Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 337 - Chương 337 THỜI KỲ PHẢN NGHỊCH
Chương 337 THỜI KỲ PHẢN NGHỊCH
Lúc ấy tuổi Diệp Linh Dung còn nhỏ, lần đầu tới cái nhà này cô bé muốn thể hiện mình là đứa trẻ ngoan ngoãn biết nghe lời, cô bé cảm thấy như thế thì cha mẹ nuôi mới thích mình. Vì thế gần như cha nuôi bảo cô bé làm cái gì, cô bé sẽ làm cái đó… Cô bé không hề biết là có một số hành vi tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện ở giữa cha và con.
Sau đó mẹ nuôi cũng vì thế mà cãi nhau một trận ầm ĩ với cha nuôi, còn tuyên bố nếu cha nuôi cứ khư khư cố chấp như thế thì cô ta sẽ đưa Diệp Linh Dung đi! Diệp Linh Dung nghe thấy mẹ nuôi nói như vậy còn tưởng rằng mình không đủ nghe lời. Vì quá sợ hãi cha mẹ mới không cần mình nữa, cô bé lại càng trở nên nghe lời hơn…
Khoảng thời gian đó không khí trong nhà trở nên rất căng thẳng, mỗi ngày Diệp Linh Dung đều phải cẩn thận từng li từng tí, sợ sơ ý sẽ chọc giận cha mẹ không vui rồi vứt bỏ mình… Đến tận khi mẹ qua đời ngoài ý muốn mới phá vỡ cục diện bế tắc này.
Diệp Linh Dung nhớ hôm ấy là cuối tuần, cô bé đang ở trong phòng làm bài tập, còn mẹ thì đang quét dọn vệ sinh trên ban công. Ngay sau đó cô bé nghe thấy có một tiếng bịch kỳ quái vang lên, như là có vật gì đó từ trên tầng rơi xuống vậy.
Nhưng Diệp Linh Dung còn chưa kịp ra khỏi phòng xem chuyện gì vừa xảy ra, thì thấy cha nuôi vội vội vàng vàng đẩy cửa phòng cô bé đi vào và nói mẹ cô bé bị trượt chân rơi từ trên ban công xuống rồi, hắn bảo Diệp Linh Dung ở yên trong nhà, bây giờ hắn phải đi xuống xem mẹ cô bé như thế nào…
Căn hộ của Diệp Linh Dung ở tầng mười lăm, mặc dù lúc ấy cô bé không biết một người rơi từ tầng mười lăm xuống sẽ như thế nào, nhưng theo bản năng cô bé cảm thấy sợ hãi, biết rằng có khả năng đã xảy ra chuyện rất không hay.
Quả nhiên, không lâu sau dưới tầng truyền đến tiếng xe cứu thương và xe cảnh sát, vì trước khi cha nuôi xuống tầng đã dặn dò Diệp Linh Dung không được chạy linh tinh, cho nên cô bé chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đợi trong nhà, không dám xuống dưới xem xét tình hình.
Sau đó cô bé đợi đến khi ngủ thiếp đi, trong lúc ngủ dường như cô bé nghe thấy trong nhà có rất nhiều người, nhưng lúc đó cô bé quá sợ hãi nên cứ mơ mơ màng màng ngủ, đến tận tối mới bị cha đánh thức, nói cho cô bé biết mẹ không còn ở đây nữa, sau này chỉ còn hai cha con họ nương tựa vào nhau.
Mặc dù khi đó Diệp Linh Dung còn nhỏ tuổi, nhưng cô bé hiểu “không còn ở đây nữa” có nghĩa là chết rồi, cho nên việc đầu tiên cô bé nghĩ đến chính là cha sẽ không đuổi mình đi chứ?
May mà tất cả chỉ là lo lắng của cô bé, cha vẫn chăm sóc cho cô bé y như trước đây. Hơn nữa, vì điều kiện của nhà họ Diệp rất tốt, cho nên cuộc sống của cô bé còn tốt hơn nhiều so với các bạn học khác trong lớp...
Nhưng theo Diệp Linh Dung dần lớn lên, cô bé bắt đầu ý thức được cử chỉ thân mật giữa cô bé và cha nuôi là không bình thường. Cô bé cũng đã từng hỏi một số bạn học cùng lớp, phát hiện giữa họ và cha không có những hành động thân mật như vậy.
Cũng chính từ sau đó, Diệp Linh Dung bắt đầu cố gắng tránh né những cử chỉ thân mật của cha, cái này bị giải thích là thời kỳ phản nghịch của tuổi dậy thì…
Tằng Nam Nam biết nếu muốn để Diệp Linh Dung hoàn toàn thoát khỏi tên khốn kia, thì nhất định phải tìm được bằng chứng cho thấy hắn xâm phạm tình dục Diệp Linh Dung mới được, vì thế cô ấy mới nhờ Viên Mục Dã hỗ trợ, điều tra một chút về người cha nuôi này của Diệp Linh Dung.
Viên Mục Dã dùng một tấm ảnh Tằng Nam Nam chụp lén đưa lên mạng để kiểm tra, kết quả không tra không biết, tra rồi mới thấy không ngờ người đàn ông này lại là một người có lai lịch lớn! Hắn ta là hội trưởng danh dự của hội Nhà văn thủ đô, nhà văn nổi tiếng Diệp Phàm Phàm, những tác phẩm tiêu biểu gồm có: “Quan trường chìm nổi”, “Chuyện cũ núi Mi Sơn”… mười mấy tác phẩm, trong đó có khá nhiều bộ truyện được chuyển thể thành phim truyền hình, điện ảnh…
Khi Từ Lệ nhìn thấy tài liệu cá nhân của Diệp Phàm Phàm trong điện thoại di động của Viên Mục Dã, anh ta liên tục xuýt xoa: “Đúng là người nổi tiếng nhỉ?! Lai lịch không nhỏ đâu! Nhưng loại chuyện này bình thường đều phát sinh ở những nơi có tính riêng tư cao như ở nhà, cho nên rất khó để lấy được chứng cứ đấy!”
Viên Mục Dã vỗ lên vai anh ta, nói: “Thế nên mới cần cảnh sát các anh đi điều tra đó. Nếu nó không khó thì tôi cũng ngại nhờ vả anh lắm, đúng không?”
Từ Lệ gật đầu: “Được, việc này cứ để tôi lo, trước tiên tôi sẽ điều tra thêm về thằng cha Diệp Phàm Phàm này, xem rốt cuộc hắn có phải là người trong sạch không!”
Sau khi điều tra, cảnh sát phát hiện Diệp Phàm Phàm này lại là một người trong sạch, địa vị xã hội cũng rất cao, không bao giờ trốn thuế lậu thuế, hắn còn thường xuyên tham gia một số hoạt động từ thiện công ích… Trước mắt, nếu chỉ nhìn chứng cứ bên ngoài thì thực sự rất khó để tượng tượng hắn sẽ là một tên khốn xâm phạm tình dục trẻ vị thành niên.
Nhưng tất cả những thứ này cũng chỉ là vẻ bề ngoài, giống như Thái Hiểu Tuyền vậy, nếu không phải chuyện năm đó anh ta “hủy hiến tủy hại người” bị đào lên, thì ai có thể nghĩ một thầy giáo nhân dân tận tụy như vậy đã từng phạm phải một sai lầm không có điểm mấu chốt cuối cùng của đạo đức như thế đâu?
Vào lúc Từ Lệ cảm thấy có thể bọn Viên Mục Dã đã suy nghĩ quá nhiều, thì bên Tiểu Tống lại tra được một chuyện kỳ lạ, đó chính là một năm trước Diệp Phàm Phàm đã từng bị con gái nuôi tố cáo hắn “xâm phạm tình dục”, sau đó được mời đến cục cảnh sát để tiếp nhận điều tra. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nhưng sau này vụ án đó bị đóng lại, đồng nghiệp trong cục nói là con gái nuôi của Diệp Phàm Phàm đã tự mình đến cục cảnh sát để nhận lỗi, nói là cô bé giận dỗi với cha cho nên mới nói linh tinh như vậy…
Lúc ấy vị đồng nghiệp kia thấy hai cha con đã làm hòa trong cục cảnh sát, nên cũng không tiếp tục truy cứu nữa, chỉ phê bình cô bé vài câu… rồi để bọn họ về nhà .
Từ Lệ thấy trong chuyện này có một số điểm khả nghi, bèn bảo Tiểu Tống mang theo hai đồng nghiệp đi thăm hỏi, điều tra vòng ngoài, xem quan hệ gia đình của Diệp Phàm Phàm như thế nào.
Việc điều tra này không khó, chỉ cần âm thầm tìm đến trường học và hàng xóm của nhà họ Diệp hỏi thăm một chút là có thể biết đại khái tình hình… Hóa ra thể trạng của vợ Diệp Phàm Phàm không khỏe, rất khó mang thai, mặc dù vợ chồng họ đã thử rất nhiều cách nhưng cuối cùng đều không thành công.
Vào mấy năm trước, trong một lần tình cờ hai vợ chồng họ gặp được cô bé mồ côi tên Xuân Miêu lúc ấy chỉ mới bảy tuổi, Diệp Phàm Phàm và vợ đều rất thích cô bé có vẻ ngoài ngọt ngào này nên vui vẻ làm thủ tục nhận con nuôi.
Không ngờ hai năm sau vợ của Diệp Phàm Phàm lại qua đời ngoài ý muốn, cho nên trong nhà chỉ còn Diệp Phàm Phàm và con gái nuôi Diệp Linh Dung, cũng chính là cô bé Xuân Miêu trước kia. Có lẽ vì mẹ nuôi đột ngột qua đời nên Diệp Linh Dung dần đần trở nên phản nghịch, càng ngày càng không nghe lời, còn thường xuyên nói hỗn với người lớn.
Đặc biệt sau khi Diệp Linh Dung vào tuổi dậy thì lại càng trở nên nổi loạn, Diệp Phàm Phàm cũng rất đau đầu, không biết nên sống chung với con gái như thế nào... Mà Diệp Linh Dung lại không nghe lời, thường xuyên không làm bài tập, còn hở ra cái là lại trốn học.
Lúc ấy tuổi Diệp Linh Dung còn nhỏ, lần đầu tới cái nhà này cô bé muốn thể hiện mình là đứa trẻ ngoan ngoãn biết nghe lời, cô bé cảm thấy như thế thì cha mẹ nuôi mới thích mình. Vì thế gần như cha nuôi bảo cô bé làm cái gì, cô bé sẽ làm cái đó… Cô bé không hề biết là có một số hành vi tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện ở giữa cha và con.
Sau đó mẹ nuôi cũng vì thế mà cãi nhau một trận ầm ĩ với cha nuôi, còn tuyên bố nếu cha nuôi cứ khư khư cố chấp như thế thì cô ta sẽ đưa Diệp Linh Dung đi! Diệp Linh Dung nghe thấy mẹ nuôi nói như vậy còn tưởng rằng mình không đủ nghe lời. Vì quá sợ hãi cha mẹ mới không cần mình nữa, cô bé lại càng trở nên nghe lời hơn…
Khoảng thời gian đó không khí trong nhà trở nên rất căng thẳng, mỗi ngày Diệp Linh Dung đều phải cẩn thận từng li từng tí, sợ sơ ý sẽ chọc giận cha mẹ không vui rồi vứt bỏ mình… Đến tận khi mẹ qua đời ngoài ý muốn mới phá vỡ cục diện bế tắc này.
Diệp Linh Dung nhớ hôm ấy là cuối tuần, cô bé đang ở trong phòng làm bài tập, còn mẹ thì đang quét dọn vệ sinh trên ban công. Ngay sau đó cô bé nghe thấy có một tiếng bịch kỳ quái vang lên, như là có vật gì đó từ trên tầng rơi xuống vậy.
Nhưng Diệp Linh Dung còn chưa kịp ra khỏi phòng xem chuyện gì vừa xảy ra, thì thấy cha nuôi vội vội vàng vàng đẩy cửa phòng cô bé đi vào và nói mẹ cô bé bị trượt chân rơi từ trên ban công xuống rồi, hắn bảo Diệp Linh Dung ở yên trong nhà, bây giờ hắn phải đi xuống xem mẹ cô bé như thế nào…
Căn hộ của Diệp Linh Dung ở tầng mười lăm, mặc dù lúc ấy cô bé không biết một người rơi từ tầng mười lăm xuống sẽ như thế nào, nhưng theo bản năng cô bé cảm thấy sợ hãi, biết rằng có khả năng đã xảy ra chuyện rất không hay.
Quả nhiên, không lâu sau dưới tầng truyền đến tiếng xe cứu thương và xe cảnh sát, vì trước khi cha nuôi xuống tầng đã dặn dò Diệp Linh Dung không được chạy linh tinh, cho nên cô bé chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đợi trong nhà, không dám xuống dưới xem xét tình hình.
Sau đó cô bé đợi đến khi ngủ thiếp đi, trong lúc ngủ dường như cô bé nghe thấy trong nhà có rất nhiều người, nhưng lúc đó cô bé quá sợ hãi nên cứ mơ mơ màng màng ngủ, đến tận tối mới bị cha đánh thức, nói cho cô bé biết mẹ không còn ở đây nữa, sau này chỉ còn hai cha con họ nương tựa vào nhau.
Mặc dù khi đó Diệp Linh Dung còn nhỏ tuổi, nhưng cô bé hiểu “không còn ở đây nữa” có nghĩa là chết rồi, cho nên việc đầu tiên cô bé nghĩ đến chính là cha sẽ không đuổi mình đi chứ?
May mà tất cả chỉ là lo lắng của cô bé, cha vẫn chăm sóc cho cô bé y như trước đây. Hơn nữa, vì điều kiện của nhà họ Diệp rất tốt, cho nên cuộc sống của cô bé còn tốt hơn nhiều so với các bạn học khác trong lớp...
Nhưng theo Diệp Linh Dung dần lớn lên, cô bé bắt đầu ý thức được cử chỉ thân mật giữa cô bé và cha nuôi là không bình thường. Cô bé cũng đã từng hỏi một số bạn học cùng lớp, phát hiện giữa họ và cha không có những hành động thân mật như vậy.
Cũng chính từ sau đó, Diệp Linh Dung bắt đầu cố gắng tránh né những cử chỉ thân mật của cha, cái này bị giải thích là thời kỳ phản nghịch của tuổi dậy thì…
Tằng Nam Nam biết nếu muốn để Diệp Linh Dung hoàn toàn thoát khỏi tên khốn kia, thì nhất định phải tìm được bằng chứng cho thấy hắn xâm phạm tình dục Diệp Linh Dung mới được, vì thế cô ấy mới nhờ Viên Mục Dã hỗ trợ, điều tra một chút về người cha nuôi này của Diệp Linh Dung.
Viên Mục Dã dùng một tấm ảnh Tằng Nam Nam chụp lén đưa lên mạng để kiểm tra, kết quả không tra không biết, tra rồi mới thấy không ngờ người đàn ông này lại là một người có lai lịch lớn! Hắn ta là hội trưởng danh dự của hội Nhà văn thủ đô, nhà văn nổi tiếng Diệp Phàm Phàm, những tác phẩm tiêu biểu gồm có: “Quan trường chìm nổi”, “Chuyện cũ núi Mi Sơn”… mười mấy tác phẩm, trong đó có khá nhiều bộ truyện được chuyển thể thành phim truyền hình, điện ảnh…
Khi Từ Lệ nhìn thấy tài liệu cá nhân của Diệp Phàm Phàm trong điện thoại di động của Viên Mục Dã, anh ta liên tục xuýt xoa: “Đúng là người nổi tiếng nhỉ?! Lai lịch không nhỏ đâu! Nhưng loại chuyện này bình thường đều phát sinh ở những nơi có tính riêng tư cao như ở nhà, cho nên rất khó để lấy được chứng cứ đấy!”
Viên Mục Dã vỗ lên vai anh ta, nói: “Thế nên mới cần cảnh sát các anh đi điều tra đó. Nếu nó không khó thì tôi cũng ngại nhờ vả anh lắm, đúng không?”
Từ Lệ gật đầu: “Được, việc này cứ để tôi lo, trước tiên tôi sẽ điều tra thêm về thằng cha Diệp Phàm Phàm này, xem rốt cuộc hắn có phải là người trong sạch không!”
Sau khi điều tra, cảnh sát phát hiện Diệp Phàm Phàm này lại là một người trong sạch, địa vị xã hội cũng rất cao, không bao giờ trốn thuế lậu thuế, hắn còn thường xuyên tham gia một số hoạt động từ thiện công ích… Trước mắt, nếu chỉ nhìn chứng cứ bên ngoài thì thực sự rất khó để tượng tượng hắn sẽ là một tên khốn xâm phạm tình dục trẻ vị thành niên.
Nhưng tất cả những thứ này cũng chỉ là vẻ bề ngoài, giống như Thái Hiểu Tuyền vậy, nếu không phải chuyện năm đó anh ta “hủy hiến tủy hại người” bị đào lên, thì ai có thể nghĩ một thầy giáo nhân dân tận tụy như vậy đã từng phạm phải một sai lầm không có điểm mấu chốt cuối cùng của đạo đức như thế đâu?
Vào lúc Từ Lệ cảm thấy có thể bọn Viên Mục Dã đã suy nghĩ quá nhiều, thì bên Tiểu Tống lại tra được một chuyện kỳ lạ, đó chính là một năm trước Diệp Phàm Phàm đã từng bị con gái nuôi tố cáo hắn “xâm phạm tình dục”, sau đó được mời đến cục cảnh sát để tiếp nhận điều tra. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nhưng sau này vụ án đó bị đóng lại, đồng nghiệp trong cục nói là con gái nuôi của Diệp Phàm Phàm đã tự mình đến cục cảnh sát để nhận lỗi, nói là cô bé giận dỗi với cha cho nên mới nói linh tinh như vậy…
Lúc ấy vị đồng nghiệp kia thấy hai cha con đã làm hòa trong cục cảnh sát, nên cũng không tiếp tục truy cứu nữa, chỉ phê bình cô bé vài câu… rồi để bọn họ về nhà .
Từ Lệ thấy trong chuyện này có một số điểm khả nghi, bèn bảo Tiểu Tống mang theo hai đồng nghiệp đi thăm hỏi, điều tra vòng ngoài, xem quan hệ gia đình của Diệp Phàm Phàm như thế nào.
Việc điều tra này không khó, chỉ cần âm thầm tìm đến trường học và hàng xóm của nhà họ Diệp hỏi thăm một chút là có thể biết đại khái tình hình… Hóa ra thể trạng của vợ Diệp Phàm Phàm không khỏe, rất khó mang thai, mặc dù vợ chồng họ đã thử rất nhiều cách nhưng cuối cùng đều không thành công.
Vào mấy năm trước, trong một lần tình cờ hai vợ chồng họ gặp được cô bé mồ côi tên Xuân Miêu lúc ấy chỉ mới bảy tuổi, Diệp Phàm Phàm và vợ đều rất thích cô bé có vẻ ngoài ngọt ngào này nên vui vẻ làm thủ tục nhận con nuôi.
Không ngờ hai năm sau vợ của Diệp Phàm Phàm lại qua đời ngoài ý muốn, cho nên trong nhà chỉ còn Diệp Phàm Phàm và con gái nuôi Diệp Linh Dung, cũng chính là cô bé Xuân Miêu trước kia. Có lẽ vì mẹ nuôi đột ngột qua đời nên Diệp Linh Dung dần đần trở nên phản nghịch, càng ngày càng không nghe lời, còn thường xuyên nói hỗn với người lớn.
Đặc biệt sau khi Diệp Linh Dung vào tuổi dậy thì lại càng trở nên nổi loạn, Diệp Phàm Phàm cũng rất đau đầu, không biết nên sống chung với con gái như thế nào... Mà Diệp Linh Dung lại không nghe lời, thường xuyên không làm bài tập, còn hở ra cái là lại trốn học.
Bình luận facebook