như thế. Lúc đó nhà bọn họ có một đứa con lớn hơn tôi vài tuổi, cả nhà ba miệng ăn đều trông chờ vào anh ấy ra ngoài kiếm tiền, khi nào không hài lòng thì lại đánh đập chửi mắng anh ấy, hơi một tí còn không cho ăn cơm… Có vài lần bà tôi không nhìn nổi bèn bảo tôi bí mật cho anh ấy ít thức ăn.”
Từ Lệ không ngờ Viên Mục Dã đã từng trải qua những chuyện như thế này khi còn bé, anh ta tò mò hỏi: “Đối xử với đứa bé đó như vậy thì chắc chắn không phải ruột thịt! Sau đó thế nào? Không ai báo cảnh sát xử lý chuyện này sao?”
Viên Mục Dã chỉ lắc đầu đáp: “Lúc đó tôi quá nhỏ, có rất nhiều chuyện không nhớ kĩ lắm, hơn nữa sau này tôi lại về bên chỗ cha tôi nên không gặp lại anh ấy nữa. Nhưng sau này tôi có nghe cô tôi kể lại, gia đình đó bị ngộ độc khí than chết cả nhà, tôi còn đau buồn vì chuyện này mất vài ngày đấy.”
Từ Lệ nghe xong tức giận nói: “Loại người ấy chết như vậy thật quá sướng! Nếu là tôi mà gặp được bọn mua bán trẻ con, bắt cóc con người khác để đi ăn xin, lừa bán phụ nữ… thì phải xử thật nặng!”
Viên Mục Dã thở dài: “Đến bây giờ tôi vẫn nhớ anh ấy rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, nhưng gã cha nuôi lại không chịu cho anh ấy đi học. Có một lần không biết vì lý do gì mà đánh gãy một chân của anh ấy. Bây giờ nghĩ lại, chắc gã muốn tranh thủ sự đồng tình của mọi người để kiếm được nhiều tiền hơn.”
Từ Lệ nghe đến đó bèn vỗ đùi: “Vậy là đúng rồi, nếu để chúng ta gặp phải chuyện này thì nhất định phải xử lý, để Tiểu Diệp gặp thì lại càng dễ nhúng tay vào, tôi đoán có thể Tiểu Diệp hỏi thêm đứa trẻ vài câu khiến Ngô Lão Lục cảnh giác. Dù sao Tiểu Diệp cũng là người ngoài, lại là pháp y nên không dễ lừa như người trong thôn. Ngô Lão Lục không phải mở cô nhi viện, cũng không phải cơ quan từ thiện, hắn dựa vào đâu mà có thể nuôi nhiều trẻ con như thế? Chắc chắn những giấy tờ nhận nuôi mà hắn đưa ra cho ban quản lý thôn là giả! Lừa gạt một số ít người trong thôn thì còn được, chứ chỉ cần là người hơi hiểu kiến thức về luật pháp là có thể nhìn ra ngay…”
Viên Mục Dã cũng đồng ý với quan điểm này của Từ Lệ, cậu gật đầu nói: “Có lẽ đây chính là nguyên nhân xảy ra chuyện, nhưng bây giờ Diệp Dĩ Nguy đang ở đâu? Tôi không tin Ngô Lão Lục dám giết người, càng không tin Diệp Dĩ Nguy sẽ ngã dưới tay loại người này.”
Sở dĩ Viên Mục Dã nói như vậy là vì cậu tin vào trực giác của mình, nếu như không nói như thế thì thật ra Viên Mục Dã cũng không biết phải dựa vào cái gì nữa… Kể cả người tài giỏi đến mấy cũng có lúc lật thuyền trong mương, dù sao lòng người hiểm ác, chỉ có chuyện không tưởng tượng được chứ không có chuyện không thể xảy ra.
Sau đó cả nhóm lại tiếp tục đi vài vòng trong thôn Trường Khê, họ phát hiện chỉ có con phố ẩm thực đông đúc nhất mới được lắp camera giám sát, còn tại các khu sinh hoạt khác gần như không có.
Như vậy thì mấy người Viên Mục Dã không thể tìm hướng đi tiếp theo của Diệp Dĩ Nguy qua camera theo dõi. Cũng may đúng vào lúc này bọn họ lại thấy đám trẻ con đi xin tiền du khách, nhưng lần này bọn chúng đã thay đổi sách lược, không vây công mà chuyển thành phân tán.
Viên Mục Dã nhìn thấy đứa bé trai lớn nhất trong số đó, trên đầu khóa kéo áo khoác của nó có treo một cái móc chìa khóa hình ông chú đầu trọc, chắc đứa bé này là anh hai mà Hạt Đậu đã nói.
“Đến đây…” Từ Lệ cầm một tờ hai mươi tệ vẫy vẫy với đứa bé lớn tuổi nhất.
Đứa bé kia thấy có tiền thì lập tức hí ha hí hửng chạy đến, tiếp đó liên tục nói những câu chúc tốt đẹp: “Cám ơn chú, chúc chú mọi chuyện hài lòng, vạn sự như ý, từng bước thăng tiến, tài lộc dồi dào, phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn…”
“Được rồi được rồi, chú sợ bị chết đuối trong những lời chúc may mắn của cháu mất! Chú hỏi cháu này, cháu có muốn kiếm chút tiền riêng không?” Từ Lệ không nhịn được hỏi luôn.
Đứa bé nghe xong lập tức cảnh giác hỏi: “Chú muốn làm gì? Cha cháu nói không thể tùy tiện đi với người khác!”
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Từ Lệ bực mình: “Cháu có thể đi theo Ngô Lão Lục thì còn sợ gì bọn chú?”
Đứa bé nghe Từ Lệ nói như vậy thì lập tức biến sắc, nó quay người muốn đi nhưng lúc này Tiểu Vương và Tiểu Triệu cũng đã chắn ở phía sau! Đứa bé kia sợ quá run bắn, trên mặt đầy vẻ sợ hãi.
Viên Mục Dã sợ bọn họ dọa đứa bé này, thế là vội vàng xuống xe nói: “Cháu không cần sợ, bọn chú chỉ muốn cháu giúp một chuyện nhỏ thôi, chú biết Ngô Lão Lục không phải cha ruột của cháu và cũng biết bình thường hắn đối xử với cháu và những đứa trẻ kia như thế nào! Cháu cũng không còn nhỏ nữa, chắc phải mười hai, mười ba tuổi rồi đúng không? Có một số việc cũng đã hiểu biết rồi, những gia đình bình thường khác có con lớn như cháu thì giờ đã học đến cấp hai rồi. Cháu phải hiểu được, cháu giúp bọn chú cũng là giúp chính mình.”
Không ngờ đứa bé kia nghe xong lại sốt ruột bảo: “Mấy chú biết cái gì? Cháu mà giúp mấy chú xong, chân trước các chú vừa đi thì chân sau Ngô Lão Lục đã đánh chết cháu rồi! Các chú tránh xa cháu ra, nếu không cháu sẽ gọi người đến đó!” Viên Mục Dã không ngờ đứa bé này lại khó chơi như vậy, cậu cố kiên nhẫn thuyết phục: “Chẳng lẽ cháu muốn sống thế này đến cuối đời sao? Cháu không muốn đi học như những đứa trẻ khác à? Cháu có nhớ đến cha mẹ ruột của mình không?”
Người phụ nữ kia thấy Hạt Đậu bị đá ngã lăn ra đất thì vội đi tới bế lên, sau đó nói luyên thuyên cái gì đó mà không ai hiểu. Gã đàn ông trung niên dáng vẻ lấm lét kia nghiêm mặt quát: “Còn chưa cút nhanh về à!”
Chắc do nhìn thấy tiền nên tên đó bớt tức giận, hắn cảnh giác hỏi Viên Mục Dã: “Cậu muốn hỏi đường đi đâu!”
Viên Mục Dã thuận miệng đáp: “Ở thôn mình có cửa hàng nào bán đặc sản địa phương không?”
Gã đàn ông trung niên nghe vậy thì cầm lấy tiền của Viên Mục Dã, sau khi kiểm tra xem có phải tiền giả không bèn đáp qua loa: “Các người đi về phía Bắc, đầu kia có một siêu thị bán đặc sản địa phương.”
Sau khi trở lại xe, Viên Mục Dã nhìn chăm chú vào gian nhà của Ngô Lão Lục, nếu như Hạt Đậu nói thật thì việc Diệp Dĩ Nguy mất tích chắc chắn có liên quan đến lão già này!
Từ Lệ thấy Viên Mục Dã vẫn luôn âm trầm nhìn gian nhà của Ngô Lão Lục, anh ta bèn hạ giọng xuống hỏi: “Lời nói của thằng nhóc Hạt Đậu kia có tin được không?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Phần nhiều là thật, tiếc là nó quá nhỏ, có một số việc nói không rõ ra được, xem ra chúng ta phải tìm cách hỏi mấy đứa bé lớn hơn ở bên trong căn nhà kia.”
Từ Lệ nhíu chặt lông mày: “Có vẻ như bình thường Ngô Lão Lục toàn dựa vào mấy đứa bé này để kiếm tiền, liệu cướp bóc du khách có mạo hiểm quá không?”
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi trả lời: “Nguyên nhân chưa chắc là vì cướp tiền, loại người này tôi đã gặp rất nhiều, đều là loại ngoài mạnh trong yếu, không có gan giết người! Khi còn bé lúc tôi ở nhà bà nội, hàng xóm bên cạnh cũng là một tên khốn như thế. Lúc đó nhà bọn họ có một đứa con lớn hơn tôi vài tuổi, cả nhà ba miệng ăn đều trông chờ vào anh ấy ra ngoài kiếm tiền, khi nào không hài lòng thì lại đánh đập chửi mắng anh ấy, hơi một tí còn không cho ăn cơm… Có vài lần bà tôi không nhìn nổi bèn bảo tôi bí mật cho anh ấy ít thức ăn.”
Từ Lệ không ngờ Viên Mục Dã đã từng trải qua những chuyện như thế này khi còn bé, anh ta tò mò hỏi: “Đối xử với đứa bé đó như vậy thì chắc chắn không phải ruột thịt! Sau đó thế nào? Không ai báo cảnh sát xử lý chuyện này sao?”
Viên Mục Dã chỉ lắc đầu đáp: “Lúc đó tôi quá nhỏ, có rất nhiều chuyện không nhớ kĩ lắm, hơn nữa sau này tôi lại về bên chỗ cha tôi nên không gặp lại anh ấy nữa. Nhưng sau này tôi có nghe cô tôi kể lại, gia đình đó bị ngộ độc khí than chết cả nhà, tôi còn đau buồn vì chuyện này mất vài ngày đấy.”
Từ Lệ nghe xong tức giận nói: “Loại người ấy chết như vậy thật quá sướng! Nếu là tôi mà gặp được bọn mua bán trẻ con, bắt cóc con người khác để đi ăn xin, lừa bán phụ nữ… thì phải xử thật nặng!”
Viên Mục Dã thở dài: “Đến bây giờ tôi vẫn nhớ anh ấy rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, nhưng gã cha nuôi lại không chịu cho anh ấy đi học. Có một lần không biết vì lý do gì mà đánh gãy một chân của anh ấy. Bây giờ nghĩ lại, chắc gã muốn tranh thủ sự đồng tình của mọi người để kiếm được nhiều tiền hơn.”
Từ Lệ nghe đến đó bèn vỗ đùi: “Vậy là đúng rồi, nếu để chúng ta gặp phải chuyện này thì nhất định phải xử lý, để Tiểu Diệp gặp thì lại càng dễ nhúng tay vào, tôi đoán có thể Tiểu Diệp hỏi thêm đứa trẻ vài câu khiến Ngô Lão Lục cảnh giác. Dù sao Tiểu Diệp cũng là người ngoài, lại là pháp y nên không dễ lừa như người trong thôn. Ngô Lão Lục không phải mở cô nhi viện, cũng không phải cơ quan từ thiện, hắn dựa vào đâu mà có thể nuôi nhiều trẻ con như thế? Chắc chắn những giấy tờ nhận nuôi mà hắn đưa ra cho ban quản lý thôn là giả! Lừa gạt một số ít người trong thôn thì còn được, chứ chỉ cần là người hơi hiểu kiến thức về luật pháp là có thể nhìn ra ngay…”
Viên Mục Dã cũng đồng ý với quan điểm này của Từ Lệ, cậu gật đầu nói: “Có lẽ đây chính là nguyên nhân xảy ra chuyện, nhưng bây giờ Diệp Dĩ Nguy đang ở đâu? Tôi không tin Ngô Lão Lục dám giết người, càng không tin Diệp Dĩ Nguy sẽ ngã dưới tay loại người này.”
Sở dĩ Viên Mục Dã nói như vậy là vì cậu tin vào trực giác của mình, nếu như không nói như thế thì thật ra Viên Mục Dã cũng không biết phải dựa vào cái gì nữa… Kể cả người tài giỏi đến mấy cũng có lúc lật thuyền trong mương, dù sao lòng người hiểm ác, chỉ có chuyện không tưởng tượng được chứ không có chuyện không thể xảy ra.
Sau đó cả nhóm lại tiếp tục đi vài vòng trong thôn Trường Khê, họ phát hiện chỉ có con phố ẩm thực đông đúc nhất mới được lắp camera giám sát, còn tại các khu sinh hoạt khác gần như không có.
Như vậy thì mấy người Viên Mục Dã không thể tìm hướng đi tiếp theo của Diệp Dĩ Nguy qua camera theo dõi. Cũng may đúng vào lúc này bọn họ lại thấy đám trẻ con đi xin tiền du khách, nhưng lần này bọn chúng đã thay đổi sách lược, không vây công mà chuyển thành phân tán.
Viên Mục Dã nhìn thấy đứa bé trai lớn nhất trong số đó, trên đầu khóa kéo áo khoác của nó có treo một cái móc chìa khóa hình ông chú đầu trọc, chắc đứa bé này là anh hai mà Hạt Đậu đã nói.
“Đến đây…” Từ Lệ cầm một tờ hai mươi tệ vẫy vẫy với đứa bé lớn tuổi nhất.
Đứa bé kia thấy có tiền thì lập tức hí ha hí hửng chạy đến, tiếp đó liên tục nói những câu chúc tốt đẹp: “Cám ơn chú, chúc chú mọi chuyện hài lòng, vạn sự như ý, từng bước thăng tiến, tài lộc dồi dào, phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn…”
“Được rồi được rồi, chú sợ bị chết đuối trong những lời chúc may mắn của cháu mất! Chú hỏi cháu này, cháu có muốn kiếm chút tiền riêng không?” Từ Lệ không nhịn được hỏi luôn.
Đứa bé nghe xong lập tức cảnh giác hỏi: “Chú muốn làm gì? Cha cháu nói không thể tùy tiện đi với người khác!”
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Từ Lệ bực mình: “Cháu có thể đi theo Ngô Lão Lục thì còn sợ gì bọn chú?”
Đứa bé nghe Từ Lệ nói như vậy thì lập tức biến sắc, nó quay người muốn đi nhưng lúc này Tiểu Vương và Tiểu Triệu cũng đã chắn ở phía sau! Đứa bé kia sợ quá run bắn, trên mặt đầy vẻ sợ hãi.
Viên Mục Dã sợ bọn họ dọa đứa bé này, thế là vội vàng xuống xe nói: “Cháu không cần sợ, bọn chú chỉ muốn cháu giúp một chuyện nhỏ thôi, chú biết Ngô Lão Lục không phải cha ruột của cháu và cũng biết bình thường hắn đối xử với cháu và những đứa trẻ kia như thế nào! Cháu cũng không còn nhỏ nữa, chắc phải mười hai, mười ba tuổi rồi đúng không? Có một số việc cũng đã hiểu biết rồi, những gia đình bình thường khác có con lớn như cháu thì giờ đã học đến cấp hai rồi. Cháu phải hiểu được, cháu giúp bọn chú cũng là giúp chính mình.”
Không ngờ đứa bé kia nghe xong lại sốt ruột bảo: “Mấy chú biết cái gì? Cháu mà giúp mấy chú xong, chân trước các chú vừa đi thì chân sau Ngô Lão Lục đã đánh chết cháu rồi! Các chú tránh xa cháu ra, nếu không cháu sẽ gọi người đến đó!” Viên Mục Dã không ngờ đứa bé này lại khó chơi như vậy, cậu cố kiên nhẫn thuyết phục: “Chẳng lẽ cháu muốn sống thế này đến cuối đời sao? Cháu không muốn đi học như những đứa trẻ khác à? Cháu có nhớ đến cha mẹ ruột của mình không?”
Bình luận facebook