• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (1 Viewer)

  • Chương 316 - Chương 316 BỨC THƯ

Chương 316 BỨC THƯ

Không bao lâu sau Từ Lệ và Diệp Dĩ Nguy cùng nhau chạy đến, Viên Mục Dã thấy vậy cười bảo: “Hiện trường vụ trộm cũng phải phiền pháp y Diệp tự mình đi sao?”



Diệp Dĩ Nguy lắc đầu nói: “Còn có tâm trạng nói đùa chứng tỏ không mất gì nhiều...”



Viên Mục Dã nhún vai: “Tôi là một người ba không, thứ đáng giá nhất trong căn nhà này là hộp thịt bò của Kim Bảo, có lẽ tên trộm kia cũng không biết nhìn hàng, nên không trộm hộp thịt bò của Kim Bảo đi chăng?”



Viên Mục Dã vừa dứt lời thì ngoài cổng có tiếng Đoàn Phong truyền đến: “Chưa từng nghe câu trộm không về tay không à? Nói không chừng hắn không tìm được thứ gì lại mang tạm thức ăn chó về cho chó nhà mình ăn đấy?”



Viên Mục Dã nghe thấy tiếng quay ra nhìn, thấy Đoàn Phong và Đại Quân đang đứng ở cổng, bèn cười và nói: “Sao hai người cũng đến thế này?”



Đoàn Phong nói trước: “Lúc gọi điện cho cậu, chúng tôi đang ở gần đây cho nên đến xem thế nào...”



Quen Đoàn Phong được một thời gian, Viên Mục Dã cũng có thể nhìn ra khi nào anh ta nói thật khi nào thì nói dối... Có lẽ hai người họ sau khi cúp điện thoại mới chạy đến đây.



Sau đó Từ Lệ dẫn người vào hiện trường, nhưng ngoài một loạt dấu chân lạ thì không phát hiện ra điều gì khác, chắc hẳn người đến có đeo găng tay... Trong phòng bị lật lộn xộn lung tung, ngay cả thùng rác cũng không tha.



Trước đây Viên Mục Dã cũng là cảnh sát, cậu biết mục đích của đối phương tuyệt đối không đơn thuần chỉ là trộm đồ, rõ ràng là muốn tìm thứ gì đó trong nhà cậu...



Lúc này Từ Lệ đi từ phòng bên trong ra, anh ta tháo găng tay rồi nói: “Khu vực bên cạnh dạo này tương đối phức tạp, thường hay xảy ra trộm cắp, Viên, hay cậu đổi chỗ ở đi?”



Viên Mục Dã cười: “Không đến mức đó chứ, gặp phải trộm cũng phải chuyển nhà sao? Không cần đâu, phiền phức lắm.”



Đại Quân vội nói: “Không thì cậu đưa chó đến số 54 ở đi, ở dưới tầng một vẫn còn phòng trống đấy.”

Viên Mục Dã lắc đầu: “Đây là nhà của bạn tôi, tôi ở đây một là một mình một nhà thoải mái thuận tiện, hai là giúp họ trông nhà, kiểu nhà này nếu lâu không có người ở dễ bị xuống cấp lắm.”



“Vậy cậu bảo người bạn kia cho người khác thuê là được rồi!” Đại Quân không hiểu.



Sắc mặt Viên Mục Dã hơi thay đổi, cậu cũng không biết nên giải thích chuyện chủ căn nhà này thế nào, chỉ kiên quyết lắc đầu: “Hiện giờ tôi chưa tiện chuyển đến đó ở, để sau này tính đi.”



Mọi người đều hiểu, đừng thấy bề ngoài Viên Mục Dã bình dị dễ gần, nhưng thực ra cậu là người rất có nguyên tắc, chỉ cần chuyện mà cậu muốn làm thì cho dù là ai cũng không thay đổi được... nên cũng không ai nói gì nữa.



Sau khi nhóm Từ Lệ kiểm tra hiện trường xong thì rời đi, trước khi đi Diệp Dĩ Nguy còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ ném lại một câu: “Tối tan làm rồi nói...” Rồi vội vàng đi luôn.



Đoàn Phong thấy cảnh sát đã đi hết mới nói với giọng nghiêm trọng: “Đến thùng rác cũng bị lật lên... cậu cảm thấy là ai làm?”



Viên Mục Dã cười: “Nhất định không phải trộm bình thường, có điều cũng không cần phải thần hồn nát thần tính, đối phương hiển nhiên không muốn đối diện trực tiếp với tôi, nếu không sẽ không cần phải làm chuyện lén lút này.”



Đoàn Phong hừ một tiếng: “Lần trước cậu nên cắm con dao vào sâu hơn chút nữa, như vậy thì mọi chuyện xong rồi...”



Viên Mục Dã lắc đầu: “Thế sao được chứ, nhóm Thạch Lỗi không có khả năng chỉ có hai người, nếu đêm đó tôi thực sự giết chết gã mắt vàng thì hậu quả có khi còn phiền phức gấp mười lần bây giờ... Hơn nữa lần trước tôi không chọn báo cảnh sát chính là vì không muốn trong tình huống chưa rõ ràng lại kéo thêm người khác vào.”



“Có lúc lo nghĩ quá nhiều cũng chưa chắc đã tốt, lấy bạo chế bạo cũng không nhất định đưa đến hiệu quả ngược lại.” Đoàn Phong trầm giọng nói. Vietwriter.vn



Viên Mục Dã biết Đoàn Phong có ý tốt, thế nên cũng không tiếp tục tranh luận nữa, chỉ vừa cười vừa hỏi: “Sáng hôm nay tôi có thể xin nghỉ nửa ngày không, trong nhà loạn thế này chắc cũng mất thời gian dọn dẹp.”



Đại Quân cười trêu: “Bây giờ dọn không được coi là phá hoại hiện trường vụ án chứ?”



Viên Mục Dã lắc đầu: “Vào đi, mọi người ngồi xuống chờ chút, tôi đi rót cho mọi người cốc nước!”



Đại Quân vội xua tay: “Thôi không cần đâu, anh với đội trưởng Đoàn vào giúp cậu dọn dẹp lại...” Nói xong anh ta đột nhiên cười xấu xa: “Không phải có thứ gì không tiện để bọn anh nhìn thấy đấy chứ?”



Viên Mục Dã nghiêm túc nghĩ rồi trả lời: “Chắc là... không có đâu?”



Đại Quân cười phá lên: “Anh rất tò mò một người nghiêm túc như cậu có khi nào trong nhà sẽ cất giữ mấy thứ không đứng đắn không?”



Viên Mục Dã thấy Đại Quân xoa xoa tay đi vào, đành bất đắc dĩ cười và nói: “Xin mời tham quan cẩn thận!”

Không ngờ Đại Quân vào nhà lại ồ lên một tiếng, Viên Mục Dã và Đoàn Phong cùng nhìn Đại Quân... thấy anh ta đang chun mũi ngửi ngửi xung quanh... Sau đó nói chắc chắn: “Nhà cậu có đến hai tên trộm!”



Viên Mục Dã ngạc nhiên: “Là sao?”



Đại Quân cười ha ha: “Cái mũi của anh mà cậu còn không tin sao? Anh nói hai người thì là hai người, hơn nữa một trong hai người này có mùi thuốc Bắc.”



Viên Mục Dã sầm mặt: “Tên có mùi thuốc hẳn là Thạch Lỗi... Nhưng vì sao trong nhà lại chỉ tìm được một dấu chân?”



Đoàn Phong nói: “Với bản lĩnh của vị đàn anh kia của cậu thì chuyện không để lại dấu vết nào hẳn cũng không phải việc khó. Chắc bọn họ đến nhà cậu là muốn tìm manh mối liên quan đến Lương Tĩnh...”



Viên Mục Dã hừ một tiếng: “Vậy bọn họ tính sai rồi, vì ngay cả tôi cũng không biết...” Cậu nói được nửa câu thì đột nhiên ngẩn người ra, sau đó lập tức quay người chạy đến chỗ cái tủ bị đổ để tìm thứ gì đó.



Đoàn Phong thấy không ổn vội hỏi có phải bị mất thứ gì quan trọng không? Lúc này Viên Mục Dã ngừng tìm kiếm, sắc mặt cậu rất khó coi: “Lá thư Hạt Đậu viết cho tôi không thấy đâu nữa rồi.”



Đại Quân thở dài: “Là lá thư đấy hả? Vậy cậu không cần lo lắng, ngay cả chúng ta cũng không biết lá thư này từ đâu đến, chứ đừng nói đến bọn chúng?”



Nhưng Viên Mục Dã lại không lạc quan như thế, dù sao bọn họ cũng biết rất ít về Thạch Lỗi và gã mắt vàng, có trời mới biết bọn chúng còn điểm gì khác người nữa...



Hơn nữa, nếu đối phương đã cầm lá thư đó đi thì chứng tỏ nó có giá trị với chúng. Nếu không vì sao cả phòng bị lật tung lên lại chỉ cầm bức thư có một hàng chữ đi chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom