• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (4 Viewers)

  • Chương 267 - Chương 267 NƯỚC SÔNG ĐỎ SẬM

Chương 267 NƯỚC SÔNG ĐỎ SẬM

Viên Mục Dã thấy vẻ mặt của Đoàn Phong khác thường, bèn lại gần hỏi: “Làm sao thế?”



Đoàn Phong dùng đèn pin chiếu xuống mặt đất: “Cậu nhìn những dấu vết trên đất xem, đây là dấu chân do nhóm người đầu tiên để lại, nhưng nhìn những dấu vết này thì dường như bọn họ đã đi vào mà không hề đi ra...”



Viên Mục Dã nghi ngờ, nói: “Sao có thể thế được? Người công nhân được nhóm Vương Hải Long cứu ra không phải đã quay về rồi hay sao? Nếu trên mặt đất không có dấu vết quay ra... vậy thì chẳng lẽ anh ta bay về sao?”



Đoàn Phong lắc đầu cười: “Ai biết được? Dù sao vết tích trên lớp rêu và cỏ sẽ không lừa người...”



Không ngờ đúng lúc này Hoàng Tông Nghĩa lại ra hiệu dừng lại, sau đó mọi người nghe thấy không xa phía trước có tiếng nước chảy ào ào!



“Có thể đằng trước là sông ngầm.” Trần Huy nói.



Hoàng Tông Nghĩa quay lại bảo với mọi người: “Lát nữa có thể phải bơi vượt sông, mọi người chỉnh đốn lại đồ đạc, tuyệt đối không được để bị nước cuốn đi!”



Sau khi nghe Hoàng Tông Nghĩa nói, chỉ có bác sĩ Nguyên Viện và y tá Dương Tĩnh là chỉnh đốn lại hành lý, còn những người khác đều không phải lần đầu làm việc bên ngoài nên không mắc phải những sai lầm cơ bản như vậy...



Khi đoàn người đi vòng qua một nhũ thạch hình trụ khá lớn thì nhìn thấy một sông ngầm rộng khoảng bốn năm mét chắn ngang trước mặt họ, vừa rồi bọn họ nghe thấy tiếng nước chảy ào ào là do giữa dòng nước ngầm này có một ghềnh nước nhỏ cao khoảng nửa người, lại thêm tiếng vọng trong hang rất lớn, cho nên nghe từ ra tưởng rằng có một thác nước rất cao đổ xuống.



Lúc này một đội viên khác tên Triệu Thiên bước lên trước xem xét dòng nước ngầm, sau đó anh ta quay lại báo cáo: “Nước sông rất nông, cùng lắm chỉ cao đến bắp chân thôi!”



Mọi người vừa bước vào dòng nước ngầm vừa dò dẫm, sông ngầm này không sâu lắm, dù là người thấp nhất như Dương Tĩnh cũng không quá đầu gối. Nguyên Viện và Dương Tĩnh thấy vậy cũng thở phào, hai người họ có vẻ chưa từng có kinh nghiệm làm việc ở nơi hoang dã, có lẽ là đột ngột bị bắt nhận nhiệm vụ.



Băng qua sông ngầm này không vấn đề gì, nhưng sau khi qua sông thì sắc mặt Đoàn Phong tối lại, bởi vì bờ sông bên kia là một bãi đá sỏi, dấu vết của nhóm đầu tiên vào hang động đến nơi đây đã hoàn toàn biến mất...



“Mọi người nhìn xem kia là thứ gì?” Dương Tĩnh chỉ vào một chỗ ở đằng trước.

Mọi người đều nhìn theo hướng Dương Tĩnh chỉ, là một bình nước màu đỏ nằm lặng lẽ trên bãi sỏi đá ven bờ... Hoàng Tông Nghĩa lập tức chạy đến xem, phát hiện trên đó có viết chữ “Sản xuất tại...”



Đoàn Phong cũng nhìn chiếc bình trên tay Hoàng Tông Nghĩa: “Đây là đồ của nhóm đầu tiên vào động...”



Hoàng Tông Nghĩa lắc lắc chiếc bình: “Nước bên trong đã hết, điều đó cho thấy khi đến đây trong nhóm bọn họ có người đã uống hết sạch nước mang theo.”



Trương Đại Quân nghi ngờ: “Không phải chứ, ở đây khí hậu ẩm ướt, nhiệt độ cũng không cao, hơn nữa từ cửa hang đi vào đây cũng không quá xa, trong tình huống như vậy phải không tiêu hao nước mới đúng chứ?”



Viên Mục Dã nói: “Trừ khi thân thể người đó xuất hiện tình trạng bất thường, cần phải bổ sung một lượng nước lớn...”



“Nếu cơ thể có vấn đề vì sao không quay về theo đường cũ?” Nguyên Viện lo lắng đưa ra nghi vấn.



Viên Mục Dã lắc đầu: “Chỉ với chút manh mối này thì không thể phân tích được tình hình lúc đó, chúng ta chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước xem thế nào.”



Sau đó bọn họ dừng lại nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục đi sâu vào bên trong, đội hình vẫn duy trì như lúc mới đầu, chỉ có điều người đi cuối cùng thay Đoàn Phong bằng Viên Mục Dã.



Trong lúc tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía trước không quay đầu lại thì cơ thể Viên Mục Dã đột nhiên chấn động, sau đó cậu lập tức dừng bước... Khi cậu từ từ quay đầu lại nhìn về phía dòng mạch ngầm khi nãy, ánh mắt bỗng trở nên mơ hồ.



Đoàn Phong phát hiện Viên Mục Dã không đi theo, bèn quay lại gọi: “Đi thôi? Cậu nhìn gì thế?”



Viên Mục Dã không trả lời anh ta mà vội chạy lại chỗ bờ sông, dưới dòng sông khi nãy còn trong vắt, bây giờ đã từ từ dâng lên một màu đỏ sậm...



Đoàn Phong nhận ra có vấn đề, anh ta nhanh chóng quay lại, khi nhìn thấy nước sông chuyển màu cũng ngạc nhiên không kém: “Tại sao lại có nhiều máu như vậy?”



Viên Mục Dã nhìn về phía thượng nguồn: “Là từ trên thượng nguồn chảy xuống, có điều chúng ta không biết đích đến của chuyến đi này là thượng nguồn hay là hạ nguồn...”



Hai người cũng không nói chuyện này cho những người khác biết, mà lặng lẽ quay lại đoàn người, bởi vì hiện giờ bọn họ chưa có ý định quay trở về, nói ra sẽ chỉ khiến mọi người hoảng hốt.



“Là máu người sao?” Đoàn Phong thì thầm.



Viên Mục Dã lắc đầu: “Bị nước sông pha loãng nên mùi bị nhạt đi, tôi cũng không khẳng định được đó có phải máu người hay không, nhưng có thể chắc chắn đó là máu.”



Đoàn Phong suy nghĩ: “Có khi nào ở đầu nguồn có một sinh vật sống dưới nước cỡ lớn bị kẻ thù xơi tái?”



“Nhiều máu như thế thì con vật đó phải lớn đến thế nào?” Viên Mục Dã nói với giọng khó tin.



Nhưng Đoàn Phong lại bảo: “Cũng không nhất định phải to, biết đâu là số lượng lớn?”

Viên Mục Dã hừ nhẹ: “Dù là cái nào cũng không lạc quan... Nếu như là con to thì số lượng thứ ăn nó sợ rằng cũng không nhỏ, nếu là số lượng lớn thì thứ có thể ăn hết chúng sẽ càng đông!”



Đoàn Phong hỏi: “Vậy cậu nghĩ thế nào?”



Viên Mục Dã nói: “Tôi đề nghị chúng ta lập tức quay lại đường cũ... anh xem bác sĩ Trần cùng với hai cô gái kia xem, nếu xảy ra chuyện, với thể lực và năng lực phản ứng của bọn họ chỉ kéo chân mọi người lại thôi.”



Đoàn Phong lắc đầu nói: “Với tình hình trước mắt, cho dù là Hoàng Tông Nghĩa hay Trần Huy đều sẽ không đồng ý với đề nghị này của cậu đâu.”

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Viên Mục Dã thở dài: “Được rồi, cũng có thể là do tôi nhạy cảm quá, đến mức vừa nhìn thấy máu tâm thần đã bất ổn, có điều tôi cảm thấy những người mất tích ban đầu không đơn giản do mất phương hướng đâu.”



Bởi vì vừa nhìn thấy máu chảy từ thượng nguồn xuống khiến các giác quan của Viên Mục Dã trở nên nhạy cảm hơn, nhịp tim cũng từ từ tăng lên. Cậu đành lấy túi bánh quy dinh dưỡng ra ăn để tạm thời ngăn nội tâm đang xao động lại...



Những người khác nhìn thấy cũng thi nhau lấy đồ ra ăn, Hoàng Tông Nghĩa đành ra hiệu cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một lúc, ăn xong rồi tiếp tục xuất phát.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom