Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 235 - Chương 235 ĐỒNG BỌN
Chương 235 ĐỒNG BỌN
Tiếc là Ngô Lão Lục chưa nói được vài câu đã tắt thở, Viên Mục Dã chỉ nghe được vẻn vẹn hai chữ “Tiểu Nhị”… Bệnh viện huyện gần thôn Trường Khê nhất cũng phải hơn hai mươi cây số, trong đó hơn một nửa là đường núi, cho nên đợi xe cứu thương 120 chạy đến thì người cũng đã lạnh.
Viên Mục Dã và Từ Lệ không ngờ lại có cục diện thế này, chưa kể đến việc Ngô Lão Lục chết không rõ ràng, bọn họ còn không tìm được bất kỳ manh mối nào liên quan đến sự mất tích của Diệp Dĩ Nguy.
Tiếng súng buổi đêm đã làm thôn dân của thôn Trường Khê giật mình, trưởng thôn Ngô và Ngô Đại Hưng đã gặp tại ban quản lý thôn lúc trước cũng vội vàng chạy đến, khi bọn họ nhìn thấy Ngô Lão Lục đang nằm trên đất thì lập tức sợ không nói ra lời.
Lúc này Từ Lệ lấy chứng minh của mình ra rồi nói: “Chúng tôi là đội 6 của cục cảnh sát thành phố, đây là chứng minh của tôi.”
Trưởng thôn nghe Từ Lệ nói như vậy thì mới thở phào một cái: “Hóa ra là đồng chí cảnh sát, không biết Ngô Lão Lục…. Hắn phạm tội gì, mà bị xử bắn?”
Từ Lệ lấy khẩu súng săn của Ngô Lão Lục ra rồi hỏi: “Ông có biết trong tay Ngô Lão Lục có súng không?”
Trưởng thôn nghe xong tái mặt nói: “Hắn… Hắn có súng? Sao có thể như vậy được?”
Ngô Đại Hưng bỗng nói nhỏ với chú của cậu ta: “Chú à, cháu nhớ lúc còn bé hình như đã từng thấy Ngô Lão Lục cầm cái này lên núi bắn chim…”
Trưởng thôn suy nghĩ rồi bảo: “Cháu nói thế thì chú cũng nhớ ra rồi, nhưng đây là chuyện hơn hai mươi năm trước rồi, ai mà biết được trong nhà hắn vẫn còn giữ súng chứ?”
Tiểu Triệu, Tiểu Vương tìm hiểu tình huống bên chỗ trưởng thôn, Viên Mục Dã cùng mấy người Từ Lệ vào trong sân tìm kiếm chiếc túi đeo lưng mà Lý Tiểu Nhị và Hạt Đậu đã nói… Nhưng lạ một điều là bọn họ tìm một lượt toàn bộ căn nhà mà không thấy đâu cả.
Trong lúc điều tra căn phòng, người phụ nữ điên kia từ đầu đến cuối đều ôm Hạt Đậu mà không nói câu nào.
Viên Mục Dã thương hại cô ta nên cũng không muốn cô ta bị dọa, thế nên cậu dặn Từ Lệ không cần phải để ý đến hai mẹ con này để tránh việc người phụ nữ kia bị giật mình lại chạy ra ngoài thì toi! Nếu để bọn họ nhìn thấy Ngô Lão Lục đang nằm bên ngoài thì chắc sẽ bị dọa chết mất!
Sau đó mấy người bọn họ tìm từ trong ra ngoài nhưng không hề thấy bất kỳ vật nào của Diệp Dĩ Nguy…
“Chẳng lẽ đến cái điện thoại cũng không có? Ngô Lão Lục bán hết đồ của Tiểu Diệp rồi ư?” Từ Lệ không tin được.
Viên Mục Dã lắc đầu trả lời: “Trừ khi hắn có chỗ thủ tiêu tang vật, nếu không không thể nào nhanh như vậy…”
Hai người nói đến đây thì nghe thấy người phụ nữ điên ôm Hạt Đậu nghẹn ngào nói gì đó, Từ Lệ thấy vậy cũng hơi bất đắc dĩ nói: “Tiếc là người phụ nữ này bị điên, không thể nào giao tiếp một cách bình thường, nếu không chúng ta có thể hỏi được một chút từ miệng cô ta.”
Viên Mục Dã nghe xong bèn nhìn về phía hai mẹ con kia, theo tướng mạo thì có thể nhận ra người phụ nữ này chắc là mẹ ruột của Hạt Đậu, mặc dù cô ta luôn điên điên khùng khùng, nhưng vẫn đối xử rất tốt với Hạt Đậu.
Lúc Ngô Lão Lục tung chân đá Hạt Đậu, cô ta vẫn biết che chở con mình. Như vậy xem ra cô ta dù điên đến mức nào vẫn còn bản năng người mẹ… Nhưng không biết hai mẹ con sau này sẽ sinh hoạt thế nào?
Nghĩ tới đây, Viên Mục Dã kéo một chiếc ghế ngồi trước mặt hai mẹ con rồi nói: “Hạt Đậu, đến đây, chú hỏi cháu mấy vấn đề.”
Hạt Đậu vùng khỏi tay mẹ mình rồi chạy đến trước mặt Viên Mục Dã: “Chú hỏi gì ạ.”
Viên Mục Dã lấy điện thoại của mình ra rồi hỏi nó: “Cháu có thấy một chiếc điện thoại màu đen giống thế này không?”
Hạt Đậu nhìn chiếc điện thoại một chút rồi lắc đầu đáp: “Cháu chưa thấy ạ…”
Viên Mục Dã bèn hỏi tiếp: “Vậy cha cháu thường hay dùng điện thoại nào?”
“Điện thoại của cha cháu không phải như thế này… Bình thường cha vẫn hay để trong túi.” Lần này Hạt Đậu trả lời ngay mà không cần suy nghĩ.
Viên Mục Dã bèn nhìn ra cửa, vừa rồi bọn họ quên lục soát người Ngô Lão Lục, Từ Lệ cũng hiểu ý Viên Mục Dã, anh ta lập tức sai người đi kiểm tra trên người Ngô Lão Lục xem có đồ vật gì không.
Một lát sau, Tiểu Vương cầm một chiếc smartphone màu hồng đi vào: “Trên người Ngô Lão Lục chỉ có chiếc điện thoại này, chắc không phải của pháp y Diệp.”
Viên Mục Dã dùng khăn tay cầm chiếc điện thoại rồi bảo: “Không phải của Diệp Dĩ Nguy, điện thoại của anh ấy là màu đen…”
Chiếc điện thoại này của Ngô Lão Lục nhìn qua thì như một chiếc điện thoại dành cho phụ nữ, vì chẳng có người đàn ông nào lại suốt ngày cầm một chiếc điện thoại mầu hồng cả.
Viên Mục Dã bật chiếc điện thoại lên xem, cậu phát hiện nó không đặt mật mã, cậu xem lại lịch sử trò chuyện mấy ngày qua của Ngô Lão Lục, vậy mà cậu lại phát hiện một tin nhắn kỳ lạ…
“Mọi chuyện bị lộ rồi!”
Thời gian gửi tin nhắn này đúng vào lúc bọn họ đến bắt Ngô Lão Lục, chẳng lẽ có người đã báo trước cho Ngô Lão Lục sao? Người này là ai? Trưởng thôn hay Ngô Đại Hưng, hay là ông chủ quán mì?
Nghĩ tới đây, Viên Mục Dã bấm gọi lại, vậy mà trong điện thoại truyền đến tiếng nhắc nhở là đối phương đã tắt máy. Chuyện này lập tức trở nên phức tạp, nếu như Ngô Lão Lục có đồng bọn, có khi nào Diệp Dĩ Nguy đang ở trong tay gã đồng bọn này không?
Từ Lệ thấy Viên Mục Dã nhìn chiếc điện thoại mà sắc mặt dần trầm xuống, anh ta bèn ngó sang, sau đó cũng ngạc nhiên hỏi: “Cái gã này còn có đồng bọn?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Xem ra chuyện này phức tạp hơn so với tưởng tượng, hiện giờ Ngô Lão Lục đã chết, sợi dây liên lạc với đồng bọn cũng đã đứt.”
Từ Lệ vội vàng nói: “Có muốn đi hỏi thử những đứa trẻ trong quán không, nếu như Ngô Lão Lục thật sự có đồng bọn thì có thể bọn chúng đã nhìn thấy…”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Nếu chỉ là tiếp xúc bình thường thì sao? Những đứa trẻ đó không thể phân biệt được đồng bọn hay không đâu.”
“Nhưng rốt cuộc thì người này là ai? Đâu ai biết lần hành động này của chúng ta?” Từ Lệ nghi ngờ.
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi đáp: “Tôi thấy chưa chắc, tất cả những người trong thôn mà chúng ta đã từng tiếp xúc đều bị tình nghi…”
Hai giờ sau, pháp y Bạch cùng với vài đồng nghiệp bên tổ kỹ thuật chạy đến, khi bọn họ thấy hiện trường vụ nổ súng thì cũng giật cả mình… Ai mà ngờ được trong một thôn nhỏ này lại gặp tội phạm có súng chứ. Nguồn : Vietwriter.vn
Sau khi thăm dò xong hiện trường, mấy người pháp y Bạch đưa thi thể Ngô Lão Lục đi, còn mấy đứa trẻ kia được sắp xếp thế nào thì trước tiên cứ giao cho ban quản lý thôn, sau này sẽ lại có người của ban quản lý dân sự tham gia.
Khi tất cả mọi chuyện được xử lý ổn thỏa, lúc này cũng đã hai, ba giờ sáng, Từ lệ tìm một nhà trọ để mọi người nghỉ ngơi, Viên Mục Dã không thể nào chợp mắt được vì cậu biết càng chậm trễ tìm được Diệp Dĩ Nguy thì tỷ lệ sống sót của anh ta lại càng thấp…
Tiếc là Ngô Lão Lục chưa nói được vài câu đã tắt thở, Viên Mục Dã chỉ nghe được vẻn vẹn hai chữ “Tiểu Nhị”… Bệnh viện huyện gần thôn Trường Khê nhất cũng phải hơn hai mươi cây số, trong đó hơn một nửa là đường núi, cho nên đợi xe cứu thương 120 chạy đến thì người cũng đã lạnh.
Viên Mục Dã và Từ Lệ không ngờ lại có cục diện thế này, chưa kể đến việc Ngô Lão Lục chết không rõ ràng, bọn họ còn không tìm được bất kỳ manh mối nào liên quan đến sự mất tích của Diệp Dĩ Nguy.
Tiếng súng buổi đêm đã làm thôn dân của thôn Trường Khê giật mình, trưởng thôn Ngô và Ngô Đại Hưng đã gặp tại ban quản lý thôn lúc trước cũng vội vàng chạy đến, khi bọn họ nhìn thấy Ngô Lão Lục đang nằm trên đất thì lập tức sợ không nói ra lời.
Lúc này Từ Lệ lấy chứng minh của mình ra rồi nói: “Chúng tôi là đội 6 của cục cảnh sát thành phố, đây là chứng minh của tôi.”
Trưởng thôn nghe Từ Lệ nói như vậy thì mới thở phào một cái: “Hóa ra là đồng chí cảnh sát, không biết Ngô Lão Lục…. Hắn phạm tội gì, mà bị xử bắn?”
Từ Lệ lấy khẩu súng săn của Ngô Lão Lục ra rồi hỏi: “Ông có biết trong tay Ngô Lão Lục có súng không?”
Trưởng thôn nghe xong tái mặt nói: “Hắn… Hắn có súng? Sao có thể như vậy được?”
Ngô Đại Hưng bỗng nói nhỏ với chú của cậu ta: “Chú à, cháu nhớ lúc còn bé hình như đã từng thấy Ngô Lão Lục cầm cái này lên núi bắn chim…”
Trưởng thôn suy nghĩ rồi bảo: “Cháu nói thế thì chú cũng nhớ ra rồi, nhưng đây là chuyện hơn hai mươi năm trước rồi, ai mà biết được trong nhà hắn vẫn còn giữ súng chứ?”
Tiểu Triệu, Tiểu Vương tìm hiểu tình huống bên chỗ trưởng thôn, Viên Mục Dã cùng mấy người Từ Lệ vào trong sân tìm kiếm chiếc túi đeo lưng mà Lý Tiểu Nhị và Hạt Đậu đã nói… Nhưng lạ một điều là bọn họ tìm một lượt toàn bộ căn nhà mà không thấy đâu cả.
Trong lúc điều tra căn phòng, người phụ nữ điên kia từ đầu đến cuối đều ôm Hạt Đậu mà không nói câu nào.
Viên Mục Dã thương hại cô ta nên cũng không muốn cô ta bị dọa, thế nên cậu dặn Từ Lệ không cần phải để ý đến hai mẹ con này để tránh việc người phụ nữ kia bị giật mình lại chạy ra ngoài thì toi! Nếu để bọn họ nhìn thấy Ngô Lão Lục đang nằm bên ngoài thì chắc sẽ bị dọa chết mất!
Sau đó mấy người bọn họ tìm từ trong ra ngoài nhưng không hề thấy bất kỳ vật nào của Diệp Dĩ Nguy…
“Chẳng lẽ đến cái điện thoại cũng không có? Ngô Lão Lục bán hết đồ của Tiểu Diệp rồi ư?” Từ Lệ không tin được.
Viên Mục Dã lắc đầu trả lời: “Trừ khi hắn có chỗ thủ tiêu tang vật, nếu không không thể nào nhanh như vậy…”
Hai người nói đến đây thì nghe thấy người phụ nữ điên ôm Hạt Đậu nghẹn ngào nói gì đó, Từ Lệ thấy vậy cũng hơi bất đắc dĩ nói: “Tiếc là người phụ nữ này bị điên, không thể nào giao tiếp một cách bình thường, nếu không chúng ta có thể hỏi được một chút từ miệng cô ta.”
Viên Mục Dã nghe xong bèn nhìn về phía hai mẹ con kia, theo tướng mạo thì có thể nhận ra người phụ nữ này chắc là mẹ ruột của Hạt Đậu, mặc dù cô ta luôn điên điên khùng khùng, nhưng vẫn đối xử rất tốt với Hạt Đậu.
Lúc Ngô Lão Lục tung chân đá Hạt Đậu, cô ta vẫn biết che chở con mình. Như vậy xem ra cô ta dù điên đến mức nào vẫn còn bản năng người mẹ… Nhưng không biết hai mẹ con sau này sẽ sinh hoạt thế nào?
Nghĩ tới đây, Viên Mục Dã kéo một chiếc ghế ngồi trước mặt hai mẹ con rồi nói: “Hạt Đậu, đến đây, chú hỏi cháu mấy vấn đề.”
Hạt Đậu vùng khỏi tay mẹ mình rồi chạy đến trước mặt Viên Mục Dã: “Chú hỏi gì ạ.”
Viên Mục Dã lấy điện thoại của mình ra rồi hỏi nó: “Cháu có thấy một chiếc điện thoại màu đen giống thế này không?”
Hạt Đậu nhìn chiếc điện thoại một chút rồi lắc đầu đáp: “Cháu chưa thấy ạ…”
Viên Mục Dã bèn hỏi tiếp: “Vậy cha cháu thường hay dùng điện thoại nào?”
“Điện thoại của cha cháu không phải như thế này… Bình thường cha vẫn hay để trong túi.” Lần này Hạt Đậu trả lời ngay mà không cần suy nghĩ.
Viên Mục Dã bèn nhìn ra cửa, vừa rồi bọn họ quên lục soát người Ngô Lão Lục, Từ Lệ cũng hiểu ý Viên Mục Dã, anh ta lập tức sai người đi kiểm tra trên người Ngô Lão Lục xem có đồ vật gì không.
Một lát sau, Tiểu Vương cầm một chiếc smartphone màu hồng đi vào: “Trên người Ngô Lão Lục chỉ có chiếc điện thoại này, chắc không phải của pháp y Diệp.”
Viên Mục Dã dùng khăn tay cầm chiếc điện thoại rồi bảo: “Không phải của Diệp Dĩ Nguy, điện thoại của anh ấy là màu đen…”
Chiếc điện thoại này của Ngô Lão Lục nhìn qua thì như một chiếc điện thoại dành cho phụ nữ, vì chẳng có người đàn ông nào lại suốt ngày cầm một chiếc điện thoại mầu hồng cả.
Viên Mục Dã bật chiếc điện thoại lên xem, cậu phát hiện nó không đặt mật mã, cậu xem lại lịch sử trò chuyện mấy ngày qua của Ngô Lão Lục, vậy mà cậu lại phát hiện một tin nhắn kỳ lạ…
“Mọi chuyện bị lộ rồi!”
Thời gian gửi tin nhắn này đúng vào lúc bọn họ đến bắt Ngô Lão Lục, chẳng lẽ có người đã báo trước cho Ngô Lão Lục sao? Người này là ai? Trưởng thôn hay Ngô Đại Hưng, hay là ông chủ quán mì?
Nghĩ tới đây, Viên Mục Dã bấm gọi lại, vậy mà trong điện thoại truyền đến tiếng nhắc nhở là đối phương đã tắt máy. Chuyện này lập tức trở nên phức tạp, nếu như Ngô Lão Lục có đồng bọn, có khi nào Diệp Dĩ Nguy đang ở trong tay gã đồng bọn này không?
Từ Lệ thấy Viên Mục Dã nhìn chiếc điện thoại mà sắc mặt dần trầm xuống, anh ta bèn ngó sang, sau đó cũng ngạc nhiên hỏi: “Cái gã này còn có đồng bọn?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Xem ra chuyện này phức tạp hơn so với tưởng tượng, hiện giờ Ngô Lão Lục đã chết, sợi dây liên lạc với đồng bọn cũng đã đứt.”
Từ Lệ vội vàng nói: “Có muốn đi hỏi thử những đứa trẻ trong quán không, nếu như Ngô Lão Lục thật sự có đồng bọn thì có thể bọn chúng đã nhìn thấy…”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Nếu chỉ là tiếp xúc bình thường thì sao? Những đứa trẻ đó không thể phân biệt được đồng bọn hay không đâu.”
“Nhưng rốt cuộc thì người này là ai? Đâu ai biết lần hành động này của chúng ta?” Từ Lệ nghi ngờ.
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi đáp: “Tôi thấy chưa chắc, tất cả những người trong thôn mà chúng ta đã từng tiếp xúc đều bị tình nghi…”
Hai giờ sau, pháp y Bạch cùng với vài đồng nghiệp bên tổ kỹ thuật chạy đến, khi bọn họ thấy hiện trường vụ nổ súng thì cũng giật cả mình… Ai mà ngờ được trong một thôn nhỏ này lại gặp tội phạm có súng chứ. Nguồn : Vietwriter.vn
Sau khi thăm dò xong hiện trường, mấy người pháp y Bạch đưa thi thể Ngô Lão Lục đi, còn mấy đứa trẻ kia được sắp xếp thế nào thì trước tiên cứ giao cho ban quản lý thôn, sau này sẽ lại có người của ban quản lý dân sự tham gia.
Khi tất cả mọi chuyện được xử lý ổn thỏa, lúc này cũng đã hai, ba giờ sáng, Từ lệ tìm một nhà trọ để mọi người nghỉ ngơi, Viên Mục Dã không thể nào chợp mắt được vì cậu biết càng chậm trễ tìm được Diệp Dĩ Nguy thì tỷ lệ sống sót của anh ta lại càng thấp…
Bình luận facebook