Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 246 - Chương 246 THẠCH ĐẦU
Chương 246 THẠCH ĐẦU
Người của cục dân chính nghe xong chỉ lắc đầu: “Sao có thể như vậy được? Chưa nói đến việc mẹ Hạt Đậu là bệnh nhân tâm thần, cho dù cô ấy là một người lang thang bình thường cũng không thể sắp xếp vào sống ở viện mồ côi được! Lại thêm tình trạng của cô ấy vẫn chưa ổn định, nhỡ đâu bị phát bệnh rồi làm người khác bị thương thì sao?”
Viên Mục Dã hiểu rõ điểm này. Nếu như Lương Tĩnh thực sự là một người điên thì đương nhiên cậu sẽ không sắp xếp như thế, nhưng vấn đề là cô ta không bị điên, chỉ là một người mẹ muốn bảo vệ con mình mà thôi.
Sau khi làm việc với nhân viên cục dân chính không có kết quả, Viên Mục Dã cảm thấy chuyện này không dễ xử lý, nhưng dù sao cũng đã đồng ý với Lương Tĩnh, cậu không thể nói một câu “không dễ làm” rồi đuổi hai mẹ con họ đi được phải không?
So với Viên Mục Dã thì Lương Tĩnh và Hạt Đậu mới thật sự là những người yếu thế, nếu như ngay cả cậu cũng không giúp hai mẹ con họ thì còn ai có thể giúp họ được nữa...
Viên Mục Dã đến bệnh viện đưa cơm trưa, Diệp Dĩ Nguy nhìn thấy vẻ mặt buồn thiu của cậu thì tò mò hỏi: “Tôi bị mất trí nhớ còn không buồn, cậu buồn cái gì?”
Viên Mục Dã thở dài: “Anh còn nhớ Hạt Đậu không?”
Hai ngày nay Diệp Dĩ Nguy cũng đã nhớ lại một số chuyện rời rạc sau khi vào thôn, mặc dù chưa nhớ được hết nhưng anh ta vẫn có chút ấn tượng với những đứa trẻ ăn xin, anh gật đầu nói: “Có nhớ chút.... Sao thế? Nó xảy ra chuyện gì à?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không, có điều cục dân chính nói mấy ngày nữa phải đưa nó đến viện mồ côi, như thế thì nó và mẹ nó sẽ bị tách ra...”
Diệp Dĩ Nguy không hiểu lắm: “Nó có mẹ vì sao lại bị đưa đến viện mồ côi?”
Viên Mục Dã lắc đầu nói: “Xem ra anh vẫn chưa nhớ lại hết, mẹ cậu bé... là một người bị tâm thần.”
Không biết vì sao Viên Mục Dã không kể chuyện Lương Tĩnh giả điên cho Diệp Dĩ Nguy biết, cũng không phải là cậu không tin anh ta, chẳng qua là vì cậu đã hứa với Lương Tĩnh không để thêm người khác biết...
Sắc mặt Diệp Dĩ Nguy hơi thay đổi, anh ta tỏ ra hiếu kỳ: “Trong đám trẻ ăn xin kia đâu chỉ có một mình Hạt Đậu số khổ? Vì sao cậu lại để ý đến hai mẹ con họ như thế?”
Viên Mục Dã bất ngờ bị Diệp Dĩ Nguy hỏi câu này, nếu không nói tới việc Lương Tĩnh giả điên còn giúp cậu tìm được Diệp Dĩ Nguy, thì lúc đầu khi gặp Hạt Đậu cậu cũng có một cảm xúc đồng cảm kỳ lạ với cậu bé này.
Viên Mục Dã trả lời: “Có lẽ là vì khi còn bé tôi đã từng trải qua một chuyện. Khi đó tôi ở nhà bà nội, nhà hàng xóm là một gia đình họ Vương, nhà họ có ba đứa con, trong đó đứa đầu không phải là con đẻ, cũng không biết vợ chồng họ nhận nuôi ở đâu. Sau này nghe người trong thôn nói, mẹ của đứa bé đó là một người phụ nữ bị điên, không biết có con với ai, cuối cùng sinh đứa bé đó ra trong bãi rác. Mấy năm sau người phụ nữ điên kia gặp tai nạn bị chết, nhà họ Vương nhận nuôi đứa bé kia, đặt tên là Thạch Đầu. Anh ấy lớn hơn tôi mấy tuổi, bọn trẻ con trong thôn không chịu chơi với tôi, chỉ có anh ấy chịu dẫn tôi theo... tôi nhớ khi đó mình vẫn luôn miệng gọi anh Thạch Đầu, anh Thạch Đầu.”
Viên Mục Dã nói đến đây thì đứng dậy lật chiếc bàn ăn bên cạnh giường Diệp Dĩ Nguy lên, sau đó đặt từng khay trong cặp lồng giữ nhiệt ra.
Nhưng có vẻ Diệp Dĩ Nguy không có tâm trạng ăn uống, vội hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Viên Mục Dã thở dài: “Nhà họ Vương không đối xử tốt với Thạch Đầu, việc vất vả trong nhà đều bắt anh ấy làm, hằng ngày còn bắt anh ấy ra ngoài kiếm tiền, nếu không xin được thì không những bị đánh còn bị bỏ đói. Mặc dù cha tôi không quan tâm đến tôi, nhưng vì có bà nội nên tôi cũng chưa từng phải chịu đói, lúc đó tôi thường xuyên lén lút mang khoai tây luộc cho anh ấy ăn. Tôi nhớ có một lần, không biết vì sao người đàn ông họ Vương kia lại tức giận đến mức đánh gãy chân trái của Thạch Đầu, nếu anh ấy có thể trưởng thành thì nhất định cũng bị tàn tật.”
Diệp Dĩ Nguy nhướng mày: “Tức là sao?”
“Cả nhà bọn họ đều bị chết do ngạt khí gas, tiếc là tôi còn chưa kịp từ biệt anh ấy, người đã không còn...” Viên Mục Dã đau lòng.
Diệp Dĩ Nguy dùng thìa khuấy bát cháo, thản nhiên nói: “Cậu tận mắt nhìn thấy cả nhà bọn họ đều chết hết? Hay chỉ là nghe nói thôi?”
Viên Mục Dã cười: “Anh giai ơi, lúc đó tôi còn chưa được mười tuổi, đương nhiên là nghe nói rồi.”
“Vậy sao cậu có thể chắc chắn anh Thạch Đầu kia đã chết rồi?” Diệp Dĩ Nguy hỏi ngược lại.
Viên Mục Dã kinh ngạc, cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề này, lúc đó tuổi cậu còn nhỏ cũng chỉ nghe người lớn nói chuyện mà thôi, nên vẫn luôn tin điều đó là thật.
Diệp Dĩ Nguy thấy Viên Mục Dã cau mày ngẩn người thì đẩy cậu một cái: “Nghĩ gì thế?”
Viên Mục Dã định thần lại, thuận miệng nói: “Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ xem làm thế nào mới có thể giúp hai mẹ con Hạt Đậu không bị chia tách...”
Diệp Dĩ Nguy cười: “Chuyện này dễ thôi, tôi có một người bạn là chuyên gia về tâm thần học, tôi có thể mời anh ấy đến giám định cho mẹ Hạt Đậu, phán đoán xem cô ta có năng lực tự chăm sóc mình và Hạt Đậu hay không. Nếu như giám định này nói có, Hạt Đậu sẽ không phải xa mẹ nó nữa. Nhưng nếu như cô ta bị điên nặng... thì không còn cách nào, dù sao Hạt Đậu cũng cần sống một cuộc sống bình thường.”
Viên Mục Dã nói: “Cho dù có thể thông qua giám định, nhưng viện mồ côi chắc sẽ không chịu nhận cả hai mẹ con họ, phải không?”
“Thật ra viện mồ côi không muốn nhận cả hai mẹ con là vì nguyên nhân kinh tế, nói gì thì nói, chăm sóc tạm thời và chăm sóc vĩnh viễn không giống nhau... Thế này đi, cậu đi đến viện mồ côi thương lượng một chút, nói rằng sinh hoạt phí của hai mẹ con Hạt Đậu sẽ do tôi và cậu trả, như thế họ nhất định sẽ đồng ý để hai mẹ con Hạt Đậu cùng ở viện mồ côi.” Diệp Dĩ Nguy đưa ra biện pháp.
Viên Mục Dã thấy đây cũng là một cách hay, nhưng cậu lại nghĩ đến chuyện khác: “Tiền tôi tự bỏ ra là được rồi, chuyện này là tôi tự ôm vào người, sao có thể để anh cùng bỏ tiền chứ!”
Diệp Dĩ Nguy cố ý sầm mặt xuống: “Bớt nói nhảm đi, tôi mới là người gặp Hạt Đậu trước, cậu muốn ôm rơm cũng phải có trước có sau chứ!”
Viên Mục Dã cười: “Được rồi, vậy... nhờ anh liên hệ với người bạn tâm thần kia nhé!”
“Là tâm thần học!” Diệp Dĩ Nguy tức giận sửa lại. Vietwriter.vn
Người của cục dân chính nghe xong chỉ lắc đầu: “Sao có thể như vậy được? Chưa nói đến việc mẹ Hạt Đậu là bệnh nhân tâm thần, cho dù cô ấy là một người lang thang bình thường cũng không thể sắp xếp vào sống ở viện mồ côi được! Lại thêm tình trạng của cô ấy vẫn chưa ổn định, nhỡ đâu bị phát bệnh rồi làm người khác bị thương thì sao?”
Viên Mục Dã hiểu rõ điểm này. Nếu như Lương Tĩnh thực sự là một người điên thì đương nhiên cậu sẽ không sắp xếp như thế, nhưng vấn đề là cô ta không bị điên, chỉ là một người mẹ muốn bảo vệ con mình mà thôi.
Sau khi làm việc với nhân viên cục dân chính không có kết quả, Viên Mục Dã cảm thấy chuyện này không dễ xử lý, nhưng dù sao cũng đã đồng ý với Lương Tĩnh, cậu không thể nói một câu “không dễ làm” rồi đuổi hai mẹ con họ đi được phải không?
So với Viên Mục Dã thì Lương Tĩnh và Hạt Đậu mới thật sự là những người yếu thế, nếu như ngay cả cậu cũng không giúp hai mẹ con họ thì còn ai có thể giúp họ được nữa...
Viên Mục Dã đến bệnh viện đưa cơm trưa, Diệp Dĩ Nguy nhìn thấy vẻ mặt buồn thiu của cậu thì tò mò hỏi: “Tôi bị mất trí nhớ còn không buồn, cậu buồn cái gì?”
Viên Mục Dã thở dài: “Anh còn nhớ Hạt Đậu không?”
Hai ngày nay Diệp Dĩ Nguy cũng đã nhớ lại một số chuyện rời rạc sau khi vào thôn, mặc dù chưa nhớ được hết nhưng anh ta vẫn có chút ấn tượng với những đứa trẻ ăn xin, anh gật đầu nói: “Có nhớ chút.... Sao thế? Nó xảy ra chuyện gì à?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không, có điều cục dân chính nói mấy ngày nữa phải đưa nó đến viện mồ côi, như thế thì nó và mẹ nó sẽ bị tách ra...”
Diệp Dĩ Nguy không hiểu lắm: “Nó có mẹ vì sao lại bị đưa đến viện mồ côi?”
Viên Mục Dã lắc đầu nói: “Xem ra anh vẫn chưa nhớ lại hết, mẹ cậu bé... là một người bị tâm thần.”
Không biết vì sao Viên Mục Dã không kể chuyện Lương Tĩnh giả điên cho Diệp Dĩ Nguy biết, cũng không phải là cậu không tin anh ta, chẳng qua là vì cậu đã hứa với Lương Tĩnh không để thêm người khác biết...
Sắc mặt Diệp Dĩ Nguy hơi thay đổi, anh ta tỏ ra hiếu kỳ: “Trong đám trẻ ăn xin kia đâu chỉ có một mình Hạt Đậu số khổ? Vì sao cậu lại để ý đến hai mẹ con họ như thế?”
Viên Mục Dã bất ngờ bị Diệp Dĩ Nguy hỏi câu này, nếu không nói tới việc Lương Tĩnh giả điên còn giúp cậu tìm được Diệp Dĩ Nguy, thì lúc đầu khi gặp Hạt Đậu cậu cũng có một cảm xúc đồng cảm kỳ lạ với cậu bé này.
Viên Mục Dã trả lời: “Có lẽ là vì khi còn bé tôi đã từng trải qua một chuyện. Khi đó tôi ở nhà bà nội, nhà hàng xóm là một gia đình họ Vương, nhà họ có ba đứa con, trong đó đứa đầu không phải là con đẻ, cũng không biết vợ chồng họ nhận nuôi ở đâu. Sau này nghe người trong thôn nói, mẹ của đứa bé đó là một người phụ nữ bị điên, không biết có con với ai, cuối cùng sinh đứa bé đó ra trong bãi rác. Mấy năm sau người phụ nữ điên kia gặp tai nạn bị chết, nhà họ Vương nhận nuôi đứa bé kia, đặt tên là Thạch Đầu. Anh ấy lớn hơn tôi mấy tuổi, bọn trẻ con trong thôn không chịu chơi với tôi, chỉ có anh ấy chịu dẫn tôi theo... tôi nhớ khi đó mình vẫn luôn miệng gọi anh Thạch Đầu, anh Thạch Đầu.”
Viên Mục Dã nói đến đây thì đứng dậy lật chiếc bàn ăn bên cạnh giường Diệp Dĩ Nguy lên, sau đó đặt từng khay trong cặp lồng giữ nhiệt ra.
Nhưng có vẻ Diệp Dĩ Nguy không có tâm trạng ăn uống, vội hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Viên Mục Dã thở dài: “Nhà họ Vương không đối xử tốt với Thạch Đầu, việc vất vả trong nhà đều bắt anh ấy làm, hằng ngày còn bắt anh ấy ra ngoài kiếm tiền, nếu không xin được thì không những bị đánh còn bị bỏ đói. Mặc dù cha tôi không quan tâm đến tôi, nhưng vì có bà nội nên tôi cũng chưa từng phải chịu đói, lúc đó tôi thường xuyên lén lút mang khoai tây luộc cho anh ấy ăn. Tôi nhớ có một lần, không biết vì sao người đàn ông họ Vương kia lại tức giận đến mức đánh gãy chân trái của Thạch Đầu, nếu anh ấy có thể trưởng thành thì nhất định cũng bị tàn tật.”
Diệp Dĩ Nguy nhướng mày: “Tức là sao?”
“Cả nhà bọn họ đều bị chết do ngạt khí gas, tiếc là tôi còn chưa kịp từ biệt anh ấy, người đã không còn...” Viên Mục Dã đau lòng.
Diệp Dĩ Nguy dùng thìa khuấy bát cháo, thản nhiên nói: “Cậu tận mắt nhìn thấy cả nhà bọn họ đều chết hết? Hay chỉ là nghe nói thôi?”
Viên Mục Dã cười: “Anh giai ơi, lúc đó tôi còn chưa được mười tuổi, đương nhiên là nghe nói rồi.”
“Vậy sao cậu có thể chắc chắn anh Thạch Đầu kia đã chết rồi?” Diệp Dĩ Nguy hỏi ngược lại.
Viên Mục Dã kinh ngạc, cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề này, lúc đó tuổi cậu còn nhỏ cũng chỉ nghe người lớn nói chuyện mà thôi, nên vẫn luôn tin điều đó là thật.
Diệp Dĩ Nguy thấy Viên Mục Dã cau mày ngẩn người thì đẩy cậu một cái: “Nghĩ gì thế?”
Viên Mục Dã định thần lại, thuận miệng nói: “Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ xem làm thế nào mới có thể giúp hai mẹ con Hạt Đậu không bị chia tách...”
Diệp Dĩ Nguy cười: “Chuyện này dễ thôi, tôi có một người bạn là chuyên gia về tâm thần học, tôi có thể mời anh ấy đến giám định cho mẹ Hạt Đậu, phán đoán xem cô ta có năng lực tự chăm sóc mình và Hạt Đậu hay không. Nếu như giám định này nói có, Hạt Đậu sẽ không phải xa mẹ nó nữa. Nhưng nếu như cô ta bị điên nặng... thì không còn cách nào, dù sao Hạt Đậu cũng cần sống một cuộc sống bình thường.”
Viên Mục Dã nói: “Cho dù có thể thông qua giám định, nhưng viện mồ côi chắc sẽ không chịu nhận cả hai mẹ con họ, phải không?”
“Thật ra viện mồ côi không muốn nhận cả hai mẹ con là vì nguyên nhân kinh tế, nói gì thì nói, chăm sóc tạm thời và chăm sóc vĩnh viễn không giống nhau... Thế này đi, cậu đi đến viện mồ côi thương lượng một chút, nói rằng sinh hoạt phí của hai mẹ con Hạt Đậu sẽ do tôi và cậu trả, như thế họ nhất định sẽ đồng ý để hai mẹ con Hạt Đậu cùng ở viện mồ côi.” Diệp Dĩ Nguy đưa ra biện pháp.
Viên Mục Dã thấy đây cũng là một cách hay, nhưng cậu lại nghĩ đến chuyện khác: “Tiền tôi tự bỏ ra là được rồi, chuyện này là tôi tự ôm vào người, sao có thể để anh cùng bỏ tiền chứ!”
Diệp Dĩ Nguy cố ý sầm mặt xuống: “Bớt nói nhảm đi, tôi mới là người gặp Hạt Đậu trước, cậu muốn ôm rơm cũng phải có trước có sau chứ!”
Viên Mục Dã cười: “Được rồi, vậy... nhờ anh liên hệ với người bạn tâm thần kia nhé!”
“Là tâm thần học!” Diệp Dĩ Nguy tức giận sửa lại. Vietwriter.vn
Bình luận facebook