Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 306 - Chương 306 NỢ MỘT MẠNG
Chương 306 NỢ MỘT MẠNG
Lúc công viên trò chơi mới mở cửa thì trò này khá hút khách, ngày nào cũng có du khách xếp hàng ở lối vào. Nhưng ai ngờ ngay sau khi xảy ra vụ gã hề, thì ngày nào cũng có du khách vào nhà ma bị dọa ngất rồi được khiêng ra ngoài, mặc dù sau đó họ đều tỉnh lại, nhưng họ cảm thấy cả người vô cùng khó chịu mà không thể diễn tả được.
Thật ra tất cả bác sĩ ma và y tá ma trong nhà ma đều do nhân viên đóng giả, hình thức của trò chơi là dùng các cảnh tượng kinh khủng cộng với hiệu ứng “giật mình” để dọa du khách.
Dưới tình huống bình thường thì loại trò chơi này rất khó để dọa du khách bị ngất, hơn nữa lối vào còn có bảng cảnh cáo để nhắc nhở những người yếu tim không nên thử trải nghiệm, vì thế nếu có thể dọa du khách ngất xỉu thì nhất định đã xảy ra chuyện bất thường nào đó.
Những nhân viên đóng vai ma quỷ trong nhà ma cũng nói là khi họ dọa du khách thì đối phương vẫn phản ứng như những người bình thường khác, mặc dù bị dọa sợ nhưng không bị ngất. Nhưng khi họ chuẩn bị đi ra thì không hiểu sao lại lăn ra ngất… Mà điều khiến mọi người thấy khó hiểu là những du khách bị ngất xỉu lại không nhớ lý do tại sao họ bị ngất.
Chuyện xảy ra ngẫu nhiên một hoặc hai lần thì có thể đè xuống được, nhưng khi liên tục xảy ra chuyện, bắt đầu có một số lời đồn không tốt xuất hiện… Lời đồn nói là lúc xây công viên đã xúc phạm đến thần núi lửa gần đấy, cho nên mới phải chịu sự nguyền rủa của thần linh.
Sau khi xem xong toàn bộ tài liệu, Hoắc Nhiễm hưng phấn hỏi: “Vậy có nghĩa là lúc đến đó chỉ có mỗi chúng ta trong công viên thôi hả?”
Đoàn Phong gật đầu: “Ừ, đến lúc đó sẽ mở cửa toàn bộ các trò chơi… Cậu và Tằng Nam Nam có thể trải nhiệm cảm giác làm super VIP.”
Ai ngờ lúc này Trương Khai lại cố tình dọa Hoắc Nhiễm: “Đến lúc đó còn có gã hề làm bạn nữa nhé…”
Hoắc Nhiễm lườm Trương Khai: “Biến sang một bên đi!”
Bởi vì thời gian cấp bách nên sáng sớm hôm sau họ sẽ đi máy bay đến thẳng nước R. Người ta chỉ ngừng kinh doanh một tuần, nếu đến lúc đó vẫn không giải quyết được vấn đề thì sợ là công viên trò chơi chỉ có thể đóng cửa.
Sau khi tan làm, Viên Mục Dã gọi điện cho Diệp Dĩ Nguy để hẹn anh ta cùng ăn cơm, cậu nói mình có thể lại phải rời nhà vài ngày. Diệp Dĩ Nguy nghe xong bèn bảo Viên Mục Dã chờ mình ở nhà, lúc nào anh ta xong việc sẽ mang đồ ăn đến.
Viên Mục Dã về nhà, Kim Bảo đã nghe được âm thanh nên chờ sẵn ở cửa, cậu nghĩ đến việc mình lại phải rời nhà vài ngày nên áy náy nói với nó: “Xin lỗi mày, tao lại phải đi…”
Kim Bảo nghe xong hơi nghiêng đầu, dường như nó không hiểu Viên Mục Dã nói gì, Kim Bảo chỉ liếm mép ra hiệu là nó rất đói… Viên Mục Dã thấy vậy thì cười bất đắc dĩ, cậu nói: “Được rồi, hôm nay cho mày một hộp thịt bò!”
Con cún Kim Bảo này rất mẫn cảm với từ “Hộp thịt”, nó lập tức lắc lắc cái đuôi và chạy đến trước tủ chứa đồ hộp và nhìn Viên Mục Dã đầy mong đợi… Nhưng đúng lúc này có tiếng mở cửa, Viên Mục Dã quay lại nhìn thì thấy Diệp Dĩ Nguy đang đẩy cửa bước vào.
Con hàng Kim Bảo vừa nhìn thấy Diệp Dĩ Nguy thì khá nhiệt tình, nó lập tức lắc đầu vẫy đuôi đi ra đón mà quên ngay Viên Mục Dã cùng với hộp thịt…
Viên Mục Dã đặt đồ ăn Diệp Dĩ Nguy mang đến lên bàn, chủ yếu là một số đồ để nhắm rượu. Chắc Diệp Dĩ Nguy dần đoán được khẩu vị của Viên Mục Dã, những món này toàn dùng tiết canh lợn và vịt để chế biến.
Lúc này Diệp Dĩ Nguy đang rửa cốc uống rượu trong bếp, còn Kim Bảo vừa sung sướng ăn xong hộp thịt bò, bây giờ thỏa mãn nằm cạnh ghế sofa xem tivi.
Viên Mục Dã nhìn cảnh tượng trước mặt mà cảm thấy mãn nguyện… Mặc dù bây giờ Viên Mục Dã chỉ có một mình, không thân không thích, nhưng ít nhất cũng có cái nhà, trong nhà còn có một con vật nuôi làm bạn, lúc cô đơn còn có người bạn thân ở bên cạnh, cuộc sống như vậy thật ra rất tốt.
Diệp Dĩ Nguy cầm cốc từ trong bếp ra và bảo: “Ngày mai cậu phải đi máy bay, chúng ta uống chút bia nhé!”
Viên Mục Dã trêu: “Thật ngại quá, đành để anh phải hạ trình để uống bia cùng tôi!”
Diệp Dĩ Nguy lắc đầu cười: “Trước đây đúng là tôi không quen uống bia, nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều…”
Viên Mục Dã cười rồi mở một chai bia, sau đó rót đầy hai cốc và bảo: “Thật ra mặc kệ là đỏ, trắng hay bia, chỉ cần người uống thích thì uống gì cũng không quan trọng.”
Diệp Dĩ Nguy nghe xong nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy cũng đâu thể uống rượu đế với bò bít tết được!” Vietwriter.vn
Viên Mục Dã nói: “Vậy thì sao? Chỉ cần vui thì uống gì chẳng được…”
“Đúng rồi, hành động lần này có nguy hiểm gì không?” Diệp Dĩ Nguy hỏi.
Viên Mục Dã lắc đầu: “Chắc không có vấn đề gì đâu, lần này chúng tôi đi đến công viên trò chơi vừa mở cửa năm ngoái ở nước R.”
Diệp Dĩ Nguy nói: “Trước đây tôi đã từng đi cùng bạn đại học qua nước Mỹ, lúc đó còn trẻ nên chơi sung lắm, nhưng nếu bây giờ mà muốn tôi đi… Chắc sẽ có rất nhiều trò tôi không chơi được nữa.”
Viên Mục Dã ăn một miếng dồi: “Từ trước đến giờ tôi chưa từng đến công viên trò chơi bao giờ, lúc mới đi làm thì từng theo thầy tới hiện trường, đó là một công viên trò chơi khá nổi tiếng trong nước.”
Diệp Dĩ Nguy ngẫm nghĩ: “Có phải là vụ khoang thuyền vũ trụ giả lập không?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Đúng, chính là sự cố lần đó, anh cũng biết à?”
“Tôi đã xem hồ sơ sau đó… 6 người chết, 7 bị thương, hiện trường khá thảm khốc.” Diệp Dĩ Nguy nói.
Viên Mục Dã thở dài: “Lại chẳng thế à? Nguyên nhân của sự cố chỉ là do thiếu kiểm tra tu sửa thiết bị, vậy mà lại chết quá nhiều người… Hơn nữa, những người gặp chuyện phần lớn đều là thanh niên. Tôi cũng vì sự cố đó mà không có hứng thú lắm đối với công viên trò chơi, chắc do bóng ma tâm lý.”
Diệp Dĩ Nguy cười: “Vẫn có hiện trường khiến cậu bị bóng ma tâm lý cơ à? Hiếm thật đấy.”
Viên Mục Dã uống một ngụm bia rồi nói tiếp: “Lúc đấy tôi vừa tốt nghiệp đại học, là một con thỏ trắng chưa từng va chạm xã hội được chưa!”
Diệp Dĩ Nguy nghe vậy bèn cười, sau đó bất ngờ chuyển đề tài: “Cậu có biết Lương Tĩnh đã nói gì với tôi trước khi đi không?”
Viên Mục Dã hỏi dò: “Chẳng lẽ không phải dặn anh giữ cẩn thận mẫu ADN của Hạt Đậu sao?”
“Cô ta nói với tôi lý do mà cậu giúp cô ta nhiều đến thế, chính là vì tôi nợ cô ta một mạng…” Giọng Diệp Dĩ Nguy nặng nề.
Lúc công viên trò chơi mới mở cửa thì trò này khá hút khách, ngày nào cũng có du khách xếp hàng ở lối vào. Nhưng ai ngờ ngay sau khi xảy ra vụ gã hề, thì ngày nào cũng có du khách vào nhà ma bị dọa ngất rồi được khiêng ra ngoài, mặc dù sau đó họ đều tỉnh lại, nhưng họ cảm thấy cả người vô cùng khó chịu mà không thể diễn tả được.
Thật ra tất cả bác sĩ ma và y tá ma trong nhà ma đều do nhân viên đóng giả, hình thức của trò chơi là dùng các cảnh tượng kinh khủng cộng với hiệu ứng “giật mình” để dọa du khách.
Dưới tình huống bình thường thì loại trò chơi này rất khó để dọa du khách bị ngất, hơn nữa lối vào còn có bảng cảnh cáo để nhắc nhở những người yếu tim không nên thử trải nghiệm, vì thế nếu có thể dọa du khách ngất xỉu thì nhất định đã xảy ra chuyện bất thường nào đó.
Những nhân viên đóng vai ma quỷ trong nhà ma cũng nói là khi họ dọa du khách thì đối phương vẫn phản ứng như những người bình thường khác, mặc dù bị dọa sợ nhưng không bị ngất. Nhưng khi họ chuẩn bị đi ra thì không hiểu sao lại lăn ra ngất… Mà điều khiến mọi người thấy khó hiểu là những du khách bị ngất xỉu lại không nhớ lý do tại sao họ bị ngất.
Chuyện xảy ra ngẫu nhiên một hoặc hai lần thì có thể đè xuống được, nhưng khi liên tục xảy ra chuyện, bắt đầu có một số lời đồn không tốt xuất hiện… Lời đồn nói là lúc xây công viên đã xúc phạm đến thần núi lửa gần đấy, cho nên mới phải chịu sự nguyền rủa của thần linh.
Sau khi xem xong toàn bộ tài liệu, Hoắc Nhiễm hưng phấn hỏi: “Vậy có nghĩa là lúc đến đó chỉ có mỗi chúng ta trong công viên thôi hả?”
Đoàn Phong gật đầu: “Ừ, đến lúc đó sẽ mở cửa toàn bộ các trò chơi… Cậu và Tằng Nam Nam có thể trải nhiệm cảm giác làm super VIP.”
Ai ngờ lúc này Trương Khai lại cố tình dọa Hoắc Nhiễm: “Đến lúc đó còn có gã hề làm bạn nữa nhé…”
Hoắc Nhiễm lườm Trương Khai: “Biến sang một bên đi!”
Bởi vì thời gian cấp bách nên sáng sớm hôm sau họ sẽ đi máy bay đến thẳng nước R. Người ta chỉ ngừng kinh doanh một tuần, nếu đến lúc đó vẫn không giải quyết được vấn đề thì sợ là công viên trò chơi chỉ có thể đóng cửa.
Sau khi tan làm, Viên Mục Dã gọi điện cho Diệp Dĩ Nguy để hẹn anh ta cùng ăn cơm, cậu nói mình có thể lại phải rời nhà vài ngày. Diệp Dĩ Nguy nghe xong bèn bảo Viên Mục Dã chờ mình ở nhà, lúc nào anh ta xong việc sẽ mang đồ ăn đến.
Viên Mục Dã về nhà, Kim Bảo đã nghe được âm thanh nên chờ sẵn ở cửa, cậu nghĩ đến việc mình lại phải rời nhà vài ngày nên áy náy nói với nó: “Xin lỗi mày, tao lại phải đi…”
Kim Bảo nghe xong hơi nghiêng đầu, dường như nó không hiểu Viên Mục Dã nói gì, Kim Bảo chỉ liếm mép ra hiệu là nó rất đói… Viên Mục Dã thấy vậy thì cười bất đắc dĩ, cậu nói: “Được rồi, hôm nay cho mày một hộp thịt bò!”
Con cún Kim Bảo này rất mẫn cảm với từ “Hộp thịt”, nó lập tức lắc lắc cái đuôi và chạy đến trước tủ chứa đồ hộp và nhìn Viên Mục Dã đầy mong đợi… Nhưng đúng lúc này có tiếng mở cửa, Viên Mục Dã quay lại nhìn thì thấy Diệp Dĩ Nguy đang đẩy cửa bước vào.
Con hàng Kim Bảo vừa nhìn thấy Diệp Dĩ Nguy thì khá nhiệt tình, nó lập tức lắc đầu vẫy đuôi đi ra đón mà quên ngay Viên Mục Dã cùng với hộp thịt…
Viên Mục Dã đặt đồ ăn Diệp Dĩ Nguy mang đến lên bàn, chủ yếu là một số đồ để nhắm rượu. Chắc Diệp Dĩ Nguy dần đoán được khẩu vị của Viên Mục Dã, những món này toàn dùng tiết canh lợn và vịt để chế biến.
Lúc này Diệp Dĩ Nguy đang rửa cốc uống rượu trong bếp, còn Kim Bảo vừa sung sướng ăn xong hộp thịt bò, bây giờ thỏa mãn nằm cạnh ghế sofa xem tivi.
Viên Mục Dã nhìn cảnh tượng trước mặt mà cảm thấy mãn nguyện… Mặc dù bây giờ Viên Mục Dã chỉ có một mình, không thân không thích, nhưng ít nhất cũng có cái nhà, trong nhà còn có một con vật nuôi làm bạn, lúc cô đơn còn có người bạn thân ở bên cạnh, cuộc sống như vậy thật ra rất tốt.
Diệp Dĩ Nguy cầm cốc từ trong bếp ra và bảo: “Ngày mai cậu phải đi máy bay, chúng ta uống chút bia nhé!”
Viên Mục Dã trêu: “Thật ngại quá, đành để anh phải hạ trình để uống bia cùng tôi!”
Diệp Dĩ Nguy lắc đầu cười: “Trước đây đúng là tôi không quen uống bia, nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều…”
Viên Mục Dã cười rồi mở một chai bia, sau đó rót đầy hai cốc và bảo: “Thật ra mặc kệ là đỏ, trắng hay bia, chỉ cần người uống thích thì uống gì cũng không quan trọng.”
Diệp Dĩ Nguy nghe xong nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy cũng đâu thể uống rượu đế với bò bít tết được!” Vietwriter.vn
Viên Mục Dã nói: “Vậy thì sao? Chỉ cần vui thì uống gì chẳng được…”
“Đúng rồi, hành động lần này có nguy hiểm gì không?” Diệp Dĩ Nguy hỏi.
Viên Mục Dã lắc đầu: “Chắc không có vấn đề gì đâu, lần này chúng tôi đi đến công viên trò chơi vừa mở cửa năm ngoái ở nước R.”
Diệp Dĩ Nguy nói: “Trước đây tôi đã từng đi cùng bạn đại học qua nước Mỹ, lúc đó còn trẻ nên chơi sung lắm, nhưng nếu bây giờ mà muốn tôi đi… Chắc sẽ có rất nhiều trò tôi không chơi được nữa.”
Viên Mục Dã ăn một miếng dồi: “Từ trước đến giờ tôi chưa từng đến công viên trò chơi bao giờ, lúc mới đi làm thì từng theo thầy tới hiện trường, đó là một công viên trò chơi khá nổi tiếng trong nước.”
Diệp Dĩ Nguy ngẫm nghĩ: “Có phải là vụ khoang thuyền vũ trụ giả lập không?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Đúng, chính là sự cố lần đó, anh cũng biết à?”
“Tôi đã xem hồ sơ sau đó… 6 người chết, 7 bị thương, hiện trường khá thảm khốc.” Diệp Dĩ Nguy nói.
Viên Mục Dã thở dài: “Lại chẳng thế à? Nguyên nhân của sự cố chỉ là do thiếu kiểm tra tu sửa thiết bị, vậy mà lại chết quá nhiều người… Hơn nữa, những người gặp chuyện phần lớn đều là thanh niên. Tôi cũng vì sự cố đó mà không có hứng thú lắm đối với công viên trò chơi, chắc do bóng ma tâm lý.”
Diệp Dĩ Nguy cười: “Vẫn có hiện trường khiến cậu bị bóng ma tâm lý cơ à? Hiếm thật đấy.”
Viên Mục Dã uống một ngụm bia rồi nói tiếp: “Lúc đấy tôi vừa tốt nghiệp đại học, là một con thỏ trắng chưa từng va chạm xã hội được chưa!”
Diệp Dĩ Nguy nghe vậy bèn cười, sau đó bất ngờ chuyển đề tài: “Cậu có biết Lương Tĩnh đã nói gì với tôi trước khi đi không?”
Viên Mục Dã hỏi dò: “Chẳng lẽ không phải dặn anh giữ cẩn thận mẫu ADN của Hạt Đậu sao?”
“Cô ta nói với tôi lý do mà cậu giúp cô ta nhiều đến thế, chính là vì tôi nợ cô ta một mạng…” Giọng Diệp Dĩ Nguy nặng nề.
Bình luận facebook