• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (2 Viewers)

  • Chương 308 - Chương 308 VÀO TRONG CÔNG VIÊN

Chương 308 VÀO TRONG CÔNG VIÊN

Mấy người Viên Mục Dã đi xe buýt đến cổng công viên thì thấy chiếc xe buýt du lịch lúc nãy đang đỗ tại cổng… Có vẻ như đám du khách này đang tranh cãi với nhân viên canh cổng.



Sau khi xe của nhóm Viên Mục Dã dừng lại, bọn họ được nhân viên công tác chuẩn bị dẫn vào trong công viên, không ngờ một người đàn ông trong đám du khách bất ngờ nhìn về phía nhóm Viên Mục Dã rồi hô to: “Anh bạn, các anh là người Trung Quốc à? Sao các anh có thể vào trong vậy?”



Người của số 54 đương nhiên không thể đi ra đó giải thích đây là công việc của mình, thế nên họ chỉ nhìn những người kia một chút rồi nhanh chân bước vào trong cổng…



Vậy mà người đàn ông kia nhìn thấy vậy thì lập tức hô to: “Mọi người mau nhìn kìa! Những người đó tiến vào rồi! Chắc chắn đó là đoàn của lũ đại gia, nếu không tại sao không cho chúng ta vào mà lại cho bọn họ vào?”



Những du khách khác nghe vậy cũng nhao nhao lên kêu không công bằng, có người còn lấy điện thoại ra rồi kêu gào phải cho tất cả mọi người biết loại hành vi không công bằng này! Lúc đó Viên Mục Dã đã đi vào, nhưng khi cậu nghe thấy những lời nói quá chói tai của đám người này thì lại quay trở lại.



Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã quay lại thì đành phải đi theo. Đối phương thấy mấy người Viên Mục Dã đã đi rồi mà còn quay lại thì tưởng những hành động của họ có tác dụng, thế là lại càng gào to hơn…



Viên Mục Dã đi đến bên cạnh người đàn ông đầu tiên lên tiếng, cậu hạ thấp giọng xuống: “Nhắc nhở hữu nghị một chút, mỗi câu nói và hành động của mấy người ở chỗ này đều thể hiện tố chất của người Trung Quốc, người nước ngoài sẽ chẳng để ý anh có phải một viên cứt chuột hay không đâu?”



Người đàn ông nghe thế lập tức biến sắc, sau đó tức giận hỏi: “Mày được bao nhiêu tuổi rồi? Chạy đến đây để dạy đời tao à? Tất cả đều là người Trung Quốc, dựa vào đâu mà mày được vào còn bọn tao thì không?”



Viên Mục Dã lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi cũng không quá già, nhưng tôi biết chỗ nào cũng có luật riêng của nó, chúng tôi có thể vào vì là nhân viên sửa chữa của công viên, bọn tôi đến đây để làm việc! Anh mới nhìn thoáng qua mà đã ăn không nói có, cắt câu lấy nghĩa, ăn nói lung tung chửi bới người khác…” Viên Mục Dã nói đến đây bèn thở dài: “Nếu không phải nể tất cả đều là người Trung Quốc, tôi thật sự chẳng thèm để ý đến các người đâu, thật quá mất mặt!”

Người đàn ông đó khinh thường nói: “Có gì hơn người chứ, nếu mấy người đến làm việc thì nói với bọn họ một chút để cho chúng tôi vào đi, mỗi người năm trăm được chứ?”



Viên Mục Dã nghe xong bèn xoay người rời đi, cậu cũng lười cãi nhau với gã. Người đàn ông đó thấy Viên Mục Dã muốn đi thì định đuổi theo giữ lại, nhưng gã bị Đoàn Phong ngăn cản: “Nhắc khéo cho mà biết, đừng để mâu thuẫn trầm trọng hơn, pháp luật của quốc gia này không nể nang người nước ngoài đâu, cậu chưa chắc đã có thể gánh chịu được hậu quả… Cần gì phải thế chứ chú em? Hơn nữa, chỗ vui chơi của đất nước này đâu phải chỉ có mỗi nơi đây, cậu còn lo mình không tiêu được hết tiền trong túi à?”



Có mấy nữ du khách lúc này cũng đi tới kéo người đàn ông lại và nói: “Được rồi được rồi, chúng ta chụp mấy tấm ảnh rồi đi thôi, chỉ là chơi nên đừng gây chuyện!”



Đoàn Phong thấy vậy khẽ hừ một tiếng, sau đó xoay người đuổi kịp Viên Mục Dã, anh ta hỏi: “Cậu hay thật, giải thích nhiều với bọn họ làm gì?”



Viên Mục Dã thở dài đáp: “Tôi không muốn bọn họ khiến người Trung Quốc phải xấu hổ!”



Đoàn Phong cười: “Được rồi, đừng cả ngày yêu nước thương dân như vậy, đừng quên là chúng ta có việc cần làm đấy!”



Khi nhân viên công tác đưa bọn họ đến cửa kiểm tra thứ hai thì nói với giọng xin lỗi: “Thật ngại quá, chúng tôi chỉ được phép đưa mọi người đến chỗ này, đây là một tấm bản đồ công viên, trên đó ghi rõ vị trí từng khu vực và công năng. Buổi tối mọi người nghỉ tại khách sạn trong công viên, có sáu chiếc thẻ phòng trên quầy lễ tân, tất cả tiện nghi đều đầy đủ. Nếu có gì không hiểu có thể dùng điện thoại của khách sạn để gọi cho chúng tôi, trên bản đồ cũng có vị trí điện thoại. Còn về chuyện ăn uống mấy ngày này… Mọi người có thể đến thẳng phòng ăn của khách sạn, chỗ đó có một số hộp đồ ăn nhanh, chỉ cần dùng lò vi sóng quay nóng lại là được.”



Đoàn Phong nhận lấy chiếc bản đồ trong tay đối phương, sau khi nói cảm ơn thì dẫn mọi người đi vào… Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Đại Quân nghe thấy hai ngày này chỉ được ăn mấy hộp thức ăn nhanh thì không nhịn được mà phàn nàn: “Cứ tưởng được ăn tiệc, vậy mà vẫn là đồ hộp!”



Trương Khai cười nói: “Không sao, đợi chúng ta giải quyết xong vấn đề ở chỗ này, phải bảo lão Lâm đòi vài tấm vé trọn gói từ chỗ tổng giám đốc để chơi thêm hai ngày, bảo đảm anh ăn no luôn!”



Đại Quân nghe vậy bèn hừ một tiếng: “Nói thì dễ, đến lúc đó mà không có vé trọn gói thì cậu bỏ tiền ra mua nhé?”



Trương Khai chẳng thèm quan tâm: “Mua thì mua… Chỉ là mấy tấm vé trọn gói của công viên trò chơi thôi mà?”



Hoắc Nhiễm cười xấu xa: “Mọi người đều nghe thấy cả nhé, đến lúc đó Trương Khai có muốn giở trò cũng không được!”



Trương Khai hơi buồn cười hỏi: “Chỉ là vài tấm vé vào cửa thôi mà? Tôi đâu cần làm thế chứ? Còn giở trò…”



Tằng Nam Nam cầm điện thoại đi đến và nói: “Tôi đã điều tra rồi, vé trọn gói cho toàn bộ trò chơi trong công viên kể cả khách sạn, thời gian hai ngày một đêm, tính ra nhân dân tệ vào khoảng hai nghìn một người.”

Trương Khai vừa nghe là mỗi người hai nghìn thì không mạnh miệng như lúc trước nữa, cậu ta vội quay đầu đếm số người, Đại Quân thấy vậy bèn cười mắng: “Xem cậu bị dọa đến mức nào kìa, chúng ta chỉ có sáu người vậy mà còn phải đếm nữa à?”



Trương Khai nghe xong nói với Đoàn Phong bằng giọng tiếc của: “Anh gạ lão Lâm một chút đi, để lão Lâm lấy cho chúng ta mấy tấm vé trọn gói, nếu không em phá sản mất!”



“Đồ keo kiệt, mới có mười hai nghìn mà đã kêu phá sản!” Hoắc Nhiễm chế giễu.



Đoàn Phong nhìn bản đồ rồi nói: “Đừng đùa nữa, phía trước là quảng trường của công viên trò chơi, chúng ta chụp một tấm ảnh ở chỗ đó đi, quay về còn có cái gửi cho bạn bè!”



Viên Mục Dã nhìn lướt qua đồng hồ: “Mọi người nhanh một chút, sau khi chụp ảnh thì đến khách sạn ăn cơm trưa trước, tính đến bây giờ thì chúng ta chỉ còn hai ngày rưỡi!”



Tất cả nghe xong lập tức bước nhanh hơn, ai cũng muốn tranh thủ đến quảng trường để chụp ảnh cả nhóm, nhưng Viên Mục Dã nhìn không khí bên trong công viên mà trong lòng lại có một cảm giác kỳ quái…



Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã vừa đi vừa nhìn xung quanh thì cười hỏi: “Sao thế? Chẳng lẽ đây cũng là lần đầu tiên cậu đến công viên trò chơi?”



Viên Mục Dã lắc đầu: “Không hẳn, nhưng tôi cá là anh không muốn biết lần đầu tiên tôi đến công viên trò chơi là để làm gì đâu?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom