Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 315 - Chương 315 MẤT TRỘM
Chương 315 MẤT TRỘM
“Vậy chúng ta thì sao? Vì sao dự cảnh mà Thú nuốt mộng mang đến cho chúng ta lại rõ ràng như vậy?” Viên Mục Dã không thể giải thích được.
Đoàn Phong nghĩ một lúc rồi nặng nề nói: “Hẳn là nó đã dùng hết tất cả năng lượng mới có thể làm được như vậy, điều đó dẫn đến việc bức tượng Thú nuốt mộng bị vỡ...”
Viên Mục Dã nghe xong cũng thấy thương cảm: “Chẳng trách bác Tanigawa lại đau lòng đến như thế.”
“Đúng vậy, vị Thần Minh được gia tộc đời đời kiếp kiếp thờ phụng biến mất là sự đả kích nặng nề với một tín đồ thành kính... Một người khi bị mất đi tín niệm, có lẽ sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.” Đoàn Phong nói với vẻ tiếc nuối.
Lúc xuống khỏi máy bay, lão Lâm tự mình đến đón bọn họ, vừa gặp anh ta đã báo cho họ một tin không vui, đó chính là hai người hôn mê được cứu từ trong hang động đá vôi kia ra đều đã chết!
Viên Mục Dã ngạc nhiên nói: “Chết? Nguyên nhân cái chết là gì?”
Lão Lâm tiếc nuối nói: “Họ chết vì nhiễm trùng không rõ nguyên nhân, khi khám nghiệm tử thi đã tìm thấy một loại vật chất giống như trứng của côn trùng, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà đã chết, cho nên rất khó đánh giá nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của hai người đó là gì...”
Đoàn Phong nhớ đến những mẫu đất cát mà họ mang từ trong động ra, liền hỏi lão Lâm: “Những mẫu đất cát chúng tôi mang từ trong đó ra nghiên cứu đến đâu rồi?”
Lão Lâm nghe Đoàn Phong nhắc đến điểm này thì hưng phấn nói: “Trong những mẫu đất đó tôi đã phát hiện ra một loại nấm cổ xưa, có giá trị nghiên cứu khoa học rất cao! Đáng tiếc là nhóm nhân viên nghiên cứu tôi điều đến sau đó lại phát hiện ở tầng đất trong hang đó không còn gì nữa... chuyện này đúng là tổn thất rất lớn.”
Đoàn Phong không vui: “Hừ! Chúng tôi có thể còn sống ra khỏi đó đã không dễ dàng rồi, đừng có được voi đòi tiên!”
Viên Mục Dã biết Đoàn Phong không nói cho lão Lâm biết trong lúc vô tình cậu đã đốt cháy hang động, chỉ tự mình gánh chịu tất cả trách nhiệm, bởi vậy trong lòng Viên Mục Dã cũng hơi áy náy. Mặc dù lúc ấy thực sự là bất đắc dĩ, nhưng thiêu hủy một hệ sinh thái mấy chục nghìn năm trong hang động đó
đúng là rất đáng tiếc...
Sau khi quay lại số 54, Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã vẫn rầu rĩ không vui thì thở dài nói: “Cậu đừng nghe lão Lâm nói linh tinh, nghe dế kêu thì không trồng cây à? Có nhiều thứ không nên xuất hiện trong thế giới này, bởi vì lòng tham của con người quá lớn, một khi bọn họ biết được có thứ sức mạnh bí ẩn như vậy tồn tại... Tình thế có thể sẽ phát triển theo hướng không thể khống chế.”
Viên Mục Dã cười bảo: “Cái gì là sức mạnh bí ẩn? Thế những thứ trên người tôi thì sao? Có phải cuối cùng sẽ có một ngày tôi cũng không thể nào khống chế chính mình, làm ra những chuyện chạm đến ranh giới cuối cùng không?”
Đoàn Phong lắc đầu lia lịa: “Sao cậu có thể như vậy chứ? Tôi đâu nói gộp hai thứ vào với nhau! Cậu không thể lúc nào cũng đem mình ra so sánh với vị đàn anh từ trên trời rơi xuống kia được. Tuy gã là hạt giống tốt, nhưng đáng tiếc lại đi sai hướng! Cậu xuất thân là cảnh sát, làm chuyện gì cũng đều đâu ra đó, nhất định sẽ không làm mấy chuyện phạm pháp, phá hoại kỷ cương! Nếu như ngay cả người như cậu cũng có ngày trở nên xấu xa thì có lẽ ngày thế giới bị hủy diệt cũng không còn xa nữa đâu!”
Viên Mục Dã bật cười: “Anh nói thế còn không phải là nói gộp hai thứ vào với nhau à?”
“Cậu đó, gặp chuyện gì cũng quá bình tĩnh, như vậy cũng không tốt, cậu nên lắng nghe cảm xúc nhiều hơn, như vậy cuộc sống mới có nhiều ý nghĩa...” Đoàn Phong nói chân thành.
Sáng sớm ngày hôm đó, hiếm khi Viên Mục Dã dẫn Kim Bảo đi tản bộ, đến lúc đi ngang qua một cửa tiệm thú cưng nhìn hết sức bình thường, Kim Bảo đột nhiên trở nên hưng phấn lạ thường...
Trong lúc Viên Mục Dã đang thấy khó hiểu, thì có một người đàn ông đeo tạp dề đi ra, người này nhìn thấy Kim Bảo cũng vui vẻ nói: “Tiểu Kim Bảo? Đã lâu không gặp!”
Nhưng khi người đó nhìn thấy người dắt chó là Viên Mục Dã thì hơi nghi ngờ hỏi: “Anh là... chủ của Kim Bảo?”
Viên Mục Dã gật đầu, sau đó cười thả Kim Bảo ra, con chó này lập tức chạy đến bên cạnh người đàn ông kia không ngừng ngửi ngửi, nhìn như rất thân quen.
“Anh... biết chó của tôi?” Viên Mục Dã hỏi dò.
Đối phương cũng gật đầu nói: “Trước kia nó từng ở trong cửa hàng của tôi mấy ngày, có điều lúc đó người đưa nó đến không phải anh, mà là một người đeo kính.”
Viên Mục Dã cũng không ngạc nhiên, chỉ cười nói: “À, đó là bạn của tôi.” Sau đó cậu lại thuận đà hỏi thời gian Kim Bảo đến đây... Nhưng khi đối phương nói thời gian đại khái thì trong lòng Viên Mục Dã trùng xuống.
Trên đường về nhà, Kim Bảo phát hiện ra chủ nhân của nó không quan tâm đến nó, có mấy lần nó phải dắt thì chủ nhân mới không đi nhầm đường về nhà. Đương nhiên là nó không hiểu vì sao Viên Mục Dã lại thất thần như thế, càng không biết chủ nhân của nó lúc này đang vì một người khác mà suy nghĩ đảo lộn.
Thời gian người đàn ông kia nói vừa vặn đúng vào thời gian Viên Mục Dã về quê, Diệp Dĩ Nguy gửi Kim Bảo vào một cửa hàng thú cưng gần nhà... còn anh ta thì làm gì? Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Rất nhiều chuyện trùng hợp trước đó, trong lòng Viên Mục Dã luôn tự nghĩ ra lý do giải vây cho Diệp Dĩ Nguy, cho dù là viện trưởng viện mồ côi đã xác nhận cậu cũng không muốn tin Diệp Dĩ Nguy sẽ ngàn dặm xa xôi đến huyện nhỏ của cậu để giết người.
Nhưng bây giờ tất cả đã xâu chuỗi với nhau, Diệp Dĩ Nguy chính là Diệp Sơn Hòa, chắc hẳn cái chết đột tử của nhà đầu tư kia không thể tránh khỏi có quan hệ với anh ta, chẳng lẽ Diệp Dĩ Nguy thực sự là Sứ giả nhà trời sao?
Nếu thực sự như vậy thì mình nên làm thế nào? Tố cáo Diệp Dĩ Nguy? Nói cho cảnh sát biết nghi ngờ của mình? Nhưng trong tay Viên Mục Dã không hề có chứng cứ thực tế nào chứng minh Diệp Dĩ Nguy chính là Sứ giả nhà trời... Hay tiếp tục giả vờ không biết gì hết? Tiếp tục nhìn xem anh ta có mắc phải sai lầm nào nữa hay không?
Bất tri bất giác Viên Mục Dã đã về đến nhà, chính xác là Kim Bảo dắt cậu về nhà, bởi vì suốt chặng đường cậu mải đấu tranh với chính mình, nghĩ đến đầu muốn nổ tung.
Kết quả cậu vừa về đến nhà thì thấy cửa cổng bị mở ra... Suy nghĩ đầu tiên của Viên Mục Dã là có thể Diệp Dĩ Nguy đến, nhưng khi cậu chuẩn bị đóng cửa lại thì phát hiện khóa cửa bị người ta cạy ra.
Hiển nhiên người đến chắc chắn không phải Diệp Dĩ Nguy, anh ta có chìa khóa nhà, không thể nào nổi điên đi phá cửa được? Nghĩ vậy Viên Mục Dã nhẹ nhàng nghiêng người nhìn vào trong nhà, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Đến tận khi cậu vào trong nhà mới phát hiện bên trong bị lật tung lên, giống như cảnh sau khi cơn bão lướt qua vậy. Mặc dù Viên Mục Dã vừa nhìn đã biết nhà mình bị trộm ghé thăm, nhưng vẫn đứng lặng trong sân rất lâu... Đến tận khi Đoàn Phong gọi điện đến cậu mới nhớ ra hiện giờ mình nên gọi cảnh sát mới đúng.
“Vậy chúng ta thì sao? Vì sao dự cảnh mà Thú nuốt mộng mang đến cho chúng ta lại rõ ràng như vậy?” Viên Mục Dã không thể giải thích được.
Đoàn Phong nghĩ một lúc rồi nặng nề nói: “Hẳn là nó đã dùng hết tất cả năng lượng mới có thể làm được như vậy, điều đó dẫn đến việc bức tượng Thú nuốt mộng bị vỡ...”
Viên Mục Dã nghe xong cũng thấy thương cảm: “Chẳng trách bác Tanigawa lại đau lòng đến như thế.”
“Đúng vậy, vị Thần Minh được gia tộc đời đời kiếp kiếp thờ phụng biến mất là sự đả kích nặng nề với một tín đồ thành kính... Một người khi bị mất đi tín niệm, có lẽ sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.” Đoàn Phong nói với vẻ tiếc nuối.
Lúc xuống khỏi máy bay, lão Lâm tự mình đến đón bọn họ, vừa gặp anh ta đã báo cho họ một tin không vui, đó chính là hai người hôn mê được cứu từ trong hang động đá vôi kia ra đều đã chết!
Viên Mục Dã ngạc nhiên nói: “Chết? Nguyên nhân cái chết là gì?”
Lão Lâm tiếc nuối nói: “Họ chết vì nhiễm trùng không rõ nguyên nhân, khi khám nghiệm tử thi đã tìm thấy một loại vật chất giống như trứng của côn trùng, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà đã chết, cho nên rất khó đánh giá nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của hai người đó là gì...”
Đoàn Phong nhớ đến những mẫu đất cát mà họ mang từ trong động ra, liền hỏi lão Lâm: “Những mẫu đất cát chúng tôi mang từ trong đó ra nghiên cứu đến đâu rồi?”
Lão Lâm nghe Đoàn Phong nhắc đến điểm này thì hưng phấn nói: “Trong những mẫu đất đó tôi đã phát hiện ra một loại nấm cổ xưa, có giá trị nghiên cứu khoa học rất cao! Đáng tiếc là nhóm nhân viên nghiên cứu tôi điều đến sau đó lại phát hiện ở tầng đất trong hang đó không còn gì nữa... chuyện này đúng là tổn thất rất lớn.”
Đoàn Phong không vui: “Hừ! Chúng tôi có thể còn sống ra khỏi đó đã không dễ dàng rồi, đừng có được voi đòi tiên!”
Viên Mục Dã biết Đoàn Phong không nói cho lão Lâm biết trong lúc vô tình cậu đã đốt cháy hang động, chỉ tự mình gánh chịu tất cả trách nhiệm, bởi vậy trong lòng Viên Mục Dã cũng hơi áy náy. Mặc dù lúc ấy thực sự là bất đắc dĩ, nhưng thiêu hủy một hệ sinh thái mấy chục nghìn năm trong hang động đó
đúng là rất đáng tiếc...
Sau khi quay lại số 54, Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã vẫn rầu rĩ không vui thì thở dài nói: “Cậu đừng nghe lão Lâm nói linh tinh, nghe dế kêu thì không trồng cây à? Có nhiều thứ không nên xuất hiện trong thế giới này, bởi vì lòng tham của con người quá lớn, một khi bọn họ biết được có thứ sức mạnh bí ẩn như vậy tồn tại... Tình thế có thể sẽ phát triển theo hướng không thể khống chế.”
Viên Mục Dã cười bảo: “Cái gì là sức mạnh bí ẩn? Thế những thứ trên người tôi thì sao? Có phải cuối cùng sẽ có một ngày tôi cũng không thể nào khống chế chính mình, làm ra những chuyện chạm đến ranh giới cuối cùng không?”
Đoàn Phong lắc đầu lia lịa: “Sao cậu có thể như vậy chứ? Tôi đâu nói gộp hai thứ vào với nhau! Cậu không thể lúc nào cũng đem mình ra so sánh với vị đàn anh từ trên trời rơi xuống kia được. Tuy gã là hạt giống tốt, nhưng đáng tiếc lại đi sai hướng! Cậu xuất thân là cảnh sát, làm chuyện gì cũng đều đâu ra đó, nhất định sẽ không làm mấy chuyện phạm pháp, phá hoại kỷ cương! Nếu như ngay cả người như cậu cũng có ngày trở nên xấu xa thì có lẽ ngày thế giới bị hủy diệt cũng không còn xa nữa đâu!”
Viên Mục Dã bật cười: “Anh nói thế còn không phải là nói gộp hai thứ vào với nhau à?”
“Cậu đó, gặp chuyện gì cũng quá bình tĩnh, như vậy cũng không tốt, cậu nên lắng nghe cảm xúc nhiều hơn, như vậy cuộc sống mới có nhiều ý nghĩa...” Đoàn Phong nói chân thành.
Sáng sớm ngày hôm đó, hiếm khi Viên Mục Dã dẫn Kim Bảo đi tản bộ, đến lúc đi ngang qua một cửa tiệm thú cưng nhìn hết sức bình thường, Kim Bảo đột nhiên trở nên hưng phấn lạ thường...
Trong lúc Viên Mục Dã đang thấy khó hiểu, thì có một người đàn ông đeo tạp dề đi ra, người này nhìn thấy Kim Bảo cũng vui vẻ nói: “Tiểu Kim Bảo? Đã lâu không gặp!”
Nhưng khi người đó nhìn thấy người dắt chó là Viên Mục Dã thì hơi nghi ngờ hỏi: “Anh là... chủ của Kim Bảo?”
Viên Mục Dã gật đầu, sau đó cười thả Kim Bảo ra, con chó này lập tức chạy đến bên cạnh người đàn ông kia không ngừng ngửi ngửi, nhìn như rất thân quen.
“Anh... biết chó của tôi?” Viên Mục Dã hỏi dò.
Đối phương cũng gật đầu nói: “Trước kia nó từng ở trong cửa hàng của tôi mấy ngày, có điều lúc đó người đưa nó đến không phải anh, mà là một người đeo kính.”
Viên Mục Dã cũng không ngạc nhiên, chỉ cười nói: “À, đó là bạn của tôi.” Sau đó cậu lại thuận đà hỏi thời gian Kim Bảo đến đây... Nhưng khi đối phương nói thời gian đại khái thì trong lòng Viên Mục Dã trùng xuống.
Trên đường về nhà, Kim Bảo phát hiện ra chủ nhân của nó không quan tâm đến nó, có mấy lần nó phải dắt thì chủ nhân mới không đi nhầm đường về nhà. Đương nhiên là nó không hiểu vì sao Viên Mục Dã lại thất thần như thế, càng không biết chủ nhân của nó lúc này đang vì một người khác mà suy nghĩ đảo lộn.
Thời gian người đàn ông kia nói vừa vặn đúng vào thời gian Viên Mục Dã về quê, Diệp Dĩ Nguy gửi Kim Bảo vào một cửa hàng thú cưng gần nhà... còn anh ta thì làm gì? Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Rất nhiều chuyện trùng hợp trước đó, trong lòng Viên Mục Dã luôn tự nghĩ ra lý do giải vây cho Diệp Dĩ Nguy, cho dù là viện trưởng viện mồ côi đã xác nhận cậu cũng không muốn tin Diệp Dĩ Nguy sẽ ngàn dặm xa xôi đến huyện nhỏ của cậu để giết người.
Nhưng bây giờ tất cả đã xâu chuỗi với nhau, Diệp Dĩ Nguy chính là Diệp Sơn Hòa, chắc hẳn cái chết đột tử của nhà đầu tư kia không thể tránh khỏi có quan hệ với anh ta, chẳng lẽ Diệp Dĩ Nguy thực sự là Sứ giả nhà trời sao?
Nếu thực sự như vậy thì mình nên làm thế nào? Tố cáo Diệp Dĩ Nguy? Nói cho cảnh sát biết nghi ngờ của mình? Nhưng trong tay Viên Mục Dã không hề có chứng cứ thực tế nào chứng minh Diệp Dĩ Nguy chính là Sứ giả nhà trời... Hay tiếp tục giả vờ không biết gì hết? Tiếp tục nhìn xem anh ta có mắc phải sai lầm nào nữa hay không?
Bất tri bất giác Viên Mục Dã đã về đến nhà, chính xác là Kim Bảo dắt cậu về nhà, bởi vì suốt chặng đường cậu mải đấu tranh với chính mình, nghĩ đến đầu muốn nổ tung.
Kết quả cậu vừa về đến nhà thì thấy cửa cổng bị mở ra... Suy nghĩ đầu tiên của Viên Mục Dã là có thể Diệp Dĩ Nguy đến, nhưng khi cậu chuẩn bị đóng cửa lại thì phát hiện khóa cửa bị người ta cạy ra.
Hiển nhiên người đến chắc chắn không phải Diệp Dĩ Nguy, anh ta có chìa khóa nhà, không thể nào nổi điên đi phá cửa được? Nghĩ vậy Viên Mục Dã nhẹ nhàng nghiêng người nhìn vào trong nhà, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Đến tận khi cậu vào trong nhà mới phát hiện bên trong bị lật tung lên, giống như cảnh sau khi cơn bão lướt qua vậy. Mặc dù Viên Mục Dã vừa nhìn đã biết nhà mình bị trộm ghé thăm, nhưng vẫn đứng lặng trong sân rất lâu... Đến tận khi Đoàn Phong gọi điện đến cậu mới nhớ ra hiện giờ mình nên gọi cảnh sát mới đúng.
Bình luận facebook