Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 348 - Chương 348 KHÁCH SẠN MA QUÁI
Chương 348 KHÁCH SẠN MA QUÁI
Trên đường về, Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã từ đầu đến cuối không nói câu nào thì hỏi dò: “Cậu định xử lý những vật này thế nào?”
Viên Mục Dã im lặng một lúc rồi nói: “Đi ra ngoại ô đi…”
Cuối cùng Viên Mục Dã đã đốt sạch tất cả mọi thứ trong kho hàng tại một bãi đất trống ở ngoại ô… Bởi vì đối với cậu, Diệp Dĩ Nguy mãi mãi là anh Thạch Đầu, khi cậu đốt những vật này thì anh ta sẽ vĩnh viễn là Diệp Dĩ Nguy đã hy sinh vì nhiệm vụ, đây là điều duy nhất mà Viên Mục Dã có thể làm cho anh Thạch Đầu.
Sau khi Diệp Dĩ Nguy chết, Viên Mục Dã suy sụp một thời gian rất dài, cậu cảm thấy cuộc sống của mình trở nên không còn ý nghĩa, dường như trên thế giới này chỉ còn một con chó cần cậu chăm sóc… Nếu có một ngày Viên Mục Dã cũng biến mất giống Diệp Dĩ Nguy, liệu lúc đó có ai nhớ đến cậu như cậu đã từng nhớ Diệp Dĩ Nguy không?
Cho dù mấy người Đoàn Phong liên tục kéo Viên Mục Dã đi liên hoan, đi hát karaoke, đi tất cả những chỗ sôi động, nhưng Viên Mục Dã vẫn cảm thấy mình không hợp, thậm chí cậu còn chẳng buồn giả vờ giả vịt nữa.
Lão Lâm đã từng là bác sĩ tâm lý, anh ta cho rằng sự phủ định tiêu cực của Viên Mục Dã là một loại chấn thương tâm lý, bệnh này cần thời gian để tiêu hóa chứ không thể chữa được bằng thuốc…
Từ lần Viên Mục Dã tạm thời gửi Kim Bảo cho Đoàn Phong thì nó đã trở thành khách quen tại số 54, chỉ cần Viên Mục Dã ra ngoài có việc, Kim Bảo sẽ được đưa đến bếp cho đầu bếp Lưu chăm sóc.
Nhưng Đoàn Phong cũng dặn dò, Kim Bảo có thể chạy khắp sân và trong tòa nhà số 54, nhưng chỉ tầng bốn là đừng cho nó lên… Còn về lý do tại sao, Viên Mục Dã không hỏi, Đoàn Phong không nói, đầu bếp Lưu cũng ngầm hiểu mà gật đầu.
Vào một buổi sáng, lão Lâm ra nước ngoài họp bỗng gọi về và nói có chuyện khó giải quyết, anh ta bảo mọi người mau qua đó xử lý. Lão Lâm nói là có một khách sạn mới khai trương gần sân bay có ma xuất hiện khiến doanh thu bị sụt giảm thê thảm.
Ông chủ khách sạn nhờ người tìm lão Lâm, ông ta hy vọng số 54 căn cứ vào khoa học điều tra một cách thật cẩn thận, nếu còn tiếp tục như vậy thì khách sạn sẽ không thể trụ được quá nửa năm nữa…
Trương Khai nghe xong hưng phấn nói: “Khách sạn ma? Thú vị đấy! Có phải thế không hả Hoắc Nhiễm?”
Hoắc Nhiễm biết ngay vừa nhắc đến yêu ma quỷ quái thì kiểu gì Trương Khai cũng sẽ kéo mình vào, cậu ta hơi khẩn trương, nói: “Trên đời này làm gì có ma? Anh đừng có mà giả ma giả quỷ ở đây!”
Đoàn Phong cười bảo: “Có ma hay không đi xem một chút là biết mà?”
“Tôi vừa điều tra xong, đây là một khách sạn cao cấp, điều kiện khá tốt mà lại vừa kinh doanh được nửa năm. Nếu không nhắc tới vụ có ma thì trên mạng đánh giá khá cao, nếu không phải bọn họ chủ động mời chúng ta đến đó thì chắc không có cơ hội được hưởng thụ sự phục vụ tại khách sạn hạng sang đâu.” Đại Quân cười nham nhở.
Mấy người bọn họ bàn tán rất hào hứng, nhưng có vẻ như Viên Mục Dã và Tằng Nam Nam chẳng hề quan tâm. Viên Mục Dã thì không cần phải nói, cậu vẫn chưa phục hồi từ khi Diệp Dĩ Nguy xảy ra chuyện, còn Tằng Nam Nam vẫn còn đang canh cánh trong lòng việc mình bị Diệp Linh Dung lừa gạt…
Diệp Linh Dung này cũng thật ghê gớm, từ khi cha nuôi Diệp Phàm Phàm bị tên bắt cóc giết chết, cô bé không nói một lời mà dọn vào một viện dưỡng lão cao cấp, đến tận bây giờ vẫn không chịu gặp ai.
Mấy người Từ Lệ đã đến tận nơi gặp mặt vài lần vì muốn tìm hiểu tình hình cụ thể của tên bắt cóc, nhưng cô bé đều lấy lý do sức khỏe không cho phép để ngăn cản. Từ Lệ cũng tìm Viên Mục Dã để thương lượng, nhưng khi anh ta thấy trạng thái của Viên Mục Dã cũng không ổn, thì đành tạm thời gác vụ án lại.
Tằng Nam Nam đã đến thăm Diệp Linh Dung một lần khi cô bé còn nằm viện, cô muốn hỏi Diệp Linh Dung tại sao lại lừa mình? Nhưng khi Tằng Nam Nam nhìn thấy cô bé từ đầu đến cuối không nói lời nào thì cũng không
thể mở miệng để hỏi được…
Đoàn Phong thấy hai người này đều cúi đầu ỉu xìu, anh ta đành đặt tài liệu trước mặt họ rồi bảo: “Hôm nay về xem thật kĩ đi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi qua đó… Nhớ là phải đọc thuộc tài liệu, biết không?”
Viên Mục Dã khẽ gật đầu, sau đó cầm lấy tư liệu rồi ra về. Tằng Nam Nam còn chẳng buồn gật đầu, cô ném tài liệu cho Đại Quân rồi lại quay ra chơi với con sóc con của mình.
Mặc dù trong thời gian này Viên Mục Dã không hứng thú với bất cứ cái gì, nhưng cậu vẫn hoàn thành công việc được giao, vì thế sau khi về đến nhà, Viên Mục Dã vẫn mở hồ sơ ra và ép mình phải xem…
Khách sạn kia được khai trương vào năm ngoái, còn chuyện có ma thì từ lúc khai trương đến giờ vẫn chưa từng dừng lại, nhưng những lần thực sự “có số có má” thì chỉ khoảng một đến hai lần.
Lúc đầu có một người khách sau khi mới nhận phòng đã gọi cho lễ tân để khiếu nại rằng điều kiện trong căn phòng của anh ta vô cùng kém, tivi không xem được, điện thoại bàn cũng không thể dùng, đến cả gọi điện khiếu nại cũng phải dùng di động của mình.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Nhân viên lễ tân nghe xong lập tức phái người đến sửa, nhưng họ gõ cửa rất lâu mà không có ai ra mở. Cuối cùng nhân viên phục vụ phải dùng thẻ chuyên dụng để mở cửa, nhưng khi họ vào lại phát hiện trong phòng không có người, mà tivi, điện thoại bàn đều có thể sử dụng, hoàn toàn không hề có vụ hư hỏng.
Sau đó nhân viên lễ tân lập tức gọi lại cho vị khách đó, nhưng không thể nào kết nối được với điện thoại của đối phương. Không ngờ sáng hôm sau, nhân viên quét dọn vệ sinh lại phát hiện có một vị khách không hiểu sao nằm ngủ tại hành lang thoát hiểm tầng năm, sau khi nhân viên lễ tân xác minh thân phận thì đúng là vị khách gọi điện hôm trước.
Theo lời kể của vị khách này, đêm qua anh ta đã tiến vào phòng 5008, nhưng sau khi đi vào anh ta nhận thấy căn phòng đó không ổn, nó rất khác với những hình ảnh quảng cáo trên trang web chính thức. Hơn nữa, trong phòng lại có một mùi tanh thoang thoảng, mà mùi tanh này chính là mùi của bụi đất bay trong phòng…
Anh ta thấy hoàn cảnh của căn phòng này khác quá xa so với tưởng tượng của mình, nên nổi giận mà không biết phải trút vào đâu, sau đó bật tivi lại chẳng xem được gì, muốn khiếu nại mà điện thoại không có tín hiệu! Cuối cùng anh ta đành dùng điện thoại di động gọi vài lần mới kết nối được với lễ tân.
Sau khi vị khách này nói xong yêu cầu của mình, anh ta tưởng là khách sạn sẽ nhanh chóng đi lên giải quyết, nhưng anh ta đợi đến lúc quá buồn ngủ không thể chịu đựng được nữa, thế là lăn ra giường ngủ thiếp đi. Không ngờ sáng sớm hôm sau có một chị nhân viên dọn dẹp vệ sinh đã đánh thức rồi hỏi tại sao anh ta lại ngủ ở hành lang.
Vị khách lúc này nói ra số phòng của mình và được nhân viên khách sạn dẫn về kiểm tra, hóa ra lại không phải là căn phòng mà vị khách này đã vào trước đó, khiến anh ta bị dọa đến mức suýt nữa báo cảnh sát!
Sau đấy vì để dẹp yên chuyện này nên phía khách sạn đã đền bù về mặt kinh tế đối với vị khách đó, chuyện này coi như chấm dứt tại đây. Nhưng không chỉ có một, chưa đến hai tháng sau lại phát sinh một chuyện lạ khác…
Trên đường về, Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã từ đầu đến cuối không nói câu nào thì hỏi dò: “Cậu định xử lý những vật này thế nào?”
Viên Mục Dã im lặng một lúc rồi nói: “Đi ra ngoại ô đi…”
Cuối cùng Viên Mục Dã đã đốt sạch tất cả mọi thứ trong kho hàng tại một bãi đất trống ở ngoại ô… Bởi vì đối với cậu, Diệp Dĩ Nguy mãi mãi là anh Thạch Đầu, khi cậu đốt những vật này thì anh ta sẽ vĩnh viễn là Diệp Dĩ Nguy đã hy sinh vì nhiệm vụ, đây là điều duy nhất mà Viên Mục Dã có thể làm cho anh Thạch Đầu.
Sau khi Diệp Dĩ Nguy chết, Viên Mục Dã suy sụp một thời gian rất dài, cậu cảm thấy cuộc sống của mình trở nên không còn ý nghĩa, dường như trên thế giới này chỉ còn một con chó cần cậu chăm sóc… Nếu có một ngày Viên Mục Dã cũng biến mất giống Diệp Dĩ Nguy, liệu lúc đó có ai nhớ đến cậu như cậu đã từng nhớ Diệp Dĩ Nguy không?
Cho dù mấy người Đoàn Phong liên tục kéo Viên Mục Dã đi liên hoan, đi hát karaoke, đi tất cả những chỗ sôi động, nhưng Viên Mục Dã vẫn cảm thấy mình không hợp, thậm chí cậu còn chẳng buồn giả vờ giả vịt nữa.
Lão Lâm đã từng là bác sĩ tâm lý, anh ta cho rằng sự phủ định tiêu cực của Viên Mục Dã là một loại chấn thương tâm lý, bệnh này cần thời gian để tiêu hóa chứ không thể chữa được bằng thuốc…
Từ lần Viên Mục Dã tạm thời gửi Kim Bảo cho Đoàn Phong thì nó đã trở thành khách quen tại số 54, chỉ cần Viên Mục Dã ra ngoài có việc, Kim Bảo sẽ được đưa đến bếp cho đầu bếp Lưu chăm sóc.
Nhưng Đoàn Phong cũng dặn dò, Kim Bảo có thể chạy khắp sân và trong tòa nhà số 54, nhưng chỉ tầng bốn là đừng cho nó lên… Còn về lý do tại sao, Viên Mục Dã không hỏi, Đoàn Phong không nói, đầu bếp Lưu cũng ngầm hiểu mà gật đầu.
Vào một buổi sáng, lão Lâm ra nước ngoài họp bỗng gọi về và nói có chuyện khó giải quyết, anh ta bảo mọi người mau qua đó xử lý. Lão Lâm nói là có một khách sạn mới khai trương gần sân bay có ma xuất hiện khiến doanh thu bị sụt giảm thê thảm.
Ông chủ khách sạn nhờ người tìm lão Lâm, ông ta hy vọng số 54 căn cứ vào khoa học điều tra một cách thật cẩn thận, nếu còn tiếp tục như vậy thì khách sạn sẽ không thể trụ được quá nửa năm nữa…
Trương Khai nghe xong hưng phấn nói: “Khách sạn ma? Thú vị đấy! Có phải thế không hả Hoắc Nhiễm?”
Hoắc Nhiễm biết ngay vừa nhắc đến yêu ma quỷ quái thì kiểu gì Trương Khai cũng sẽ kéo mình vào, cậu ta hơi khẩn trương, nói: “Trên đời này làm gì có ma? Anh đừng có mà giả ma giả quỷ ở đây!”
Đoàn Phong cười bảo: “Có ma hay không đi xem một chút là biết mà?”
“Tôi vừa điều tra xong, đây là một khách sạn cao cấp, điều kiện khá tốt mà lại vừa kinh doanh được nửa năm. Nếu không nhắc tới vụ có ma thì trên mạng đánh giá khá cao, nếu không phải bọn họ chủ động mời chúng ta đến đó thì chắc không có cơ hội được hưởng thụ sự phục vụ tại khách sạn hạng sang đâu.” Đại Quân cười nham nhở.
Mấy người bọn họ bàn tán rất hào hứng, nhưng có vẻ như Viên Mục Dã và Tằng Nam Nam chẳng hề quan tâm. Viên Mục Dã thì không cần phải nói, cậu vẫn chưa phục hồi từ khi Diệp Dĩ Nguy xảy ra chuyện, còn Tằng Nam Nam vẫn còn đang canh cánh trong lòng việc mình bị Diệp Linh Dung lừa gạt…
Diệp Linh Dung này cũng thật ghê gớm, từ khi cha nuôi Diệp Phàm Phàm bị tên bắt cóc giết chết, cô bé không nói một lời mà dọn vào một viện dưỡng lão cao cấp, đến tận bây giờ vẫn không chịu gặp ai.
Mấy người Từ Lệ đã đến tận nơi gặp mặt vài lần vì muốn tìm hiểu tình hình cụ thể của tên bắt cóc, nhưng cô bé đều lấy lý do sức khỏe không cho phép để ngăn cản. Từ Lệ cũng tìm Viên Mục Dã để thương lượng, nhưng khi anh ta thấy trạng thái của Viên Mục Dã cũng không ổn, thì đành tạm thời gác vụ án lại.
Tằng Nam Nam đã đến thăm Diệp Linh Dung một lần khi cô bé còn nằm viện, cô muốn hỏi Diệp Linh Dung tại sao lại lừa mình? Nhưng khi Tằng Nam Nam nhìn thấy cô bé từ đầu đến cuối không nói lời nào thì cũng không
thể mở miệng để hỏi được…
Đoàn Phong thấy hai người này đều cúi đầu ỉu xìu, anh ta đành đặt tài liệu trước mặt họ rồi bảo: “Hôm nay về xem thật kĩ đi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi qua đó… Nhớ là phải đọc thuộc tài liệu, biết không?”
Viên Mục Dã khẽ gật đầu, sau đó cầm lấy tư liệu rồi ra về. Tằng Nam Nam còn chẳng buồn gật đầu, cô ném tài liệu cho Đại Quân rồi lại quay ra chơi với con sóc con của mình.
Mặc dù trong thời gian này Viên Mục Dã không hứng thú với bất cứ cái gì, nhưng cậu vẫn hoàn thành công việc được giao, vì thế sau khi về đến nhà, Viên Mục Dã vẫn mở hồ sơ ra và ép mình phải xem…
Khách sạn kia được khai trương vào năm ngoái, còn chuyện có ma thì từ lúc khai trương đến giờ vẫn chưa từng dừng lại, nhưng những lần thực sự “có số có má” thì chỉ khoảng một đến hai lần.
Lúc đầu có một người khách sau khi mới nhận phòng đã gọi cho lễ tân để khiếu nại rằng điều kiện trong căn phòng của anh ta vô cùng kém, tivi không xem được, điện thoại bàn cũng không thể dùng, đến cả gọi điện khiếu nại cũng phải dùng di động của mình.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Nhân viên lễ tân nghe xong lập tức phái người đến sửa, nhưng họ gõ cửa rất lâu mà không có ai ra mở. Cuối cùng nhân viên phục vụ phải dùng thẻ chuyên dụng để mở cửa, nhưng khi họ vào lại phát hiện trong phòng không có người, mà tivi, điện thoại bàn đều có thể sử dụng, hoàn toàn không hề có vụ hư hỏng.
Sau đó nhân viên lễ tân lập tức gọi lại cho vị khách đó, nhưng không thể nào kết nối được với điện thoại của đối phương. Không ngờ sáng hôm sau, nhân viên quét dọn vệ sinh lại phát hiện có một vị khách không hiểu sao nằm ngủ tại hành lang thoát hiểm tầng năm, sau khi nhân viên lễ tân xác minh thân phận thì đúng là vị khách gọi điện hôm trước.
Theo lời kể của vị khách này, đêm qua anh ta đã tiến vào phòng 5008, nhưng sau khi đi vào anh ta nhận thấy căn phòng đó không ổn, nó rất khác với những hình ảnh quảng cáo trên trang web chính thức. Hơn nữa, trong phòng lại có một mùi tanh thoang thoảng, mà mùi tanh này chính là mùi của bụi đất bay trong phòng…
Anh ta thấy hoàn cảnh của căn phòng này khác quá xa so với tưởng tượng của mình, nên nổi giận mà không biết phải trút vào đâu, sau đó bật tivi lại chẳng xem được gì, muốn khiếu nại mà điện thoại không có tín hiệu! Cuối cùng anh ta đành dùng điện thoại di động gọi vài lần mới kết nối được với lễ tân.
Sau khi vị khách này nói xong yêu cầu của mình, anh ta tưởng là khách sạn sẽ nhanh chóng đi lên giải quyết, nhưng anh ta đợi đến lúc quá buồn ngủ không thể chịu đựng được nữa, thế là lăn ra giường ngủ thiếp đi. Không ngờ sáng sớm hôm sau có một chị nhân viên dọn dẹp vệ sinh đã đánh thức rồi hỏi tại sao anh ta lại ngủ ở hành lang.
Vị khách lúc này nói ra số phòng của mình và được nhân viên khách sạn dẫn về kiểm tra, hóa ra lại không phải là căn phòng mà vị khách này đã vào trước đó, khiến anh ta bị dọa đến mức suýt nữa báo cảnh sát!
Sau đấy vì để dẹp yên chuyện này nên phía khách sạn đã đền bù về mặt kinh tế đối với vị khách đó, chuyện này coi như chấm dứt tại đây. Nhưng không chỉ có một, chưa đến hai tháng sau lại phát sinh một chuyện lạ khác…
Bình luận facebook