• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (3 Viewers)

  • Chương 268 - Chương 268

Chương 268 CHẢY MÁU KHÔNG NGỪNG

Nhưng khi bọn họ vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi thì đột nhiên một thành viên trong đội tên Phàn Kim Tiếu kêu lên “Ui da”.



Hoàng Tông Nghĩa hỏi ngay: “Tiểu Phàn? Cậu sao thế?”



Phàn Kim Tiếu vừa xuýt xoa vừa nói: “Không sao không sao, chỉ không cẩn thận gạt tay vào tảng đá vỡ thôi.”



Nguyên Viện của đội y tế lập tức cầm túi cấp cứu đến khử trùng cho anh ta, Phàn Kim Tiếu còn ra vẻ không sao: “Không cần đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi, cũng không chảy máu mà...”



Nguyên Viện nghiêm túc nói với anh ta: “Cẩn thận vẫn hơn, môi trường ở đây khắc nghiệt, khử trùng sẽ an toàn hơn.”



Phàn Kim Tiếu thấy Nguyên Viện có ý tốt nên cũng không từ chối nữa, để cô ấy khử trùng vết thương trên tay, có điều khi Nguyên Viện định dán băng dán ngăn vi khuẩn thì anh ta lại từ chối.



Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn, bọn họ tiếp tục đi về phía sâu trong hang động, bởi vì cho đến giờ vẫn chưa xuất hiện lối rẽ nào cho nên nhóm đầu tiên mất tích chỉ có một đường này để đi.



Suy nghĩ của Viên Mục Dã vẫn dừng lại ở con sông ngầm kia, không hề chú ý đến hoàn cảnh xung quanh đang từ từ biến đổi... Đến tận khi cậu lại bị mùi máu tươi thu hút mới phát hiện họ đã đi vào trong một khoảng động càng rộng rãi hơn.



“Dừng lại đã!” Viên Mục Dã hét lên với mấy người đằng trước.



Mọi người đều quay lại nhìn cậu, Viên Mục Dã cầm chiếc đèn pin chiếu xuống mặt đất bên cạnh, hóa ra bên dưới chân họ đầy những giọt máu tung tóe...



Viên Mục Dã lần theo vết máu trên mặt đất về phía trước, đến hết vệt máu là bàn tay bị thương của Phàn Kim Tiếu, bấy giờ mới phát hiện suốt dọc đường đi vết thương trên bàn tay anh ta vẫn luôn chảy máu.



Phàn Kim Tiếu nhìn thấy tay mình chảy máu cũng ngạc nhiên, bởi vì anh ta không hề phát hiện ra vết thương nhỏ này đang chảy máu!



Viên Mục Dã cầm tay Phàn Kim Tiếu nhìn kĩ, thấy vết thương đó chỉ là một vết thương rất nhỏ nhìn rất bình thường, nhưng hiện giờ phần xung quanh vết thương dường như hơi đen lại, mạch máu dưới da nhìn thấy càng rõ hơn.



Viên Mục Dã lập tức cầm lấy gạc cầm máu trên tay Nguyên Viện, dùng lực ấn vào vết thương rồi nói: “Ấn như thế này có đau không?”

Phàn Kim Tiếu ngơ ngác lắc đầu: “Không đau...”



Viên Mục Dã tăng thêm lực tay, sau đó chau mày hỏi: “Không đau hay không có cảm giác?”



Phàn Kim Tiếu cũng bị sắc mặt của Viên Mục Dã dọa, cảm nhận kĩ mới nói: “Dường như là... không có cảm giác!”



Lúc này Đoàn Phong cũng đi tới, anh ta nhìn vết thương trên tay Phàn Kim Tiếu, vẻ mặt nghiêm lại, nói: “Chuyện gì thế này?”



Viên Mục Dã lắc đầu: “Không rõ, có điều nhất định là nhiễm phải loại vi khuẩn vào đó, cái hang này đã hình thành mấy vạn năm rồi, ai biết được có tồn tại loại vi khuẩn cổ đại nào không...”



Trong lúc hai người nói chuyện, tấm gạc Viên Mục Dã vẫn ấn lên vết thương trên tay Phàn Kim Tiếu đã bị thấm đẫm máu, máu không hề có dấu hiệu ngừng lại.



Viên Mục Dã nghiêm túc nói: “Không ổn rồi, phải lập tức quay lại, nếu không cứ chảy máu thế này không hay đâu.”



Hoàng Tông Nghĩa không muốn quay lại, nhưng khi nhìn vết thương trên tay Phàn Kim Tiếu không ngừng chảy máu cũng chần chừ, anh ta bèn gọi Nguyên Viện đến hỏi: “Vết thương của cậu ta là sao vậy? Vết thương nhỏ như thế tại sao cứ không ngừng chảy máu vậy?”



Nguyên Viện cũng chưa gặp tình huống này bao giờ, sắc mặt cô ấy tái nhợt: “Tôi cũng không hiểu như thế nào, khi nãy lúc tôi xử lý vết thương cho anh ấy không thấy chảy máu mà.”



“Cô có mang thuốc theo không?” Hoàng Tông Nghĩa sốt ruột hỏi.



Nguyên Viện nhìn về phía Dương Tĩnh, thấy cô ấy lắc đầu thì đành nói: “Lúc đi chúng tôi không mang theo thuốc làm đông máu...”



Nguyên Viện quay lại nói với Hoàng Tông Nghĩa: “Nếu không cứ làm theo lời anh Viên, chúng ta quay lại đường cũ đưa Phàn Kim Tiếu ra ngoài trước, để anh ấy ở lại trong tình trạng thế này sẽ có nguy hiểm. Đừng thấy vết thương này nhỏ, nhưng nếu cứ chảy máu mà không cầm lại được... thời gian dài sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy.”



Cuối cùng Hoàng Tông Nghĩa không còn cách nào khác, đành đồng ý cả đoàn cùng quay về.



Trong lúc quay lại, Trương Đại Quân hiếu kỳ hỏi: “Một vết thương nhỏ như thế sao lại không ngừng chảy máu được chứ? Đâu phải gãy tay hay gãy chân đâu?”



Viên Mục Dã lắc đầu: “Ai biết được? Có điều nguyên nhân chảy máu chắc chắn là do vết thương trên tay Phàn Kim Tiếu đã bị một loại vi khuẩn nào đó xâm nhập! Cho nên sau này anh phải cẩn thận hơn, tuyệt đối không được để bị thương đấy.”



Vì tình huống khẩn cấp cho nên bọn họ đều không tự chủ mà bước nhanh hơn, muốn rời khỏi hang nhanh nhất có thể, cùng lúc đó, tình hình của Phàn Kim Tiếu dường như ngày càng nặng hơn!



Viên Mục Dã đi phía sau nhìn người phía trước không ngừng vứt xuống những miếng băng gạc thấm đẫm máu, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ rằng còn chưa đi ra ngoài Phàn Kim Tiếu đã chảy máu đến chết rồi...

Nhưng cứ đi mãi đi mãi, sắc mặt Đoàn Phong đột nhiên nghiêm túc nói với Viên Mục Dã: “Hình như có gì đó quái lạ.” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



“Sao thế?” Viên Mục Dã hỏi.



Đoàn Phong nhìn xung quanh và nói: “Với tốc độ của chúng ta hiện giờ... lẽ ra phải quay lại chỗ sông ngầm kia rồi chứ, nhưng cậu xem đến giờ xung quanh vẫn yên tĩnh, không hề nghe thấy tiếng nước chảy.”



Nghe anh ta nói như vậy, Viên Mục Dã mới cảm thấy đúng là có vấn đề, cậu nhớ rõ trước khi đến chỗ sông ngầm kia đã nghe thấy tiếng nước chảy rất lớn, nếu sông ngầm ở phía trước không xa thì không thể yên tĩnh như thế này được.



“Có phải chúng ta đi nhầm hướng không?” Viên Mục Dã hỏi



Đoàn Phong lắc đầu nói: “Hoàng Tông Nghĩa vẫn luôn dẫn đường ở phía trước, khả năng đi nhầm rất thấp. Hơn nữa, dọc đường chúng ta cũng không gặp ngã rẽ nào, sao có thể nhầm đường được?”



Hai người bọn họ đang nói chuyện thì thấy đằng trước náo loạn, hai người chạy đến mới thấy Phàn Kim Tiếu đã ngất xỉu. Xem ra anh ta đã bị chảy máu đến mức cực hạn, nếu không nghĩ ra cách, bọn họ chỉ có thể đưa ra ngoài một thi thể mà thôi.



Đoàn Phong thấy cứ tiếp tục như thế này không ổn, bèn bước lên hỏi Nguyên Viện: “Cô không tiến hành cầm máu cho anh ta à?”



Sắc mặt Nguyên Viện lo lắng, cô ấy nói: “Tôi thấy vết thương này không chảy máu ồ ạt cho nên...”



“Cho nên không dùng?” Đoàn Phong lạnh lùng chất vấn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom