Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 355 - Chương 355 BỮA TIỆC RIÊNG TƯ
Chương 355 BỮA TIỆC RIÊNG TƯ
Viên Mục Dã giật mình vội vàng hỏi: “Sao có thể như thế được? Ông ấy chết thế nào?”
Người kia thấy sắc mặt Viên Mục Dã tái đi, còn tưởng cậu thật sự là người thân của Tô Kiến Quốc, ông ta thở dài, nói: “Tình huống cụ thể thì tôi không rõ, chỉ nghe nói ba người nhà họ đi đến thủ đô chơi, kết quả gặp phải động đất, khách sạn bị sập nên chết rồi!”
Tình huống này nằm ngoài dự kiến của Viên Mục Dã, bởi vì cậu cho rằng, dù bởi mình mềm lòng nên khiến lịch sử thay đổi thì người chết thay cũng không nên là Tô Kiến Quốc chứ? Lúc đó rõ ràng vì có việc đột xuất nên ông ta đã rời khỏi thủ đô, vì sao lại chết trong sự cố kia được?
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã kinh hãi như vậy thì thay cậu hỏi thêm một câu: “Cả nhà họ đều gặp nạn sao?”
Ông bác ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Hình như không, nghe nói con gái của Tô Kiến Quốc vẫn còn sống, sau này được Tô Kiến Quân - em trai của Tô Kiến Quốc đưa về nuôi.”
Sau khi quay lại xe, Viên Mục Dã vẫn nghi ngờ nhìn hai bức ảnh kia: “Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Tô Kiến Quốc lại chết trong tòa nhà đó, vì sao hai mẹ con họ rõ ràng đã chạy đi rồi cuối cùng lại chỉ có mình cô con gái sống?”
Đoàn Phong cười nhẹ: “Đừng nghĩ nhiều nữa, cậu đừng quên cậu cũng chỉ đưa hai mẹ con họ xuống đến tầng một, ngay sau đó tòa nhà đã bắt đầu rung chuyển, chuyện sau đó không nằm trong tầm kiểm soát của cậu...”
Viên Mục Dã vẫn không thể hiểu nổi: “Anh nói xem... tôi làm như vậy có phải sai rồi không? Nếu như tôi không ngang ngược can thiệp vào chuyện này, thì Tô Kiến Quốc sẽ không chết.”
Đoàn Phong nghiêm túc: “Nếu Tô Kiến Quốc còn sống thì con gái của ông ta sẽ chết, tôi tin chắc rằng nếu để Tô Kiến Quốc trả lời vấn đề này của cậu, ông ta nhất định sẽ nói khi đó cậu đã lựa chọn đúng.”
Viên Mục Dã biết Đoàn Phong đang an ủi mình, dù sao sinh mạng là bình đẳng, không ai quy định cha mẹ phải hy sinh cuộc sống của mình vì con cái, cho nên có nói thế nào cũng không thể khiến Viên Mục Dã bớt áy náy...
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã không nói nữa, bèn bảo: “Không ai biết được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vào năm đó, giống như lời cậu nói, rõ ràng Tô Kiến Quốc đã rời khỏi khách sạn vì sao lại quay lại? Theo lý thuyết, cậu thay đổi lịch sử sau khi ông ta đã đi, như vậy việc thay đổi này không ảnh hưởng đến ông ta! Nhưng ông ta lại chết... Những vấn đề này chỉ có một người duy nhất biết đáp án, chính là cô bé còn sống kia. Cho nên, chuyện này cậu đừng vội, chờ tôi nghĩ cách giúp cậu tìm được cô gái kia đã, đến lúc đó tất cả đều có lời giải đáp.”
Viên Mục Dã nghiêm túc gật đầu: “Được... Cũng chỉ có thể chờ đến khi tìm ra cô ấy.”
Trên đường về, Viên Mục Dã cứ rầu rĩ không vui, Đoàn Phong định khuyên cậu thêm mấy câu thì bỗng nhìn thấy đèn đuốc ở đoạn đường phía trước sáng trưng, xe đi đến gần mới phát hiện ở đó đang lập chốt kiểm tra.
Mới đầu nhìn quy mô này hai người còn tưởng là bên cảnh sát đang bắt tội phạm truy nã? Kết quả khi đến gần lại nhìn thấy Từ Lệ đứng trong đám người... Viên Mục Dã thấy anh ta nên xuống xe hỏi thăm.
“Sao cậu lại ở đây?” Từ Lệ ngạc nhiên hỏi.
Viên Mục Dã cười nói: “Tôi cũng muốn hỏi anh câu này đây, xảy ra chuyện gì mà bày ra thế trận lớn như vậy?”
Từ Lệ tỏ vẻ mình cũng không hiểu: “Trong thành phố xảy ra chuyện, bây giờ tôi cũng không tiện nói, tóm lại mấy ngày tới cậu đừng đi lung tung.”
Viên Mục Dã tò mò: “Thế nào là không nên đi lung tung?”
Từ Lệ bất đắc dĩ trả lời: “Nói thật, tôi cũng không biết rõ tình hình cụ thể, bên trên chỉ vừa mới thông báo kêu chúng tôi đi tìm người…”
Nói xong, anh ta đưa cho Viên Mục Dã một tấm ảnh: “Mọi người từ ngoại thành quay về có từng nhìn thấy người đàn ông này không?”
Viên Mục Dã cầm tấm ảnh, trên đó chụp một người ngoài ba mươi tuổi, khuôn mặt gầy gò, mặc dù nhận được tấm ảnh này từ tay Từ Lệ, nhưng Viên Mục Dã cảm thấy người đàn ông này không có tướng mạo hung ác.
Không giống tội phạm tình nghi.
“Người này là ai vậy?” Viên Mục Dã tò mò hỏi.
Từ Lệ thở dài: “Nghe nói là một nhà báo... cấp trên thúc giục tìm kiếm nhưng không nói rõ nguyên nhân vì sao phải tìm anh ta.”
“Sau khi tìm được người thì xử lý thế nào?” Đoàn Phong hỏi.
Từ Lệ nhún vai: “Cấp trên không nói...”
Đây vốn chỉ là một chuyện thoáng qua hai người gặp trên đường về nên không ai để ý đến nó, không ngờ sáng hôm sau tấm ảnh chụp này lại xuất hiện trước mặt Viên Mục Dã...
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Lúc đó, lão Lâm gấp rút triệu tập người của số 54 lại, sau đó chiếu mấy tấm ảnh lên tường phòng họp... Đây là mấy bức ảnh chụp thi thể người chết, tuổi tác trong khoảng từ hai mươi đến bốn mươi tuổi, có cả nam lẫn nữ.
Nhìn bên ngoài, những người này đều không phải chết do ngoại thương, sau đó lão Lâm lại chiếu tiếp một số bức ảnh chụp các phần nội tạng của người chết, nếu trên mỗi bức ảnh không có dòng ghi chú thì khó có thể nhận ra đâu là tim đâu là phổi...
Mọi người vừa ăn sáng xong nhìn những hình ảnh này đều cảm thấy buồn nôn, Đại Quân lên tiếng phản đối: “Tổng giám đốc Lâm, anh tìm được mấy bức ảnh giải phẫu buồn nôn này ở đâu thế?”
Không ngờ sắc mặt tiến sĩ Lâm lại rất nghiêm trọng: “Những thi thể này đều là nhân viên y tế trong bệnh viện ở thủ đô, tuần trước bọn họ lần lượt xuất hiện triệu chứng nôn ra máu, mặc dù bệnh viện đã cố hết sức cứu chữa, nhưng vì không biết bọn họ bị lây nhiễm căn bệnh gì nên rất khó kê thuốc đúng bệnh... Mà đáng tiếc nhất là, cuối cùng bọn họ không kiên trì nổi, hai ngày trước tất cả đều tử vong.”
Viên Mục Dã trầm giọng nói: “Kết quả giải phẫu là gì?”
Tiến sĩ Lâm phát tài liệu cho mọi người nói: “Đây là thông tin chi tiết về vụ việc, mặc dù bây giờ vẫn chưa biết những người này chết do căn bệnh gì, nhưng kết quả kiểm tra thi thể cho thấy đây là một loại bệnh có tính truyền nhiễm cực cao, bởi vậy thủ đô đã liệt chuyện này vào mục sự kiện y tế cộng đồng cấp một, nhất định phải tìm ra nguồn lây nhiễm trong thời gian ngắn nhất.”
Đoàn Phong vừa lật tài liệu vừa hỏi: “Nếu những người này đã là nhân viên y tế, có phải nên điều tra từ bệnh viện đó không? Có khi nào đã từng xuất hiện bệnh nhân có triệu chứng tương tự?”
Tiến sĩ Lâm lắc đầu: “Đã điều tra rồi, trong bệnh viện đó chưa từng xuất hiện bệnh nhân nào có biểu hiện tương tự. Có điều bây giờ đã tìm ra được hướng điều tra, đó chính là những người này đều đã từng tham gia một bữa tiệc liên hoan riêng tư, mọi người đọc kĩ tư liệu đi, trên đó có viết rất rõ.”
Viên Mục Dã mở tài liệu trong tay ra xem, kết quả vừa liếc mắt đã nhìn thấy người đàn ông hôm qua Từ Lệ muốn tìm! Giờ thì cậu đã hiểu, hóa ra hôm qua cảnh sát mở rộng quy mô lùng bắt người phóng viên kia là vì có liên quan đến chuyện này!
Viên Mục Dã giật mình vội vàng hỏi: “Sao có thể như thế được? Ông ấy chết thế nào?”
Người kia thấy sắc mặt Viên Mục Dã tái đi, còn tưởng cậu thật sự là người thân của Tô Kiến Quốc, ông ta thở dài, nói: “Tình huống cụ thể thì tôi không rõ, chỉ nghe nói ba người nhà họ đi đến thủ đô chơi, kết quả gặp phải động đất, khách sạn bị sập nên chết rồi!”
Tình huống này nằm ngoài dự kiến của Viên Mục Dã, bởi vì cậu cho rằng, dù bởi mình mềm lòng nên khiến lịch sử thay đổi thì người chết thay cũng không nên là Tô Kiến Quốc chứ? Lúc đó rõ ràng vì có việc đột xuất nên ông ta đã rời khỏi thủ đô, vì sao lại chết trong sự cố kia được?
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã kinh hãi như vậy thì thay cậu hỏi thêm một câu: “Cả nhà họ đều gặp nạn sao?”
Ông bác ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Hình như không, nghe nói con gái của Tô Kiến Quốc vẫn còn sống, sau này được Tô Kiến Quân - em trai của Tô Kiến Quốc đưa về nuôi.”
Sau khi quay lại xe, Viên Mục Dã vẫn nghi ngờ nhìn hai bức ảnh kia: “Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Tô Kiến Quốc lại chết trong tòa nhà đó, vì sao hai mẹ con họ rõ ràng đã chạy đi rồi cuối cùng lại chỉ có mình cô con gái sống?”
Đoàn Phong cười nhẹ: “Đừng nghĩ nhiều nữa, cậu đừng quên cậu cũng chỉ đưa hai mẹ con họ xuống đến tầng một, ngay sau đó tòa nhà đã bắt đầu rung chuyển, chuyện sau đó không nằm trong tầm kiểm soát của cậu...”
Viên Mục Dã vẫn không thể hiểu nổi: “Anh nói xem... tôi làm như vậy có phải sai rồi không? Nếu như tôi không ngang ngược can thiệp vào chuyện này, thì Tô Kiến Quốc sẽ không chết.”
Đoàn Phong nghiêm túc: “Nếu Tô Kiến Quốc còn sống thì con gái của ông ta sẽ chết, tôi tin chắc rằng nếu để Tô Kiến Quốc trả lời vấn đề này của cậu, ông ta nhất định sẽ nói khi đó cậu đã lựa chọn đúng.”
Viên Mục Dã biết Đoàn Phong đang an ủi mình, dù sao sinh mạng là bình đẳng, không ai quy định cha mẹ phải hy sinh cuộc sống của mình vì con cái, cho nên có nói thế nào cũng không thể khiến Viên Mục Dã bớt áy náy...
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã không nói nữa, bèn bảo: “Không ai biết được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vào năm đó, giống như lời cậu nói, rõ ràng Tô Kiến Quốc đã rời khỏi khách sạn vì sao lại quay lại? Theo lý thuyết, cậu thay đổi lịch sử sau khi ông ta đã đi, như vậy việc thay đổi này không ảnh hưởng đến ông ta! Nhưng ông ta lại chết... Những vấn đề này chỉ có một người duy nhất biết đáp án, chính là cô bé còn sống kia. Cho nên, chuyện này cậu đừng vội, chờ tôi nghĩ cách giúp cậu tìm được cô gái kia đã, đến lúc đó tất cả đều có lời giải đáp.”
Viên Mục Dã nghiêm túc gật đầu: “Được... Cũng chỉ có thể chờ đến khi tìm ra cô ấy.”
Trên đường về, Viên Mục Dã cứ rầu rĩ không vui, Đoàn Phong định khuyên cậu thêm mấy câu thì bỗng nhìn thấy đèn đuốc ở đoạn đường phía trước sáng trưng, xe đi đến gần mới phát hiện ở đó đang lập chốt kiểm tra.
Mới đầu nhìn quy mô này hai người còn tưởng là bên cảnh sát đang bắt tội phạm truy nã? Kết quả khi đến gần lại nhìn thấy Từ Lệ đứng trong đám người... Viên Mục Dã thấy anh ta nên xuống xe hỏi thăm.
“Sao cậu lại ở đây?” Từ Lệ ngạc nhiên hỏi.
Viên Mục Dã cười nói: “Tôi cũng muốn hỏi anh câu này đây, xảy ra chuyện gì mà bày ra thế trận lớn như vậy?”
Từ Lệ tỏ vẻ mình cũng không hiểu: “Trong thành phố xảy ra chuyện, bây giờ tôi cũng không tiện nói, tóm lại mấy ngày tới cậu đừng đi lung tung.”
Viên Mục Dã tò mò: “Thế nào là không nên đi lung tung?”
Từ Lệ bất đắc dĩ trả lời: “Nói thật, tôi cũng không biết rõ tình hình cụ thể, bên trên chỉ vừa mới thông báo kêu chúng tôi đi tìm người…”
Nói xong, anh ta đưa cho Viên Mục Dã một tấm ảnh: “Mọi người từ ngoại thành quay về có từng nhìn thấy người đàn ông này không?”
Viên Mục Dã cầm tấm ảnh, trên đó chụp một người ngoài ba mươi tuổi, khuôn mặt gầy gò, mặc dù nhận được tấm ảnh này từ tay Từ Lệ, nhưng Viên Mục Dã cảm thấy người đàn ông này không có tướng mạo hung ác.
Không giống tội phạm tình nghi.
“Người này là ai vậy?” Viên Mục Dã tò mò hỏi.
Từ Lệ thở dài: “Nghe nói là một nhà báo... cấp trên thúc giục tìm kiếm nhưng không nói rõ nguyên nhân vì sao phải tìm anh ta.”
“Sau khi tìm được người thì xử lý thế nào?” Đoàn Phong hỏi.
Từ Lệ nhún vai: “Cấp trên không nói...”
Đây vốn chỉ là một chuyện thoáng qua hai người gặp trên đường về nên không ai để ý đến nó, không ngờ sáng hôm sau tấm ảnh chụp này lại xuất hiện trước mặt Viên Mục Dã...
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Lúc đó, lão Lâm gấp rút triệu tập người của số 54 lại, sau đó chiếu mấy tấm ảnh lên tường phòng họp... Đây là mấy bức ảnh chụp thi thể người chết, tuổi tác trong khoảng từ hai mươi đến bốn mươi tuổi, có cả nam lẫn nữ.
Nhìn bên ngoài, những người này đều không phải chết do ngoại thương, sau đó lão Lâm lại chiếu tiếp một số bức ảnh chụp các phần nội tạng của người chết, nếu trên mỗi bức ảnh không có dòng ghi chú thì khó có thể nhận ra đâu là tim đâu là phổi...
Mọi người vừa ăn sáng xong nhìn những hình ảnh này đều cảm thấy buồn nôn, Đại Quân lên tiếng phản đối: “Tổng giám đốc Lâm, anh tìm được mấy bức ảnh giải phẫu buồn nôn này ở đâu thế?”
Không ngờ sắc mặt tiến sĩ Lâm lại rất nghiêm trọng: “Những thi thể này đều là nhân viên y tế trong bệnh viện ở thủ đô, tuần trước bọn họ lần lượt xuất hiện triệu chứng nôn ra máu, mặc dù bệnh viện đã cố hết sức cứu chữa, nhưng vì không biết bọn họ bị lây nhiễm căn bệnh gì nên rất khó kê thuốc đúng bệnh... Mà đáng tiếc nhất là, cuối cùng bọn họ không kiên trì nổi, hai ngày trước tất cả đều tử vong.”
Viên Mục Dã trầm giọng nói: “Kết quả giải phẫu là gì?”
Tiến sĩ Lâm phát tài liệu cho mọi người nói: “Đây là thông tin chi tiết về vụ việc, mặc dù bây giờ vẫn chưa biết những người này chết do căn bệnh gì, nhưng kết quả kiểm tra thi thể cho thấy đây là một loại bệnh có tính truyền nhiễm cực cao, bởi vậy thủ đô đã liệt chuyện này vào mục sự kiện y tế cộng đồng cấp một, nhất định phải tìm ra nguồn lây nhiễm trong thời gian ngắn nhất.”
Đoàn Phong vừa lật tài liệu vừa hỏi: “Nếu những người này đã là nhân viên y tế, có phải nên điều tra từ bệnh viện đó không? Có khi nào đã từng xuất hiện bệnh nhân có triệu chứng tương tự?”
Tiến sĩ Lâm lắc đầu: “Đã điều tra rồi, trong bệnh viện đó chưa từng xuất hiện bệnh nhân nào có biểu hiện tương tự. Có điều bây giờ đã tìm ra được hướng điều tra, đó chính là những người này đều đã từng tham gia một bữa tiệc liên hoan riêng tư, mọi người đọc kĩ tư liệu đi, trên đó có viết rất rõ.”
Viên Mục Dã mở tài liệu trong tay ra xem, kết quả vừa liếc mắt đã nhìn thấy người đàn ông hôm qua Từ Lệ muốn tìm! Giờ thì cậu đã hiểu, hóa ra hôm qua cảnh sát mở rộng quy mô lùng bắt người phóng viên kia là vì có liên quan đến chuyện này!