Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 343 - Chương 343 MƯA TIỀN
Chương 343 MƯA TIỀN
“Tiền đâu?” Giọng nói của đối phương hơi khẩn trương. Viên Mục Dã nghe ra tuổi của người thanh niên này không lớn, chắc không vượt quá hai mươi, không biết gã còn đồng bọn nào khác nữa hay không.
Diệp Phàm Phàm vội vàng ném túi du lịch màu đen về phía trước cách mình hai mét, sau đó nói: “Chỗ này là ba trăm nghìn! Đây là toàn bộ tiền mặt mà tôi có thể lấy được trong hôm nay, con gái của tôi đâu?”
Đối phương bỗng cười khẩy: “Con gái? Nghe thân thiết nhỉ? Không biết người vợ đã qua đời của ông nghe thế thì sẽ có cảm tưởng gì?”
Diệp Phàm Phàm biến sắc: “Cậu nói thế nghĩa là sao? Tôi đã mang tiền đến rồi, mau thả con gái tôi ra đi! Tôi cam đoan sẽ không báo cảnh sát, cho dù sau này cảnh sát có đến thì tôi cũng sẽ không nói cho bọn họ!”
Người thanh niên kia suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Ông thật sự đồng ý vì con gái của mình mà không báo cảnh sát à?”
Diệp Phàm Phàm lúc này hơi nghi ngờ người trước mặt, gã thanh niên này bắt cóc con gái mình chưa chắc đã đơn giản chỉ vì tiền, thế là hắn bèn hỏi thử: “Rốt cuộc thì cậu muốn gì? Chê tiền ít à? Nếu như cậu đồng ý chờ thì ngày mai tôi có thể cho thêm ba trăm nghìn tiền mặt nữa, chỉ cần cậu bảo đảm là con gái tôi an toàn!”
Người thanh niên trẻ bỗng nhìn vào phía sau cái cột bên cạnh mình, sau đó giống như hạ quyết tâm rất lớn: “Ông không phải cha của cô ấy, đừng cho là tôi không biết ông đã làm gì cô ấy? Bảo sao ông không để ý đến sự sống chết của người vợ đã ở bên cạnh mình nhiều năm, bởi vì ông muốn vĩnh viễn khống chế cô ấy.”
Người thanh niên tuyên bố cứng rắn xong thì Diệp Linh Dung chậm rãi đi ra từ đằng sau chiếc cột, hóa ra vừa rồi cô bé vẫn trốn ở đó và nghe lén cuộc nói chuyện giữa Diệp Phàm Phàm và người thanh niên trẻ.
“Tiểu Dung, mau đến chỗ cha này!” Diệp Phàm Phàm nhìn thấy Diệp Linh Dung thì bỗng trở nên kích động.
Nhưng không biết tại sao mà Diệp Linh Dung lại không chủ động đến cạnh cha nuôi của mình, mặc dù vị trí của cô bé khá gần người thanh niên kia, nhưng đối phương lại chẳng dùng bất kỳ thứ gì để trói Diệp Linh Dung cả, cho nên chỉ cẩn cô bé muốn là có thể lập tức trở lại bên cạnh Diệp Phàm Phàm…
“Tiểu Dung? Có phải con sợ hãi quá không? Đừng sợ, mau đến chỗ cha này! Có cha ở đây thì không ai có thể làm hại con được!” Diệp Phàm Phàm tiếp tục kiên nhẫn nói.
Nhưng Diệp Linh Dung vẫn không hề động đậy, cô bé nhìn chằm chằm Diệp Phàm Phàm như đang do dự điều gì đó…
Lúc này người thanh niên lạnh lùng nói: “Ban đầu ông có thể giúp cô ấy trở thành một đứa trẻ bình thường… Nhưng ông lại trói buộc cô ấy vì sở thích của mình, trước đây cô ấy đã chịu khổ quá nhiều rồi, tại sao ông vẫn còn đối xử với cô ấy như vậy?!”
Diệp Linh Dung nghe thấy câu này thì đôi mắt từ từ đỏ lên, cô bé vội vàng cúi đầu nhìn chân mình giống như một đứa bé đã phạm lỗi khiến người khác phải thương xót…
Diệp Phàm Phàm ở đối diện thấy thế thì nóng nảy quát: “Mau trả Tiểu Dung lại cho tôi!”
Người thanh niên lắc đầu: “Ông không xứng làm cha của cô ấy, tôi không thể để ông tiếp tục làm tổn thương Xuân Miêu…”
“Rốt cuộc thì cậu là ai, tại sao lại biết tên trước đây của Tiểu Dung?” Diệp Phàm Phàm kích động quát.
Người thanh niên đột nhiên phẫn uất nói: “Ông không xứng để biết…”
Diệp Phàm Phàm không buồn nghe, hắn bỗng đá chiếc túi du lịch màu đen về phía đối phương rồi bảo: “Cầm số tiền này đi! Chỉ cần cậu không nói lung tung nữa… Tôi có thể cho cậu càng nhiều!”
Vietwriter.vn
Người thanh niên nghe xong bèn nhìn thoáng qua số tiền trong túi, sau đó cười khổ: “Ba trăm nghìn đối với ông chỉ như chín trâu mất một sợi lông. Nhưng thật đáng tiếc, tôi lại không coi trọng đồng tiền, thậm chí có lúc còn cảm thấy căm ghét…”
Sau khi nói xong, người thanh niên cầm chiếc túi du lịch màu đen đi đến lan can rồi nói: “Không biết cảm giác có ‘mưa tiền’ từ trên trời rơi xuống là thế nào nhỉ?”, người thanh niên nói xong thì lấy một xấp tiền từ trong túi rồi ném ra ngoài.
Xấp tiền trăm tệ trong nháy mắt đã bay lả tả xuống phía dưới, cảnh tượng rất hoành tráng, ai có thể ngờ được trong một công trường xây dựng bỏ hoang đã lâu mà lại có người ném tiền từ trên xuống…
Diệp Phàm Phàm thấy người thanh niên vung cả xấp tiền ra ngoài thì không hiểu: “Rốt cuộc thì cậu muốn gì khi bắt cóc con gái tôi? Đó là tiền đấy…”
Người thanh niên nghe Diệp Phàm Phàm nói vậy thì lại tiện tay vung một xấp tiền nữa ra ngoài, gã hỏi: “Trong lòng ông tiền quan trọng đến thế sao? Là tiền quan trọng hay con gái ông quan trọng?” Mỗi lần người thanh niên nhắc đến hai chữ “con gái” thì đều cố ý kéo dài giọng.
Diệp Phàm Phàm lúc này đã tái xanh cả mặt, hắn gằn từng chữ: “Đương nhiên là con gái của tôi rồi… Hôm nay bất kể thế nào tôi cũng phải dẫn con bé đi.”
Người thanh niên nghe xong bèn gật gù, sau đó dốc ngược chiếc túi du lịch để đổ toàn bộ tiền xuống dưới lầu: “Được, nếu đã như vậy thì dùng toàn bộ gia tài của ông đến đổi đi!”
Diệp Phàm Phàm nghe mà sững sờ: “Cậu muốn làm gì?”
Đầu tiên, người thanh niên nhìn Diệp Linh Dung một chút, sau đó đặt một cái điện thoại vào trong chiếc túi du lịch rỗng rồi ném nó cho Diệp Phàm Phàm: “Dùng cái điện thoại này quay một đoạn video, kể rõ ràng việc ông đã xâm hại tình dục con gái mình thế nào, chỉ cần ông đăng video đó lên mạng thì tôi sẽ trả cô ấy lại cho ông…”
Diệp Phàm Phàm không ngờ đối phương lại đưa ra loại yêu cầu này? Hắn sững sờ nhìn túi du lịch trên mặt đất, một lúc lâu sau mà vẫn không dám giơ tay ra lấy.
Người thanh niên thấy Diệp Phàm Phàm chần chừ bèn lạnh lùng hừ một tiếng: “Sao thế? Chẳng phải ông vừa mới khẳng định chắc chắn con gái quan trọng hơn tiền à? Vậy tại sao ông lại do dự khi quay video đó?”
Diệp Phàm Phàm ngẩng đầu nhìn người thanh niên, hắn run rẩy hỏi: “Rốt cuộc thì cậu là ai? Cậu đến đây để báo thù cho Lý Yên à?”
Người thanh niên thoáng sửng sốt, sau đó nói: “Cứ cho là như vậy đi, cho nên bây giờ ông sẽ chọn… cái gì nào? Con gái? Hay là danh tiếng và địa vị?”
“Nếu tất cả tôi đều muốn thì sao?” Diệp Phàm Phàm đột nhiên dữ tợn hỏi. Hóa ra trước khi đến đây hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để cá chết lưới rách, Diệp Phàm Phàm cầm theo con dao phòng thân vẫn luôn để trên xe, khi người thanh niên nói toạc ra mối quan hệ dị dạng giữa hắn và Diệp Linh Dung, hắn đã nảy sinh ý định giết người diệt khẩu.
Nhưng sự thật chứng minh Diệp Phàm Phàm hơi quá đề cao mình, người mà chỉ cầm mỗi chiếc bút thì sao có thể là đối thủ của thanh niên này chứ? Đến bàn tay cầm dao mà còn run rẩy… Sau khi hai người đánh nhau, cuối cùng người thanh niên cướp được con dao, rồi trong lúc bối rối đã chọc mạnh vào bụng Diệp Phàm Phàm.
Trước đó, khi Viên Mục Dã nhìn thấy Diệp Phàm Phàm máu me khắp người còn tưởng là do rơi từ trên cao xuống, cậu không nhìn kĩ nên không ngờ đó là do bị người thanh niên đâm…
“Tiền đâu?” Giọng nói của đối phương hơi khẩn trương. Viên Mục Dã nghe ra tuổi của người thanh niên này không lớn, chắc không vượt quá hai mươi, không biết gã còn đồng bọn nào khác nữa hay không.
Diệp Phàm Phàm vội vàng ném túi du lịch màu đen về phía trước cách mình hai mét, sau đó nói: “Chỗ này là ba trăm nghìn! Đây là toàn bộ tiền mặt mà tôi có thể lấy được trong hôm nay, con gái của tôi đâu?”
Đối phương bỗng cười khẩy: “Con gái? Nghe thân thiết nhỉ? Không biết người vợ đã qua đời của ông nghe thế thì sẽ có cảm tưởng gì?”
Diệp Phàm Phàm biến sắc: “Cậu nói thế nghĩa là sao? Tôi đã mang tiền đến rồi, mau thả con gái tôi ra đi! Tôi cam đoan sẽ không báo cảnh sát, cho dù sau này cảnh sát có đến thì tôi cũng sẽ không nói cho bọn họ!”
Người thanh niên kia suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Ông thật sự đồng ý vì con gái của mình mà không báo cảnh sát à?”
Diệp Phàm Phàm lúc này hơi nghi ngờ người trước mặt, gã thanh niên này bắt cóc con gái mình chưa chắc đã đơn giản chỉ vì tiền, thế là hắn bèn hỏi thử: “Rốt cuộc thì cậu muốn gì? Chê tiền ít à? Nếu như cậu đồng ý chờ thì ngày mai tôi có thể cho thêm ba trăm nghìn tiền mặt nữa, chỉ cần cậu bảo đảm là con gái tôi an toàn!”
Người thanh niên trẻ bỗng nhìn vào phía sau cái cột bên cạnh mình, sau đó giống như hạ quyết tâm rất lớn: “Ông không phải cha của cô ấy, đừng cho là tôi không biết ông đã làm gì cô ấy? Bảo sao ông không để ý đến sự sống chết của người vợ đã ở bên cạnh mình nhiều năm, bởi vì ông muốn vĩnh viễn khống chế cô ấy.”
Người thanh niên tuyên bố cứng rắn xong thì Diệp Linh Dung chậm rãi đi ra từ đằng sau chiếc cột, hóa ra vừa rồi cô bé vẫn trốn ở đó và nghe lén cuộc nói chuyện giữa Diệp Phàm Phàm và người thanh niên trẻ.
“Tiểu Dung, mau đến chỗ cha này!” Diệp Phàm Phàm nhìn thấy Diệp Linh Dung thì bỗng trở nên kích động.
Nhưng không biết tại sao mà Diệp Linh Dung lại không chủ động đến cạnh cha nuôi của mình, mặc dù vị trí của cô bé khá gần người thanh niên kia, nhưng đối phương lại chẳng dùng bất kỳ thứ gì để trói Diệp Linh Dung cả, cho nên chỉ cẩn cô bé muốn là có thể lập tức trở lại bên cạnh Diệp Phàm Phàm…
“Tiểu Dung? Có phải con sợ hãi quá không? Đừng sợ, mau đến chỗ cha này! Có cha ở đây thì không ai có thể làm hại con được!” Diệp Phàm Phàm tiếp tục kiên nhẫn nói.
Nhưng Diệp Linh Dung vẫn không hề động đậy, cô bé nhìn chằm chằm Diệp Phàm Phàm như đang do dự điều gì đó…
Lúc này người thanh niên lạnh lùng nói: “Ban đầu ông có thể giúp cô ấy trở thành một đứa trẻ bình thường… Nhưng ông lại trói buộc cô ấy vì sở thích của mình, trước đây cô ấy đã chịu khổ quá nhiều rồi, tại sao ông vẫn còn đối xử với cô ấy như vậy?!”
Diệp Linh Dung nghe thấy câu này thì đôi mắt từ từ đỏ lên, cô bé vội vàng cúi đầu nhìn chân mình giống như một đứa bé đã phạm lỗi khiến người khác phải thương xót…
Diệp Phàm Phàm ở đối diện thấy thế thì nóng nảy quát: “Mau trả Tiểu Dung lại cho tôi!”
Người thanh niên lắc đầu: “Ông không xứng làm cha của cô ấy, tôi không thể để ông tiếp tục làm tổn thương Xuân Miêu…”
“Rốt cuộc thì cậu là ai, tại sao lại biết tên trước đây của Tiểu Dung?” Diệp Phàm Phàm kích động quát.
Người thanh niên đột nhiên phẫn uất nói: “Ông không xứng để biết…”
Diệp Phàm Phàm không buồn nghe, hắn bỗng đá chiếc túi du lịch màu đen về phía đối phương rồi bảo: “Cầm số tiền này đi! Chỉ cần cậu không nói lung tung nữa… Tôi có thể cho cậu càng nhiều!”
Vietwriter.vn
Người thanh niên nghe xong bèn nhìn thoáng qua số tiền trong túi, sau đó cười khổ: “Ba trăm nghìn đối với ông chỉ như chín trâu mất một sợi lông. Nhưng thật đáng tiếc, tôi lại không coi trọng đồng tiền, thậm chí có lúc còn cảm thấy căm ghét…”
Sau khi nói xong, người thanh niên cầm chiếc túi du lịch màu đen đi đến lan can rồi nói: “Không biết cảm giác có ‘mưa tiền’ từ trên trời rơi xuống là thế nào nhỉ?”, người thanh niên nói xong thì lấy một xấp tiền từ trong túi rồi ném ra ngoài.
Xấp tiền trăm tệ trong nháy mắt đã bay lả tả xuống phía dưới, cảnh tượng rất hoành tráng, ai có thể ngờ được trong một công trường xây dựng bỏ hoang đã lâu mà lại có người ném tiền từ trên xuống…
Diệp Phàm Phàm thấy người thanh niên vung cả xấp tiền ra ngoài thì không hiểu: “Rốt cuộc thì cậu muốn gì khi bắt cóc con gái tôi? Đó là tiền đấy…”
Người thanh niên nghe Diệp Phàm Phàm nói vậy thì lại tiện tay vung một xấp tiền nữa ra ngoài, gã hỏi: “Trong lòng ông tiền quan trọng đến thế sao? Là tiền quan trọng hay con gái ông quan trọng?” Mỗi lần người thanh niên nhắc đến hai chữ “con gái” thì đều cố ý kéo dài giọng.
Diệp Phàm Phàm lúc này đã tái xanh cả mặt, hắn gằn từng chữ: “Đương nhiên là con gái của tôi rồi… Hôm nay bất kể thế nào tôi cũng phải dẫn con bé đi.”
Người thanh niên nghe xong bèn gật gù, sau đó dốc ngược chiếc túi du lịch để đổ toàn bộ tiền xuống dưới lầu: “Được, nếu đã như vậy thì dùng toàn bộ gia tài của ông đến đổi đi!”
Diệp Phàm Phàm nghe mà sững sờ: “Cậu muốn làm gì?”
Đầu tiên, người thanh niên nhìn Diệp Linh Dung một chút, sau đó đặt một cái điện thoại vào trong chiếc túi du lịch rỗng rồi ném nó cho Diệp Phàm Phàm: “Dùng cái điện thoại này quay một đoạn video, kể rõ ràng việc ông đã xâm hại tình dục con gái mình thế nào, chỉ cần ông đăng video đó lên mạng thì tôi sẽ trả cô ấy lại cho ông…”
Diệp Phàm Phàm không ngờ đối phương lại đưa ra loại yêu cầu này? Hắn sững sờ nhìn túi du lịch trên mặt đất, một lúc lâu sau mà vẫn không dám giơ tay ra lấy.
Người thanh niên thấy Diệp Phàm Phàm chần chừ bèn lạnh lùng hừ một tiếng: “Sao thế? Chẳng phải ông vừa mới khẳng định chắc chắn con gái quan trọng hơn tiền à? Vậy tại sao ông lại do dự khi quay video đó?”
Diệp Phàm Phàm ngẩng đầu nhìn người thanh niên, hắn run rẩy hỏi: “Rốt cuộc thì cậu là ai? Cậu đến đây để báo thù cho Lý Yên à?”
Người thanh niên thoáng sửng sốt, sau đó nói: “Cứ cho là như vậy đi, cho nên bây giờ ông sẽ chọn… cái gì nào? Con gái? Hay là danh tiếng và địa vị?”
“Nếu tất cả tôi đều muốn thì sao?” Diệp Phàm Phàm đột nhiên dữ tợn hỏi. Hóa ra trước khi đến đây hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để cá chết lưới rách, Diệp Phàm Phàm cầm theo con dao phòng thân vẫn luôn để trên xe, khi người thanh niên nói toạc ra mối quan hệ dị dạng giữa hắn và Diệp Linh Dung, hắn đã nảy sinh ý định giết người diệt khẩu.
Nhưng sự thật chứng minh Diệp Phàm Phàm hơi quá đề cao mình, người mà chỉ cầm mỗi chiếc bút thì sao có thể là đối thủ của thanh niên này chứ? Đến bàn tay cầm dao mà còn run rẩy… Sau khi hai người đánh nhau, cuối cùng người thanh niên cướp được con dao, rồi trong lúc bối rối đã chọc mạnh vào bụng Diệp Phàm Phàm.
Trước đó, khi Viên Mục Dã nhìn thấy Diệp Phàm Phàm máu me khắp người còn tưởng là do rơi từ trên cao xuống, cậu không nhìn kĩ nên không ngờ đó là do bị người thanh niên đâm…
Bình luận facebook