Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 344 - Chương 344 NỔ TUNG
Chương 344 NỔ TUNG
Nhưng lúc đó người thanh niên đã mất kiểm soát, cậu ta đâm thêm vài nhát vào bụng Diệp Phàm Phàm, rồi bỗng nhiên dùng sức hất lên, khiến Diệp Phàm Phàm rơi thẳng từ tầng bảy xuống dưới!
Viên Mục Dã hơi sửng sốt khi thấy cảnh này, đây cũng là lúc mà cậu và Từ Lệ đứng phía dưới rồi suýt bị thi thể rơi trúng, lúc đó người thanh niên này đang ở trên đầu bọn họ!
Nhưng khi Từ Lệ lên trên tầng thì chỉ còn Diệp Linh Dung đang hôn mê bất tỉnh, vậy người thanh niên kia đã nấp ở chỗ nào? Theo lý mà nói thì tòa nhà này chỉ có khung mà không có tường, mỗi một tầng chỉ cần liếc mắt là có thể xem gần hết, lúc Từ Lệ đi lên cũng đã tìm kiếm qua từng tầng, nếu đối phương thật sự vẫn trốn trong tòa nhà thì tại sao Từ Lệ lại không nhìn thấy?!
Cảnh tượng trước mắt Viên Mục Dã biến mất, bốn phía trong nháy mắt tối sầm lại, xem ra bên ngoài trời đã tối đen rồi. Trước tiên Viên Mục Dã tìm tất cả các góc của tầng bảy một lần, sau đó lại đi lên tầng tiếp theo…
Trong khi cậu tìm từng tầng một rồi đi xuống phía dưới, nhân viên pháp y đã đến để khám nghiệm tử thi, Viên Mục Dã nhìn kĩ thì hóa ra là lão Bạch? Cậu đã lâu không gặp pháp y Bạch, Viên Mục Dã bèn chủ động đi qua chào hỏi anh ta, đồng thời cũng hỏi thăm tại sao hôm nay Diệp Dĩ Nguy không đến?
Lão Bạch nói cho Viên Mục Dã biết: “Mấy ngày nay Tiểu Diệp bị Cục Tư pháp tỉnh bên cạnh mượn đi rồi, họ đi điều tra một vụ án buôn người…
Viên Mục Dã nghi ngờ hỏi: “Buôn người tại sao lại muốn mượn pháp y?”
“Bởi vì bọn họ không đủ pháp y chứ sao…” Lão Bạch bất đắc dĩ trả lời.
Viên Mục Dã nghe xong thì biết vụ án này khá lớn, cậu cũng không làm phiền pháp y Bạch nữa mà quay lại giúp mấy người Từ Lệ tiếp tục tìm kiếm tên bắt cóc đã biến mất trong công trường bỏ hoang.
Căn cứ theo quan sát của Viên Mục Dã, tên bắt cóc kia chắc chắn quen biết Diệp Linh Dung, hoặc nói một cách nghiêm túc thì gã quen biết với Diệp Linh Dung khi còn gọi là Xuân Miêu, mà tình cảm của hai bên không phải bình thường…
Gã bắt Diệp Linh Dung dĩ nhiên không phải vì tiền, nhưng cũng không phải muốn giết chết Diệp Phàm Phàm. Bởi vì Viên Mục Dã nhìn ra được, nếu như Diệp Phàm Phàm không bất ngờ lấy ra con dao, sau đó lại ngu ngốc đặt hung khí vào tay đối phương, có lẽ hắn không cần phải chết.
Mặc dù Từ Lệ dẫn người tìm kiếm trên diện rộng trong công trường bỏ hoang, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng bọn bắt cóc, hiện giờ trừ Viên Mục Dã ra thì chỉ còn Diệp Linh Dung là đã từng nhìn thấy người thanh niên kia. Nếu dựa vào thông tin của Viên Mục Dã thì chắc chắn không có hiệu quả về mặt pháp lý, nên chỉ có thể chờ đợi Diệp Linh Dung tỉnh lại tiến hành ghép mặt người.
Không ngờ sau khi Diệp Linh Dung tỉnh lại ở bệnh viện thì không chịu nói một câu nào, cô bé cứ trợn mắt ngồi yên một chỗ. Bác sĩ phụ trách phân tích có thể Diệp Linh Dung bị PTSD, cũng được gọi là di chứng tâm lý sau khi bị sang chấn, hoặc còn gọi là chướng ngại tâm lý kích thích.
Bác sĩ cho rằng Diệp Linh Dung chính mắt thấy cha nuôi giằng co với tên bắt cóc, cuối cùng bị sát hại tàn nhẫn, điều này đối với bất kỳ một thiếu nữ vị thành niên nào cũng là một cú sốc lớn. Nếu như không giúp Diệp Linh Dung giải tỏa bế tắc tâm lý, chắc sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời cô bé.
Nhưng Viên Mục Dã lại cho rằng Diệp Linh Dung không phải là một cô bé bình thường, cô bé có vấn đề về tâm lý nhưng đã có từ rất lâu trước đây rồi, tuyệt đối không phải mới bị khi nhìn thấy Diệp Phàm Phàm bị sát hại. Nếu như Viên Mục Dã đoán không nhầm, lý do mà cô bé mãi vẫn không chịu nói gì là vì không muốn cung cấp tư liệu của tên bắt cóc.
Viên Mục Dã thầm nhắc nhở Từ Lệ là có khả năng Diệp Linh Dung biết tên bắt cóc, cậu đề nghị anh ta đi điều tra thêm ở viện mồ côi mà Diệp Linh Dung từng sống trước đây. Tên bắt cóc đó có thể gọi tên cũ của Diệp Linh Dung là Xuân Miêu thì chắc chắn gã quen cô bé khi còn ở viện mồ côi. Hơn nữa, chắc chắn gã phải rất quen thuộc công trường xây dựng bỏ hoang này, nếu không sẽ không thể chạy thoát khi bị rất đông cảnh sát bao vây như vậy.
Buổi tối, khi Từ Lệ đưa Viên Mục Dã về, Viên Mục Dã bèn thuận miệng hỏi tình huống của Diệp Dĩ Nguy: “Anh ấy bị điều đi lúc nào? Vụ án gì mà lại phải điều pháp y từ khắp nơi thế?”
Từ Lệ suy nghĩ rồi nói: “Sáng nay mới được điều động, tôi không rõ tình huống cụ thể cho lắm, nhưng nghe bảo vụ án này khá lớn. Họ nói là khi cảnh sát biển đi tuần tra theo thông lệ thì bắt gặp một chiếc thuyền khả nghi đang trôi lênh đênh trên biển, họ dùng loa gọi nhưng không thấy ai trả lời. Cuối cùng cảnh sát biển leo sang kiểm tra thì phát hiện dưới boong tàu toàn người chết.”
“Vụ này lớn thế cơ à? Là thuyền của nước nào vậy?” Viên Mục Dã hỏi.
Từ Lệ lắc đầu: “Không biết, nhưng qua phỏng đoán ban đầu thì chiếc thuyền này đi nhờ qua vùng biển của chúng ta, đích đến cuối cùng có thể là mấy quốc gia ở phía Nam.” Vietwriter.vn
Viên Mục Dã hơi tò mò hỏi: “Không có bất kỳ người nào còn sống à?”
“Cho đến bây giờ vẫn chưa phát hiện có người sống sót, nghe nói pháp y của bảy tỉnh trong cả nước đã đến đó tiếp viện, nếu chỉ dùng pháp y của tỉnh B thì không thể kham nổi!” Từ Lệ bĩu môi.
Viên Mục Dã gật đầu: “Chắc lại là một vụ án lớn chấn động cả nước đây.”
Sau khi về đến nhà, Viên Mục Dã mệt mỏi ngồi trên ghế sofa, Kim Bảo ngậm chiếc bát không đi đến bên cạnh rồi nhìn cậu như muốn nói: “Tôi đói!”
Viên Mục Dã thấy vậy thì cười bảo: “Được rồi, để tao lấy thức ăn cho mày nhé!”
Không ngờ đúng lúc này, bên ngoài có tiếng của một chiếc ô tô, Kim Bảo nghe thấy thì thả bát đựng thức ăn xuống rồi chạy ngay ra ngoài, nó đứng trước cửa nhà với khuôn mặt đầy hưng phấn, nhưng bên ngoài chỉ là một chiếc xe tình cờ đi ngang qua khiến nó phí công vui mừng…
Viên Mục Dã thấy vậy bèn đi qua sờ đầu nó rồi bảo: “Không phải pháp y Diệp đâu, anh ấy có việc phải ra ngoài rồi, vài ngày nữa mới về.”
Kim Bảo nghe xong thất vọng chạy về phòng, sau đó tiếp tục ngậm chiếc bát để xin ăn. Viên Mục Dã nghĩ đến Diệp Dĩ Nguy thì cảm thấy mình nên gọi điện hỏi thăm một chút, đồng thời hỏi xem nhà anh ta có gì cần mình quan tâm không… Mặc dù trong nhà Diệp Dĩ Nguy chắc chẳng có một vật sống nào.
Nhưng không biết có phải do bên kia quá bận hay không mà điện thoại đổ chuông mười mấy lần mới thấy Diệp Dĩ Nguy bắt máy: “Tôi đang ra ngoài, đợi tôi xong việc thì sẽ gọi lại cho cậu!”
Viên Mục Dã nghe thấy đầu bên kia dường như gió quá to, thổi vang ong ong trong điện thoại, chắc anh ta đang ở bờ biển! Cậu nói với Diệp Dĩ Nguy: “Được rồi, vậy anh nhanh đi làm đi, có chuyện gì…”
Viên Mục Dã còn chưa nói xong thì bỗng nghe thấy một tiếng vang lớn qua điện thoại, ngay sau đó tín hiệu điện thoại bị ngắt, cậu gọi lại vài lần nhưng vẫn không thể nối máy được. Tiếng vang vừa rồi không hề bình thường, nó giống như thứ gì đó bị nổ tung. Viên Mục Dã gọi ngay cho Từ Lệ, cậu nói với anh ta là bên phía Diệp Dĩ Nguy có thể đã xảy ra chuyện, anh ta hãy nhanh chóng liên hệ với người phụ trách bên tỉnh B.
Nhưng lúc đó người thanh niên đã mất kiểm soát, cậu ta đâm thêm vài nhát vào bụng Diệp Phàm Phàm, rồi bỗng nhiên dùng sức hất lên, khiến Diệp Phàm Phàm rơi thẳng từ tầng bảy xuống dưới!
Viên Mục Dã hơi sửng sốt khi thấy cảnh này, đây cũng là lúc mà cậu và Từ Lệ đứng phía dưới rồi suýt bị thi thể rơi trúng, lúc đó người thanh niên này đang ở trên đầu bọn họ!
Nhưng khi Từ Lệ lên trên tầng thì chỉ còn Diệp Linh Dung đang hôn mê bất tỉnh, vậy người thanh niên kia đã nấp ở chỗ nào? Theo lý mà nói thì tòa nhà này chỉ có khung mà không có tường, mỗi một tầng chỉ cần liếc mắt là có thể xem gần hết, lúc Từ Lệ đi lên cũng đã tìm kiếm qua từng tầng, nếu đối phương thật sự vẫn trốn trong tòa nhà thì tại sao Từ Lệ lại không nhìn thấy?!
Cảnh tượng trước mắt Viên Mục Dã biến mất, bốn phía trong nháy mắt tối sầm lại, xem ra bên ngoài trời đã tối đen rồi. Trước tiên Viên Mục Dã tìm tất cả các góc của tầng bảy một lần, sau đó lại đi lên tầng tiếp theo…
Trong khi cậu tìm từng tầng một rồi đi xuống phía dưới, nhân viên pháp y đã đến để khám nghiệm tử thi, Viên Mục Dã nhìn kĩ thì hóa ra là lão Bạch? Cậu đã lâu không gặp pháp y Bạch, Viên Mục Dã bèn chủ động đi qua chào hỏi anh ta, đồng thời cũng hỏi thăm tại sao hôm nay Diệp Dĩ Nguy không đến?
Lão Bạch nói cho Viên Mục Dã biết: “Mấy ngày nay Tiểu Diệp bị Cục Tư pháp tỉnh bên cạnh mượn đi rồi, họ đi điều tra một vụ án buôn người…
Viên Mục Dã nghi ngờ hỏi: “Buôn người tại sao lại muốn mượn pháp y?”
“Bởi vì bọn họ không đủ pháp y chứ sao…” Lão Bạch bất đắc dĩ trả lời.
Viên Mục Dã nghe xong thì biết vụ án này khá lớn, cậu cũng không làm phiền pháp y Bạch nữa mà quay lại giúp mấy người Từ Lệ tiếp tục tìm kiếm tên bắt cóc đã biến mất trong công trường bỏ hoang.
Căn cứ theo quan sát của Viên Mục Dã, tên bắt cóc kia chắc chắn quen biết Diệp Linh Dung, hoặc nói một cách nghiêm túc thì gã quen biết với Diệp Linh Dung khi còn gọi là Xuân Miêu, mà tình cảm của hai bên không phải bình thường…
Gã bắt Diệp Linh Dung dĩ nhiên không phải vì tiền, nhưng cũng không phải muốn giết chết Diệp Phàm Phàm. Bởi vì Viên Mục Dã nhìn ra được, nếu như Diệp Phàm Phàm không bất ngờ lấy ra con dao, sau đó lại ngu ngốc đặt hung khí vào tay đối phương, có lẽ hắn không cần phải chết.
Mặc dù Từ Lệ dẫn người tìm kiếm trên diện rộng trong công trường bỏ hoang, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng bọn bắt cóc, hiện giờ trừ Viên Mục Dã ra thì chỉ còn Diệp Linh Dung là đã từng nhìn thấy người thanh niên kia. Nếu dựa vào thông tin của Viên Mục Dã thì chắc chắn không có hiệu quả về mặt pháp lý, nên chỉ có thể chờ đợi Diệp Linh Dung tỉnh lại tiến hành ghép mặt người.
Không ngờ sau khi Diệp Linh Dung tỉnh lại ở bệnh viện thì không chịu nói một câu nào, cô bé cứ trợn mắt ngồi yên một chỗ. Bác sĩ phụ trách phân tích có thể Diệp Linh Dung bị PTSD, cũng được gọi là di chứng tâm lý sau khi bị sang chấn, hoặc còn gọi là chướng ngại tâm lý kích thích.
Bác sĩ cho rằng Diệp Linh Dung chính mắt thấy cha nuôi giằng co với tên bắt cóc, cuối cùng bị sát hại tàn nhẫn, điều này đối với bất kỳ một thiếu nữ vị thành niên nào cũng là một cú sốc lớn. Nếu như không giúp Diệp Linh Dung giải tỏa bế tắc tâm lý, chắc sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời cô bé.
Nhưng Viên Mục Dã lại cho rằng Diệp Linh Dung không phải là một cô bé bình thường, cô bé có vấn đề về tâm lý nhưng đã có từ rất lâu trước đây rồi, tuyệt đối không phải mới bị khi nhìn thấy Diệp Phàm Phàm bị sát hại. Nếu như Viên Mục Dã đoán không nhầm, lý do mà cô bé mãi vẫn không chịu nói gì là vì không muốn cung cấp tư liệu của tên bắt cóc.
Viên Mục Dã thầm nhắc nhở Từ Lệ là có khả năng Diệp Linh Dung biết tên bắt cóc, cậu đề nghị anh ta đi điều tra thêm ở viện mồ côi mà Diệp Linh Dung từng sống trước đây. Tên bắt cóc đó có thể gọi tên cũ của Diệp Linh Dung là Xuân Miêu thì chắc chắn gã quen cô bé khi còn ở viện mồ côi. Hơn nữa, chắc chắn gã phải rất quen thuộc công trường xây dựng bỏ hoang này, nếu không sẽ không thể chạy thoát khi bị rất đông cảnh sát bao vây như vậy.
Buổi tối, khi Từ Lệ đưa Viên Mục Dã về, Viên Mục Dã bèn thuận miệng hỏi tình huống của Diệp Dĩ Nguy: “Anh ấy bị điều đi lúc nào? Vụ án gì mà lại phải điều pháp y từ khắp nơi thế?”
Từ Lệ suy nghĩ rồi nói: “Sáng nay mới được điều động, tôi không rõ tình huống cụ thể cho lắm, nhưng nghe bảo vụ án này khá lớn. Họ nói là khi cảnh sát biển đi tuần tra theo thông lệ thì bắt gặp một chiếc thuyền khả nghi đang trôi lênh đênh trên biển, họ dùng loa gọi nhưng không thấy ai trả lời. Cuối cùng cảnh sát biển leo sang kiểm tra thì phát hiện dưới boong tàu toàn người chết.”
“Vụ này lớn thế cơ à? Là thuyền của nước nào vậy?” Viên Mục Dã hỏi.
Từ Lệ lắc đầu: “Không biết, nhưng qua phỏng đoán ban đầu thì chiếc thuyền này đi nhờ qua vùng biển của chúng ta, đích đến cuối cùng có thể là mấy quốc gia ở phía Nam.” Vietwriter.vn
Viên Mục Dã hơi tò mò hỏi: “Không có bất kỳ người nào còn sống à?”
“Cho đến bây giờ vẫn chưa phát hiện có người sống sót, nghe nói pháp y của bảy tỉnh trong cả nước đã đến đó tiếp viện, nếu chỉ dùng pháp y của tỉnh B thì không thể kham nổi!” Từ Lệ bĩu môi.
Viên Mục Dã gật đầu: “Chắc lại là một vụ án lớn chấn động cả nước đây.”
Sau khi về đến nhà, Viên Mục Dã mệt mỏi ngồi trên ghế sofa, Kim Bảo ngậm chiếc bát không đi đến bên cạnh rồi nhìn cậu như muốn nói: “Tôi đói!”
Viên Mục Dã thấy vậy thì cười bảo: “Được rồi, để tao lấy thức ăn cho mày nhé!”
Không ngờ đúng lúc này, bên ngoài có tiếng của một chiếc ô tô, Kim Bảo nghe thấy thì thả bát đựng thức ăn xuống rồi chạy ngay ra ngoài, nó đứng trước cửa nhà với khuôn mặt đầy hưng phấn, nhưng bên ngoài chỉ là một chiếc xe tình cờ đi ngang qua khiến nó phí công vui mừng…
Viên Mục Dã thấy vậy bèn đi qua sờ đầu nó rồi bảo: “Không phải pháp y Diệp đâu, anh ấy có việc phải ra ngoài rồi, vài ngày nữa mới về.”
Kim Bảo nghe xong thất vọng chạy về phòng, sau đó tiếp tục ngậm chiếc bát để xin ăn. Viên Mục Dã nghĩ đến Diệp Dĩ Nguy thì cảm thấy mình nên gọi điện hỏi thăm một chút, đồng thời hỏi xem nhà anh ta có gì cần mình quan tâm không… Mặc dù trong nhà Diệp Dĩ Nguy chắc chẳng có một vật sống nào.
Nhưng không biết có phải do bên kia quá bận hay không mà điện thoại đổ chuông mười mấy lần mới thấy Diệp Dĩ Nguy bắt máy: “Tôi đang ra ngoài, đợi tôi xong việc thì sẽ gọi lại cho cậu!”
Viên Mục Dã nghe thấy đầu bên kia dường như gió quá to, thổi vang ong ong trong điện thoại, chắc anh ta đang ở bờ biển! Cậu nói với Diệp Dĩ Nguy: “Được rồi, vậy anh nhanh đi làm đi, có chuyện gì…”
Viên Mục Dã còn chưa nói xong thì bỗng nghe thấy một tiếng vang lớn qua điện thoại, ngay sau đó tín hiệu điện thoại bị ngắt, cậu gọi lại vài lần nhưng vẫn không thể nối máy được. Tiếng vang vừa rồi không hề bình thường, nó giống như thứ gì đó bị nổ tung. Viên Mục Dã gọi ngay cho Từ Lệ, cậu nói với anh ta là bên phía Diệp Dĩ Nguy có thể đã xảy ra chuyện, anh ta hãy nhanh chóng liên hệ với người phụ trách bên tỉnh B.
Bình luận facebook