• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (4 Viewers)

  • Chương 271 - Chương 271 TRÙNG HUYẾT

Chương 271 TRÙNG HUYẾT

Một lần nữa mọi người lại quay về chỗ xuất hiện đám nấm máu kia, đám nấm máu và côn trùng đã hoàn toàn biến mất, nhưng cùng lúc đó lại xuất hiện từng bãi chất lỏng màu xanh lam dày đặc xung quanh...



Trương Khai dùng vẻ mặt buồn nôn nói: “Cái đám màu xanh dính nhem nhép kia là thứ gì thế?”



Đoàn Phong rút dao quân dụng chọc vào trong đám chất nhầy kia lắc lắc thử: “Đây là máu của đám côn trùng nhiều chân khi nãy...”



Trương Khai giật mình: “Không phải đám côn trùng đó ăn nấm xong bị nổ tung đấy chứ?”



Viên Mục Dã lắc đầu: “Sao có thể, bọn chúng bị thứ gì đó ăn...”



“May mà chúng ta chạy nhanh...” Hoắc Nhiễm cảm thấy may mắn.



Đám người Hoàng Tông Nghĩa cũng bị tình cảnh trước mắt làm cho ngạc nhiên. Trong những hang động trước đây bọn họ từng thám hiểm, cũng không phải chưa từng gặp sinh vật quái dị nào, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ thấy hành vi kỳ lạ và số lượng lớn côn trùng nhiều chân như vậy.



Đám chất lỏng màu xanh lam kia kéo một đường dài, đúng như Viên Mục Dã đã đoán, tất cả những vết máu nhỏ xuống đều có nấm mọc lên, đương nhiên cũng thu hút đám côn trùng kia đến.



“Đám côn trùng này bị thứ gì ăn vậy?” Hoắc Nhiễm thì thầm hỏi Viên Mục Dã.



Viên Mục Dã lắc đầu: “Ai biết được? Có điều có thể khẳng định thực lực của hai bên cách xa nhau, thứ có thể ăn đám côn trùng này thì nhất định phải mạnh hơn chúng nhiều...”



Hoắc Nhiễm không khỏi rùng mình. Nói thật, từ lúc đám côn trùng bắt đầu bò ra đã khiến thần kinh của cậu ta bị kích thích mạnh, nếu như còn có loại sinh vật nào buồn nôn hơn đám côn trùng nhiều chân kia... thì có lẽ khi cậu ta đi ra ngoài đã biến thành “Bách độc bất xâm” rồi.



Sau khi mọi người xác nhận con đường hoàn toàn không còn đám côn trùng nhiều chân kia nữa, bọn họ mới tiếp tục đi về hướng họ đã đến, mà những chất lỏng màu xanh lam kia cũng dần biến mất theo hướng đó.



Viên Mục Dã nhìn xung quanh, xác định họ đã quay lại chỗ ban đầu quyết định quay lại, cậu nghiêm giọng: “Tôi thực sự không thấy nơi này có ngã rẽ nào để chúng ta đi nhầm đường cả...”

Sắc mặt Hoàng Tông Nghĩa rất khó coi: “Dù không phải lệch hướng ở đây, thì chắc chắn cũng không phải trên con đường kia, bởi vì suốt con đường đều có đám nhầy màu xanh lam kia, điều này chứng tỏ đó chính là con đường chúng ta đã đi qua, nếu không thì sao có cây nấm máu được?”



Viên Mục Dã nghe Hoàng Tông Nghĩa nhắc đến cây nấm máu, lập tức chìm trong suy tư. Theo lý thuyết sau khi Phàn Kim Tiếu qua sông thì bị thương, cho nên không lâu sau đó anh ta đã bị chảy máu.



Đáng tiếc trên đường quay về bọn họ không để ý vết máu trên đất, nếu không bọn họ đã dễ dàng tìm được sông ngầm lúc trước. Nhưng hiện giờ mọi chuyện đã muộn, vết máu đã biến thành cây nấm, những cây nấm máu kia đã bị đám côn trùng nhiều chân ăn sạch.



Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã trầm mặc không nói gì, thì hỏi cậu nghĩ gì thế? Viên Mục Dã nêu ra suy nghĩ của mình với Đoàn Phong. Đoàn Phong hỏi: “Vậy có thể nói, sau khi Phàn Kim Tiếu bị chảy máu chúng ta bắt đầu đi sai hướng?”

Vietwriter.vn

Viên Mục Dã lắc đầu: “Không nhất định, bởi vì trong quá trình chúng ta đi sâu vào trong, vết thương của Phàn Kim Tiếu vẫn còn rớm máu, Nguyên Viện còn ném một đống băng gạc, cứ như vậy chúng ta không thể biết chính xác đường nào đúng, đường nào sai, tách ra ở chỗ nào.”



Hoàng Tông Nghĩa đứng bên cạnh nghe một lúc, bỗng nói chen vào: “Cho nên ý của cậu là, vấn đề nằm trên đoạn đường đó?”



Viên Mục Dã quay lại nhìn anh ta, gật đầu nói: “Đúng, nhất định là có thứ gì đó đã che tầm mắt của chúng ta khiến chúng ta đi nhầm đường...”



Hoàng Tông Nghĩa nóng nảy: “Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta mau tranh thủ thời gian quay lại đường cũ đi, nhân lúc đám chất lỏng màu xanh buồn nôn kia còn chưa biến mất, thử tìm kiếm cẩn thận ở trên đoạn đường đó xem sao!”



Viên Mục Dã nhìn về phía Phàn Kim Tiếu sắc mặt đã tái nhợt: “Tôi sợ anh Phàn không chịu đựng nổi!”



Hoàng Tông Nghĩa bất đắc dĩ nói: “Không chịu được cũng phải chịu, nếu không cứ tiếp tục thế này cũng chỉ có đường chết!” Sau đó anh ta lấy bình nước của mình xuống cho Phàn Kim Tiếu uống mấy ngụm: “Kim Tiếu, cậu phải cắn răng kiên trì, bây giờ chúng tôi quay về cũng là vì cậu, cậu nhất định phải khiến quyết định này của chúng tôi có giá trị!”



Phàn Kim Tiếu gật đầu nhẹ, anh ta muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì, Viên Mục Dã nhận ra bây giờ đầu óc anh ta đã không còn minh mẫn nữa.



Lúc này Đoàn Phong nhìn đồng hồ nói: “Bả vai Tiểu Phàn không thể giữ mãi như thế được, nhất định phải thả lỏng để máu lưu thông, nếu không để lâu cánh tay đó sẽ bị hoại tử.”



Anh ta nói xong định tháo dây nịt máu dưới nách Phàn Kim Tiếu thì Viên Mục Dã vội vàng nói: “Trước hết cứ để thế đã... Trên người mọi người có ai mang theo túi nhựa không? Tôi sợ bây giờ thả lỏng nút cầm máu thì máu sẽ chảy ra.”



Nguyên Viện đi đến nói: “Tôi có túi kín và băng gạc, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không để máu rơi xuống đất đâu!”



Sau đó Đoàn Phong giúp Phàn Tiểu Kim tháo dây cầm máu, Nguyên Viện phụ trách xử lý vết thương khi máu chảy ra... theo lý thuyết sau khi dùng dây bó chặt cánh tay để cầm máu hơn hai tiếng đồng hồ như vậy thì vết thương nhỏ đó sớm đã phải ngừng chảy máu rồi.



Nhưng trong nháy mắt Đoàn Phong tháo dây thắt ra vết thương trên tay Phàn Kim Tiếu như một đầu ống được mở ra, một dòng máu phụt mạnh ra ngoài dọa Nguyên Viện lập tức cho cả bàn tay anh ta vào trong túi đựng máu.

Mọi người nhìn thấy tình cảnh này lập tức hiểu ra máu này không thể cầm lại được, muốn Phàn Kim Tiếu sống, nhất định phải đưa anh ta ra khỏi đây trước khi chảy hết máu...



Sau một lúc để máu lưu thông, Đoàn Phong lại bó chặt cánh tay lại để cầm máu, vết thương trên tay Phàn Kim Tiếu mới dần dần ngừng chảy máu, cho dù thời gian chưa đến một phút nhưng túi đựng máu đã chứa được mấy chục ml máu của anh ta.



Sau khi xử lý xong vết thương của Phàn Kim Tiếu, đoàn người lại tiếp tục hành trình. Lần này bọn họ đi ngược lại theo vết bãi nhầy màu xanh lam trên đất, hy vọng con đường này sẽ dẫn đến chỗ sông ngầm.



Lần này họ quan sát hết sức cẩn thận, nhưng tiếc rằng đến khi họ đi đến một đoạn khác trên con đường này vẫn không phát hiện ra lối rẽ hay cửa hang có thể khiến họ lệch phương hướng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom