• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (5 Viewers)

  • Chương 272 - Chương 272 BƯỚM NHAM THẠCH

Chương 272 BƯỚM NHAM THẠCH

Viên Mục Dã thấy Phàn Kim Tiếu không thể cứ đi tiếp thế này được, nên đã bàn bạc với Hoàng Tông Nghĩa xem có nên để một số người ở lại để chăm sóc Tiểu Phàn, những người còn lại tiếp tục tìm đường ra, bởi vì nếu tiếp tục chịu giày vò như thế sợ là Phàn Kim Tiếu không chống đỡ được.



Hoàng Tông Nghĩa suy tư rồi nói: “Vậy thì đội của cậu và ba người nhóm Trần Huy ở lại, chúng tôi ra ngoài tìm đường, tìm được sẽ quay lại đón mọi người.”



Viên Mục Dã còn chưa lên tiếng thì Đoàn Phong đã trầm giọng, bảo: “Tôi không đồng ý cách sắp xếp này, anh đưa tất cả những người giàu kinh nghiệm trong đội mình đi, nếu như có bất kỳ chuyện gì phát sinh... hoặc đội các anh gặp chuyện ngoài ý muốn thì những người ở lại đây không phải đang chờ chết sao?”



Mặc dù cách nói của Đoàn Phong hơi gay gắt nhưng đã nói đúng vào trọng tâm vấn đề. Trần Huy cũng phản đối: “Đội trưởng Hoàng, anh làm thế đúng là không thỏa đáng, anh không thể cứ thế ném Tiểu Phàn cho chúng tôi được!”



Có lẽ lúc đầu Hoàng Tông Nghĩa cũng không cân nhắc đến chuyện đó, anh ta chỉ muốn nhanh chóng tìm đường ra, cho nên muốn đưa tất cả những người có kinh nghiệm cùng đi! Nhưng bây giờ ngoại trừ thành viên trong đội của anh ta thì những người khác đều phản đối, anh ta đành phải thay đổi phương án, nói với người của số 54: “Là tôi cân nhắc chưa chu toàn, thế này đi, Trương Bác, Định Minh Phi, Thang Gia Trình và cả Cao Phong ở lại, còn lại mấy người các cậu đi theo tôi...”



Hoàng Tông Nghĩa để lại bốn người trong đội của mình, đương nhiên số 54 cũng đưa ra bốn người để bổ sung quân số, thế là Viên Mục Dã, Đoàn Phong, Trương Khai và Đại Quân đi theo nhóm Hoàng Tông Nghĩa tìm đường quay ra.



Con đường này bọn họ đã đi đi lại lại nhiều lần, nhưng khi đi ra lần trước lại không phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu. Trong lòng Viên Mục Dã hiểu rõ, nếu như vẫn không thể tìm ra điều gì, sợ rằng tâm lý của những người này sẽ xuất hiện vấn đề nghiêm trọng.



Lần này bọn họ không đi lướt qua như lần trước, mà tản ra tìm kiếm thật kỹ càng, dùng đèn pin trong tay tỉ mẩn soi từng centimet trên vách động, chỉ thiếu nước dán mặt lên đó mà thôi.



Nhưng bọn họ đi hết từ chỗ này sang chỗ khác vẫn không thu được kết quả gì, ngay cả Viên Mục Dã cũng nghi ngờ có thể nào phán đoán trước đó của mình đã sai lầm...

Nhưng đến khi bọn họ đều định từ bỏ chuẩn bị quay về tập hợp với những người kia thì Viên Mục Dã đột nhiên ngửi thấy mùi máu tươi trên một vách hang trông rất bình thường.



Viên Mục Dã dừng bước rồi từ từ đi về chỗ vách hang kia. Chỗ này Hoàng Tông Nghĩa đã từng xem qua không hề phát hiện ra điều gì, nhưng Viên Mục Dã có thể ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt.



Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã không đi về phía bọn họ thì quay lại hỏi: “Có vấn đề gì à?”



Viên Mục Dã nặng nề nói: “Tôi ngửi thấy mùi máu tươi ở đây...”



Đoàn Phong quay đầu gọi Đại Quân: “Đại Quân, anh qua đây một chút, Viên nói chỗ này có mùi máu!”



Đại Quân vội vàng chạy sang, nhưng vì thân hình to lớn nên khi chạy sang sẽ tạo ra luồng gió... Không ngờ đúng lúc anh ta đến gần vách đá thì Đoàn Phong và Viên Mục Dã đều nhìn thấy trên lớp vách đá này có sự chuyển động kỳ lạ như gợn sóng.



Đoàn Phong nhanh tay nhanh mắt kéo Đại Quân lại, sau đó cùng với Viên Mục Dã từ từ lùi lại về sau mấy bước. Đại Quân thấy thế thì nhăn nhó: “Sao thế? Không phải muốn tôi ngửi xem có mùi máu hay không à?”



Đoàn Phong không rảnh giải thích với Đại Quân, anh ta cúi người tìm kiếm trên mặt đất, sau đó nhặt một cục đá nhỏ lên ném về phía vách đá kia... Nhưng lúc hòn đá lẽ ra phải đập vào vách hang thì trong nháy mắt đó cả vách hang kia biến thành một đàn bướm bay lên phần phật. Cùng lúc đó, một đường đi trong hang xuất hiện thẳng trước mặt họ.



Những con bướm này khi giang thẳng cánh có kích thước bằng bàn tay của người trưởng thành, trên cánh của chúng có hoa văn giống như vách đá, bọn chúng kết thành một đàn che kín cửa hang, khiến chúng nhìn không khác gì một vách hang.



Nhưng con bướm này thậm chí còn có năng lực cách âm, khi đường đi trong hang xuất hiện, Viên Mục Dã còn nghe được cả tiếng nước chảy vang lên ở chỗ xa... Sau khi đám bướm bay lên rất nhiều bụi phấn rơi xuống người bọn họ.



Nghe thấy tiếng động, nhóm Hoàng Tông Nghĩa quay lại đúng lúc nhìn thấy một đàn bướm bay đi, cũng bị chúng phủ một lớp phấn lên người. Đáng sợ hơn là, sau khi đám bướm này bay đi thì lần lượt kéo theo nhau ngụy trang thành vách đá bướm khác và những lỗ lớn, lỗ nhỏ xuất hiện trước mặt mọi người.



Cuối cùng mọi người cũng biết được nguyên nhân vì sao họ lạc đường, hóa ra là do đám bướm lớn này tác quái. Điều khiến họ còn khiếp sợ hơn là trên đường bọn họ đi vào hang không phải luôn đi thẳng không có chỗ rẽ, mà là rất nhiều chỗ rẽ nhỏ đã bị đám bướm này che mất.



Sau khi đám phấn trong không khí tản đi hết, Viên Mục Dã tiếp tục theo mùi máu đi về chỗ sâu hơn, nhóm Hoàng Tông Nghĩa cũng che miệng đuổi theo.



“Đây là loại bướm gì vậy?” Hoàng Tông Nghĩa sợ hãi hỏi Đoàn Phong. Dù sao trong mắt bọn họ, người của số 54 đang đứng đây với thân phận là chuyên gia sinh thái.



Đoàn Phong lắc đầu bịa chuyện: “Chưa từng thấy, có lẽ là một loài mới!”



“Những bột phấn này có độc không?” Hoàng Tông Nghĩa tiếp tục hỏi.

Đại Quân không nhịn được nói: “Đã nói là loài mới thì ai biết nó có độc hay không!”

Vietwriter.vn

Viên Mục Dã không có thời gian để ý đến bọn họ, cậu cắm đầu đi về phía mùi máu tươi đang ngày càng nồng nặc, đến khi đến gần dòng suối khá rộng thì bị cảnh tượng trước mắt dọa ngơ ngẩn.



Ngay bên cạnh dòng suối mọc đầy những cây nấm máu đỏ tươi, thậm chí có cây cao đến mười mấy centimet. Nhưng chỉ cần Viên Mục Dã quan sát kĩ là có thể phát hiện ra bên dưới những cây nấm này có mấy người đang nằm đó...



Viên Mục Dã dán chặt người lên vách động, cố gắng không chạm vào những cây nấm kia từng chút từng chút di chuyển đến bờ suối... Khi cậu nhìn thấy thứ bên trong dòng suối, thì lập tức hiểu được chỗ máu trôi theo dòng nước ngầm từ đâu mà có.



Lúc này, có mấy thi thể mặc quần áo đồng phục bảo hộ đang yên lặng chìm trong nước, từ đôi mắt trợn ngược của họ không khó để nhận ra trước khi chết bọn họ đã phải trải qua sự đau đớn đến mức nào.



Đoàn Phong cũng đi đến bên người Viên Mục Dã, nhìn mấy thi thể trong nước, anh ta nói: “Trong nước có bốn người, dưới đám nấm có ba người, vừa đủ số lượng!”



Sau đó đám người Hoàng Tông Nghĩa mới chạy đến, nhìn thấy những cây nấm máu mọc ra từ thi thể kia mặt ai cũng tái nhợt, dường như nhìn thấy kết cục của thi thể chính mình vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom