Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 248 - Chương 248 NGƯỜI LỚN TUỔI
Chương 248 NGƯỜI LỚN TUỔI
Sau đó Ngô Lão Lục trói chân tay Diệp Dĩ Nguy lại rồi kéo anh ta đến chỗ hang núi vứt xác kia. Bây giờ mới thấy, mặc dù ngoại hình của Ngô Lão Lục trông hung dữ, nhưng thực tế lại là kẻ hèn nhát, không có đủ can đảm để ra tay giết người.
Viên Mục Dã hỏi Diệp Dĩ Nguy: “Vậy lúc trong hang đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh lại chui vào chỗ khe hẹp kia? Anh tự đi vào hay là bị Ngô Lão Lục ném vào đó?”
Diệp Dĩ Nguy cười khổ, sau đó anh ta nhớ lại chuyện lúc mình bị ném vào trong hang... Thật ra Ngô Lão Lục ném anh ta vào chỗ cạnh mấy cái bao tải, không lâu sau anh ta vì khát nên tỉnh lại.
Lúc đó Diệp Dĩ Nguy mơ mơ màng màng không biết mình đang ở đâu, chỉ theo bản năng đi về nơi có nước. Nhưng vì tay chân đều bị trói chặt nên anh ta đành phải trườn từng chút một về phía có tiếng nước chảy.
Tiếc là cuối cùng anh ta không đến được chỗ đó, vì đoạn cuối hang đó quá nhỏ, anh ta chỉ có thể nghe được tiếng nước nhỏ giọt mà không đến được nơi có nước, sau đó anh ta bị hôn mê...
Viên Mục Dã nghĩ lại vẫn thấy sợ: “Cũng may mà anh mạng lớn, anh nói xem anh chui vào một cái hang nhỏ như thế, nếu không có tiếng nước rơi thì tôi thực sự không thể tìm được anh ở ngã rẽ nào.”
Diệp Dĩ Nguy nghiêm túc nói với Viên Mục Dã: “Lần này đúng là nhờ có cậu, nếu không với tình hình lúc đó của tôi sợ là cố gắng thêm một ngày thôi cũng khó...”
Viên Mục Dã cười bảo: “Cho nên, sau này anh đừng đi một mình nữa, có chuyện gì cũng không có ai hỗ trợ cả.”
Diệp Dĩ Nguy cũng cười: “Tôi một mình quen rồi, chỉ là lần này không ngờ lại thua trong tay một thằng ranh con.”
Nghe Diệp Dĩ Nguy nhắc đến Lý Tiểu Nhị, Viên Mục Dã hừ một tiếng: “Có phải là ranh con hay không còn chưa chắc đâu, hôm qua Từ Lệ đã đưa thằng nhóc đó đến bệnh viện làm kiểm tra sinh trắc, có lẽ mấy ngày nữa là có kết quả thôi.”
“Sinh trắc? Không phải mọi người đều nghi ngờ Lý Tiểu Nhị kia là người trưởng thành đấy chứ?” Diệp Dĩ Nguy hỏi.
Viên Mục Dã gật đầu: “Trước mắt khả năng này rất cao... Nếu không thì thằng nhóc này chính là tội phạm trời sinh.”
Sau khi quay về thủ đô, Viên Mục Dã lo lắng đầu Diệp Dĩ Nguy có thể để lại di chứng. Điều kiện ở bệnh viện tuyến huyện cũng có hạn, mà đến bây giờ có nhiều chuyện anh ta vẫn chưa nhớ ra hết, nên Viên Mục Dã đã đưa Diệp Dĩ Nguy đến bệnh viện để kiểm tra toàn diện phần đầu.
May mà kết quả kiểm tra không có vấn đề gì lớn, nhưng não bộ là một bộ phận tương đối vi diệu, chính xác có lưu lại di chứng gì hay không thì phải xem quá trình hồi phục thế nào.
Buổi tối, Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy cùng người của số 54 đều đến “Xuân Phong Lý”, lần này Diệp Dĩ Nguy có thể bình an thoát hiểm cũng có một phần công lao của họ. Mặc dù họ không nhắc đến chuyện này nhưng Viên Mục Dã vẫn muốn nói cho mọi người biết mình nhớ ân tình này. Diệp Dĩ Nguy còn cố ý cầm theo mấy chai rượu vang quý đến, định cùng mọi người tụ tập một phen.
Đây là lần đầu tiên Viên Mục Dã đưa Diệp Dĩ Nguy đến liên hoan cùng người của số 54. Thật ra lần trước khi Trương Đại Quân xảy ra chuyện Đoàn Phong đã muốn mời Diệp Dĩ Nguy ăn bữa cơm rồi, nhưng bị Viên Mục Dã khéo léo từ chối, bởi vì cậu cho rằng tính cách của Diệp Dĩ Nguy không thích mấy chuyện náo nhiệt này.
Nhưng lần này khác với lần trước, lần này là nhóm Đoàn Phong giúp đỡ, mặc dù là vì mối quan hệ với Viên Mục Dã, nhưng dù sao cũng đã liên quan đến nhau nhiều lần, là thời điểm bọn họ nên cùng đi ăn một bữa cơm.
Bình thường khi số 54 tụ hội phần lớn đều uống rượu trắng, nhưng lần này vì Diệp Dĩ Nguy mang rượu vang đến nên đẳng cấp của mọi người được nâng cao, mỗi người ra vẻ nho nhã cầm một ly rượu vang lên uống.
Bà chủ quán Tần Uyển mang đồ ăn lên giật mình nói: “Ồ, đúng là mặt trời mọc từ hướng Tây, không ngờ cũng có ngày mọi người uống rượu vang!”
Trương Khai phản bác: “Sao chúng tôi không thể uống rượu vang chứ? Tôi cảm thấy khí chất của tôi rất thích hợp để uống rượu vang đấy...”
Tửu lượng của Hoắc Nhiễm không tốt, nhấp được ngụm rượu thì phải uống một ngụm nước, nhưng đang uống nước thì cậu ta nghe thấy lời Trương Khai nói nên phì cười đến mức sặc nước. Viên Mục Dã vội vàng vuốt lưng cho cậu ta: “Đang uống thì đừng cười!”
Hoắc Nhiễm vất vả lắm mới kìm được cơn sặc, cậu ta chế giễu Trương Khai: “Trương Khai, anh có thể đừng tấu hài lúc tôi đang uống nước được không!”
“Cút! Cậu mới tấu hài ấy! Đồ trẻ con không biết uống rượu thì uống nước đi, còn giả vờ ra dáng người lớn? Chút nữa uống say không phải lại bắt tôi cõng về à!” Trương Khai cố ý bóc phốt.
Mỗi lần liên hoan Trương Khai đều kích Hoắc Nhiễm uống rượu, tên nhóc Hoắc Nhiễm này không chịu được kích động, lại còn thích phân thắng bại nên không được bao lâu đã mắc lừa. Lúc này mà có người khác khuyên can cậu ta, thì càng khuyên cậu ta lại càng uống.
May mà lúc này Diệp Dĩ Nguy đứng ra giải vây: “Hàm lượng cồn của chai này thấp lắm, thích hợp uống từ từ nhấm nháp, không thì rất lãng phí. Mọi người có thể ngậm thử một ngụm nhỏ trong miệng, khi tannin trong rượu vang đỏ kết hợp với protein trong nước bọt sẽ xảy ra phản ứng, khiến khoang miệng có cảm giác khô. Một chai rượu vang ngon, thì tannin đóng vai trò rất quan trọng, nó không những tạo thành khung xương cho rượu vang mà đồng thời còn phản ứng với những thành phần khác trong rượu, từ đó làm tăng độ phức tạp của rượu khiến rượu vang có cảm giác sung mãn, càng thêm đậm đặc..”
Cả nhóm ngồi nghe Diệp Dĩ Nguy nói một tràng kiến thức liên quan đến rượu vang đỏ, mặc dù nghe không hiểu nhưng tất cả đều cùng ngậm một ngụm nhỏ trong miệng.
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Dĩ Nguy định đưa Viên Mục Dã về trước. Anh ta thấy cả bữa Viên Mục Dã gần như không động đũa, nên hỏi có phải do đồ ăn không hợp khẩu vị không?
Vietwriter.vn
Viên Mục Dã cười nói: “Dĩ nhiên không phải, đồ ăn đều là tôi gọi, sao lại không hợp chứ?”
Diệp Dĩ Nguy nhận ra Viên Mục Dã hơi say nên không hỏi thêm gì nữa, đưa cậu về nhà. Thật ra bữa cơm này mọi người ít nhiều gì cũng không được thoải mái, trước đó Viên Mục Dã đoán không sai, Diệp Dĩ Nguy không thích hợp với những chỗ như vậy.
Sáng sớm hôm sau phía Từ Lệ báo tin, nói là trong kho dữ liệu ADN đã tìm được dữ liệu tương ứng với ADN của Lý Tiểu Nhị, có điều kết quả vô cùng bất ngờ...
Trước đó Viên Mục Dã và Từ Lệ cho rằng Lý Tiểu Nhị cùng lắm chỉ khoảng hai mươi tuổi, nhưng không ngờ kết quả điều tra số liệu ADN cho thấy, hắn hiện giờ đã là một người trung niên gần năm mươi tuổi rồi.
Sau đó Ngô Lão Lục trói chân tay Diệp Dĩ Nguy lại rồi kéo anh ta đến chỗ hang núi vứt xác kia. Bây giờ mới thấy, mặc dù ngoại hình của Ngô Lão Lục trông hung dữ, nhưng thực tế lại là kẻ hèn nhát, không có đủ can đảm để ra tay giết người.
Viên Mục Dã hỏi Diệp Dĩ Nguy: “Vậy lúc trong hang đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh lại chui vào chỗ khe hẹp kia? Anh tự đi vào hay là bị Ngô Lão Lục ném vào đó?”
Diệp Dĩ Nguy cười khổ, sau đó anh ta nhớ lại chuyện lúc mình bị ném vào trong hang... Thật ra Ngô Lão Lục ném anh ta vào chỗ cạnh mấy cái bao tải, không lâu sau anh ta vì khát nên tỉnh lại.
Lúc đó Diệp Dĩ Nguy mơ mơ màng màng không biết mình đang ở đâu, chỉ theo bản năng đi về nơi có nước. Nhưng vì tay chân đều bị trói chặt nên anh ta đành phải trườn từng chút một về phía có tiếng nước chảy.
Tiếc là cuối cùng anh ta không đến được chỗ đó, vì đoạn cuối hang đó quá nhỏ, anh ta chỉ có thể nghe được tiếng nước nhỏ giọt mà không đến được nơi có nước, sau đó anh ta bị hôn mê...
Viên Mục Dã nghĩ lại vẫn thấy sợ: “Cũng may mà anh mạng lớn, anh nói xem anh chui vào một cái hang nhỏ như thế, nếu không có tiếng nước rơi thì tôi thực sự không thể tìm được anh ở ngã rẽ nào.”
Diệp Dĩ Nguy nghiêm túc nói với Viên Mục Dã: “Lần này đúng là nhờ có cậu, nếu không với tình hình lúc đó của tôi sợ là cố gắng thêm một ngày thôi cũng khó...”
Viên Mục Dã cười bảo: “Cho nên, sau này anh đừng đi một mình nữa, có chuyện gì cũng không có ai hỗ trợ cả.”
Diệp Dĩ Nguy cũng cười: “Tôi một mình quen rồi, chỉ là lần này không ngờ lại thua trong tay một thằng ranh con.”
Nghe Diệp Dĩ Nguy nhắc đến Lý Tiểu Nhị, Viên Mục Dã hừ một tiếng: “Có phải là ranh con hay không còn chưa chắc đâu, hôm qua Từ Lệ đã đưa thằng nhóc đó đến bệnh viện làm kiểm tra sinh trắc, có lẽ mấy ngày nữa là có kết quả thôi.”
“Sinh trắc? Không phải mọi người đều nghi ngờ Lý Tiểu Nhị kia là người trưởng thành đấy chứ?” Diệp Dĩ Nguy hỏi.
Viên Mục Dã gật đầu: “Trước mắt khả năng này rất cao... Nếu không thì thằng nhóc này chính là tội phạm trời sinh.”
Sau khi quay về thủ đô, Viên Mục Dã lo lắng đầu Diệp Dĩ Nguy có thể để lại di chứng. Điều kiện ở bệnh viện tuyến huyện cũng có hạn, mà đến bây giờ có nhiều chuyện anh ta vẫn chưa nhớ ra hết, nên Viên Mục Dã đã đưa Diệp Dĩ Nguy đến bệnh viện để kiểm tra toàn diện phần đầu.
May mà kết quả kiểm tra không có vấn đề gì lớn, nhưng não bộ là một bộ phận tương đối vi diệu, chính xác có lưu lại di chứng gì hay không thì phải xem quá trình hồi phục thế nào.
Buổi tối, Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy cùng người của số 54 đều đến “Xuân Phong Lý”, lần này Diệp Dĩ Nguy có thể bình an thoát hiểm cũng có một phần công lao của họ. Mặc dù họ không nhắc đến chuyện này nhưng Viên Mục Dã vẫn muốn nói cho mọi người biết mình nhớ ân tình này. Diệp Dĩ Nguy còn cố ý cầm theo mấy chai rượu vang quý đến, định cùng mọi người tụ tập một phen.
Đây là lần đầu tiên Viên Mục Dã đưa Diệp Dĩ Nguy đến liên hoan cùng người của số 54. Thật ra lần trước khi Trương Đại Quân xảy ra chuyện Đoàn Phong đã muốn mời Diệp Dĩ Nguy ăn bữa cơm rồi, nhưng bị Viên Mục Dã khéo léo từ chối, bởi vì cậu cho rằng tính cách của Diệp Dĩ Nguy không thích mấy chuyện náo nhiệt này.
Nhưng lần này khác với lần trước, lần này là nhóm Đoàn Phong giúp đỡ, mặc dù là vì mối quan hệ với Viên Mục Dã, nhưng dù sao cũng đã liên quan đến nhau nhiều lần, là thời điểm bọn họ nên cùng đi ăn một bữa cơm.
Bình thường khi số 54 tụ hội phần lớn đều uống rượu trắng, nhưng lần này vì Diệp Dĩ Nguy mang rượu vang đến nên đẳng cấp của mọi người được nâng cao, mỗi người ra vẻ nho nhã cầm một ly rượu vang lên uống.
Bà chủ quán Tần Uyển mang đồ ăn lên giật mình nói: “Ồ, đúng là mặt trời mọc từ hướng Tây, không ngờ cũng có ngày mọi người uống rượu vang!”
Trương Khai phản bác: “Sao chúng tôi không thể uống rượu vang chứ? Tôi cảm thấy khí chất của tôi rất thích hợp để uống rượu vang đấy...”
Tửu lượng của Hoắc Nhiễm không tốt, nhấp được ngụm rượu thì phải uống một ngụm nước, nhưng đang uống nước thì cậu ta nghe thấy lời Trương Khai nói nên phì cười đến mức sặc nước. Viên Mục Dã vội vàng vuốt lưng cho cậu ta: “Đang uống thì đừng cười!”
Hoắc Nhiễm vất vả lắm mới kìm được cơn sặc, cậu ta chế giễu Trương Khai: “Trương Khai, anh có thể đừng tấu hài lúc tôi đang uống nước được không!”
“Cút! Cậu mới tấu hài ấy! Đồ trẻ con không biết uống rượu thì uống nước đi, còn giả vờ ra dáng người lớn? Chút nữa uống say không phải lại bắt tôi cõng về à!” Trương Khai cố ý bóc phốt.
Mỗi lần liên hoan Trương Khai đều kích Hoắc Nhiễm uống rượu, tên nhóc Hoắc Nhiễm này không chịu được kích động, lại còn thích phân thắng bại nên không được bao lâu đã mắc lừa. Lúc này mà có người khác khuyên can cậu ta, thì càng khuyên cậu ta lại càng uống.
May mà lúc này Diệp Dĩ Nguy đứng ra giải vây: “Hàm lượng cồn của chai này thấp lắm, thích hợp uống từ từ nhấm nháp, không thì rất lãng phí. Mọi người có thể ngậm thử một ngụm nhỏ trong miệng, khi tannin trong rượu vang đỏ kết hợp với protein trong nước bọt sẽ xảy ra phản ứng, khiến khoang miệng có cảm giác khô. Một chai rượu vang ngon, thì tannin đóng vai trò rất quan trọng, nó không những tạo thành khung xương cho rượu vang mà đồng thời còn phản ứng với những thành phần khác trong rượu, từ đó làm tăng độ phức tạp của rượu khiến rượu vang có cảm giác sung mãn, càng thêm đậm đặc..”
Cả nhóm ngồi nghe Diệp Dĩ Nguy nói một tràng kiến thức liên quan đến rượu vang đỏ, mặc dù nghe không hiểu nhưng tất cả đều cùng ngậm một ngụm nhỏ trong miệng.
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Dĩ Nguy định đưa Viên Mục Dã về trước. Anh ta thấy cả bữa Viên Mục Dã gần như không động đũa, nên hỏi có phải do đồ ăn không hợp khẩu vị không?
Vietwriter.vn
Viên Mục Dã cười nói: “Dĩ nhiên không phải, đồ ăn đều là tôi gọi, sao lại không hợp chứ?”
Diệp Dĩ Nguy nhận ra Viên Mục Dã hơi say nên không hỏi thêm gì nữa, đưa cậu về nhà. Thật ra bữa cơm này mọi người ít nhiều gì cũng không được thoải mái, trước đó Viên Mục Dã đoán không sai, Diệp Dĩ Nguy không thích hợp với những chỗ như vậy.
Sáng sớm hôm sau phía Từ Lệ báo tin, nói là trong kho dữ liệu ADN đã tìm được dữ liệu tương ứng với ADN của Lý Tiểu Nhị, có điều kết quả vô cùng bất ngờ...
Trước đó Viên Mục Dã và Từ Lệ cho rằng Lý Tiểu Nhị cùng lắm chỉ khoảng hai mươi tuổi, nhưng không ngờ kết quả điều tra số liệu ADN cho thấy, hắn hiện giờ đã là một người trung niên gần năm mươi tuổi rồi.
Bình luận facebook