Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 313 - Chương 313 SƠN THẦN
Chương 313 SƠN THẦN
Trương Khai giật mình nói: “Sao hắn lại đi vào trong khách sạn rồi?”
Đoàn Phong bảo: “Vào thì biết...”
Sau đó người của số 54 đi theo tên hề vào trong sảnh khách sạn, nhưng tìm một vòng lại không thấy bóng dáng tên hề đâu.
“Bây giờ thì phiền phức to rồi, cả khách sạn này có đến mười mấy tầng, chúng ta đâu thể tìm từng tầng được?” Đại Quân cảm thấy đau đầu.
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không cần tìm, tên hề này dẫn chúng ta vào đây nhất định không phải là vì muốn chúng ta tìm hắn, nhất định là có nguyên nhân khác...”
Lúc này Tằng Nam Nam ngạc nhiên nói: “Mọi người mau nhìn xem, hoàn cảnh chỗ này có vẻ không giống với lúc trước!”
Mọi người vội vàng nhìn xung quanh, phát hiện trang trí trong khách sạn đúng là trở nên rất mới, tro bụi núi lửa cũng đã biến mất... Đoàn Phong còn tìm thấy sáu tấm thẻ phòng trên mặt quầy lễ tân mà nhân viên công viên đã chuẩn bị cho bọn họ!
“Có phải chúng ta đã quay về rồi không!” Giọng Hoắc Nhiễm hưng phấn.
Viên Mục Dã nhìn ngoài cửa: “Đi ra ngoài xem là biết!”
Đợi đến khi mọi người ra khỏi khách sạn lần nữa, thì khắp trời tro bụi núi lửa và viễn cảnh như tận thế kia đã biến mất, bọn họ lại quay về bên trong công viên trò chơi yên tĩnh không bóng người.
Có điều lúc này sắc trời đã tối, bốn phía sáng lên ánh đèn khiến cho công viên trò chơi mang một vẻ đẹp khác...
Sau khi xác định mình đã thực sự quay về hiện thực, mấy người Trương Khai lập tức cùng nhau reo hò, nhưng Viên Mục Dã và Đoàn Phong lại không lạc quan như vậy. Bởi vì cho dù lực lượng thần bí kia là gì thì người đó đều đang muốn cảnh báo cho mọi người rằng thiên tai sắp chuẩn bị giáng xuống.
Đoàn Phong không dám chậm trễ, vội vàng liên hệ với tiến sĩ Lâm ở trong nước, để anh ta liên hệ với công ty quản lý khu công viên trò chơi, bảo bọn họ tìm chuyên gia địa chất nhanh chóng xác định xem có phải núi Kilimanjaro sắp phun trào hay không?
Sau khi cúp điện thoại, Đoàn Phong ngẩng đầu nhìn núi Kilimanjaro ở phía xa xa: “Mong rằng mọi chuyện vẫn còn kịp...”
Trương Khai nghi ngờ nói: “Sao lại không kịp? Hiện giờ trong công viên không có du khách, chúng ta cũng chỉ cần đến nhà bác Tanigawa, đưa cả gia đình bác ấy và tất cả nhân viên gác cổng cùng rời khỏi đây là được rồi!”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Chuyện không đơn giản như vậy đâu, trong bán kính mấy trăm kilomet xung quang núi Kilimanjaro này không thể nào chỉ có một mình công viên trò chơi này. Lúc trên đường đến đây không phải chúng ta còn đi ngang qua hai thị trấn nhỏ sao? Chưa nói đến các hướng khác... Hiện giờ không ai có thể dự báo được quy mô của lần phun trào này lớn đến đâu, cho nên những thị trấn quanh đây nhất định phải được di dời đến khu vực an toàn mới được. Nhưng mọi người đừng quên, những cảnh báo này đã bắt đầu được một thời gian rồi, nói cách khác từ giờ trở đi núi Kilimanjaro có thể phun trào bất cứ lúc nào...”
Đại Quân hơi cuống lên: “Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Nhanh đi báo cho những người xung quanh đây để bọn họ nhanh chóng rời đi?”
Đoàn Phong nhìn đồng hồ, nói: “Đi ra ngoài trước đã... Nhưng mọi người không nên quá lạc quan, dù sao nơi này cũng không phải trong nước, người dân quanh đây sẽ không vì dăm ba câu của người ngoại quốc như chúng ta mà tin rằng núi Kilimanjaro chuẩn bị phun trào đâu.”
Sự thật chứng minh lo lắng của Đoàn Phong là đúng. Mấy người nhân viên gác cổng nghe bọn họ nói núi Kilimanjaro có thể chuẩn bị phun trào đều bật cười, cứ như nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời vậy...
Đại Quân thấy bọn họ không chịu tin thì tức giận nói: “Núi Kilimanjaro thực sự sắp phun vào đó, một loạt những chuyện kỳ lạ xảy ra trước đó đều là vì muốn cảnh báo cho mọi người trước, bây giờ mọi người nên lập tức đưa những người khác rời khỏi đây đi!”
Một người nhân viên nghe vậy cười bảo: “Mấy vị nhầm rồi, núi Kilimanjaro là một ngọn núi lửa đã ngừng hoạt động, có lẽ đến cuối thế kỷ này cũng không thể phun trào được! Mặc dù hôm nay là ngày cá tháng tư, nhưng trò đùa này cũng lớn quá rồi đấy!”
Bây giờ mấy người số năm tư mới nhớ ra hôm nay là ngày cá tháng tư, chẳng trách những người này không chịu tin mình!
Vietwriter.vn
Viên Mục Dã vẫn nghiêm túc nói: “Chúng tôi không đùa với mọi người! Đừng quên công ty của các vị mời chúng tôi đến làm gì! Vừa rồi chúng tôi cũng đã báo chuyện này cho công ty của các vị biết, họ nhất định sẽ tìm chuyên gia đến xác minh tình hình, nhưng bây giờ thời gian cấp bách, nếu như chờ chuyên gia đến sợ là sẽ làm chậm thời gian di tản.”
Mấy người kia nghe Viên Mục Dã nói như vậy đều không cười nữa, nhìn nhau vài lần như đang do dự có nên tin lời mấy người Viên Mục Dã nói không...
Viên Mục Dã được đà tiếp tục: “Mọi người có bảo hiểm không? A, có cũng vô dụng... Vì tai nạn do núi lửa phun trào sẽ không được công ty bảo hiểm bồi thường! Mọi người tự suy nghĩ cho kĩ, muốn tiếp tục ở lại đây hay đi theo chúng tôi!”
Cuối cùng Viên Mục Dã cũng thuyết phục được những nhân viên trông giữ, để bọn họ nghĩ cách thông báo đến các thành thị lân cận... Nhưng sau khi những nhân viên này gọi điện một hồi thì đều có sắc mặt không vui, vì hôm nay là ngày cá tháng tư cho nên không ai tin bọn họ cả.
Khi không còn đường nào thì Viên Mục Dã đột nhiên nghĩ đến một người, đó chính là người vẫn luôn bảo vệ núi Kilimanjaro, bác Tanigawa, có lẽ lời của bác ấy thì mọi người sẽ tin. Thế là cậu lập tức bảo nhân viên đưa bọn họ đến nhà gặp bác Tanigawa, sứ giả của thần.
Bởi vì lúc đó trời đã rất tối, cho nên khi mấy người họ đến được nhà bác Tanigawa thì vợ chồng hai bác đã đi ngủ rồi, bọn họ phải gõ cửa rất lâu mới vào được nhà để nói rõ ý định.
Khi bác Tanigawa nghe rằng núi Kilimanjaro sắp phun trào thì cũng rất ngạc nhiên, còn hỏi đi hỏi lại nơi phát ra và độ tin cậy của nguồn tin đó. Viên Mục Dã không còn cách nào khác, mặc cho bác Tanigawa có tin lời bọn họ hay không, cậu đành kể lại những chuyện họ đã trải qua trong công viên trò chơi cho bác ấy nghe...
Bác Tanigawa nghe xong sững người một lúc rồi lập tức đứng dậy đi vào trong phòng thờ Thần Minh và liên tục quỳ lạy, dường như muốn liên kết với các vị thần mà bác ấy thờ phụng.
Sau một hồi lâu, trán bác Tanigawa đổ đầy mồ hôi, mệt mỏi bảo người bạn già thu dọn đồ đạc quý giá, còn mình thì ôm theo tượng Thần Minh chuẩn bị đi theo nhóm Viên Mục Dã rời khỏi nơi này.
Trên xe, bác Tanigawa nói cho nhóm Viên Mục Dã biết, thật ra từ xa xưa nhiều thế hệ trong gia tộc bác ấy đã có năng lực liên thông với Sơn Thần của núi Kilimanjaro, nhưng gần trăm nay năng lực này càng ngày càng yếu, đến thế hệ của bác ấy đã hoàn toàn đứt đoạn, không cách nào liên hệ với các vị thần nữa.
Trương Khai giật mình nói: “Sao hắn lại đi vào trong khách sạn rồi?”
Đoàn Phong bảo: “Vào thì biết...”
Sau đó người của số 54 đi theo tên hề vào trong sảnh khách sạn, nhưng tìm một vòng lại không thấy bóng dáng tên hề đâu.
“Bây giờ thì phiền phức to rồi, cả khách sạn này có đến mười mấy tầng, chúng ta đâu thể tìm từng tầng được?” Đại Quân cảm thấy đau đầu.
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không cần tìm, tên hề này dẫn chúng ta vào đây nhất định không phải là vì muốn chúng ta tìm hắn, nhất định là có nguyên nhân khác...”
Lúc này Tằng Nam Nam ngạc nhiên nói: “Mọi người mau nhìn xem, hoàn cảnh chỗ này có vẻ không giống với lúc trước!”
Mọi người vội vàng nhìn xung quanh, phát hiện trang trí trong khách sạn đúng là trở nên rất mới, tro bụi núi lửa cũng đã biến mất... Đoàn Phong còn tìm thấy sáu tấm thẻ phòng trên mặt quầy lễ tân mà nhân viên công viên đã chuẩn bị cho bọn họ!
“Có phải chúng ta đã quay về rồi không!” Giọng Hoắc Nhiễm hưng phấn.
Viên Mục Dã nhìn ngoài cửa: “Đi ra ngoài xem là biết!”
Đợi đến khi mọi người ra khỏi khách sạn lần nữa, thì khắp trời tro bụi núi lửa và viễn cảnh như tận thế kia đã biến mất, bọn họ lại quay về bên trong công viên trò chơi yên tĩnh không bóng người.
Có điều lúc này sắc trời đã tối, bốn phía sáng lên ánh đèn khiến cho công viên trò chơi mang một vẻ đẹp khác...
Sau khi xác định mình đã thực sự quay về hiện thực, mấy người Trương Khai lập tức cùng nhau reo hò, nhưng Viên Mục Dã và Đoàn Phong lại không lạc quan như vậy. Bởi vì cho dù lực lượng thần bí kia là gì thì người đó đều đang muốn cảnh báo cho mọi người rằng thiên tai sắp chuẩn bị giáng xuống.
Đoàn Phong không dám chậm trễ, vội vàng liên hệ với tiến sĩ Lâm ở trong nước, để anh ta liên hệ với công ty quản lý khu công viên trò chơi, bảo bọn họ tìm chuyên gia địa chất nhanh chóng xác định xem có phải núi Kilimanjaro sắp phun trào hay không?
Sau khi cúp điện thoại, Đoàn Phong ngẩng đầu nhìn núi Kilimanjaro ở phía xa xa: “Mong rằng mọi chuyện vẫn còn kịp...”
Trương Khai nghi ngờ nói: “Sao lại không kịp? Hiện giờ trong công viên không có du khách, chúng ta cũng chỉ cần đến nhà bác Tanigawa, đưa cả gia đình bác ấy và tất cả nhân viên gác cổng cùng rời khỏi đây là được rồi!”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Chuyện không đơn giản như vậy đâu, trong bán kính mấy trăm kilomet xung quang núi Kilimanjaro này không thể nào chỉ có một mình công viên trò chơi này. Lúc trên đường đến đây không phải chúng ta còn đi ngang qua hai thị trấn nhỏ sao? Chưa nói đến các hướng khác... Hiện giờ không ai có thể dự báo được quy mô của lần phun trào này lớn đến đâu, cho nên những thị trấn quanh đây nhất định phải được di dời đến khu vực an toàn mới được. Nhưng mọi người đừng quên, những cảnh báo này đã bắt đầu được một thời gian rồi, nói cách khác từ giờ trở đi núi Kilimanjaro có thể phun trào bất cứ lúc nào...”
Đại Quân hơi cuống lên: “Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Nhanh đi báo cho những người xung quanh đây để bọn họ nhanh chóng rời đi?”
Đoàn Phong nhìn đồng hồ, nói: “Đi ra ngoài trước đã... Nhưng mọi người không nên quá lạc quan, dù sao nơi này cũng không phải trong nước, người dân quanh đây sẽ không vì dăm ba câu của người ngoại quốc như chúng ta mà tin rằng núi Kilimanjaro chuẩn bị phun trào đâu.”
Sự thật chứng minh lo lắng của Đoàn Phong là đúng. Mấy người nhân viên gác cổng nghe bọn họ nói núi Kilimanjaro có thể chuẩn bị phun trào đều bật cười, cứ như nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời vậy...
Đại Quân thấy bọn họ không chịu tin thì tức giận nói: “Núi Kilimanjaro thực sự sắp phun vào đó, một loạt những chuyện kỳ lạ xảy ra trước đó đều là vì muốn cảnh báo cho mọi người trước, bây giờ mọi người nên lập tức đưa những người khác rời khỏi đây đi!”
Một người nhân viên nghe vậy cười bảo: “Mấy vị nhầm rồi, núi Kilimanjaro là một ngọn núi lửa đã ngừng hoạt động, có lẽ đến cuối thế kỷ này cũng không thể phun trào được! Mặc dù hôm nay là ngày cá tháng tư, nhưng trò đùa này cũng lớn quá rồi đấy!”
Bây giờ mấy người số năm tư mới nhớ ra hôm nay là ngày cá tháng tư, chẳng trách những người này không chịu tin mình!
Vietwriter.vn
Viên Mục Dã vẫn nghiêm túc nói: “Chúng tôi không đùa với mọi người! Đừng quên công ty của các vị mời chúng tôi đến làm gì! Vừa rồi chúng tôi cũng đã báo chuyện này cho công ty của các vị biết, họ nhất định sẽ tìm chuyên gia đến xác minh tình hình, nhưng bây giờ thời gian cấp bách, nếu như chờ chuyên gia đến sợ là sẽ làm chậm thời gian di tản.”
Mấy người kia nghe Viên Mục Dã nói như vậy đều không cười nữa, nhìn nhau vài lần như đang do dự có nên tin lời mấy người Viên Mục Dã nói không...
Viên Mục Dã được đà tiếp tục: “Mọi người có bảo hiểm không? A, có cũng vô dụng... Vì tai nạn do núi lửa phun trào sẽ không được công ty bảo hiểm bồi thường! Mọi người tự suy nghĩ cho kĩ, muốn tiếp tục ở lại đây hay đi theo chúng tôi!”
Cuối cùng Viên Mục Dã cũng thuyết phục được những nhân viên trông giữ, để bọn họ nghĩ cách thông báo đến các thành thị lân cận... Nhưng sau khi những nhân viên này gọi điện một hồi thì đều có sắc mặt không vui, vì hôm nay là ngày cá tháng tư cho nên không ai tin bọn họ cả.
Khi không còn đường nào thì Viên Mục Dã đột nhiên nghĩ đến một người, đó chính là người vẫn luôn bảo vệ núi Kilimanjaro, bác Tanigawa, có lẽ lời của bác ấy thì mọi người sẽ tin. Thế là cậu lập tức bảo nhân viên đưa bọn họ đến nhà gặp bác Tanigawa, sứ giả của thần.
Bởi vì lúc đó trời đã rất tối, cho nên khi mấy người họ đến được nhà bác Tanigawa thì vợ chồng hai bác đã đi ngủ rồi, bọn họ phải gõ cửa rất lâu mới vào được nhà để nói rõ ý định.
Khi bác Tanigawa nghe rằng núi Kilimanjaro sắp phun trào thì cũng rất ngạc nhiên, còn hỏi đi hỏi lại nơi phát ra và độ tin cậy của nguồn tin đó. Viên Mục Dã không còn cách nào khác, mặc cho bác Tanigawa có tin lời bọn họ hay không, cậu đành kể lại những chuyện họ đã trải qua trong công viên trò chơi cho bác ấy nghe...
Bác Tanigawa nghe xong sững người một lúc rồi lập tức đứng dậy đi vào trong phòng thờ Thần Minh và liên tục quỳ lạy, dường như muốn liên kết với các vị thần mà bác ấy thờ phụng.
Sau một hồi lâu, trán bác Tanigawa đổ đầy mồ hôi, mệt mỏi bảo người bạn già thu dọn đồ đạc quý giá, còn mình thì ôm theo tượng Thần Minh chuẩn bị đi theo nhóm Viên Mục Dã rời khỏi nơi này.
Trên xe, bác Tanigawa nói cho nhóm Viên Mục Dã biết, thật ra từ xa xưa nhiều thế hệ trong gia tộc bác ấy đã có năng lực liên thông với Sơn Thần của núi Kilimanjaro, nhưng gần trăm nay năng lực này càng ngày càng yếu, đến thế hệ của bác ấy đã hoàn toàn đứt đoạn, không cách nào liên hệ với các vị thần nữa.
Bình luận facebook