• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (2 Viewers)

  • Chương 339 - Chương 339 CHUYỆN LẠ Ở BAN CÔNG

Chương 339 CHUYỆN LẠ Ở BAN CÔNG

Khi bọn họ đến trước cửa nhà họ Diệp, Đoàn Phong nhìn xung quanh rồi liên tục xuýt xoa: “Chậc chậc... đúng là tác gia lớn có rất nhiều tiền, ở cả một tầng lớn như thế, nhà này ít cũng phải năm trăm mét vuông trở lên.”



Lúc này Viên Mục Dã mới phát hiện, hóa ra cả tầng mười lăm này chỉ có mình nhà họ Diệp, có thể mua hẳn một tầng năm trăm mét vuông ở khu nhà này... giá trị đương nhiên rất lớn.



Chuyện tiếp theo đơn giản hơn nhiều, Hoắc Nhiễm không phụ sự mong đợi của mọi người, nhanh chóng mở cửa nhà họ Diệp. Sau khi vào nhà, đầu tiên Hoắc Nhiễm kiểm tra trong nhà xem có hệ thống giám sát gì hay không, nếu như có thì càng bớt việc, cậu ta dùng luôn cái có sẵn là được.



Theo lý thuyết, một nhà có điều kiện như nhà họ Diệp lắp đặt hệ thống giám sát cũng rất bình thường, dù sao kẻ có tiền đều sợ mất trộm mà? Nhưng kỳ lạ là Hoắc Nhiễm kiểm tra không phát hiện ra bất cứ hệ thống giám sát điện tử nào.



“Xem ra ngay cả Diệp Phàm Phàm cũng sợ bị chụp lại những thứ không nên chụp, cho nên cả căn nhà xa hoa như thế này lại không trang bị thiết bị theo dõi nào.” Giọng Viên Mục Dã trầm xuống.



Hoắc Nhiễm cười nói: “Hắn không lắp thì em lắp, cam đoan thần không biết quỷ không hay, sẽ quay được chứng cứ phạm tội của tên khốn nạn kia!”



Sau đó Hoắc Nhiễm lắp thiết bị giám sát ở tất cả các phòng, từ phòng ngủ, phòng làm việc đến phòng tập thể thao... với kỹ thuật của Hoắc Nhiễm cho dù là nhân viên chuyên nghiệp cũng chưa chắc có thể tìm ra vị trí lắp máy.



Sau khi giải quyết xong, ba người họ chuẩn bị rời đi, Đoàn Phong và Hoắc Nhiễm đi ra ngoài trước còn Viên Mục Dã đi sau cùng. Đúng lúc cậu chuẩn bị đóng cửa lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng động từ phía ban công...



Sau khi nghe thấy tiếng động, Viên Mục Dã nhìn Đoàn Phong một cái rồi nhanh chóng khép cửa phòng lại, ngăn hai người kia ở bên ngoài.



Hoắc Nhiễm không hiểu hỏi Đoàn Phong: “Anh Viên muốn đi vệ sinh à?”



Đoàn Phong nhìn cánh cửa, sau đó quay người gõ đầu cậu ta một cái: “Nghĩ gì thế? Lại còn đi vệ sinh! Đợi một chút đi, anh Viên của cậu chắc lại nhìn thấy thứ gì rồi.”



Đoàn Phong nói không sai, sở dĩ Viên Mục Dã nhốt hai người kia bên ngoài cánh cửa, là bởi vì khoảnh khắc trước khi bước ra ngoài cậu đã đọc được từ trường tư duy lưu lại ở hiện trường, mà người chết duy nhất ở trong ngôi nhà sang trọng này chính là mẹ nuôi của Diệp Linh Dung, Lý Yên.



Tiếng động phát ra từ ban công chính ở phía Nam, Viên Mục Dã đi về phía tiếng động và nhìn thấy một người phụ nữ gầy gò đang lau cửa kính ban công...



Động tác của người phụ nữ này rất cẩn thận, chỉ duỗi cánh tay ra bên ngoài, cơ thể còn lại đều ở một vị trí tương đối an toàn, vừa nhìn là biết cô ta có ý thức cao về an toàn.



Chắc hẳn người phụ nữ này chính là người mẹ nuôi bị trượt chân ngã xuống lầu của Diệp Linh Dung, Lý Yên. Có điều Viên Mục Dã không hiểu một người phụ nữ cẩn thận như vậy sao lại bị trượt chân mà ngã xuống dưới được?



Không ngờ đúng lúc này có một dáng người nhỏ bé đi từ trong phòng ngủ ra, nếu Viên Mục Dã không nhìn nhầm thì đây chính là Diệp Linh Dung năm năm trước...

Sau đó đã xảy ra một chuyện không hề giống như tưởng tượng của Viên Mục Dã, Diệp Linh Dung bước đến đứng ngay sau lưng mẹ nuôi đang lau kính, ngây thơ nói: “Mẹ, con lau giúp mẹ nhé!”



Lý Yên nghe tiếng quay lại nhìn, chay mày nói: “Không cần, con về phòng làm bài tập đi, ở đây không cần con...”



Từ thái độ của Lý Yên đối với Diệp Linh Dung không khó để nhận ra có vẻ như cô ta không hề thích người con gái nuôi này... Điều này không hợp lý, nếu cô ta đã không thích Diệp Linh Dung thì sao trước đó lại nhận nuôi cô bé?



Đúng lúc này, Diệp Linh Dung lại nói lần nữa: “Mẹ, góc trái bên trên hình như vẫn còn vết bẩn!”

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Lý Yên ngẩng đầu nhìn lại, vì góc độ và phản quang của ánh sáng, ở vị trí của cô ta không nhìn rõ, thế nên cô ta đưa người về phía cửa sổ rồi chỉ đại một chỗ, hỏi: “Chỗ này à?”



Diệp Linh Dung lắc đầu: “Bên trên một chút...”



Lý Yên lại vươn người ra ngoài đẩy rộng cửa sổ thêm một chút: “Chỗ này?”



Lần này Diệp Linh Dung gật đầu: “Cách một chút nữa thôi, lên trên một tí nữa là đến!”



Lý Yên nghe xong lại vươn người ra thêm một chút cố gắng với đến chỗ vết bẩn mà Diệp Linh Dung nói... Ai ngờ đúng lúc này Diệp Linh Dung đột nhiên đá vào mắt cá chân đang đặt trên sàn của Lý Yên một cái, khiến cơ thể Lý Yên mất thăng bằng cả người ngã văng ra ngoài cửa sổ!



May mà vào thời điểm mấu chốt Lý Yên nắm được vào tay nắm cửa sổ, sau đó kinh hoàng nhìn Diệp Linh Dung trước mặt. Toàn bộ tình cảnh vừa rồi đều được Diệp Phàm Phàm nhìn thấy khi vừa đi làm về, hắn kinh ngạc hét lên: “Tiểu Dung! Con làm gì thế?”



Lý Yên đang treo ngoài cửa sổ nhìn thấy chồng mình đã về, lập tức hét lên cầu cứu: “Chồng ơi, cứu em!”



Không ngờ đúng lúc này Diệp Linh Dung quay đầu lại dùng giọng điệu ngọt ngào vừa cười vừa nói: “Cha, chỉ có như thế này chúng ta mới có thể vĩnh viễn ở bên nhau...”



Diệp Phàm Phàm vừa định chạy đến cứu người, sau khi nghe con gái nuôi nói thì cả người cứng đờ, cứ thế ngây người đứng tại chỗ... Mà phía Lý Yên cũng không kiên trì nổi nữa, cô ta tuyệt vọng gọi chồng mình, nhưng đối phương giống như bị điểm huyệt, không nhúc nhích nữa.



Cuối cùng Lý Yên rơi thẳng từ tầng mười lăm xuống đất tử vong. Có lẽ trước khi chết cô ta cũng không thể tin rằng, người chồng cùng mình đồng cam cộng khổ nhiều năm như vậy ở thời điểm mấu chốt lại thấy chết mà không cứu? Mình có lòng tốt nuôi dưỡng một bé gái mồ côi vậy mà con bé lại nhẫn tâm đẩy cô ta vào chỗ chết!



Đúng lúc này, ảo cảnh trước mắt bị tiếng chuông điện thoại di động dồn dập của Viên Mục Dã đánh vỡ, trong điện thoại Tằng Nam Nam nói: “Anh Viên, Diệp Phàm Phàm chuẩn bị về nhà!”



Viên Mục Dã vừa vội vàng quay ra vừa bảo cô ấy tiếp tục theo dõi sát Diệp Phàm Phàm, đồng thời cũng hỏi hiện giờ Diệp Linh Dung đang ở đâu?



Tằng Nam Nam bảo: “Lúc này cô bé vẫn đang đi học, tôi đã bảo Trương Khai theo dõi sát rồi... Sao thế? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”



Viên Mục Dã trầm giọng xuống: “Một hai câu không nói rõ được, lát nữa gặp rồi nói!”



Sau đó, Viên Mục Dã cúp điện thoại rồi nhanh chóng ra khỏi nhà họ Diệp, cậu hối thúc Đoàn Phong và Hoắc Nhiễm: “Đi nhanh lên, Diệp Phàm Phàm sắp về rồi!”



Khi họ đi thang máy xuống đến tầng một thì đúng lúc gặp Diệp Phàm Phàm từ bên ngoài đi vào, lúc đó hắn còn thấy kỳ lạ nhìn nhóm Viên Mục Dã vài lần, có lẽ hiếu kỳ không biết tại sao lại có ba người giao đồ ăn cùng một lúc?



Nhóm Viên Mục Dã đương nhiên có khả năng khiến cho đối phương không nhìn ra sơ hở gì, ba người chẳng thèm nhìn Diệp Phàm Phàm lấy một cái cứ thế đi thẳng ra khỏi tòa nhà... Sau khi ra khỏi khu chung cư, bọn họ lập tức tập hợp với Tằng Nam Nam và Trương Đại Quân.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom